Sau Khi Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Người Yêu Cũ, Tôi Hot

Chương 31



Sáng hôm đó, sau khi đến bệnh viện thăm mẹ xong, Nguyễn Tụng kín đáo quay lại trường cũ tổ chức sinh nhật cho giáo sư của mình, kết quả giáo sư phát bệnh, trở thành một chủ đề nóng trên bảng tìm kiếm.

Video trên đầu trang tìm kiếm, là sinh viên của Viên Ấn Hải quay lại cảnh Nguyễn Tụng tặng bánh ngọt cho Viên Ấn Hải, không ngờ phía sau lại xuất hiện sự cố.

Mọi người vây quanh Nguyễn Tụng đu idol, viện trưởng lại không biết bị làm sao, bỗng nhiên hai mắt nhắm nghiền, ngã xuống bục giảng.

Sinh viên có mặt tại hiện trường nháy mắt nháo nhào lên, mừng rỡ đều biến thành kinh hoảng.

Nguyễn Tụng là người lớn tuổi nhất có mặt ở đây, khá là điềm tĩnh phát huy tác dụng đàn anh của mình.

Lấy điện thoại gọi xe cấp cứu, nói rõ ràng mạch lạc thời gian địa điểm, tình trạng của cú ngã, sau đó lại bảo các sinh viên có mặt tản ra để không khí lưu thông, vừa hướng dẫn mọi người tìm thuốc trợ tim trong túi của Viên Ấn Hải, vừa quỳ xuống đất bắt đầu sơ cứu ép tim.

Động tác kỹ thuật tiêu chuẩn, toàn bộ quy trình liền mạch không đứt đoạn, tất cả sinh viên có mặt đều tự động nghe theo sắp xếp của anh.

Nhậm Khâm Minh rất nhanh đã từ bãi đỗ xe dưới tầng chạy lên, chỉ chờ xe cấp cứu vừa tiến vào khuôn viên trường thì sẽ lập tức cõng người xuống dưới, đưa lên xe.

Cảnh tượng lúc đó vô cùng cấp bách, đừng nói là sinh viên có mặt, chính những người xem video như bọn họ cũng cảm thấy khiếp sợ.

Cuối video, mọi người thấy Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh, hai người cùng lên xe cấp cứu rời đi, lúc đó mới coi như thở phào được một hơi.

Cũng may có người đi theo báo cáo lại tình hình, Viên Ấn Hải được đưa đến bệnh viện, nhờ Nguyễn Tụng sơ cứu kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng.

Bình luận bên dưới blog này hầu như đều là sinh viên đại học A có mặt tại hiện trường lúc đó.

[Đậu má á á á, làm tôi sợ muốn chết, nếu không phải có đàn anh Nguyễn Tụng ở đó, chúng ta nhất định sẽ hoảng loạn không làm được gì, rơi lệ.jpg]

[Vốn là, hôm nay đàn anh đột nhiên xuất hiện, nói muốn cho viện trưởng một niềm vui bất ngờ, bảo bọn tôi phối hợp cùng, bọn tôi còn đang vui phơi phới kìa.]

[Viện trưởng Viên đúng là rất tốt, nhưng tuổi tác của thầy cùng lớn rồi, trong trường vẫn luôn khuyên ông lui về, không lên lớp giảng dạy nữa chỉ cần chuyên tâm sáng tác thôi, nhưng mà viện trưởng không muốn, nói là muốn dạy nhiều thêm mấy học sinh nữa, rơi lệ.jpg x3]

[Viện trưởng Viên đối với ngành biên kịch của chúng ta mà nói chính là tài sản vô cùng quý giá, tác phẩm xuất sắc thầy viết nhiều vô số, may mà hôm nay đàn anh Nguyễn Tụng đến đây, trong cái rủi vẫn có cái may, chắp tay trước ngực.jpg]

[Sơ cứu ép ngực thực sự rất tốn sức, nửa chừng đàn anh cũng thở không ra hơi, nhưng bọn tôi không ai dám lên giúp một tay! Buồn.jpg]

[Viện trưởng Viên dẫn dắt nhiều học sinh như vậy, vậy mà chỉ có đàn anh Nguyễn Tụng nhớ hôm nay là sinh nhật viện trưởng, quay về thăm thầy, sau đó lại ra tay cứu người, có lẽ đây thực sự là duyên phận đặc biệt giữa người với người, rơi lệ.jpg]

[Đúng vậy! Nghe nói trước kia hồi còn đi học, quan hệ của đàn anh với viện trưởng tốt lắm, còn thường xuyên thức đêm cùng viện trưởng sửa kịch bản nữa, aiz, buồn.jpg x3]

[Hơn nữa, con gái viện trưởng đang làm nghiên cứu khoa học ở nước ngoài, điện thoại di động chẳng mấy khi có tín hiệu, trong thời gian ngắn cũng không thể chạy về kịp.]

Rất nhanh đã có người lập một danh sách tất cả các tác phẩm mà phòng làm việc của Viên Ấn Hải từng viết, kết hợp với thời khóa biểu của Viên Ấn Hải, phải nói ông ta thực sự là chiến sĩ thi đua trong ngành, thân thể có vấn đề cũng là chuyện bình thường.

