Đáng lẽ trong văn phòng Lý Tư Niên có một cái lò vi sóng, nhưng bởi vì trước kia anh chưa bao giờ coi ăn cơm là chuyện gì to tát, cho nên lò vi sóng đã bị anh chuyển ra ngoài, chỗ trống được thay thế bằng tài liệu. Hiện giờ Lý Tư Niên nhìn xấp tài liệu nằm trên bàn kia, nhìn kiểu gì cũng thấy chướng mắt.
Aiii, công việc ảnh hưởng anh bày tỏ tình yêu to bự với ăn uống.
Lý Tư Niên đành phải cầm bữa trưa xuống lầu chung ở tầng dưới hâm nóng. Lúc này đang là giờ cơm, rất nhiều nhân viên xếp hàng trước lò vi sóng chờ hâm nóng đồ ăn. Lý Tư Niên không thích dùng đặc quyền để áp chế người khác nên đứng xếp hàng ở vị trí cuối cùng.
Các nhân viên phía trước còn đang tám chuyện về drama mới nhất ở công ty ngày hôm nay – ‘cuộc họp buổi sáng’.
Đương nhiên, nội dung chủ yếu vẫn là nói tới anh.
Cuồng Công Tác – Lý phó tổng sau khi đi làm trễ, còn ở trong cuộc họp thái độ cực kỳ thờ ơ có lệ, chọc cho Chủ tịch Lý thiếu chút nữa phát hỏa tại chỗ.
“Dù sao người ta cũng là Lý phó tổng, nếu là nhân viên bình thường như chúng ta, e là đã bị đuổi việc rồi.”
“Uầy, phú nhị đại sướng dị đó.”
“Tôi thấy Lý phó tổng còn đỡ á, tuyệt nhất vẫn phải là cậu con trai út của chủ tịch Lý kia kìa, đại học còn chưa tốt nghiệp đã nắm giữ 10% cổ phần công ty, đó mới gọi là con cưng của trời.”
“Thật ra tôi thấy Lý phó tổng rất đáng thương, anh xem người ta vất vả cỡ nào, nhưng nghe thư ký Trần nói chủ tịch Lý một chút cổ phần đều không tính giao cho đâu.”
Nhân viên phía trước nói chuyện phiếm khí thế ngất trời, Lý Tư Niên một bên nghe, một bên cúi đầu nghịch điện thoại.
Bỗng nhiên âm thanh ồn ào bên tai chợt im bặt, Lý Tư Niên chú ý ngẩng đầu, phát hiện mấy người phía trước không biết cúi đầu tự bao giờ, mỗi người đều quy củ nghiêm chỉnh mà câm miệng chơi di động.
Òh, phỏng chừng là có ai nhìn thấy anh rồi.
Lý Tư Niên cũng không quan tâm tới bọn họ, tiếp tục gia nhập hội những người cúi đầu. Rất nhanh đã tới lượt anh. Lý Tư Niên đem hộp cơm bỏ vào lò vi sóng, một phút sau, ‘ting’ một tiếng, cơm trưa đã hâm xong.
Anh mở lò vi sóng, hương vị đồ ăn nháy mắt tràn ngập khắp khu ăn. Thật ra thì đồ ăn ít nhiều gì vẫn có mùi thơm, cơm trưa của những người khác cũng sẽ tỏa hương, nhưng cơm của Lý Tư Niên mùi thơm hình như đặc biệt hơn, cái mùi vị kia ngửi vào là có thể kích thích sự thèm ăn của mọi người.
Có mấy người nhân viên ở gần Lý Tư Niên may mắn thấy được đồ ăn của anh, lúc ngửi mùi đã thèm bây giờ tận mắt nhìn thấy màu sắc món ăn, cảm giác thèm ăn còn bị phóng đại lên gấp mấy lần. Thậm chí có người nhịn không nổi, bụng phát ra tiếng ục ục kêu đói đòi ăn.
Lý Tư Niên quay đầu lại nhìn anh ta một cái, chàng trai ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, hỏi: “Lý phó tổng, cơm trưa của ngài là do người giúp việc làm sao? Nhìn hấp dẫn quá đi mất.”
Nữ nhân viên bên cạnh nghiêng người: “Trời ạ, tay nghề cỡ này có thể đi mở nhà hàng được luôn rồi đó!”
