Vân Phù chậm rãi đi vào trong nhà, nghe tiếng kêu rên bên trong, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn.
Vân lão thái thái chỉ chịu năm gậy, tình trạng tốt hơn nhiều so với Vân Tráng. Chí ít là khi Vân Phù đi tới, bà ta còn có thể canh chuẩn, ném thuốc mỡ vào người nàng.
Vân Phù nhẹ nhàng né tránh, đưa tay bắt lấy hộp thuốc mỡ rồi đi tới bên giường Vân lão thái thái. Nàng cười giả lả nhét hộp thuốc lại vào tay Vân lão thái thái.
"Tổ mẫu người thế mà còn có sức mắng chửi cơ đấy, xem ra trận đòn này cũng không nặng lắm. Không giống như phụ thân ta, đau đến nỗi nói không ra hơi kìa. Ôi chao, sao ta không nghe thấy phụ thân ta lên tiếng nhỉ? Phụ thân ta sẽ không bị đánh chết rồi chứ? Tổ mẫu, người trở về lâu như vậy, có nhìn thấy phụ thân ta đâu không? Ta thấy dường như ông ấy đã hôn mê luôn rồi đấy."
Vân lão thái thái chỉ muốn xé nát miệng của nàng ngay lập tức, nhưng bà ta đang nằm sấp trên giường, không thể động đậy. Bà ta nổi giận đùng đùng nhìn về phía con dâu bên cạnh: "Tiện nhân, mi còn không mau đi ra xem con trai của bà đã trở về chưa. Mi chỉ biết đứng đực ở chỗ này, cũng không làm cơm, chẳng lẽ muốn để ta đói chết à..."
Người phụ nữ bình thường luôn khúm núm nghe lời, nhưng giờ đây, lần đầu tiên nàng ta không trả lời lại, mà trừng mắt nhìn Vân lão thái thái, sau khi ra ngoài còn đóng sập cửa lại.
Vân lão thái thái càng thêm nổi nóng, nhưng bản thân không làm gì được, chỉ có thể lại mắng Vân Phù.
"Tổ mẫu, nếu ta là bà, thì ta sẽ đối xử với mẫu thân ta khách khí chút, hiền hòa hơn. Dù sao đó cũng là một cái mạng người, bà không sợ nửa đêm đứa bé kia đi tìm bà, không sợ mẫu thân ta sẽ cho độc vào trong cơm, độc chết bà à?" Vân Phù nói xong lời này thì bước ra ngoài với tâm trạng sảng khoái.
Vừa ra cửa, nàng đã nhìn thấy Vân Tráng được mấy người khác khiêng về. Người đã ngất đi, sau lưng toàn là máu.
"Sao phụ thân cháu lại bị thương nặng như vậy? A Quế thúc, đa tạ các thúc đã đưa phụ thân cháu về. Tổ mẫu cháu đã bảo các thúc giữa trưa ở lại ăn cơm đấy. Giờ cháu phải đi trấn trên mời đại phu cho phụ thân cháu đây."
Vân Phù thuận lợi rời khỏi nhà, đi lên núi.
Mời đại phu à? Không có chuyện đó đâu. Không đưa tiền cho nàng thì đi đâu mời đại phu, huống chi đi từ đây tới trấn trên, đến nơi chắc mặt trời cũng xuống núi rồi.
Hiện tại đã là giữa trưa, đương nhiên nàng phải đi ăn cơm trước.
Vân Phù đi tới sơn động quen thuộc, nơi nàng thường hay trốn.
Nơi này không khác biệt gì lắm so với lúc trước, chỉ có thêm mấy con gà đã được vặt lông. Vân Phù thuần thục xách cổ gà lên, mang ra bờ sông xử lý. Đây cũng là chỗ nàng tìm thật lâu mới phát hiện được.
Nơi đây là rừng sâu, người trong thôn sợ bị dã thú ăn thịt cho nên xưa nay đều không đi đến chỗ này.
Vân Phù không lo có người nhìn thấy.
Sau khi sơ chế con gà xong, nàng tiện tay nhặt một nhánh cây, dùng nước sông rửa sạch rồi xiên gà vào nhánh cây đó, bắt đầu nhóm lửa.
Vừa lật qua lật lại con gà trên đống lửa, Vân Phù vừa nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, một nam tử bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Vân Phù. Hắn có chút khiếp sợ hỏi:
"Vân Phù, ngươi làm không tệ nha. Ta nghe nói phụ thân ngươi… Vân thúc bị người ta khiêng về, thương thế còn rất nặng. Lần này ngươi tém tém lại đi, Vân Kỳ sắp về rồi đấy."
