Sau Khi Thất Tình, Tôi Khóc Ở Trong Mơ Của Trùm Trường

Chương 3



11

Tôi thấy tin nhắn thì rất hối hận.

Tại sao tôi vẫn chưa block thằng ngu này để rồi làm giảm bình quân chỉ số thông minh bạn bè trên wechat của tôi, với mức độ bảo vệ môi trường nữa.

Tôi liếc nhìn tin nhắn của hắn:

“Sở Huỳnh, sao em lại ở bên cạnh loại người như vậy chứ.”

Mười ngón tay tôi nhanh chóng gõ chữ:

“Quên dọn dẹp rác trên điện thoại nên làm anh tìm thấy cảm giác tồn tại, không cần cảm ơn tôi đâu.”

Sau đó tôi nhanh chóng block hắn.

Trùm trường lại mua một ly nước mát nhét vào tay tôi.

Là vải đào mật, ngọt thấm vào tim.

Anh đứng trước mặt tôi, vẻ mặt không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng.

Không chờ tôi hỏi anh bị làm sao, trùm trường nhanh chân bước về phía tôi, bàn tay to kéo tay tôi:

“Anh dắt em đi đường cẩn thận, em cứ chuyên tâm uống đi.”

Mặt anh ửng đỏ.

Rõ ràng chỉ nắm cổ tay thôi mà dáng vẻ của trùm trường lại cẩn thận từng li từng tí, không dám dùng sức.

“Hóa ra tay con gái vốn nhỏ như này à? Cảm giác giống như có thể dễ dàng bóp nát.”

Anh tự lẩm bẩm ở trên đỉnh đầu tôi.

Trương Duyệt Duyệt luôn nói tôi ngốc, rõ ràng trùm trường còn ngốc hơn tôi nhiều.

Tôi cúi đầu hút một ngụm nước, khóe miệng không nhịn được cong lên, tâm trạng thật sự rất tốt.

Tôi tò mò hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?”

Trùm trường khôi phục lại dáng vẻ lưu manh thường ngày:

“Anh dẫn em đi gặp anh em tốt của anh, bọn họ muốn làm quen với em từ lâu rồi.”

Đúng rồi, hình như khi hẹn hò là phải dắt tới ra mắt đám bạn thân.

Trước đây Cố Thụy chưa từng đưa tôi tới gặp bạn cùng phòng và bạn bè của hắn.

Tôi muốn giới thiệu hắn làm quen bạn cùng phòng của tôi, hắn cũng hầu như không vui vẻ gì.

Sau khi tôi và Cố Thụy chia tay, Trương Duyệt Duyệt còn từng cảm thán:

“Sở Huỳnh, lúc trước tớ từng nghĩ, nếu không phải tớ từng thấy hai người đi cùng nhau, tớ sẽ nghi ngờ chuyện Cố Thụy là bạn trai cậu là do cậu tự mình ảo tưởng đấy.”

Nghĩ tới đây, tôi quyết định:

“Thẩm Tây Đình, vậy em cũng gọi bạn cùng phòng của em tới.”

Tôi cho rằng trùm trường sẽ do dự, không ngờ trùm trường lập tức vui mừng nhìn tôi:

“Thật á? Không thành vấn đề, để anh đặt phòng bao lớn.”

Tôi ngửa mặt lên cười nói: “Vậy được, bọn họ chắc chắn sẽ rất thích.”

Tôi nhắn tin cho bọn Trương Duyệt Duyệt: Nhanh đến đây đi, trùm trường mời chúng ta ăn cơm!

Đám bạn cùng phòng lập tức ngoi lên:

“Cơm tối miễn phí, tôi đến đây, sẵn tiện bảo vệ Sở Huỳnh của tớ.”

“Trương Duyệt Duyệt cậu đánh thắng trùm trường được à? Có điều không sao, tớ là pháp sư có thể hồi máu từ xa.”

“Các cậu đi trước yểm trợ cho tớ, tớ đi nghiên cứu đường chạy thoát trong thời khắc mấu chốt đã.”

Tôi không nhịn được bật cười:

“Các cậu yên tâm, người kia không phải là trùm trường, hiểu lầm sẽ được giải quyết nhanh thôi.”