“Thật sự đỉnh ghê luôn á, Lý phó tổng nếu mà đi mở nhà hàng, các chỗ khác đóng cửa luôn quá.”
Lý Tư Niên cười khẽ một tiếng, “Cảm ơn vì lời khen.”
Anh cầm lấy hộp cơm, “Nghỉ trưa chỉ có một tiếng, mọi người mau đi ăn cơm đi, đừng tụ tập ở chỗ này.”
“Đúng đúng!”
Nhìn theo Lý Tư Niên rời đi, các nhân viên trong phòng trà đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
“Làm tôi sợ muốn chết, vừa rồi hoàn toàn không chú ý tới Lý phó tổng đang đứng ở đó luôn.”
“Tôi cũng vậy! May mà không sao, nãy còn tưởng Lý phó tổng sẽ tức giận.”
“Tôi cùng Lý phó tổng tiếp xúc không nhiều lắm, tưởng bình thường ảnh là loại người rất hung dữ, ai ngờ dễ nói chuyện như vậy.”
“Không không không, ổng dữ lắm! Đặc biệt ổng ghét phải nghe thấy nhất người khác bàn tán đề tài chủ tịch Lý đối xử bất công ra sao, hồi trước tôi tận mắt nhìn thấy Lý phó tổng vì chuyện này mà sa thải một thực tập sinh!”
“Này… tôi cũng không biết, vừa nãy ổng cũng dịu dàng lắm, hay là đổi tính?”
Lý Tư Niên trở lại văn phòng với bữa trưa nóng hổi, mỹ mãn ăn một bữa ngon lành no nê, thời gian nghỉ trưa cũng kết thúc. Mới vừa thu dọn xong, thư ký Trần liền tới gõ cửa văn phòng nói rằng Lý Thành đang chờ anh.
Lý Tư Niên tự biết không trốn được, cũng không hề né tránh liền đi theo thư ký Trần.
Sau một tiếng nghỉ trưa Lý Thành thoạt trông bình tĩnh hơn nhiều, nhưng khi bốn mắt chạm nhau, Lý Tư Niên vẫn thấy được sự phẫn nộ trong mắt Lý Thành.
Lý Tư Niên trong lòng không khỏi lắc đầu.
Aiz, thật là, sao cứ phải khiến mình tức giận như vậy? Nóng giận làm tổn thương thân thể, một đống tuổi rồi cũng không biết chú ý đến sức khỏe.
Lý Thành đánh giá Lý Tư Niên từ đầu đến chân một lần, mỗi một tấc đều không buông tha, càng nhìn thì phẫn nộ ghét bỏ trong mắt càng sâu.
Sau khi nhìn chằm chằm Lý Tư Niên một hồi lâu ông ta mới hạ mắt nhìn xuống bàn làm việc trước mặt. Lý Thành vứt tài liệu trên bàn tới dưới chân Lý Tư Niên, “Cho cậu một cơ hội sửa sai, đây là hợp đồng hợp tác với Kiến trúc Xuyên Hiệp, cậu đi đàm phán đi.”
“Phải nhanh chóng, tôi cho cậu thời gian nửa tháng.”
Lý Tư Niên nhặt tài liệu lên, anh không có mở ra xem nội dung cụ thể mà là nhẹ nhàng nghiêng đầu, chân thành tình cảm hỏi Lý Thành: “Sửa sai? Tôi có làm gì không đúng sao?”
Mắt thường có thể thấy được hô hấp Lý Thành trở nên nặng nề, phẫn nộ trong mắt càng đậm.
“Cậu nhìn biểu hiện của cậu trong cuộc họp hôm nay xem! Cậu tưởng tôi không nhìn thấy sao? Mọi người đang họp, còn cậu thì đang làm gì, cúi đầu chơi di động, đây gọi là không làm gì sai?”
“Còn nữa, cậu ngẫm lại xem buổi sáng mấy giờ cậu tới công ty? 9 giờ 40, cậu nhìn xem có ai giống cậu không hả?!”
“Thì ra là cái này sao?” Lý Tư Niên không xem lửa giận của Lý Thành ra gì, ngược lại bày ra vẻ chẳng sao cả mà nói: “Được rồi, ngài nói sửa sai thì là sửa sai.”
