Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

Chương 183: Diệt Môn



(*) Trong cụm 抄家灭门: Sao Gia Diệt Môn - Tịch thu tài sản và gϊếŧ cả nhà.

"Tinh hạch của Lưu An Giản ở đâu?" Triệu Vỹ Gia trực tiếp hỏi. Phùng Kinh Quảng rất nhanh sẽ tới nơi này điều tra, hắn không có thời gian chậm trễ với bọn họ.

"Cậu lại muốn tinh hạch An Giản làm gì?" Chu Tú Lan nhíu mày.

Triệu Vỹ Gia mặt lạnh, dừng lại trong chốc lát, ngón tay vừa động, cành cây quấn quanh Lưu Chiêu rút ra một nhánh, nhánh cây bén nhọn nhắm ngay cổ Lưu Chiêu, trong nháy mắt đâm xuyên qua cổ.

Cổ họng bị cắt đứt, tiếng kêu thảm thiết Lưu Chiêu muốn kêu vùi ở trong cổ, phồng bong bóng máu, tiếng ùng ục vang lên.

"Lão Lưu! Triệu Vỹ Gia, cậu đang làm gì vậy??" Chu Tú Lan mắt muốn nứt ra, giận dữ rống lên Triệu Vỹ Gia.

"Nếu bà không cho tôi, ông ta sẽ mất máu mà chết. Đứt động mạch chủ, chỉ mất hai phút là ngỏm, bà có thể suy nghĩ từ từ."

Cành cây trong cổ Lưu Chiêu vặn vẹo vài cái, máu tươi phun ra như đài phun nước.

"Gϊếŧ người phải đền mạng! Ông ấy là ba vợ cậu! Sao cậu có thể gϊếŧ ông ấy?" Chu Tú Lan mắt thấy sắc mặt Lưu Chiêu càng thêm xanh tím, khàn giọng hô.

"A, ba vợ?" Triệu Vỹ Gia khinh thường cười, tay siết chặt, cành cây quấn quanh cổ Lưu Chiêu, cành cây mềm mại nhất thời trở nên sắc bén, Lưu Chiêu không đợi đến khi mất máu mà chết, đầu đã bị Triệu Vỹ Gia cắt xuống.

Cành cây nâng đầu Lưu Chiêu chết không nhắm mắt đặt ở trước mặt Chu Tú Lan.

Chu Tú Lan nhìn cái đầu gần trong gang tấc, ánh mắt Lưu Chiêu phảng phất như đang gắt gao nhìn chằm chằm bà, tố cáo bà vì sao không nói ra chỗ tinh hạch của An Giản, hại ông ta mất mạng.

Lý trí Chu Tú Lan trong nháy mắt sụp đổ, nhắm mắt lại, điên cuồng hô to: "Aaaa, lấy đi, cầm ra, mau cầm ra."

"Nói, tinh hạch của Lưu An Giản ở đâu? bằng không người tiếp theo chính là cô ta." Cành cây xanh mướt kéo theo một người bị trói chặt ngã ở trước mặt Chu Tú Lan.

Lưu An Na đang ngủ, đột nhiên cảm giác cả người đau đớn, vừa mở mắt liền nhìn thấy mình bị cành cây trói chặt, đang bị kéo đi.

Nhìn thấy Triệu Vỹ Gia, Lưu An Na còn muốn cầu cứu, nhưng bị ném ngã trên mặt đất, trước mắt là đầu Lưu Chiêu chết không nhắm mắt máu đầm đìa, Lưu An Na nhất thời trợn to hai mắt, hô còn điên cuồng hơn cả Chu Tú Lan: "Aaaaa"

"Ầm ĩ muốn chết." Triệu Vỹ Gia nhíu mày, cành cây quấn quanh miệng Lưu An Na, ngăn cản cô ta thét chói tai.

Lại nhìn về phía Chu Tú Lan: "Nói, tinh hạch của Lưu An Giản ở đâu?"

