Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo

Chương 108: 108: Ngoại Truyện 16 Sư Huynh Đội Quần




"Hai lựa chọn."
"Thừa nhận buổi tối mình lắc tới đội quần, hai là múa quạt đi."
"Sao lần nào chim nhỏ bảo bảo cũng đội quần thế..."
"Lầu trên không thấy ngượng hả, đội quần hay là ngượng chết đây?Người sau kia kia chắc chắn là lắc rất mạnh rùi(đậu tương đẩy kính)
"@ Thích Trác Ngọc, anh kiêu ngạo lắm hả, vợ không muốn lắc sao anh không di chuyển?"
"Bà xã, thể diện và lớp lót phía sau đều cần cả, em tự chọn đi."
Phượng Tuyên: "......"
Y không muốn thừa nhận bất cứ điều gì!
Cũng may tổ tiết mục kịp thời khống chế bình luận, khi toàn bộ đề tài trong phòng phát sóng trực tiếp sắp chạy theo phong cách 18 + bị cấm tới nơi, đội quân seeding bỏ ra số tiền lớn mua được rốt cục login.

Chỉ trong chốc lát, câu hỏi do tổ chương trình chuẩn bị đã được lượt like đứng đầu, Phượng Tuyên cũng rất cơ trí lừa gạt qua đi.
Vì không muốn bị màn đạn tiếp tục trêu chọc, Phượng Tuyên do dự, quyết đoán lấy gối ôm phía sau lưng ra.

Lộ hành vi giấu đầu lòi đuôi.
Thích Trác Ngọc liếc mắt một cái, quay đầu tháo tai nghe: "Đau thật sao?"
Bình luận:
"Nghịch tử nói cái gì vậy? Trả tiền VIP rồi chẳng lẽ có cái gì cha mi không thể nghe sao?"
Một giây sau Phượng Tuyên cũng tháo tai nghe, nói thầm: "Một chút."
Bình luận:
Được.

Biết hai người các cậu phu xướng phu tùy (châm thuốc.

jpg)
" Tôi chỉ gặm thôi cũng không được sao? (bắt đầu bưng bát)"
Thích Trác Ngọc kéo y sang, đưa tay đặt ở sau lưng y nhẹ nhàng xoa, quả nhiên giảm bớt một ít.
Chỉ là động tác này bình thường làm không tính là thân mật, nhưng nhớ tới đang trực tiếp, Phượng Tuyên vội vàng nói: "Sư huynh sẽ bị nhìn thấy đấy, đang trực tiếp."
Những lời này nói có hơi lớn, bị tai nghe chưa có hoàn toàn tháo xuống thu âm lại.
Bình luận: "Không sao em bé em tiếp tục đi khi cần thiết tụi tui có thể chết.jpg"
Phượng Tuyên: "......"
Cũng không đến mức đó!
"Sợ cái gì.

"Thích Trác Ngọc mở miệng.
Phượng Tuyên còn tưởng rằng hắn muốn nói gì đó rất kiêu, kiểu như ai dám nói lung tung một câu trong phát sóng trực tiếp, bản tôn sẽ block hết."
Kết quả Thích Trác Ngọc chậm rãi nói một câu: "Các cô ấy đều trả tiền, đây là nội dung trả tiền được xem."
Bình luận:
"Nghịch tử hôm nay hiếm khi nói được một câu tiếng người."
"Không sai! Đây đều là tụi tui gặm, tụi tui đáng đời."
" Cậu cũng biết chúng tôi trả tiền mà, còn không mau kiếm chút cơm ngon ăn đi…"
"Ba mẹ......!Cơm cơm......!Đói bụng......"
"Không gặm được Trác Mộc Điểu, tui nói tui có thể đi tìm chết......"
Phượng Tuyên tinh mắt: "Trác Mộc Điểu là cái gì?"
Bình luận trả lời: "Tên CP á cục cưng, cảm thấy thế nào?"
Gần như ngay cả bình luận cũng không ý thức được, khi đối mặt với gương mặt vô hại của Phượng Tuyên, mọi người sẽ tự động biến thành mẹ.
Phượng Tuyên trầm mặc một giây, không biết nên uyển chuyển nói như thế nào mới có thể không tổn thương đến fan, ngược lại Thích Trác Ngọc nói: "Không phải rất dễ nghe sao?"
"Dễ nghe? "Phượng Tuyên liền cảm thấy quá đáng, kết quả nhớ tới phong cách đặt tên "Hương Hương", "Ái Ái" của hắn.

