Hiện tại cuộc sống của Diệp Thiển đã xuất hiện một số vấn đề. Trong tay cô không còn nhiều tiền do cô đã tốn khá nhiều tiền cho vụ ly dị trước đó.
Mặc dù Diệp Thiển làm lao công ở Nặc Á có tiền lương ổn định nhưng còn lâu mới đủ để thuê nhà ở trung tâm thành phố.
Mỗi ngày Diệp Thiển phải ngồi xe buýt hai giờ, cô thuê một căn nhà nhỏ ở ngoại ô, mỗi tháng tốn 600 tệ tiền thuê nhà, có thể tiết kiệm được kha khá tiền.
Nhớ lại chuyện vì bộ váy trong miệng của Lục Di mà bỏ ra 1500 tệ mà lòng Diệp Thiển vẫn còn đang rỉ máu.
""Muốn tố cáo cho Mạc Đình Xuyên quá."" Diệp Thiển gục xuống bàn, dùng đầu bút chọt lên cái tên Lục Di trên màn hình laptop, hai má phồng lên như một con cá nóc.
Diệp Thiển oán trách một hồi nhưng rồi không thể không trở lại với hiện thực nghèo túng.
Cả căn nhà này chỉ có một cái giường và một chiếc tủ, những món đồ lặt vặt còn lại Diệp Thiển để trong hộp giày.
Hồi trước lúc chạy khỏi căn nhà thuê với Thạch Lỗi cô chỉ mang theo một cái túi da cũ, lâu như vậy rồi nên túi cũng tróc khá nhiều da.
Diệp Thiển nhìn túi da mang ra từ chốn ác mộng kia tự dưng cảm thấy chướng mắt. Cô kéo bên ngoài rồi lại lật bên trong, định lấy những đồ vật quan trọng ra rồi vứt bỏ cái túi.
Trong túi da có một ngăn nhỏ Diệp Thiển chỉ mong bên trong có thể có một ít tiền tiêu vặt. Không ngờ rằng bên trong ngăn kéo đó là một đống biên lai, tất cả đều là biên lai bệnh viện, hồ sơ bệnh lý và đơn thuốc, có tên nhưng không phải phải là tên nguyên chủ.
Diệp Thiển nhìn tên và tuổi trên hồ sơ bệnh lý, thầm nghĩ chắc có thể là mẹ của nguyên chủ, hình như bà ấy mắc bệnh tim.
Diệp Thiển tiếp tục lục lọi thì thấy mấy tờ đơn quyên góp, trên đó bất ngờ xuất hiện tên cô.
Vốn là hai người không liên quan đến nhau nhưng giờ phút này lại Diệp Thiển bất giác ngẩn ra.
Tờ đơn quyên góp hẳn là được in trực tiếp từ một trang mạng, Diệp Thiển nhìn thấy ở góc còn có logo của trang web và địa chỉ. Cô nhớ tới chuyện lúc trước mình quả thật là có quyên góp cho một vài khoản trên các nền tảng tương trợ, không ngờ trong đó có cả mẹ của nguyên chủ.
Chuyện này khiến Diệp Thiển không thể không tò mò, bản thân cô sau khi gặp tai nạn xe lại mượn thân xác của nguyên chủ sống lại, có lẽ giữa hai người có một mối liên hệ sâu xa nào đó.
Diệp Thiển nhìn tờ đơn quyên góp đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
"Đúng là buồn ngủ gặp được chiếu manh mà." Diệp Thiển gấp tờ đơn quyên góp lại, mang theo bên mình.
Diệp Thiển vẫn luôn âu sầu vì không có cách nào đến bệnh viện để xem xét tình trạng thân thể của mình. Nhưng hôm nay ông trời lại lần nữa thương xót cô, cô nhất định phải nắm bắt cơ hội này.
Ngày hôm sau, sau khi tan làm, Diệp Thiển gấp rút hoàn thành công việc của mình rồi ngồi xe đi thẳng tới bệnh viện trung ương thành phố.
Đúng như cô đoán, giờ này Mạc Đình Xuyên vẫn còn ở bệnh viện.
Mỗi lần tới đây Mạc Đình Xuyên sẽ ngồi lại một tiếng, thậm chí có lúc anh sẽ ngồi đến khuya.
