Gần đây Tạ Thời lo lắng sốt ruột, lương tâm chịu đủ khiển trách.
Hắn bỏ ra vài ngày, cuối cùng minh xác được một việc.
—— Hắn đối với tiểu sư đệ của mình, chung quy là có ý tưởng không an phận.
Lời nói của tiểu thiếu niên bán hạt giống cứ lặp lại trong đầu hắn, mỗi chữ Tạ Thời đều cẩn thận lấy ra phân tích, rốt cuộc thở dài thừa nhận sự thật này —— Hắn đối Dạ Liễm không phải là tình nghĩa đồng môn đơn thuần, có lẽ là đã từng, nhưng nhiều năm chung sống như vậy tình cảm này đến cùng cũng sẽ thay đổi.
Chỉ là bởi vì năm tháng lâu dài, trở nên chậm chạp mà không rõ ràng thôi.
Tạ Thời xách Tả sứ qua phân phó.
Tả sứ biểu lộ từ nghi hoặc đến sợ hãi rồi chấn kinh, cuối cùng là vẻ mặt “==” Vẻ mặt cạn lời bước chân trôi nổi rời đi.
Cửa “cọt kẹt” một tiếng đóng lại, Tạ Thời chống cằm nhìn trà trên bàn, đi vào cõi thần tiên hồi lâu mới phủi phủi ống tay áo đứng dậy.
Còn nửa tháng là đến sinh nhật A Liễm.
Hắn nên chuẩn bị cho A Liễm một lễ vật tốt.
Hắn hạ quyết tâm, thở phào một cái.
Nhưng hắn không biết là Tả sứ mới từ hắn chỗ ra ngoài, khóc không ra nước mắt mà bị một vị chủ tử khác xách đi.
…..
Tạ Thời là người nói là làm. Ở một phương diện nào đó mà nói hắn còn lớn mật hơn Dạ Liễm —— Dạ Liễm nhẫn nhịn lâu như vậy mà chưa hành động, mà hắn vừa nhận ra tâm tư của mình đã bắt đầu suy nghĩ làm sao để bày tỏ. (tieuhuyen1205.wordpress.com)
A Liễm rất dính hắn, chỉ không biết được đây là bởi vì hắn là sư huynh hay là có nguyên nhân khác. Tạ Thời nghĩ, hắn phải thử một lần.
Tạ Thời thử dùng phương pháp đơn giản thô bạo, Dạ Liễm thân cận hắn, hắn sẽ lấy phương thức càng thân cận hơn đáp lại.
Thế là ban đêm, Dạ Liễm quy củ nói ngủ ngon với sư huynh y, cùng nhau đắp chăn đang chuẩn bị đi ngủ đã cảm thấy người bên cạnh giật giật.
Một lát sau, cánh tay để bên người của y bị nắm lấy. Người nắm tay y bình tĩnh nói: “Ngủ ngon.”
Lòng bàn tay ấm áp bất ngờ chạm đến, Dạ Liễm sửng sốt chớp mắt một cái, hít sâu một hơi mới nhịn xuống xúc động xoay người ôm lấy người bên cạnh, cũngbngây ngốc lặp lại một lần: “Sư huynh ngủ ngon.”
Tất cả đều như thường.
Tạ Thời nắm chắc trong lòng bàn tay, hắn nghiêng người sang, một cánh tay khác vô cùng tự nhiên khoác lên eo Dạ Liễm, một tư thế không tính rất thân mật, nhưng lại đầy đủ mập mờ, lần thứ ba mở miệng: “A Liễm ngủ ngon.”
Dạ Liễm: “………………”
Dạ Liễm: “Sư huynh ngủ ngon, mơ đẹp.”
Không kháng cự, không ghét bỏ, giọng nói nghe giống như rất vui vẻ. Tạ Thời rất hài lòng, nhắm mắt lại cẩn thận nhớ lại một lần quà sinh nhật mấy ngày nữa sắp đưa ra rồi khoan thai đi ngủ.
Hoàn toàn không biết người bên cạnh vì hắn đột nhiên có cử chỉ thân mật mà cả đêm thức đến bình minh, nhịp tim như nổi trống.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt sinh nhật Dạ Liễm đã đến.
Trong ngày trọng đại này, Tạ Thời cho hai người nghỉ ngơi, không đi ra trồng cây. Hai người trong cung uống chút rượu, mỹ danh là hai người cùng làm, kì thực Dạ Liễm là chủ bếp, đắc ý đã qua hơn nửa ngày, thẳng đến bóng đêm ập đến.
Hôm nay thời tiết khó có được tốt, nửa vòng trăng khuyết treo ở chân trời, ánh trăng chiếu rọi khắp đất, Tạ Thời đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, quay vào đưa tay với Dạ Liễm: “Ra ngoài đi dạo một chút?”
Dạ Liễm cũng không biết đang suy nghĩ gì, chậm rãi chớp mắt mới như không có việc gì nắm tay Tạ Thời, mi mắt cong cong, dịu dàng ngoan ngoãn nói: “Được”
Tạ Thời mục tiêu minh xác, hắn mang theo Dạ Liễm, rất nhanh đã đến trước một rừng cây.
