Bạch Vũ Sinh và Lý Tư Niên hẹn nhau tại một quán cà phê ở phía đông thành phố. Khi Lý Tư Niên đến, Bạch Vũ Sinh đã ngồi đợi sẵn trong cửa hàng. Cậu dựa vào tường, đặt một ly cà phê ở trước mặt, một ly ở đối diện.
Nhân viên cửa hàng mở cửa chào đón Lý Tư Niên, anh đáp lại một tiếng rồi đi về phía Bạch Vũ Sinh.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi anh rời khỏi nhà họ Lý, anh chủ động đến một nơi có bầu không khí đô thị nồng đượm như thế này, anh từng thường xuyên đến ngồi trong những quán cà phê giống như vầy làm việc, nhưng cuộc sống thong dong ba tháng khiến anh gần như quên mất những điều từng quen thuộc. Hiện giờ anh lại bước chân vào nơi đây, cảm giác có chút lạ lẫm khó tả.
Cố nén cảm xúc trong lòng, Lý Tư Niên bước tới, ngồi xuống đối diện với Bạch Vũ Sinh.
Bạch Vũ Sinh đang cúi đầu chơi điện thoại di động rất chăm chú, khóe mắt thấy có một bàn tay gõ gõ lên mặt bàn, cậu mới ngẩng đầu lên.
“A Niên! Đến rồi à.” Cậu chỉ vào ly cà phê trước mặt khoe: “Tớ nhớ cậu thích uống món này nên đã gọi cho cậu.”
Bạch Vũ Sinh giơ di động lên: “Cục cưng nhà tớ muốn đến Tô Thành chơi, tớ liền dẫn em ấy đến đây.”
Lý Tư Niên tự hiểu rõ gật gật đầu.
Anh biết Bạch Vũ Sinh có một người bạn trai từ thời trung học. Kiếp trước anh không tới dự hôn lễ của hai người bọn họ, bởi vì lúc đó anh còn đang bận tìm cách trói chặt Lâm Nguyên ở bên cạnh mình.
Bạch Vũ Sinh cũng coi như một người bạn tốt của anh, anh thực sự thấy tiếc nuối vì không thể đến dự đám cưới của cậu trước khi qua đời. Vậy nên lúc này có thể lại lần nữa liên lạc được với nhau thật ra là điều rất tốt, anh có thể bù đắp lại cho cậu, cũng như cởi bỏ hối tiếc trước kia của mình.
“Nói ra cũng thật khéo, hôm nay hai chúng tớ dự định quay về, kết quả liền thấy được chuyện của cậu.” Nói tới chính sự, Bạch Vũ Sinh tắt điện thoại đặt qua một bên: “Tình huống của cậu là sao? Sao bỗng dưng lại đến diễn đàn C làm người nổi tiếng trên mạng rồi?”
“Bị đuổi ra khỏi nhà, làm hot blogger…cũng coi như một cách để kiếm sống đi.”
Lý Tư Niên nhẹ nhàng bâng quơ khiến Bạch Vũ Sinh hoảng hốt trong lòng: “Cậu bị đuổi ra khỏi nhà á!?”
Cậu thừa biết Lý Tư Niên là người quý trọng sự nghiệp như thế nào, đuổi Lý Tư Niên tới Tô Thành không cho can thiệp vào chuyện công ty, thà giết anh đi còn hơn.
Bạch Vũ Sinh nhấp một ngụm cà phê, nhân cơ hội nhìn lướt qua Lý Tư Niên, thầm xác nhận tình trạng của người kia vẫn còn khá ổn, tâm tình cậu mới thoáng nhẹ nhõm một hơi.
“Vẫn còn khá tốt.” Lý Tư Niên cũng nhấp một ngụm cà phê: “Trước kia tớ luôn bận rộn, trong lòng phải gánh vác rất nhiều chuyện, tiếp xúc toàn những người chả mấy tốt lành, nhìn chuyện gì cũng đều mang thành kiến tiêu cực.”
“Bây giờ về quê sống một cuộc sống bình yên và ổn định, cũng coi như một phen trải nghiệm thú vị khác.”
Thấy Bạch Vũ Sinh vẫn không yên tâm nhìn mình, Lý Tư Niên cười cười: “Thật mà, tớ rất thích cuộc sống của mình bây giờ, hơn nữa tiền tiết kiệm vẫn còn. Tớ sống rất tốt, cậu đừng lo lắng.”
Thấy Lý Tư Niên tự tin bảo đảm chắc chắn như vậy, Bạch Vũ Sinh lúc này mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.