Hơn nữa chuyện vừa xảy ra, ekip chương trình "19 ngày bên nhau" cũng không dám thúc giục, để Nhậm Khâm Minh và Nguyễn Tụng an tâm ở lại bệnh viện.

Cùng theo đó, mối quan hệ thầy trò "Thân thiết", đi đâu cũng có nhau của Nguyễn Tụng và Viên Ấn Hải cũng nổi lên mặt nước.

Tin tức truyền miệng từ người này sang người kia trong đám sinh viên nam nữ đàn em vô cùng nhanh, ngay cả chuyện Nguyễn Tụng là người thành phố B, con gái Viên Ấn Hải ở nước ngoài không về ăn tết được, hai người vì tham gia chung một hạng mục viết kịch bản mà cùng nhau đón giao thừa cũng truyền ra.

Một bên là ngôi sao sáng đức cao vọng trọng trong giới biên kịch, một bên là sinh viên tuổi trẻ tài cao, nhiệt độ đề tài muốn hạ thấp cũng thấp không được.

Cùng ngày bức ảnh Nguyễn Tụng trực đêm trong phòng bệnh trong điện thoại di động của các y tá cùng "Lan truyền" lên mạng internet.

Không khó để nhìn ra vẻ mệt mỏi lộ rõ trên mặt anh, ngồi dựa vào lưng ghế ở cạnh giường vẫn có thể ngủ được, cuối cùng vẫn là Nhậm Khâm Minh lấy đồ vệ sinh cá nhân xong quay lại, ôm anh lên giường.

Đúng như dự đoán, cư dân mạng lại lần nữa thấy đau lòng.

[Chuyện xui xẻo gì vậy chứ, chân trước mẹ ảnh vừa mới sinh bệnh, chân sau thầy giáo cũng ngã bệnh, rơi lệ.jpg]

[Thầy Nguyễn thực sự chỉ là không thích nói chuyện thôi, chứ kỳ thật trong lòng ảnh rất ấm áp, lần trước gọi video với dì cũng vậy, có thể nhìn ra ảnh là người con vô cùng hiếu thuận, hức hức hức.]

[Ôi... Hi vọng anh nhà Mị ở bên cạnh, chăm sóc cho thầy Nguyễn thật tốt, thật sự khiến người ta đau lòng hết sức mà.]

[Nghe nói người thân của viện trưởng đều đang ở nước ngoài, trước khi bọn họ chạy về tới nơi, thầy Nguyễn nhất định không thoát thân được.]

[Dây thừng chuyên đứt chỗ nhỏ, vận rủi chuyên tìm người số khổ, đúng là đã nghèo còn gặp cái eo mà, hi vọng viện trưởng nhanh chóng khỏe lại, tôi thật sự rất thích bộ phim "Bông hướng dương cuối cùng" của ông ấy, khóc lớn.jpg x3]

Nguyễn Tụng lướt bình luận, đọc đến comment này thì thực sự không nhịn được cười.

Nếu chỉ vì bị anh đơn giản dọa cho hai lần như vậy mà cọng dây thừng Viên Ấn Hải này thật sự có thể đứt được, vậy thực sự là chuyện vui lớn, anh sẽ lập tức bảo Nhậm Khâm Minh lái xe chở mình đi mua pháo hoa, đốt pháo ăn mừng.

Nhưng lần này không chỉ có cư dân mạng mà ngay cả y tá trong bệnh viện cũng vô cùng lo lắng, một người hai người đều ân cần hỏi han, làm giúp tất cả những gì mình có thể.

Không vì nguyên nhân gì khác, mà là vì bệnh viện Viên Ấn Hải điều trị đúng lúc cùng một bệnh viện với mẹ Nguyễn Tụng, bệnh viện số 1 thành phố A.

Hôm qua Từ Lan vội vàng chạy tới, một là muốn xem xem lý do Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh dùng để xin nghỉ với ekip chương trình có phải thật không, hai là sợ lỡ như không phải thật, bác sĩ y tá trong bệnh viện sơ ý vạch trần họ trên internet thì không ổn, cho nên đặc biệt tới chào hỏi.

Cô nói hai người họ rời khỏi chương trình là để xử lý một vài chuyện riêng tư khác, nhờ mọi người không nói ra bên ngoài.

Bao gồm cả bức ảnh "Mệt mỏi" của Nguyễn Tụng cũng là do Từ Lan sắp xếp chụp lại, đã làm thì phải làm cho chót, giờ Nguyễn Tụng chính là sinh viên đã tốt nghiệp nhiều năm những vẫn không quên ơn dìu dắt của thầy giáo.

Nói đến, đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Tụng trở lại bệnh viện sau khi nổi tiếng nhờ tham gia gameshow, ánh mắt của bác sĩ y tá nhìn anh nhất thời không giống trước.

