Phương Duy nói câu Nguyễn Tụng đạo văn giống như đốt pháo, tất cả mọi người có mặt trong phòng bệnh đều choáng váng trước đòn đánh này.
Cũng may là tình huống của Viên Ấn Hải không quá nghiêm trọng, được bác sĩ cứu về ngay tại chỗ.
Lần này Nguyễn Tụng không đứng cạnh ông ta nữa mà nhường vị trí lại cho Phương Duy.
Chờ Viên Ấn Hải run run rẩy rẩy mở mắt ra, nhìn thấy Phương Duy, người mới thở được một hơi nháy mắt lại cảm thấy không ổn.
Còn không bằng để ông ta nhìn thấy Nguyễn Tụng còn hơn.
Giống như những gì Phong Tiêu và Nguyễn Tụng đã trải qua, Viên Ấn Hải chọn học sinh vào phòng làm việc của mình, không chỉ xem năng lực chuyên môn có tốt không mà còn chuyên chọn những người gia cảnh không tốt, không có chỗ dựa, chọn người tính cách hướng nội, không thích giao lưu.
Một lớp hai mươi, ba mươi sinh viên, đều đang ở độ tuổi ngông nghênh trên dưới hai mươi, có thể thi vào đại học A đương nhiên sức học không tệ.
Không nói là rồng phượng trong loài người, cũng tuyệt đối là vạn người mới có một.
Đám con nít này ngoài miệng không tự cho mình là siêu phàm, nhưng Viên Ấn Hải hiểu rõ, trong lòng họ vẫn luôn cảm thấy mình mạnh hơn những người khác.
Vì thế chuyện ông ta cần làm, chỉ là ở trên lớp học phát tín hiệu, tuyển ra một đối tượng "Đặc biệt", tạo sự chênh lệch giữa đối tượng với những học sinh còn lại trong lớp.
Trừ phi người này thật sự là thiên tài ngàn năm có một, bằng không rất khó tránh khỏi tình trạng cứ cố vô thân, bị người châm chọc chỉ trỏ.
Khiến đám thanh niên ngông cuồng này nảy sinh sự "Đố kỵ", "Không phục" chính là lớp vỏ bảo vệ tốt nhất của Viên Ấn Hải.
Ông ta dạy học ở trường nhiều năm như vậy, mỗi một lần đều giống nhau, chưa khi nào thất thủ.
Thậm chí lâu lần, lại khiến ông ta nhận được cái mỹ danh ⸺⸺ đối xử bình đẳng với tất cả học sinh, vui vẻ giúp đỡ những học sinh chịu thiệt thòi.
Mà người duy nhất ông ta gặp có đủ tài năng để thuyết phục mọi người, chỉ có Nguyễn Tụng.
Lúc trước ông ta còn vui mừng, cùng khóa với Nguyễn Tụng chỉ có Phương Duy có thể miễn cưỡng đuổi kịp anh, ở trong lớp tạo thành một nhóm nhỏ, đầu óc lại đơn giản, hoàn toàn tin tưởng vào quyền uy của giáo viên.
Viên Ấn Hải lúc có lúc không, không ít lần lấy Nguyễn Tụng ra để kmích thích gã, khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt.
Nào ngờ tới nước đi này của mình lại biến thành gậy ông đập lưng ông.
Bây giờ nhìn lại, Phương Duy chính là một tên ngu ngốc không thể cứu chữa!
Người ở trong phúc mà không biết phúc, gã cứ nghĩ được ông ta "Chọn" là chuyện gì tốt đẹp lắm, nhất định phải lấy chuyện vốn có lợi cho gã ra bàn lại!
Viên Ấn Hải biết Nguyễn Tụng nổi nóng, nhất định sẽ quay sang gây sự với ông ta.
Ông ta nghĩ Nguyễn Tụng sẽ vạch trần mình trong khi show giải trí phát sóng trực tiếp, cũng nghĩ tới Nguyễn Tụng sẽ lên Weibo đối đầu với ông ta.
Chỉ không ngờ tới, người này thế mà lại cầm bánh ngọt đến, ở trước mặt ông ta giả ngu, diễn cảnh thầy trò tình thâm.
Nếu lần đầu tiên bị chọc tức đến mức xuất huyết não, Viên Ấn Hải còn không đoán được trong hồ lô của Nguyễn Tụng bán thuốc gì.
Vậy bây giờ lần thứ hai, ông ta đã nghĩ ra được toàn bộ, những tất cả đều đã muộn, có muốn ngăn Phương Duy lại cũng không ngăn được.
"Alo? Thầy Phương, ngài còn nghe điện không? Nếu không còn vấn đề gì nữa thì tôi cúp máy trước." Cuộc điện thoại với Cố Dữ Châu vẫn còn đang kết nối.
So với bệnh tình của Viên Ấn Hải, Phương Duy bây giờ rõ ràng càng muốn chứng tỏ sự trong sạch của mình, càng muốn lấy lại mặt mũi của mình hơn, muốn khiến mọi thứ vật về chủ cũ.
Gã vội vàng gọi một tiếng "Giám đốc Tiểu Cố", giữ người ở đầu dây bên kia lại: "Xin ngài khoan gác máy vội! Tạm thời đừng gác máy! Tôi cảm thấy ở giữa nhất định có hiểu lầm gì đó, "Thượng y" là tác phẩm tốt nghiệp của tôi, cũng là tác phẩm giúp tôi thành danh, tôi vốn nể nang tình cảm bạn học cũ, muốn giữ thể diện cho Nguyễn Tụng nên mới luôn giữ kín không nói ra, nhưng năm đó, cậu ta lấy cốt truyện của "Thượng y" tham gia thi đấu, suýt chút nữa khiến cậu ta không thể tốt nghiệp, sao mọi người có thể nói cậu ta không sao chép? Bây giờ còn muốn lấy hạng mục của tôi đưa cho cậu ta làm?!"
Trong phòng bệnh, ánh mắt của mọi người nhìn Nguyễn Tụng và Phương Duy đều đầy nghi hoặc.
Năm đó Phương Duy chính là dựa vào bộ "Thượng y" này mà một pháo nổi danh, danh tiếng lan xa, cái này mọi người đều biết, nhưng Nguyễn Tụng đạo văn suýt chút nữa không thể tốt nghiệp lại là chuyện khi nào...
Y tá và bác sĩ còn đang đứng ở cửa phòng bệnh chưa kịp tản ra nghe thấy tin tức chấn động như vậy thì cũng không nhịn được dừng chân lại.
Thậm chí người nhà của những bệnh nhân khác đi ngang qua hóng hớt, cũng có người không biết đã lấy điện thoại ra từ lúc nào, bắt đầu quay lại tình hình trong phòng.
Mà làm người trong cuộc, Nguyễn Tụng cũng giống như mọi người, "Tràn đầy nghi hoặc".
Anh vô tội nhìn mọi người trước mặt, không tiếng động tỏ ý bản thân mình chẳng biết gì cả.
