Nếu không phải do sức lực yếu ớt, nhất định bây giờ tôi sẽ đánh thằng khốn này đến đầu đập xuống đất mới thôi.
Giữa tiếng kêu kinh thiên động địa, tôi điên cuồng dùng tay chân tát vào mặt Ôn Thiệu Đình.
Chỉ trong vài phút, tôi đã cho hắn vô số cái bàn tay.
Các y tá đi ngang qua đều cười: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một em bé xinh đẹp và hoạt bát như vậy đấy.”
Ôn Thiệu Đình bị tôi tát đỏ bừng mặt, trông hắn không hề đau một chút nào, ngược lại có vẻ rất tự hào.
“Con gái của Ôn Thiệu Đình tôi đúng là khác người!”
2.
Trẻ sơ sinh không thể đi cũng không thể chạy.
Lịch trình hàng ngày của tôi là nằm trong nôi, ngủ rồi ăn, ăn rồi ị, rồi lại tiếp tục ngủ rồi ị.
Lúc chưa buồn ngủ, tôi đều đang trong tình trạng chuẩn bị cho kế hoạch trả thù.
Vợ chồng Ôn Thiệu Đình thường để tôi cho một bảo mẫu chăm sóc.
Điều tôi có thể làm bây giờ là trong lúc Ôn Thiệu Đình đang họp video không ngừng ngồi lên đầu hắn khóc nhè.
Hoặc là sẽ đập chiếc tã đã thay lên đầu Ôn Thiệu Đình, dùng son môi của Mạnh Ngọc viết nguệch ngoạc lên sàn nhà và túi xách của cô ả.
Tóm lại, những chuyện khiến cặp đôi này không hài lòng tôi coi như đã làm đủ cả.
Điều kỳ lạ là dù bọn họ có giận dữ đến đâu cũng không bao giờ nổi giận với tôi.
Sau này, qua cuộc trò chuyện của những người làm, tôi biết được kể từ sau tai nạn của chị gái tôi thì Ôn Thiệu Đình trên phương diện đó hình như không ổn lắm.
Trong cơn tuyệt vọng, hắn và Mạnh Ngọc đã chọn phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm, từ đó bọn họ có được tôi như thế đấy.
Khó khắn lắm mới có được một đứa con thế mà lại là kẻ thù đầu thai chuyển kiếp thành, đây chẳng phải là quả báo của bọn họ sao?
Bọn họ đặt cho tôi một cái tên rất khó nghe, Ôn Bái Trúc.
Tôi ghét bị người khác gọi cái tên này, vì nó nhắc nhở tôi rằng trong người tôi đang mang dòng máu của kẻ thù mình.
Cho dù kiếp trước, kiếp này hay kiếp sau thì tôi chỉ có duy nhất một cái tên Trần Kiến Nguyệt mà thôi.
Chẳng bao lâu là đến tiệc đầy tháng của tôi.
Khi chơi rút thăm, tôi không chút do dự mà bò về phía cái đồ chơi hình con dao.
Ôn Thiệu Đình vui mừng khôn xiết, hưng phấn hét lên: "Xem ra sau này bảo bối của chúng ta sẽ trở thành cảnh sát, đúng là có chí hướng cao xa!"
Tôi cười khẩy, ném con dao vào người hắn.
Tôi chỉ muốn đâm chết hắn thôi, đồ ngu ngục.
Một lúc sau, ở cửa truyền đến âm thanh.
Mọi người nhao nhao nhìn lại, thấy một bóng người cao lớn đang dần dần bước tới.
Sắc mặt Ôn Thiệu Đình lập tức tối sầm lại, giọng nói cũng lạnh lùng hơn vài phần.
"Thiệu Ngôn, sao cậu lại đến đây?"
3.
Khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông đầy vẻ mệt mỏi, anh ta mỉm cười đưa tay về phía tôi.
