Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 13: Cho Ta Ít Máu



Tất nhiên bản thân Phạn Thần Âm cũng biết điều này, nhưng khi được Giang Sở Dung đề xuất, anh ta lại không khỏi nghi ngờ bên trong có trá ——Phải chăng có vị Hoàng Tử nào đó đã ngấm ngầm hỗ trợ cho Giang Sở Dung, để rồi trong trận quyết đấu công bằng ám toán anh ta? Chính là bởi vì mười tám thức Phạn Âm này.

Phải biết rằng, mười tám thức Phạn Âm không chỉ là tuyệt học của anh ta, mà còn là tuyệt học của Thần Vương Phạn Thiên, nếu sơ suất truyền ra ngoài, thế lực của Thần Vương Phạn Thiên sẽ gặp nguy cơ.

Đương nhiên những suy đoán hoài nghi này anh ta không thể nói ra.

Cứ như vậy, anh ta rơi vào trầm mặc khó xử ở trước mặt đám ma tu.

Giang Sở Dung không vội, cậu chỉ mỉm cười lẳng lặng chờ anh ta.

Phạn Thần Âm còn đang chần chừ, nhưng những ma tu khác lại rất gấp, thậm chí có ma tu đã lớn giọng nói: "Phạn công tử, rốt cuộc ngươi có cược không? Nếu ngươi không cược, mặc dù ta không có công pháp cấp Thiên, nhưng ta có Ma Hồn Binh cấp Thiên, miễn cưỡng cũng có thể cược với Tần công tử một phen!"

Những người khác cũng cười ha ha hùa theo, nhất thời đẩy Phạn Thần Âm ra nơi đầu sóng ngọn gió.

Phạn Thần Âm đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt hơi tái xanh, vẻ mặt rất khó chịu —— khi anh ta ở thành Phạn Thiên, cũng chưa có ai dám nói chuyện với anh ta như vậy.

Nhưng nơi này là Đế Đô, mỗi một ma tu có thể tới đây hôm nay đều có thế lực hùng hậu đứng sau lưng.

Anh ta cũng đã nghe Thần Vương Phạn Thiên nói rằng, rất nhiều người thừa kế của các bậc Lão Thần Vương cũng sẽ xuất hiện trong đại hội thu đệ tử của Ma Tôn, mặc dù những bậc Lão Thần Vương này không tham dự vào chính trị của Ma Vực, nhưng lại có gốc rễ cực kỳ hùng hậu, tuyệt đối không thể đắc tội.

Phạn Thần Âm đang ở trong thế tiến thoái lưỡng nan thì đột nhiên trong không trung vang lên một giọng nói chầm chậm cực kỳ từ tính trầm thấp——

Thanh âm đó nói: "Âm nhi, nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu, nếu con đã lên tiếng trước thì phải đáp ứng với cậu ta. Đừng làm mất đi khí thế của người thành Phạn Thiên chúng ta."

Giọng nói này vừa cất lên, tất cả ma tu có mặt tại hiện trường đều chấn động tâm thần, màng nhĩ vang lên ong ong.

Giờ khắc này, Giang Sở Dung cảm giác như có một đôi mắt từ trong hư không liếc nhìn cậu, sau một hồi hít thở không thông, lồ,ng ngực cậu truyền đến một trận đau nhói, trong cuống họng tràn ngập vị tanh mặn.

Nếu không phải cậu phản ứng nhanh, nghiến răng chịu đựng, thì cậu đã sớm phun ra một ngụm máu tươi trước mặt mọi người.

Còn Phạn Thần Âm thì mừng rỡ vô cùng, hai mắt sáng lên: "Phụ Vương đến từ lúc nào thế?"

Đám ma tu cũng lần lượt phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Là Thần Vương Phạn Thiên!"

"Bái kiến Thần Vương Phạn Thiên!"

"Ngưỡng mộ uy danh của tiền bối Thần Vương Phạn Thiên đã lâu, ta là con trai trưởng của Thần Vương Hồng Đô, Hồng Thiên Tứ. Không biết có thể mời Thần Vương đến biệt phủ một chuyến không?"