Vân Phù nghe thấy giọng nói này cũng ngạc nhiên lắm. Nàng chỉ tùy tiện gật đầu, rồi lại tập trung nhìn chằm chằm gà nướng trước mặt.
"Vậy tiếp theo ngươi muốn làm gì tiếp?"
"Báo thù thôi. Vân gia ngược đãi ta nhiều năm như vậy, cũng không thể chỉ đánh mấy gậy là có thể giải quyết được, đưa muối cho ta." Vừa nói nàng vừa đưa tay ra.
Tô Nhuận lấy từ trong tay áo ra một cái túi, ném vào tay Vân Phù. Hắn nhìn động tác rắc muối của nàng, luôn cảm thấy nữ tử trước mắt có gì đó khiến người ta kinh sợ.
Lúc Tô Nhuận sáu tuổi, phụ mẫu dẫn hắn đến nơi này, trở thành hàng xóm của Vân gia. Người nhà Vân lão thái thái thường hay ngược đãi Vân Phù, mẫu thân Tô Nhuận không nhìn nổi cảnh đó nên nhiều lần mở miệng ngăn cản nhưng Vân lão thái thái càng đánh Vân Phù ác hơn. Lâu dần, mẫu thân Tô Nhuận cũng không nói nữa, chỉ lén bôi chút thuốc mỡ, đưa chút đồ ăn cho nàng thôi.
Lúc ấy, phần lớn thời gian Tô Nhuận đều ở trấn trên đọc sách, rất ít khi về nhà. Hai người hiếm khi gặp nhau, nhưng sau những lần nghe mẫu thân tâm sự, Tô Nhuận chỉ cảm thấy Vân Phù là một cô bé đáng thương yếu đuối, bị người ta ức hiếp.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cho đến một ngày hắn đi ngang qua sau núi, bỗng thấy một bóng người quen thuộc mang theo một con gà chui vào trong núi.
Vì tò mò nên hắn đã đi theo.
Sau đó hắn nhìn thấy một cảnh tượng mà có lẽ đời này hắn sẽ không thể quên được. Vân Phù, cô bé mà bình thường mềm yếu bất lực, cơ thể toàn vết thương, thì giờ lại đang ngồi xổm bên cạnh dòng suối nhỏ, tay giết gà dứt khoát, thao tác nhổ lông, nhóm lửa nhanh nhẹn.
Không may, lúc Vân Phù xách con gà đã xử lý xong, quay người lại thì Tô Nhuận vẫn chưa kịp phản ứng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí hết sức khó xử.
Tô Nhuận gãi đầu, muốn hóa giải bầu không khí một chút. Hắn chỉ về phía con gà trên tay nàng, "Nhà ta có muối, ngươi có cần không?"
Vân Phù thấy hơi bất ngờ, nhưng rồi nàng nhanh chóng gật đầu.
Hai người nhanh chóng vào rừng nướng con gà kia lên.
Vân Phù thoả mãn xoa bụng, sau đó lau khóe miệng đầy dầu. Tô Nhuận ở một bên nhìn nàng ăn hết sạch con gà, bị dọa hết hồn.
"Ngươi ăn gà mẫu thân ngươi nuôi, trở về không phải lại bị đánh một trận đấy chứ?"
"Tô Nhuận, vừa rồi cái đùi gà kia cho chó ăn đấy à?" Vân Phù chôn xương gà xuống đất, vỗ cho sạch đất trên tay rồi hỏi ngược lại hắn.
"Vân Phù, sao ngươi mắng ta?"
"Ta nói ngươi sao? Ngươi muốn mách lẻo thì đi nhanh đi." Nói xong Vân Phù xoay người rời đi.
Không ngoài dự đoán, buổi tối hôm đó, Vân gia lại truyền tới tiếng đánh chửi.
Khi đó Tô Nhuận đang đứng bên tường học thuộc bài văn mà phu tử giao cho. Tiếng chửi rủa bên kia truyền đến dọa hắn khẽ run rẩy.
Hắn đâu có đi tố cáo, sao Vân Phù vẫn phải chịu đòn chứ? Đầu óc Tô Nhuận đồng thời làm hai việc, ngoài miệng thì đọc sách, trên thực tế lại nghiêng lỗ tai nghe âm thanh rồi phỏng đoán xem khi nào mới đánh xong.
Mãi mới chờ đến lúc tiếng động bên kia ngừng lại, Tô Nhuận lặng lẽ để sách xuống, muốn đi qua đó nhìn xem, lại sợ bị mẫu thân phát hiện. Nếu hắn bị phát hiện thì người bị đánh không chỉ có mình Vân Phù đâu. Vậy nên hắn dứt khoát vừa học thuộc lòng, vừa bò lên tường.
