Hệ thống có chút do dự, bởi vì có một số việc nó không muốn nói cho Vân Phù biết. Thế nên nó khuyên can hết lời, "Ký chủ chắc chắn chưa? Thổ Chân Hoàn này quý lắm đấy, cho ta ăn không phải lãng phí rồi sao? Hay là ngươi đổi cho người khác đi?"
Vân Phù kiên định lắc đầu, ngoại trừ muội muội, nàng không tin bất luận kẻ nào cả.
Hệ thống 002 không còn cách nào khác, Vân Phù là ký chủ của nó, ngoại trừ những lúc ký chủ chưa hoàn thành nhiệm vụ hoặc đưa ra yêu cầu không hợp lý, thì thông thường nó không thể cự tuyệt yêu cầu hợp lý của Vân Phù. Hệ thống chỉ có thể nuốt Thổ Chân Hoàn, mở miệng nói: "Được rồi, ký chủ có thể hỏi."
Vân Phù lập tức hỏi: "Nếu ta hoàn thành nhiệm vụ, có phải ngươi cũng nhận được lợi ích không?"
Hệ thống không muốn cho nàng biết quá nhiều, nhưng biết làm sao được, nó ăn Thổ Chân Hoàn, nên nó không thể không chế cứ thế nói hết ra:
"Đúng, chỉ khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, ta mới có thể nhận được năng lượng."
"Năng lượng?" Vân Phù có chút ngẩn ra, "Ngươi cần năng lượng để làm gì?"
"Nhận được đầy đủ năng lượng, ta mới có thể cướp đoạt số mệnh lợi hại nhất, trở thành chủ nhân của triều đại này."
Nghe xong, trái tim Vân Phù nhảy lên thình thịch. Số mệnh lợi hại nhất chính là mệnh đế vương, trước đó nó nói cuối cùng Tề Tuân sẽ làm Hoàng đế, vậy nên nó muốn thay thế Tề Tuân?
"Cái người mà ngươi nói, là Tề Tuân sao?"
"Đúng vậy."
Vân Phù chỉ cảm thấy hoang đường. Sao có thể tùy ý cướp đoạt tính mạng của người khác được chứ? Huống chi trong tương lai Tề Tuân sẽ là Đế vương, trách nhiệm trên vai càng nặng, nếu như bị người khác chiếm lấy cơ thể, không bàn đến việc hắn sẽ thế nào, nhưng triều đình này chắc chắn sẽ đại loạn, dân chúng cũng sẽ bị liên lụy theo.
"Vậy cuộc đời của Tề Tuân ra sao?"
“Tề Tuân, con trai thứ ba của tiên đế, học võ từ nhỏ. Mười chín tuổi, hắn dẫn binh xuất chinh, trong thời gian đó, Thái tử chết bệnh, hắn được phong làm Thái tử, nhưng cuối cùng thúc phụ Từ vương của hắn thừa dịp Hoàng đế bệnh nặng chiếm lấy hoàng vị. Mà hai mắt của hắn cũng bị thương trong lúc ra trận dẫn đến mù lòa. Sau khi bình định quân loạn ở Bắc cảnh, Tề Tuân được phong làm Tấn vương, từ đó không còn hỏi việc triều chính.
Về sau, Hoàng đế say mê việc thành tiên, lại sống xa hoa lãng phí, cách hành xử cũng ngày càng trở nên quái đản. Mấy vị hoàng tử tranh quyền đoạt vị khiến triều đình chìm trong cảnh rối ren, lòng người lo lắng. Nhưng sau đó, đôi mắt của Tấn vương được chữa khỏi, hắn khởi binh, đoạt lại hoàng vị."
"..." Nghe hết mọi chuyện, Vân Phù có chút kinh sợ, nàng vẫn luôn cảm thấy Tề Tuân này và Tề Tuân nàng biết đời trước hoàn toàn không giống nhau.
Mặc dù khoảng thời gian cuối đời nàng luôn sống trong mơ hồ, nhưng trong số ít những thời khắc tỉnh táo, nàng có nghe thấy thị nữ bên người nói tới chuyện bên ngoài. Về công hay tư, nàng đều cảm thấy Tề Tuân là một người rất tốt, Tề Tuân làm Hoàng đế sẽ có lợi cho dân.
