Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 92



Đôi khi muốn có đồ ngon thì mình phải tự làm, hơn nữa đây lại lần đầu tiên An Nhu và Mạc Thịnh Hoan cùng tạo ra bé bột nếp.

Lúc nãy ở phòng cách âm, hai người đã hoạt động tới mức nóng cả người, lần này hiển nhiên Mạc Thịnh Hoan vô cùng cẩn thận, đầu tiên là anh khóa cửa, sau đó khóa luôn cửa sổ, thậm chí kéo cả rèm.

Ánh sáng tự nhiên đã bị rèm che hết, trong phòng hơi tối tăm, An Nhu nhéo nhéo vành tai mình đang nóng lên, cậu thấy Mạc Thịnh Hoan bước tới trước bàn, cúi đầu nhìn gạo nếp đã ngâm xong.

Còn phải vo lại lần nữa mới được.

Khẽ xoa một lớp che đậy bên ngoài gạo nếp, Mạc Thịnh Hoan tinh tế nhìn gạo trắng nõn, anh cúi đầu ngửi hương gạo nhàn nhạt.

Trong phòng tối tăm đã cho An Nhu chút cảm giác an toàn, An Nhu nhìn chú Mạc đang nhẹ nhàng xoa xoa hai viên đậu đỏ, rồi nhẹ cắn một chút, dường như muốn xác nhận xem đậu đỏ đã mềm hay chưa.

Đậu đỏ đã ngâm mềm rồi, tựa như có thể véo ra nước, chú Mạc vo gạo nếp xong rồi chuẩn bị xếp lên xửng hấp.

An Nhu có chút xíu kinh nghiệm làm bé bột nếp, biết thời gian hấp càng lâu thì sẽ càng ngon miệng, cho nên cậu vô cùng phối hợp với quá trình hấp đồ của chú Mạc, mãi tới khi gạo nếp nóng bừng lên, tầng ngoài trong suốt như thể đã ngậm đủ nước.

Đặt gạo nếp đã hấp chín vào cối nhỏ, gạo nếp vẫn còn hơi nóng, giờ phải giã nhuyễn rồi vo lại mới càng dẻo dai.

Có thể do nhiệt độ quá cao nên cổ Mạc Thịnh Hoan cũng đã hồng thấu, trên thái dương dính đầy mồ hôi tinh mịn, An Nhu nhìn chú Mạc lấy công cụ giã gạo nếp, suy nghĩ một chút mới tách ra.

Không biết sao An Nhu đột nhiên muốn đặt biệt hiệu “Đại Bạch” cho chú mình.

Kết cấu giống như bạch ngọc vậy, cái chày ngọc ấy dường như chưa từng được sử dụng, sạch sẽ oánh nhuận đến không tưởng.

Mặt trên còn phải dùng ít đồ bảo hộ, tránh việc phát sinh gì đó ngoài ý muốn.

An Nhu nhìn chú Mạc xé vỏ đồ bảo hộ vừa rơi trong sách ra, đôi tay thon dài lấy đồ bảo hộ ra, có vẻ gợi cảm không nói nên lời.

Nhiệt độ quá cao khiến tóc An Nhu cũng đầy mồ hôi, cậu nhìn chú Mạc đang hơi vụng về sử dụng bảo hộ, An Nhu lau mồ hôi, khẽ nhắm mắt chờ đợi quá trình giã gạo.

“Nhu Nhu.” An Nhu nghe được giọng nói mang ý xin giúp đỡ của Mạc Thịnh Hoan.

An Nhu mở mắt, thấy chú Mạc đang nhìn cối nhỏ, có vẻ như không biết làm sao để bắt đầu.

An Nhu đỏ mặt, ngón tay dính chút nước chậm rãi duỗi vào trong gạo nếp, gạo nếp đã được hấp rất mềm rồi, bên trong nóng kinh người, An Nhu không nhịn được khẽ rên rỉ, sau đó đưa ngón tay thứ hai vào.

Mạc Thịnh Hoan học gì cũng rất nhanh, sau khi nhìn thao tác của An Nhu, anh lĩnh ngộ rồi cũng để tay mình dính nước, cẩn thận thăm dò vào trong gạo nếp.

An Nhu trơ mắt nhìn ngón tay thon dài ấy chậm rãi đi vào trong gạo nếp, trong nháy mắt, đầu cậu vang lên âm thanh “ong ong”, rõ ràng bàn tay này trước kia chỉ cầm sách mà.

Tay chú Mạc rất đẹp, lần đầu gặp nhau, trong tay anh ấy là một quyển sách mềm có bọc da màu đen, trên đó có các chữ thiếp vàng, bàn tay đẹp đẽ, khớp xương rõ ràng càng giống như một tác phẩm nghệ thuật vô cùng quý giá.

