Tôi không biết có phải do gần đây tôi không hay đi dạo trong công viên nên lượng vận động giảm mạnh không mà khả năng miễn dịch của tôi suy yếu đi rõ rệt.
Một cơn gió lạnh mùa xuân thổi qua, tôi bị cảm nặng.
Sau khi mang một đống thuốc từ bệnh viện về, tôi đã đăng chúng lên dòng trạng thái với cái icon yếu ớt.
Hôm đó, tôi đi làm về thì nhận được tin nhắn của Tề Mục.
Tề Mục: Xuống đi.
Tôi:?
Tề Mục: Tôi đang ở dưới lầu nhà cô.
Mặt tôi lập tức đỏ lên, tim đập thình thịch.
Đây là tình tiết máu chó gì vậy?
Tề Mục thế mà lại đang ở dưới tiểu khu nhà tôi?
Anh ấy đang làm gì vậy? Có gì muốn nói với tôi sao? Có điều gì mà phải gặp mặt mới nói được? Chẳng lẽ anh ấy...
Tề Mục: Cùng đi chạy bộ đi.
Tôi:...
Tôi cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình: Tôi đang bị cảm lạnh.
Tề Mục: Cảm lạnh thì càng nên vận động, nếu không sức đề kháng sẽ kém đi.
Tôi: Không xuống có được không?
Tề Mục: Xuống đây.
Tôi:...
Mệnh lệnh của chú cảnh sát thì không thể không nghe.
Cười.jpg
Tôi kéo lê cơ thể ốm yếu của mình dậy, thay một bộ đồ thể thao vào.
Trước khi ra ngoài, tôi soi gương và phát hoảng vì bộ dạng hốc hác của mình, cho nên vội vàng chạy đi trang điểm.
Sau khi trang điểm xong, tôi ngắm mình trong gương.
Hôm nay lại là một cô gái độc thân tràn đầy năng lượng!
Lúc tôi xuống lầu, Tề Mục đã đợi được hơn mười phút rồi.
Tôi xin lỗi anh ấy rất nhiều lần.
Anh ấy không nói gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
Chẳng lẽ mỹ nữ hôm nay trang điểm đẹp quá đã khiến Tề Mục ngơ ngác ngỡ ngàng tới bật ngửa rồi sao?
Tề Mục: "Đi thôi, bắt đầu từ đây, chạy tới công viên bên cạnh, đừng gấp gáp, cứ chạy từ từ thôi."
Ngay sau đó, vẻ suy sụp khi bị Tề Mục ép xuống đây của tôi đã tan biến hết.
Tôi chạy theo phía sau anh, vô cùng hứng thú nhìn bóng dáng của anh.
Anh mặc một chiếc áo cộc tay bó sát người, tôn lên cơ bắp săn chắc, cơ ngực đầy đặn và cơ lưng hoàn mỹ.
Thảo nào lúc đó tôi dựa vào vai anh lại cảm thấy bờ vai đó thật vững chãi và rộng lớn...
Nhưng dù thân hình đó có đẹp tới đâu đi nữa thì nó cũng thua sự lười biếng của tôi.
Sau mười phút, tôi dừng lại.
"Chạy không nổi nữa rồi..."
Tôi cứ tưởng một người đàn ông mạnh mẽ thẳng tính như Tề Mục sẽ tới xách cổ tôi lên ép tôi chạy tiếp, nhưng không ngờ là anh ấy lại tới bên cạnh rồi nhẹ nhàng nói:
"Vậy thì chúng ta cùng nhau đi dạo nhé."
Mới vào đầu hè, thành phố phía Nam này đã bắt đầu nóng rồi.
Tôi và Tề Mục sánh bước đi trong công viên, bầu không khí dường như cũng nóng lên.
Tề Mục đột nhiên nói: "Sao lại bị cảm?"
Tôi sửng sốt: "Mấy hôm trước có đợt lạnh cuối mùa ý."
