Sau Khi Sống Lại, Tôi Bị Đại Lão Học Bá Quấn Lấy

Chương 4: Quá khứ đã qua đi



Buổi chiều tổng cộng có ba tiết, tiết cuối cùng là tiết tự học. Bàng Tử Phi canh chuẩn thời gian, đúng lúc tới giờ tan học, cậu đá đá ghế Trì Phương, hỏi, "Tối nay thâu đêm?"


Trì Phương lắc đầu, dọn dẹp đồ đạc vào cặp sách, cười cười nói: "Không, về nhà."


Biệt thự Trì gia ở tại khu ngoại ô của thành phố, hoàn cảnh đường phố đều rất tốt, nhưng mà có hơi xa. Kiếp trước Trì Phương ngại về nhà đi đường xa quá, lại bị say xe. Nên sau khi lên cấp ba, trực tiếp mua một căn hộ nhỏ cạnh trường học, chỉ có thứ bảy mới về nhà.


Hôm nay là thứ sáu, nhưng Trì Phương thật sự đợi không được. Chuông tan học vừa vang, Trì Phương nói một tiếng với Bàng Tử Phi, rồi trực tiếp chạy ra khỏi phòng học.


Bàng Tử Phi không gọi cậu lại được, chỉ có thể nghi hoặc sờ sờ gáy.


Trì Phương không gọi cho tài xế trong nhà, mà ra khỏi cổng trường quẹo vào trạm xe buýt. Từ trường học tới nhà cậu vừa vặn có một chuyến xe công cộng, Trì Phương ra ngoài khá sớm, cổng lớn đã có rất nhiều phụ huynh chờ đón con cái.


Trì Phương chui tới chui lui trong đám người, cuối cùng cũng đến con đường đối diện, sau khi xác nhận xe buýt công cộng sẽ đi qua nhà cậu, mới đứng dưới trạm xe buýt chờ xe.


Đối diện, theo sau lưng Trì Phương, là học sinh mênh mông cuồn cuộn đang bắt đầu tràn ra từ trường học, tình cảnh bắt đầu trở nên hỗn loạn. Cũng không biết người lớn làm cách nào để tìm được con mình trong đám người bao la này, không lẽ thật sự là năng lực đặc thù của cha mẹ?


Trì Phương nghiêm túc chờ xe buýt, thuận tiện đánh giá chiếc ô tô màu đen dừng ở ven đường một chút.


Cậu không quá yêu thích xe cộ, cũng chưa từng nghiêm túc nghiên cứu qua, hãng xe cậu biết cũng chỉ là mấy loại thông thường hay nghe tên, hãng xe này cậu chưa từng nhìn thấy, nhưng chỉ cần vừa nhìn đã biết tuyệt đối không rẻ.


Người có tiền.


Không lâu sau, quả nhiên có một người đi qua đường cái, đi về phía chiếc xe này. Trì Phương quay đầu nhìn thoáng qua, hơi kinh ngạc.


Vu Mặc mặt không cảm xúc tiêu sái đến cạnh xe, trên xe đã sớm có người đi xuống, mở cửa xe cho hắn, đợi đến khi Vu Mặc rồi vào trong nhà, mới lại đóng cửa xe lại cho hắn.


Trì Phương:...


Hóa ra vị này thật sự là đại thiếu gia?!


Kiếp trước gia cảnh của Vu Mặc bị cư dân mạng suy đoán lung ta lung tung, cái gì mà tay trắng dựng nghiệp hay kế thừa gia sản ngàn tỉ gì cũng có. Bối cảnh của Vu Mặc bị xào nấu đủ kiểu, nhưng không ai phát hiện hắn có tiếp xúc với gia tộc nào, nên mới trực tiếp định nghĩa Vu Mặc thành một thanh niên phấn đấu vươn lên để làm gương cho con em sau này.


Chẳng qua bây giờ xem ra, kế thừa gia sản hàng tỉ đang ngày càng tiếp cận chân tướng rồi.


Tuy chiếc ô tô đen đã chờ được chủ nhân của nó, nhưng không hiểu tại sao vẫn dừng tại chỗ như cũ, Trì Phương hiếu kỳ nhìn qua, thấy xe buýt mình chờ đã đến, liền quay đầu lên xe.


Người trên xe cũng không coi là nhiều, lộ tuyến xe này xa xôi, trừ Trì Phương nhà ở khu biệt thự ra, thì căn bản không đi qua khu dân cư nào nữa. Mà người ở khu biệt thự, hầu hết đều có xe riêng của mình, nên cũng không đi ngồi xe buýt.