Rất nhiều người không hiểu nổi sự cố chấp của Mạc Đình Xuyên.
Người cũng nằm ba năm rồi, không có hy vọng tỉnh lại.
Thế nhưng Mạc Đình Xuyên lại không từ bỏ, hay có thể nói chính hơi thở mong manh, yếu ớt của Diệp Thiển như đang kéo dài sinh mạng của anh.
Mạc Đình Xuyên vừa ấn ngón tay của Diệp Thiển, vừa dịu dàng kể lại những kỷ niệm trước kia của hai người. Giọng nói của anh trầm ấm, dịu dàng, giữa không gian yên tĩnh của phòng bệnh toát lên vẻ cô đơn nhưng cũng mang đến cảm giác trong trẻo lạnh lùng.
Cửa phòng bệnh có người khẽ gõ vài cái, nét thâm tình trên khuôn mặt của Mạc Đình Xuyên vụt tắt, anh hướng mắt nhìn về phía cửa rồi nói: "Vào đi."
Trợ lý mở cửa đi vào, nhìn anh và nói: "Thưa sếp Mạc, bên ngoài có một người tên là Liễu Tranh, nói là nhân viên của Nặc Á, cũng là người quen cũ của vợ sếp, muốn đến thăm cô ấy."
"Người quen cũ?" Mạc Đình Xuyên chậm rãi nhíu mày, nhìn xuống Diệp Thiển không có chút ý thức gì đang nằm trên giường, trong chốc lát anh cảm thấy do dự không biết phải làm sao, ""Cứ để cô ấy vào trước đã.""
Diệp Thiển sốt ruột chờ đợi ở ngoài, rốt cuộc đã nhận được sự cho phép của chủ tịch, cô kích động đến mức siết chặt bó hoa cúc nhỏ trong tay.
Mặc dù cô có lý do chính đáng nhưng dù sao đây cũng chỉ là nói dối nên cô không khỏi cảm thấy thấp thỏm trong lòng. Chờ đợi quá lấy khiến tờ đơn quyên góp trong túi suýt bị cô vò nát.
Sau khi vào phòng bệnh, Diệp Thiển nhìn thấy mình nằm trên giường bệnh, bất giác có cảm giác hết sức kỳ lạ. Cô hoảng hốt không biết rốt cuộc bản thân mình đang ở nơi nào.
Mạc Đình Xuyên đặt tay Diệp Thiển xuống giường lại rồi đứng lên hỏi: "Cô và Thiển Thiển là người quen cũ sao?"
Diệp Thiển lấy lại tinh thần, cụp mắt lại, nói: "Thật ra thì... Có thể bà chủ không có ấn tượng gì đối với tôi. Ba năm trước mẹ tôi bệnh nặng, bà chủ đã quyên góp cho một khoản trên trang mạng, tôi vẫn luôn rất cảm kích bà chủ." Diệp Thiển vừa nói, vừa lấy tờ đơn quyên góp kia ra.
Mạc Đình Xuyên liếc nhìn, rồi quay về phía giường bệnh mà thở dài: "Bồ Tát sống giáng thế, đây đúng là chuyện mà cô ấy có thể làm."
Diệp Thiển bất mãn với câu trêu chọc của anh, thầm bĩu môi.
"Cô có lòng rồi, nếu cô ấy biết lòng tốt của mình còn có người nhớ tới nhất định cô ấy sẽ rất vui."
Diệp Thiển cắm bó hoa trong tay vào bình thủy tinh bên cạnh rồi nhẹ nhàng nói: "Mấy năm nay tôi có gặp khá nhiều chuyện, gần đây tôi mới biết chuyện của bà chủ, tình hình bà chủ thế nào rồi ạ?"
""Có thể xem là ổn định." Ngôn từ của Mạc Đình Xuyên ngắn gọn, thật ra là do anh không biết phải trả lời thế nào.
Nói thật thì chính bản thân anh còn không tin là thật, chỉ là anh không muốn những lời nói xui xẻo kia thốt ra từ miệng mình thôi.
Có lẽ chuyện tốt thì không linh nhưng chuyện xấu lại linh, thế nên chỉ cần không nói ra thì cho dù là tình huống xấu đến cách mấy cũng không đến nỗi quá tệ như bạn nghĩ.