"Vừa hạ cánh là em đã chạy tới đây, đường lại tắc. Nào, để chú nhìn cô cháu gái nhỏ của chú nào."
Anh đưa tay vuốt v e mũi tôi một cách trìu mến, dùng giọng điệu dịu dàng sủng nịch nói: “Cô bé con, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau, cháu phải gọi chú là chú đấy.”
Vẻ mặt tôi đờ đẫn, tôi vô thức nắm lấy cửa tay áo của người đàn ông.
Năm năm trước, một vụ án mạng xảy ra ở Hải Thành khiến cả nước chấn động.
Cảnh sát nhận được trình báo và tìm thấy bên trong một chiếc ô tô ở ngoại ô sông có th.i th.ể của một người phụ nữ.
Người ch.ết là chị tôi, qua giám định pháp y, trên cơ thể chị có dấu vết bị b.ạo h.ành.
Cảnh sát nhanh chóng bắt được hung thủ, đó là tài xế xe tải của một nhà máy gần đó, hắn trực tiếp khai nhận bản thân cưỡng gian rồi ác ý giết người.
Chỉ có tôi biết việc này không đơn giản như vậy.
Chị gái tôi sau khi tan làm đã bị mất tích, cuộc gọi cuối cùng chị ấy nhận là từ Ôn Thiệu Đình.
Khi đó Ôn Thiệu Đình đang tốn tâm tốn sức theo đuổi chị gái tôi, chị ấy cảm động trước sự chân thành của hắn nên đã đồng ý.
Hai người đã hẹn hò được ba năm, tình cảm của họ luôn ổn định, không ngờ giữa đường lại nhảy ra một Mạnh Ngọc, rất nhanh sau đó Ôn Thiệu Đình đã ngoại tình.
Lúc đó chị tôi thường cãi nhau với Ôn Thiệu Đình, khi hai người chia tay thì phát hiện ra chị tôi có thai.
Ôn Thiệu Đình và cái ch.ết của chị tôi chắc chắn có liên quan đến nhau.
Điều kỳ lạ là khi tôi nhiều lần nhắc đến hành vi đáng ngờ của Ôn Thiệu Đình thì cảnh sát luôn lưỡng lự nói họ sẽ điều tra.
Hai tuần đã trôi qua mà cuộc điều tra không có tiến triển gì.
Tôi không còn cách nào khác đành phải tự mình đi tìm nhà họ Ôn nhưng đã bị từ chối ngoài cổng.
Người họ Ôn ai cũng vẻ mặt hung ác không ngừng lăng mạ chị tôi, nói chị là con gái hám tiền, muốn dựa vào con cái để thượng vị.
Bọn họ còn đe dọa một học sinh trung học như tôi nếu tiếp tục quấy rầy, bọn họ sẽ kiện tôi tội phỉ báng, hủy hoại tương lai tôi.
Sự mất đi người thân duy nhất trên đời làm tôi chịu đủ rồi, làm sao tôi lại đi sợ đám người này cơ chứ?
Sau khi trở về nhà, đêm đó tôi mơ thấy chị gái tôi.
Cả người chị ấy ướt sũng run rẩy ôm chặt lấy mình, kêu lên chị ấy đau như nào lạnh như nào.
Khung cảnh thay đổi, tôi thấy mình đang ở trong dòng nước lạnh giá.
Khi leo lên bờ, tôi nhìn thấy từ xa một người đàn ông và một người phụ nữ đang loay hoay đẩy một chiếc ô tô xuống sông.
Người phụ nữ trong xe kinh hoàng hét lên, cuối cùng cả người và xe đều bị dòng sông nuốt chửng.
Tôi choàng bật dậy sau giấc mơ, phát hiện khắp người mình đầy mồ hôi lạnh.
4.
Tôi sớm đã mất đi lý trí để phân biệt giữa mơ và thực, một mực tin chắc rằng đây là chị tôi báo mộng gợi ý cho tôi.
