Gạo và mì trên nóc nhà một chuyến cũng không mang về được, nghĩ Thôi Tây Sinh còn có không ít thức ăn, hẳn là không đói được.
Mạnh Giang Thiên nắm lấy tinh hạch trong tay, do dự trong chốc lát, vẫn không nhịn được nuốt hết ba viên tinh hạch hệ gió.
Trong tận thế, tăng thực lực mới là chuyện quan trọng.
Màn đêm buông xuống, hội trưởng học sinh và dị năng giả hệ đất Triệu Hoan Thụy khiêng hai thùng cực lớn rốt cục trở về.
Đám người trong nháy mắt ùa lên, hôm nay chỉ ăn một bữa cơm, trăm người đã sớm đói đến phát điên rồi.
Chỉ là có kinh nghiệm mấy lần trước, đám người có trật tự, xếp hàng lấy thức ăn, cũng không ầm ĩ, tránh hấp dẫn zombie dưới lầu kêu loạn.
Bốn người Thôi Tây Sinh ở phía sau bể nước ăn bánh mì uống sữa, nhìn đám người cách đó không xa lấy thức ăn.
Sau khi phân đồ ăn xong, hội trưởng học sinh đi tới, hỏi Tề Thiên Sơn: "Mạnh Giang Thiên còn chưa trở về sao? ”
"Chưa." Tề Thiên Sơn lắc đầu.
Hội trưởng học sinh nhíu mày, Mạnh Giang Thiên nói buổi tối sẽ mang theo mì và gạo trở về, cho nên hắn và Triệu Hoan Thụy chỉ mang về đủ cho hơn trăm người này thức ăn một lần.
Đêm nay Mạnh Giang Thiên nếu không trở về, ngày mai một chút đồ ăn cũng không có. Nhìn đám người cách đó không xa, hội trưởng học sinh lần đầu tiên có ý nghĩ muốn vứt bỏ những người này.
Nhưng vì con đường làm quan mai sau, hắn còn cần phần công trạng này để tiến vào tầm mắt của những đại nhân vật kia.
Hội trưởng học sinh hòa ái dễ gần cùng Thôi Tây Sinh tán gẫu vài câu rồi trở về. Thôi Tây Sinh ban ngày ngủ gần một ngày, ăn no uống đủ, cư nhiên lại mệt mỏi.
Thật vất vả hết nôn nghén, lại bắt đầu buồn ngủ, thật sự là triệu chứng mang thai của cậu đều đồng loạt. Miên man suy nghĩ lung tung, chỉ chốc lát sau Thôi Tây Sinh lại ngủ thiếp đi.
Lưu An Na nhìn Thôi Tây Sinh ăn xong liền ngủ, thầm mắng một câu đầu heo, trợn trắng mắt vẻ mặt khinh bỉ. Sân thượng một lần nữa chìm trong im lặng.
Mạnh Giang Thiên liên tục ăn ba viên tinh hạch hệ gió, trải qua ba lần quá trình dung hợp cũng không tốt đẹp, hấp thu ba viên tinh hạch hệ gió, dị năng hệ gió rõ ràng so với trước kia cường đại hơn không chỉ một chút.
Mặt trăng treo trên cao, dù sao cũng đã trở về muộn, loại cảm giác thực lực tăng vọt này làm cho Mạnh Giang Thiên có chút nghiện.
Tinh hạch hệ không gian rất khó tìm, Mạnh Giang Thiên nhìn tinh hạch hệ đất, hệ cây, hệ hỏa trong tay, viên đỏ viên xanh viên đỏ viên xanh lẩm bẩm chọn, tùy duyên chọn đến hệ cây.
Cất xong tinh hạch còn lại, Mạnh Giang Thiên bắt đầu cắn nuốt năm viên tinh hạch hệ cây.
Thời gian tu luyện rất nhanh, Mạnh Giang Thiên toàn bộ lực chú ý đều để hấp thu dung hợp năm viên tinh hạch hệ cây, căn bản không chú ý thời gian.
Lại là một ngày trôi qua, Mạnh Giang Thiên còn chưa trở về. Hội trưởng học sinh cùng dị năng giả hệ đất đi ra ngoài một ngày, rốt cục chạng vạng trở về, chẳng qua hai người một thân chật vật, tay không trở về.
"Chúng tôi bị zombie phát hiện, thức ăn không mang về được." Hội trưởng học sinh đứng trước mặt Thôi Tây Sinh với khuôn mặt bụi bặm.