Trước đó mọi người chỉ biết công việc của Nguyễn Tụng không tệ lắm, nếu không làm sao có khả năng một mình gánh vác chi phí chữa bệnh của mẹ, nhưng biểu hiện của Nguyễn Tụng trên show, rõ ràng vượt quá tiêu chuẩn "Không tệ lắm".

Thỉnh thoảng mấy cô gái lại hưng phấn rủ nhau, tốp năm tốp ba muốn vào xin chữ ký.

Có người muốn xin chữ ký của anh, cũng có người muốn xin chữ ký của Nhậm Khâm Minh.

Trời mới biết, bình thường các cô thường xuyên thảo luận với nhau về họ, nhưng lần đầu tiên thấy anh đẹp trai Nhậm Khâm Minh trong lòng các cô kích động đều kích động muốn phát điên.

Ngay cả bác sĩ chính luôn mơ hồ lo lắng không biết anh kiếm tiền phẫu thuật từ đâu ra cũng nhân lúc đến thăm phòng bệnh của mẹ Nguyễn Tụng, nói với anh mấy câu: "Sao trước chẳng bao giờ nghe cậu nói là đang yêu đương với Nhậm Khâm Minh vậy, công tác giữ bí mật làm quá tốt rồi đấy. Thực ra hoàn toàn có thể bảo cậu ta giúp cậu đóng viện phí mà, cậu cũng đỡ phải vất vả."

Số tiền kia với người bình thường như họ mà nói có thể là một ngọn núi lớn, nhưng đối với cấp bậc siêu sao cỡ Nhậm Khâm Minh, hoàn toàn là việc chỉ cần động đậy đầu ngón tay một chút, việc nhỏ như con thỏ.

Lúc nói chuyện bọn họ đứng ngay cạnh giường mẹ Nguyễn.

Nguyễn Tụng còn chưa kịp nói gì, mẹ Nguyễn đã lên tiếng phê bình: "Sao lại gọi là "Hoàn toàn có thể" được, thằng bé cũng không có nghĩa vụ phải chăm sóc cho tôi, tiền nhiều hơn nữa thì cũng là do thằng bé kiếm được bằng bản lĩnh của mình."

"Ôi dì ơi, cái này dì cũng phân biệt rành rọt quá rồi, y tá trong khoa đều đang bàn tán kia."

Bác sĩ đẩy mắt kính cười cười: "Nhậm Khâm Minh bây giờ là ảnh đế, nhưng trước đây lúc còn đi học cấp ba, anh ta đã là cái gì đâu, lúc đó không phải đều được dì và Tiểu Tụng chăm sóc sao. Trên mạng đều nói rõ rành rành rồi, cha mẹ anh ta ly dị từ khi anh ta còn nhỏ, bản thân có gia đình mới thì cũng không quản anh ta nữa, mỗi tháng đều chỉ cấp học phí với chút chút tiền ăn, ngay cả tiền mua sách vở với tiền tiêu vặt đều do dì hỗ trợ, bây giờ anh ta đóng một chút tiền viện phí cho dì thì có sao."

Việc này trước đây Nhậm Khâm Minh đã có lần nhắc qua trong một buổi phỏng vấn. Bây giờ nhắc tới, mọi người có nói cũng không phải nói Nguyễn Tụng và mẹ Nguyễn.

Thực ra nếu lúc trước Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh không chia tay, tiền phẫu thuật nhất định sẽ do Nhậm Khâm Minh bỏ.

Nhưng vấn đề là bọn họ chia tay rồi.

Hơn nữa không chỉ chia tay không, mà lúc chia tay còn náo loạn rất khó coi, lúc đó Nguyễn Tụng vì chuyện với Viên Ấn Hải mà thấy tiền là phiền, bèn ném một câu "Thu mấy đồng tiền thối của cậu lại" thẳng vào mặt Nhậm Khâm Minh.

Bác sĩ tiếp xúc với Nguyễn Tụng lâu như vậy, vẫn hiểu được một chút tính cách của anh: "Hay là do Tiểu Tụng cố chấp, không chịu nhận đồ của người khác?"

Nguyễn Tụng mím mím môi, cuối cùng vẫn là mẹ Nguyễn lên tiếng trước: "Tiền mua sách vở với tiền tiêu vặt thì đáng bao nhiêu, có mấy trăm tệ, sao có thể so sánh với tiền phẫu thuật."

"Chút chi phí này với Nhậm Khâm Minh mà nói..."

Bác sĩ còn chưa nói hết lời, một giọng nam trầm đã vang lên ngoài cửa: "Chủ yếu là do anh Tụng biết kiếm tiền."

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Ba người quay đầu nhìn về phía người nói, thấy Nhậm Khâm Minh đóng cửa phòng lại, tháo khẩu trang xuống đi vào: "Mỗi lần tôi đều nghĩ nếu lần này anh Tụng không nộp được tiền viện phí thì mình sẽ nộp giúp, kết quả anh Tụng luôn không cho tôi cơ hội, đến tận lần cuối cùng dì làm phẫu thuật cũng không chịu cho."

Nói xong Nhậm Khâm Minh và Nguyễn Tụng liếc nhau một cái đầy vi diệu.

