Mạnh Giang Thiên đã muốn quay đầu bỏ đi, như thế nào mỗi thằng đàn ông đều nghĩ đến con mèo con nhỏ của mình.
Tiểu tử này hiện tại đã không còn là con mèo nhỏ, mà chính là một hồ ly tinh, có Đát Kỷ cấp bậc này, đi đâu trêu chọc.
Về sau, nhất định phải tìm một chỗ, đem con hồ ly tinh này nghiêm cấm giấu đi.
"Hoan nghênh các vị, mời ngồi." Tướng quân trung niên so với người trẻ tuổi ổn trọng hơn, kinh diễm đánh giá Thôi Tây Sinh trong chốc lát liền khôi phục bình tĩnh.
Từ phía sau bàn làm việc đi ra, tướng quân dẫn mọi người ngồi trên ghế sofa trong văn phòng.
"Quả nhiên vẫn là người trẻ tuổi dễ thức tỉnh dị năng, mấy ngày nay nhìn thấy đều là dị năng giả trẻ tuổi. Xin chào, tự giới thiệu, tôi là người quản lý khu an toàn hiện tại, tên tôi là Lưu Thắng Huy. Là dị năng giả hệ điện cấp ba trung kỳ. Chu Diệu, đi lấy mẫu đăng ký, các cậu cũng tự giới thiệu một chút, để cho tôi quen biết các cậu, thuận tiện tôi giúp các cậu đăng ký thẻ thân phận."
Cảnh sát Bạch đưa quyển sổ nhỏ của mình cho Lưu Thắng Huy, Lưu Thắng Huy vừa lật vừa nói.
Dị năng giả trẻ tuổi nghe lời cầm mấy tờ biểu mẫu tới đây, cầm bút ngồi xuống, chờ mấy người tự giới thiệu.
Mấy người nhìn thoáng qua nhau, hội trưởng học sinh mở miệng trước: "Tôi là Lý Ngạn Hoành, dị năng giả hệ nước. Trước đây là chủ tịch sinh viên của Đại học Y học Cổ truyền Trung Quốc. Đẳng cấp tôi không biết."
"Chúng tôi có máy móc chuyên khảo thí cấp bậc, lát nữa dẫn các cậu đi kiểm tra một chút." Lưu Thắng Huy nhìn vào quyển sổ ghi chép của cảnh sát Bạch, trong quyển sổ đánh giá hội trưởng học sinh là đỉnh cao cấp một. Cấp bậc này ở tận thế sơ kỳ, coi như không tệ.
Lại là một hội trưởng học sinh, hẳn là có chút năng lực lãnh đạo, là một hạt giống có giá trị bồi dưỡng.
Mặc dù tham lam hư vinh, muốn chiếm đoạt công lao của người khác. Nhưng ở tận thế, loại chuyện này thường xuyên phát sinh.
Không có ý nghĩ tranh đấu, lòng dễ dãi nương tay ở tận thế cũng không sống nổi.
Triệu Hoan Thụy muốn giới thiệu mình, không dám mở miệng, nhìn về phía Mạnh Giang Thiên.
Mạnh Giang Thiên nhàn nhạt mở miệng nói: "Mạnh Giang Thiên, dị năng hệ gió, đẳng cấp không biết."
"Vương Khôn đoán cậu có thể cấp hai, lát nữa đi kiểm tra một chút, tận thế vừa mới bắt đầu, trong khu an toàn có quá ít dị năng giả cấp hai. Nếu cậu là cấp hai, vậy một ít kế hoạch của tôi có thể làm được."
Lưu Thắng Huy nhìn thấy kết luận đánh giá cấp hai sau tên Mạnh Giang Thiên, ánh mắt híp lại. Lại bất động thanh sắc, hiền lành cười, nhìn Mạnh Giang Thiên.
Dị năng giả cấp hai, ngoại trừ có kỳ ngộ thăng cấp nhanh, trên cơ bản đều là hai tháng trước, tận thế vừa mới xuất hiện đã có dấu hiệu thức tỉnh dị năng.
Bọn họ so với dị năng giả khác có thêm hai tháng thời gian thăm dò, đối với dị năng giả của mình nắm trong tay so với đại đa số dị năng giả mạnh hơn một mảng lớn.
Đầu tận thế, giai đoạn tất cả mọi người đang thăm dò dị năng, đẳng cấp chênh lệch một cấp, đánh nhau thật đúng là không nhất định ai có thể thắng.
"Tôi là Triệu Hoan Thụy, dị năng giả hệ đất. Đẳng cấp mà nói tôi cũng không biết. Nhưng tôi đã nhìn thấy bức tường đất của Đội trưởng Vương, tôi nghĩ rằng tôi có cùng một cấp bậc với anh ta." Rốt cục đến phiên mình, Triệu Hoan Thụy có chút kích động tự giới thiệu bản thân.
Tướng quân trước mắt này chính là đùi mới, so với hội trưởng học sinh và Mạnh Giang Thiên còn to hơn, cuộc đời của hắn lại có mục tiêu.
"Ồ? Không khác gì Vương Khôn.?" Lưu Thắng Huy nhìn vào quyển sổ, Vương Khôn đánh giá người này là giai đoạn đầu. Vương Khôn đã cấp hai rồi!
Lưu Thắng Huy cười cười, không nói nhiều, nhìn về phía Lưu An Na.
Triệu Hoan Thụy hậm hực ngồi trở về. Như thế nào ai cũng không muốn thu hắn làm đồ đệ đây? Hắn tốt xấu gì cũng là dị năng giả a.