Diệp Thiển hiểu được, bình thường những người sống trong trạng thái thực vật vài tháng rất ít có khả năng tỉnh lại. Cô đã nằm đây ba năm rồi, hy vọng lại càng thêm mong manh.
Diệp Thiển lặng lẽ liếc nhìn Mạc Đình Xuyên, cô muốn khuyên anh nhưng vì thân phận và quan điểm của hai người khác biệt nên cô chỉ biết cắn môi, không dám nói gì.
Mạc Đình Xuyên nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi hỏi trợ lý bên cạnh: "Tìm người như thế nào rồi?"
"Vẫn còn đang liên lạc, bây giờ tìm hộ lý có kinh nghiệm tương đối khó."
"Chuyên nghiệp là điều kiện đủ, quan trọng nhất là phải đáng tin cậy."
Diệp Thiển sửng sốt, không hề do dự mà chen vào: "Sếp Mạc muốn tìm hộ lý cho bà chủ sao?"
Mạc Đình Xuyên gật đầu, nhờ việc cô nhớ ơn của Diệp Thiển đến thăm nên thái độ của anh đã ôn hòa hơn đôi chút, lại kiên nhẫn mà giải thích với cô: "Tôi định đưa cô ấy về nhà chăm sóc, có lẽ chỉ có người nhà bầu bạn mới có ích cho việc phục hồi của cô ấy."
Diệp Thiển nghe thế thì khẩn trương đến mức nắm chặt tay, âm thầm cắn răng tự đề cử bản thân mình: "Nếu anh tin tôi, có thể để tôi thử được không?"
Ánh mắt của Mạc Đình Xuyên và trợ lý đều nhìn về phía cô, mang theo chút nghi ngờ.
"Cô..."
Diệp Thiển vội nói: "Mẹ tôi bị bệnh mấy năm nay toàn là tôi chăm sóc, tôi có một ít kinh nghiệm chăm sóc! Sếp cứ coi như là tôi báo đáp cho bà chủ. Sếp Mạc, có thể để tôi thử được không?"
Ánh mắt của cô trong veo, cặp mắt lấp lánh tha thiết chờ mong, trong mắt Mạc Đình Xuyên dường như cô rất thật lòng quan tâm đến Diệp Thiển vậy.
Mạc Đình Xuyên quan sát cô một lúc lâu giống như anh đang phải cân nhắc kỹ càng, sau cùng anh mới chậm rãi gật đầu, "Cứ thử trước vậy."
Lòng Diệp Thiển tự nhiên nhẹ nhõm đi mấy phần, lúc mới thành lập công ty cô còn không kích động như thế này, cô phải lén véo đùi mình để duy trì tỉnh táo.
Hai mắt cô lập tức sáng rực lên như sắp khóc đến nơi khiến cho Mạc Đình Xuyên nghĩ rằng cô rất cảm kích Diệp Thiển. Sắc mặt anh đã hòa hoãn hơn rất nhiều, cảm thấy người mà Bồ Tát sống Diệp Thiển giúp đỡ rốt cuộc không phải đều loại ăn cháo đá bát.
Hiện tại Diệp Thiển đang làm việc ở Nặc Á nên không cần phải thẩm tra thân phận lại lần nữa.
Chỉ là những chuyện liên quan đến cô Mạc Đình Xuyên vẫn rất cẩn thận.
Mặc dù ban ngày Mạc Đình Xuyên không ở nhà thế nhưng trong nhà ngoài nhà đều là người làm và vệ sĩ. Nếu hộ lý chăm sóc Diệp Thiển không chu đáo có thể nói là không thể thoát được khỏi mí mắt của mọi người.
Diệp Thiển thầm mắng anh chuyện bé xé ra to nhưng trong lòng lại mừng rỡ không thôi.
Đối mặt với thân xác nằm mãi ba năm kia của mình thật sự Diệp Thiển rất đau lòng vì vậy nên cô đã dốc lòng chăm sóc rất chu đáo.
Dù sao cũng chẳng có ai biết trước được tương lai sẽ như thế nào, thế nên Diệp Thiển vừa cố gắng tìm tòi ký ức của Liễu Tranh, vừa tranh thủ học trên mạng. Hàng ngày cô đều sẽ làm vài động tác để kéo giãn gân cốt, phòng khi có một ngày nào đó bản thân tỉnh lại thì xương cốt cũng không vì nằm quá lâu mà thoái hóa.