Thật ra trong lòng họ đều hiểu, nếu giữa chừng không có show giải trí này chen một chân, Nguyễn Tụng không thể bỏ ra một lúc nhiều tiền như vậy, rất có thể sẽ mở miệng hỏi mượn hắn.

Bác sĩ thấy Nhậm Khâm Minh thoải mái như vậy sự nhiệt tình trong lòng nhất thời không biết chảy đi đâu, xoa xoa tay tự giễu nói: "Cậu xem, tôi thật sự không chú ý đến phim ảnh, lúc trước cậu tìm tôi hỏi thăm tình hình của dì, tôi cũng không nhận ra cậu."

Nhậm Khâm Minh chỉ lắc đầu ra hiệu không vấn đề gì.

Hắn đã sớm quen với việc, rõ ràng bản thân không hề làm gì, nhưng lại được người khác kính trọng, đối xử đặc biệt nhờ cái danh hiệu này.

Ba người tụ lại một chỗ, bác sĩ kia tinh ý chỉ ra ngoài cửa: "Vậy mọi người nói chuyện đi, tôi tiếp tục qua thăm các phòng khác."

Nguyễn Tụng nhìn y như muốn nói thêm gì, nhưng bác sĩ đã chặn trước: "Tiểu Tụng không cần lo lắng cho thầy giáo của mình đâu, bác sĩ phụ trách ca của ông ấy là bác sĩ giỏi nhất về xuất huyết não. Người năm mươi, sáu mươi tuổi vốn có tỷ lệ phát bệnh cao, thầy cậu ngày thường công tác lại vất vả, còn thêm cả bệnh lý nền là huyết áp cao và tiểu đường, có thể cứu được đã là kỳ tích rồi, chỉ chờ tỉnh lại xem có di chứng như liệt nửa người hay thành người thực vật không thôi."

Nguyễn Tụng nhìn có vẻ vô cùng lo lắng gật đầu.

Trong lòng lại nghĩ, nếu xuất huyết não không trực tiếp tiễn lão xuống âm tào địa phủ, vậy thì tốt nhất mạng lão nên cứng một chút, tỉnh lại xem thiết lập tính cách lão khổ sở xây dựng nhiều năm vỡ nát như thế nào nào.

...

Bác sĩ rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ.

Đêm lạnh như nước, ánh trăng trong vắt từ ngoài khung cửa sổ lọt vào.

Mẹ Nguyễn nhìn hai đứa trẻ đứng trước mặt mình, đau lòng thở dài, mỗi tay dắt tay một người: "Mẹ lớn tuổi rồi, không hiểu chuyện giữa thanh niên các con, nhưng mẹ nhìn hai đứa cùng nhau đến tận giờ lại thấy thật đáng tiếc, trong lòng không muốn hai đứa đau khổ, sợ sau này hai đứa sẽ hối hận."

Rõ ràng vẫn còn yêu nhau, lại không ở bên nhau.

Này gần như là một trận đấu trí trá hình, bà từ đầu đến cuối vẫn luôn giả như không biết, thực ra trong lòng lại rõ ràng, hai người họ đã chia tay.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy, người phụ nữ trên giường bệnh đã không còn trẻ nữa.

Không giống như hồi bọn họ vẫn đang học cấp ba, Nguyễn Tụng không chịu đắp chăn, không chịu dọn dẹp nhà cửa thì có thể đuổi theo sau mông anh đòi đánh.

"Hai đứa đã không muốn nói cho mẹ biết, vậy mẹ cũng không hỏi nhiều, chỉ hi vọng hai đứa suy nghĩ thật kỹ, có chuyện gì thì cùng nhau đối mặt, không cần sợ gây thêm phiền phức cho đối phương mà tự mình đè nén trong lòng." Mẹ Nguyễn thực lòng coi Nhậm Khâm Minh như con trai mình mà đối đãi.

Nhậm Khâm Minh rất cảm động, giống như trong video lần trước, chủ động bày tỏ thái độ, ngồi ghé lên giường cầm tay mẹ Nguyễn nói: "Trước kia do con quá tự cao, luôn cho mình là đúng, chỉ lo đến chuyện ra mắt đóng phim, không nghiêm túc suy nghĩ cho anh Tụng, giờ sẽ không như thế nữa, con nhất định sẽ theo đuổi lại anh Tụng."

Mẹ Nguyễn gật đầu liên tục nói nói được được, sau đó lườm Nguyễn Tụng: "Con thì sao?"

Nguyễn Tụng bĩu môi, nghiêm mặt nói: "Con cái gì ạ, chính cậu ta cũng nói rồi, chia tay là do cậu ta không chịu suy nghĩ, liên quan gì đến con."

Mẹ Nguyễn giơ tay muốn tát một cái lên mông anh.