Giọng nói điềm tĩnh trấn định của Cố Dữ Châu lần thứ hai truyền ra từ loa ngoài: "Chúng tôi quả thực đã dựa theo tài liệu mà anh cung cấp, kiểm tra thời gian trước sau. Cuộc thi mà Nguyễn Tụng tham gia có thời gian đăng ký báo danh rất dài, lúc mới bắt đầu báo danh, Nguyễn Tụng đã có lưu trữ file một lần, thời gian ghi chép trợ lý của tôi đã dựa theo quy trình tiêu chuẩn tra lại được, nếu ngài cần, chúng tôi có thể gửi lại cho ngài xem, thời gian của nó không chỉ trước bản thảo mà viện trưởng Viên sửa chữa góp ý cho ngài, mà thậm chí còn trước cả file gốc của ngài nữa."
Cũng có nghĩa là, nó có trước cả khi Phương Duy bắt tay vào thực hiện tác phẩm tốt nghiệp của gã!
"Nếu ngài kiên trì khẳng định Nguyễn Tụng có sao chép tác phẩm của ngài, vậy dựa theo trình tự thời gian trực quan, chúng tôi hoàn toàn có thể hoài nghi ngược lại là ngài sao chép tác phẩm của Nguyễn Tụng."
Cố Dữ Châu giải quyết nhanh gọn dứt điểm, ném cọng rơm cuối cùng đè ngã lạc đà ra: "Không giấu gì, thực ra chúng tôi cũng xuất phát từ nguyên nhân này mới cân nhắc, cuối cùng quyết định chọn Nguyễn Tụng làm biên kịch chính."
Suy cho cùng, không ai có thể đảm bảo kịch bản của người từng có lịch sử sao chép, nhất định sẽ sạch sẽ.
Phương Duy nghe đến đó gần như gào rách họng, tình huống đột nhiên lật ngược lại toàn bộ khiến gân xanh trên thái dương gã muốn nổ tung: "Sao lại có chuyện như vậy được! Làm sao có chuyện tôi đi sao chép Nguyễn Tụng!!!"
Cố Dữ Châu: "Nguyên nhân cụ thể tổ chế tác của chúng tôi không tiện đào sâu nghiên cứu thêm, nhưng chứng cứ bày ra trước mắt, ngài quả thực không có lý do gì để chỉ trích Nguyễn Tụng sao chép."
Mọi người trong phòng bệnh cũng nghe từ đầu đến cuối.
Tôn Khải Tư là người đầu tiên phá vỡ cục diện bế tắc, đứng ra khuyên nhủ: "Duy này, chúng ta đều là người viết truyện, việc chụp mũ đạo văn này là chuyện rất lớn. Cậu không thể vì mình không nhận được dự án mà hất nước bẩn lung tung cho người khác được, loại chuyện đập bát cơm của người khác này thực sự rất thất đức, chúng ta không thể làm thế được, có nghe không?"
"Đúng vậy, dự án này không nhận được thì còn có dự án khác mà."
Tiền bối trong giới, bạn học cũ sớm chiều ở chung, dường như cũng muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, khuyên gã buông tha: "Một hạng mục mà thôi, chúng ta cũng đâu phải thiếu một miếng cơm này. Cùng lắm lần sau có dự án tương tự, bọn tôi gọi ông tới."
Chuyện sao chép đạo văn, ở trong giới bọn họ quả thực bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nhưng dù có như thế, vẫn có không ít người phạm sai lầm.
Mọi người đều hiểu Phương Duy có tình cảm sâu sắc với tác phẩm mình dốc hết tâm huyết làm ra, thấy người khác có cốt truyện tương tự thì hiểu lầm một chút cũng là chuyện thường.
Nhưng Phương Duy cầm điện điện thoại di động lại mù quáng không nghe: "Tôi tranh là cái hạng mục kia sao? Tôi thiếu dự án chắc? Tôi chỉ không nuốt trôi cục tức này mà thôi! Dựa vào cái gì mà các người đều tin tưởng Nguyễn Tụng như vậy? Dựa vào cái gì mà lời tôi nói lại không ai nguyện ý nghe?!"
"Vấn đề bây giờ là không phải đã giấy trắng mực đen, cho người điều tra rõ ràng rồi sao, thời gian Nguyễn Tụng người ta viết tác phẩm ở trước cậu." Tôn Khải Tư khoanh tay, dáng vẻ rặt một bộ hóng hớt ăn dưa, thực tế từng câu từng chữ đều chọc thẳng vào tim Phương Duy, châm dầu vào lửa.
Phương Duy quả nhiên cuống lên, banh cằm nhìn tất cả bọn họ: "Các người đều không tin lời của tôi đúng không? Vậy viện trưởng Viên nói dù sao các người cũng phải tin chứ! Lúc đó chính viện trưởng là người đầu tiên phát hiện nói cho tôi biết! Thầy, thầy mau nói giúp em một câu đi, nói rõ tình huống lúc đó là như thế nào cho mọi người cùng biết!"
Giờ phút này, Phương Duy không còn đường lui rơi vào trong mắt mọi người lại như một đứa trẻ bướng bỉnh, cố ý gây sự, không cãi được thì về nhà mách người lớn.
Đuôi lông mày của Nguyễn Tụng không dấu vết nhướng lên, nhìn về phía viện trưởng Viên đang nằm trên giường bệnh, người "May mắn" có thể tỉnh lại thêm lần nữa, còn có thể lên tiếng nói chuyện.
Hiện giờ áp lực dời đến trên người Viên Ấn Hải.
Nếu không phải bên cạnh có có nhiều người như vậy đang nhìn, Phương Duy sợ là sẽ trực tiếp lấy mặt nạ dưỡng khí vướng víu trên mặt Viên Ấn Hải xuống, lắc lắc vai ông ta để ông ta nhanh chóng nói ra sự thật với công chúng.
Nhưng có trời mới biết, trong lòng Viên Ấn Hải đang nghĩ, giờ Nguyễn Tụng không lật lại, chọc thủng chuyện Phương Duy "Đạo văn" là tốt lắm rồi, ông ta khàn khàn nói ra ba chữ: "... Không sao chép."
Phương Duy ngây ra như phỗng: "... Ngài nói cái gì?"
"Nguyễn Tụng không có sao chép, Phương Duy, trò không cần vì đố kỵ thầy đối xử tốt với Nguyễn Tụng mà làm như vậy..." Viên Ấn Hải vì tự bảo vệ, thậm chí có ý tranh công với Nguyễn Tụng, trở tay đánh úp Phương Duy.
Phương Duy trực tiếp: "?????"
Gã nhìn Viên Ấn Hải, kinh ngạc há hốc miệng không nói nổi thành lời.
Nhưng Viên Ấn Hải nằm trên giường thì chỉ hận mình không chết quách đi cho rồi, cho nên dứt khoát quay mặt đi, nhắm mắt lại không muốn cùng gã đối mặt, giống như đang tiếc hận không thể mài sắt thành kim.
Nguyễn Tụng vui vẻ nhìn kịch hay của hai người họ.
Bên trái tát một cái, bên phải đánh một gậy, xong còn có thể sống chết mặc bây, vô hình trung biến vấn đề giữa anh và Phương Duy thành vấn đề của gã với Viên Ấn Hải, làm ngư ông đắc lợi.
Nói cách khác, tình huống bây giờ chính là, không phải Phương Duy nói điêu thì là Viên Ấn Hải đang nói láo.