Phượng Tuyên cảm giác mình không nên chờ mong thẩm mỹ của Đại ma đầu!
Sau vài phút tương tác hài hước trôi qua, quảng cáo cho "Người nhà tôi" đã kết thúc, rốt cục bắt đầu quay chính.
Tổng cộng chia làm bốn ống kính, ngoại trừ hình ảnh bọn họ chuẩn bị xuất phát, còn có ba đôi vợ chồng còn lại.
Bình luận trong show "Người nhà tôi" đã phủ kín, phòng truyền hình trực tiếp thậm chí còn có ít ý đồ trà trộn vào trong đó.
Phượng Tuyên lúc nhìn gì đó thì tương đối chuyên chú.

Chủ yếu là lần đầu tiên ghi hình chương trình giải trí, đối với cảm giác mình xuất hiện trên màn ảnh vẫn là rất mới mẻ.
Lúc đầu là Hứa Thanh Minh và Tào Nhận cũng giống như bọn họ, hai người chuẩn bị quần áo trước khi đi.

Sau khi Tào Nhận sắp xếp được một nửa hiển nhiên cũng có hơi mệt mỏi, ngồi ở trên sô pha uống nước.

Hứa Thanh Minh lấy ra một bộ quần áo từ trong hộp, cười nói: " Ông xã, anh còn nhớ bộ quần áo này không?"
Tào Nhận nghiêng đầu: "Hả? Đây là bộ nào?" Vẻ mặt Hứa Thanh Minh thiếu chút nữa không kiềm chế được.
Fan trong đoạn phim chính kéo tới:
"Trí nhớ của anh Tào thật sự rất kém!"
"Ngay cả quần áo năm ngoái mua cho Minh Minh ở Hải Thành cũng quên mất!
"Đây là quần áo kỷ niệm 100 ngày ngày cưới của hai người!"
Cũng có người qua đường bình luận:

"Má ơi."
"Má ơi! Má ơi!"
" Má ơi! má ơi! Má ơi!"
"Tổ tiết mục to gan thật, một đao không cắt bỏ hay sao? Tui xấu hổ giùm Hứa Thanh Minh luôn á, show ân ái lật xe."
"A này, cảm giác thiết lập Tào Nhân thê nô lật xe thật nghiêm trọng..."
Fan không phục:
"Cái này gọi là lật xe gì?"
*Chuyện tình nhân người ta cậu quản được sao? Hơn nữa trí nhớ anh Tào vốn rất kém."
"Ha ha, nhìn thấu tổ tiết mục rồi nhé, không phải một đao không cắt mà là cắt nối biên tập ác ý!"
"Thường ngày ai mà nhớ được nhiều thứ như vậy? Anh cho rằng những cặp vợ chồng khác có thể tốt hơn sao?"
Trong bình luận fan và anti fan xé nhau là chuyện thường xảy ra, vừa có độ hot lại có đề tài, tổ tiết mục cũng mừng rỡ hóng hớt.
"Sao ngươi không gọi? "Thích Trác Ngọc bỗng nhiên mở miệng.
Phượng Tuyên đang xem đến say sưa, nghe vậy sửng sốt một chút: "Sư huynh, gọi gì?"
Thích Trác Ngọc kéo tua lại video, Giọng Hứa Thanh Minh cố ý nũng nịu xuất hiện: "Ông xã~"
Bình luận cũng ghi nhận:
"Ủng hộ nghịch tử."
"Vợ ơi, sao em không gọi ông xã?"
" Tui còn tưởng chỉ có một mình tui cảm thấy như vậy! Vì sao chim nhỏ vẫn gọi Thích Trác Ngọc gọi sư huynh chứ!"
"Tuy rằng sư huynh cũng rất tốt, nhưng cũng muốn nghe gọi ông xã (giờ cho miếng kẹo này được không?"
Phượng Tuyên ngược lại không chú ý tới bình luận, theo bản năng nói: "Sư huynh muốn nghe cái này à?"
Vẻ mặt Thích Trác Ngọc "Đây không phải là nói nhảm sao?"
Phượng Tuyên gật đầu: "Được được." Y do dự một chút, lại tua lại video, mở miệng: "Sư huynh thích thì nghe thêm mấy lần là được."
Không khí bỗng nhiên yên tĩnh, không chỉ Thích Trác Ngọc, ngay cả bình luận cũng im lặng.
Sau đó bình luận toát ra một cái:
"Đám anti fan hận Thích Trác Ngọc thật có phúc, click xem Đại Ma Vương bị nghẹn nói không ra lời này.