Nhất thời, tất cả ma tu đều quỳ liếm nịnh hót, đều quên mất rằng vừa rồi bọn họ đang ép Phạn Thần Âm đánh cược với Giang Sở Dung.

Quả nhiên khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, mọi người vẫn rất tự biết lượng sức mình.

Giang Sở Dung nhìn tình thế đột nhiên bị đảo ngược, cậu cố nén cơn đau trong lồ.ng ngực, gắng gượng đứng trên không trung, sắc mặt âm tình bất định: Lão già đê tiện, ỷ thế hiếp người, không biết xấu hổ.

Phạn Thần Âm được sự ủng hộ của Thần Vương Phạn Thiên, anh ta không còn kiêng dè nữa, lập tức quay đầu lại phấn khởi nói: "Ta vốn đang lo lắng lấy tuyệt học của Phụ Vương ra đánh cược là một hành vi bất hiếu, nhưng nếu Phụ Vương đã lên tiếng rồi, vậy thì ta sẽ đồng ý đánh cược. Tần huynh, chúng ta ký kết Ma Thánh Minh Ước đi."

Giang Sở Dung mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm vào Phạn Thần Âm nói: "Ò, ký đi."

Khóe mắt Phạn Thần Âm giật giật.

Bốn mắt chạm nhau, tia lửa bắn ra.

Suy nghĩ trong lòng đều là: Đợi ba ngày sau, đánh chết ngươi!



Ma Thánh Minh Ước xác lập, Phạn Thần Âm và Giang Sở Dung đều tự trở về tọa kỵ của mình.

Lúc này một số tọa kỵ cũng lặng lẽ rời đi, một số khác thì ở lại bắt đầu nhào lên vây quanh Phạn Thần Âm xum xoe.

Mục tiêu đương nhiên là Thần Vương Phạn Thiên.

Giang Sở Dung trở lại tọa kỵ, thấy Văn Lăng vẫn ổn, đợi Tần Lâu Nguyệt lập kết giới rồi khiêng tọa kỵ đến phủ đệ mà Ma Tôn đã chuẩn bị sẵn cho Thần Vương Tần Đô, cậu mới cúi đầu phun ra một ngụm máu.

Khóe môi Giang Sở Dung rỉ máu, vẻ mặt căm tức nói: "Vị Thần Vương Phạn Thiên này đúng là khiến người ta chán ghét."

Người khổng lồ Tần Lâu Nguyệt nện bước như bay, đè thấp giọng nói: "Thần Vương Phạm Thiên làm như vậy là muốn nói cho các Thần Vương khác đang bí mật theo dõi biết rằng thúc thúc đã là vật nằm trong tay của ông ta, để bọn họ không được đụng chân đụng tay vào cuộc quyết đấu công bằng của ba ngày sau."

Giang Sở Dung hơi giật mình, lau đi vết máu trên môi, trầm ngâm nói: "Nếu nói như vậy, ông ta đã giúp chúng ta một tay rồi?"

Tần Lâu Nguyệt cau mày: "Nói vậy là có ý gì?"

Giang Sở Dung đảo mắt, khoanh chân ngồi xuống, vừa điều chỉnh hơi thở vừa nói: "Bây giờ thúc thúc của ngươi đang nằm trong tay Thần Vương Phạn Thiên, nếu Thần Vương tầm thường muốn đụng vào hắn, tự nhiên sẽ phải cân đo đong đếm. Trong ba ngày này, chúng ta có thể nhàn rỗi một chút."

Tần Lâu Nguyệt bừng tỉnh: "Vậy thì không hẳn là một chuyện xấu."

Nói xong, Tần Lâu Nguyệt nhận ra điều gì đó, đột nhiên mang theo vẻ mặt suy đoán liếc Giang Sở Dung một cái.

Giang Sở Dung nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Nhìn đường đi, đừng nhìn bổn công tử."

Sắc mặt Tần Lâu Nguyệt tối sầm lại, gã hừ lạnh một tiếng, tăng nhanh cước bộ.



