Sau Khi Sống Lại, Tôi Bị Đại Lão Học Bá Quấn Lấy

Chương 42: Chị dâu cứu mạng!



Ngày thứ ba sau lễ giáng sinh, Vu Mặc khôi phục website, đây đã là do Trì Phương nhìn chằm chằm, không cho hắn thức đêm để sửa, không thì hắn đã hoàn thành vào ngày thứ hai rồi. Mẹ Trì ở nhà cũ một buổi tối rồi quay lại biệt thự, chẳng hề phát hiện rằng con trai mình cả đêm không về.


Lễ giáng sinh qua không bao lâu là tới tết nguyên đán, thêm cả thứ bảy, tổng cộng tết nguyên đán được nghỉ 3 ngày.


Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nghỉ xong, ba ngày sau là tới kỳ thi học kỳ rồi!


Bầu không khí trong lớp vô cùng đê mê, ngay cả Bàng Tử Phi cũng bắt đầu cố gắng học bài, mới có mấy ngày mà hai vành mắt đã thâm đen cả lên. Trì Phương thực sự nhìn không nổi nữa, dựa theo sự hiểu biết của mình tìm trọng điểm bài học cho cậu ta.


Bàng Tử Phi mừng đến phát khóc: "Quả là anh em tốt, một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên!"


Trì Phương giật giật khóe miệng, yên lặng đặt sách ngữ văn xuống. Với cái trình độ dùng từ này, vẫn là đừng nên giãy dụa.


Chiều thứ sáu còn có tiết tự học, tâm trạng của mọi người lúc gần được nghỉ đều có hơi táo bạo, lớp trưởng quản mấy lần rồi cũng từ bỏ. Lớp học quậy thành thế này, Trì Phương đọc sách cũng chẳng vào nữa, cậu hơi nghiêng người sang, "Ê, mập mạp, nghỉ học mày định làm gì?"


Không biết Bàng Tử Phi đang nói chuyện với ai, ngón tay di chuyển nhanh chóng, nghe thế cũng không ngẩng đầu lên, "Chắc tao cũng không có thời gian, cả đội dự định đi chơi, tới thành phố bên cạnh, đúng 3 ngày."


"Được." Trì Phương quay đầu lại, nếu Bàng Tử Phi không dự định ra ngoài, vậy thì cậu cũng chỉ có thể ngây ngô ở nhà rồi.


Lớp học náo loạn hơn nửa tiếng đồng hồ, cũng chẳng có giáo viên đến quản, chắc là giáo viên cũng chuẩn bị nghỉ rồi. Trì Phương dọn dẹp cặp sách xong, chờ đến lúc tan học. Điện thoại trong hộc bàn chợt run lên, cậu lấy ra nhìn thoáng qua.


Vu Mặc: Kỳ thi diễn ra sau tết nguyên đán.


Trì Phương: ...


Trì Phương cảm nhận được một chút bi thương, Vu Mặc còn chưa nói xong mà cậu đã hiểu ý hắn, đây coi như là bị ngược tới quen rồi sao?


Trì Phương: Biết rồi ạ thầy, em sẽ học cho giỏi, không ra ngoài chơi.


Động tác đánh chữ của Vu Mặc dừng một chút, hồi lâu sau mới trả lời: Nghỉ học cậu rảnh không?


Trì Phương nhíu mày: Có, học bù à?


Vu Mặc: Không phải.


Vu Mặc: Mẹ tôi muốn gặp cậu một lần.


Trì Phương cả kinh, đúng lúc chuông tan học vang lên, cậu sợ đến suýt chút nữa làm rơi điện thoại. Âm thanh huyên náo trong lớp học chợt tăng lên gấp ba, Trì Phương chỉ cảm thấy chiếc bàn sau lưng nhúc nhích một cái, mà quay đầu lại đã chẳng thấy thân ảnh của Bàng Tử Phi đâu.


Thật là...


Trì Phương cầm cặp sách lên, nói với Vu Mặc: "Đi thôi."


Ra ngoài, Trì Phương lạnh đến mức run rẩy một cái, cậu hơi co rụt vào trong khăn quàng cổ, di chuyển ánh mắt, chợt nhìn thấy Vu Mặc mang theo chiếc khăn mình tặng.