Hiện tại mỗi ngày sau khi tan làm Mạc Đình Xuyên sẽ về với Diệp Thiển, có đôi lúc anh sẽ tiện tay giải quyết mấy công việc đơn giản bên cạnh cô.
Mà Diệp Thiển thật nhìn anh ngồi bên cạnh một người không có tri giác mà không nói năng gì, cô cảm thấy anh thật sự có thể chịu đựng được cảm giác cô đơn.
Hôm nay hai người họ đã sống chung một mái nhà, Diệp Thiển kích động vô cùng nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu như ở thời điểm mấu chốt này mà đi sai một bước thì chắc chắn cô sẽ bị Mạc Đình Xuyên ném ra ngoài. Như thế thì có lẽ cả đời này Diệp Thiển cũng đừng mơ đến chuyện tiếp cận anh, vậy thì là mất nhiều hơn được.
Diệp Thiển chỉ có thể tìm một quyển sổ, âm thầm ghi chép lại những tâm sự và lời mình muốn nói, từ từ lên kế hoạch chờ đợi thời cơ thích hợp.
Sự tận tâm của Diệp Thiển đều lọt vào mắt những người trong nhà, đương nhiên bọn họ đều báo cáo sự thật cho Mạc Đình Xuyên nghe.
Dần dà sự tín nhiệm của Mạc Đình Xuyên dành cho Diệp Thiển ngày càng tăng lên.
Diệp Thiển khôn khéo, không hề có ý đồ bất chính, người làm trong nhà đều quý mến cô, thỉnh thoảng còn nướng bánh quy mời cô ăn.
Nơi này vốn là tổ ấm tình yêu của Mạc Đình Xuyên và Diệp Thiển cho nên Diệp Thiển đã quá quen thuộc đối với mọi người và sự vật ở đây.
Một lần nữa được ăn ô mai và bánh quy của người giúp việc Diệp Thiển cảm thấy tất cả những thứ thuộc về mình đang từ từ trở lại bên người cô, tất nhiên là có cả Mạc Đình Xuyên.
Diệp Thiển tự cổ vũ bản thân mình, cô đổ dầu ô liu ra tay rồi nhanh chóng thoa lên thân xác của chính mình đang nằm trên giường.
Mạc Đình Xuyên về tới nhìn thấy cảnh này, không nhịn được hỏi một câu: "Cô đang làm gì vậy?"
"Tôi chỉ thoa dầu xoa bóp đơn giản, giúp cho da của bà chủ không bị khô quá thôi."
Mạc Đình Xuyên gật đầu, rất hài lòng với sự tỉ mỉ của cô. Anh buông tài liệu trong tay xuống rồi xắn tay vào giúp đỡ.
"Anh cứ để đó cho tôi làm." Diệp Thiển thấy Mạc Đình Xuyên đấm bóp từ mắt cá chân đến bắp đùi mà không hề kiêng kỵ, trong lòng chợt cảm thấy thẹn thùng.
Trước kia nếu như Mạc Đình Xuyên có thời gian anh đều tự tay lau người cho Diệp Thiển, vậy nên mấy chuyện này anh làm rất nhuần nhuyễn. Chuyện có thể làm được anh sẽ không muốn nhờ đến người khác.
Bình thường Diệp Thiển nằm trên giường chỉ mặc có mỗi một bộ đồ ngủ, bên trong chẳng mặc gì.
Diệp Thiển nhìn tay Mạc Đình Xuyên từ từ luồn vào trong chăn, rõ ràng không phải là động tác gợi tình gì nhưng khi tận mắt chứng kiến cô lại cảm thấy cứ là lạ thế nào.
Hai người là thanh mai trúc mã mấy chục năm, yêu nhau không phải ngày một ngày hai. Nói trắng ra thì mấy chuyện nên làm hay không nên làm đều đã làm hết rồi, giờ đây hai người là vợ chồng hợp pháp, tất cả hành động này đều là bình thường.
Nhưng Diệp Thiển lại cảm thấy ngượng ngùng chết đi được, nghĩ đến việc bình thường việc đi nặng đi nhẹ Mạc Đình Xuyên đều xử lý giúp cô, trong lòng cô lại cảm thấy áy náy.
Người đàn ông này đúng là chẳng biết ngại là gì mà...