"Làm sao vậy?" Tiêu Nhã Tình thấy Mạnh Giang Thiên vẻ mặt ngưng trọng, nhích lại gần bên cạnh Mạnh Giang Thiên, có chút kinh hoảng hỏi.
"Không có việc gì, dì ôm chặt cánh tay của con, chúng ta phải bay cao một chút." Mạnh Giang Thiên rất nhanh liền có chút hoài nghi, mang theo Tiêu Nhã Tình một mực bay lên cao.
Chiều cao càng cao, nhiệt độ càng thấp. Nhưng Mạnh Giang Thiên mang theo Tiêu Nhã Tình bay một hồi lâu, dựa theo tốc độ của anh, bay lâu như vậy cũng phải sắp thoát ly bầu khí quyển, nhưng anh vẫn như cũ không cảm giác được nhiệt độ không khí biến hóa.
Con chồn tuyết kia có thể lừa gạt tầm mắt của anh, lại không lừa được giác quan của anh, nếu không phải nó quên thay đổi nhiệt độ trong ảo cảnh.
Đó chính là đẳng cấp của nó không đủ, chỉ có thể mê hoặc thị giác của anh, không cách nào mê hoặc cảm giác của anh.
Nhắm mắt lại, Mạnh Giang Thiên cảm nhận không khí lưu động xung quanh, thử di chuyển trái phải lên xuống một chút, rất nhanh đã tìm được phương hướng càng bay càng lạnh kia.
Mạnh Giang Thiên không có chần chờ, mang theo Tiêu Nhã Tình theo hướng kia chạy nhanh mà đi.
Nhiệt độ xung quanh đã rất lạnh, một lần nữa mở mắt, họ đã ở trên cao, và dưới chân, là một đám mây đầy màu sắc.
Mạnh Giang Thiên cười lạnh, vươn tay, cuồng phong chợt dâng lên, thổi tan một đám mây màu sắc kia.
Trên mặt đất có cành cây đại thụ, chồn tuyết trắng đứng trên một cành cây, ngửa đầu nhìn Mạnh Giang Thiên.
Quả nhiên là thứ nhỏ bé này. Cái đồ vật này trả thù còn rất mạnh, cư nhiên đi theo tới đây trả thù anh.
Đi theo bên cạnh một thứ như vậy thời khắc chuẩn bị đánh lén mình, cũng là một phiền toái rất lớn.
Mạnh Giang Thiên giơ tay lên, dao gió ngưng tụ trong lòng bàn tay, muốn triệt để giải quyết tai họa này.
Chồn tuyết cũng không phải là đối thủ của Mạnh Giang Thiên, thấy dao gió trong tay Mạnh Giang Thiên tính nguy hiểm quá cao, rất tự biết mình lập tức chui vào trong lá cây rậm rạp chạy trốn.
Mạnh Giang Thiên muốn đuổi theo, Tiêu Nhã Tình lại run rẩy nói: "Chàng trai, chúng ta bay cao như vậy làm gì? Trời lạnh quá."
Mạnh Giang Thiên dừng lại nhìn Tiêu Nhã Tình, hai má đều có chút lạnh đến đỏ lên. Trì hoãn này, nhìn lại chồn tuyết, đã không còn bóng dáng.
"Chúng ta lập tức trở về, dì nhẫn nại một chút." Chồn tuyết bây giờ có lẽ không thể tiếp cận họ.
Thành thị đã gần trước mắt, Mạnh Giang Thiên cởϊ áσ khoác của mình ra, khoác lên cho Tiêu Nhã Tình, mang theo Tiêu Nhã Tình bay về phía thành thị.
Thôi Tây Sinh chán nản nằm sấp sau rèm cửa nhìn ra đường phố bên ngoài.
Ngẫu nhiên đi ngang qua một zombie, Thôi Tây Sinh sẽ cùng Hách Nhân thảo luận đủ một phen, thảo luận zombie này khi còn sống đẹp hay xấu, làm công việc gì.
Mạnh Giang Thiên đi gần một ngày, càng chờ đợi, trong lòng Thôi Tây Sinh càng nôn nóng.
"Thôi Tây Sinh, cậu nhìn kìa." Hách Nhân nhìn thấy bóng người bay nhanh trên không trung, vội vàng vỗ Thôi Tây Sinh.
Khi Thôi Tây Sinh ngẩng đầu, Mạnh Giang Thiên mang theo Tiêu Nhã Tình đã đến trước mắt.
"Mẹ!" Thấy rõ bộ dáng của người tới, Thôi Tây Sinh vừa mừng vừa sợ, kích động mở cửa sổ, nửa người đều thò ra cửa nghênh đón mẹ mình.
"Tiểu tổ tông của tôi, cậu có thể từ từ một chút không." Hách Nhân hoảng sợ, vội vàng kéo một cánh tay của Thôi Tây Sinh.
"Tiểu Sinh." Mạnh Giang Thiên mang theo Tiêu Nhã Tình từ cửa sổ đi vào trong phòng, hai mẹ con nhất thời ôm nhau, mặt đầy nước mắt.
Khóc một hồi lâu, hai người mới nghẹn ngừng khóc.
Thôi Tây Sinh đỡ mẹ mình hỏi: "Mẹ, ba con đâu? Hai người không ở bên nhau à?"
Tiêu Nhã Tình vừa mới khóc xong nhất thời lại khóc lên, lôi kéo Thôi Tây Sinh nói: "Tiểu Sinh, ba con bị người hại chết, có phải con thức tỉnh dị năng hay không, con phải báo thù cho ba con."
"Ba con bị người ta hại chết? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ai đã hại chết ba?" Thôi Tây Sinh trong lòng cả kinh, vội vàng truy vấn.