Trì Phương cười cười, chóp mũi bị đông cứng đến hơi hồng hồng, hơi thở đi ra hóa thành sương trắng trước mặt, "Sao cô lại muốn gặp tôi?"


"Họ rất thích quà cậu tặng hôm giáng sinh." Vu Mặc nói.


Trì Phương hơi mờ mịt, "Nhưng, đó chỉ là mấy món quà bình thường thôi mà."


Vu Mặc cũng không rõ, hắn chỉ phụ trách truyền lời, Vu Mặc hơi cúi đầu, nhìn Trì Phương, "Không muốn đi à?"


Nhìn bộ dạng này, nếu Trì Phương mà nói là không muốn, thì hắn sẽ trực tiếp về nhà từ chối mẹ mình mất.


Trì Phương lắc lắc đầu, "Cũng không phải là không muốn, chỉ là..." Chỉ là cảm thấy có hơi kỳ lạ, nhưng người lớn đã mời, cậu mà từ chối cũng quá không lễ phép, Trì Phương cười cười, "Nguyên đán lúc nào tôi cũng đi được, cậu xem ngày nào cô rảnh nhé."


Vu Mặc nhìn nhìn khuôn mặt của Trì Phương, xác định không có ý tứ miễn cưỡng nào, mới nhẹ gật đầu.


Về nhà, Trì Phương nhịn không được suy nghĩ tại sao mẹ Vu lại muốn gặp mình.


Mẹ Trì thấy Trì Phương cứ mãi suy tư, hỏi, "Sao thế con?"


Trì Phương lấy lại tinh thần, cân nhấc một chút, rồi kể hết mọi chuyện cho mẹ Trì, nói xong còn có hơi khó hiểu, "Con cũng không hiểu, hai món quà kia cũng chẳng phải cái gì quý giá, đâu cần bà Vu phải tự mình gặp con chứ."


Mẹ Trì duỗi tay gắp cho Trì Phương một miếng cá, "Có cái gì đâu, chỉ là muốn xem bạn của con mình thế nào thôi mà. Mẹ cũng muốn gặp gỡ cái cậu con trai của Vu gia, nhưng lại không có thời gian."


"Nhưng mà..." Trì Phương còn muốn nói gì đó.


"Con đó, nghĩ nhiều quá rồi." Mẹ Trì dịu dàng nói, "Cho dù Trì gia có vấn đề gì với Vu gia, thì đó cũng là chuyện của người lớn, hai đứa nhóc, làm bạn rồi cùng nhau học tập, sao có nhiều cái nhưng mà đến thế."


Trì Phương sững sờ.


Đúng thế, hiện giờ cậu vẫn còn là một học sinh mười sáu tuổi.


Trì Phương chớp mắt mấy cái, tuy cậu đã trở về gần nửa năm, nhưng vẫn nhịn không được coi mình là một người trưởng thành, lo lắng nghĩ suy những vấn đề của người trưởng thành.


"Mai đi mang chút hoa quả, thấy phu nhân thì nhớ chào hỏi nhé con." Mẹ Trì dặn dò.


Trì Phương ngoan ngoãn gật đầu.


Buổi tối, Vu Mặc nhắn tin cho cậu, hôm tết mẹ Vu có hẹn, nên xác định gặp mặt ở ngày thứ hai.


Vu Mặc: Mẹ tôi hỏi cậu thích ăn cái gì.


Trì Phương nào dám gọi món, đương nhiên là ngoan ngoãn trả lời: Cái gì cũng được, tôi không kén ăn.


Vu Mặc nghi hoặc: Không phải cậu không thích rau thơm, cũng không thích củ cải sao?


Trì Phương: ...


Trì Phương: Cũng có thể cũng có thể.


Hôm nguyên đán, Trì Phương với mẹ Trì đi dạo nguyên ngày, tối đến, cả nhà tụ tập chung một chỗ, mẹ Trì xuống bếp cùng Trì Phương, làm một bàn đồ ăn lớn, ngay cả Trì Phương cũng thử uống rượu.


Sau đó say.