Lý Thành thở càng lúc càng gấp.
Lý Tư Niên cúi đầu tiện tay kẹp tài liệu dưới nách, cùng Kiến trúc Xuyên Hiệp đàm phán làm ăn chính là đơn đặt hàng đời trước khiến anh bị đày đến nông thôn sống.
Tính thử thời gian quả thật là không khác biệt lắm, khá tốt, anh muốn tiếp tục đi theo đường sai kiếp trước, như vậy là anh có thể lập tức được sống nhàn nhã nơi điền viên như mong muốn rồi.
Lý Thành không ngừng hít sâu cuối cùng cũng đã điều chỉnh xong cảm xúc: “Lý Tư Niên, ngày hôm qua không phải cậu nói muốn đến nhà cũ ở nông thôn sống sao? Tôi nói cho cậu biết, tôi chỉ cho cậu hai tuần, nếu trong hai tuần không ký được hợp đồng hợp tác cùng Xuyên Hiệp, tôi lập tức thỏa mãn yêu cầu của cậu, cả đời này cậu đừng hòng trở lại!”
Lý Tư Niên đang xem tài liệu nghe vậy ánh mắt sáng lên, đột nhiên ngẩng đầu vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng mà nhìn ông ta, “Thật sao? Hai tuần không hợp tác được là tôi có thể sống ở nông thôn?”
Lý Thành hít sâu một hơi, nhắm mắt, giơ tay chỉ thẳng ra cửa, “Cút! Cậu cút ngay cho tôi!”
Lý Tư Niên lưu loát trôi chảy mang theo tài liệu cút thật nhanh.
Trở lại văn phòng, Lý Tư Niên nhìn thoáng qua tài liệu giản lược.
Vốn dĩ anh định cố ý phạm phải sai lầm kiếp trước, sau đó đạt được quyền trải nghiệm cuộc sống nông thôn nhàn hạ, nhưng vừa rồi Lý Thành nói nếu anh không hợp tác thành công với Xuyên Hiệp trong hai tuần sẽ đuổi anh đi, vậy thì đúng thật đơn giản hơn nhiều.
Cách đầu tiên đòi hỏi anh phải phí sức đi tìm hiểu đơn hàng kinh doanh mà anh gần như đã quên hết này, còn cách sau chỉ cần mình kéo dài thời gian, lần lữa trì hoãn là được rồi.
Hơn nữa anh một chút cũng không nghi ngờ Lý Thành đang uy hiếp anh, không ai hiểu rõ Lý Thành bất công như thế nào bằng anh, nếu lời này là nói với Lý Văn Tinh thì còn có thể là uy hiếp, nhưng nói với anh thì chắc chắn đã nói là làm.
Vừa nghĩ đến lập tức có thể trải qua cuộc sống tự do khỏe mạnh nơi điền viên, Lý Tư Niên nhịn không được mà vui vẻ trong lòng.
Nhưng mà còn có một điểm phải chú ý.
Sinh hoạt điền viên có nhàn tản thì phải cần tiền, tuy rằng anh có không ít tiền tiết kiệm, nhưng để về sau có thể cá mặn càng thêm thích ý thì phải thừa dịp còn chưa rời khỏi Lý gia tranh thủ kiếm chác thêm một chút mới được.
Nghĩ như vậy, Lý Tư Niên sai trợ lý đi liên hệ Kiến trúc Xuyên Hiệp, sau đó nhờ cô ấy liên hệ người phụ trách khách sạn đặt tiệc chiêu đãi.
Mấy ngày này dẫn người phụ trách của Kiến trúc Xuyên Hiệp đi khắp nơi chơi một chút, có thể từ tiền chiêu đãi moi ra một ít số dư.
Trợ lý của anh họ Lưu, tên là Lưu Tuyết, là một người phụ nữ giỏi giang.
Cô đi theo Lý Tư Niên hai năm có lẻ, đối với công việc nhiệt tình yêu thương không thua gì Lý Tư Niên trước kia, hôm nay cả ngày không được giao nhiệm vụ gì khiến cô luôn có cảm giác bất an lo sợ. Ngày thường ấy mà, phó tổng nhà mình đã sớm giao cho cô một đống công việc, nhưng hôm nay cả một buổi sáng cô đều rảnh rỗi, chẳng lẽ phó tổng giám đốc muốn sa thải cô sao!? Ngay khi Lưu Tuyết tuyệt vọng cố gắng nhớ lại mấy ngày nay mình có làm gì phật ý Lý Tư Niên hay không, rốt cuộc cũng được sống lại rồi.