Thôi Tây Sinh ngẩng đầu nhìn hắn, chờ hắn tiếp tục nói.
Hội trưởng học sinh do dự trong một thời gian và nói, "Cậu có thể chia thức ăn cho họ không?Ngày mai chúng tôi sẽ mang thức ăn về trả lại cho cậu."
"Ngày mai nếu các cậu không mang về thì sao?" Thôi Tây Sinh hỏi ngược lại.
Ấn tượng của cậu đối với hội trưởng học sinh cũng không tốt, người này vẻ mặt công lợi, vừa nhìn đã biết là loại người vì mục đích đạt được không từ thủ đoạn, Thôi Tây Sinh cũng không tin lời hắn nói.
"..." Hội trưởng học sinh bị Thôi Tây Sinh hỏi sửng sốt một chút, trên mặt trong nháy mắt bất mãn chợt lóe lên.
Cúi đầu che đi sự bất mãn trong mắt, lại ngước mắt lên, trong mắt hội trưởng học sinh đã tràn đầy bi thương nhưng kiên định: "Ngày mai nhất định sẽ mang thức ăn về, hôm nay chúng tôi đã tìm được thức ăn, chỉ là bị zombie phát hiện, vì chạy trốn mới bỏ lại những thức ăn nặng nề kia. Ngày mai chúng tôi sẽ đi một lần nữa và sẽ lấy lại thức ăn."
"Hai người các cậu có thể lấy về bao nhiêu? Chia cho những người đó, phần còn lại trả lại cho tôi phải không?" Thôi Tây Sinh một lần nữa hỏi một câu hỏi sắc bén.
Hội trưởng học sinh trầm mặc lại hạ thấp tầm mắt, lúc này thật lâu không có đáp lại.
Hai người bọn họ không thể giống như Mạnh Giang Thiên dùng gió kéo thức ăn trở về. Hai người bọn họ có thể cõng hơn một lần thức ăn của một trăm người cũng không sai biệt lắm, dù cõng nhiều hơn nữa, cũng không cõng được, không lấy được, trừ phi lại đi lần thứ hai.
Nhưng đi lại một lần nữa nguy hiểm sẽ tăng lên gấp bội, hơn nữa siêu thị gần đó đều bị bọn họ lấy khá nhiều, Mạnh Giang Thiên nếu không trở về, hai người bọn họ cũng sắp không được ăn, nào còn dư thừa cho Thôi Tây Sinh.
Thôi Tây Sinh không phải không có đồng tình, chỉ là ở tận thế, loại đồng tình này tuyệt đối không thể tràn lan.
Mạnh Giang Thiên lưu lại những đồ ăn này căn bản là không đủ hơn một trăm người ăn một lần, chia cho những người đó, bữa cơm tiếp theo của cậu sẽ ăn không khí.
Trong bụng còn có một bé con cần dinh dưỡng, Thôi Tây Sinh sẽ không vì một ít bạn học xa lạ mà đói đến con mình.
Nhưng Thôi Tây Sinh cũng sẽ không quá mức kiên trì không phân biệt những thức ăn này. Mạnh Giang Thiên thời gian dài không trở về, một mình cậu khẳng định là không bảo vệ được những thức ăn này, nếu là cố chấp, thậm chí sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng có thể bảo vệ bao lâu thì giữ được bấy lâu, mấy ngày nay cậu ăn nhiều hơn chút, tận lực không đói đến chính mình cùng bảo bối. Một khi những thực phẩm này không giữ được, cậu cũng có thể chống đỡ thêm vài ngày.
Hội trưởng học sinh không cho Thôi Tây Sinh hứa hẹn, sắc mặt khó coi rời đi.
Ánh mắt chờ mong của hơn trăm người phía sau trong nháy mắt thất vọng khi hội trưởng học sinh xoay người, chuyển hướng hết về phía Thôi Tây Sinh, ánh mắt oán hận hội tụ cùng một chỗ, muốn không nhận ra cũng khó.
Chỉ là dư vị Mạnh Giang Thiên tàn nhẫn sát hại ba người bạn học vẫn còn, tạm thời không ai dám tìm Thôi Tây Sinh gây phiền toái nữa.
Tề Thiên Sơn cũng nhận thấy được oán niệm của đám người đối diện, tuy rằng hắn là dị năng giả, nhưng tính cách lại nhát gan sợ chuyện, bị ánh mắt oán hận của hơn trăm người bình thường nhìn chằm chằm, Tề Thiên Sơn có chút bị dọa sợ.