Sau khi vào phủ đệ, Tần Lâu Nguyệt đi bố trí cấm chế xung quanh phủ đệ trước, còn Giang Sở Dung và Văn Lăng thì cùng nhau vào phòng trong.

Vừa vào phòng trong, Giang Sở Dung vẫn đang ho ra máu đột nhiên mở mắt ra, trong mắt không hề có chút thương tật nào, ngược lại còn mang theo vẻ lo lắng nhìn Văn Lăng nói: "Chàng có sao không? Bị thương nặng lắm sao?"

Suốt đường đi, Văn Lăng không nói lời nào, Giang Sở Dung đã sớm biết thương thế của hắn không mấy khả quan thông qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế, nên cậu không ngừng nói chuyện ở trước mặt Tần Lâu Nguyệt, giả vờ bị thương để che giấu cho hắn.

Văn Lăng mặt vô biểu tình đi đến bên cạnh bàn, cầm một tách trà lên phun máu vào trong đó.

Sau đó nhanh chóng đậy nắp tách trà lại.

Giang Sở Dung thấy rất rõ ràng, trong máu có từng dòng ma khí bốc hơi ra, trong lòng cậu không khỏi trầm xuống.

Quả nhiên công pháp bản mạng của cao thủ Thiên Hầu hậu kỳ vẫn rất lợi hại.

Văn Lăng im lặng ngồi xuống thảm trên mặt đất, vận chuyển ma công để chống lại thương thế.

Giang Sở Dung đứng ở một bên nhìn thấy trên mặt Văn Lăng lúc này đan xen khí tức hai màu nâu đỏ, dưới làn da có đống gì đó lúc nhúc giống như bầy giun, chúng đánh lộn với nhau, kháng cự lẫn nhau.

Lông mày dài mảnh của Giang Sở Dung nhíu lại từng chút một.

Không lâu sau, Văn Lăng mở mắt ra: "Tách trà."

Giang Sở Dung vội vàng đi đến bưng tới một tách trà.

Văn Lăng nhận lấy tách trà, lại phun vào trong đó một ngụm máu tươi mang theo ma khí.

Giang Sở Dung làm theo những gì Văn Lăng vừa làm, dùng cấm chế đóng nắp tách trà lại, khóa chặt đống máu ở bên trong.

Cứ lặp đi lặp lại mấy chục lần, trên khuôn mặt màu lúa mạch vẽ đầy ma văn của Văn Lăng đã có chút tái nhợt, bấy giờ hắn mới từ từ mở mắt ra rồi dừng lại.

Giang Sở Dung trộm nhìn một cái, nhỏ giọng hỏi: "Đỡ rồi sao?"

Lông mi mỏng của Văn Lăng khẽ động, hắn ngẩng đầu nhìn Giang Sở Dung, hiếm khi có chút ỉu xìu nói: "Cho ta ít máu."

Giang Sở Dung ngạc nhiên: "Cho bằng cách nào?"

Văn Lăng: "Ngươi ngồi xuống."

Nhìn thấy sắc mặt Văn Lăng tái nhợt ốm yếu, Giang Sở Dung hơi do dự một chút, cậu yên lặng đặt tách trà trong tay xuống, khom lưng ngồi xuống trước mặt Văn Lăng.

Văn Lăng liếc nhìn Giang Sở Dung, không nói hai lời liền nắm lấy cổ tay cậu, đưa lên môi cắn mạnh một cái, bắt đầu từng ngụm từng ngụm hút máu cậu.

Giang Sở Dung:!

Giang Sở Dung đau đến mặt mày co quắp, nhưng sau đó cậu dần lấy lại tinh thần trong cơn khiếp sợ.

Văn Lăng trông có vẻ thực sự thiếu máu, hắn chỉ nắm lấy cổ tay cậu mú,t mạnh từng cái, hầu kết chuyển động lên xuống theo động tác nuốt vào.

