Sau Khi Tèo, Tôi Ôm Được Chúa Tể Địa Ngục

Chương 32



Thần Đồ, Hứa Triều Hi đã nghe tới cái tên này, đó là một vị trong số Đông Phương Quỷ Đế, cùng Thái Úc Lũy trấn thủ Quỷ Môn Quan.

Cái tên tưởng chừng chỉ xuất hiện trong thần thoại này giờ lại đang nằm trên điện thoại của anh yêu, hình như chỉ lát nữa sẽ đến?

Úi, đột nhiên quên mất anh yêu của mình cũng là một nhân vật thần thoại rất lợi hại nha.

Nghĩ tới đây, cậu nhìn nhìn nam quỷ.

Bùi Tế không hiểu sao bỗng dưng cậu nhìn mình: “Sao vậy?”

Hứa Triều Hi liền thổn thức nói: “Không ngờ Phong Đô Đại Đế lại là anh của em, tự dưng em cảm thấy có hơi không chân thật.” Bỗng nhiên cậu có hơi hiểu được cảm thụ của anh yêu, đột nhiên phát hiện ra bản thân có người yêu khi còn ở nhân gian, có lẽ ban đầu anh ấy cũng có cảm giác không chân thật như cậu bây giờ.

“Phong Đô Đại Đế không chỉ là anh của em, mà còn lại bạn trai em nữa,” Bùi Tế cười đáp, thấy tiểu quỷ khẽ nhíu mày, liền cúi đầu hôn cậu rồi nói, “Em đã gặp Thần Đồ rồi đó.”

“Dạ?” Hơi thở của Hứa Triều Hi giờ mới bình thường trở lại, anh ấy hôn mạnh quá đi mất, “Em gặp rồi sao?”

Cậu cẩn thận suy nghĩ, người quen của anh ấy, cậu đã từng gặp..... hơi do dự, rồi lại có chút mơ hồ: "Là anh shipper sao?"

Lại còn Đồ Thần, cậu nói mà, sao lại có thể có cái tên trung nhị như vậy được, thì ra là ngược lại nha!

Bùi Tế cười: “Ừ, là hắn.”

Không thoải mái vặn vẹo thắt lưng, Hứa Triều Hi đơn giản xoay người ôm lấy nam quỷ, đây là tư thế họ vẫn thường dùng. Nghe vậy, cậu cong môi nói: "Anh ấy nói với em rằng ảnh tên Đồ Thần."

Nam quỷ cười không nói, Hứa Triều Hi cũng không hỏi vì sao đối phương lại không nói tên cho cậu, cái này rất đơn giản, anh yêu là Phong Đô Đại Đế mà còn chưa nói, Thần Đồ sao có thể nói trước được?

Như thế chẳng phải sẽ bại lộ sao?

Nhưng mà….. “Anh ơi, thịt nai là em nhờ Thần Đồ mua hộ đó.” Cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn ngoan ngoãn nói.

Nam quỷ nhướng mày.

Hứa Triều Hi: “Em còn dặn ảnh mua loại khô một chút.”

“……” Bùi Tế trầm mặc một lúc lâu, trong lòng bất đắc dĩ nhưng căn bản không nói được nên lời, bởi suy cho cùng Niên Niên mua thịt nai cũng là vì hắn, hắn chỉ đành xoa xoa tóc cậu rồi cười thở dài, “Về sau không được mua nữa.”

“…… Em nghĩ vẫn có thể mua nha,” tiểu quỷ đầu tóc lộn xộn phản bác, “Ăn cũng ngon mà, còn có thể gia tăng một chút tình thú nữa nha ~”

Bùi Tế rất muốn xử cậu tại chỗ, nhưng chỉ cần động tác của hắn hơi quá mức chút là sẽ bị bàn tay nhỏ ngăn lại. Châm lửa lại không chịu dập, hắn trầm thấp nói: “Niên Niên nhất định là muốn tra tấn ta mà.”

“Ừ đó!” Hứa Triều Hi lanh lảnh giọng đáp lại, đây là cái giá phải trả cho việc anh ấy từ chối chạm vào cậu!

Nhưng cũng là tra tấn kẻ thèm muốn anh ấy như mình, đúng giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm ư ư ư.

Trước mặt Đế Quân, Thần Đồ vẫn luôn đúng giờ, hắn nói đến trước 10 giờ, thì cũng thật sự trước 10 giờ.