"Tôi là Lưu An Na, một người bình thường." Lưu An Na hào phóng trả lời, cũng không bởi vì mình là người bình thường mà rụt rè.
Lưu Thắng Huy rất thưởng thức sự hào phóng của Lưu An Na, nhưng cũng chỉ khẽ gật đầu. Sau đó khẩn cấp đem ánh mắt nhìn về phía Thôi Tây Sinh.
Rốt cục có thể quang minh chính đại nhìn đứa nhỏ này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, ánh mắt trong suốt sạch sẽ, cả người đều lộ ra khí tức khiến người ta trìu mến, thật muốn ôm vào trong ngực xoa xoa một cái.
Bất quá nhìn Mạnh Giang Thiên bảo vệ chặt chẽ như vậy, quan hệ hai người hẳn là không tầm thường. Muốn đem đứa nhỏ này làm của riêng, còn phải bàn bạc lâu lâu, hiện tại không thể dọa đến bạn nhỏ này.
Lưu Thắng Huy nhanh chóng cân nhắc ưu nhược điểm, ánh mắt càng thêm nhu hòa, giống như là trưởng bối từ ái nhìn vãn bối.
"Tôi là Thôi Tây Sinh, một người bình thường." Thôi Tây Sinh cũng không khiếp đảm giới thiệu mình.
Tướng quân này tuy rằng đang đánh giá cậu, nhưng không có cảm giác làm cho người ta ghê tởm, ngược lại có chút hòa ái. Người này Thôi Tây Sinh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đối với Lưu Thắng Huy có thêm hảo cảm.
"Thôi Tây Sinh, tên rất hay. Nhà cậu ở đâu? Còn ai khác trong nhà không? Có liên hệ không?"
Đối mặt với Thôi Tây Sinh, lời nói của Lưu Thắng Huy rõ ràng nhiều hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu An Na bị lạnh nhạt lập tức âm trầm ba phần.
Cừu hận đánh giá Thôi Tây Sinh, thật không rõ nam nhân này có cái gì hấp dẫn người khác, vì sao mỗi người đều khách khí với cậu ta, đối với mỹ nữ như mình có lệ.
Những dị năng giả này đều giống như Mạnh Giang Thiên, đầu óc có bệnh sao?
"Nhà tôi ở Đông Bắc, còn chưa liên lạc được với gia đình tôi." Thôi Tây Sinh nghĩ đến người nhà của mình, lo lắng không thôi. Nhưng một người bình thường như cậu lại không thể trở về, chỉ có thể lo lắng vô ích.
"Đông Bắc cũng có khu an toàn, tôi có thể giúp cậu hỏi một chút. Người nhà cậu tên gì?" Lưu Thắng Huy nhiệt tình nói.
"Thật sao? Ngài có thể hỏi gia đình tôi không?" Thôi Tây Sinh kinh hỉ ngẩng đầu, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, giống như hai viên trân châu sáng ngời, cực kỳ xinh đẹp.
"Đương nhiên có thể." Lưu Thắng Huy cười càng thêm hoà ái.
"Vậy ngài giúp tôi hỏi một chút, mẹ tôi là Tiêu Nhã Tình, ba tôi là Thôi Chấn Quốc." Thôi Tây Sinh tiến về phía trước.
Gần Lưu Thắng Huy một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thôi Tây Sinh càng thấy rõ ràng hơn. Một đôi mắt to sáng ngời trong suốt giống như hai ngọn đèn chiếu vào trong lòng Lưu Thắng Huy.
Trái tim Lưu Thắng Huy ngừng đập ba giây, sau khi khôi phục lại, nhảy nhót rất nhanh.
Trước kia hắn cũng thích cô gái nhỏ trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng chưa từng vì một người mà động tâm như vậy, vợ hắn cũng không có.
"Được, cậu đợi một lát, tôi đi hỏi một chút." Sợ mình không kiềm chế được, Lưu Thắng Huy vội vàng dời tầm mắt, vội vàng đứng lên, trở lại bên cạnh bàn làm việc, cầm lấy điện thoại gọi ra ngoài.
"Bây giờ điện thoại di động có tín hiệu không?" Triệu Hoan Thụy nhìn Lưu Thắng Huy cầm điện thoại di động gọi điện, tò mò hỏi cảnh sát Bạch.
Sau tận thế, ngay cả điện cũng không còn, tất cả thiết bị liên lạc cũng đã sớm vô dụng. Điện thoại di động của Triệu Hoan Thụy hết pin rồi bị hắn ném đi.
"Đó là điện thoại vệ tinh, không cần trạm cơ sở mặt đất cũng có thể gọi điện. Sau này nếu các cậu đi ra ngoài làm nhiệm vụ, tốt nhất là đi mua một cái điện thoại vệ tinh mang theo. Cảnh sát Bạch giải thích."
"Điện thoại vệ tinh, bao nhiêu tiền?" Triệu Hoan Thụy động tâm hỏi.
"64.000 điểm cống hiến một cái, phí vào mạng một vạn, thẻ điện thoại vệ tinh một ngàn, phí thông tin liên lạc hàng năm một vạn hai." cảnh sát Bạch báo cáo một loạt các con số.
Triệu Hoan Thụy trong nháy mắt câm nín, phí sử dụng điện thoại này cư nhiên đại bộ phận đều là lấy vạn làm đơn vị.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
17/9/2021
#NTT