Thật vất vả mới leo đến đầu tường, lúc này Tô Nhuận đã nhìn thấy Vân Phù đứng dưới chân tường. Hắn khẽ gọi nàng một tiếng, "Vân Phù, ta không có nói."
Vân Phù bị giọng nói đột nhiên vang lên làm cho giật nảy mình. Nàng tìm tới nơi âm thanh phát ra, yên lặng ngẩng đầu, vẻ mặt thành thật nhìn hắn, giọng nói vô cùng chân thành tha thiết: "Tô Nhuận, sao ngươi có thể đang đọc Nhạc Dương lâu ký, đọc mãi lại thành Hoành Cừ Tứ Cú rồi. Ngươi như vây, ngày sau sao có thể thi đậu được?"
"..." Tô Nhuận chỉ nghe nửa đoạn trước đã lặng lẽ rụt đầu về. Hắn thế mà quên mất, Vân Phù không phải người bình thường, căn bản không cần an ủi.
Một lát sau, Tô Nhuận bỗng phát hiện, Vân Phù chưa từng đọc sách thì làm sao mà biết Nhạc Dương lâu ký và Hoành Cừ Tứ Cú? Không những thế nàng còn nhớ rõ ràng như vậy. Hắn muốn hỏi cho rõ nên định leo lên lần nữa, kết quả lần này bị mẫu thân hắn trông thấy, thế là ăn một trận đòn.
Tô Nhuận đứng dưới chân tường với cục u trên đầu, càng nghĩ càng tủi thân nên khóc lớn.
Từ đó về sau, hai người dần quen thuộc. Hoặc là nói, Tô Nhuận đơn phương quen thuộc với nàng. Chỉ cần từ trên trấn trở về, hắn chắc chắn sẽ đi tìm Vân Phù.
Vân Phù vốn không muốn đáp lại đứa nhỏ này, nhưng Tô Nhuận ở đây, có một số việc sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Nhờ vào Tô Nhuận, nàng có thể che giấu sự thật mình biết đọc sách, viết chữ một cách hợp lý, cũng có thể nghe ngóng tin tức bên ngoài thông qua những cuộc trò chuyện với Tô Nhuận. Quan trọng nhất là Tô Nhuận có thể giúp nàng bán thảo dược tìm được trên núi, sau đó lại mang đồ về cho nàng.
Cứ như vậy, Vân Phù ở trong cái thôn này trầy trật lớn lên. Cũng trong mười mấy năm đó, Tô Nhuận đã nhìn thấu con người thật của Vân Phù. Có khi hắn cảm thấy, Vân Phù là một người điên.
Việc Vân gia đánh Vân Phù vừa truyền ra, thì sau đó tin Vân Tráng lén vào nhà quả phụ lại được truyền từ đầu thôn tới cuối thôn.
Buổi sáng Vân lão thái thái không cho nàng cơm ăn, tới chiều Vân lão thái thái bởi vì trộm trái cây nhà khác mà ngã trên bờ ruộng. Suốt hai tháng ấy bà ta không thể xuống giường.
... Từng chuyện từng chuyện một, Tô Nhuận đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.
Tóm lại, chỉ cần Vân gia ngược đãi Vân Phù, nàng nhất định có thể bù đắp cho mình từ những chỗ khác. Hơn nữa nàng còn làm được đến mức thần không biết quỷ không hay, lần nào cũng có thể phủi sạch quan hệ, cho tới bây giờ cũng chẳng có ai hoài nghi nàng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Còn có những dược liệu mà Vân Phù giao cho hắn, Tô Nhuận nghĩ thế nào cũng không ra, tại sao nhân sâm và linh chi trên núi chỉ có mình nàng đào được, rốt cuộc nàng may mắn đến cỡ nào chứ?
Tô Nhuận vừa hâm mộ nhưng cũng vừa có chút sợ hãi.
——
Mùi thơm của gà nướng bay tới mũi của nàng. Vân Phù không nhìn Tô Nhuận nữa, nàng bẻ một cái đùi gà, từ từ ăn.
Tô Nhuận thấy cuối cùng nàng cũng không nhìn mình nữa, lúc này mới thở ra một hơi.
Cái người Vân Phù này cũng quá đáng sợ rồi, bị nàng để mắt tới kiểu gì cũng có chuyện không may xảy ra.
"Ngươi tới đây đưa muối cho ta à?" Vân Phù nhìn hắn đứng đó mà một câu cũng không nói, có chút bực bội. Hắn cao to như thế, cản hết ánh nắng của nàng rồi. Tên này chẳng có tí mắt nhìn nào, thật không biết về sau có cưới được vợ không nữa.