“Được, mặc kệ cuộc sống giàu sang hay nghèo khó, cậu thích là được. Vậy hiện tại cậu định xử lý như thế nào? Chuyện trên diễn đàn C ấy.”
Nói đến đây, Lý Tư Niên không khỏi nghĩ đến quản trị viên 005: “Vấn đề xoát phiếu thật ra rất dễ giải quyết, chỉ cần tìm studio xoát phiếu công bố ghi chép giao dịch là được. Ngược lại, tớ cảm thấy công ty các cậu hẳn nên kiểm soát tốt việc phỏng vấn tuyển nhân viên một chút, tốt xấu cũng là một trong một trăm xí nghiệp hàng đầu cả nước, tuyển vào toàn là người gì đâu không vậy?”
“Cái người quản trị viên số hiệu 005 trong công ty các cậu ấy, cậu nhìn xem hắn làm việc qua loa cỡ nào này? Giải đáp các vấn đề của blogger chỉ toàn copy paste, tiền lương công ty cũng dễ kiếm quá rồi đấy. Người này nếu là cấp dưới của tớ, tớ đã sớm sa thải hắn rồi.”
Anh cằn nhằn xong một hơi, đoạn đem điện thoại đưa tới trước mặt Bạch Vũ Sinh.
Trong trí nhớ của Bạch Vũ Sinh, Lý Tư Niên là một người thừa kế xuất sắc mà cha cậu thường đem ra làm ví dụ, là con nhà người ta điển hình. Lý Tư Niên lúc nào cũng biểu hiện rất già dặn và chín chắn, cậu rất ít khi thấy Lý Tư Niên giống thanh niên trẻ tuổi như vậy, có bất mãn gì liền trực tiếp mắng vốn kể lể.
Cậu cười nhận lấy điện thoại: “Được rồi được rồi, để tớ nhìn xem nhân vật tài ba nào trong công ty chúng tớ có thể khiến cậu tức giận như vậy.”
Trên mặt cậu vốn là mang theo tươi cười, kết quả nhìn lịch sử trò chuyện xong, nụ cười liền méo xệch: “Này…thái độ tồi tệ như vậy sao?”
Lý Tư Niên khoanh tay nhìn cậu: “Thái độ phục vụ khách hàng quan trọng thế nào tớ không cần phải nói thêm nữa đúng chứ? Hiện tại internet rất phát triển, ngành công nghiệp video ngắn cạnh tranh đầy áp lực như vậy. Nhưng cậu xem, thái độ của quản lý trang web thế này đủ để thúc đẩy những người muốn phát triển trên nền tảng của cậu bỏ chạy qua nhà khác.”
Bạch Vũ Sinh gật đầu: “Cậu nói đúng.”
Cậu một lần nữa cầm lấy di động của mình, cúi đầu gõ gõ vài cái: “Nhân viên có thái độ làm việc như thế này không cần giữ nữa, tớ đã đuổi việc rồi.”
Lý Tư Niên nhướng mày: “Nhanh vậy cơ à.”
“Hiện tại tớ cũng lên làm giám đốc rồi, tư cách khai trừ một nhân viên nho nhỏ vẫn phải có chứ.”
Điện thoại lại rung lên, Bạch Vũ Sinh nhìn xuống, ngay sau đó cười lạnh một tiếng, chế nhạo nói: “Chẳng trách, người này đi bằng cửa sau, chỉ là nhân viên quản lý cấp thường nhưng trên tay nắm quyền cũng không ít, nhiều nhân viên cũng bức xúc hắn rất lâu mà không dám nói gì.”
“A Niên, tớ phải cảm ơn cậu. Nếu không phải cậu, tớ còn không biết trong công ty tớ có người năng lực làm việc kém như vậy.”
“Này có là gì đâu, chỉ trùng hợp mà thôi.”
Bạch Vũ Sinh lại cúi đầu bấm di động một lát, sau đó mới nói: “Tớ đã nói với bên dưới rồi, điều giám sát viên kiểm tra nghiêm ngặt các phòng ban có liên quan. Tuy rằng nhân viên quản lý lần này chỉ là một khối u ác tính nho nhỏ, nhưng tổ kiến hổng sụt toang đê vỡ*, có một lần liền có vô số lần, vẫn phải nên thận trọng chú ý.”
⌕ Giải nghĩa
Lý Tư Niên cười: “Nếu những người trong công ty của cậu biết chuyện này là tại tớ, chỉ sợ hận tớ chết mất.”
“Nếu bọn họ không làm chuyện trái với lương tâm thì sợ gì điều tra chứ?”