Hết cách rồi, thân thể này vẫn là lần đầu tiên uống rượu, Trì Phương quên là mình bây giờ chẳng thể ngàn chén không say, chỉ mới uống có một ly mà đã gục không ra hình thù gì.


Trì Phương say rượu rất là biết điều, sắc mặt hồng hồng, yên tĩnh ngồi trên ghế. Nếu không phải Trì Chính phát hiện em trai yên tĩnh quá mức, thì cũng chẳng ai để ý là cậu uống say rồi.


Trì Chính duỗi ngón tay, quơ quơ trước mặt Trì Phương, "Em trai, mấy đây?"


Trì Phương xem thường liếc Trì Chính một cái, chẳng thèm phản ứng lại.


Trì Chính hơi kinh ngạc, bình thường Trì Phương ngoan ngoan ngoãn ngoãn, không ngờ rượu vào là chẳng thèm để ý tới người khác.


Mẹ Trì thấy anh còn muốn trêu chọc Trì Phương, thò tay bảo vệ cậu con trai bé nhỏ, "Không cho bắt nạt em trai con, nhanh đi dọn bàn đi."


Trì Chính yên lặng liếc Trì Phương, chỉ thấy có mẹ Trì che chở, nên Trì Phương còn đắc ý lè lưỡi với anh.


Cái tên quỷ nhỏ này sao có thể là em trai thiện lương đáng yêu của anh!


Mẹ Trì để Trì Chính đi dọn bàn với Trì Nghiêm, còn mình thì dẫn Trì Phương lên lầu. Bà dọn chăn gối cho cậu, rồi để bé ngoan Trì Phương vẫn luôn ngồi trước bàn học nằm xuống. Trì Phương rất là biết điều, bảo ngồi thì ngồi, bảo nằm thì nằm, song khi mẹ Trì muốn buông tay đi ra ngoài, thì Trì Phương lại chẳng ngoan ngoãn nữa.


Cậu nắm chặt tay mẹ Trì, sống chết không buông.


Mẹ Trì chưa từng nhìn thấy con trai mình dính người như thế, bà ngồi xổm bên giường, sờ sờ tóc Trì Phương, "Sao thế này?"


Trì Phương nhìn chằm chằm mẹ Trì, nửa ngày sau mới mở miệng nói, "Mẹ."


Mẹ Trì đáp một tiếng, "Ơi."


Trì Phương không nói tiếp, qua lát sau, lại gọi một tiếng, "Mẹ."


Mẹ Trì bật cười, đáp: "Mẹ ở đây, được rồi, Tiểu Phương ngủ một giấc, hôm sau tỉnh lại sẽ hết thôi." Nói xong, mẹ Trì đứng dậy, muốn đi ra ngoài.


Bàn tay nắm tay mẹ Trì của Trì Phương căng thẳng, bà cúi đầu nhìn, vậy mà Trì Phương lại khóc rồi. Trì Phương uống say có khóc thì cũng khóc rất yên tĩnh, chỉ nhìn chằm chằm mẹ Trì, từng giọt nước mắt lớn chừng một hạt đậu đua nhau rơi xuống.


Trong lòng mẹ Trì như bị nhéo một cái, bà vội vàng ngồi xuống, "Sao thế con?"


Trì Phương không nói gì, chỉ nhìn mẹ Trì và khóc, cũng chẳng hiểu sao cậu lại có nhiều nước mắt đến thế, không bao lâu sau đã khóc ướt gối. Trong lòng mẹ Trì gấp gáp, Trì Phương lại nắm tay bà không buông, nên mẹ Trì chỉ có thể ngồi xuống đầu giường.


Mẹ Trì ngồi một lát, chợt nghe Trì Phương nhỏ giọng nói, "Mẹ, con nhớ mẹ."


"Ừm?" Mẹ Trì nghi hoặc đáp một tiếng, không hiểu Trì Phương nói câu này là có ý gì, chẳng qua Trì Phương cũng không muốn nghe mẹ Trì trả lời, cậu chỉ cảm thấy giấc mơ này quá đẹp, đẹp đến mức cậu chẳng muốn tỉnh lại.


Rất nhanh rượu đã đưa Trì Phương vào giấc ngủ, mẹ Trì lấy bàn tay từ trong tay Trì Phương ra, khom lưng đắp chăn cho cậu. Dưới lầu đã dọn dẹp xong, Trì Chính và Trì Nghiêm đã về phòng, mẹ Trì cũng đi nghỉ ngơi.


