Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

Chương 47: Nói Chuyện



Áp lực cả người lập tức biến mất, hội trưởng học sinh thở phào nhẹ nhõm, nhìn phương hướng Mạnh Giang Thiên rời đi, hội trưởng học sinh khinh thường cười.

Nhìn vẻ mặt đạo mạo tươi đẹp, lại chỉ là một thằng đồng tính dơ bẩn, hội trưởng học sinh chợt cảm thấy mình tình cảm cao thượng.

Thực lực cao thì như thế nào? nhân phẩm không được, hắn mới khinh thường làm bạn. Nếu lần này đi ra ngoài, Mạnh Giang Thiên có thể bị zombie vây chiến mất mạng, vậy sẽ tiết kiệm cho hắn phiền toái lớn.

Hội trưởng học sinh nhìn bầu trời đêm đầy sao cầu nguyện, thậm chí nguyện ý dùng tuổi thọ mười năm của mình để cầu nguyện Mạnh Giang Thiên gặp chuyện không may.

Sắc trời sáng ngời, Thôi Tây Sinh tỉnh lại, không thấy Mạnh Giang Thiên, người này sáng sớm đã không thấy bóng dáng.

Lưu An Na không đến bên kia đám người, trông mong nhìn Thôi Tây Sinh, Thôi Tây Sinh bị cô nhìn đến sợ hãi, ném một thùng bánh mì cho cô.

"Cảm ơn cậu. Thôi Tây Sinh, tôi cảm thấy giữa chúng ta hẳn là có chút hiểu lầm, xin lỗi vì lúc trước luôn gây hấn với cậu. Nhưng ngay từ khi cậu đến, cậu đã có một sự thù địch sâu sắc với tôi, vì vậy tôi mới cãi nhau với cậu. Cậu có thể cho tôi biết tại sao cậu không thích tôi không? Là bởi vì Giang Thiên ca ca sao?"

Lưu An Na nói rất chân thành, chân thành đến mức Thôi Tây Sinh đều có chút ngượng ngùng.

Hồi tưởng lại, cũng đúng là lần đầu tiên cậu gặp mặt đã cho Lưu An Na một cái nhăn mặt. Khi đó Lưu An Na hẳn là còn không biết chuyện của cậu và Mạnh Giang Thiên.

Bất quá tuy rằng mình không đúng trước, nhưng cô gái này thỏa đáng một đóa bạch liên hoa, vẫn có thể rời xa liền rời xa thì tốt hơn.

Thôi Tây Sinh trong lòng có quyết định, nở nụ cười hỏi: "Cô thích Mạnh Giang Thiên sao?"

Lưu An Na sửng sốt, không nghĩ tới Thôi Tây Sinh hỏi trực tiếp như vậy, tròng mắt đảo quanh, trong lòng nhanh như chớp tự hỏi nên trả lời như thế nào, cười nói: "Tôi và Giang Thiên ca ca từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tôi quả thật thích anh ấy."

Lưu An Na trực tiếp thừa nhận, nếu Thôi Tây Sinh có thể chủ động rời khỏi, ngược lại sẽ tiết kiệm phiền toái cho cô.

"Vậy Mạnh Giang Thiên có thích cô không?" Thôi Tây Sinh lại hỏi.

"Hẳn là thích đi, chúng tôi từ trung học đã yêu đương, mãi cho đến khi học cao trung đều ở cùng một chỗ, đến đại học mới tách ra, Giang Thiên ca ca cũng chưa từng nói chia tay với tôi." Lưu An Na nói thật.

Thôi Tây Sinh khuôn mặt nhỏ nhắn tối sầm, Mạnh Giang Thiên là kẻ khốn kiếp, vẫn chưa chia tay còn ở cùng cậu ba năm, thật đúng là coi mình là bạn tình.

"Tôi ghét Mạnh Giang Thiên, cho nên ngay cả cô cũng không thích. Chúng tôi không thể là bạn, là một người lạ được rồi. Ăn no xong cô đi tìm người khác nói chuyện phiếm đi, nếu như đói bụng, những đồ ăn này cô tùy tiện lấy, dù sao đều là Mạnh Giang Thiên mang về, cô cũng không cần hỏi tôi."

"Vì sao cậu lại chán ghét Giang Thiên ca ca?"

"Tôi không muốn nói cho cô biết." Thôi Tây Sinh vẻ mặt không kiên nhẫn. Cậu đều nói rõ ràng như vậy, cô gái này như thế nào còn chưa kết thúc.

"Giang Thiên ca ca đối xử cậu với ánh mắt khác ai cũng có thể nhìn ra, thậm chí so với làm bạn gái như tôi đều tốt hơn. Thôi Tây Sinh, nói thật, tôi rất ghen tị với cậu, cho nên tôi muốn tìm hiểu rõ mối quan hệ giữa cậu và Giang Thiên ca ca rốt cuộc là gì. Tôi nghĩ đó là điều tôi nên biết với tư cách là bạn gái. Cậu cho tôi biết tại sao, tôi sẽ không bám lấy cậu. Lưu An Na cảm thấy thời cơ không tồi, nói ra suy nghĩ chân thật của mình."

"Tôi nói rồi, tôi không muốn nói cho cô biết, cô muốn biết thì tự đi hỏi Mạnh Giang Thiên. Đừng làm phiền tôi nữa, Triệu Gia Khắc, Tề Thiên Sơn, hai người các cậu mang cô ta đi bảo vệ, tôi không cần bảo vệ."

Thôi Tây Sinh có chút thẹn quá hóa giận, việc này phải nói với Lưu An Na như thế nào?

Nói rằng bạn trai của cô đã nɠɵạı ŧìиɦ? tôi là bạn tình của bạn trai cô? Cậu không còn mặt mũi à?

