Sau Khi Sống Lại, Tôi Bị Đại Lão Học Bá Quấn Lấy

Chương 17: Get đệm hình người



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thấy Bàng Tử Phi không trả lời, Trì Phương dẹp điện thoại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bốn phía.


Lớp 10A2 tổng cộng hơn ba mươi học sinh, ngoại trừ Bàng Tử Phi đoán chừng còn có vài người xin nghỉ, nhưng chỗ ngồi trên xe buýt lại lốm đốm không còn bao nhiêu. Tuy du lịch mùa thu năm nào cũng có, nhưng có thể ra ngoài chơi đối với học sinh vẫn là một chuyện rất hưng phấn.


Nam sinh ngồi cạnh Trì Phương là ủy viên thể dục trong lớp, mặc dù có hơi to con, nhưng tính tình rất tốt, thấy Trì Phương ngẩng đầu lên còn chủ động hỏi thăm một chút.


Trì Phương cười cười với cậu ta, ánh mắt vô thức lướt qua hàng ghế sau xe, quả nhiên nhìn thấy Vu Mặc tại hàng thứ hai đếm ngược, một mình ngồi đó, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.


"Ơ, sao thế? Cậu muốn ngồi chung với Vu Mặc à?" Ủy viên thể dục thuận theo ánh mắt của Trì Phương, cũng nhìn thấy Vu Mặc. Bạn thân của cậu đều ngồi khá gần đây, ủy viên thể dục muốn nói chuyện với tất cả mọi người, nên mới tùy tiện chọn một chỗ trống ngồi xuống, thấy Trì Phương nhìn về phía Vu Mặc, liền suy nghĩ không phải mình chiếm chỗ của Vu Mặc rồi chứ?


Trong lớp người có thể nói chuyện với Vu Mặc đoán chừng cũng chỉ có Trì Phương, vất vả lắm mới được ra ngoài chơi, kiểu gì cũng phải để tất cả mọi người đều được vui vẻ!


Ủy viên thể dục không chút do dự đứng lên, khoát tay nói, "Không có chuyện gì, để tớ đổi chỗ với Vu Mặc, các cậu cứ...."


"Ơ, không phải, thật ra..." Trì Phương còn chưa kịp phản ứng lại, ủy viên thể dục đã hai bước đi đến bên cạnh Vu Mặc. Cũng không biết cậu ta nói gì với Vu Mặc, mà Vu Mặc nhìn thoáng qua Trì Phương, rồi nhẹ gật đầu với ủy viên thể dục.


Nhìn Vu Mặc ôm ba lô đi tới, Trì Phương cũng không thể bảo người ta đổi chỗ lại, đành phải bất đắc dĩ ngồi xuống.


Vu Mặc cũng biết Trì Phương không muốn phản ứng lại với mình, ôm ba lô ngồi xuống cạnh Trì Phương. Cũng không nói gì, mà cúi đầu lấy ra một cái hộp nhỏ trong ba lô, đưa cho Trì Phương.


Trì Phương nhận rồi nhìn nhìn, là thuốc chống say xe. Trì Phương say xe cũng không nghiêm trọng mấy, bình thường chỉ cần ngủ trên xe một giấc, xuống xe lại nghỉ ngơi là tốt rồi, nên bình thường cậu cũng lười chuẩn bị thuốc say xe cho mình.


Nhìn hộp thuốc trong lòng bàn tay, Trì Phương cảm giác được bé con trong lòng mình đang không ngừng khóc chít chít chất vấn bản thân.


"Cậu nhìn lại cậu đi, Vu Mặc người ta tốt biết bao, mà cậu lại không để ý tới người ta!"


"Cậu không thèm phản ứng người ta, mà người ta còn mang thuốc cho cậu, cậu nhẫn tâm không phản ứng à!"


"Đến một người bạn cũng không có, Vu Mặc quá đáng thương rồi."


Trì Phương yên lặng đánh bay bé con trong lòng, nhìn hộp thuốc trong tay, đột nhiên mở miệng, "Hôm qua, sao cậu lại bảo tôi đừng nói chuyện?"


Vu Mặc nghe vậy thì quay đầu, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt Trì Phương. Tuy xe còn chưa chạy, nhưng lông mày Trì Phương vẫn không tự chủ chau nhẹ lại, vì hôm nay đi gấp, nên Trì Phương không ăn sáng, màu môi có vẻ hơi tái nhợt.


"Cậu không ăn sáng." Trong giọng nói Vu Mặc mang theo một tia tức giận, khiến Trì Phương có hơi không hiểu nổi.


Khẩu vị buổi sáng của Trì Phương luôn không tốt, bắt đầu ít ăn sáng đi từ năm cấp hai, mặc dù mẹ Trì có lòng muốn chăm sóc, nhưng bình thường Trì Phương đều ở căn hộ, chỉ có cuối tuần mới về nhà, cho nên chuyện này cũng bị Trì Phương lừa dối qua đi.


