*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Cá MặnBeta: Karma MiaoLý Văn Tinh dù sao cũng là một tín đồ ăn uống, cậu vừa ngửi mùi cháo gạo kê liền thấy thơm, hiện tại được mời ăn, đương nhiên là đồng ý.
Chẳng qua mới vừa gật đầu đã bị Lâm Nguyên túm về.
Lâm Nguyên vừa xa cách vừa lịch sự nói với Lý Tư Niên: “Đã đến lúc phải ăn cơm trưa, bây giờ Văn Tinh mà ăn cháo chỉ sợ lát nữa cơm trưa lại ăn không nổi.”
Thật ra thì hắn sợ Lý Tư Niên bắt nạt Văn Tinh. Lý Văn Tinh đơn thuần thiện lương, mỗi ngày ngây ngây ngốc ngốc, căn bản không biết anh trai cậu thủ đoạn như thế nào. Một người vừa mới tốt nghiệp đã thu được tâm phúc cho mình trong cái xí nghiệp lớn như vậy, lòng dạ cỡ nào vừa nghĩ là biết.
Hơn nữa bằng hiểu biết của hắn với Lý Tư Niên mà nói, Lý Tư Niên tuyệt đối không phải là cái loại người cố kỵ tình nghĩa anh em mà từ bỏ người yêu.
Lý Tư Niên thích hắn, sau khi biết được người hắn thích là Văn Tinh, nhất định sẽ nghĩ mọi cách ngáng chân Văn Tinh, ly gián tình cảm bọn hắn.
Cho dù một chén cháo gạo kê không có khả năng xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần là đồ vật liên quan đến Lý Tư Niên thì vẫn phải đề phòng.
Lý Tư Niên không có thuật đọc tâm, không hề biết mới chỉ ngắn ngủi một phút, trong đầu Lâm Nguyên đã não bổ ra nhiều tình tiết như thế nào.
Anh chỉ cảm thấy Lý Văn Tinh không ăn cháo thì vừa hay, anh vốn dĩ chỉ làm cho đủ một người ăn, nếu phải phân cho Lý Văn Tinh anh sẽ không đủ ăn.
Tán gẫu vài câu, Lý Văn Tinh liền lôi kéo Lâm Nguyên trở về phòng, nói là có việc muốn xử lý.
Phòng khách chỉ còn mỗi mình Lý Tư Niên.
Lý Tư Niên ăn xong cháo, dọn dẹp chén đũa, xin nghỉ phép ở công ty, sau đó ngồi trên sô pha bắt đầu nghiên cứu thực đơn.
Điều quan trọng nhất để dưỡng sinh là bắt đầu từ việc ăn uống, ăn uống đảm bảo dinh dưỡng nhưng cũng phải nắm được liều lượng, nếu không thừa dinh dưỡng sẽ khiến người ta béo lên, béo phì thì cũng sinh ra nhiều bệnh.
Lý Tư Niên mới vừa mở ra một món ăn thì thấy đơn xin nghỉ của anh đã được trả lời.
Anh trực tiếp xin nghỉ với ba, đại khái là bởi vì ngày thường anh làm việc quá liều mạng, cho nên ông Lý đối với lý do ‘thân thể không thoải mái’ này của anh không chút nghi ngờ, trực tiếp phê duyệt cho anh ba ngày nghỉ.
Được nghỉ tận ba ngày, Lý Tư Niên vui vẻ rạo rực mà tiếp tục nghiên cứu thực đơn.
Ba anh Lý Thành đang bận bịu ở công ty, còn mẹ anh Liên Mộng Lôi là một luật sư cao cấp, mỗi ngày đều rất bận, hai người bọn họ sẽ không trở về nhà ăn cơm trưa, hôm nay cũng vậy.
Cho nên bữa trưa hôm nay sẽ có Lý Tư Niên, Lý Văn Tinh và Lâm Nguyên cùng ăn với nhau.
Thời gian còn sớm, Lý Tư Niên nói với dì giúp việc cơm trưa anh sẽ làm.
Dì Trương sốc đến nỗi khi Lý Tư Niên dặn dò những nguyên liệu cần mua cho bữa trưa, dì không nghe lọt một tí gì, cuối cùng Lý Tư Niên bất đắc dĩ đành phải liệt kê lên giấy cho dì một danh sách.
Dì Trương lúng túng cầm tờ giấy, trong lòng thầm nghĩ: Cho dù đại thiếu gia có làm người ta kinh ngạc đến rớt cằm đi nữa, dì cũng không thể phân tâm khi đại thiếu gia đang nói chuyện với mình chứ!