Tôi nhìn trùm trường thong dong điềm tĩnh và mơ hồ tiết lộ suy đoán nên mặc dù quen biết Thẩm Tây Đình không lâu nhưng tôi lại rất tự tin về sự hiểu biết anh của mình.

Tôi ngẫm nghĩ lại bổ sung thêm một câu:

“Trùm trường sẽ dẫn vài người bạn của anh ấy đến, nghe anh ấy nói họ đều rất đẹp trai.”

Trương Duyệt Duyệt gửi một sticker cực kỳ phẫn nộ:

“Đáng ghét, bị bắt được điểm yếu rồi!”

Suy đoán của tôi không tệ.

Trước giờ cơm tối, trùm trường đã xuất hiện trên diễn đàn, tự mình trả lời.

12

Mặc dù Liễu Linh Linh có vài tật xấu nhưng bản chất không xấu, huống chi cô ta có chút kiêu ngạo, sẽ không làm mấy loại chuyện hắt nước bẩn như thế này.

Cô ta tức giận cũng phải thôi.

Liễu Linh Linh đăng mấy chục tấm ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện lên diễn đàn, làm giả được từng đấy cũng khá là khó.

“Nếu như Thẩm Tây Đình không thừa nhận, tôi có thể nhờ giáo viên chủ nhiệm vào đây kiểm chứng.”

Trùm trường thực sự không thừa nhận.

Các bạn học trên diễn đàn trường đều lót dép hóng drama.

Tôi cũng lặng lẽ làm “thợ lặn” xem tình hình.

Trùm trường xuất hiện đáp lại, giọng điệu thản nhiên lại chắc chắn:

“Tôi không biết người lừa cô là ai, nhưng người đó hoàn toàn không phải tôi.”

Anh còn gửi kèm một video, trong video là tài khoản của anh.

“Đây mới là tài khoản cá nhân của tôi.”

“Tôi dùng tài khoản này ba năm rồi.”

Không chỉ như thế, anh em tốt của trùm trường cũng sôi nổi online đến làm chứng.

“Tôi có thể làm chứng đây mới là tài khoản của Thẩm Tây Đình.”

“Đúng vậy, với lại từ trước đến nay không thấy cậu ấy có tài khoản nào khác.”

Tài khoản mà Liễu Linh Linh nhắc đến trong bài đăng, từ tên đến avatar giống y đúc cái của trùm trường, ngoại trừ username.

Hai username đó chỉ khác nhau duy nhất một ký tự.

Username của trùm trường là “qitingchuying”, mà tài khoản bị Liễu Linh Linh phốt đổi “ying” thành “ylng”.

Đúng là một cách bắt chước đỉnh cao.

Mọi người hóng drama cũng xác nhận chuyện này, bọn họ rất phấn khích.

“Quao, vậy là Liễu Linh Linh bị người khác giả làm trùm trường lừa.”

“Không ngờ cô ta lại nói chuyện với người ta như thế hơn hai tháng trời…”

“Cười chết mất, thảo nào dạo trước cô ta niềm nở với trùm trường thế.”

“Nếu như là yêu xa tôi còn có thể hiểu được, nhưng đây chung một mái trường ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp.”

“Không thấy tên lừa đảo trong nhật ký trò chuyện đã xoay như thế nào à? Ngày nào cũng kêu tâm trạng mình không tốt hoặc là không chú ý đến, không thì cũng nói không tiện.”

“Thế mà Liễu Linh Linh lại dễ bị lừa như vậy!”

Trên diễn đàn thảo luận sôi nổi.

Sau khi bị người khác vạch trần, không thấy Liễu Linh Linh lên tiếng ở trên diễn đàn trường nữa.

Chuyện này cũng không thể trách cô ta.

Ai ngờ là thời đại này rồi mà còn có người giả mạo thành trùm trường nữa.

Mặc dù cô ta chọn ngày hôm nay mới nói ra đúng là chẳng có ý gì tốt nhưng dù sao cô ta bị người ta lừa, cô ta cũng là người bị hại.

Tôi lười tính toán với Liễu Linh Linh.

Nhưng điểm làm tôi chú ý là trong tài khoản trùm trường có từ “Chuying”.

Có phải do tôi nghĩ nhiều rồi không?

