Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 124: (Thượng): Ta Nhân Tộc Giang Sở Dung,...



Cũng không biết đã qua bao lâu, có một giọng nói vô cùng không hài hòa vang lên.

"Giang sư đệ, ngươi bảo vệ cho Ma tộc đã đánh trọng thương đồng môn như vậy là không hay đâu. Thần thú Thanh Long là Thần thú của Nhân tộc chúng ta, vậy mà ngươi lại dám dùng máu Thần trân quý đi cứu một Ma tộc, đúng là mờ ám. "

Chính là Sở Ngọc Lân.

Lời này vừa dứt, nhất thời có rất nhiều tu sĩ Nhân tộc còn đang ngây người lập tức phụ họa theo.

"Không sai, Giang sư đệ, ngươi lấy được cơ duyên, chúng ta đều mừng cho ngươi, nhưng tại sao ngươi lại cấu kết với Ma tộc?!"

"Chẳng phải tên đó là Thiên Ma sao? Chính là Thiên Ma mà trước kia Giang sư đệ đã thả ra! Mọi người còn nhớ không?"

"Chậc... không ngờ lại là Thiên Ma, vậy chẳng phải Giang sư đệ đã bị Ma tộc xúi giục từ lâu rồi sao?"

Lúc này, Giang Sở Dung giương mắt lạnh nhìn sang, thấy Sở Ngọc Lân lặng lẽ đứng sau đám đông với một miếng băng trắng quấn quanh cổ vẫn còn đang chảy máu.

Mà những người vây quanh gã đang a dua theo đều là đệ tử của Vô Vọng Kiếm Phái.

Giang Sở Dung cau mày — Trước đó cậu đã phát hiện số lượng tu sĩ đuổi theo truy sát nhiều đến bất thường, nhưng bây giờ cậu mới nhận ra, ở đây có không ít người đến từ vùng bên ngoài.

Lại nhìn vẻ mặt của Sở Ngọc Lân, trong đầu Giang Sở Dung đột nhiên nhớ tới một câu của Ma Tôn đã nói với cậu trước khi rời đi——

"Bổn tôn có thể cho ngươi ba thứ này, nhưng bản đồ phải đợi sau khi ngươi đem Vô Vọng Kiếm về mới được."

Giang Sở Dung mỉm cười: Quả nhiên là lão già âm hiểm, hóa ra bố cụ ván cờ nằm ở đây.

E rằng tấm bản đồ kia chỉ thể hiện con đường tắt đi từ vùng bên ngoài vào trong Cấm địa Thần Ma. Nếu không thì Ma Tôn cũng sẽ không chắc chắn có thể bắt chẹt được Văn Lăng chỉ bằng một tấm bản đồ.

Chỉ cần Văn Lăng không thể sử dụng truyền tống trận dịch chuyển vào bên trong, vậy thì bất kể hắn từ chủng tộc nào truyền tống đi vào, thì đều phải cần đến tấm bản đồ này.

Nhưng có lẽ Ma Tôn không bao giờ ngờ được, Văn Lăng có thể bí mật cùng cậu lẻn vào truyền tống trận của Nhân tộc.

Nhưng mà khoan... Tại sao Ma Tôn chưa bao giờ đề cập đến việc sử dụng bản đồ này với Văn Lăng và cậu, và tại sao Sở Ngọc Lân lại dẫn theo những đệ tử Vô Vọng Kiếm Phái này?

Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung rùng mình một cái, cuối cùng cậu cũng nhận ra âm mưu lớn nhất đằng sau sự việc này.

Cùng lúc đó, Văn Lăng cũng từ từ bình phục lại, khàn giọng truyền âm nói: "Công dụng lớn nhất của tấm bản đồ này không phải để dụ dỗ chúng ta. Mà có lẽ ngay từ đầu Sở Ngọc Lân đã không được sắp xếp vào bên trong, tác dụng của gã là dùng bản đồ dẫn đường cho những đệ tử bên ngoài này vào trong Cấm địa với tốc độ nhanh nhất, sau đó tìm cơ hội giết sạch tất cả."

Dừng một chút, ngữ khí truyền âm của Văn Lăng có chút lạnh: "Như vậy, một thế hệ tinh anh của Nhân tộc về cơ bản sẽ bị tiêu diệt hết, cho dù chỉ còn lại Cố Minh Tiêu cũng vô dụng. Ít nhất trong vòng một trăm năm, Nhân tộc khó mà quật khởi."

"Không cho chúng ta biết công dụng thật sự của bản đồ, chính là muốn chúng ta phải hối hận khi phát hiện ra nó vào phút cuối cùng."

Giang Sở Dung:!

Sau đó, cậu lại liếc nhìn Sở Ngọc Lân, ý cười của Sở Ngọc Lân quả thực có chút kỳ lạ.

Giang Sở Dung đột nhiên rơi vào trầm mặc.

Lúc này, những tu sĩ Nhân tộc đó còn chưa hiểu chuyện gì, vẫn đang lòng đầy căm phẫn chỉ trích Giang Sở Dung tại sao lại muốn giúp đỡ một Ma tộc. Còn là Thiên Ma đã từng bị nhốt ở Vô Vọng Kiếm Phái!