Do dự có nên rời đi hay không, không bảo vệ Thôi Tây Sinh nữa. Nhưng hôm nay một ngày ăn ba bữa cơm của Thôi Tây Sinh, lại nghĩ đến sự lãnh khốc dứt khoát của Mạnh Giang Thiên khi gϊếŧ người.
Tề Thiên Sơn cân nhắc một chút, cảm thấy một mình Mạnh Giang Thiên so với hơn trăm người bình thường đối diện còn khủng bố hơn nhiều, vẫn là không thể đắc tội Mạnh Giang Thiên.
Mông vừa rời xa Thôi Tây Sinh, lại lặng lẽ dịch trở về.
Bị nhiều người thù hận như vậy, sắc mặt Thôi Tây Sinh cũng không đẹp, nhưng cũng không thể làm gì được. Vốn đã ăn no, sợ sau này sẽ đói, Thôi Tây Sinh lại lấy ra một túi bánh quy, nhét vào trong bụng.
Đêm nay không yên tĩnh vì thiếu lương thực.
Tiếng kêu đói khát liên tiếp vang lên, bình thường còn có thể có chút tiếng ngáy, đêm nay một tiếng cũng không nghe thấy.
Thôi Tây Sinh sợ những người này cực kỳ đói sẽ đến cướp thức ăn, cả đêm cũng không ngủ say, một chút động tĩnh nhỏ cũng có thể làm cho cậu bừng tỉnh.
Tề Thiên Sơn cả đêm không ngủ, trừng mắt canh giữ bên cạnh Thôi Tây Sinh. Lúc Thôi Tây Sinh tỉnh lại, người này hai mắt đã đỏ bừng, vẻ mặt mệt mỏi.
Mặc dù biết người này là bởi vì Mạnh Giang Thiên mà làm, nhưng Thôi Tây Sinh vẫn có chút cảm động.
"Cậu ngủ một chút đi. Để Triệu Gia Khắc thay cậu một lát. "Tối hôm qua Triệu Gia Khắc ngủ đến là không tim không phổi, sáng sớm tỉnh lại, tinh thần mười phần."
"Đúng, cậu yên tâm ngủ một lát đi, hai dị năng giả đều ra ngoài tìm đồ ăn, những người đó tuy rằng số lượng nhiều, nhưng đều đói bụng một ngày một đêm, tôi vừa kéo một cái là có thể đánh ngã một đám, có tôi bảo vệ, Thôi Tây Sinh tuyệt đối an toàn."
Triệu Gia Khắc có chút ngượng ngùng, tối hôm qua biết Tề Thiên Sơn đang canh giữ Thôi Tây Sinh, hắn vạn phần yên tâm, ngủ đến hừng đông, ngay cả mộng cũng không có một cái.
Tề Thiên Sơn mệt mỏi đầu đều đau, nhìn đám người cách đó không xa, do dự gật gật đầu nói: "Cũng tốt, nếu có chuyện gì, các cậu lập tức đánh thức tôi."
"Biết rồi, cậu mau nghỉ ngơi một lát đi." Triệu Gia Khắc đem đệm của mình nhường cho Tề Thiên Sơn.
Tề Thiên Sơn bò lên đệm, vừa nằm xuống lại ngồi dậy, nhìn Thôi Tây Sinh do dự.
"Làm sao vậy?" Thôi Tây Sinh chủ động hỏi.
"Tôi đói bụng, muốn ăn chút gì đó rồi ngủ." Tề Thiên Sơn vừa nói, vừa đỏ mặt. Không phải vì nhút nhát, mà là sợ Thôi Tây Sinh sẽ từ chối hắn trước công chúng như cậu đã làm với hội trưởng học sinh.
"Ăn đi." Thôi Tây Sinh đương nhiên sẽ không cự tuyệt người bảo vệ mình.
Tề Thiên Sơn vui vẻ, mỉm cười, tự mình đi lấy thức ăn, ba miếng ăn xong, nằm trên đệm trong nháy mắt ngủ thiếp đi.
Thôi Tây Sinh nhìn hắn ăn đến ngọt ngào, cũng cảm thấy đói bụng. Lấy thức ăn ra chia cho Triệu Gia Khắc và Lưu An Na, ba người lẳng lặng ăn.
Đói quá lâu, một chút hương thơm của thức ăn cũng có thể được chú ý. Nhìn ba người ăn ngon, ánh mắt của hơn trăm người đối diện dần dần dữ tợn bất thiện.