Vì để chị yên nghỉ, tôi đã viết thư, gửi các bài viết cho các đài truyền hình, báo, trang web lớn với hy vọng thu hút sự chú ý để điều tra kỹ lưỡng vụ án nhưng như đá chìm đáy biển không có chuyện gì xảy ra cả.
Trong cơn tuyệt vọng, tôi bắt đầu giơ biển hiệu, phát tờ rơi ở những nơi công cộng, cố gắng khuấy động dù chỉ một chút.
Khi nhìn lại quá khứ, tôi nhận ra mình thật ngây thơ lố bịch biết bao.
Một gia đình có uy tín và xuất thân cao trong xã hội thì có vô số chiếc ô bảo vệ vô hình trên đầu.
Một đứa trẻ tay không tấc sắt dù có khóc to đến đâu thì cũng chỉ như lấy trứng đập đá mà thôi.
Vì tôi thường xuyên nghỉ phép nên nhà trường đã cảnh cáo sẽ cho tôi nghỉ học, các bạn cùng lớp còn cười nhạo sau lưng nói tôi chỉ đang lấy chị tôi ra để vòi tiền.
Cuối cùng tức nước vỡ bỡ, những cảm xúc tích tụ bấy lâu nay cũng vỡ òa.
Khi một nữ sinh đứng trước mặt tôi mắng tôi là đồ vô ơn, tôi cầm cây lau nhà sau cửa lớp ấn cán dài vào cổ cô ta.
Một nửa thân thể của cô ta lơ lửng bên ngoài hành lang tầng ba, lung lay sắp ngã.
Lúc này Ôn Thiệu Ngôn đột nhiên xuất hiện.
Anh ta bình tĩnh giật lấy cây lau nhà trên tay tôi, kéo tôi đi trước khi giáo viên đến.
Ba năm cấp 3 đây là lần đầu tiên tôi cùng với nhân vật huyền thoại này xảy ra giao tiếp.
Ôn Thiệu Ngôn là lớp trưởng, thành tích học tập xuất sắc, tính tình ít nói, được người khác coi là thiên kiêu chi tử.
Tất nhiên tôi biết lý do anh ấy tiếp cận tôi.
Anh dẫn tôi đến phòng dụng cụ thể thao, ném cho tôi một chiếc khăn, “Lau sạch trước đi.”
Thấy tôi ngơ ngác, Ôn Thiệu Ngôn trực tiếp cầm khăn giúp tôi lau nước bẩn trên mặt.
Người nhà họ Ôn người nào người nấy đều hành động như thể là chính nhân quân tử, khiến tôi thấy khinh thường họ.
"Sao vậy, cậu cũng đến đây để cảnh cáo tôi à?" Tôi chế nhạo.
Chàng trai trước mặt tôi tiếp tục việc mình đang làm, dùng sự trầm mặc đáp trả đòn tấn công của tôi.
Tôi như thể đang đấm vào bịch bông vậy, vô tri đến cực điểm.
Đồng phục trên người anh có mùi xà phòng mới giặt, khi ngước mắt lên, tôi có thể trông thấy hàng mi rũ xuống như chiếc quạt.
Cả thế giới phảng phất như im lặng.
Lau xong, anh vứt khăn đi, bình tĩnh nói: “Lấy trứng đập đá, cậu chỉ đang lãng phí thời gian mà thôi.”
"Nếu có thời gian như vậy không bằng chăm chỉ học tập."
Cơn tức giận chợt dâng lên trong lòng, tôi đứng dậy bước đi đầu cũng không ngoảnh lại: "Đừng xen vào việc của người khác. Cứ hễ thấy Ôn gia nhà các người là tôi cảm thấy buồn nôn.”
5.
Sau này, dù lời tôi nói có ác đến đâu, Ôn Thiệu Ngôn vẫn nhất quyết can thiệp vào chuyện của người khác đến cùng.