jpg"
Sau đó là spam điên cuồng:
"Cứu mạng! Đùa giỡn với vợ, lật xe ngay tại hiện trường!"
"Cười chết, người ta là show ân ái lật xe, anh là trêu chọc vợ bị lật xe đúng không (tốt, gặm mạnh)"
"Tin tức tốt! Hứa Thanh Minh nhiều năm cuối cùng cũng nhận được hồi đáp của Thích Trác Ngọc! Tin xấu! Mũi tên đáp lại là vợ của Thích Trác Ngọc gửi!"
"Cười chết......!Không ổn rùi......"
"Bảo bối, số mệnh đã định là chim nhỏ bảo bảo của tui, đầu em nhỏ như hạt dưa sao có thể nghĩ ra cái mạch não quá đáng dữ vậy?? Thích Trác Ngọc muốn nghe người khác gọi ông xã làm gì? Hắn muốn nghe em gọi mà!"
Thì ra sư huynh là có ý này sao! Sau khi xem xong bình luận, chim nhỏ bảo bảo bừng tỉnh đại ngộ.
"Vậy cũng không được.

"Phượng Tuyên nói thầm.
Bình luận:
"Bảo bối đừng như vậy.x"
"Tôi vừa mới cắn CP chẳng lẽ đã be rồi sao?"
Phượng Tuyên nghiêm túc mở miệng: "Cái này là giá khác."
Y nhìn Thích Trác Ngọc, nhỏ giọng giải thích: "Hơn nữa chỉ có thể cho một mình sư huynh nghe."
Thích Trác Ngọc cuối cùng cũng hài lòng.
Bình luận:
"Tiểu tử cậu......"
"A a a a, tiểu tử cậu đừng quá tự mãn nhá......"
"Bà xã, còn không bằng em đừng giải thích, anh còn có thể lừa gạt chính mình......"
"Được, không sao, vợ nói lát nữa phát sóng trực tiếp sẽ lén cho tui nghe một mình."
" Lầu trên...!Lừa anh em cũng được, đừng lừa chính mình.

Anh em bị cậu lừa không sao cả, chỉ cần cười ha ha là qua.

Nhưng hy vọng sau khi cậu nói xong đoạn văn này thì lau khóe mắt đi, đừng để nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại di động là được......!Barabbala quên nguyên văn rồi!"
" Giá nào mà tui không trả nổi!! Đừng keo kiệt vợ à!!
"Được, vốn cho rằng CP của tui BE rồi, nhưng hóa ra tôi là người duy nhất bị thương!"
“Ngọt quá, chết tôi rồi!(Tát Bối Ninh hít oxy)
……
Đoạn phim chính cuối cùng cũng tới nhóm Thích Trác Ngọc và Phượng Tuyên.

Vừa mở đầu chính là khuôn mặt Phượng Tuyên từ trên cầu thang nhảy xuống.
Thấy cảnh tượng như vậy, Phượng Tuyên trực tiếp thất kinh.

Y biết ngay tổ tiết mục không có xóa!
Lúc nhảy vào lòng Thích Trác Ngọc, bình luận bỗng nhiên tăng vọt:
"Ai biết vừa rồi tôi ở ngoài màn hình cũng đã giơ hai tay lên luôn......"
"Không phải chỉ có một mình lầu trên đâu…"
"Sau đó trơ mắt nhìn vợ tui nhảy vào trong lòng người đàn ông khác......"