Mọi người sẽ tin tưởng ai, vừa nhìn là biết ngay.
Chờ đến khi Phương Duy nhận ra mình bị "Phản bội", muốn lên tiếng chất vấn Viên Ấn Hải, sao có thể vì thiên vị Nguyễn Tụng mà bất chấp sự thật như vậy.
Tôn Khải Tư đột nhiên đứng ra can ngăn.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì đang xảy ra, thì đã thấy dáng người nho nhỏ của Tôn Khải Tư đang cố sống cố chết kéo Phương Duy ra xa khỏi giường bệnh, miệng còn liên tục khuyên nhủ: "Được rồi được rồi, chỉ là một ít hiểu lầm thôi, đâu đến nỗi nào, nói miệng là được rồi, ai lại vì thế mà thật sự động tay động chân."
Phương Duy: "?????"
Gã định động tay động chân lúc nào?
Nhưng có lẽ là do bầu không khí lúc đó, cả đám càng không nghi ngờ gì, đồng loạt giúp Tôn Khải Tư kéo Phương Duy ra ngoài, phối hợp với nhau, mồm năm miệng người khuyên can, tình cảnh hết sức rối loạn.
Mặt Phương Duy đỏ bừng hết cả lên.
Trong đầu không chỉ có cảm giác oan ức nhục nhã khi bị lừa gạt, mà còn cả sự không cam lòng khi bị sự thiên vị của Viên Ấn Hải một lần nữa hạ gục.
Cảm xúc mãnh kiệt khiến gã như hóa thân thành mãnh thú, càng kêu la muốn giải oan cho mình, nói mình không muốn đánh nhau thì trông lại càng giống như đang muốn đánh nhau.
Người tiến lên ngăn cản gã càng ngày càng nhiều, cuối cùng gần như tạo thành một bức tường người.
Mấy vị tiền bồi ngồi cạnh Giang Trí xem trò khôi hài này từ đầu đến cuối đều lắc đầu, cau mày thở dài: "Thật là sỉ nhục người làm văn hóa..."
Mãi đến tận khi mọi người rốt cuộc cũng hợp lực, ấn được Phương Duy đang chật vật ngồi vào ghế, Nguyễn Tụng mới chậm rì rì lên tiếng nói chuyện, trong mắt tràn đầy thất vọng nhìn về phía Viên Ấn Hải trên giường bệnh nói: "Em còn tưởng thầy đã nói sự thật với Phương Duy."
Tất cả mọi người: "?"
Viên Ấn Hải đeo mặt nạ dưỡng khí, sốt ruột đến mức đầu ngón tay bấu chặt lấy ga trải giường, chỉ sợ Nguyễn Tụng thực sự sẽ nói hết tất cả mọi chuyện ra trước mặt nhiều người như vậy.
Cũng may Nguyễn Tụng đối mặt với nghi vấn của mọi người, chỉ "Cô đơn" cụp mắt nhìn xuống, lắc đầu, sau đó chân thành nói: "Hôm nay cứ như vậy trước đã, tiếp tục ồn ào thân thể thầy cũng không chịu được. Cảm ơn các vị tiền bối, các bạn học đã dành thời gian đến bệnh viên thăm hỏi, ngày khác tôi nhất định sẽ tới cảm ơn từng người một, tìm thời gian mời mọi người ăn bữa cơm."
Thậm chí, Nguyễn Tụng còn đi tới trước mặt Phương Duy.
Dáng người Tôn Khải Tư gầy còm, mỏng như cái lá lúa cũng sốt sắng bảo vệ ở một bên, chỉ sợ Phương Duy kích động lên một cái sẽ ra tay đả thương anh.
Khiến Phương Duy từ đầu đến cuối đều không có ý định động thủ phải cạn lời.
Nguyễn Tụng nhìn về phía nhóm bạn học cũ của mình nói: "Nếu sau này mọi người có tổ chức họp lớp hay có hoạt động gì muốn gọi tôi tham gia, tôi vẫn rất hi vọng có thể được mọi người gọi tới."
Nói như thế, người nghe còn có gì không hiểu nữa.
Đây không phải đang tuyên bố trắng trợn là tất cả mọi người đều cô lập anh sao?
Cư dân mạng xem livestream người qua đường quay lại từ ngoài phòng bệnh nghe thấy thế, khu bình luận bên dưới lập tức đau lòng muốn chết.
[Rốt cuộc là thầy Nguyễn chọc phải người nào chứ, sao lại bị các người đối xử như vậy??]
[Chẳng trách tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong lại phải đổi bút danh, con mợ nó chứ, tui thực sự không biết phải nói gì hơn, lại còn đổ điêu cho người ta là đạo văn, lau mồ hôi.jpg]
[Hơn nữa nghe nói bọn họ họp lớp cũng không có ý định gọi thầy Nguyễn tới, này không phải là do mình không bằng người, cho nên trực tiếp cô lập, không rủ thầy Nguyễn tới chơi cùng sao, bao nhiêu cái tuổi đầu rồi? Bộ vẫn còn là học sinh cấp hai sao??]
[Thật sự là không thể ưa nổi cái người tên Phương Duy này, thiệt cho Mị trước đây còn cảm thấy, biên kịch thần tiên có thể viết ra bộ phim như "Thượng y" nhất định không tồi, chào thân ái và quyết thắng.jpg]
[Thím lầu trên đừng thương tâm quá sớm, tôi bây giờ hoàn toàn có lý do hơp lý để hoài nghi là Phương Duy đạo văn của thầy Nguyễn, không chừng "Thượng y" chính là do thầy Nguyễn sáng tác, nếu không sao bên phía sản xuất lại phải đổi biên kịch, đề nghị đào sâu tìm hiểu, hóng hớt.jpg]
[Hơn nữa "Thượng y" với vụ án giết người hàng loạt lần này đều cùng một loại hình, là kiểu phim kinh dị phá án.]
[A a a a a yêm thấy khó chịu quá đi, thử hỏi nếu bây giờ thầy Nguyễn vẫn chưa nổi tiếng, vậy có phải sẽ không ai thèm nghe ảnh nói không, Phương Duy thân là một "Biên kịch lớn" có phải có thể tùy tiện hắt nước bẩn cho ảnh không!?]
[Khỏi phải nghĩ nữa, nước bẩn đã hắt sẵn rồi kìa, tôi vừa mới đi hỏi một lượt trong vòng bạn bè của mình, trong giới có không ít người đều biết Phương Duy và Nguyễn Tụng không hợp nhau, bởi vì trước đây lúc họn đại học, Phương Duy không được viện trưởng ưu ái nên ghi hận trong lòng, sau khi tốt nghiệp, Phương Duy một bước lên trời, thấy thầy Nguyễn tốt thì lại càng không chịu nổi, có dự án nào là lại nhảy ra cướp.]
[Ấu siệt, có phải giống như hôm nay không, khóc lóc ăn vạ om sòm, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, chào thân ái và quyết thắng.jpg]
[Đâu chỉ có vậy, tui đoán thầy Nguyễn cũng là sợ bị người nào đó chèn ép nên mới phải mai danh ẩn tích bấy lâu!! Má nó, tức chết tui rồi a a a a!]
Mọi người kêu gào một hồi, cuối cùng đưa ra kết luận.