Tôi cứ hễ trốn tiết là anh ta chắc chắn sẽ chặn tôi.
Tôi không nghe giảng hay làm bài tập về nhà là anh ta cưỡng ép dúi bài ghi chép vào tay tôi bảo tôi đọc kỹ.
Những ngày như thế cứ tiếp diễn cho đến khi tôi tốt nghiệp cấp 3.
Tôi miễn cưỡng đỗ trường đại học tuyển đợt hai, chọn ngành tiếp viên hàng không mà tôi cảm thấy có hứng thú.
Điều không nói nên lời nhất là tôi và Ôn Thiệu Ngôn học đại học trong cùng một thành phố, cứ dăm bữa nửa tháng là anh ấy đến gặp tôi.
Điều này khiến tôi khó có thể không nghi ngờ rằng anh ta được nhà Ôn phái đến để theo dõi tôi.
Việc thu thập bằng chứng về tội ác của Ôn Thiệu Đình trở nên khó khăn nhưng tôi chưa bao giờ từ bỏ hy vọng.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi gia nhập thành công vào một hãng hàng không hàng đầu trong nước.
Một ngày trước khi thu thập đủ chứng cứ và chuẩn bị giao cho cảnh sát, tôi bất ngờ nhận được thông báo sa thải từ hãng hàng không.
Lúc đó tôi đang trên đường lên máy bay, xách vali đứng một mình ở sảnh sân bay rất lâu.
Nửa giờ sau, Ôn Thiệu Ngôn vội vàng đi tới.
Khi nhìn thấy tôi, anh ấy thở phào nhẹ nhõm, như thể đang tìm kiếm tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta thất thố như vậy, chiếc áo khoác đen rộng thùng thình đến mức suýt rơi ra ngoài.
"Trần Kiến Nguyệt, cùng tôi ra nước ngoài đi." Ôn Thiệu Ngôn vội vàng nói.
“Em đi cùng tôi, tôi sẽ nói cho em biết chân tướng năm đó.”
Lòng tôi tràn ngập cảm giác bất lực và phẫn uất dâng trào, tôi dùng tay tát anh ta một cái.
"Ôn gia các người sao ai nấy đều thủ đoạn như vậy? Lúc thì làm tôi mất việc, lúc thì muốn đuổi tôi ra nước ngoài.”
"Ôn Thiệu Ngôn, đừng tưởng rằng chỉ nói mấy câu ngon ngọt là tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Một đứa con của kẻ thứ ba, đừng có giả vờ thanh cao trước mặt tôi.”
Khoảnh khắc đó tôi và Ôn Thiệu Ngôn triệt để xé rách mặt nhau.
Sau khi về nhà, khi đang băng qua đường tôi bị một chiếc ô tô bất ngờ lao tới đâm trúng.
Suy nghĩ dần dần quay trở lại, trong phòng khách chỉ còn lại anh em nhà họ Ôn.
Ôn Thiệu Ngôn ôm tôi, nhẹ nhàng ngâm nga như muốn dỗ tôi ngủ.
“Cuối cùng em cũng thông suốt về nước rồi.” Ôn Thiệu Đình đột nhiên nói.
Chỉ thấy trong mắt Ôn Thiệu Ngôn lóe lên một tia sáng lạnh rồi nhanh chóng biến mất.
"Anh, em biết về vụ tai nạn xe đó..."
“Câm miệng!” Ôn Thiệu Đình đột ngột ngắt lời anh ta, trên trán nổi gân xanh.
“Trong người đã chảy huyết mạch của Ôn gia thì cậu nhất định phải đứng về phía chúng tôi, chẳng lẽ cậu định vì một người phụ nữ mà đoạn tuyệt với người nhà ư?
6.
Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút vi diệu.
Sắc mặt Ôn Thiệu Ngôn không còn tốt nữa: “Mấy năm nay lương tâm em luôn bất an, còn anh thì sao?”