Có lẽ là quá mức kích động, bảo bối trong bụng cũng cảm nhận được tâm tình của mẹ mình, ở trong bụng bất an, bắt đầu ầm ĩ.
"Aa." Thôi Tây Sinh lập tức cảm giác được bảo bối ầm ĩ.
Bụng đau quặn một trận, Thôi Tây Sinh ôm bụng, nhìn về phía Mạnh Giang Thiên nói: "Mau cho tôi chút dị năng, đứa nhỏ này lại ầm ĩ lên."
Mạnh Giang Thiên vội vàng ôm Thôi Tây Sinh, tay đặt lên bụng cậu, năng lượng dị năng hệ gió không ngừng tiến vào trong cơ thể Thôi Tây Sinh.
Mấy ngày nay Mạnh Giang Thiên phát hiện đứa nhỏ này rất thích dị năng hệ gió, Có lẽ bởi vì đẳng cấp dị năng hệ gió của anh là cao nhất.
Các hệ khác dị năng hấp thu rất ít, có đôi khi nóng nảy thậm chí tuyệt không hấp thu.
Có dị năng trấn an, đứa nhỏ dần dần an ổn, bụng Thôi Tây Sinh cũng không đau nữa.
Tiêu Nhã Tình lại ở một bên nhìn đến trợn mắt há mồm.
Đứa nhỏ!?
Vì sao đứa nhỏ ầm ĩ, tiểu Sinh phải ôm bụng?
Đứa bé đang ở trong bụng con mình?
Tiểu Sinh mang thai!?
Con trai mình có thai?
Con trai cũng có thể mang thai???
Tiêu Nhã Tình trong đầu liên tiếp hiện dấu chấm hỏi, đánh giá hai đứa đang ôm nhau, trong lòng dâng lên một ý niệm không thể tưởng tượng nổi.
"Tiểu Sinh? Con mang thai?" Tiêu Nhã Tình thật sự nhịn không được, hỏi ra phỏng đoán hoang đường trong lòng.
Vấn đề của Tiêu Nhã Tình khiến Thôi Tây Sinh và Mạnh Giang Thiên trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.
Hai người nhìn nhau một cái, loại chuyện này sớm muộn gì cũng không giấu được, Thôi Tây Sinh nhìn sắc mặt mẹ mình, chậm rãi gật đầu thừa nhận.
"Là con của cậu?" Tiêu Nhã Tình lại nhìn về phía Mạnh Giang Thiên.
Mạnh Giang Thiên gật đầu.
"À." Ngoài dự liệu, Tiêu Nhã Tình à một tiếng, đột nhiên liền bình tĩnh, trầm mặc nhìn hai người.
Không có cuồng loạn không tin, cũng không vì mình sắp có cháu mà cao hứng, Tiêu Nhã Tình trầm mặc xuống làm cho Thôi Tây Sinh cùng Mạnh Giang Thiên trong lòng đều hoảng hốt.
"Mẹ... Chúng con..." Thôi Tây Sinh muốn giải thích, nhưng nhìn thấy ánh mắt Tiêu Nhã Tình nhìn về phía mình, lại nói không nên lời.
"Con thức tỉnh dị năng gì, bao nhiêu cấp rồi?" Tiêu Nhã Tình nhìn Thôi Tây Sinh lại hỏi.
"Dị năng?" Thôi Tây Sinh sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên nói: "Mang thai có tính là dị năng hay không? Con không có thức tỉnh dị năng khác."
Tiêu Nhã Tình sững sờ nhìn Thôi Tây Sinh, trong mắt thất vọng càng ngày càng rõ ràng.
"Mẹ..." Thôi Tây Sinh nhìn thấy trong mắt mẹ mình thất vọng, muốn an ủi.
Tiêu Nhã Tình lại nhìn về phía Mạnh Giang Thiên, nói: "Con là dị năng gì, cấp bao nhiêu?"
"Con... Con thức tỉnh rất nhiều dị năng, cao nhất vẫn là hệ gió, đại khái cấp năm cấp sáu đi." Mạnh Giang Thiên không có giấu diếm, thật sự là Tiêu Nhã Tình hiện tại quá mức nghiêm túc.
"Cấp năm cấp sáu!?" Tiêu Nhã Tình khiếp sợ trừng mắt nhìn Mạnh Giang Thiên, sắc mặt trầm xuống, theo bản năng hoài nghi Mạnh Giang Thiên đang nói dối.
Bà tuy rằng không thức tỉnh dị năng, nhưng mỗi ngày bà đều ở cùng một chỗ với dị năng giả, cũng nghe nói dị năng giả đẳng cấp cao nhất hiện tại cũng cấp ba là nhiều, cả thế giới ngay cả dị năng giả cấp bốn cũng không có.
Mạnh Giang Thiên làm sao có thể cấp năm cấp sáu, vậy anh chẳng phải là đệ nhất toàn cầu sao?
"Con chưa từng đo qua cấp bậc dị năng, nhưng con đoán chừng là cấp năm cấp sáu." Đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Tiêu Nhã Tình, Mạnh Giang Thiên giải thích.
Tiêu Nhã Tình mặt không chút thay đổi đánh giá hai người, thở dài, lại trịnh trọng nói: "Nếu con cũng đã có, vậy mẹ đồng ý hai đứa ở chung một chỗ."
Thôi Tây Sinh cùng Mạnh Giang Thiên kinh hỉ nhìn về phía Tiêu Nhã Tình, không nghĩ tới dễ dàng như vậy liền được Tiêu Nhã Tình đồng ý.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
23/9/2021
#NTT