Dì Trương ra khỏi nhà đến khoảng 10 giờ 40 quay trở về, đã mua đầy đủ tất cả đồ ăn.
Thời gian chuẩn bị có hạn, Lý Tư Niên quyết định làm một vài món ăn nho nhỏ để luyện tay nghề. Anh tính sẽ làm ba món mặn một món canh cho ba người ăn.
Măng xào mộc nhĩ, đậu phụ sốt dứa chua ngọt, trứng gà xào ngồng tỏi cùng với canh cá diếc sâm bổ lượng.
Măng xào mộc nhĩĐậu phụ sốt dứa chua ngọtTrứng gà xào ngồng tỏiCanh cá diếc sâm bổ lượngLâm Nguyên đi xuống lúc Lý Tư Niên đang xử lý cá diếc. Hắn muốn đến nhà bếp tìm nước uống, lại không nghĩ rằng gặp được Lý Tư Niên đang nấu cơm.
Lâm Nguyên đứng ở cửa nhìn một hồi.
Người trong phòng bếp vẫn còn mặc áo ngủ, đeo một chiếc tạp dề sẫm màu, đầu tóc nhìn sơ qua không hề gọn gàng, nom rất có mùi vị gia đình. Không thể không nói, bộ dáng Lý Tư Niên thật sự rất có tính lừa gạt, nếu chỉ xem vào hiện tại, đại khái không ai sẽ cảm thấy đây là người độc ác tàn nhẫn lòng dạ đen tối.
Cảm nhận được ánh mắt chòng chọc từ đằng sau, Lý Tư Niên dừng động tác, quay đầu lại. Nhìn thấy người đến là Lâm Nguyên, anh không chút cảm xúc quay trở về.
Cá phải ướp một chút để khử mùi tanh.
Lâm Nguyên cau chặt đôi mày, chậm rãi đi tới.
“Tại sao hôm nay cậu không đi làm?” Hắn hỏi.
“Dậy muộn, không muốn đi.”
Lâm Nguyên hoài nghi mà đánh giá anh, “Tôi đang nghiêm túc hỏi cậu.”
Lý Tư Niên ngẩng đầu liếc hắn một cái, cực kỳ khó hiểu, “Tôi cũng đang nghiêm túc mà trả lời anh.”
Dù sao sản nghiệp Lý gia một đồng cũng không dành cho anh, mắc gì anh phải liều mạng công tác, an tĩnh lặng lẽ mà làm một phú nhị đại*, mỗi ngày nấu cơm, tập thể dục, dưỡng sinh, ngắm hoa bắt bướm không phải sướng hơn sao?
⌕
Phú nhị đại“A Niên, chuyện giữa chúng ta là tôi có lỗi với cậu, cậu đừng giận chó đánh mèo lên người Văn Tinh.” Giọng điệu Lâm Nguyên dịu đi, nhưng đôi mày vẫn nhíu chặt như cũ: “Văn Tinh vô tội, em ấy cái gì cũng không biết, thậm chí cũng không biết lúc trước chúng ta có quen nhau, em ấy còn là em trai của cậu…”
“Lâm Nguyên.” Lý Tư Niên đánh gãy lời hắn, cười như không cười hỏi: “Văn Tinh có biết anh thích cậu ta không?”
“Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói, anh đề phòng tôi như vậy, lo lắng cho Lý Văn Tinh như vậy cậu ta có biết không? Cậu ta biết anh lo lắng cho cậu ta như vậy là có mục đích gì không?”
Lâm Nguyên mặt biến sắc.
Không thể không nói, lời này chọc trúng tim đen của Lâm Nguyên
Hắn đúng là thích Lý Văn Tinh, nhưng hắn không dám để Lý Văn Tinh biết, hắn sợ Lý Văn Tinh không có ý gì với hắn, một khi tâm tư hắn bị phát hiện sẽ bị Văn Tinh chán ghét.
Kỳ thật Lý Tư Niên cũng có thể lý giải vì sao Lâm Nguyên đề phòng anh như vậy, đúng là đời trước khi anh dùng thủ đoạn đoạt người về tay, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy rất quá đáng.
Nhưng điều này cũng không cản trở anh cảm thấy phiền phức khi Lâm Nguyên lải nhải trước mặt mình.
Sống lại một đời, anh đã không còn những ham muốn trần tục này đó nữa, nhưng bị người khác nhắc đi nhắc lại không được tranh đoạt thật sự rất phiền.
Nhìn Lâm Nguyên thay đổi sắc mặt Lý Tư Niên liền vui vẻ.
Anh quay đầu lại tiếp tục xử lý cá diếp, cũng không thèm ngẩng đầu lên nói: “Anh muốn làm gì thì làm nhanh đi, xong rồi thì đi ra ngoài, không cần quấy rầy tôi nấu cơm, được chứ?”