Lúc đó, Bùi Tế đang dựng giàn nho với Hứa Triều Hi trong vườn cây ăn quả. Những cây nho được chăm sóc sẽ mọc ra những nhánh và lá mới, cần được cố định bằng giá leo.

Giữa đám dây leo cùng lá xanh biếc, Bùi Tế cùng Hứa Triều Hi mặc đồ giống nhau, áo dài quần dài, tay áo xắn tới tay khuỷu tay. Nếu bỏ qua động tác đem dây đằng cột lên giá gỗ, thoạt nhìn tựa như quý công tử du ngoạn nhân gian.

Mà giờ quý công tử đang phụ bạn trai việc nhà nông.

Thần Đồ không tin nổi những gì mắt mình trông thấy, lộ ra vẻ nghi hoặc như thể gặp quỷ.

Đó là…… Đế Quân? Hình ảnh này ở trong lòng hắn quả thực còn kinh khủng hơn cả Đế Quân ôm lấy tiểu quỷ đang làm nũng dỗ dành hoặc Đế Quân mặc tạp dề vào phòng bếp nấu cơm!

Hắn xuất thần đứng ở ven đường, không dám qua đó luôn.

Dưới gốc cây nho, Hứa Triều Hi cầm khung gỗ nhắc nhở Bùi Tế: "Anh phải hứa với em, không được nói cho Thần Đồ là em đã biết thân phận của anh đó nha ~"

Hừ, cho anh lừa tôi này.

Bùi Tế bình tĩnh đáp, "Được."

Buộc xong một thanh cuối cùng, hai quỷ nắm tay đi đến ven đường, làm xong thì tay đều bẩn rồi, ai cũng đừng hòng ghét bỏ ai.

Thấy Đế Quân cùng em người yêu đang tới gần, Thần Đồ khẽ mân miệng, gọi thế nào bây giờ nhỉ? Tình hình giờ sao rồi? Liệu cậu ấy đã biết thân phận của Đế Quân chưa?

Sao Đế Quân không gợi ý chút nào chứ!

Còn đang loay hoay, Hứa Triều Hi đã chạy tới trước mặt hắn, cười nói: “Anh shipper tới có việc gì không?” Sau đó cậu quay lại hỏi Bùi Tế: “Anh có mua gì không?”.

Bùi Tế bắt gặp ánh mắt tinh nghịch của câu, ngầm phối hợp: "Ừ, mua cho Niên Niên vài thứ."

Thần Đồ:????

Hứa Triều Hi vừa lòng liền quay đầu nhìn về phía Thần Đồ, chờ mong hỏi: “Đồ đâu? Anh mua cho em cái gì vậy nha?”

Thần Đồ: Không phải, Đế Quân mua cho cậu thứ gì ta sao biết được? Ta biết đi đâu tìm đồ vật cho người thương của ngài ấy chứ?

Hắn nhìn Đế Quân, Đế Quân lại chẳng buồn để ý tới hắn, trong mắt trong lòng chỉ có mỗi nhóc người yêu này.

Hứa Triều Hi còn đang cố hỏi: “Hay đồ để trong nhà rồi? Thế phiền anh về nhà trước chờ chút nhé, tôi với anh tôi thu dọn đồ rồi về ngay đây.”

Dựng giàn nho xong còn thừa lại ít gỗ với dây thép.

Thần Đồ nghe xong câu này mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may nếu về trước còn có thể lấy ra thứ gì đó giả bộ vừa mang tới.

“Vậy được, tôi về trước đợi nhé.” Thần Đồ đáp, cũng chẳng để ý đến việc đồ này mình phải bỏ tiền túi.

Chờ Thần Đồ đi xa Bùi Tế mới buồn cười mà nói với Hứa Triều Hi: “Nhóc nghịch ngợm.”

Hứa Triều Hi cười khanh khách, làm nũng mà quơ quơ tay nam quỷ: “Mấy thứ đồ đó sau này anh trả lại cho anh ta nha.”

Hai quỷ dọn đồ về nhà, đồ mà Thần Đồ lâm thời chuẩn bị cũng đã lấy ra, Hứa Triều Hi rửa tay rồi đi ra xem xét, phát hiện xung quanh có một đống đồ vật của minh tinh.

Minh tinh này vừa lúc cậu cũng biết, chính là quỷ trên tivi mà cậu thấy hồi vào thành tìm việc, hồ tiên nhi.