"Không phải chứ, chỉ có một mình tôi chú ý tới lực cánh tay của Thích Trác Ngọc sao! Mạnh thiệt á!"
" Đệt, nhảy xuống từ cầu thang cao như vậy mà cũng không lung lay......
"Vâng, cuối cùng cũng hiểu tại sao chim con bị đau lưng rồi (đẩy kính.

jpg)"
Còn có Phượng Tuyên nhìn chằm chằm camera yêu cầu xóa bỏ hình ảnh vừa rồi.
Trong ống kính, thiếu niên thật sự rất nghiêm trọng, hai má thịt cũng nhăn lại.
“ Cưng xỉu."
" Đáng yêu quá!! Đáng yêu quá!!"
"Mặc dù rất đáng yêu, nhưng không xóa (châm thuốc.

jpg)"
"Cười chết đi được, cục cưng, em chỉ là một con chim nhỏ ngốc nghếch đáng yêu, sau này ngàn vạn lần đừng tin những chú dì trên mạng..."
Bước tiếp theo là sắp xếp hành lý, đồng dạng là sắp xếp đồ đạc, nhìn thấy Phượng Tuyên sắp xếp cái hộp lộn xộn toàn những thứ không dùng tới.
Bình luận:
"Cứu với, chim nhỏ y chang tui lúc đi ra ngoài!"
"Chết tiệt, tui cũng vậy á, ra ngoài mang theo một đống đồ căn bản là không dùng được!"
"Khẩn cấp khẩn cấp tui là quốc vương khẩn cấp, muốn chui vào giúp chim nhỏ sửa sang lại!"
"Đây là hành vi xây tổ vô dụng gì vậy! Tại sao phải mang cái gối ôm trứng kia đi!"
"Cười chết tôi rồi, cả thầy quay phim cũng nóng nảy! hỏi ai nhìn thấy ở đây mà không muốn làm mẹ!"
"Nghi ngờ sao chim nhỏ có thể phát triển lớn như vậy bằng chính nỗ lực của mình…"
Bình luận phía sau:
"Đã xem xong phần phía sau quay lại, chỉ có thể nói, chim nhỏ lớn được như vậy chủ yếu là do gả được cho một ông chồng tốt (châm thuốc.

jpg)"
Khi phần tiến độ video tiến lên từng chút một, ống kính kéo tới bên Thích Trác Ngọc, bình luận vốn tưởng rằng hắn đang thu dọn đồ đạc của mình, kết quả vừa nhìn vào hộp đều là quần áo của Phượng Tuyên.

Không chỉ như thế, giống như lúc ấy thầy quay phim nghĩ, hình ảnh Thích Trác Ngọc giúp người ta thu dọn đồ đạc thật sự là quá kinh hãi.
Đám anti fan có lẽ cũng không ngờ tới.
Cái kiểu dịu dàng cứng rắn này là cái quái gì vậy?!
Mấu chốt là hắn thu dọn rất quen tay, vừa nhìn đã biết không phải lần đầu tiên chuẩn bị cho Phượng Tuyên.
"Nói như thế nào đây?"
"Cảm giác déjà vu khi nuôi con gái không thể giải thích được lại xuất hiện(châm thuốc.

jpg)"
"Trước khi chương trình này được phát sóng, nếu ai nói với tôi Thích Trác Ngọc là bạn trai hệ cha, tôi nhất định sẽ kiện người đó lên toà."
"Thì ra cha giả là tui, cha thật là nghịch tử......"
" Đệt, tui rất thích bạn trai hệ cha."
"Chỉ có mình tui để ý tới trong hộp đều là kiểu dáng chim nhỏ thích sao..."
"Chỉ đường weibo tiết mục mặc đồ có thể xem những bộ bình thường vợ hay mặc..."
" Tôi nói đừng yêu quá nhiều mà thằng nhóc này......"
@ Thích Trác Ngọc, giấu cha ở nhà làm thê nô cho người ta đúng không?"
" Fan đánh nhau rất thất vọng, hết muốn đánh rồi, trừ phi cùng anh và vợ anh cho tui xem mới có thể cứu vãn tôi."
Đến đây, còn có bình luận của người qua đường:
"Ngạc nhiên thiệt nha, còn tưởng rằng Đại Ma Vương ở nhà cũng là cái loại tính cách nói một không nói hai hahaha"
Còn có nội hàm Tào Nhận:
" Giả thê nô: Quên quần áo mình mua cho vợ."
" Thê nô thật: Ăn cơm thừa của vợ, thu dọn quần áo cho vợ, nuôi lớn vợ."
Còn la hét:
"Các chị em, Thích Trác Ngọc còn đang xoa thắt lưng cho vợ, tôi nhìn anh ta suốt bốn mươi phút, một giây cũng không ngừng!"
Câu nói này thu hút sự chú ý của rất nhiều người, đồng dạng Phượng Tuyên cũng thấy được điều này, nói thật, không nhắc thì y không có chú ý tới Thích Trác Ngọc vẫn luôn giúp y xoa thắt lưng.