Lúc trước tôi kết bạn với anh qua số điện thoại, căn bản không chú ý đến điểm này.

Tôi không nhịn được mở điện thoại ra kiểm tra lại lần nữa.

Nhưng mà Thẩm Tây Đình nói số này anh đã được đăng ký từ ba năm trước, mà username một năm chỉ được đổi một lần.

Mà rõ ràng tôi mới quen anh có hai tuần nha…

13

Tôi ngẩng đầu nhìn trùm trường thật kỹ, anh cúi đầu cười với tôi: “Sao thế?”

Tôi tùy tiện viện cớ: “Bạn của anh có đẹp trai không?”

Trùm trường lẩm bẩm hai tiếng: “Cũng tạm, có điều sau khi em nhìn thấy anh rồi nên nhìn bọn họ không lọt mắt đâu.”

Anh kể ra vài cái tên.

“Vẻ mặt này của em là có ý gì?”

Sắc mặt tôi phức tạp: “Nghe có vẻ đều không giống người tốt lắm.”

Ai nấy đều là thành phần nổi danh trong trường, thầy cô chủ nhiệm mỗi khi nhắc đến bọn họ đều đau đầu.

Trùm trường đắc ý cười:

“Bây giờ em cũng coi như là vật họp theo loài rồi, không chạy thoát được đâu!”

Nói cũng đúng, dù sao thì tôi cũng có tên tuổi trên diễn đàn trường rồi.

Chuyện của tôi, trùm trường, Liễu Linh Linh và Cố Thụy sẽ không ngừng được đào lên, sẽ nhanh chóng bị vạch ra để nghiên cứu.

Tôi cười như một nhân vật phản diện hung hăng ngang ngược: “Hahaha, sau này không còn ai dám chọc em cả!”

Lúc này, cách đó không xa truyền đến vài tiếng thốt kinh ngạc:

“Đây là chị dâu hả?”

“Nghe danh đã lâu, cuối cùng cũng thấy được người thật.”

“Cô vợ nhỏ của đại ca xem như là đưa tay làm mây tan thấy ánh trăng ha…”

“Chà, cậu còn biết làm thơ nữa cơ à.”

Họ vừa nói chuyện vừa đi đến gần.

Lời họ nói làm tôi cảm thấy khó hiểu.

Trùm trường nghênh đón họ bằng một cái cùi chỏ: “Đừng nói linh tinh.”

Ba nam sinh vừa đi đến thi nhau liếc mắt ra hiệu, lộ ra nụ cười hiểu chuyện.

Thật lòng mà nói, trông vừa bỉ ổi vừa hài hước.

Tiêu rồi, tôi nghĩ bọn Trương Duyệt Duyệt sẽ không nhìn trúng bọn họ đâu…

14

Tôi đang suy nghĩ nên xin lỗi chị em tốt thế nào thì nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.

Trương Duyệt Duyệt gọi điện thoại cho tôi.

Đầu dây bên kia là giọng nói lớn đầy phấn khích của cô ấy:

“Ở đâu thế Sở Huỳnh, bọn tớ không tìm thấy chỗ đó.”

Bốn đứa chúng tôi đều có chung một đặc điểm là mù đường.

Tôi xung phong đi đón họ lại bị trùm trường kéo lại:

“Anh đi cùng với em.”

Sau lưng vang lên tiếng gào rú của ba tarzan.

Thẩm Tây Đình ném giấy về phía bọn họ, sau đó quay đầu trấn an tôi:

“Đừng để ý bọn họ, bọn họ chỉ đùa thôi.”

Tôi ngửa đầu cười, nói:

“Không sao, mặc dù nhìn có hơi không đàng hoàng nhưng mà mọi người vẫn rất tốt.”

Thẩm Tây Đình lập tức nghiêm túc nói:

“Đúng vậy, chỉ có anh là người đàng hoàng thôi.”

Thật á? Có quỷ mới tin anh!

Bọn Trương Duyệt Duyệt nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của chúng tôi.

Cô ấy hứng khởi vẫy tay với bọn tôi, câu nói đầu tiên khi chạy tới trước mặt chúng tôi là:

“Các cậu biết tin gì chưa? Cố Thụy và Liễu Linh Linh chia tay rồi!”