Lâm Nguyên ở bên cạnh nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, đáng tiếc Lý Tư Niên không hề bố thí cho hắn dù chỉ một cái liếc mắt.
Hắn bất đắc dĩ cầm hai ly nước đi ra ngoài.
Lý Tư Niên tăng tốc động tác, bữa trưa được dọn ra bàn vừa đúng 12 giờ.
Măng xào mộc nhĩ thanh mát ngon miệng, thêm một chút ớt cay làm màu sắc món chay càng thêm hấp dẫn. Đậu phụ sốt dứa chua ngọt vừa phải, miếng đậu được rán vàng ươm bọc lên một lớp nước sốt đường dấm, lại kết hợp với vị chua ngọt đặc trưng của dứa rất kích thích người khác thèm ăn.
Trứng gà xào ngồng tỏi tỏa ra hương thơm mỹ vị, cọng ngồng tỏi được bọc trong lớp trứng mềm mịn, cắn một ngụm nuốt một ngụm, cảm giác thỏa mãn liền tràn ngập vị giác.
Còn có canh cá diếp, tươi ngon béo ngậy, phương pháp nấu đơn giản vẫn giữ lại được đầy đủ dinh dưỡng của cá, trong màu trắng ngà đặc sệt của nước canh có một ít kê đỏ cay cùng một ít rau thơm, vẻ ngoài bắt mắt hương vị tươi ngon.
Lý Văn Tinh vừa đến bàn ăn, trực tiếp ‘ wow ’ một tiếng: “Hôm nay đồ ăn nhìn rất ngon nha, tay nghề dì Trương lại tăng lên rồi.”
Dì Trương vừa bày chén đũa vừa cười, nói: “Nào có, toàn bộ đều do đại thiếu gia làm.”
“Anh hai?!” Lý Văn Tinh ngạc nhiên tròn mắt: “Cả bàn đồ ăn đều do anh ấy làm sao!?”
Vừa đúng lúc Lý Tư Niên từ toilet đi ra, nghe hỏi liền gật gật đầu: “Đúng vậy, là anh làm.”
Lý Văn Tinh lại ‘ wow ’ một tiếng: “Mùi thơm quá à!”
“Còn phải nói sao!” Dì Trương cũng cười nói: “Ngay từ đầu đại thiếu gia nói muốn nấu cơm, dì còn thấy lo lắng, thiếu gia trước kia chưa từng làm cơm, dì sợ cậu dùng khí than bị thương. Không nghĩ tới đại thiếu gia thông minh như vậy, học cái gì cũng nhanh, không chỉ dùng dụng cụ nấu ăn trôi chảy, cơm nấu cũng rất thơm.”
Lý Tư Niên khẽ cười một tiếng: “Đừng nhìn bằng mắt, ăn vào rồi lại đánh giá sau.”
Anh nói, đoạn kéo ghế dựa ngồi xuống.
Ba người trước sau lần lượt ngồi xuống, Lý Văn Tinh chưa động đũa mà hỏi trước: “Anh ơi sao hôm nay anh không đi làm?”
Lý Tư Niên húp một ngụm canh cá: “Dậy muộn, lười đi.”
Ồ! Hương vị không tệ, mặn nhạt vừa phải, không ngờ anh không chỉ có tài kinh doanh mà còn có tài nấu nướng.
“Anh… anh dậy muộn!? Lười đi làm!?” Lý Văn Tinh sợ ngây người: “Anh hai, anh thế mà còn có ngày lười đến công ty?”
“Công việc vất vả quá mà, anh muốn thả lỏng một chút cũng bình thường thôi. Tiền không có thì kiếm lại, khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.”
Nói xong anh lại nếm 1 ngụm măng xào mộc nhĩ.
Thanh thúy, vừa miệng, có chút cay. Ngon!
Lý Tư Niên mỗi món đều thử một miếng, ngẩng đầu lại thấy hai người đối diện vẻ mặt phức tạp mà nhìn mình.
Anh thong thả chớp chớp đôi mắt: “Nhìn tôi làm gì? Mau ăn đi, đều đang nóng, lát nữa lạnh lại ăn không ngon.”
Lý Văn Tinh hoàn hồn, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Lâm Nguyên thì vẫn nhìn chằm chằm Lý Tư Niên.
Lý Tư Niên cũng mặc kệ hắn, tự nhiên mà ăn.
Ăn cơm ăn bảy phần no đối với dạ dày là tốt nhất, không làm đau dạ dày, Lý Tư Niên ăn một chén liền dừng đũa.