Có thể ngay cả bản thân Thích Trác Ngọc cũng không để ý, bởi vì lúc hắn nhìn thấy bình luận, ánh mắt cũng khựng lại rõ ràng.
Tựa như việc chăm sóc Phượng Tuyên đã khắc ở trong bản năng của hắn.
" Đệt, lần này gặm được rồi!"
" Gặm đường cặp trước còn không thật bằng cặp này."
Chương trình có thể có kịch bản, nhưng chi tiết trong cuộc sống không thể nào diễn tới vậy được SOS"
"Anh thật sự rất yêu vợ mình......!Anh à em tin rồi......"
Bình luận xẹt qua quá nhanh, rất nhiều chữ Phượng Tuyên đều không thấy rõ ràng, chỉ thấy một người cảm khái Thích Trác Ngọc rất yêu y.

Trong lòng không khỏi vui sướng.
Sau khi đắc ý xong lại như nhận ra gì đó, không thể để chỉ mình đại ma đầu tỏ ra yêu mình còn mình không có biểu hiện gì được.
Nghĩ đến đây, Phượng Tuyên ngồi nghiêm chỉnh: "Ta hết đau rồi sư huynh."

Ngụ ý chính là không cần xoa nữa, không chỉ hết đau, còn đặc biệt ân cần xoa bóp bả vai Thích Trác Ngọc.
"Làm gì đấy? "Thích Trác Ngọc cảm thấy có hơi buồn cười:" Tự dưng lại ân cần thế, này là gây hoạ rồi à?"
Phượng Tuyên: "...?" Sao y lại gặp gây hoạ, đây không phải là biểu hiện yêu sư huynh đó sao?
Phượng Tuyên nhẹ nhàng bóp một hồi lâu:"Không phải.

Ta chỉ cảm thấy bình thường gây quá nhiều phiền toái cho sư huynh, cho nên quyết định sau này đối xử tốt với sư huynh một chút."
Thích Trác Ngọc nói: "Ngươi cũng biết cơ đấy."
Phượng Tuyên: "......"
Lúc này không thể phản bác hắn là sao vậy?
Được rồi, vậy trước kia y mang đến cho Thích Trác Ngọc rất nhiều phiền toái.
Sau vài cái bóp tượng trưng, Thích Trác Ngọc chiếu lệ nói: "Không mệt nữa."
Phượng Tuyên: "Thật sao? Không thì ta sẽ bóp thêm một lát."
Thích Trác Ngọc bỗng nhiên nhìn về phía y: "Ngươi nhiều sức lắm à?"
Phượng Tuyên: Có một loại dự cảm không tốt lắm.
Thích Trác Ngọc tháo microphone xuống: "Có sức như vậy, không bằng để dành chút thời gian buổi tối dùng."
Phượng Tuyên:......!Bi3n thái, lão bi3n thái! Mặt y lập tức đỏ lên.
Camera truyền hình trực tiếp độ phân giải cao quay lại rất rõ ràng.
Bình luận trực tiếp: "???"
"Cho nên hai người rốt cuộc có cái gì không thể nói với tui?"
"Không làm sáng tỏ đúng không, không làm sáng tỏ ta sẽ bịa đặt hai người đang làm chuyện bi3n thái!"
"Ai đó trong nhóm chương trình hàn micro vào miệng họ đi!"
Đoạn phim chính tới đoạn Lục hoàng tử xuất hiện.
Không có gì ngạc nhiên khi nó trở thành hot search đầu tiên trong đêm nay.

Đặc biệt là nhìn thấy cẩu Lục hoàng tử y chang chủ nhân của nó.