Bạch Vũ Sinh lại nói cậu đói bụng, gọi người phục vụ cho thêm hai cái Tiramisu.
Hai người ngồi nói chuyện phiếm một lúc chờ bánh kem đem lên, Bạch Vũ Sinh lại nói: “Lúc lấy được kết quả chuyện blogger kia hãm hại cậu gian lận phiếu bầu, tớ đã nhờ người kiểm tra vị trí đăng nhập của mấy cái tài khoản bất thường, tìm ra cái studio đó.”
“Studio lúc đầu còn nói cái gì mà không thể tiết lộ thông tin riêng tư, kết quả mới đem hai mươi vạn (hơn 700 triệu VND) ra cái gì cũng nói, còn đặc biệt tích cực cung cấp ảnh chụp màn hình.”
“Cho nên mới nói, loại studio chấp nhận làm chuyện xoát phiếu không đạo đức này thì đừng hy vọng bọn họ có chữ tín gì.”
Vừa rồi Bạch Vũ Sinh vừa gọi bánh vừa nói chuyện phiếm, Lý Tư Niên chỉ nghĩ hai người đã lâu không gặp, cậu đơn giản là muốn ôn lại chuyện quá khứ, hiện tại nghe cậu nói xong anh mới biết được, Bạch Vũ Sinh đang đợi cấp dưới của cậu báo cáo kết quả.
“Cậu hành động cũng thật nhanh, mới có một giờ liền điều tra ra rồi.”
“Hồi còn đại học tớ ở chung ký túc xá cùng cậu hai năm, ít nhiều gì cũng bị tác phong sấm rền gió cuốn của cậu lây nhiễm một ít.” Bạch Vũ Sinh cười hì hì nói: “Được rồi, cái tài khoản Trư Trư đã bị khóa, hình minh chứng tớ sẽ gửi cho cậu, chuyện còn lại cậu cứ trở về giải quyết đi.”
“Cảm ơn.” Lý Tư Niên nghĩ ra điều gì đó, lại hỏi: “Nhưng mà… tớ tưởng quản lý hẳn là sẽ không nhúng tay vào chuyện các blogger lục đục với nhau đúng không? Cậu làm như vậy có tính là vì tớ phá hỏng quy tắc không?”
“Trang web đúng là sẽ không nhúng tay vào cạnh tranh giữa các blogger, nhưng gian lận là hành vi vi phạm quy định, tớ khóa tài khoản của hắn là vì hắn phạm quy, mới không phải vì cậu đâu.”
Lý Tư Niên cười cười: “Biết rồi, biết rồi, không phải tớ đi cửa sau của cậu là được chứ gì.”
Hai người lại ở quán cà phê ngồi nói chuyện phiếm thêm chốc lát, tới giờ cơm chiều mới rời đi.
Lý Tư Niên kể cho Bạch Vũ Sinh biết nhà mình vừa mở một quán cơm nhỏ, Bạch Vũ Sinh vốn định cùng anh đến chỗ đó ăn, kết quả mới vừa bước ra quán cà phê liền nhận được điện thoại phải nhanh chóng quay lại, lời hẹn ăn cơm cùng nhau chỉ có thể tạm thời trì hoãn.
Lý Tư Niên ngồi tàu điện ngầm về nhà, trên đường đi Bạch Vũ Sinh đem hình chụp cuộc trò chuyện giao dịch của Trư Trư và studio cùng hình nhật ký chuyển khoản gửi qua WeChat, cuối cùng nhắn thêm một câu:【Tớ cùng cục cưng sắp đính hôn rồi, tổ chức ở Na Uy, đến lúc đó cậu nhất định phải tới đó nha.】
Anh vui vẻ đồng ý.
Lý Tư Niên về đến nhà, ăn xong cơm chiều mới nằm lên giường, chậm rì rì click mở diễn đàn.
Sự việc gian lận đã được điều tra rõ, tài khoản của anh được mở lại, đổi thành tài khoản của Trư Trư bị khóa. Cả hai đều là những người nổi tiếng trên Internet với lượng fan đông đảo, tất nhiên nhiều người đã phát hiện ra điều này.
Vì vậy, chiến trường nơi mọi người trút sự bất mãn của họ chuyển từ khu vực bình luận của Trư Trư sang khu vực bình luận của anh.