“Nghe đâu sau khi nhìn thấy bài đăng của Liễu Linh Linh trên diễn đàn thì Cố Thụy rất tức giận, thời gian ấy hình như hắn cũng đang trò chuyện với Liễu Linh Linh đó!”

Nếu tôi nhớ không nhầm thì không phải bọn họ mới yêu nhau được hai tuần à?

Hôm nay hết drama này lại đến drama khác, có điều hóng của người khác vẫn vui hơn!

Tôi nắm lấy tay Trương Duyệt Duyệt dẫn đường:

“Đừng nóng vội, chúng ta vào bàn ăn vừa ăn vừa nói.”

Một bàn 8 người, trong đó có 6 người là lần đầu tiên gặp nhau nhưng nói chuyện lại hăng say đến khí thế ngất trời.

Thậm chí bọn Trương Duyệt Duyệt còn xin số điện thoại bọn họ ngay tại chỗ để tạo nhóm chat “Hội chia sẻ tin tức tức thời”.

Tôi cạn lời: “…”

Haizz, ai lại không thích hóng drama chứ!

Bầu không khí nóng dần theo thời gian, Trương Duyệt Duyệt đứng lên, bưng chén rượu chứa coca có lịch sử 82 năm:

“Chúng ta cùng chúc cho Cố Thụy ngày càng thối nát, xấu xa.”

Tôi: “…”

Chỗ này không phải là tiểu thời đại, đi nhầm phim trường rồi chị gái ơi!

Chơi đến nửa đêm, tám người chúng tôi mới hoành tráng về trường, giống như là xã hội đen ra đường.

Các bạn học nam vỗ ngực đòi đưa con gái chúng tôi về trước.

Sau đó, khi chúng tôi tới đi đến dưới tòa ký túc xá nữ thì nhìn thấy Cố Thụy sắc mặt tiều tụy hốc hác.

15

Trương Duyệt Duyệt thì thầm bên tai tôi:

“Hình như hắn uống rượu, không phải là mượn rượu để đến níu kéo cậu ấy chứ?”

Tôi rất lúng túng, rất muốn nói với Trương Duyệt Duyệt.

Chị gái ơi, giọng thì thầm của chị đủ để bốn phương tám hướng nghe rõ mồn một đó, khiến cho ánh mắt các bạn học qua đường đột nhiên trở nên hưng phấn giống như sói lúc trăng tròn.

Cố Thụy loạng choạng đi đến trước mặt chúng tôi, trông giống như bị tám người vây thành vòng tròn vậy.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của dì quản lý ký túc đứng cách đó không xa, dáng vẻ cầm chặt điện thoại có thể gọi điện ngay lập tức, chắc dì ấy cho rằng đây là hiện trường có thể phát sinh ẩu đả bất cứ lúc nào.

Chắc đây cũng là một loại thiên phú của Cố Thụy nhỉ, dù là đến đây để xin lỗi cũng có thể làm ra dáng vẻ mình bị người khác phụ lòng.

Không ai mời hắn đóng nam chính phim Quỳnh Dao tiếc thật đấy.

Thật ra tôi có chút đắc ý.

Cố Thụy à Cố Thụy, thằng nhóc nhà anh cũng có ngày hôm nay!

Tôi liếc nhìn trùm trường, anh dường như lập tức biết được tôi đang nghĩ gì.

Anh cười nói: “Đừng lo, anh sao cũng được.”

Sáu người bên cạnh đồng loạt hít vào một hơi.

Anh em tốt của trùm trường không hẹn mà cùng giơ ngón tay cái lên:

“Không hổ là đại ca của chúng ta, lòng dạ này, hình thể này, đúng là to*!”

Tôi không nhịn được thuận thế liếc nhìn ngực trùm trường.

Ừm, rất to.

Tôi rất hài lòng.

Đến bọn Trương Duyệt Duyệt cũng cầm tay tôi nói:

“Sở Huỳnh, may mắn của của cậu vẫn còn còn đang đằng sau kìa!”

“Nam đức nam đức, very good.”

“Anh ấy còn anh em nào giống như vậy thì nhớ giới thiệu cho bọn tớ nhá.”

Ba anh em của trùm trường đứng bên cạnh nghe thấy lời này lập tức không cam lòng, ai nấy đều vỗ ngực từng cái vang động trời, giống như khổng tước xòe đuôi để khoe vậy.