Bất kể chơi trò gì cũng phải giành vị trí thứ nhất, còn phải kéo người khác xuống nước.
Màn đạn quả thực cười điên cuồng:
" Chó gì thế này!"
" Ấn tượng thật đấy."
"Thú cưng trong giới giải trí cẩn thận...!sắp bị chó của Thích Trác Ngọc bắt nạt rồi..."
"Nụ cười của tôi chợt tắt khi thấy vợ tôi xoa đầu con chó.

Đến chó còn giỏi hơn tôi (châm thuốc.

jpg)"
"Chó còn ở biệt thự lớn, mẹ nó!"
Lúc Thích Trác Ngọc nói câu "Phế vật thua không xứng làm chó của ta", còn bị tổ tiết mục photoshop một cái biểu tượng cảm xúc rất chảnh.
Ngay sau đó Phượng Tuyên thảo luận với hắn rốt cuộc là ai dạy hư Lục hoàng tử.
Thật ra Phượng Tuyên đã quên lúc ấy nói cái gì, nhưng khi nhìn thấy, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng ấy, Hình ảnh vừa hay đồng bộ với ký ức trong đầu.
Phượng Tuyên trong ống kính phản bác: "Ta cũng đâu thể sinh!"
Thích Trác Ngọc chậm rãi: "Sư huynh sẽ cố gắng."
Lúc ấy chỉ thuận miệng tranh cãi với đại ma đầu, nhưng không ngờ khi phát sóng lại có hơi xấu hổ.
Đặc biệt là bình luận đã gặm đường tới không biết trời đất gì:
"Đây là thứ tôi có thể gặm sao?"
"A a a...!Thích Trác Ngọc tại sao anh lại có thể làm vẻ mặt đương nhiên nói sinh con gái vậy chứ…"
"Anh thừa nhận vợ anh có thể sinh sao......"
“Nếu mười tháng nữa tôi không có cháu, tôi sẽ lên đài phát thanh tố cáo vụ lừa đảo viễn thông của anh…”
"Tốt.

Nghịch tử dẫn đầu xu hướng tượng đất sét * tui xem ai không gặm đến thời kỳ mang thai play?!"
(Tượng đất sét: *泥塑: đọc chệch từ 逆苏/nghịch tô, ý chỉ fan thích nhược hóa, nữ hóa idol, trái nghĩa với “chính tô” tức fan bạn gái)
"Không sao, mọi người sẽ cùng nhau cố gắng!"
Phượng Tuyên nhìn mà khó thở, đại ma đầu nói mình cố gắng coi như xong rồi, bình luận thì cố gắng nỗi gì!
Đại khái là quá im lặng.
Không chú ý mình không cẩn thận nói ra.
Bình luận:
"Cố gắng đầu thai."
" Giờ đi tự sát đây."
"Có khả năng không, ba và mẹ, bây giờ ba có thể nhận con nuôi, con có thể yên tâm gia nhập gia đình này và trở thành con gái của ba ( ngủ dưới gầm giường cũng được)"
"Tôi tự mang một khu phòng học đến gia nhập cái nhà này rồi, không cần lo nhà cưới cho con đâu!"
"Tôi tự mang bằng cấp đỉnh nhất thế giới tới cái nhà này rồi, không cần lo bằng cấp cho con đâu..."
"Mọi người đừng để bị lừa......!Đừng để Thích Trác Ngọc lợi dụng......"
Phượng Tuyên hạ phàm cũng lâu rồi, biết giới theo đuổi ngôi sao đôi khi sẽ gọi ngôi sao là "Ba", "Mẹ", "Con trai", "Con gái" v.

v, nhưng thật không ngờ, y đột nhiên một phát có mấy triệu đứa con.
Không biết nếu cha đế quân có sốc khi biết được chuyện này không.

jpg
Phía sau chính là đoạn ghi hình cảm tưởng của tổ tiết mục.
Không ngoài dự đoán, phong cách nói chuyện của Thích Trác Ngọc không giống người thường, hỏi hắn có cảm tưởng gì với chương trình, hắn nói một câu cho dù có bao nhiêu trò chơi thì hắn đều có thể đứng đầu.
Nhưng Phượng Tuyên lại rất đồng ý.
Hậu kỳ Photoshop một hàng chữ: hai kẻ bệnh thần kinh không thể ngủ chung một giường.jpg
Bình luận cũng vô cùng tán thành.
Ở phía sau, chính là đoạn đạo diễn Vương nói về trò chơi Pocky.