Nguyễn Tụng y như đứa nhỏ, bất đắc dĩ che mông né qua một bên, nói dỗi: "Được rồi, vậy sau này có chuyện gì con nhất định sẽ không giấu đi, không nói gì như trước nữa. Cho dù điện thoại mất tín hiệu, người đại diện không liên lạc được, phải đi máy bay đến phim trường Nhậm Khâm Minh đang quay phim, con cũng phải ghé vào tai cậu ta nói lý do tại sao hôm nay con không vui cho cậu ta biết."

Mẹ Nguyễn lập tức bị chọc cười: "Thằng nhóc thối nhà con, Khâm Minh đây là thật sự bận quay phim."

Nguyễn Tụng cây ngay không sợ chết đứng: "Vậy con đúng thực là không vui mà. Cậu ta là bạn trai con, thế mà ngay cả lúc con đang không vui cũng không thể ở bên cạnh an ủi, vậy còn cần cậu ta làm gì."

Mẹ Nguyễn: "Thằng bé đi đóng phim không phải là vì lo bản thân không cùng trình độ với con, muốn đi đường tắt sao?"

Nguyễn Tụng: "Con mặc kệ, muốn trách thì trách cậu ta tự nhiên ra mắt làm ngôi sao, con có bắt cậu ta làm thế đâu."

"Ôi, cái thằng nhóc thối này..." Mẹ Nguyễn nghe anh trả treo thì không nhịn được bật cười.

Nguyễn Tụng còn mạnh miệng: "Thì đúng thế mà."

Nhậm Khâm Minh nhìn hai người tranh cãi cũng cười theo, vội chạy ra giảng hòa: "Con thật sự có thể theo đuổi lại anh Tụng một lần nữa, dì đừng lo lắng, chỉ cần nghỉ ngơi giữ gìn sức khỏe thật tốt là được rồi."

Nguyễn Tụng liếc hắn: "Tự tin ghê ha."

Nhậm Khâm Minh nghe xong cũng không tiếp lời, chỉ tốt tính cười cười, xong còn len lén liếc qua eo anh.

Tuy năm đó chia tay, tình huống phức tạp hơn nhiều so với những gì bọn họ nói với mẹ Nguyễn bây giờ, nhưng trải qua đoạn thời gian ở chung khi quay chương trình, Nhậm Khâm Minh đúng là đã lấy lại được sự tự tin của mình.

Dù sao dựa theo kinh nghiệm trước đây, chỉ cần tiếp cận được thân thể của Nguyễn Tụng, chuyện anh nhả ra chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.

...

Sáng sớm hôm sau, vô số bạn bè của Viên Ấn Hải đều chạy tới thăm, trong đó đương nhiên có cả Giang Trí và Tôn Khải Tư.

Nguyễn Tụng báo lại tình trạng bệnh, ngồi cạnh giường tiếp đãi, làm tròn chức trách sắp xếp đủ các loại quà tặng mọi người mang tới, bận rộn trước sau, hoàn toàn không nhìn ra giữa anh và Viên Ấn Hải có chuyện không vui.

Bao gồm cả việc sau đó phòng bệnh có quá đông người tới, thông báo không nên để tất cả sinh viên đại học A tới thăm, chỉ cử một người đại diện đến cũng là Nguyễn Tụng đứng ra nói.

Ai tới cũng phải khen một câu Viên Ấn Hải tốt số, chọn được một cậu học trò biết uống nước nhớ nguồn.

Trong một đêm, Nguyễn Tụng dường như lại trở thành học trò thân truyền được Viên Ấn Hải đưa đến tham dự tiệc sinh nhật năm nào.

Những bậc tiền bối trong giới trước chỉ gặp mặt ngắn ngủi có một lần, nay đều chủ động muốn xin phương thức liên lạc của Nguyễn Tụng, cho dù Nguyễn Tụng đã từ chối, nói mình năng lực không đủ, họ cũng kiên trì bày tỏ quyết tâm sau này có cơ hội thì cùng hợp tác.

Vì thế Nguyễn Tụng chỗ nào cũng không đi, chỉ ở trong phòng bệnh của Viên Ấn Hải quét mã QR, là đã gần như gặt hái được hết toàn bộ các mối quan hệ của Viên Ấn Hải.

Lại thêm có Giang Trí và Tôn Khải Tư ra mặt cho anh, danh sách bạn tốt trên Wechat của Nguyễn Tụng mở rộng cực nhanh.

Trong đó không thiếu việc giới thiệu qua tay, tỷ như người tới là A, nhưng vừa đi về, A đã gửi số Wechat của anh cho thêm B C D nữa, đều nói là có hạng mục muốn hợp tác nên làm quen với anh luôn.

Một phòng bệnh nho nhỏ, hoàn toàn trở thành hình ảnh thu nhỏ của ngành công nghiệp giải trí truyền hình và điện ảnh.

Một mặt Nguyễn Tụng ai đến cũng không từ chối, một mặt lại cảm thấy trào phúng. Nghề này của bọn họ chính là như vậy, nhiều lúc mọi người vây quanh nâng đỡ anh, muốn làm quen với anh không phải do anh giỏi thế nào hay năng lực chuyên môn của anh tốt đến đâu, mà chỉ phụ thuộc vào việc anh có thể gây được chú ý hay không.