Giờ tác phẩm nghệ thuật ấy lại làm chuyện này khiến An Nhu gần như không dám nhìn.

Nhưng người đã ưu tú thì điểm nào cũng sẽ ưu tú, Mạc Thịnh Hoan đã đạt được thành quả nhất định rồi, hai ngón tay lại càng không ngừng thăm dò độ ấm của gạo nếp, vì vừa rồi đã hút no nước, lại đã được hấp lên nên sau khi chọc vài cái đã có nước chảy ra, khiến động tác của chú Mạc càng trôi chảy.

Cúi đầu nhìn thoáng qua chày ngọc, Mạc Thịnh Hoan đã dùng đến ba ngón tay kiểm tra độ ấm của gạo nếp, tuy còn hơi miễn cưỡng nhưng đương sự đã không kiên nhẫn được nữa rồi.

“Nhu Nhu.”

Giọng Mạc Thịnh Hoan hơi khàn, ánh mắt hàm chứa ánh nước nhìn An Nhu, dường như đang cố nén cảm giác khó chịu mà lễ phép dò hỏi, giờ anh đã có thể bắt đầu bước tiếp theo chưa.

“Ừm…..” An Nhu nóng tới mức mặt đỏ bừng, trên người đầy mồ hôi tinh mịn.

Chiếc chày bạch ngọc từng chút cho vào cối giã nhỏ, gạo nếp đã được bóp kỹ gắt gao bao quanh chày ngọc đã đeo bảo hộ, chiếc chày ngọc cuối cùng cũng lọt vào cối nhỏ, nhưng cả Mạc Thịnh Hoan và An Nhu đều không dám di chuyển.

Trộn và giã gạo nếp là một hoạt động thể chất, An Nhu cảm thấy thể lực của mình có hạn, có thể làm gạo nếp cũng được rồi, nhưng chú Mạc không có kinh nghiệm nên cậu chỉ có thể làm mẫu cho anh trước.

An Nhu thu hết can đảm, chậm rãi di chuyển, Mạc Thịnh Hoan cúi đầu nhìn chiếc chày ngọc chậm rãi lộ ra một nửa, rồi lại tiếp tục chìm vào trong gạo nếp.

An Nhu làm hai lần thì chú Mạc tiếp nhận công việc, anh dùng tần suất không nhanh không chậm nghiền gạo nếp, gạo nếp vốn đã được hấp rất mềm, ẩn ẩn dính chặt lấy chày.

Sau khi đều đều nghiền gạo nếp một lúc, chú Mạc như đã tìm được bí quyết, anh dần tăng tốc, ép nước trong gạo nếp chảy ra càng nhiều khiến mỗi lần giã đều có thể nghe được âm thanh.

Vốn dĩ sức lực của Mạc Thịnh Hoan rất lớn, lúc làm việc lại càng tận tình, mỗi lần đều giã đến tận đáy cối khiến An Nhu tuy còn muốn chỉ đạo nhưng đầu óc đã nóng lên, mở miệng chỉ toàn những thanh âm rên rỉ rời rạc, không nói được một câu.

An Nhu bị nóng tới mức đầu váng mắt hoa, trên người nổi lên một tầng hồng phấn.

Không biết Mạc Thịnh Hoan đã làm bao lâu, lúc anh nhìn thiếu niên, chỉ thấy ánh mắt cậu mê mang rã rời như nước, hiển nhiên là bị độ nóng cùng công việc vất vả hun cho nhão ra như nước.

“Nhu Nhu.” Mạc Thịnh Hoan giơ tay vuốt ve gương mặt An Nhu, lại hôn lên cánh môi đỏ tươi của thiếu niên, nhưng động tác không hề chậm lại, trái lại còn tăng tốc.

Giã gạo nếp vốn dĩ chỉ cần mười phút, nhưng Mạc Thịnh Hoan hiển nhiên cảm thấy như vậy không đủ dính, sau một lúc dừng lại, anh tiếp tục làm việc chăm chỉ giã.

Ý thức An Nhu trở lại được một chút, cậu ôm cổ Mạc Thịnh Hoan bảo anh chậm một chút, nhẹ một chút.

Mạc Thịnh Hoan có hơi giảm đi chút sức lực, nhưng An Nhu vẫn không hề thả lỏng, luôn nghi ngờ liệu cối nhỏ có bị giã tới mức vỡ nát không.

Không biết đã qua bao lâu, khi trong đầu An Nhu đã nổ đến mấy lượt pháo hoa, Mạc Thịnh Hoan mới chậm rãi dừng lại, chậm rãi lấy chày ra, phát hiện trên đó dính rất nhiều nước gạo nếp.