Đoạn này được ghi riêng, Phượng Tuyên chưa từng thấy qua, vì thế xem rất nghiêm túc.

Chỉ thấy đạo diễn Vương nói: "Mặc kệ là trò chơi gì, thầy Thích hẳn là đều sẽ thắng chứ?"
Trả lời đạo diễn Vương là Thích Trác Ngọc trầm mặc dài đến ba bốn giây.
Bình luận điên cuồng:
"Cứu...! Điều gì khiến tên trẩu tre giỏi nhất làng giải trí sẵn sàng thua cuộc để làm chuyện gì đó, chính là hôn lên miệng vợ mình!!"
"Cậu biến đi nghịch tử, cậu không còn là tên trẩu tre chỉ theo đuổi quyền lực nữa.

jpg"
"Cười muốn chết, Thích Trác Ngọc vậy mà lại do dự giữa trò chơi và vợ lâu như vậy, không phải chân ái tui không tin (đầu choá)
"Thắng trò chơi sẽ mất đi cơ hội hôn vợ, hôn được vợ sẽ mất đi hạng nhất, tổ tiết mục mấy người làm khó Đại Ma Vương rồi (Đầu chó)."
Chỉ có điều bình luận vừa điên cuồng cười xong, thanh tiến độ đi về phía trước, hình ảnh bỗng nhiên trở nên mềm mại.

Tiếp theo là thái độ khác thường của Thích Trác Ngọc, vô cùng đứng đắn trả lời: "Cho đến khi gặp Tiểu Thất, tôi mới chính thức kính sợ sinh mệnh và tử vong."
Còn có câu kia của Phượng Tuyên: "Sư huynh chính là ý nghĩa sinh mệnh mà tôi tìm được."
Lúc nói không có cảm giác, hậu kỳ phối hợp với hình ảnh và âm nhạc lại mang tới cảm giác rất tình.
Phượng Tuyên thề lúc y nói chỉ có trần thuật sự thật thôi.
Bình luận cũng theo đó tắt nụ cười:
"Mẹ nó, nghe xong ch ảy nước mắt là chuyện gì xảy ra."
"Thích Trác Ngọc nói câu kia tôi cũng cảm động lây...!Chỉ khi yêu một người, bạn mới có thể thực sự cảm thấy kinh hãi và sợ chết…"
"Cảm giác gặm được cục đường này rồi đó cả nhà, Thích Trác Ngọc câu này không hiểu sao rất hay, bởi vì ở trong lòng tui anh ta chính là cái loại kiêu ngạo chẳng sợ ai cũng chẳng sợ bất cứ thứ gì..."
"Câu này của vợ cũng là cục đường to gặm được đó huhuhu"
"Cái gì mà trời đất đẻ một đôi vợ chồng nhỏ......!Đêm nay nhất định phải hung hăng làm được không!!"
" Huhuhu khóc! Nghịch tử mau phát biểu cảm tưởng cho tui!"
Trong tai nghe, vừa vặn cũng truyền đến giọng nói của đạo diễn Vương: "Thầy Thích, có thể tương tác với bình luận một chút rồi!"
Thích Trác Ngọc nhướng mí mắt: "Ở đây?"
Vương Đạo:? Thầy Thích, tương tác chứ không phải khiêu khích bình luận!"
Bình luận:
" Anh rất chảnh chó đúng không?"
"Bà xã nói cảm động như vậy, sao anh không khóc?!"
"Thành thật mà nói, anh cũng rất phấn khích nhỉ?"
Thích Trác Ngọc cũng rất trâu nói: "Ừ."
Được rồi.
Tên đàn ông trâu bò, phục cái sĩ diện chết của anh.
Phượng Tuyên lặng lẽ liếc Thích Trác Ngọc một cái, thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra thì loại lời buồn nôn này, chim nhỏ bảo bảo thật sự không giỏi nói cho lắm đâu!!
Nếu đại ma đầu thật sự cảm động đến rơi lệ, y cảm giác mình cũng không biết nên mở miệng an ủi hắn như thế nào.
Chương trình "Người nhà tôi" tập một đến đây mới thôi, so với màn tỏ tình cảm động đến rơi lệ vừa rồi, thấy hết không còn, phòng truyền hình trực tiếp phải đóng cửa, nước mắt thống khổ của bình luận càng nhiều hơn.
Sau khi kết thúc truyền hình trực tiếp, Phượng Tuyên có hơi mệt mỏi, về phòng ngủ ngủ trước.
Tổ làm chương trình cũng chuẩn bị thu dọn về nhà, điện thoại di động của đaoh diễn Vương rung lên, wechat của Thích Trác Ngọc gọi đến.
Ông:?
Mừng quá!
Dù sao nếu không có việc gì thì Thích Trác Ngọc hầu như chưa bao giờ chủ động liên lạc với bất cứ ai trong tổ tiết mục.
Một giây sau, tin nhắn của Thích Trác Ngọc lại tới, lời ít ý nhiều: [Gửi show tập một cho tôi]
Đạo diễn Vương: [A được được, không thành vấn đề thầy Thích.]
Thích Trác Ngọc: [Chỉ cần phần của vợ tôi.]
Thích Trác Ngọc: [Phần cuối cùng.]
Đạo diễn Vương:...
Phần cuối cùng?
Đó không phải Phượng Tuyên nói ý nghĩa sinh mệnh của mình chính là sư huynh kia sao.
Vừa rồi xem truyền hình trực tiếp Thích Trác Ngọc rất bình tĩnh.
Hắn đang đè ép!
Vì có đồ tiện nên đạo diễn Vương trực tiếp cắt nối biên tập đoạn này, sau đó quăng cho Thích Trác Ngọc một đường link trên mạng.
Tuy rằng Thích Trác Ngọc hạ phàm đã lâu, nhưng không lên mạng nhiều, chủ yếu vẫn là Lý Triêu Phong phụ trách mảng này.
Thấy tải xuống một tập tin video trên mạng còn cần đăng nhập vào weibo, Thích Trác Ngọc không hề nghĩ ngợi liền đăng nhập, mở video ra xem, quả nhiên chỉ có ba phút.