Khắp rừng cây này đều là bọn họ tự tay trồng. Triển chút thuật pháp, cây cối sinh trưởng rất nhanh, dù còn chưa bằng đại thụ che trời nhưng cũng rậm rạp, chỉ là trên mặt đất vẫn là cát sỏi bùn đất, không có một ngọn cỏ.
Tạ Thời nắm tay Dạ Liễm nâng lên, cao hứng vỗ vỗ mu bàn tay của Dạ Liễm: “A Liễm.”
Ánh mắt của hắn lướt qua toàn bộ rừng cây, giọng nói chuyển thành trịnh trọng: “Nhìn xem, đây là rừng cây sư huynh trồng vì đệ.”
Dạ Liễm: “……”
Cây cối che ánh trăng, tia sáng có hơi tối, nhưng rất nhanh trên ngọn cây đã liên tiếp sáng lên.
Vô số ngọn nến nhỏ bị từng sợi linh lực vây lấy, sáng rực xuyết trên đầu cành, tràn đầy, làm người nhìn lập tức tâm sinh ấm áp.
Tạ Thời dắt người đi vào trong rừng, cả đường đi ánh sáng ấm áp rơi vào trên người y, trong lòng Dạ Liễm khẽ động, tựa như ý thức được cái gì, hô hấp dừng lại trong chớp mắt.
Đang đi tới, Tạ Thời đột nhiên ngừng bước chân.
Dạ Liễm vội vàng không kịp chuẩn bị suýt nữa đụng lên người hắn, khó khăn lắm dừng chân lại, y đã thấy Tạ Thời cười cười, giữa lông mày có chút ranh mãnh, sau đó giang hai cánh tay ra với y: “Đến đây, thu thế không kịp cũng không sao, sư huynh tiếp được mà.”
Dạ Liễm: “……”
Sư huynh của y bị ai đoạt xá rồi?
Y còn chưa suy nghĩ xong vấn đề này, bởi vì Tạ Thời đã cười nhẹ nhàng nhìn y, sau khi nói xong một câu tựa câu “Ngươi xem đây là giang sơn trẫm vì ngươi mà đánh”, hắn bắt đầu chậm rãi đọc thơ: “Năm ngoái đêm nguyên tiêu, chợ hoa đèn sáng rực, ngọn liễu mảnh trăng treo, hoàng hôn người hẹn ước. (*)”
Giọng nói của Tạ Thời bình ổn, cắn chữ rất rõ ràng lại chậm rãi, ép không được ý cười thoát ra: “Chỗ này không có chợ hoa, chỉ có mấy cái quả quyền làm đèn, nhưng ngược lại có trăng, lại còn rất sáng. Sẽ sai người……”
Tạ Thời nói: “A Liễm, ta có thể cùng ngươi hẹn ước không?”
Lúc này hắn không tự xưng sư huynh mà dùng xưng hô ngươi ta, đây là đặt và Dạ Liễm ngang hàng, không quan hệ đồng môn, không quan hệ sư huynh đệ.
Dạ Liễm ngây dại.
Trong lòng Tạ Thời nhịn không được cũng có hơi thấp thỏm, nói thật hành động hôm nay hắn nắm chắc cũng không lớn lắm, nếu Dạ Liễm có thể tiếp nhận hắn đương nhiên là kinh hỉ, còn nếu “Thật xin lỗi đệ chỉ xem huynh là sư huynh…..” Thì Tạ Thời cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Kết quả xấu nhất, cũng chỉ là mỗi người một phương không gặp nhau nữa.
Tạ Thời ổn định lại tinh thần.
Hôm nay muốn nói lời gì, mỗi một câu hắn đều đã nghĩ trước, làm sao mới có thể bày ra tâm tư của mình rõ ràng nhất, làm sao mới có thể để Dạ Liễm không đến mức quá phản cảm, làm sao mới có thể không làm thất vọng bầu không khí dưới trăng này…. Tóm lại suy nghĩ cực kỳ lâu, lúc chỉ có một mình thậm chí còn tự luyện mấy lần.
Nhưng đều không làm nổi khi đứng trước mặt Dạ Liễm.
Lời gì cũng lập tức quên sạch sẽ.
Trên mặt người trước mặt còn có chút kinh ngạc, trong kinh ngạc tựa như lại có… kinh hỉ không thể tin?
Không phải Tạ Thời có thể phân biệt được, nhưng chung quy không có gì cảm xúc cảm ghét, điều này đã cho Tạ Thời dũng khí, lời nói chuẩn bị không nhớ ra được, Tạ Thời dứt khoát thả bản thân, nghĩ đến cái gì thì nói cái gì.
(tieuhuyen1205.wordpress.com)
“A Liễm, kỳ thật hôm nay ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với đệ, chuyện này nói ra rất xấu hổ, hoàn toàn không phù hợp với hành vi một sư huynh nên làm, chỉ là chuyện tình này cảm ta cũng không cách nào khống chế. A Liễm, tâm ta duyệt ——”
Hắn còn chưa nói xong, một bàn tay ấm áp dịu dàng che lại môi của hắn, cũng che lại lời nói của hắn.