...

Chuyện "Rầm rộ" như vậy, tất nhiên Phương Duy phải nghe đến được.

Hôm nay vốn đã hẹn sẽ tổ chức họp lớp để đám bạn cũ gặp mặt ôn chuyện, nào ngờ ngay trước một ngày Viên Ấn Hải lại gặp chuyện.

Không ít bạn học ở xa đã định không tới, đều mua vé máy bay quay về.

Một nhóm người hẹn gặp nhau ở khách sạn, rồi cùng vào bệnh viện thăm hỏi.

Nếu là trước kia, bọn họ họp lớp Nguyễn Tụng không tới tham gia cũng không ai hỏi.

Dù sao hồi còn đi học, Nguyễn Tụng cũng không thân với bạn học trong lớp, giao lưu vô cùng ít, chờ tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong, đối phương lại không nói tiếng nào xóa bạn bè với tất cả bọn họ, sau đó tin tức hoàn toàn không có, ngay cả việc liệu anh có còn làm biên kịch không cũng không ai biết.

Cho dù mọi người đối với tình hình của anh vô cùng hiếu kỳ, Phương Duy là người lăn lộn tốt nhất trong đám bọn họ, cũng là người khởi xướng mỗi lần tổ chức học lớp, gã không chủ động nhắc tới, mọi người cũng không thể khơi khơi thảo luận được.

Chỉ là hôm nay rõ ràng không thể tránh né như trước nữa.

Một khi đã có khởi đầu, phía sau nhất định có người tiếp ứng.

"Phương Duy, sao năm nay họp lớp ông không gọi cả Nguyễn Tụng đến?"

"Đúng vậy đúng vậy, lúc trước tôi còn tưởng cậu ta đổi nghề, không cùng ngành với chúng ta, ông mới bỏ qua không mời."

"Gần đây cậu ta lên chương trình giải trí kia xong thì nổi tiếng thật đấy, bạn gái tôi ngày nào xem xong cũng hú hét muốn phát cuồng."

"Tôi trước kia không biết cậu ta cũng ở trên diễn đàn đó, hình như tại tôi gia nhập diễn đàn quá muộn, cái nick clone "001" này đã biến mất trước khi tôi tham gia rồi."

"Chẳng trách trước đây viện trưởng quý cậu ta như vậy, đúng là bình thường trong lòng nghĩ đến, lúc quan trọng còn có thể cứu mạng."

"Ôi tôi nói chứ, kiểu người có thiên phú tốt như vậy sao có thể lãng phí mà đi chuyển nghề được, Phương Duy, lần này ông nhớ thêm Wechat của cậu ta đấy, sau này có hoạt động thì thì gọi người ta tới tham gia cùng, nghe không?"

Tối hôm trước Phương Duy đụng phải vách tường ở chỗ Viên Ấn Hải, trong lòng vốn đã không vui.

Giờ Viên Ấn Hải đổ bệnh, nháy mắt Nguyễn Tụng trở thành học trò đáng kiêu ngạo nhất của Viên Ấn Hải trong mắt mọi người.

Gã lại còn phải đối mặt với thuyết giáo và chất vấn của bạn học, tính tình có chút không kiềm chế được.

Cuối cùng bạo phát sau khi một người phụ họa theo, nói lần sau có hoạt động thì nhớ phải rủ Nguyễn Tụng cùng đi, gã quay phắt lại nhìn đối phương: "Nguyễn Tụng thì có thiên phú nỗi gì? Cậu ta có từng làm ra được một tác phẩm nào không?"

Phương Duy nghĩ mình hỏi như vậy, mọi người nhất định sẽ yên tĩnh lại.

Nhưng tình huống thực tế lại là, ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn không chút khiếp sợ: "Chỉ là vì chúng ta không biết bút danh của cậu ta là gì thôi, từ hồi còn đi học cậu ta đã khiêm tốn sẵn rồi, làm chuyện gì cũng không thấy nói ra bao giờ."

Mấy người khác: "Đúng đấy, nói không chừng cậu ta chính là ông chủ đằng sau bút danh lớn nào đó. Nếu không có chút tài năng, sao năm đó viện trưởng lại đối tốt với cậu ta như vậy được."

Dứt lời, là những tiếng "Đúng thế", "Phải đó", "Tôi cũng thấy vậy" vang lên liên tiếp.

Phương Duy cảm giác mình cũng bị chọc cho tức điên.

Đám người này cái gì cũng không biết, chỉ dựa vào chút ấn tượng bên ngoài đã kết luận Nguyễn Tụng có thiên phú, là thiên tài.

Người làm gã thấy khó hiểu nhất vẫn là Viên Ấn Hải.

Rõ ràng Viên Ấn Hải biết Nguyễn Tụng là tên ngu ngốc chỉ biết sao chép, tại sao lại thiên vị cậu ta đến vậy! Rốt cuộc thì gã có điểm nào thua kém Nguyễn Tụng.

...

Nếu nói ở trên đường nghe mọi người bình phẩm về Nguyễn Tụng, trong lòng Phương Duy đã tích tụ không ít khó chịu.