Triệu Gia Khắc rất khẩn trương lôi kéo Lưu An Na ngồi xuống bên cạnh Thôi Tây Sinh, chắn trước người hai người. Tuy rằng vẻ mặt hung thần ác sát, nhưng Thôi Tây Sinh cảm giác được toàn thân hắn đều đang run rẩy.
"Thôi Tây Sinh, chúng ta đem thức ăn cho bọn họ đi." Lưu An Na trốn sau lưng Thôi Tây Sinh, đối mặt với những gương mặt không tốt kia, có chút sợ hãi.
"Không phải thời điểm." Thôi Tây Sinh lắc đầu, đẩy Lưu An Na một phen, cô gái này cách quá gần, quan hệ của bọn họ còn chưa tốt đến trình độ này.
Hiện tại có thể kéo dài một ngày là một ngày, nếu có thể kéo đến lúc Mạnh Giang Thiên trở về, những thức ăn này cũng không cần chia.
"Cái này còn không phải thời điểm? Nếu cứ tiếp tục, tôi sợ chúng ta sẽ gặp nguy hiểm." Lưu An Na thấy ánh mắt một nam sinh nhìn chằm chằm cô giống như nhìn một miếng thịt mỡ, còn chảy nước miếng.
Lưu An Na vừa buồn nôn vừa sợ hãi, trong tay ăn một nửa bánh mì đột nhiên không ngon nữa.
"Tạm thời sẽ không có nguy hiểm, bọn họ sợ Mạnh Giang Thiên, không dám đối với chúng ta làm gì."
"Nhưng Giang Thiên ca ca một ngày một đêm không trở về, nếu còn không trở về, bọn họ nếu cực kỳ đói, rất có thể sẽ tới cưỡng đoạt."
"Vậy chờ bọn họ đến cướp rồi nói sau."
"Nếu bọn họ thật sự đến cướp, chúng ta thật sự sẽ gặp nguy hiểm. Oán khí lớn như vậy của bọn họ, sẽ không bỏ qua cho chúng ta, không bằng chúng ta chủ động giao ra, bọn họ sẽ không đối với chúng ta động thủ."
Lưu An Na vừa gấp vừa sợ, đối với thái độ không sao cả của Thôi Tây Sinh rất tức giận.
"Bọn họ dám động đến chúng ta, Mạnh Giang Thiên trở về sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Bọn họ cực kỳ đói có thể cướp thức ăn, nhưng sẽ không động đến chúng ta, cô đối với Giang Thiên ca ca của cô không có lòng tin như vậy?"
"Đối với Giang Thiên ca ca tôi đương nhiên có lòng tin, tôi đối với bọn họ không tin tưởng. Ai biết được những gì họ sẽ làm khi đói và điên. Giang Thiên ca ca cũng không biết đi làm gì, khi nào trở về cũng không rõ. Nếu Giang Thiên ca ca gặp phải nguy hiểm..."
Lưu An Na nói một nửa, nghĩ đến một ít kết quả không tốt, mím môi không nói lời nào, không muốn nguyền rủa Mạnh Giang Thiên.
Thôi Tây Sinh cũng khẽ nhíu mày, Mạnh Giang Thiên tuy rằng là một lão lưu manh, không quản được nửa người dưới, nhưng những chuyện bình thường đều làm rất tốt.
Nói tối hôm qua sẽ trở lại, nhưng sáng nay đều không trở về, nếu không phải chuyện gì xảy ra, anh sẽ không trở về.
Bị coi là bạn tình, Thôi Tây Sinh từng ở trong lòng nguyền rủa ngàn vạn lần Mạnh Giang Thiên đi chết đi.
Nhưng khi Mạnh Giang Thiên thật sự gặp nguy hiểm đến tính mạng, Thôi Tây Sinh mới cảm giác được trái tim mình thắt chặt, nghẹn đến khó chịu.
Bị mọi người nhớ thương, Mạnh Giang Thiên điên cuồng gϊếŧ chóc đống zombie cách đại học y học Trung Quốc rất xa.
Đường phố phụ cận đã bị máu nhuộm đỏ, mùi máu hôi thối của zombie làm cho người ta ngửi thấy buồn nôn, nhưng Mạnh Giang Thiên hai mắt đỏ hoe, lại phảng phất như không ngửi được mùi hôi thối này.
Mà mùi máu hôi thối này hấp dẫn càng nhiều zombie chạy như điên mà đến.
Một phần zombie gặm nhấm zombie bị Mạnh Giang Thiên gϊếŧ chết, một phần vụng về lại điên cuồng công kích Mạnh Giang Thiên.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
13/9/2021
#NTT