[Thầy Nguyễn nhà tui rốt cuộc đã lấy phải cái kịch bản đẹp mạnh thảm nào vậy trời... Lau nước mắt.jpg]
[Đúng vậy, tôi giờ mới thực sự hiểu được, hi vọng mọi người đừng tìm kiếm nick clone trước đây thầy Nguyễn từng dùng nữa, ai đập vỡ chén cơm của người ta, người đó không có mẹ, chắp tay trước ngực,jpg]
Trong đó có không ít người đưa ra quan điểm mới.
[Lẽ nào ở đây chỉ có mình tôi để ý, ban nãy thầy Nguyễn có nói một câu "Em còn tưởng thầy đã nói sự thật với Phương Duy" với viện trưởng Viên à? Tôi cảm thấy trong chuyện này vẫn còn uẩn khúc, Phương Duy tuy ngu xuẩn nhưng cảm giác đầu óc rất đơn giản, kỹ năng diễn xuất không tốt như vậy được.]
[Tui! Cũng! Thấy! Thế! Tui luôn có cảm giác "Thượng y" chính là do thầy Nguyễn sáng tác, nắm tay.jpg]
[Cảm giác như thầy Nguyễn phát hiện Phương Duy cho rằng "Thượng y" chính là do gã viết, như vậy rất rất là không vui!!!]
[Dù sao hình tượng của Phương Duy trong lòng tôi cũng nát rồi, sau này phim do gã làm biên kịch tôi nhất định không xem lại, chào.jpg]
Tình huống phức tạp khó bề phân biệt, ai cũng không rõ rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Nhóm bạn học cũ trong phòng bệnh không biết trên mạng tranh luận như thế nào, chỉ nghe nói Nguyễn Tụng đồng ý đến tham gia họp lớp thì vô cùng vui vẻ, dứt khoát xúm lại thêm Wechat của Nguyễn Tụng.
Bây giờ giá trị bản thân của Nguyễn Tụng không phải thứ đám tôm tép nhỏ bé bọn họ có thể tùy tiện khinh rẻ, muốn ôm đùi còn không kịp nữa là!
"Trước kia bọn tôi nghĩ cậu đổi sang làm nghề khác nên đều không mời cậu tới, nhờ chuyện lần này mới biết được."
"Thực ra bọn tôi vẫn luôn muốn liên lạc với cậu, tất cả mọi người đều quan tâm cậu đấy, nhưng mà lại không tài nào liên hệ được."
"Tụng này, cậu cùng đừng chấp nhặt với Phương Duy, con người cậu ta chính là như vậy, hơi có chút sĩ diện hão, chân trước mới cùng bọn tôi khoác loác, chân sau hạng mục đã không cánh mà bay, trong lòng cảm thấy mất cân bằng là bình thường."
Nguyễn Tụng thêm bạn với từng người một, thoải mái nói không sao, đầu tiên hết sức rộng lượng nói "Việc này không trách cậu ta", sau đó lại quay đầu liếc giường bệnh, rốt cuộc vẫn nuốt mấy lời muốn nói vào lại trong bụng.
Chỉ nói viện trưởng Viên mệt mỏi, tiễn mọi người ra ngoài phòng bệnh.
Anh còn không quên nói để người qua đường hóng hớt thu điện thoại lại, giọng điệu nhẹ nhàng lịch thiệp, khiến người ta muốn từ chối cũng khó.
Mãi đến khi Phương Duy bị bạn học lôi ra khỏi bệnh viện, trên mặt vẫn là nét bàng hoàng giận dữ, hoàn toàn không thể hiểu nổi, chuyện bản thân tin tưởng không chút nghi ngờ suốt nhiều năm, sao có thể nói thay đổi là thay đổi ngay được.
Chờ đến khi người trong phòng bệnh đã đi gần hết, chỉ còn mình Tôn Khải Tư đang tươi hơn hớn bên trong.
Nguyễn Tụng giơ tay đấm nhẹ lên bả vai y: "Cảm ơn."
"Chuyện nhỏ như con thỏ."
Tôn Khải Tư đáp, hưng phấn xoay xoay cổ tay, hai bàn tay chà chà vào nhau, nhìn Viên Ấn Hải ở trên giường nói: "Tôi diễn được đúng không, anh giúp tôi phát hiện thêm một năng khiếu nữa của mình đấy. Xem ra nếu mai mốt kịch bản của tôi không tìm được nam chính, thì tôi có thể tự biên tự diễn, bao thầu hết từ đầu đến cuối cũng được."
Viên Ấn Hải trên giường lúc này mới kinh ngạc nhận ra, hóa ra Tôn Khải Tư đã thông đồng với Nguyễn Tụng từ trước.
Ông ta vừa mới gian nan nhấc một đầu ngón tay lên thì Tôn Khải Tư đã vỗ bẹp tay ông ta về vị trí cũ, còn hào hứng hơn cả ban nãy, nói: "Xem đi! Viện trưởng của chúng ta hoàn toàn không nhận ra luôn! Tôi thực sự có thể tự mình lên diễn!"
Viên Ấn Hải: "......"
Nguyễn Tụng bị y chọc cười, xua người đi ra ngoài: "Cậu lắm mồm quá đấy."
Giang Trí chờ ở bãi đậu xe bên ngoài, thấy bọn họ đi ra thì lập tức hạ cửa sổ xe xuống, vô cùng hứng thú hỏi: "Ý tưởng này là Tiểu Tụng tự nghĩ ra hả? Lão còn tưởng cậu sẽ dựa vào độ nổi tiếng lúc này của mình, trực tiếp lật mặt với bọn họ."
Nguyễn Tụng lập tức cười xua tay: "Cháu không phải dân chuyên trong lĩnh vực quan hệ công chúng, nào có bản lĩnh như vậy. Ý tưởng ban đầu của cháu chính là, chờ chuẩn bị chứng cứ đâu vào đấy thì trực tiếp phát công hàm luật sự lên Weibo luôn, cách này là người đại diện của Nhậm Khâm Minh gợi ý cho cháu, là một chị gái rất lợi hại."
...
Buổi tối một ngày trước đó.
Từ Lan nhận điện thoại xong thì lập tức xuất phát, chuẩn bị lên đường tới nhà Nhậm Khâm Minh nói chuyện, trước khi xuất phát cô còn hết sức ân cần mà báo trước một câu, ước chừng mình cần mất bao nhiêu thời gian để đến được nơi.
Hi vọng lúc đó hai người nên mặc quần áo thì đã mặc quần áo, nên đổi ga giường thì đã đổi ra giường, nên dọn dẹp thì đã dọn dẹp, nên mở cửa sổ thông khí thì đã mở cửa sổ thông khí, nói tóm lại là đừng để cô thấy được cái gì không nên thấy, nghe được cái gì không nên nghe.
Có thể nói là kinh nghiệm bao nhiêu năm làm người đại diện đều đã lấy ra hết, đối với thanh niên bọn họ cô biết quá rõ rồi.
Nguyễn Tụng cũng không cần quan tâm cái gì khác, chỉ cần vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ là được.
Chờ anh tắm xong đi ra, bên ngoài quả nhiên đã được đổi mới rực rỡ, Nhậm Khâm Minh đứng ở chân giường dáng vẻ chờ được tuyên dương khen thưởng.