Tề Mục: "Vậy thì ăn mặc kín vào, đừng có khoe chân khoe tay như người khác."
Tôi:...
Sao nghe giọng điệu của anh ấy giống bố tôi quá vậy?
Tề Mục lại hỏi: "Mấy ngày nay không uống rượu sao?"
Tôi: "Không!"
Tề Mục: "Phải vậy chứ."
Không phải, sao nghe giọng anh ấy có vẻ tự hào thế nhỉ?
Ánh nắng đỏ cam của buổi chiều tà nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt thanh tú của Tề Mục, tôi quay đầu lại nhìn, chỉ một cái liếc mắt đã đắm chìm vào trong đó.
Trong giây phút ấy, tôi đã biết là mình thích người đàn ông này.
Đương nhiên, tôi không phải là một người dễ dãi tới vậy, ngay từ đầu, trừ việc quá thẳng tính ra thì Tề Mục quả thực là đã để lại cho tôi một ấn tượng tốt.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của anh ấy, nhịn không được hỏi: "Em rất tò mò, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, liệu trông em có giống một con dở hơi hay không?"
Tề Mục nghiêng đầu nhìn tôi: "Ý cô là lần say đó?"
Tôi gật đầu.
Tề Mục: "Nếu như tôi cũng uống như vậy, hành vi của tôi cũng sẽ không thể khống chế được như cô thôi, có khi còn thảm hại hơn cả cô ấy chứ."
Tôi khá là cảm động, anh ấy cũng ấm áp ghê.
Tôi còn muốn nói gì đó với Tề Mục, nhưng lại phát hiện ra anh ấy vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi, mắt không chớp, hàng mi mỏng buông xuống, chóp mũi cao, càng ngày càng tiến sát tới gần tôi.
Tim tôi đập như sấm, má đỏ bừng, đầu bốc khói.
Cái tên này, sao lại nhìn chằm chằm vào tôi như vậy chứ? Chẳng lẽ anh ấy muốn nói gì với tôi sao? Có lẽ là anh ấy định...
Tề Mục: "Tôi có một câu muốn hỏi."
Tôi:???
Tề Mục: "Sao mắt cô lại phát sáng thế?"
Tôi:...
Đồ thẳng nam chết tiệt!!
19.
Tôi đã trở thành anh em với Tề Mục.
Không phải anh anh em em, mà là anh em ruột thịt.
Sau đó, chúng tôi hẹn nhau đi chạy bộ mỗi lúc rảnh rỗi.
Tất nhiên, tôi sẽ không bao giờ trang điểm trước mặt ông anh trai này nữa.
Suy cho cùng, đã là anh em thì nên đối xử thẳng thắn và cởi mở với nhau, không cần thiết phải làm màu làm mè như vậy.
[Cười]
Một ngày nọ, tôi nhắn tin WeChat hỏi Tề Mục xem có muốn đi chạy bộ không.
Tề Mục: Hôm nay không đi.
Tôi: Có chuyện gì vậy? Anh mệt à?
Tề Mục: Không.
Tôi: Bận việc gì sao?
Bên kia dừng trong chốc lát.
Tề Mục: Tối nay phải đi xem mắt.
Tôi:????
Mẹ kiếp, vạn thọ nở hoa, gà trống đẻ trứng, ông anh thẳng nam này thế mà lại đi xem mắt sao?!
Sau cú sốc, tiếp theo là một nỗi chua xót thoang thoảng ẩn sâu trong lòng.
Tôi cũng không nói rõ được nó là gì.
Tôi đã cố gắng hết sức để kìm nén sự chua chát.
Tề Mục: Mẹ tôi sắp xếp, nhưng tôi không muốn đi.
Ồ, thực ra tôi cũng không muốn anh đi.
Nhưng ông anh trai này của tôi dù sao cũng phải thoát khỏi kiếp độc thân, và tôi không thể trở thành vật cản trên con đường thoát kiếp FA của anh ấy được.