Vậy hiện tại lâu ngày gặp lại, Phương Duy phát hiện Nguyễn Tụng không chỉ không xấu hổ vì bản thân là kẻ đạo văn, lại còn như người không liên quan, đi qua đi lại trong phòng bệnh, trò chuyện cũng các bạn học cũ và các tiền bối trong giới, cảm giác khó chịu trong lòng gã nháy mắt bị khuếch đại hết cỡ.

Tình cờ Viên Ấn Hải lại chọn lúc này để tỉnh lại.

Người có mặt trong phòng rất nhanh đã phát hiện ông ta mở mắt, Nguyễn Tụng cũng nhanh nhẹn bấm chuông gọi bác sĩ ở đầu giường.

Viên Ấn Hải xuất huyết não tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là khuôn mặt cực kỳ lo lắng của Nguyễn Tụng, tựa như ông ta vẫn chưa tỉnh khỏi cơn ác mộng, suýt chút nữa lại ngất đi.

Còn chẳng thà cứ để ông ta hôn mê tiếp cho rồi.

Khi bác sĩ chạy tới kiểm tra các chỉ số của ông ta cũng phải ngạc nhiên thông báo, Viên Ấn Hải bị xuất huyết não ở độ tuổi cao như vậy, thế mà lại không để lại bất cứ di chứng nào.

"Sau này chỉ cần kiểm soát huyết áp và lượng đường trong máu ở mức ổn định, giữ tâm trạng luôn vui vẻ thoải mái là được, còn nữa, phải cố gắng tránh những công việc phải suy nghĩ quá độ hết sức có thể."

Bác sĩ vui mừng đứng cạnh giường bệnh, thâm ý sâu xa cảm khái: "Thật sự nguy hiểm, quá nguy hiểm, ngài nhất định phải cám ơn cậu học trò này của mình đấy. Nếu không phải cậu ấy gọi xe cấp cứu và sơ cứu kịp thời, tình hình của ngài sẽ rất nguy hiểm."

Viên Ấn Hải ôm một tia hi vọng cuối cùng, rằng chuyện Nguyễn Tụng xuất hiện trong lớp học của ông ta chỉ là một giấc mơ, hỏi: "... Học trò nào cơ?"

Bác sĩ sửng sốt, cho là trí nhớ của ông ta có vấn đề: "Ngài không nhớ sao? Chính là người bên cạnh ngài, Nguyễn Tụng, là học trò mà ngài coi trọng nhất."

Nguyễn Tụng hiền lành ngồi cạnh mép giường, thân mật nghiêng người trò chuyện với Viên Ấn Hải: "Thầy? Bây giờ thầy còn cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?"

"..."

Viên Ấn Hải nhắm mắt lại xem như không nghe thấy gì, trong lòng nói, chỉ cần anh không xuất hiện, đó chính là việc thoải mái nhất rồi.

Nhưng ông ta như vậy vào trong mắt người khác, họ cũng chỉ tưởng rằng ông ta còn đang mệt.

Giang Trí đi đầu khen ngợi Nguyễn Tụng: "Lão Viên, lần này ông may mắn nhặt được cái mạng về, nhất định phải cảm ơn Tiểu Tụng đấy."

Sau đó là nhóm bạn học cũ của Nguyễn Tụng tiếp lời: "Đúng đó viện trưởng, này mà đổi thành bất cứ người nào trong số bọn em, thì chẳng ai biết phải sơ cứu ép ngực thế nào đâu."

"Cho dù có biết cũng không dám chắc là sẽ thành công, đều là học theo video hướng dẫn, khoa chân múa tay thôi."

Trong phòng bệnh mọi người anh một câu tôi một lời, đều hết lời khen ngợi Nguyễn Tụng.

Nguyễn Tụng nhìn Viên Ấn Hải nằm im trên giường không nhúc nhích, từ chối đối mặt với hiện thực, dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể xuất huyết não thêm lần nữa, vững vàng ngồi nghe.

Mãi đến khi Tôn Khải Tư bất thình lình lên tiếng: "Đúng rồi anh Tụng, tôi đột nhiên nhớ ra, IP về vụ giết người hàng loạt đang rất hot gần đây kia có phải tìm anh làm biên kịch không? Vậy chắc là quay chương trình xong anh sẽ bắt đầu bắt tay vào thảo luận kịch bản với bên sản xuất nhỉ?"

Nguyễn Tụng kín đáo liếc mắt nhìn Phương Duy, người đứng bên rìa đám đông, đang nhẫn nhịn đến cực hạn, hời hợt đáp: "Ừ, nhà sản xuất bên họ dạo gần đây đang đối chiếu sắp xếp thời gian với tôi, nếu không có gì bất ngờ thì quay chương trình xong là sẽ gặp mặt họp bàn luôn."

Phương Duy quả nhiên: "???"

Những người khác trong phòng bệnh vừa nghe đến hạng mục này hóa ra là được Nguyễn Tụng đảm nhận, lập tức "Ồ" lên, liên tục chúc mừng, đều nói Nguyễn Tụng không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng thì ai nấy đều phải giật mình.