Nguyễn Tụng nhìn hắn chằm chằm hai giây, nói: "Chờ cậu tắm rửa sạch sẽ xong, cho phép cậu hôn tôi một cái."
Nụ cười trên mặt Nhậm Khâm Minh lập tức không kìm lại được, tranh thủ trước khi Nguyễn Tụng kịp phản ứng, hắn đã nhanh như chớp cúi xuống, thơm lên má anh một cái, sau đó cầm quần áo mình chuẩn bị kỹ càng từ trước lách người chui vào trong phòng tắm.
Chiếm hời xong bỏ chạy, hoàn toàn không để ý Nguyễn Tụng mắng mình to gan.
Chờ Từ Lan đến căn hộ một tầng* của Nhậm Khâm Minh.
*Gốc 大平层 – Đại bình tầng để chỉ một ngôi nhà có diện tích hơn 200 mét vuông, với cấu trúc bên trong hoàn chỉnh, có thể đáp ứng nhu cầu cơ bản của cuộc sống, giống như một căn nhà nhiều tầng, nhưng không giống như nhà ở thương mại thông thường, đại bình tầng thông thường không chỉ có phòng rộng mà về cơ bản còn là mỗi hộ gia đình một thang máy, đảm bảo sự riêng tư, cao cấp hơn căn hộ chung cư bình thường. Tỷ lệ diện tích sàn và mật độ xây dựng của đại bình tầng tương đối thấp, nhiều chức năng hoàn hảo, để người sống trong đó có thể tận hưởng trải nghiệm giống như biệt thự, vì rất nhiều người gọi những ngôi nhà bằng phẳng lớn là "biệt thự phẳng".
Nguyễn Tụng đang mặc áo phông rộng và quần thể thao của Nhậm Khâm Minh, thoải mái nằm sấp trên ghế sô pha để đối phương xoa bóp cho.
Từ Lan thấy trước đây mình thật sự đã lo lắng quá mức.
Chỉ cần hai người này ngày nào cũng dính nhau như sam thế này, thì chia tay hay quay lại cũng có khác gì nhau đâu, hoàn toàn không có khả năng bị bại lộ.
Có khi cô livestream bắc loa lên nói, hai người này thực ra không phải là người yêu của nhau cũng chẳng có ma nào tin ấy chứ.
Nguyễn Tụng từ trước tới nay tuy không thích lướt Weibo hóng hớt, nhưng mà chịu sự hun đúc của con người thích hóng drama là Trần Nghiêm suốt mấy năm ròng, thỉnh thoảng lại phải nghe y lầm rầm nói mấy câu, đối với phong cách tranh luận trên mạng lúc này cũng có thể hiểu được đại khái.
Ví dự như mỗi khi chuẩn bị xé nhau, đầu tiên cần phải hiểu rõ một điều: Không phải cứ bên nào có lý thì bên đó sẽ thắng, bởi vì trên thế giới này không có người bị hại nào là hoàn hảo cả.
Người tung tin lên mạng thì chỉ có một, nhưng có đến hàng ngàn hàng vạn cặp mắt nhìn chằm chằm vào, suy nghĩ của mỗi người lại càng kỳ lạ khó đoán, không lên kế hoạch trước mà cứ khơi khơi đi ra đấu đá lung tung, rủi ro là cực lớn.
Một mìn,h Trần Nghiêm đã có thể tung ra cho anh mấy câu hỏi cực khó trả lời.
["Cậu có chứng cứ trong tay, tại sao lúc đó không công bố luôn mà lại phải chờ đến tận bây giờ? Là chột dạ sao? Hay là có uẩn khúc gì khác"]
["Nổi tiếng rồi mới bóc phốt, vậy có phải có thể nghi ngờ một cách hợp lý, rằng cậu và Nhậm Khâm Minh tham gia show giải trí là vì có mục đích khác?"]
["Thực ra cậu muốn dựa vào chuyện này để có được chỗ đứng vững chắc trong giới biên kịch, lên show giải trí xào CP cũng là để đầu cơ kiếm lời?"]
["Cậu và Nhậm Khâm Minh thực sự là một đôi sao? Có phải một người muốn nổi tiếng, một người muốn bịt miệng paparazzi nhân tiện thay đổi hình tượng, cho nên hai người mới hợp tác với nhau?]
Tất cả những câu hỏi này đều là những câu hỏi mà Nguyễn Tụng không thể giải thích rõ ràng trong vài câu, hoặc cho có giải thích đi chăng nữa, mọi người cũng chưa chắc đã tin.
"Vả lại trực tiếp lật mặt cũng không quá sáng suốt, theo cái nhìn của chị đó là phương án vô cùng thất sách." Từ Lan nghe đầu đuôi sự việc xong thì rất lập tức cảnh bảo, "Bởi vì hiện giờ mọi người hóng hớt drama trong làng giải trí, không chỉ một mực truy tra xem người nào đúng người nào sai, mà xuất hiện một khái niệm vô cùng phổ biến và được hoan nghênh khác, "Toàn bộ đều là phản diện".
Đây có thể nói là thay đổi lớn nhất của chiều hướng dư luận trong làng giải trí mà Từ Lan quan sát được trong thời gian cô lui về ở ẩn mấy năm vừa qua.
Một mặt là mọi người không giống như trước kia, dễ dàng bị bộ phận quan hệ công chúng tẩy não, dắt mũi.
Mặt khác là vấn đề lưu lượng quấy nhiễu. Chỉ có thể để mỗi người chịu 50 gậy, tình thế không ngừng xoay chuyển, đẩy sức nóng của sự việc lên tới cao trào, cho nên không cần biết trong chuyện này Nguyễn Tụng có mắc sai lầm nào không, đều sẽ có người trăm phương ngàn kế bới móc ra lỗi lầm của anh, đây là do tư bản trục lợi quyết định.
"So với nghe cậu nói, khán giả càng muốn tin vào những gì bản thân họ mắt thấy tai nghe hơn." Từ Lan kết luận.
Nguyễn Tụng nghĩ một lúc, hỏi: "Em có thể hiểu chuyện này cũng giống như em đang viết một kịch bản không. So với trực tiếp dùng lời dẫn hoặc lời thoại của diễn viên với khán giả để nói cho khán giả biết A thích B, không bằng nghĩ ra cả trăm kịch bản, bao gồm cả sự kiện và động tác cho A để có thể thể hiện ra sự yêu thích của mình với B, để sự "Yêu thích" này đi vào trong lòng khán giả một cách tự nhiên nhất."
Trò chuyện với người thông minh là thoải mái nhất.
Từ Lan cảm thấy cách nói này của Nguyễn Tụng rất thú vị: "Đại khái có thể hiểu như vậy. Hơn nữa kiểu không nói rõ, hoàn toàn dựa vào sự lý giải của người xem với tình huống này càng linh hoạt hơn, có thể chờ xem xét chiều hướng dư luận rồi mới quyết định hành động kế tiếp, bản thân sẽ không rơi vào thế bị động."
Vì thế tối hôm đó, ba người bọn họ, mỗi người một giấy một bút, trực tiếp vạch ra toàn bộ các phương án một, hai, ba, bốn.