Sao Vu Mặc lại đột nhiên tức giận vì chuyện này?


Hiếm khi gương mặt luôn luôn không cảm xúc của Vu Mặc để lộ tâm tình. Hắn mím mím môi, quay đầu lấy nước uống và bánh quy trong ba lô ra, đưa cho Trì Phương.


Trì Phương vừa định mở miệng cự tuyệt, đã nhìn thấy hai mắt Vu Mặc có hơi nheo lại. Tuy rằng khí thế không sánh được với đại lão sau này, nhưng vẫn đủ để hù dọa một tiểu quỷ mười lăm tuổi.


"Sẽ đau dạ dày." Vu Mặc đưa đồ ăn trong tay cho Trì Phương, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu.


Trì Phương bất đắc dĩ, đành phải nhận lấy từng cái, cũng may Vu Mặc mua toàn đồ cậu thích ăn. Trì Phương nhìn hồ đào trong tay, đột nhiên nghĩ đến ngày mình mới sống lại, cũng có một chai nước hồ đào đột nhiên xuất hiện trên bàn, trong mắt chợt lóe một tia trầm tư.


*Hồ đào



Thấy Trì Phương nuốt bánh quy xuống, sắc mặt Vu Mặc mới khôi phục lại. Trong lòng Trì Phương có vài điều muốn hỏi, nhưng xe buýt đã bắt đầu khởi động, cảm giác say xe đã đánh hết những lời muốn nói trở lại.


Uống thuốc say xe vào, Trì Phương nhắm mắt dựa lên ghế tựa.


Hiệu quả của thuốc rất tốt, lông mày vẫn luôn cau chặt của Trì Phương cũng dần giãn ra. Bạn học trong xe đã họp thành bốn, năm nhóm nói chuyện phiếm, ngược lại nơi này của Trì Phương, vì có Vu Mặc mà tương đối yên tĩnh.


"Vì cậu sẽ không thoải mái." Vu Mặc bên cạnh đột nhiên mở miệng, giọng nói ép tới rất thấp.


Trì Phương khẽ giật mình, theo bản năng muốn mở mắt, lại cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc trên mắt mình.


"Ngủ đi, tôi sẽ gọi cậu." Thanh âm trầm thấp của Vu Mặc rơi xuống tai Trì Phương.


Trì Phương thoáng suy tư một giây trong lòng, mới hiểu được ý tứ của Vu Mặc.


Vì cậu say xe, lúc ngồi xe nói chuyện sẽ không thoải mái, nên mới không cho cậu nói chuyện. Vì nhìn ra nụ cười của Trì Phương không phải vì vui vẻ, nên mới không cho cậu cười.


Có thể đem lời quan tâm đi chọc giận người khác, chắc cũng được coi là bản lĩnh của đại lão nhờ?


Nếu nhìn từ một góc độ khác, hẳn Vu Mặc cũng được tính là một người rất ôn nhu... Nhỉ?


Trì Phương triệt để yên tĩnh, cũng không đẩy bàn tay trên mắt ra, khóe miệng mang theo ý cười, hỏi: "Vu Mặc, có phải là cậu không còn người bạn nào khác không?"


Nên mới đối xử với cậu tốt như vậy, sợ mình sẽ mất đi người bạn duy nhất.


Trì Phương cảm thấy mình đã phát hiện ra chân tướng.


Vu Mặc dừng một lát, chậm rãi lấy bàn tay đang che trên mắt Trì Phương ra. Trì Phương vẫn nhắm hai mắt như trước, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên mặt cậu, lông mi thật dài rơi ra một ít bóng mờ, làn da vốn trắng nõn thoạt nhìn như trong suốt.


Nhịp tim không khống chế được mà gia tốc, ngay giây tiếp theo tứ chi cũng cứng ngắc, đây là phản ứng thân thể chỉ xuất hiện trong tình huống sợ hãi cực độ, nhưng mình lại không có suy nghĩ chạy trốn chút nào.


Vu Mặc không hiểu rũ mắt xuống, sau nửa ngày, mới trầm thấp lên tiếng, "Ừ."


Nhưng Trì Phương không trả lời.


Vu Mặc đợi một hồi, thấy đầu Trì Phương từng chút một đi xuống, hắn còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã tới gần theo bản năng.


Đầu Trì Phương rơi xuống vai hắn, dường như là ghét bỏ cao quá, nên hơi dùng lực vùi xuống.


Thân thể Vu Mặc triệt để cứng đờ, thuận theo lực đạo của Trì Phương mà co người lại, lần đầu tiên không ngồi thẳng, mà hơi dựa lưng ra sau, để vai mình thấp xuống một chút.


Trì Phương hài lòng cọ cọ cái gối dựa biết tự động điều chỉnh độ cao này, an tâm thiếp đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.