Sau Khi Thất Nghiệp: Tôi Về Quê Trồng Rau Nuôi Cá

Chương 33: Tôi Về Quê Trồng Rau Nuôi Cá - Chương 33 Chương 33




Đồng nghiệp A nhìn phần mềm nhỏ: "Rau gì mà bán 100 tệ một cân vậy? Muốn tiền đến phát điên rồi à?"
Hạ Tinh đáp: "Trên đó đã ghi là rau sạch cơ mà, không ô nhiễm, là rau hữu cơ.

Rau hữu cơ đương nhiên phải đắt hơn rồi.

"
"Đắt cũng không đến mức đó chứ!" Đồng nghiệp B nhìn phần giới thiệu, đọc to lên: "Giàu vitamin cần thiết cho cơ thể, ăn thường xuyên có thể điều hòa cơ thể, làm đẹp da, nghe cứ như lừa đảo ấy nhỉ?"
Đồng nghiệp A: "Đến nhân viên chăm sóc khách hàng cũng không thèm thuê, lừa đảo lộ liễu thế này, rõ ràng muốn không làm mà vẫn có ăn.

"
Hạ Tinh phát hiện quả thật gian hàng chỉ có chatbot tự động trả lời một số câu hỏi về chuyển phát nhanh, hậu cần, nếu không biết chủ gian hàng là bạn thân của mình, cô ấy cũng sẽ cho rằng đó là lừa đảo.

Đồng nghiệp A: "Hạ Tinh, hay cô bị lừa rồi?"

Hạ Tinh chỉ có thể nói: "Sản phẩm của người ta chất lượng đảm bảo nên mới không cần nhân viên chăm sóc khách hàng, các cô muốn mua thì mua, không mua thì thôi.

"
Đồng nghiệp A: "Nói như cô, chẳng khác nào cô là người môi giới.

"
Đồng nghiệp B: "Đúng đấy, hay là cô nhận tiền của gian hàng này rồi?"
Hạ Tinh trợn mắt: "Tin hay không tùy các cô, dù sao da dẻ tôi đẹp lên là nhờ ăn rau của gian hàng này, tôi đã đặt hàng rồi, còn các cô có tin hay không thì tôi không quan tâm.

"
Đồng nghiệp C: "Tôi thấy cô không muốn nói cho chúng tôi biết, cô dùng mỹ phẩm gì nên mới lấy rau củ ra làm cái cớ thôi.

"
"Là các cô hỏi tôi, tôi nói rồi các cô lại không tin, không tin thì thôi.

" Hạ Tinh cạn lời, không thèm đôi co với mấy người họ nữa, cô ấy quay về chỗ của mình.

Vài phút sau, đồng nghiệp D mới vào làm không lâu rụt rè đi tới: "Chị Hạ Tinh, da chị thật sự đẹp lên là do ăn rau của gian hàng này ạ?"
Hạ Tinh "ừ" một tiếng.

"Vậy đối với da mụn như em thì có hiệu quả không?" Đồng nghiệp D bị mụn đầy mặt, đã đi khám ở nhiều bệnh viện lớn nhỏ, tốn rất nhiều tiền nhưng không có tác dụng, điều này khiến cô ấy rất tự ti, ngày nào cũng cúi gằm mặt, sợ người khác nhìn thấy khuôn mặt của mình.

"Cơ địa mỗi người mỗi khác, chị cũng không dám chắc, nhưng em có thể mua 5 cân về thử xem.


" Hạ Tinh nhìn quần áo trên người đồng nghiệp D, toàn là hàng hiệu kín đáo: "5 cân rau cũng chỉ có 500 tệ, còn rẻ hơn một bữa ăn của chúng ta.

"
"Hơn nữa, rau của gian hàng này đều là rau sạch, không phun thuốc trừ sâu, cho dù không có tác dụng thì cũng không ảnh hưởng đến sức khỏe, cứ coi như bổ sung vitamin.

"
Nghĩ vậy, đồng nghiệp D cũng thấy 500 tệ cũng không đắt: "Chị Hạ Tinh, chị gửi link gian hàng cho em đi.

"
Hạ Tinh cầm điện thoại lên, gửi cho cô ấy: "Cho em này.

"
Ba người A, B, C nhìn đồng nghiệp D, chế giễu: "Gian hàng đó nhìn là biết lừa đảo rồi, chỉ có kẻ ngốc mới tin.

"
"Đúng là có thể thử bất kỳ thứ gì khi tuyệt vọng, đến lúc bị lừa thì chẳng biết kêu ai đâu.


"
Đồng nghiệp D xác thực có thể thử bất kỳ thứ gì khi tuyệt vọng, thực ra, sau bao nhiêu năm đi khám chữa khắp nơi, cô ấy nên chấp nhận số phận rồi, nhưng cô ấy thấy dạo này sắc mặt của Hạ Tinh tốt hơn hẳn, hơn nữa, lúc nãy cô ấy cũng thấy Hạ Tinh đặt hàng, không giống lừa đảo, nên cô ấy vẫn muốn thử, rau củ dù sao cũng tốt cho sức khỏe hơn thuốc.

Máy tính của Cố Dĩ Nam liên tục vang lên tiếng "ting ting", trong chốc lát đã có thêm 7 đơn hàng.

Cố Dĩ Nam lần lượt kiểm tra từng đơn hàng, phát hiện có hai đơn hàng ở thành phố A, chắc là của Hạ Tinh và đồng nghiệp cô ấy.

Còn lại 5 đơn ở thành phố C, có 3 đơn là của những bà cụ đã từng mua rau của cô, 1 đơn là của Triệu Đại Quân, 5 vị khách đầu tiên đã mua hết một nửa số rau, đơn hàng cuối cùng là của một vị khách lạ, người này đã mua hết số rau còn lại.

Chắc chắn vị khách này là người mà Triệu Đại Quân đã nói.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.