Nhậm Khâm minh ra mắt nhiều năm như vậy cũng không phải ngồi chơi không, đừng thấy lúc thường hắn không nói gì, thực ra rất hiểu tâm lý của fan hâm mộ, hắn nhiều lần dựa theo phương án mà Nguyễn Tụng và Từ Lan đưa ra để diễn tả lại phản ứng của fan, khiến hai người không nhịn được cười.
Nguyễn Tụng lại càng nắm chặt lấy thiết lập tính cách của hai nhân vật then chốt là Viên Ấn Hải và Phương Duy để bắt bí.
Từ việc lúc còn đi học Phương Duy đã không ưa anh, đến chuyện bây giờ Viên Ấn Hải sợ làm lớn chuyện muốn ngăn cản gã, bị gã hiểu lầm thành ông ta đối xử bất công, lại tới cú điện thoại trong phòng bệnh của Cố Dữ Châu, tất cả trở thành một đòn nặng giáng xuống, khiến cả hai bùng nổ.
Từng bước từng bước, đều nằm trong kịch bản của Nguyễn Tụng.
Về phần Viên Ấn Hải.
Cái vỏ chuyên nghiệp của ông ta vốn đã có trăm ngàn chỗ hở, không chịu được sự soi xét, một mình phòng làm việc của ông ta, mỗi năm cho ra đủ các loại hình kịch bản, không thể tìm ra được một phong cách thống nhất, nguyên chuyện đó đã đủ để ông ta phải lo sốt vó rồi.
Chỉ cần Phương Duy ở trong phòng bệnh nhắc đến cái án treo "Đạo văn" của anh, tiếp theo mọi chuyện sẽ diễn ra tuần tự như đã định.
"Hơn nữa tuy đều là đâm sau lưng, Viên Ấn Hải đuối lý, nhưng nếu cậu hùng hùng hổ hổ chất vấn ngay mặt, mọi người trong giới có lẽ sẽ rất khó tiếp nhận cậu, đối với cậu sẽ có chút e ngại."
Giang Trí ngồi trong xe cười tủm tỉm bổ sung: "Bản tính con người ta vốn là như vậy, sẽ dễ dàng đồng tình thương hại với kẻ yếu thế hơn, cho nên ôn hòa như cậu bây giờ cũng rất tốt, chờ đến khi chân tướng được phơi bày, mọi người phát hiện cậu bị chèn ép thê thảm như vậy, nhất định sẽ không giữ lại chút nào, thậm chí cảm giác tôn kính từng có với Viên Ấn Hải cũng sẽ được nhân lên gấp bội, chuyển hết sang cho cậu."
Dù sao trong đó có không ít kịch bản được mọi người yêu thích đều là Nguyễn Tụng viết, tương đương với việc tiếp quản tài nguyên và các mối quan hệ của Viên Ấn Hải.
Tôn Khải Tư hôm nay diễn cũng đã đời rồi, thoải mái chào tạm biệt với Nguyễn Tụng rồi mở cửa xe của thầy giáo mình ra: "Úi xời, anh Tụng của tôi kiểu gì cũng nổi thôi, không tồi không tồi, quả nhiên người trâu bò thì sớm muộn gì cũng có một ngày trâu bò."
Phong cách nói chuyện hoàn toàn không giống người làm nghệ thuật nghiêm túc.
...
Ngoại trừ "Toàn bộ đều là phản diện", thay đổi lớn thứ hai mà Từ Lan dạy cho Nguyễn Tụng chính là, không nên xem thường năng lực của cư dân mạng.
Dân mạng trước đây nghe là chính, nhưng bây giờ họ lấy xác minh thông tin làm chính.
Từ hôm nghe thấy Nguyễn Tụng nói câu "Em còn tưởng thầy đã nói sự thật với Phương Duy" với mình trong phòng bệnh, Viên Ấn Hải vẫn luôn hoảng sợ không yên.
Ông ta biết lần này mình xong đời rồi.
Nhưng Nguyễn Tụng giống như muốn dằn vặt ông ta, hôm đó tiễn tất cả mọi người đi xong, lúc quay lại phòng bệnh anh không nói gì hết, thậm chí nhìn cũng không nhìn ông ta, chỉ tiện tay dém lại góc chăn rồi rời đi.
Sau đó mãi tới tận khuya, trước khi ngủ ông ta vẫn không thấy anh xuất hiện.
Viên Ấn Hải bị xuất huyết não tuy không đến mức liệt nửa người, nhưng giờ muốn xuống giường đi lại vẫn là quá miễn cưỡng.
Không có ai ở trong phòng bệnh cùng, ông ta chỉ có thể đeo thiết bị chữa bệnh cồng kềnh, mở mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà, hiện lên trong đầu đều là những suy nghĩ muốn ngăn cũng không ngăn được.
Ví dụ như Nguyễn Tụng bây giờ không thèm ngó ngàng đến ông ta, có phải là là đang vạch trần ông ta trên internet rồi không?
Hay là Phong Tiêu liệu có nhân lúc ông ta bị bệnh mà tìm tới Nguyễn Tụng xin giúp đỡ?
Hoặc có lẽ Phương Duy rốt cuộc đã tỉnh ra, phát hiện Nguyễn Tụng căn bản không hề sao chép kịch bản của gã, mà do ông ta năm đó biết được đại khái dàn ý của Nguyễn Tụng, cố ý dẫn dắt để gã làm một cái tương tự, lấy đó để tiếp tục chèn ép Nguyễn Tụng...
Trên đỉnh đầu giống như có một thanh kiếm đang treo lơ lửng, chỉ trực chờ rơi xuống, Viên Ấn Hải hoàn toàn không biết "Thiết lập tính cách" của ông ta đã vỡ đến đâu rồi.
Cảm giác tuyệt vọng hoang mang khó diễn tả đó làm ông ta cả đêm trằn trọc, cơn ác mộng Nguyễn Tụng đột nhiên xuất hiện trong lớp học của ông ta, tay cầm một chiếc bánh ngọt không ngừng lặp đi lặp lại.
["Lâu rồi không gặp, hi vọng ngài vẫn khỏe"]
["Chúc mừng sinh nhật, viện trưởng Viên"]
["Ngài vừa lên lớp vừa viết kịch bản, thân thể không chịu nổi"]
...
Mãi đến tận khi trong tai nghe thấy một câu nói khác: "Thầy, buổi tối không ngủ là không được đâu."
Viên Ấn Hải đột nhiên "Tỉnh dậy".
Phát hiện cửa phòng bệnh vẫn đóng chặt, Nguyễn Tụng cứ như vậy, đứng khoanh tay trong phòng bệnh của ông ta, không bật đèn, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Lẽ nào buổi tôi ông đều trằn trọc ngủ không yên giấc như vậy sao? Tôi còn tưởng loại người như ông không giống người bình thường bọn tôi, hóa ra là cũng biết chột dạ, cũng biết sợ."
Viên Ấn Hải lúc này mới phát hiện, sau lưng mình không biết đã đổ đầy mồ hôi lạnh từ bao giờ, quần áo bệnh nhân ướt đẫm dính chặt vào người, dưới cái nhìn của Nguyễn Tụng, cả người ông ta giống như bị nhấn chìm trong vũng lầy u ám, cố hết sức vùng vẫy nhưng lại không thể bấu víu vào đâu.