“Sư huynh.” Dưới ánh sáng nhu hòa, đáy mắt Dạ Liễm sáng đến kinh người, y khẽ gọi, trong âm điệu có dịu dàng chưa hết, “Còn lại nên để cho đệ nói mới đúng.”
Tiếng cười của y ngắn ngủi, ý cười chỉ trong chớp mắt, rất nhanh đã nghiêm túc: “Tạ Thời, ta không muốn làm sư đệ của ngươi.”
Y cũng không tiếp tục xưng hô sư huynh, tựa như gọi thẳng tên Tạ Thời sẽ có thể kéo hắn xuống ngang hàng, để y có dũng khí tiếp tục lời nói của Tạ Thời.
“Tạ Thời, tâm ta duyệt ngươi.”
Tạ Thời: “……”
Tạ Thời cũng ngây dại.
Cái cái cái gì a? A Liễm đang nói cái gì?
Trong đầu vang ong ong, hình như Dạ Liễm còn nói rất nói nhiều, nhưng hắn đều không nghe thấy, trong đầu chỉ tuần hoàn lặp đi lặp lại một câu “Tạ Thời tâm ta duyệt ngươi” kia.
Hắn hoảng hoảng hốt hốt nghĩ, đây là cảm giác vừa ngủ gật thì có người đưa gối đầu qua sao? Không, đây là vừa thích tiểu nhỏ sư đệ đã tự động vui vẻ đưa tới cửa!
“Còn thiếu một chút……” Có người ghé vào lỗ tai hắn thì thầm, dùng ngữ khí dịu dàng, nóng rực, cõi lòng đầy yêu thương mà hắn chưa từng nghe. Tạ Thời hoàn hồn lại, kết quả vừa giương mắt đã nhìn thấy Dạ Liễm nghiêng đầu cười khẽ với hắn, dịu dàng ngoan ngoãn cực kỳ, “Trước hoa dưới trăng mới hẹn ước tốt đẹp.”
Theo lời nói của Dạ Liễm vừa dứt, lấy hai người bọn hắn làm trung tâm, vô số lục mầm phá đất mà lên, gần như trải đầy đất trong nháy mắt, ngay sau đó bên trong lá xanh lại nhanh chóng đâm chồi, hoa đủ mọi màu sắc nhanh chóng phóng lên, trong chớp mắt đã đầy ấp.
Màu sắc sáng lạng, vô cùng bắt mắt.
Tay Dạ Liễm nhẹ nhàng che môi Tạ Thời, Tạ Thời trừng mắt nhìn, đột nhiên nhanh chí vô sự tự thông, đầu lưỡi vươn ra, vừa đụng lòng bàn tay Dạ Liễm, người sau đã đột nhiên rụt về.
Tạ Thời trêu chọc người còn không tự biết, có hơi mở môi ra, còn đang kinh ngạc, tiếp theo trước mắt tối sầm lại, cánh tay mới rời đi từ trên môi hắn đã đặt lên ót hắn, sau đó tiền nhiệm sư đệ của hắn, đương nhiệm người trong lòng đã hôn xuống.
Ngọn đèn trước mắt như ban ngày, người trước mắt là người trong lòng.
Phồn hoa đầy đất lặng yên không một tiếng động phóng lên, một quả giống như ngọn đèn nhỏ lồng lung lay trên ngọn cây, tuôn ra một đóa hoa nến, giống một quả lớn chờ đợi hồi lâu, rốt cuộc triệt để thành thục, tản mát ra hương thơm mê người.
Lời cuối sách
Hai vị chủ tử làm gì trong rừng cây, Tả sứ không biết được.
Mảnh đất kia đã bị quây lại từ hôm ua, ai cũng không cho phép vào.
Trong mắt Tả sứ chứa lệ nóng bưng sổ sách dừng tính toán lại, càng tính nước mắt rơi càng nhiều. Một con hồ ly yêu tiến đến bên cạnh gã biểu thị nghi hoặc —— Đây là tân hoan gần đây của Tả sứ, ngư yêu muội muội đã thành tình yêu cũ.
“Sao chàng lại khóc?”
Nước mắt Tả sứ rốt cuộc nhịn không được ầm ầm rơi xuống, hắn ‘ba’ một cái khép sổ sách lại, hai mắt tuyệt vọng nhắm nghiền: “Chín vạn ngọn nến, chín vạn đóa hoa —— Chi tiêu tháng này lại vượt mức rồi!!!”Tác giả có lời muốn nói:
(1) “Năm ngoái đêm nguyên tiêu……” Trích dẫn từ thơ Âu Dương Tu.
(2) Người trước mắt là người trong lòng trích từ “Trăng dưới nước là trăng trên trời, người trước mắt là người trong lòng.” – Trương Ái Linh
(*) bản dịch Nguyễn Xuân Tảo, Tống từ, NXB Văn học, 1999