"Ừ. Vân Phù, ta thi đậu vào thư viện Ứng Thiên rồi, ngày sau ngươi chớ có mắng ta đần nữa." Tô Nhuận chợt nhớ tới chuyện chính, vội vàng nói: "Toàn bộ phủ thành chỉ có hai người đậu thôi."
Vân Phù không có phản ứng gì. Nàng cắn một cái đùi gà đầy thịt, đúng là mỹ vị.
Không đúng, hình như nàng đã bỏ sót chuyện gì đó.
Trong chốc lát, một vài hồi ức kiếp trước bỗng hiện lên trong đầu nàng.
Tay Vân Phù dần dần siết lại, nàng dùng hết sức khống chế cảm xúc của mình, chậm rãi mở miệng, "Tô Nhuận, có phải người còn có một tên chữ khác?"
"Làm sao ngươi biết?" Tô Nhuận gật gật đầu, "Phu tử đã lấy tên cho ta, gọi là Thuấn Thanh."
Hắn vừa dứt lời, ánh mắt Vân Phù ngưng lại, bờ môi mấp máy. Nàng chần chừ nửa ngày mới nói: "Tô Thuấn Thanh, sau này ngươi nhất định có thể đỗ cao, làm một vị quan tốt."
"Đương nhiên rồi, ta nhất định có thể làm một vị quan tốt!" Thiếu niên bên cạnh đắc chí gật đầu. Ánh nắng chiếu lên người hắn lộ ra sự phấn chấn mà chỉ trên người thiếu niên ở tuổi này mới có.
Tô Nhuận ở lại một hồi rồi rời đi, chỉ còn lại Vân Phù ngồi ngơ ngác ở đó.
Nàng nhớ ra rồi.
Đời trước, Vân lão thái thái đã bán muội muội nàng cho nhà viên ngoại ở trấn trên làm tiểu thiếp. .
Ngôn Tình SắcNhân lúc trời tối, muội muội trốn ra ngoài chạy lên núi, nhưng vẫn bị người Vân Gia đuổi tới. Sau đó muội muội nàng bị trượt chân, nửa người treo lơ lững trong không trung. Trong lúc nguy cấp, một thiếu niên đã kéo muội ấy lại, nhưng hắn lại bị rơi xuống núi, bị trọng thương hôn mê. Về sau, người nhà này đã chuyển ra khỏi thôn, từ đó, không biết tung tích. Mà chuyện này cũng đã để lại một nút thắt trong lòng muội muội, cứ đêm xuống muội ấy thường sẽ bừng tỉnh vì ác mộng. Sau này, khi trở lại Triệu gia, đến khi hai tỷ muội thân thiết hơn, muội muội đã xin nàng tìm tin tức của người nọ, chỉ nói thiếu niên kia tên Tô Thuấn Thanh. Qua hơn mấy tháng, bọn thuộc hạ mới tìm được tin tức của người Tô gia, nhưng khi ấy Tô Thuấn Thanh đã qua đời một năm.
Nhớ lại đoạn chuyện cũ này, Vân Phù vô cùng kinh sợ. Nhớ tới cách mình đối xử với Tô Nhuận trước đó, nàng hơi xấu hổ. Đời này, nàng nhất định báo đáp Tô Nhuận thật tốt, để hắn sống lâu một chút, làm một vị quan tốt. Nghĩ đến đám người đầu sỏ Vân gia, nội tâm vừa bình tĩnh lại của Vân Phù lại bùng lên lửa giận, càng cháy càng lớn.
Không được, càng nghĩ càng giận, nàng nhịn không được, muốn trở về cho Vân lão thái thái thêm chút phiền phức nữa.
Ăn hết miếng gà nướng cuối cùng, nàng nhanh tay xử lý mọi thứ gọn gàng. Vân Phù vỗ vỗ váy rồi vội vàng đi về.
Đường núi gập ghềnh, thường ngày lúc đi xuống Vân Phù luôn vô cùng cẩn thận. Nhưng hôm nay do quá nóng nảy, nàng chỉ ước có thể lập tức bay về nhà tính sổ với Vân lão thái thái nên khi đi ngang qua dốc núi nhỏ, nàng đã không chú ý giẫm lên một đám rêu. Dưới chân trơn trượt, nàng giữ chặt nhánh cây bên cạnh theo bản năng, kết quả cả người và nhánh cây đều cùng nhau lăn từ trên dốc núi xuống.
Tiếng thét chói tai của Vân Phù truyền khắp nửa hang núi. Chim chóc bay khắp nơi, tuyết đọng trên cây bị chấn động rơi xuống từng mảng, phủ đầy lên y phục của nàng.
Ngay trước lúc hôn mê, Vân Phù rất muốn xúc đám rêu kia mang về ném vào mặt người cả nhà Vân lão thái thái.
Thật sự tức chết nàng mà.