Có một khoảnh khắc, Giang Sở Dung muốn giết Sở Ngọc Lân.

Nhưng cậu biết, cho dù làm như vậy cũng vô ích —— Cậu thông đồng với Thiên Ma, đã là chuyện không thể thay đổi được nữa.

Ngay cả khi giết Sở Ngọc Lân, chứng minh Sở Ngọc Lân là ma, thì bản thân cậu cũng không thể rửa sạch tội.

Ma Tôn ơi Ma Tôn, thật không hổ là sư tôn của cậu.

Ngay cả tình thế hiện tại cũng đã nghĩ đến rồi.

Nhưng có lẽ Ma Tôn cũng không nghĩ đến những chi tiết như vậy, nhưng cậu biết rất rõ —— Chỉ cần chuyện Văn Lăng và Giang Sở Dung ở bên nhau bị bại lộ, thì bất luận là Ma tộc hay Nhân tộc đều sẽ không dung thứ cho cậu.

Ở trong Cấm địa Thần Ma, mỗi người đều sẽ vì cơ duyên mà phát huy tối đa mặt tối trong lòng, hiện tại có cớ giết người, bọn họ đương nhiên sẽ ra tay.

Chỉ có điều Thần thú Thanh Long vẫn đang ở bên cạnh Giang Sở Dung, nên bọn họ không dám ra tay mà thôi.

Nhưng ra khỏi Cấm địa Thần Ma thì sao?

Ra khỏi Cấm địa, Giang Sở Dung và Văn Lăng sẽ là mục tiêu chỉ trích của mọi người.

Văn Lăng lúc này cũng truyền âm tới: "Đúng vậy, Sở Ngọc Lân mang theo những đệ tử này tới đây chỉ để nhận diện. Nếu bọn họ đã khẳng định em phản bội Kiếm Phái, bọn họ có thể tiếc mạng mà không dám ra tay ở đây. Nhưng một khi ra khỏi Cấm địa, thì rất khó nói."

"Nếu chúng ta chết ở trong Cấm địa, những đệ tử này sẽ bị Ma tộc giết sạch, hủy hoại tương lai của Kiếm Phái; Còn nếu chúng ta sống sót ra ngoài, những đệ tử này sẽ là bả đao tốt nhất để giết chúng ta."

Giọng nói của Văn Lăng hơi trúc trắc, có lẽ hắn cũng không ngờ tới sự tình sẽ đi đến nước này.

Nghe đến đây, Giang Sở Dung cuối cùng cũng phá lên cười.

Trái tim Văn Lăng đập lỡ một nhịp, cho rằng Giang Sở Dung nghĩ không thông muốn giết người, thế là hắn vô thức nắm lấy cánh tay của cậu.

Nhưng Giang Sở Dung lại bình tĩnh truyền âm nói: "Đừng lo, để ta giải quyết."

Văn Lăng:?

Mà lúc này Giang Sở Dung lại nở nụ cười, tất cả tu sĩ vây xung quanh cũng giật mình.

Rất nhiều yêu tu và ma tu vốn định thừa cơ hội phụ họa thêm vài câu, để cho Nhân tộc tự ra tay trước, bọn họ sẽ lên sau —— Dù gì nhìn Thần thú Thanh Long hình như cũng chỉ mới trưởng thành, có lẽ không lợi hại lắm?

Nhưng không ngờ, Giang Sở Dung lại cười như vậy.

Tất cả tu sĩ đều ngỡ ngàng, đồng thời cũng có hơi sợ hãi.

Cho đến khi Giang Sở Dung nhẹ nhàng nắm lấy tay Văn Lăng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía đám đông.

Lúc này, hai mắt cậu vẫn còn hơi đỏ vì Văn Lăng bị thương mà kích động, cậu cứ vậy mà dùng ánh mắt bình tĩnh lướt qua các tu sĩ nhìn đến Sở Ngọc Lân cách đó không xa: "Sở sư huynh, chắc là ngươi hiểu lầm rồi, ta không có thông đồng với Ma tộc."

"Chỉ là ta đã thích một Ma tộc mà thôi."

Sở Ngọc Lân:?

Nghe Giang Sở Dung nói những lời này, lại nhìn vẻ mặt của Giang Sở Dung, nhất thời Sở Ngọc Lân không biết Giang Sở Dung muốn làm gì.

Trong nhất thời, các tu sĩ cũng đưa mắt nhìn nhau.

Nói xong, Giang Sở Dung không khỏi cười lạnh một tiếng: "Nhưng các vị chỉ dựa vào điều này đã công khai chỉ trích ta cấu kết Ma tộc phản bội sư môn. Như vậy chẳng phải là muốn thừa lúc ta gặp nguy hiểm cướp mất cơ duyên của ta sao?"

"Các người có chứng cớ gì chứng minh ta cấu kết với Ma tộc? Ta đã đả thương đệ tử nào của Kiếm Phái chưa? Ta đã bán tin tức cơ mật nào của Kiếm Phái chưa?"