Tôn Khải Tư cười tươi hơn hớn, nói: "Vậy anh còn giấu làm gì, đây chính là hạng mục lớn, bao nhiêu người thèm thuồng mà không lấy được đây, viện trưởng Viên nhất định còn chưa biết anh là biên kịch chính của bộ phim này."

Nguyễn Tụng "À" một tiếng, khiêm tốn ngầm thừa nhận.

Lông mày Viên Ấn Hải nháy mắt chau lại, ánh mắt mờ mịt ban đầu nháy mắt trở nên minh mẫn, nhìn thẳng về phía Phương Duy: "... Chủ biên hạng mục này không phải là trò sao?"

Bên cạnh có mấy người bạn học cũ đã nghe Phương Duy khoe khoang từ trước cũng nghi hoặc nhìn gã, ánh mắt giống như đang nói Phương Duy khoác loác mạnh miệng.

Phương Duy tức muốn nổ phổi, đang muốn lên tiếng biện giải cho mình đôi câu thì điện thoại trong túi vang lên.

Cố Dữ Châu gọi điện tới: "Chúng tôi bên này đã cẩn thận kiểm tra đối chiếu tư liệu do ngài cung cấp, phát hiện Nguyễn Tụng không hề có hiềm nghi đạo văn, cho nên hôm qua, về vấn đề quyết định nên chọn ai làm biên kịch chính, chúng tôi đã mở một cuộc họp thảo luận, có lẽ đành phải nói xin lỗi với thầy Phương."

Phương Duy: "?????"

Thù mới hận cũ xông lên đầu, Phương Duy trong nháy mắt bùng nổ, không thèm biết trong phòng còn có bao nhiêu người, gã gào lên với điện thoại: "Sao có chuyện cậu ta không sao chép được! Cậu ta chính là đồ ăn cắp! Chuyện ván đã đóng thuyền, không tin các người hỏi thầy của tôi, đúng lúc thầy cũng đang trong phòng bệnh."

Viên Ấn Hải vừa nghe là vì chuyện này, hai mắt tức thì tối sầm, muốn gã nhanh ngậm miệng lại, nhưng điều kiện thân thể không cho phép, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra mấy tiếng ho khan.

Người bên cạnh thấy tâm trạng hai người kích động như vậy, tinh thần hóng hớt lập tức dâng cao: "Cái gì mà không sao chép với có sao chép? Đạo văn à?"

Phương Duy bây giờ cũng chẳng quản được nhiều như vậy, nếu Nguyễn Tụng dám lặp đi lặp lại, nhiều lần đụng chạm đến thứ của gã, vậy không thể trách gã không nể mặt mũi được, cho dù Viên Ấn Hải có bao che cũng không thể cứu được Nguyễn Tụng.

Phương Duy tức giận nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tụng, trực tiếp mở loa ngoài, vô cùng chán ghét nói: "Đó không phải là sao chép sao, Nguyễn Tụng, chẳng lẽ cậu thật sự một chút liêm sỉ cũng không có à? Sao chép tác phẩm tốt nghiệp của tôi để mang đi dự thi, nếu không phải viện trưởng phát hiện đúng lúc, cản cậu lại, chỉ sợ lúc đó sự việc bai lộ, đại học A sẽ mang tiếng xấu ngàn năm!"

Tất cả mọi người: "???"

Phương Duy nghĩ mình ở trước mặt nhiều tiền bối trong ngành, còn cả bạn học cũ chọc thủng Nguyễn Tụng, Nguyễn Tụng nhất định sẽ sợ hãi tái mặt.

Nhưng sự thực bày ra trước mắt gã lại là Nguyễn Tụng không những không hoảng sợ, trên mặt còn tràn đầy kinh ngạc, giống như lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn về phía Viên Ấn Hải đang nằm trên giường bệnh: "... Thầy, thầy nói như vậy với cậu ta sao? Em sao chép luận án tốt nghiệp của cậu ta?"

Trong nhất thời, người nào có mắt trong phòng bệnh cũng đều dồn sự chú ý lên người Viên Ấn Hải, dường như đang chờ ông ta xoay ngược tình thế phức tạp này, bảo vệ lẽ phải.

Nhưng Viên Ấn Hải bệnh nặng mới tỉnh, đã phải đối mặt với tình huống tên ngu xuẩn Phương Duy chủ động đưa dao cho Nguyễn Tụng.

Sắc mặt ông ta vàng như nghệ, môi khẽ nhếch, mắt lồi ra, trên mặt đeo mặt nạ dưỡng khí, vừa định gian nan nói gì đó, thì lần thứ hai không không chịu được kích thích lại ngất đi.

Trong phòng bệnh nháo nhào cả lên.

Nguyễn Tụng dù bận vẫn ung dung lần thứ hai đứng dậy ấn chuông gọi bác sĩ ở đầu giường, chậm rì rì nói ra một câu nghe quen quen, giống lúc ở lớp học: "Tôi gọi bác sĩ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.