An Nhu định thần lại thì phát hiện chú mình đang chiến đấu với đồ bảo hộ trên chày, dường như đồ bảo hộ bị dính chặt vào chày và anh không thể lấy ra được.

An Nhu cố gắng đến gần thì phát hiện kích cỡ của đồ bảo hộ có hơi nhỏ, có An Nhu hỗ trợ, sau khi tháo được đồ bảo hộ ra, An Nhu nhìn nước gạo nếp đặc quánh trong đó mà thất thần.

Nước gạo nếp hơi chảy ra trên bàn làm việc, An Nhu thắt nút rồi ném qua một bên, nhưng cậu thực sự không thẳng eo lên được, chỉ có thể nhờ chú Mạc lấy khăn giấy.

An Nhu nhẹ nhàng lau dụng cụ làm bé gạo nếp, còn cả nước gạo nếp dính trên chày và vung vãi xung quanh cối nhỏ.

Trên người cả hai đầy mồ hôi, Mạc Thịnh Hoan ôm chặt An Nhu, hai người nghỉ ngơi một lát, sau đó anh ôm cậu đến phòng tắm.

Làm bé bột nếp thực sự là một công việc cực kỳ tốn sức, nhưng có vẻ thành quả cũng rất không tồi, chú Mạc đang xoa xoa hai chiếc bánh nếp, tay nghề rất ổn.

Vì quá mệt nên đêm đó An Nhu gần như vừa chạm xuống gối đã ngủ mất, lúc Mạc Thịnh Hoan từ phòng tắm bước ra, anh thấy thiếu niên đã ngủ, mặt vẫn còn màu hồng nhàn nhạt, môi hồng nhuận rất là đáng yêu.

Đồ bảo hộ chày khi nãy đã dùng qua vẫn bị ném trên sàn nhà, Mạc Thịnh Hoan cúi người nhặt lên, chuẩn bị ném đi thì phát hiện thứ này vẫn luôn chảy nước gạo nếp.

Cẩn thận xem xét đồ bảo hộ một chút, Mạc Thịnh Hoan phát hiện có một lỗ nhỏ ở đằng trước nó.

Mạc Thịnh Hoan nhẹ nhàng đẩy đẩy bả vai An Nhu, An Nhu ngủ rất trầm, trong hoảng hốt, khi mở mắt ra, cậu thấy chú Mạc đang nhìn mình.

“Em buồn ngủ….” An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan, ý bảo mình buồn ngủ lắm rồi, sau đó nhắm mắt lại luôn.

Ngày hôm sau An Nhu vừa mở mắt đã cảm thấy đói cồn cào, vừa mở điện thoại mới thấy đã 11 giờ rồi.

Sao mình ngủ lâu vậy chứ?

An Nhu uể oải ỉu xìu ngồi dậy, eo cậu nhức mỏi, cảm thấy khó chịu tới mức mí mắt không muốn mở ra nữa.

Cửa phòng ngủ khẽ mở hé ra một khe nhỏ, An Nhu ngẩng đầu nhìn liền thấy con ngươi màu đen quen thuộc ấy.

“Mạc tiên sinh?” An Nhu cào cào tóc.

Cánh cửa đột ngột đóng lại, An Nhu ngơ ngác, sau đó cửa lại đột nhiên mở ra, Mạc Thịnh Hoan bưng một chiếc bàn nhỏ dùng trên giường vào.

An Nhu thấy Mạc Thịnh Hoan đặt bàn nhỏ trước mặt mình sau đó nhanh chóng xoay người, An Nhu gần như có thể nghe thấy âm thanh đối phương rầm rầm bước xuống lầu, ngay sau đó đã thấy anh bưng bữa sáng lên, chú Mạc tự phục vụ hết, các loại đồ ăn bày đầy bàn.

An Nhu nhìn viên bột nếp mè đen trên bàn, eo lại bắt đầu đau.

“Em uống gì?” Mạc Thịnh Hoan mặc quần áo chỉnh tề, nửa ngồi xổm bên mép giường, nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc rối của thiếu niên.

An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, lại không nhịn nổi mà đỏ mặt.

“Sữa đậu nành được không?”

“Được chứ.” Mạc Thịnh Hoan nhanh chóng hôn trán An Nhu một chút, rồi lại bước nhanh ra cửa.

An Nhu vừa gắp một miếng xíu mại đã nghe thấy thanh âm dưới lầu.

“Thịnh Hoan thiếu gia, sao có thể để cậu làm những việc này được, để tôi làm cho!” Giọng dì Dương hơi gấp.