Liên hệ với người phụ trách sắp xếp khách sạn? Đối với cô mà nói, chuyện này quả thật quá dễ, mười phút liền xong!
Lưu Tuyết làm xong mọi thứ trở về báo cáo cho Lý Tư Niên, Lý Tư Niên nghe xong gật gật đầu: “Cô vất vả rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Nói xong anh lại tiếp tục chơi Trái cây vui vẻ*.
⌕Trái cây vui vẻ
Lưu Tuyết đứng tại chỗ đợi một phút, lại không chờ được giao công việc tiếp, cô nhịn không được mở miệng hỏi: “Lý phó tổng, ngài còn gì muốn tôi làm không?”
“Hả? Không còn việc gì đâu.” Lý Tư Niên chơi Trái cây vui vẻ, có giới hạn thời gian, anh sợ thua nên không muốn ngẩng đầu: “Cô nghỉ ngơi đi, hôm nay vất vả rồi.”
Lưu Tuyết nghe vậy, tựa hồ như hiểu ra cái gì, sắc mặt trở nên khó coi.
Cả ngày hôm nay chỉ có một chút việc như vậy, xong rồi còn nói cô vất vả rồi, là muốn nói mấy năm nay vất vả rồi, về sau có thể không cần tới làm việc nữa sao?
“Lý phó tổng! Ngài muốn sa thải tôi sao?” Lưu Tuyết không phải là người hay ngại ngùng xoắn quýt, cô có ý tưởng gì muốn nói, trong trường hợp không gây ảnh hưởng đến toàn cục, nhất định sẽ nói ra.
Vừa đúng lúc một ván trò chơi kết thúc, Lý Tư Niên ngẩng đầu, vẻ mặt mê mang: “Hả? Không có mà.”
Lưu Tuyết thoạt nhìn thực hoảng loạn: “Vậy ngài vì sao không giao việc cho tôi, còn nói tôi vất vả rồi?”
“Ờ…” Lý Tư Niên suy nghĩ một chút, đại khái đã lý giải được Lưu Tuyết nghĩ gì trong đầu.
Lưu Tuyết rất giống với anh kiếp trước, xem công việc là sinh mệnh. Cô không biết anh sống lại, đương nhiên sẽ không biết tâm thái chính mình vì sao trong một đêm lại chuyển biến, nhìn từ góc độ của cô, mình bỗng nhiên không giao việc cho cô nên cô nghĩ mình sẽ bị sa thải cũng là chuyện bình thường.
Lý Tư Niên nở nụ cười, cố gắng làm cho chính mình trông ôn hòa nhất có thể. Anh nói: “Không phải muốn sa thải cô, là tôi thật sự không có việc gì giao cho cô cả, nếu có nhất định sẽ kêu cô đi làm, giống như vừa rồi.”
“Cô theo tôi hai năm rồi, còn không biết tôi là người như thế nào sao? Nếu tôi muốn sa thải cô thì đã nói thẳng ra rồi, không phải ám chỉ mơ hồ để cô suy đoán.”
Không nói cái khác, chỉ nói đến việc Lý Tư Niên không thích nói những câu dư thừa vô ích, Lưu Tuyết hiểu rất rõ.
Tuy rằng cô không biết vì sao hôm nay Lý Tư Niên không giao nhiệm vụ cho mình, nhưng nghe anh nói như vậy, trái tim treo trên cao liền được buông xuống.
“Vậy phó tổng, nếu không có việc gì thì tôi liền ra ngoài trước đây.”
Lý Tư Niên gật đầu: “Đi đi, đừng làm việc nặng nhọc, thân thể vẫn quan trọng nhất, không có gì thì cứ nghỉ ngơi.”
Lưu Tuyết rời đi, Lý Tư Niên lên kế hoạch một chút làm sao chiêu đãi người của Kiến trúc Xuyên Hiệp, đến 5 giờ, anh liền lập tức cầm bao công văn cùng với hộp cơm rỗng tan ca.