Bùi Tế đang trò chuyện với Thần Đồ ở bên ngoài, Hứa Triều Hi nhìn quanh phòng, có móc khóa hình hồ ly, cốc nước in hình hồ ly, và cả hai vé xem phim nữa,

Một lúc sau Bùi Tế tiến vào, cậu đang cầm hồ ly nhồi bông trong tay, thấy hắn vào liền ngẩng lên hỏi: “Anh, Thần Đồ cũng theo đuổi thần tượng sao?”

Tiểu bạch hồ trong tay Hứa Triều Hi thật chướng mắt, đặc biệt là con hồ ly này còn thực sự tồn tại, Bùi Tế bước tới, đem hồ ly bông trong tay cậu bỏ ra đặt cùng với đống đồ trên bàn.

Hắn đáp: “Không phải, hắn chỉ muốn chiều lòng bạn gái mà thôi.”

“Hả?” Hứa Triều Hi kinh ngạc, “Hồ tiên nhi là bạn gái Thần Đồ sao?” Thế mà lại còn đưa hồ ly bông cho cậu, khác nào đưa bạn gái mình qua chứ?

Bùi Tế: “Ừ, ta cũng không nhớ là số bao nhiêu nữa.”

Hứa Triều Hi gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, nếu Thần Đồ cũng là Quỷ Thần giống anh yêu, vậy hắn đã sống ít nhất mười lăm vạn năm, có vài đối tượng cũng là điều dễ hiểu.

Cậu nghĩ đến Bùi Tế, ngẩng đầu hỏi: “Vậy anh có mấy tiền nhiệm vậy?” Giọng điệu chua đến mức gần như có thể so sánh với quả nho non.

Tuy cậu cũng hiểu nếu anh ấy có tiền nhiệm thì cũng là chuyện đương nhiên thôi, nhưng cứ nghĩ đến việc ảnh từng ôm, hôn, xxx với quỷ khác……

Cậu cảm thấy cả quỷ đều không ổn!

Bị chính hình ảnh mình tưởng tượng làm cho tức giận, Hứa Triều Hi hỏi xong liền cúi đầu nắm góc áo nam quỷ, thở phì phì giận dỗi, quả thực vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Bùi Tế cảm thấy cậu đáng yêu quá, nhưng ngoài ra còn thấy rất thương cậu.

Nhưng điều này là do cuộc sống của họ khác nhau, thật sự không có cách nào khác. Hắn đã sống rất nhiều năm rồi, Niên Niên tất nhiên sẽ tò mò về quá khứ của hắn thôi, chính vì không biết nên cậu mới có cảm giác không an toàn.

Gạt đống đồ trên bàn sang một bên, Bùi Tế bế Hứa Triều Hi lên ngồi trên bàn, để mắt Hứa Triều Hi cao hơn hắn một chút, để cậu có thể hơi cúi đầu nhìn hắn.

Hứa Triều Hi lườm hắn một cái, mím miệng: "Làm gì vậy? Anh còn chưa trả lời em, anh có bao nhiêu tiền nhiệm rồi!"

Bùi Tế cười: “Niên Niên không phải đã đọc xong “Phong Đô Đại Đế bản kỷ” rồi sao? Trong đó rõ ràng viết Phong Đô Đại Đế là một kẻ cuồng công việc------”

Hứa Triều Hi tò mò đợi anh ta nói xong.

“Đó là sự thật,” nam quỷ nói, “Ta trước giờ chỉ có hứng thú với công việc.” Sau đó tiến đến hôn môi tiểu quỷ.

Trước giờ hắn rất ít khi chủ động hôn Hứa Triều Hi, bởi vì hắn biết mình sẽ không làm đến cùng, nên chỉ có thể giảm bớt cơ hội để bản thân mất kiểm soát. Còn bây giờ, tuy vẫn không thể làm đến cùng, nhưng cuối cùng tình hình cũng đã thay đổi rồi.

Hắn thực hưởng thụ cảm giác bản thân như sắp mất khống chế nhưng vì tiểu quỷ này vẫn giận mình mà phải kìm nén lại.

Trên Dương thế nói sao nhỉ…..là gánh nặng ngọt ngào thì phải?

Vì vậy, hắn càng hôn sâu hơn, dùng lòng bàn tay ôm gáy tiểu quỷ không cho cậu lùi lại, cho đến khi Hứa Triều Hi không chịu nổi mới “ưm ưm ưm” đẩy hắn ra.