"Cậu điên à? Nó là vợ cậu, cậu sẽ gϊếŧ nó?" Chu Tú Lan vẫn không thể tin nhìn Triệu Vỹ Gia.

Triệu Vỹ Gia biểu hiện thập phần yêu Lưu An Na, cơ hồ là đánh không trả tay, mắng không trả lời, có cầu tất ứng.

Nhưng hiện tại Triệu Vỹ Gia lại một bộ dáng lạnh như băng muốn gϊếŧ Lưu An Na, Chu Tú Lan như thế nào cũng không chịu tin tưởng

"Vấn đề của bà thật nhiều." Triệu Vỹ Gia mặt không chút thay đổi, cành cây buông lỏng miệng Lưu An Na, lúc Lưu An Na sắp thét chói tai lần nữa, gắt gao quấn lấy cổ cô.

Tiếng la hét bị nghẹn vào cổ họng, hít thở không thông khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu An Na trở nên dữ tợn khủng bố.

"Cậu dừng tay, buông nó ra, nó chính là vợ cậu." Chu Tú Lan mắt muốn nứt ra, hô to để Triệu Vỹ Gia buông ra.

"Cuối cùng một lần nữa, tinh hạch của Lưu An Giản ở đâu?" Sự kiên nhẫn của Triệu Vỹ Gia đã cạn sạch, chậm trễ thời gian dài như vậy, Phùng Kinh Quảng tùy thời đều có thể tìm tới.

"Tôi nói, tôi nói, cậu buông nó ra trước." Chồng đã chết, Chu Tú Lan không muốn mất đi con gái nữa, rốt cục cũng chuẩn bị nói.

Triệu Vỹ Gia cười lạnh, buông cành cây quấn quanh cổ Lưu An Na ra.

"Khụ khụ khụ..." Lưu An Na hít sâu một hơi, lại điên cuồng ho khan.

"Vỹ Gia, con đang làm gì vậy?" Triệu Vỹ Gia đang chờ Chu Tú Lan nói ra nơi cất giấu tinh hạch của Lưu An Giản, trước cửa, ba mẹ Triệu Vỹ Gia nghe được thanh âm chạy vào.

Chu Tú Lan tựa hồ thấy được cứu tinh, lớn tiếng hô: "Thông gia, cứu mạng, mau cứu chúng tôi, Triệu Vỹ Gia điên rồi, nó muốn gϊếŧ chúng tôi. Chồng tôi đã bị nó gϊếŧ!"

"Cái gì!?" Ba mẹ Triệu Vỹ Gia khiếp sợ nhìn cái đầu Lưu Chiêu trong phòng, còn chưa chất vấn Triệu Vỹ Gia, đã bị Triệu Vỹ Gia đuổi ra ngoài: "Không phải chuyện của hai người, đi ra ngoài."

"Vỹ Gia, con làm gì vậy? Con bỏ Lưu An Na là được rồi, không cần phải gϊếŧ họ." Cửa phòng bị khép kín lại, cành cây quấn quanh tay nắm cửa, ba mẹ Triệu Vỹ Gia không vào được, ở ngoài cửa điên cuồng gõ cửa la hét.

Triệu Vỹ Gia bị phiền đến nóng nảy, nhưng rốt cuộc là ba mẹ mình, hắn còn chưa mất nhân tính đến mức gϊếŧ ba mẹ mình.

Chỉ có thể đem lửa giận đều phát tiết ở trên người Chu Tú Lan cùng Lưu An Na.

Lưu An Na còn chưa thở dốc, cành cây sắc bén lại quấn lấy cổ cô ta, Lưu An Na chỉ kịp mở to hai mắt, đầu liền cùng thân thể tách gia.

"Aaaa" Hai cái đầu song song đặt cùng một chỗ, nhìn chằm chằm bà ta, Chu Tú Lan hoàn toàn sụp đổ.