“Bên này bên này, chúng tôi cũng không kém!”

Sắc mặt Cố Thụy vốn dĩ đã không tốt, bị mấy người chúng tôi chen ngang thì càng khó coi hơn.

Tôi vội vàng an ủi:

“Cố Thụy anh đừng nóng, anh vốn dĩ chỉ có gương mặt là tàm tạm, tức giận sẽ làm khuôn mặt xấu đi đó.”

Câu nói phát ra từ tận đáy lòng, từng câu từng chữ đều thật lòng.

Hiển nhiên Cố Thụy không ngờ được tình huống này, hắn cười khổ nói: “Anh biết em rất hận anh, em muốn trả thù anh.”

“Là em làm đúng không?”

Tôi trợn tròn mắt.

16

Nhớ lại chuyện trước đây tôi tìm trùm trường tới đánh hắn, tôi cũng thấy hơi chột dạ.

Tôi hắng giọng: “Không thể nói như vậy được…”

Cố Thụy lại ngắt lời tôi:

“Người đàn ông mà Liễu Linh Linh nói chuyện cùng kia là do em đóng giả?”

“Hả???”

Tôi kinh ngạc.

Bị hất xô nước bẩn này làm tôi tức đến bật cười.

“Nếu như tôi mà biết chuyện này thì tôi tìm cô ta làm gì, đã đá đồ ngu ngốc nhà anh từ lâu rồi.”

Cố Thụy lắc đầu:

“Em không thừa nhận thì thôi, chuyện này cũng qua rồi, cũng nhờ đó mà anh nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta.”

Giọng điệu Cố Thụy có phần oán giận:

“Liễu Linh Linh hoàn toàn không phải nữ thần trong trẻo như trong tưởng tượng của anh.”

“Sở Huỳnh, em có thể cho anh cơ hội để bắt đầu lại không?”

Trùm trường vô cùng bất mãn:

“Tao còn đứng ở đây đấy. Cố Thụy, mày vẫn muốn ăn đòn thêm trận nữa à?”

Đột nhiên Cố Thụy lại có dũng khí nói:

“Sở Huỳnh vốn chẳng thích gì loại người thô lỗ như mày, cô ấy ở bên mày chẳng qua là vì đang giận tao thôi.”

Tôi cản trùm trường lại, vui vẻ đáp:

“Cố Thụy, tôi phát hiện ra anh chỉ đang sống quanh quẩn trong ảo tưởng của mình mà thôi.”

“Có phải vì vậy nên anh mới trơ mặt thản nhiên đùn đẩy tất cả trách nhiệm sang người khác như vậy không?”

Liễu Linh Linh có tệ đến đâu thì cũng không thể coi là có lỗi với Cố Thụy, cùng lắm cũng chỉ được coi là bắt cá nhiều tay thôi.

Xét về mặt đạo đức thì cô ta vẫn đứng đắn hơn thằng cha Cố Thụy lăng nhăng này.

“Rõ ràng anh đã theo đuổi Liễu Linh Linh lâu như vậy, đến tận lúc sắp yêu nhau rồi mới tới nói chia tay với tôi.”

“Sao bây giờ anh vẫn còn mặt mũi để đứng đây làm trò si tình với tôi vậy?”

Cố Thụy há miệng, mãi vẫn không thốt ra được một từ.

Tôi biết ngay sẽ như vậy mà, không kìm được, nói:

“Nếu không phải hồi học cấp ba anh hay tặng đồ ăn vặt với hoa dành dành mà tôi thích nhất.”

“Hơn nữa, quan trọng nhất là vào chiều tối hôm thứ sáu đó, anh lại từng lén giúp đỡ tôi trong lúc tôi khó khăn, nếu không thì tôi cũng chẳng thèm thích anh đâu.”

Khuôn mặt Cố Thụy mờ mịt.

Trùm trường đứng cạnh tôi lại đột ngột quay sang nhìn tôi, hai mắt sáng quắc.

Tôi không để ý đến là ngay lúc này, dưới bóng đêm, sắc mặt Thẩm Tây Đình rất phức tạp, miệng anh động đậy, muốn nói gì đó nhưng đến cuối lại không nói gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.