Trì Phương tùy tiện tìm một chỗ ở sau xe ngồi xuống, nhắm mắt lại định ngủ một hồi. Cậu vẫn luôn có tật xấu say xe, trừ phi là cậu tự mình lái, nhưng sau khi đua xe có chuyện, mỗi lần cậu đụng tới vô- lăng là kích động, cuối cùng cũng từ bỏ.


Ít nhất so với tai nạn xe cộ, thì vài cơn say xe nho nhỏ cũng không coi là gì.


Dọc theo đường đi tỉnh tỉnh mê mê, chờ đến lúc xuống xe, trời đã có hơi tối.


Hỏi thăm bảo vệ ở cổng một lát xong, Trì Phương mới tiến vào tiểu khu. Trong tiểu khu cũng không có người nào, còn cách một khoảng nữa mới tới biệt thự, lá cây hai bên đường đã có hơi ố vàng, rơi trên mặt đất đạp phải còn phát ra chút âm thanh.


Cách nhà càng gần, Trì Phương càng không đè ép được cảm xúc trong lòng.


Mắt thấy rẽ qua một chỗ ngoặt nữa, là có thể trông thấy biệt thự Trì gia, bước chân Trì Phương lại nhịn không được ngừng lại.


Có phải hay không... Thật ra hết thảy đều là tưởng tượng của cậu, sống lại cái gì cũng là do cậu gánh không nổi áp lực nên mới tưởng tượng ra? Đợi đến lúc cậu vòng qua ngã rẽ này, sẽ chỉ nhìn thấy một căn biệt thự lạnh như băng.


Trì Phương không dám nghĩ nhiều, thậm chí còn sinh ra ý niệm trốn tránh trong đầu, cậu lui về sau một bước, do dự không biết có nên đi hay không, vạn nhất...


"Bíp..." Sau lưng truyền đến tiếng xe.


Trì Phương mãnh liệt lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện không biết cậu đã đi đến giữa đường khi nào, còn đứng ở đây ngẩn người cả buổi. Trì Phương vội vàng bước hai bước đến ven đường, nhìn chiếc xe lái qua mặt mình.


Xe này... Ánh mắt Trì Phương đảo qua cửa sổ xe, cửa kính tối đen không nhìn rõ được người bên trong, nhưng không hiểu sao Trì Phương lại có cảm giác là người bên trong cũng đang nhìn cậu.


Cũng có thể, dù sao một người đứng bất động nửa ngày trên đường, không chừng là có người sẽ cảm thấy đầu óc người này có bệnh?


Trì Phương vừa nghĩ, vừa liếc nhìn biển số xe theo bản năng.


Trì Phương:....


Khoan đã, đây không phải là xe của Vu Mặc ư?!


Lộ tuyến xe buýt hỗn loạn gần chết, còn phải dừng xe chờ người, thế mà lại nhanh hơn chiếc xe này ư?


Trì Phương im lặng nhìn chiếc xe trước mặt rẽ qua hướng khác, không thấy đâu nữa.


Nhưng mà... Vu Mặc cũng ở đây sao?


Trì Phương kinh ngạc nháy mắt mấy cái. Kiếp trước cậu chưa từng gặp Vu Mặc ở gần đây... Nhưng cũng có thể là, mỗi lần Vu Mặc ra ngoài đều có tài xế lái xe, cậu lại không có mắt nhìn xuyên tường, tự nhiên sẽ không nhìn thấy người đang ngồi trong xe.


Nghĩ đến mình kiếp trước rất có khả năng đã nhìn thấy Vu Mặc rất nhiều lần, Trì Phương vuốt vuốt chóp mũi.


Chẳng trách... Sau này hợp tác, công ty của Vu Mặc rất nhiều lần đều lựa chọn công ty Trì gia, đoán chừng là vì hắn nhìn quen mắt?


Có chuyện xen vào, nên Trì Phương cũng lấy lại tinh thần từ trong hồi ức, cậu nở nụ cười rồi cọ xát chóp mũi, không ngờ bản thân mình vẫn còn hèn nhát như thế.


Quẹo qua ngã rẽ cuối cùng, Trì Phương nhìn căn biệt thự xanh trắng trước mặt, cửa sổ biệt thự lộ ra ánh đèn vàng ấm áp, hai mắt Trì Phương có hơi chua xót. Nhưng cậu rất nhanh đã nhịn được, mặt mang theo nụ cười, bước nhanh về phía biệt thự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.