Cái viên đá nát này đã trơ mắt nhìn nàng và muội muội bị Vân lão thái thái ngược đãi đến nhường ấy mà cũng không đưa tay giúp đỡ, chứng minh nó chẳng có chút tình người gì. Nếu nó thật sự chiếm lấy cơ thể của Tề Tuân, thiên hạ này sẽ biến thành bộ dáng gì đây? Hiện tại mới chỉ mang dáng vẻ một viên đá mà đã có thể áp chế nàng, nếu thành người thật, bọn họ còn có đường sống hay sao?
Tuyệt đối không thể để cho nó thành công.
Nhưng hiện tại vẫn chưa thể vạch mặt nó, Vân Phù uyển chuyển hỏi: "Vậy nếu ta không hoàn thành nhiệm vụ, ngươi sẽ chết sao?"
"Chết chứ. Nếu ký chủ không hoàn thành nhiệm vụ, đi hết tuyến chính, tất cả mọi người đều sẽ chết."
Vân Phù nghe lời này xong thì triệt để từ bỏ ý định đi tìm chết chung với nó. Nó ăn Thổ Chân Hoàn, cho nên mấy lời lúc trước nó nói không phải giả.
"Vậy phải tới lúc nào ta mới có thể hủy bỏ trói buộc với ngươi?"
"Đi hết tuyến chính trong kịch bản."
Vân Phù cảm thấy mỗi một câu nói của viên đá này đều như thả mồi lửa vào lòng nàng, sự nóng nảy lan nhanh đến mức nàng sắp không tài nào kiềm chế nổi. Những thứ kịch bản kia viết là cái thá gì chứ, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc muội muội thay nàng chết thêm một lần nào nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Sau khi ta đi hết tuyến chính và cởi bỏ trói buộc thì những người khác còn phải chết không?"
"Không."
Vân Phù yên tâm, tiếp tục hỏi.
"Vậy nếu ta muốn sửa kịch bản thì nên làm như thế nào?"
"Ta không có cách nào trả lời vấn đề này. Không có ký chủ nào có thể sửa đổi kịch bản cả, ký chủ chỉ có thể sống theo kịch bản đã định sẵn cho cuộc đời mình, vận mệnh những nhân vật khác trong kịch bản cũng như thế."
Vân Phù nghe thấy lời này liền phát cáu, nàng phản bác: "Vận mệnh của ta trước giờ vẫn nằm trong tay ta, ta biến thành dáng vẻ thế nào chỉ mình ta được quyết định, và không ai có thể thay đổi được."
Đời trước là vậy, đời này cũng thế.
Không muốn tiếp tục làm ầm ĩ với viên đá nát này, nàng còn phải tiết kiệm thời gian để hỏi thêm vài vấn đề khác nữa. Vân Phù nghĩ rồi đổi cách hỏi:
"Kịch bản do ai viết?"
Đợi nửa ngày, âm thanh mới từ trong viên đá mới truyền tới, "Ta."
"Ngươi..." Vân Phù nghe xong lời này càng thêm phẫn nộ. Dựa vào cái gì chứ? Chưa tính đến chuyện cục đá nát này thấy chết không cứu, thì kiếp trước vì thay đổi vận mệnh của bọn họ, muội muội đã phải trả cái giá thê thảm, đau đớn cỡ nào, vì cái gì mà nó có thể dễ dàng viết ra vận mệnh của nàng và muội muội như thế chứ.
Vân Phù rất không phục, lửa giận thiêu đốt lên đỉnh điểm, nàng không ngừng nhắc bản thân phải tỉnh táo, không thể xúc động, nàng còn phải nghe ngóng những tin tức khác nữa.
"Ta muốn xem cái kịch bản mà ngươi nói một chút."
Lần này, nó phản ứng rất nhanh, "Điểm công lược lên đến 1000, mới có thể đổi kịch bản."
"Làm một nhiệm vụ chỉ có 5 điểm công lược, 1000 điểm phải tới lúc nào mới xong? Ai định là chuyện này?" Vân Phù cực kỳ bất mãn.
"... Ta..."
Vân Phù hận đến nghiến răng, "Ngươi được, ngươi được lắm."
Hệ thống nhắc nhở, "Ký chủ, thời gian sắp hết rồi."
Vân Phù cũng đã hỏi gần hết những gì mình muốn biết. Nghe nó nói còn thời gian, nàng lại mở miệng hỏi, "Khi trước, ai là người vứt bỏ ta?"
Theo suy đoán ban đầu của nàng thì bản thân bị người bên cạnh mẫu thân ôm đi. Số bạc Vân lão thái thái cho nàng hôm nay đã giúp nàng chứng thực ý nghĩ này.