“Anh muốn ăn thịt em sao ~” Hai má Hứa Triều Hi ửng hồng vì nụ hôn, cậu thở hổn hển, miệng đỏ bừng, khi nói đầu lưỡi còn ngứa ran.

Bùi Tế nhìn cậu cười khẽ: “Đúng là ta muốn ăn Niên Niên.”

Cụ thể là loại ăn nào thì trong lòng cả hai đều hiểu rõ.

Kết quả là hai má Hứa Triều Hi vốn chỉ hồng nhạt liền đỏ bừng, hiếm có mà ngượng ngùng tới vậy. Cậu cúi nhìn nam quỷ trước mặt, vẫn là diện mạo quen thuộc như vậy, ấy thế mà lại là Phong Đô Đại Đế cai quản Địa phủ.

Thật lợi hại nha, so với những gì cậu tưởng tượng còn lợi hại hơn!

Anh ấy nói rằng mình chỉ quan tâm đến công việc, có nghĩa là anh ấy không suy nghĩ gì đến tình yêu sao? Cuối cùng cậu vẫn cứ hỏi câu này ra miệng.

Bùi Tế nghiêm túc suy nghĩ rồi mới trả lời: “Đích thực là không có.”

Hứa Triều Hi không nhịn được đưa ra giả thuyết: “Vậy nếu sau khi em chết chúng ta mới gặp nhau thì sao?” Anh ấy tốt như vậy, có lẽ mình vẫn sẽ yêu anh ấy.

“Nếu chúng ta có thời gian bên nhau đủ lâu, có lẽ ta vẫn sẽ yêu em,” Bùi Tế nói, bàn tay hắn bao lấy tay cậu, nhưng cuối cùng vẫn thành khẩn bổ sung, “Nhưng chúng ta có lẽ sẽ không có cơ hội gần nhau.”

Nếu không có mối quan hệ tình cảm này, hắn sẽ không yêu Hứa Triều Hi, cũng không thích bất kỳ ai khác.

Để một tiểu quỷ bình thường có thể ngẫu ngộ với Phong Đô Đại Đế là một việc quá khó khăn. Hứa Triều Hi cũng hiểu rõ việc này, đột nhiên vui mừng kêu lên: “Vậy Thiên Đạo kỳ thực đã làm một việc tốt đó.”

Ít nhất cũng chính bởi vì kiếp nạn năm đó mà anh ấy mới vào Chuyển Sinh Trì đầu thai lên Dương thế.

Bọn họ có thể tương ngộ đích xác do Thiên Đạo, nhưng hắn cũng chẳng thể sinh ra bất kỳ hảo cảm nào với Thiên Đạo hết. Bùi Tế nói nhỏ: “Niên Niên Ngốc.” Hắn sẽ không cảm tạ Thiên Đạo.

Hứa Triều Hi không phục: “Anh xấu xa!” Cư nhiên dám nói cậu ngốc!

Mặt lại bị nhéo nhéo.

“Anh ơi ~~”

“Sao vậy?”

Đôi mắt mang theo ý cười của nam quỷ nhìn cậu chăm chú, hắn thực sự vừa đẹp trai vừa dịu dàng.

Hứa Triều Hi vẫn chẳng có cảm giác chân thật về việc bạn trai mình là Phong Đô Đại Đế, nhưng nam quỷ trước mắt này là anh cậu, là bạn trai của cậu, điều này thì cậu rất rõ ràng.

Cậu rút bàn tay đang bị hắn nắm lấy rồi giơ lên ôm cổ hắn, cúi người về phía trước, cậu đỏ mặt nói khẽ: “Anh ơi, muốn hôn hôn.”

Ý cười trong mắt Bùi Tế lại càng đậm, hoặc có thể nói yêu cầu của tiểu quỷ thực hợp ý hắn, liền lại gần hôn cậu.

Lông mày chóp mũi hai quỷ chạm chạm nhau.

Lông mi Hứa Triều Hi run run, cậu khe khẽ nói: “Anh nhớ nhẹ chút nha ~~”

Bùi Tế áp vào môi cậu thì thầm: “Việc này ta không thể kiểm soát được.” Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng xoa môi cậu.

“Anh có thể kiểm soát mà! Phía dưới cũng còn nhịn được nữa là!” Tiểu quỷ ngoan cố chứng minh.

Nam quỷ không nhịn được nhíu mày, hắn thở dài: “……Niên Niên, đừng nói nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.