Sau đó, cuối cùng ông ta như thể không chịu nổi nữa, khàn giọng năn nỉ: "... Nếu cậu muốn trả thù tôi, thì cho tôi chết sảng khoái đi, đừng kéo dài nữa."
Nguyễn Tụng lập tức phủ nhận: "Đây sao có thể nói là kéo dài chứ thầy, em đây cũng là nghĩ cho sức khỏe của thầy, nhỡ chưa đợi được người nhà của thầy từ nước ngoài quay về mà thầy đã chết, trách nhiệm này em gánh không nổi đâu."
Qua hai giây, Nguyễn Tụng lại bổ sung thêm: "Kiểu gì cũng phải đợi người nhà thầy về tới, đứng trước mặt thầy rồi thầy mới được chết, trước khi chết còn phải để bọn họ tra hỏi đã."
Người xấu xa tàn ác đến đâu thì cũng sẽ có điểm yếu.
Đối với Viên Ấn Hải mà nói, điểm yếu đó chính là người nhà của ông ta, đặc biệt là đứa con gái luôn sùng bái ba mình, có thể một lòng một dạ theo đuổi sự nghiệp cả đời.
Đúng như dự đoán, cả người Viên Ấn Hải bắt đầu gồng cứng lên, bàn tay khô gầy như que củi duỗi ra từ trong chăn, bám chặt lấy thành bảo hộ giường bệnh, chầm chậm lại kiên định lung lay để thể hiện sự giận dữ và phẫn nộ của mình.
Nguyễn Tụng chỉ nhìn ông ta châm chọc: "Con người tôi từ trước đến giờ đều không thích bắt chẹt người khác, ân tình năm đó ông dắt tôi vào nghề, truyền dạy cho tôi, tôi đã sớm trả sạch từ lúc giúp ông viết kịch bản rồi. Ông có thể nhân lúc tối nay ở bệnh viện được yên tĩnh, không có nhà sản xuất nào tìm ông giục kịch bản, cẩn thận nhớ lại xem, trừ tôi ra, còn có ai muốn nhân lúc ông bị bệnh, muốn mạng của ông, đứng ra vạch trần tất cả."
Chỉ số trên thiết bị y tế vẫn nhảy lên đều đặn, Viên Ấn Hải nằm trên giường lại như rơi vào đường cùng không còn hi vọng sống.
Trước khi đi, Nguyễn Tụng đứng ở cửa, tốt bụng thông báo cho ông ta biết: "Còn nữa, người thân của ông đã liên lạc với con gái ông rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sáng ngày mốt bọn họ sẽ về đến nơi, muốn đuổi kịp màn kịch hay của ông không thành vấn đề."
...
Ngày hôm sau, Viên Ấn Hải trải qua một ngày dài như một năm, giống như đã đi đến điểm cuối của cuộc đời mình, thanh danh bị hủy hoại sẽ là kết cục cuối cùng, đặt dấu chấm hết cho ông ta.
Mà vào ngày cuối cùng này, Nguyễn Tụng xuất hiện tổng cộng ba lần.
Lần đầu tiên là lúc sáng sớm, thông báo cho ông ta biết, bắt đầu từ Phương Duy, cư dân mạng đã bắt tay vào phân loại phong cách tác phẩm của phòng làm việc của ông ta theo từng thời kỳ khác nhau.
Lần thứ hai là vào buổi trưa, thông báo cho ông ta biết, năng lực của cư dân mạng còn mạnh hơn trong dự tính, đã bắt đầu tìm hiểu, tại sao sinh viên thực tập trong phòng làm việc không ngừng thay đổi, nhưng người ký tên biên kịch luôn chỉ có mình ông ta.
Lần thứ ba là vào đêm khuya.
Nguyễn Tụng một lần nữa đến thăm Viên Ấn Hải đang chong mắt chờ trời sáng, anh kéo chiếc ghế tựa tới cạnh giường bệnh, nhàn nhã gọt táo cho ông ta, nói: "Có lẽ ông không biết, thực ra trước đây lúc viết kịch bản thay cho ông, tôi đã rất cố gắng, nhất là kịch bản "Đóa hướng dương cuối cùng", hoàn toàn có thể nói tôi đã dốc hết tâm huyết, đào tim đào phổi cho nó. Hẳn là từ lúc tôi viết xong kịch bản ấy, đến tận giờ vẫn có rất nhiều nhà sản xuất tìm đến, muốn ông viết một kịch bản tương tự đúng không?"
Sắc mặt Viên Ấn Hải vô cùng tiều tụy, cả ngày không buông lỏng một chút nào, rốt cuộc vào lúc này cũng có thay đổi, ông ta không thể tin nổi nhìn về phía anh: "... Cậu cố ý?"
Nguyễn Tụng rút giấy ăn lau sạch tay, chỉ cười nói: "Nghe Phong Tiêu nói, một hai năm gần đây trạng thái tinh thần của ông càng ngày càng kém, tính tình càng lúc càng nóng nảy, yêu cầu đối với cô ấy càng lúc càng nghiêm khắc?"
"Cậu cố ý... Cậu cố ý!" Viên Ấn Hải mới đầu chỉ lẩm nhẩm tự nghĩ, lúc sau lồng ngực phập phồng càng dữ dội hơn, cuối cùng không nhịn được nữa gào lên, "Nguyễn Tụng, đồ vong ân phụ nghĩa, cậu cố ý!!"
Ánh trăng lành lạnh từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Nguyễn Tụng vắt chân, dựa lưng vào ghế, lẳng lặng thưởng thức ánh trăng đang phủ lên người mình, giống như dát lên một đường viền màu bạc mở ảo: "Vọng ân phụ nghĩa thì nghiêm trọng quá rồi, dù sao nếu không phải ông vô tình vô nghĩa chiếm đồ vật của tôi trước, thì làm sao tôi có cơ hội để vong ân phụ nghĩa?"
Từ lúc phát bệnh phải nằm trên giường, Viên Ấn Hải vẫn luôn cắn răng chống đỡ, cho dù nghe thấy con gái sắp trở về vẫn có thể kiên trì.
Nhưng bây giờ, bị Nguyễn Tụng xé mở nỗi sợ hãi khắc sâu nhất trong lòng ông ta nhiều năm qua, khóe mắt Viên Ấn Hải không kiềm được thấm ướt.
Ông ta đã từng nghĩ rằng, Nguyễn Tụng chẳng qua chỉ là một quân cờ không có gì khác biệt, dùng xong là có thể bỏ đi không thương tiếc.
Nhưng khi ông ta thực sự mất đi Nguyễn Tụng, ông ta mới phát hiện mình đã quen dùng "Thiên tài", đã nghe quen những lời tán tụng mà "Thiên tài" mang đến cho mình, nhưng lại hoàn toàn không thể nào tìm được một thiên tài khác để tiếp tục...
Ánh mắt những nhà sản xuất khi nghe ông ta nói ông ta không thể nào tái hiện lại tác phẩm huyền thoại trước kia, ánh mắt kinh ngạc của nhà phê bình, không hiểu vì sao kịch bản không còn hay như trước, cảm giác khi phim truyền hình phát sóng, khán giả tràn đầy hy vọng mà đến, sau đó thất vọng quay về bình luận.