Vừa vặn là một đoạn Phượng Tuyên tỏ tình.
Sau khi ngồi trong phòng khách xem qua xem lại mười mấy lần, Thích Trác Ngọc mới lưu lại phần này vào.
Để thuận tiện tìm kiếm, hắn còn đặc biệt xây dựng một thư mục mới (thường xem), bỏ vào.
Làm xong tất cả, Thích Trác Ngọc lại lật ra xem mấy lần, hắn tản mạn tựa vào sô pha, giọng của Phượng Tuyên vang lên hết lần này đến lần khác trong phòng khách.

Cho đến khi wechat của hắn bắt đầu điên cuồng rung động.
Thích Trác Ngọc "chậc" một tiếng, click tạm dừng, chuyển sang trang wechat.

Phát hiện là đạo diễn Vương lại gửi tin nhắn cho hắn:
[Thầy Thích!!]
[Thầy Thích xem wechat đi!]
[Thầy Thích xin lỗi xin lỗi xin lỗi!!]
[Thầy Thích, nãy chúng tôi quên tắt phòng truyền hình trực tiếp của ngài rồi!!!khóc lớn) (dập đầu điên cuồng) (dập đầu điên cuồng)
Vẻ mặt Thích Trác Ngọc dừng lại, vừa ngẩng đầu tầm mắt liền va vào một cái camera trên đỉnh đầu.
Cùng với tám triệu cư dân mạng đến nay còn quanh quẩn trong phòng truyền hình trực tiếp không chịu rời đi, chậm rãi đánh ra mấy hàng chữ:
"Chính là chỗ này?"
"Ừ."
“Ai lại giả vờ ngầu trước mặt người khác, sau đó lại xấu hổ xem lại video tỏ tình của vợ mình sau lưng người khác?”
"Hắn còn biết tạm dừng trước, nước mắt, nhìn ít đi một giây cũng sẽ chết đúng không."
"Anh ấy thật sự rất yêu cậu ấy."
Không cần cảm ơn, tám triệu người chúng tôi vừa đếm giúp cậu, cậu xem tổng cộng ba mươi mốt lần..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.