Bảy mươi lượng bạc đã bị người ta lấy hết, với cái tính keo kiệt của lão bà này, thế mà còn có thể lấy ra hai lượng bạc cho nàng đi tìm đại phu. Điều đó có thể nói rõ là hai lượng bạc này nhất định là khối nhỏ nhất trong số bạc bà ta giấu riêng, bằng không cũng không nỡ cho nàng. Nhưng những năm qua, ngoài vài mẫu ruộng kia, Vân gia chỉ có mình Vân Tráng ra ngoài làm việc, chút thu nhập ấy sao có thể để dành được bảy mươi lượng. Huống chi bọn họ còn đưa Vân Đông Chí đến phủ thành đọc sách, chuyện nọ chuyện kia, trừ số tiền không dùng tới trong người bà ta, thì số còn lại đều tiêu như nước.
"Ký chủ, kịch bản không hề nói rõ, chỉ viết ngươi là tiểu thư thật bị người ta đánh tráo. Xin hãy đổi câu hỏi khác."
Vân Phù có chút thất thần, bỗng nhiên một ý tưởng mới nảy nở trong đầu nàng, môi cũng không kiềm được mà nở nụ cười nhẹ. Đến khi nhìn lại viên đá trên cổ tay, nàng mới thay đổi nét mặt. Ngay cả viên đá này cũng không biết nàng tới nơi thôn quê này như thế nào, vậy nói trắng ra là viên đá nát cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Vậy nên, kịch bản sẽ không can dự vào những chi tiết nhỏ trong cuộc đời nàng. Nó không quan tâm Triệu Vân Phù được đưa tới chốn này bằng cách nào, chỉ cần cuối cùng Triệu Vân Phù lớn lên ở đây, chịu hết mọi khổ sở là được.
Thế thì chỉ cần tuyến chính đúng, quá trình có chút thay đổi cũng không sao. Vậy xem ra thứ gọi là kịch bản này cũng có chỉ có vậy thôi.
Ban nãy nàng còn muốn làm nhiệm vụ, tích lũy đủ điểm công lược để đổi lấy kịch bản rồi sửa nó lại. Nhưng chuyện này cần thời gian quá dài, nói không chừng còn để cho viên đá nát này thừa cơ hội tích lũy đủ năng lượng. Nếu vậy còn không bằng trực tiếp để kịch bản đi đến cuối cùng, tất cả mọi người đều được tự do.
"Kịch bản kết cục là lúc Tề Tuân đăng cơ thành Hoàng đế sao?"
"Đúng vậy. Ký chủ ngươi trở thành Hoàng hậu, Tề Tuân trở thành minh quân của thời đại này. Thiên hạ thái bình."
Bốn chữ cuối cùng là lời nói dễ nghe nhất mà Vân Phi nghe được từ miệng viên đá nát này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nàng biết nên làm thế nào rồi. Triệu Vân Phù trở thành Hoàng hậu chẳng qua chỉ là kết cục của Triệu Vân Phù, cho dù Triệu Vân Phù không phải Hoàng hậu cũng sẽ không ảnh hưởng đến tuyến chính của kịch bản. Chỉ cần Tề Tuân không nông nỗi sinh sự thì với tài năng của mình, hắn nhất định sẽ là một vị Hoàng đế tốt tạo phúc cho bách tính, có thể khiến thiên hạ thái bình.
"Ký chủ, đã hết giờ."
Vân Phù bốc lấy một nắm hạt thông, lòng tràn đầy vui vẻ đi ra khỏi hang động.
Vấn đề phức tạp đã trở nên đơn giản rồi, tương lai Tề Tuân nhất định sẽ lên làm Hoàng đế, vậy hiện tại nàng chỉ cần làm chính nàng là được.
Vân Phù ung dung đi về hướng Tô gia.
Mẫu thân Tô Nhuận đang nấu cơm, thấy cũng sắp tới giờ thì hô ra ngoài cửa sổ: "Tiểu Nhuận, đi gọi Vân Phù qua đi, sắp ăn cơm rồi."
Tô Nhuận đáp lại một tiếng rồi từ trong nhà đi ra, vừa ra cửa đã thấy Vân Phù cách đó không xa. Hắn huơ huơ tay với nàng mấy cái rồi lập tức trở về phụ mẫu thân bưng thức ăn.
"Mẫu thân bảo con đi gọi Vân Phù, sao lại chạy vào đây nữa?"
"Ở ngoài cửa rồi ạ."