"Người nghi ngờ nên đưa ra bằng chứng. Nếu nói như các người, vậy thì tất cả con lai của tam tộc đều đáng chết, bởi vì ngay từ khi họ sinh ra, họ đã chứng minh phụ mẫu của họ đã phản bội chủng tộc của mình. Có đúng không?"

Lời nói của Giang Sở Dung hùng hồn đanh thép, trong phút chốc, bầu không khí ở hiện trường trở nên vi diệu.

Trong số các tu sĩ đến Cấm địa lần này, cũng có rất nhiều tu sĩ hỗn huyết, khi Giang Sở Dung vừa nói ra những lời này, bọn họ đều cảm thấy Giang Sở Dung nói rất đúng, nếu chỉ dựa vào mối quan hệ người yêu mà buộc tội người ta như thế, thì quả thật có hơi gượng ép!

Đám tu sĩ bắt đầu bàn tán xôn xao.

Mà lúc này, đột nhiên có một ma tu lên tiếng: "Ta biết ngươi! Ngươi là Tần Lâu Nguyệt! Ngươi đã dùng tên của gã, còn ở Ma tộc bọn ta bái Ma Tôn làm sư phụ!"

Hiện trường náo động, tiếng nói chỉ trích lại vang lên!

Giang Sở Dung khẽ nhíu mày.

Lại có một đệ tử khác của Vô Vọng Kiếm Phái nhịn không được phẫn nộ nói: "Ngươi cũng đã bái Ma Tôn làm sư phụ rồi! Sao còn dám nói mình không phản bội, không cấu kết với Ma tộc?!"

Giang Sở Dung im lặng một lát, rồi nói: "Đúng là ta đã bái Ma Tôn làm sư phụ, nhưng Yêu Tôn và chưởng môn cũng nhận ta làm đồ đệ. Yêu Tôn còn dẫn ta vào Minh Vương Điện lĩnh hội Thần Nhãn của Khổng Tước Minh Vương, chưởng môn cũng truyền cho ta hư ảnh truyền thừa. Những điều này, Nhân Yêu hai tộc đều có thể làm chứng, không phải ta nói dối."

"Theo cách nói của các người, việc ta bái cường giả chí tôn của tam tộc làm sư phụ là đại tội cấu kết với tam tộc, vậy chẳng nhẽ ba vị cường giả chí tôn đã nhận ta làm đệ tử thì tội càng thêm tội sao? Các người muốn định tội họ như thế nào?"

Trong nhất thời, tu sĩ Yêu tộc và tu sĩ Nhân tộc lại rơi vào trầm mặc.

Có người nhịn không được lập tức trách mắng: "Ngươi dài dòng nói nhiều như vậy là muốn chứng minh cái gì? Ta chỉ thấy Yêu Tôn và chưởng môn đều bị ngươi lừa, đừng có ỷ vào Thần thú Thanh Long tạm thời bảo vệ ngươi, bọn ta liền không dám làm gì ngươi!"

Nghe thấy những lời này, Giang Sở Dung hơi sửng sốt một chút, chợt bật cười.

Tức đến bật cười.

Tu sĩ kia nhìn thấy ý cười của Giang Sở Dung, cũng đột nhiên im bặt, sợ Giang Sở Dung làm khó dễ.

Nhưng lúc này Giang Sở Dung đã lấy lại bình tĩnh, cậu cụp mắt xuống, lặng lẽ liếc nhìn Văn Lăng sắc mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều, thản nhiên nói: "Quả nhiên, chỉ cần có thành kiến, ​​thì sẽ luôn có người đổi trắng thay đen bác bỏ ngươi."

"Đã như vậy thì ta cần gì phải giải thích nữa?"

Vừa dứt lời, Giang Sở Dung liền lấy ra hai bộ hỉ phục màu đỏ rực trước ánh mắt bao người.

Khi hai bộ hỉ phục này được lấy ra, tất cả tu sĩ đều kinh hãi.

Lúc này, Giang Sở Dung nhẹ nhàng vuốt ve chất vải tinh tế của hỉ phục, thấp giọng nói: "Ta chưa bao giờ dám nghĩ hôn lễ của mình sẽ như thế nào? Bởi vì ta cảm thấy mình có thể chết bất cứ lúc nào, nên chỉ đành chuẩn bị hai bộ hỉ phục này, len lén giữ chúng làm kỷ niệm".

"Nhưng mà hôm nay, cũng đã đến nước này rồi, ta nghĩ mình không cần phải giấu diếm nữa."

Vừa nói, Giang Sở Dung vừa dùng ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn đám đệ tử Kiếm Phái vừa chỉ trích cậu: "Nếu đã có người không ưa ta, vậy thì ta càng phải làm chuyện mà họ không ưa đến cùng. Chẳng phải các ngươi nghĩ ta thông đồng với Ma tộc sao? Vậy thì hôm nay ta sẽ thông đồng đến cùng!"

"Thần thú Thanh Long chứng giám, Tam tộc đồng đạo chứng giám. Ta Nhân tộc Giang Sở Dung, hôm nay, tại nơi đây, sẽ kết đạo lữ với Ma tộc Văn Lăng. Xin các vị Tam độc đồng đạo làm chứng cho ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.