【Trư Trư bị khóa? Do xoát phiếu? Là tui bị mù sao? Người có số phiếu dị thường từ đầu đến giờ có mỗi một vị mà đúng không?】
【Ủa không phải, hồi trước blogger này nói chuyện gian lận không phải hắn làm mà, hiện tại Hằng Năm đã được mở, Trư Trư lại bị khóa, thế không phải là chứng minh hắn nói không sai sao, xoát phiếu là do có người hãm hại nha.】
【Tui vẫn không tin Trư Trư sẽ chi tiền xoát phiếu cho đối thủ dưới hạng mình, lót dép hóng cái kết.】
Ở khu bình luận ồn ào đánh nhau túi bụi, fans hai bên thiếu chút nữa muốn chui xuyên qua màn hình mà ẩu đả với đối phương, Lý Tư Niên sắp xếp lại chứng cứ sau đó đăng status.
Hằng Năm Có Ngày Này:【Tôi không phải người mua xoát phiếu, hình chụp đoạn chat cùng hình chụp giao dịch đều ở đây. [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]】
Hình ảnh tổng cộng có ba hình, hình đầu tiên là cuộc trò chuyện giữa Trư Trư cùng studio trước khi thỏa thuận.
Ảnh đại diện trong lịch sử trò chuyện của hai bên không bị che, nhưng cũng không thể nhận ra đó là ai, từ nội dung đối thoại có thể thấy được quả thật gian lận bình chọn là do bị hãm hại.
Người kia nói với studio phải xoát phiếu cho blogger có ID Hằng Năm Có Ngày Này, số phiếu nhất định phải làm cho thật khoa trương khiến người ta liếc mắt một cái liền nhận ra có vấn đề, nhưng không được để cho đối phương tra ra có liên quan gì tới hắn.
Hình thứ hai là lịch sử giao dịch, hình này do ba hình nhỏ ghép lại.
Phần nhỏ đầu tiên là biên bản thu tiền, ngoài số tiền còn có thời gian và địa điểm thanh toán, theo như bình thường thì địa điểm thanh toán sẽ không hiển thị, nhưng Bạch Vũ Sinh đã liên hệ với bộ phận chăm sóc khách hàng trước đó, bộ phận chăm sóc khách hàng đã cắt gửi cho cậu bản hóa đơn hoàn chỉnh đầy đủ chi tiết.
Phần nhỏ thứ hai là thông tin địa điểm đăng nhập tài khoản của Lý Tư Niên, gần nhất một tháng nay đều ở Tô Thành.
Phần nhỏ thứ ba là vị trí đăng nhập tài khoản của Trư Trư, giống với địa điểm thanh toán trong hóa đơn.
Hình cuối cùng vị trí và thiết bị đăng nhập bất thường của một số tài khoản bị đánh cắp, giống với vị trí đăng nhập của studio, chứng tỏ việc xoát phiếu là do studio này thực hiện.
Những bằng chứng này đủ để giải thích ai mới là người thực hiện hành vi gian lận.
Sau khi xem xong status, sóng gió trong khu bình luận giảm xuống.
Ngoại trừ những fans trung thành của Trư Trư vẫn tẩy trắng rằng những bức ảnh này có thể bị làm giả, những người còn lại về cơ bản đều thay đổi thái độ của họ.
Fans của Lý Tư Niên rốt cuộc đã có thể thẳng sống lưng lên tiếng vì anh. Cho dù chỉ là vấn đề ai đúng lý hợp tình hơn, fans hai bên cũng không ngừng tranh cãi với nhau.
Lý Tư Niên cũng không đọc bình luận, đăng trạng thái xong liền thoát diễn đàn C.
Kết quả đã định, xem hay không cũng không thay đổi được.
Chỉ là bây giờ có ai đó đang đứng ngồi không yên.
Trong căn phòng tối tăm thiếu ánh sáng, một thanh niên mặc vest ngồi trước máy vi tính, bộ quần áo của anh ta có vài chỗ nhàu nhĩ, khiến bộ đồ đã rẻ tiền trông càng không thể chịu nổi.
Nhìn vào dòng thông báo tài khoản đã bị khóa trên màn hình, nam thanh niên nặng nề hít thở vài tiếng rồi đột nhiên hất chiếc lon rỗng trên bàn xuống đất.
Hắn cầm điện thoại di động bấm gọi, bên kia vừa nhấc máy, hắn liền tức giận quát lớn: “Anh tìm cái studio gì mà không đáng tin tí nào vậy? Ghi chép giao dịch mà có thể tùy tiện là giao ra hết sao!? Còn nữa, tại sao Hằng Năm Có Ngày Này có thể lấy được thông tin đăng nhập? Trang web các anh không phải bảo vệ quyền riêng tư của người dùng à?”
Người đầu dây bên kia bị chất vấn, thái độ cũng gắt gỏng: “Không biết! Lão tử bị đuổi việc rồi, đừng hỏi tôi!”