Sáng hôm sau, lúc Trì Phương tỉnh lại, đầu óc như đang đánh nhau, cậu giãy dụa trên giường nửa ngày, rồi mới nỗ lực thức giấc.


Thật là... Trì Phương xoa trán, kiếp trước Trì gia gục ngã quá nhanh, Trì Phương không thể không dùng tốc độ nhanh nhất để học cách uống rượu xã giao, đúng là mới bắt đầu say rượu rất khó chịu, thế nhưng khi đó cũng chẳng ai đưa cậu về, Trì Phương đành phải kiên cường chống đỡ để mình không say, sau đó dần dần uống nhiều hơn, rồi bắt đầu nâng ly uống như uống nước sôi.


Không ngờ sống lại, bản thân còn được trải nghiệm cảm giác say rượu.


Trì Phương ngồi trên giường một lát để tỉnh táo, cậu mở điện thoại lên nhìn. Hiện tại đã là 10 giờ, dưới lầu rất là yên tĩnh, xem ra mọi người đều đã ra ngoài hết rồi. Trì Phương thay đồ, xuống lầu, chợt nhìn thấy một tờ giấy trên khay trà.


"Trà giải rượu trong bếp, nhớ uống đó."


Là chữ của anh hai.


Trì Phương cười cười, chạy tới nhà bếp uống trà giải rượu. Qua một lát sau, cảm giác đau đầu mới hoãn lại đôi chút. Trì Phương co quắp trên ghế salon, ngây ngốc nửa giờ, mới yên lặng đứng dậy đi lên lầu.


Học bài.


Còn chưa đến một tuần nữa là tới kỳ thi rồi, đây chính là kỳ thi đầu tiên của Trì Phương từ sau khi trở về, Trì Phương rất là coi trọng nó.


Dù sao cũng là kiểm nghiệm thành quả ba tháng phấn đấu của mình, tuy Trì Phương có lòng tin với bản thân, nhưng sự nghiệp học hành thất bại ở kiếp trước vẫn làm Trì Phương hơi tự ti.


Nếu lần này mình mà không thi hơn Vương Bằng Vũ... Trì Phương nghiêm túc nhìn sách lịch sử trong tay, nửa ngày sau cũng chẳng nhúc nhích.


Hiện giờ mấy môn Trì Phương theo Vu Mặc học bổ túc cũng ổn rồi, chỉ có những môn khoa học xã hội là sẽ hơi khó làm, may là Trì Phương trí nhớ tốt, thừa dịp trước khi thi, nhìn lại nội dung bài học một lần, còn có thể nhớ kỹ bao nhiêu thì cậu không biết.


Ở nhà nỗ lực phấn đấu một ngày, tối đến, Trì Phương đột nhiên nhận được tin nhắn của Trì Chính.


Trì Chính: Thằng nhóc con! Ở nhà chờ cho anh!


Trì Phương sững sờ, chuyện cậu có thể chọc tới Trì Chính không nhiều, cũng chỉ có... Trì Phương lạnh sống lưng, trong lòng cả kinh.


Xong, chuyện của Hứa Quang bại lộ rồi!


Trì Phương cũng không cảm thấy chuyện này có thể giấu được bao lâu, chỉ là mới có một tuần mà Hứa Quang đã không chịu nổi rồi. Chẳng qua nhìn tin nhắn của Trì Chính có vẻ hung thần ác sát thế, nhưng Trì Phương lại đột nhiên cảm thấy anh như là đang thẹn quá hóa giận, chẳng lẽ hai người này đã....


Không không không, bây giờ không phải lúc để nghĩ tới cái này.


Trì Phương chăm chú nhìn điện thoại, nửa ngày sau mới meo meo nhắn tin cho Hứa Quang.


Trì Phương: ! ! !


Hứa Quang: Sao thế?


Hứa Quang: Không có chuyện gì, anh Hứa đây rồi, không sợ, em ở đâu?


Trì Phương: Chị dâu cứu mạng, anh hai muốn giết em diệt khẩu!


Hứa Quang: ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.