Vì vậy, tôi đã gõ rồi lại xóa trong khung chat, xóa rồi lại gõ, cuối cùng lại nghiêm túc chỉ bảo...
Tôi: Đừng nói với đối phương là cô ấy có đôi mắt phát sáng nữa đấy nhé!
20.
Vài ngày sau, tôi với Tề Mục lại chạy bộ với nhau.
Đang chạy bộ, tôi không thể kìm nén được mà hỏi anh ấy: "Buổi xem mắt hôm nọ sao rồi?"
Anh ấy im lặng.
Tôi: "Sao thế người anh em, anh không hài lòng à?"
Tề Mục: "Không, có lẽ là không thích hợp."
Tôi: "Không hợp chỗ nào?"
Tề Mục: "Chúng tôi không thể nói chuyện được với nhau."
Tôi đột nhiên có dự cảm không lành.
Tề Mục lấy điện thoại từ trong túi ra, mở lịch sử trò chuyện với cô gái kia cho tôi xem: "Cô xem đi."
Tôi cầm điện thoại. Sau đó, tôi nhìn thấy những câu nói mà nếu là tôi, tôi sẽ chỉ muốn đấm một phát vào mặt tên thẳng nam này.
Cô gái: Anh đang làm gì vậy?
20 phút sau.
Tề Mục: Vừa rồi tôi bận, có chuyện gì?
Cô gái: Ha ha ha, vậy anh bận đi.
Tề Mục: Ừ.
#
Cô gái: [Selfie]
Cô gái: Anh ơi, anh thấy đôi bông tai em mới mua có đẹp không?
5 phút sau.
Tề Mục: Sao khung cửa nhà cô cong thế?
#
Cô gái: Em thừa nhận là anh đẹp trai, công việc ổn định, em cũng có chút thích anh, nhưng lúc anh nói chuyện với em, anh có thể cân nhắc thêm cảm xúc của em không?
Tề Mục: Cảm ơn.
Cô gái:...
Tề Mục: Mà cảm xúc của cô thế nào?
[Dấu chấm than màu đỏ]
Tề Mục:?
[Dấu chấm than màu đỏ]
21.
Sau khi đọc xong, tôi không thể không giơ ngón cái lên.
Trâu bò thật.
Tề Mục lấy lại điện thoại, có vẻ như anh ấy vẫn chưa nhận ra là mình sai chỗ nào.
Tôi: "Anh nói chuyện với các cô gái khác đều là kiểu này hả?"
Tề Mục: "Kiểu gì?"
Tôi: "Chính nó."
Tề Mục tỏ ra không thể hiểu được: "Tôi làm sao?"
Anh à, anh không chỉ có vấn đề mà là vấn đề lớn đó!
Tôi: "Anh từng gặp cô gái nào có thể tán gẫu cùng mình chưa?"
Tề Mục suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.
Mẹ nó, thần thánh phương nào vậy?
Tề Mục: "Cô đấy."
Tôi:...
À, cảm ơn sự công nhận của anh.
Bây giờ, có một chuyện mà tôi thực sự muốn biết.
Vì thế tôi hỏi: "Anh nói thẳng toạc móng heo như vậy, bạn gái cũ không chỉnh lại cho anh à?"
Tề Mục sửng sốt, cuối cùng lại lộ ra chút hoang mang.
Có phải là tôi chọc vào chỗ đau của anh ấy rồi không?
Tề Mục tìm một chỗ trống rồi chậm rãi ngồi xuống, trầm mặc như ông già.
Tựa hồ là đang nghĩ cái gì đó.
Câu chuyện tình khó quên sao?
Tôi ngồi xuống bên cạnh Tề Mục, nín thở chờ đợi câu chuyện mà anh sắp nói ra.
Sau đó, Tề Mục thở dài: "Tôi không có bạn gái cũ."