Mọi thứ đè nặng lên tim ông ta, áp lực càng lúc càng lớn, khiến không biết bao nhiêu đêm ông ta trằn trọc khó ngủ vì bản thân đã "Hết thời".
Nguyễn Tụng giống như đầu độc ông ta bằng một loại thuốc độc mãn tính.
Mới vào miệng thì vô cùng ngọt ngào, sau đó lại đắng chát không chịu nổi, chờ khi ông ta phát hiện mình mắc bẫy, thì thuốc đã ngấm vào bụng, thủng trăm ngàn lỗ.
Mà tên đao phủ kia lại giương cao cằm, từ trên cao nhìn xuống tuyên án cho ông ta: "Cho dù hôm nay tôi không động đến ông, thì ông cũng sắp không chống đỡ nổi nữa rồi."
...
Sáng sớm hôm sau.
Con gái Viên Ấn Hải, con rể, cháu ngoại và các thành viên khác trong gia đình đúng giờ đáp xuống sân bay, xuất hiện trong trong bệnh thuộc bệnh viện số 1 thành phố A.
Mà trên internet, giống như có người hạ màn cho vở kịch hay.
Một tài khoản Weibo tên là "Sinh viên số 13 trong phòng làm việc của Viên Ấn Hải" đột nhiên lên tiếng.
[@ Sinh viên số 13 trong phòng làm việc của Viên Ấn Hải: Tôi vốn tưởng rằng mình sẽ mang theo bí mật này sống nốt phần đời vô giá trị của mình, nhưng gần đây, tôi lại ngẫu nhiên biết được Viên Ấn Hải, giáo sư hướng dẫn cũ của mình rất được cư dân mạng để ý. Mọi người cảm thấy tò mò, rốt cuộc đề tài và linh cảm sáng tác kịch bản của ông ta từ đâu mà tới. Vậy để tôi đây, người vừa lúc biết được đáp án đứng ra trả lời câu hỏi này cho mọi người vậy ⸺⸺ Vạch trần giáo sư chuyên ngành biên kịch điện ảnh và truyền hình của đại học A, viện trưởng viện Văn học, Viên Ấn Hải gian lận học thuật. Tất cả kịch bản đều là phòng làm việc lấy danh nghĩa hướng dẫn học trò, sau đó bị ông ta xào nấu lại, đánh cắp của sinh viên! Một phần chứng cứ tôi sẽ đăng ngay dưới bài viết, chứng cứ hoàn chỉnh tôi để link ở bên dưới. Mong tất cả các biên kịch đều có thể tự mình ký tên lên tác phẩm của bản thân, chắp tay trước ngực.jpg x3]
Có luồng dư luận trước đó làm bước đệm, bài viết bóc phốt này hợp tình hợp lý chiếm trọn sự chú ý của mọi người.
Phong Tiêu lập tức dùng tài khoản Weibo cô đăng ký trước đây, chia sẻ lại bài viết này.
[@Sinh viên tối qua còn đang viết thay Viên Ấn Hải: Rất nhiều đàn anh đàn chị không thể tìm được phương thức liên hệ, nhưng tôi tin tưởng tất cả những người từng bị ông ta nô dịch, trong tay đều có chứng cứ hoàn chỉnh. Trước đây không dám nói, sợ không lấy được học bổng, sợ không thể tốt nghiệp, sợ sau này không có cách nào tiếp tục công việc yêu thích của mình, ngày hôm nay không thể không đứng ra nói chuyện là vì sợ cơ hội này qua đi, sẽ không thể chờ được đến lần sau nữa, hi vọng người giả nhân giả nghĩa sẽ phải nhận trừng phạt thích đáng!]
Sinh viên đàn anh số 13 này là người có đầy đủ bằng chứng khác mà Nguyễn Tụng và Phong Tiêu liên lạc được lúc sau.
Từ việc đối phương lên tiếng, đến việc Phong Tiêu chia sẻ lại bài viết đều đã được lên kế hoạch từ trước, tiếp sau đó sẽ là Nguyễn Tụng đứng ra chia sẻ, nói rõ sự thật, nhưng sự phát triển của sự việc lại nằm xa ngoài dự đoán của bọn họ.
Trong thời gian ngắn ngủi có một tiếng đồng hồ, không ngờ lại có thêm bốn người bị hại khác lên tiếng chia sẻ lại.
Bọn họ tốt nghiệp các khóa khác nhau, không ở cùng một khu, thậm chí bản thân bây giờ cũng không làm cùng một ngành, nhưng trong tay mỗi người đều có bằng chứng vô cùng xác thực.
Giống như mọi người không hẹn mà trong đáy lòng đều mong chờ, một mực chờ đợi cơ hội như ngày hôm nay xuất hiện.
Sự kiện danh nhân nổi tiếng gian lận học thuật rất nhanh đã khiến Weibo sôi sục, hastag [Viên Ấn Hải gian lận học thuật] không bất ngờ leo lên vị trí top 1 bảng hotsearch.
Tất cả những người từng tiếp xúc với Viên Ấn Hải, hai ngày trước còn cảm thấy cư dân mạng đang đồn đoán tầm bậy, lúc này toàn bộ sốc đơ.
Mà bài xin lỗi thanh minh của Nguyễn Tụng sau đó chính là đòn giáng cuối cùng, trí mạng nhất đối với hình tượng ngôi sao sáng đức cao vọng trọng trong giới mà Viên Ấn Hải cẩn thận gìn giữ suốt bao năm.
Anh dùng Weibo của Nhậm Khâm Minh đăng bài.
[@ Nhậm Khâm Minh: Tôi là Nguyễn Tụng, tôi thực sự cảm thấy xấu hổ vì bản thân nghĩ rằng mình đã thành công chuộc lỗi với viện trưởng Viên Ấn Hải, tin vào lời hứa suông của ông ấy, rằng "Chỉ cần thuận theo, thì sau này sẽ không có thêm người bị hại nào nữa", mãi cho đến khi tình cờ gặp lại Phương Duy hôm trước, tôi cảm thấy hoảng sợ, hóa ra người bị lừa không chỉ có một mình tôi. Không chỉ có "Đóa hướng dương cuối cùng", "Dấu hiệu tương lai", mà ngày cả "Thượng y" của Phương Duy cũng là sáng tạo của tôi, Viên Ấn Hải không chỉ dùng "Sau này sẽ không có thêm người bị hại nào nữa" để uy hiếp, lấy tác phẩm của tôi thành của mình, thậm chí còn tham ô cho Phương Duy, đồng thời nói với đối phương là tôi sao chép lại tác phẩm của cậu ta, thủ đoạn đê hèn vô liêm sỉ ấy khiến tôi không có đất dung thân, lại không thể nhìn thấu bộ mặt thật của ông ta, dung túng ông ta gian lận học thuật. Vì vậy tôi chân thành xin lỗi, xin gửi lời "Xin lỗi" đến tất cả những người bị hại giống như tôi, chắp hai tay trước ngực.jpg]
_________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tụng: Không còn gì để nói, chị Lan trâu bò! Cảm ơn tất cả những người đã giúp đỡ!