*
Mẫu thân Tô Nhuận hâm nóng đồ ăn mà hồi trưa mang về từ trấn trên, lại ra vườn rau hái chút rau về làm thêm thức ăn. Bốn người vây quanh bàn ăn cơm.
Mẫu thân Tô Nhuận nhìn Vân Phù ăn ngon miệng, lại nhớ tới chuyện nhìn thấy buổi chiều bèn lên tiếng nhắc nhở: "Vân Phù, buổi chiều thẩm trông thấy mẫu thân cháu… không phải, Trần Hoa, về nhà mẹ đẻ của nàng ta, lúc về đây thì mang theo một cái bao, không biết bên trong chứa thứ gì mà căng phồng, người khác hỏi cũng không nói. Cái mụ này chắc chắn không làm chuyện gì tốt lành đâu. Mấy ngày nay, ban ngày cháu ít ở nhà thôi, ban đêm cũng đừng ngủ say quá, cảm thấy có gì không đúng thì chạy ngay biết chưa."
"Vâng ạ."
Vân Phù nghe nói vậy thì cảm thấy cơm cũng không còn ngon nữa. Người Vân gia sao cứ bày mưu hại nàng mãi thế không biết!
Đời trước Tề Tuân đã từng dạy nàng, thay vì để mặc người ta mưu hại mình, không bằng trước đó mình tìm cho đối phương chút chuyện để làm, như thế thì người kia sẽ không có thời gian rảnh để tính kế hãm hại người khác nữa.
Các người suốt ngày chỉ biết bày mưu hại ta chứ gì, vậy thì đừng ai nghĩ tới chuyện nhàn rỗi. Vân Phù nghĩ tới đây, ngẩng đầu nhìn Tô Nhuận.
Nhưng Tô Nhuận đang vùi đầu ăn cơm, căn bản không hề nhìn nàng lấy một lần. Vân Phù thấy thế, bèn đá vào chân hắn. Tô Nhuận chịu một đá, tức giận nhìn Vân Phù.
"Ăn cơm của con đi, trừng Vân Phù làm gì?" Mẫu thân Tô Nhuận thấy hắn như thế thì không chút do dự đập hắn một phát.
Tô Nhuận:...
Cơm nước xong xuôi, Vân Phù và Tô Nhuận lấy cớ rời khỏi Tô gia.
Nhìn bóng lưng hai người, phụ thân Tô Nhuận đột nhiên cảm khái một câu: "Ta thấy hai đứa nhỏ này rất có duyên đấy chứ. Hay là chúng ta định hôn cho hai đứa nó đi?"
"Chàng đừng có mà ghép đôi lung tung. Tự chàng ngẫm lại xem Vân Phù có để ý con trai của chàng không? Con trai của chàng có thích Vân Phù sao? Ta thấy hai chúng nó giống tỷ đệ hơn. Tiểu Nhuận có chút sợ Vân Phù."
Nhớ lại những gì hai đứa này đã trải qua, phụ thân Tô Nhuận như vừa tỉnh mộng, lập tức gật đầu.
Tô Nhuận cùng Vân Phù đi trên đường. Trời đang rất lạnh, ngay cả chó cùng về nhà hết, sao lại gọi hắn ra ngoài cơ chứ? Tô Nhuận nhìn Vân Phù đi phía trước, trong lòng giận mà không dám nói. Đến khi tới sau núi, chỗ địa bàn của nàng, lúc này Vân Phù mới yên tâm. Nàng quay đầu nhìn người sau lưng, vừa muốn mở miệng thì bị dáng vẻ của Tô Nhuận làm cho ngây người.
Tô Nhuận rụt cổ lại, đầu cũng sắp không nhìn thấy, tay thì đút trong túi không nỡ lấy ra. Vân Phù khó mà tin được người này là người trong lòng ở kiếp trước mà ban đêm dù không ngủ được muội muội cũng muốn khoa tay múa chân cho nàng xem.
"Lạnh thế này, đương nhiên ta không thể để cho mình đóng băng rồi." Tô Nhuận hùng hồn nói, không thèm để ý đến ánh mắt của Vân Phù, đồng thời cổ lại rụt vào sâu hơn nữa.
Tô Nhuận, hi vọng về sau lúc cưới muội muội ta, ngươi cũng có thể hùng hổ nói chuyện với ta như thế. Vân Phù thầm nhủ trong lòng.
"Ngươi kêu ta ra có chuyện gì vậy, ở nhà không thể nói sao?"