"Bọn họ đều là do bà hại chết, là bà không chịu nói cho tôi biết tinh hạch của Lưu An Giản ở đâu, nếu như bà còn không nói, người kế tiếp chính là bà."

Triệu Vỹ Gia nhàn nhạt nói, Chu Tú Lan nhất thời cũng cảm giác được trên cổ một trận châm chích đau đớn.

"Tôi nói, tôi nói." Sợ chết khiến Chu Tú Lan tạm thời khôi phục lý trí, vội vàng gật đầu.

"Nói đi."

"Nói rồi cậu thả tôi đi?" Chu Tú Lan còn đang giãy dụa cuối cùng.

Thần sắc không kiên nhẫn của Triệu Vỹ Gia chợt lóe lên trên mặt, cố nén phiền não, bình tĩnh nói: "Tôi thề với trời, chỉ cần bà nói, tôi liền thả bà đi. Bà là một người bình thường, không có bất kỳ uy hiếp nào đối với tôi."

Chu Tú Lan đánh giá Triệu Vỹ Gia, tựa hồ đang xác nhận tính chân thật của lời nói này.

Bàn tay của Triệu Vỹ Gia sau lưng nắm chặt thành nắm đấm, hắn thật hoài nghi người đàn bà này là Phùng Kinh Quảng phái tới kéo thời gian của hắn.

Ngay khi Triệu Vỹ Gia sắp nhịn không được nổi giận, Chu Tú Lan rốt cục gật đầu nói: "Cậu thả tôi ra, tôi lấy cho cậu."

"Không cần, bà nói tôi đi lấy." Triệu Vỹ Gia sợ bà lại dây dưa, trực tiếp cự tuyệt Chu Tú Lan.

Chu Tú Lan ngẩng đầu còn muốn nói chuyện, Triệu Vỹ Gia rốt cục không thể nhịn được nữa, cành cây cứng rắn nhổ bỏ một cánh tay Chu Tú Lan, dữ tợn quát: "Nhanh chóng nói, lại kéo dài thời gian, tôi liền gϊếŧ bà rồi tự mình tìm, dù sao cũng chỉ ở trong phòng này."

"Aaaa, đừng gϊếŧ tôi, tôi nói." Chu Tú Lan sợ hãi, vội vàng nói ra vị trí tinh hạch của Lưu An Giản: "Ngay dưới tủ quần áo có một cái hộp đựng nhẫn, hộp có một cái lỗ khảm ngọc nhỏ, tinh hạch ở bên trong."

Triệu Vỹ Gia vội vàng chạy đến bên cạnh tủ quần áo, ở dưới tủ quần áo tìm được một cái hộp nhỏ màu đỏ, mở hộp ra, là một cái đệm bông rỗng màu trắng.

Ném đệm bông đi, Triệu Vỹ Gia trực tiếp xé mở toàn bộ hộp, một viên tinh hạch hệ cây tròn trịa rơi ra ngoài.

"Tinh hạch cậu lấy được rồi, cậu phải thả tôi đi." Chu Tú Lan đau đến đầu đầy mồ hôi, khẩn trương nhìn Triệu Vỹ Gia, chờ đợi hắn có thể nói chuyện đã cân nhắc.

Triệu Vỹ Gia lạnh lùng cười, đầu Chu Tú Lan rơi xuống, một nhà ba người chỉnh tề bày ra cùng một chỗ.

Ngoài cửa ba mẹ còn đang la hét, Triệu Vỹ Gia mở cửa, không đợi ba mẹ mở miệng hỏi thăm, Triệu Vỹ Gia liền trói hai người lại, bịt miệng bọn họ, mang theo hai người rời khỏi biệt thự.

Triệu Vỹ Gia rời đi không bao lâu, người của Phùng Kinh Quảng liền tìm được nơi này, nhìn thấy ba cái đầu trên mặt đất, chỉ có thể thở dài.

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

3/10/2021

#NTT


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.