Trong nhà có giúp việc, không cần anh phải dọn, cơm nước xong anh liền đi lên lầu nghỉ ngơi.
Ở trong phòng vừa nghe tin tức vừa đi lại cho tiêu thực, Lý Tư Niên thấy đã đến giờ bèn lên giường bắt đầu ngủ trưa.
Từ giờ trở đi giữa trưa ngủ nửa tiếng, nghỉ ngơi dưỡng sức, sinh hoạt lành mạnh, ba lần và heo thỳ. (balance and healthy)
Ngủ trưa xong, anh dậy rửa mặt cho đầu óc tỉnh táo, tiếp theo lại bắt đầu nghiên cứu thực đơn.
Anh rất yêu thích mỹ thực, nhưng căn bệnh ung thư dạ dày đời trước lại bám lấy anh, anh cảm thấy đồ ăn ngon cũng phải có dinh dưỡng mới tốt cho sức khỏe.
Ở trong phòng xem thực đơn đến khoảng bốn giờ, Lý Tư Niên lại xuống lầu nhờ dì Trương đi mua đồ ăn.
Thừa dịp trong khoảng thời gian này, anh đến phòng tập thể thao nhỏ trong nhà chạy bộ.
Lâm Nguyên đi rồi, không còn vua tự luyến não bổ ở bên tai mình lải nhải, Lý Tư Niên cảm thấy tâm hồn thanh tịnh rất nhiều.
Anh thật sự cảm thấy rất kỳ quái, trước kia chả hiểu vì sao anh lại nhìn trúng người đàn ông bình thường chẳng có gì đặc sắc, được cái tự tin thái quá kia, như thể hắn ta có chứng vọng tưởng bị hại vậy.
Cơm chiều như cũ vẫn là Lý Tư Niên xuống bếp, dì Trương ở bên cạnh làm trợ thủ.
Nhìn Lý Tư Niên mới chỉ nấu bữa cơm lần hai mà lại thành thạo giống đầu bếp lâu năm, dì Trương cười nói: “Đại thiếu gia, cậu nấu thêm vài lần nữa là dì thất nghiệp rồi.”
Lý Tư Niên cũng cười: “Không đâu dì, con cũng chỉ là nấu cơm mà thôi, trong nhà còn có rất nhiều việc cần dì quán xuyến cơ.”
Cơm chiều 7 giờ lên bàn, vừa đúng lúc Lý Thành cùng Liên Mộng Lôi trở về.
Sau khi hai người ở biết được bữa cơm này là do Lý Tư Niên nấu cũng sửng sốt không thua gì Lý Văn Tinh.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Lý Thành nhíu mày.
“Không phải con nói thân thể không thoải mái sao? Còn có sức lực đi nấu cơm?”
“Con muốn nấu.”
Lý Thành ngồi đối diện Lý Tư Niên cẩn thận đánh giá một chút, nói: “Ba thấy con cũng không phải không thoải mái, ngày mai tiếp tục đi làm đi.”
Lý Tư Niên liếc ông một cái rồi nói: “Lúc trước ba nói cho con ba ngày nghỉ.”
“Đó là vì con nói con không thoải mái, hiện tại nhìn con không có chỗ nào nào không khỏe, trở về tiếp tục đi làm.”
Lý Tư Niên dừng đũa, anh không nói sẽ không đi làm, mà là hỏi: “Ba, con muốn đến nhà cũ ở nông thôn sống một đoạn thời gian.”
Lý Thành nghe vậy, mày nhăn càng chặt: “Đang yên đang lành đi ở nông thôn làm gì? Công ty nhiều việc như vậy, còn chờ con xử lý.”
Lý Tư Niên nửa thật nửa đùa mà nói: “Con mỗi ngày đều bận như vậy, ba à, có phải về sau ngài muốn giao quyền cho con không?”
Lý Thành nghe được lời này liền tức giận: “Con nói hươu nói vượn cái gì! Ba con vẫn còn đang sống đây, chưa gì đã muốn cùng em trai con tranh đoạt gia sản sao!?”
Lý Tư Niên cười, nhưng ý cười lại không đến được đáy mắt.
Nhìn đi, chính là như vậy, muốn anh bận rộn mệt chết đi sống lại nhưng một chút cổ phần cũng không muốn cho, hỏi ra thì bảo là phải giúp đỡ em trai…
Ha, vận mệnh của vai phụ đó.
“Được thôi.” Lý Tư Niên thong thả ung dung mà đáp ứng: “Ngày mai con trở về làm.”
Chẳng qua làm thành cái dạng gì, đã không phải việc ngài có thể quản.
Hết chương 2