“Cho Nhu Nhu.” Giọng chú Mạc rất kiên định, chỉ lát sau An Nhu đã thấy anh bưng một ly sữa đậu nành đến, tuy động tác rất nhanh nhưng sữa không hề bị sánh ra ngoài dù chỉ một giọt, anh trịnh trọng đặt ly sữa trước mặt An Nhu.

“Cảm ơn Mạc tiên sinh.” An Nhu cười toe toét, lộ ra răng nanh nhỏ.

Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan rất dịu dàng, lại không nhịn được cúi đầu hôn hôn lên mặt thiếu niên.

Dì Dương vội vã đuổi theo, nhìn thấy cảnh đó lập tức dở khóc dở cười, sao mình cứ tranh việc làm gì chứ!

An Nhu ăn sáng, Mạc Thịnh Hoan ngồi bên lẳng lặng nhìn, An Nhu cũng thỉnh thoảng nhìn anh, cậu phát hiện hôm nay tinh thần chú Mạc rất tốt, con ngươi đen nhánh như đang phát sáng khiến anh bớt chút thanh lãnh mà thêm chút sắc bén.

Đây gọi là đàn ông khi được thỏa mãn sao?

Trái lại là mình, An Nhu cảm giác mình như một thư sinh đáng thương bị yêu quái hút hết sinh lực vậy, nhưng thư sinh đáng thương nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh lại cảm thấy có lẽ mình đã gặp được tiên nhân.

Tiên nhân sao có thể hút sinh lực của phàm nhân chứ?

Hai mắt An Nhu vô thần, cảm thấy chắc mình phải học kỹ thuật của chú Mạc thôi.

Phần cứng rất tốt, nếu có kỹ thuật hỗ trợ thì sẽ sướng hơn chứ đúng không.

An Nhu ăn no xong liền đứng dậy rửa mặt, Mạc Thịnh Hoan đứng ở cửa phòng tắm, ánh mắt dính chặt lấy An Nhu.

An Nhu bị nhìn tới mức hơi ngượng, không cẩn thận đánh nghiêng chai nước rửa tay, Mạc Thịnh Hoan lập tức bước lại gần, một tay ôm An Nhu, tay kia đặt chai nước về vị trí cũ, còn không quên lau lau cho cậu.

“Có phải em chạm vào bom đâu.” An Nhu cười bất đắc dĩ, nhưng lại bị chú Mạc hôn hôn.

Mạc Thịnh Hoan cứ đi theo An Nhu, cậu nhìn chú Mạc rồi chỉ chỉ WC, Mạc Thịnh Hoan chỉ thản nhiên chớp chớp mắt rồi chu đáo đóng cửa giúp An Nhu.

An Nhu ngồi xuống, nghĩ đến hành động của chú Mạc mà bật cười.

Hôm qua An Nhu làm lụng vất vả quá độ nên cả ngày hôm nay đều không có tinh thần, lúc ngồi trong thư phòng đã mơ màng buồn ngủ lắm rồi, chú Mạc lại còn chu đáo lót thêm cái đệm mềm dưới mông cho cậu khiến An Nhu càng buồn ngủ tợn.

Buổi tối đi ngủ, đột nhiên An Nhu không thấy chăn của mình và chú Mạc đâu nữa, thay vào đó là một tấm chăn lớn đủ cho hai người cùng đắp.

Hai người đã dùng hai chăn từ lúc kết hôn, không ngờ qua nửa năm liền đổi sang dùng chung chăn rồi.

Cũng tốt nha.

Sau này mỗi sáng tỉnh lại, anh ấy chỉ cần áp một cái chăn thôi.

Liên tục hai ba ngày, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan vẫn luôn dán dính lấy nhau, thậm chí ngày mai khai giảng còn khiến An Nhu hơi luyến tiếc.

Chiều đến ăn cơm xong, một shipper trẻ tuổi ấn chuông cửa, dì Dương còn tưởng là đồ của An Nhu nên gọi An Nhu ra ký nhận, An Nhu chạy chậm đi qua mở hộp, thấy toàn là bao cao su size lớn.

“Còn đây nữa.” Anh zai shipper cố ra vẻ bình thường đưa mười mấy lọ gel bôi trơn ra.

Dì Dương im lặng nhìn An Nhu.

Cả gương mặt lẫn vành tai An Nhu đều đỏ bừng.

“Của anh đó.” Thanh âm như châu ngọc từ phía sau truyền đến, An Nhu cùng dì Dương nghiêng người lẳng lặng nhìn Mạc Thịnh Hoan vẫn mang vẻ mặt thản nhiên đến nhận đồ trong tay anh shipper. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.