"Không được, Mạnh Giang Thiên dặn tôi bảo vệ cậu." Tề Thiên Sơn buồn bực cự tuyệt đề nghị của Thôi Tây Sinh.

Hắn không quan tâm chuyện giữa Thôi Tây Sinh và Lưu An Na đang nói, Triệu Gia Khắc vẫn cùng hắn nháy mắt đều bị hắn bỏ qua.

Nhiệm vụ của hắn chính là bảo vệ Thôi Tây Sinh, hội trưởng học sinh lúc đi ngàn dặn vạn dò nhất định phải bảo vệ tốt Thôi Tây Sinh, Lưu An Na cũng không quan trọng bằng Thôi Tây Sinh.

Cảnh tượng Mạnh Giang Thiên tàn nhẫn gϊếŧ chết ba người bạn học vẫn còn rõ ràng, Tề Thiên Sơn tuy rằng thức tỉnh dị năng, nhưng bản thân hắn tính tình yếu đuối, không thích tranh cường hiếu thắng.

Đối mặt với Mạnh Giang Thiên tiện tay gϊếŧ người là sợ hãi càng thêm sợ, huống chi hắn lại đánh không lại Mạnh Giang Thiên, càng không dám vi phạm ý tứ của Mạnh Giang Thiên.

Hiện tại trong mắt hắn chỉ có Thôi Tây Sinh, khi cần thiết, hắn quyết đấu sẽ buông tha Lưu An Na.

"Tôi có Triệu Gia Khắc bảo vệ là đủ rồi." Thôi Tây Sinh cùng Tề Thiên Sơn không quen biết, ở trên sân thượng cũng sẽ không có nguy hiểm gì, cậu vẫn nguyện ý để Triệu Gia Khắc bảo vệ mình.

"Không được." Tề Thiên Sơn buồn bực cự tuyệt, nhìn Triệu Gia Khắc, thấp giọng nói: "Cậu bảo vệ cô ta."

Triệu Gia Khắc cũng không muốn bảo vệ Lưu An Na, ai mà không biết Mạnh Giang Thiên để ý chính là Thôi Tây Sinh. Vừa định cự tuyệt, tròng mắt Tề Thiên Sơn trừng lên, lần đầu tiên dùng khí thế dị năng giả của mình áp chế Triệu Gia Khắc.

Triệu Gia Khắc chỉ cảm giác cả người trầm xuống, bị một cỗ lực lượng vô hình đè ép đến có chút không thở nổi.

Triệu Gia Khắc giờ phút này thật sự cảm giác được Tề Thiên Sơn giống như hồ lô buồn bực này là dị năng giả, hắn không cách nào chống lại.

Triệu Gia Khắc giờ phút này ghen tị không cam lòng. Dựa vào cái gì mà một người không có chí lớn, cũng có thể trở thành dị năng giả.

Mà hắn trong lòng yêu thế giới, chí hướng lớn, lại chỉ có thể là một người bình thường thân thể cường tráng.

Đối mặt với khí thế uy áp của Tề Thiên Sơn, trong lòng Triệu Gia Khắc một vạn không phục, thân thể lại không sinh ra được một chút khí lực phản kháng, mặt đỏ bừng, gian nan nói với Lưu An Na: "Tôi đưa cô qua."

"Tôi không đi qua." Lưu An Na đen mặt từ chối, ba người này không ai hỏi ý kiến của cô, đùn đẩy cô như một vật phẩm.

Điều này làm cho cô rất tức giận, họ để cho cô đi qua, cô không thể không qua. Hơn nữa có một dị năng giả ở bên cạnh bảo vệ, so với một người thường ở bên kia an toàn hơn.

Thôi Tây Sinh nhíu mày không kiên nhẫn nhìn cô, Lưu An Na lập tức nói: "Tôi không hỏi cậu là được."

Tình thế không ở trên người mình, Lưu An Na chỉ có thể thỏa hiệp. Kéo đệm, chủ động rời khỏi người Thôi Tây Sinh, ngồi xuống cách đó không xa. Tề Thiên Sơn cùng Triệu Gia Khắc ngăn ở giữa hai người.

Thôi Tây Sinh liếc mắt nhìn vị trí của Lưu An Na, trợn mắt nằm xuống, chỉ cần không làm phiền cậu, ngồi ở đâu cũng không sao cả.

Ban ngày sân thượng yên tĩnh, gió nhẹ thổi rất thoải mái, Thôi Tây Sinh mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi.

Trong siêu thị cách xa sân thượng một đoạn, Mạnh Giang Thiên cầm một con dao găm, lục lọi trong đầu một con zombie.

Lại một zombie không có tinh hạch, Mạnh Giang Thiên nhíu mày, cầm khăn mặt lau máu bẩn trên đầu.

Gϊếŧ zombie gần một ngày, cũng chỉ chiếm được tám viên tinh hạch. Zombie có tinh hạch cũng không nhiều hơn dị năng giả của nhân loại.

Mặt trời sắp lặn, Mạnh Giang Thiên bay lên nóc một tòa nhà cao tầng, sợ gϊếŧ zombie làm bẩn bột gạo, sáng sớm Mạnh Giang Thiên đã đem đồ dùng trong siêu thị chuyển lên nóc nhà.

Trong không gian lấy ra toàn bộ tinh hạch, lần trước đi cứu hội trưởng học sinh anh liền giấu một ít tinh hạch.

Cộng thêm tám viên hôm nay, trong tay anh đã có sáu viên tinh hạch hệ đất, năm viên hệ cây, năm viên hệ hỏa, ba viên hệ gió.

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

13/9/2021

#NTT


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.