Những lời này nghe như sấm sét khiến Ôn Thiệu Đình phản ứng kịch liệt.
Hắn ta túm lấy cổ áo Ôn Thiệu Ngôn: “Vậy thì sao hả, đừng tưởng tôi không biết cậu với cô gái đó qua lại với nhau.”
“Cậu xứng thay Ôn gia chuộc tội à? Trong mắt cô ta cậu cũng chẳng thanh cao bao nhiêu đâu.”
Cảnh tượng này khiến tôi choáng váng ngẩn tò te.
Trẻ con còn ở đây đấy hai anh em gì đó ơi, có ai làm bố như này không?
Tuy nhiên, vẻ mặt hoảng sợ nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh của Ôn Thiệu Đình thật sự rất buồn cười.
Tôi thầm vui trong lòng, sau đó bắt đầu giả vở mở miệng khóc.
“Con yêu đừng khóc, làm con sợ rồi đúng không. Bố ôm con nào.” Ôn Thiệu Đình nghe thấy tiếng động bước đến ôm tôi.
Tôi hung tợn trừng mắt nhìn hắn ta, nắm chặt áo Ôn Thiệu Ngôn vùi người vào trong ngực anh ấy.
Ôn Thiệu Ngôn thấy vậy đành phải ôm tôi, nhẹ nhàng lay động: "Tiểu Trúc nhà chúng ta buồn ngủ rồi à? Chú dỗ cháu ngủ nhé, ngoan nào."
Mùi hương quen thuộc trên cơ thể Ôn Thiệu Ngôn khiến tôi cảm thấy thư giãn.
Nhớ lại những kỷ niệm đẹp nhất tuổi thanh xuân trước khi chết của tôi, hình như chúng cũng được ghi dấu bởi mùi hương của anh.
Khi đó tôi nghĩ, nếu Ôn Thiệu Ngôn không phải là người Ôn gia tôi ghét nhất thì có lẽ anh ấy sẽ là một đối tượng đáng để giao tiếp.
Bất tri bất giác tôi ngủ thiếp đi.
Tôi lại mơ về khoảng thời gian bên chị gái mình, mơ thấy chiếc xe tải lớn đang phóng nhanh qua cùng với cảm giác đau đớn như thể cơ bắp và xương cốt lại bị kéo ra xa.
Tôi khó chịu khóc rống lên.
Mùi hương quen thuộc lại lần nữa bay tới, như thể đang mê man trong sương mù thì nghe được lời an ủi của Ôn Thiệu Ngôn, giống như lời thì thầm của thần thánh, mang theo một cỗ ma lực trấn an làm người khác cảm thấy an tâm.
Ngày hôm sau, Ôn Thiệu Ngôn không còn ở nhà nữa.
Ôn gia dường như không quan tâm đ ến tung tích của anh cho lắm.
Vừa mở mắt đã nhìn thấy Ôn Thiệu Đình và Mạnh Ngọc ở cạnh cái nôi tôi đang nằm hôn nhau. Mẹ nó chứ cay mắt quá, tôi trực tiếp đấm thẳng vào bộ phận quan trọng của Ôn Thiệu Đình.
Tuy lực đạo không mạnh nhưng cũng đủ để khiến Ôn Thiệu Đình khó chịu.
Cho chết, đau chết mày đi cái thằng chó khắp nơi đều động d*c.
Mấy ngày nay tôi khóc lóc điên cuồng, nôn sữa ra khắp sàn, vứt tã lên mặt Ôn Thiệu Đình, bò khắp nhà đập phá đồ đạc... Tôi đã tìm đủ mọi thủ đoạn nhưng không thể làm hề hấn gì nhà họ Ôn cả, dù chỉ một chút cũng không.
Bọn họ không chỉ không tức giận mà ngược lại còn cảm thấy đây đều là những biểu hiện đáng yêu của em bé. Đúng lúc tôi đang sầu không có gì để làm thì cơ hội đã đến.