Giang Sở Dung cứ như vậy nhìn chằm chằm Văn Lăng một lúc, ánh mắt cậu khẽ động, nhưng cậu vẫn cố chịu đau không hề giãy giụa.

Dù sao Văn Lăng bị thương cũng có một phần trách nhiệm của cậu.

Động tác hút máu của Văn Lăng cực kỳ hoang dã, thậm chí khi máu chảy ra từ miệng vết thương trên cổ tay trắng nõn của Giang Sở Dung sắp chảy đến khuỷu tay, hắn còn lè lưỡi ra, cẩn thận đè lên liếm sạch sẽ vết máu từng chút một.

Đầu lưỡi của hắn rất ẩm ướt mềm mại, liếm xong sẽ để lại một vệt nước, thỉnh thoảng răng nanh sẽ nhô ra cạ vào vết thương, mang đến cảm giác vừa đau vừa ngứa.

Một lúc sau, nửa cổ tay trắng nõn của Giang Sở Dung đã bị liếm ướt sũng.

Nhìn thấy dáng vẻ Văn Lăng uống máu, trong lòng Giang Sở Dung dâng lên một loại cảm giác khác thường.

Dù gì thì Văn Lăng lúc này... cũng quá giống một con chó săn rồi.

Đột nhiên, Văn Lăng ngừng lại động tác hút máu.

Giang Sở Dung giật mình, sau đó cậu ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt âm trầm của Văn Lăng.

Lúc này Văn Lăng đang cắn cổ tay của cậu, tóc đen che nửa gương mặt, lộ ra một con ngươi đen sâu thâm thúy, âm u lạnh lùng nhìn cậu.

Tim Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, cậu biết chính là Đồng Tâm Sinh Tử Khế chết tiệt đã tiết lộ suy nghĩ của cậu, nên cậu liền vội vàng bất đắc dĩ giải thích: "Ta không có cố ý nghĩ như vậy, xin lỗi."

Văn Lăng liếc cậu một cái, lại tiếp tục cúi đầu hút máu.

Lần này, động tác của Văn Lăng rõ ràng "nho nhã lịch sự" hơn nhiều.

Xem ra hắn rất để ý chuyện bị Giang Sở Dung so sánh với chó săn.

Lại hút máu thêm một lúc, khi Giang Sở Dung bị Văn Lăng hút đến sắc mặt có hơi trắng bệch thì Văn Lăng mới đặt cổ tay của Giang Sở Dung xuống.

Giang Sở Dung âm thầm thở phào một hơi, rút ​​tay về đưa lên trước mặt nhìn.

Vết thương trên cổ tay đã được Văn Lăng dùng ma khí chữa lành, nhưng mà... vẫn còn thấp thoáng mấy vệt nước miếng.

Giang Sở Dung bình tĩnh quay cổ tay xuống, thay vì nhìn nó, cậu lại nhìn Văn Lăng hỏi: "Bây giờ chàng đã đỡ hơn nhiều chưa?"

Văn Lăng hơi khựng lại, sau đó nhàn nhạt nói: "Cám ơn."

Giang Sở Dung kinh ngạc, lập tức không nhịn được cười: "Sao hôm nay chàng lại khách sáo như vậy?"

Văn Lăng:...

Thấy vẻ mặt của Văn Lăng không đúng, Giang Sở Dung im lặng một lúc, sau đó bình tĩnh chuyển chủ đề nói: "Ba ngày sau ta sẽ quyết đấu với Phạn Thần Âm, chàng có chắc là ta sẽ thắng không?"

Nếu không thắng được, Phạn Thần Âm chắc chắn sẽ đánh chết cậu.

Cậu không phản kháng nổi.

Văn Lăng nghe Giang Sở Dung nói vậy, hắn ngước mắt lên nói: "Yên tâm, ngươi có một con át chủ bài."

Giang Sở Dung:?

"Chàng định đi thay ta sao?"

Văn Lăng quyết đoán phủ nhận, lại nói: "Hai người khi đã ký kết Đồng Tâm Sinh Tử Khế, không chỉ có thể đọc được suy nghĩ của nhau mà còn có thể hưởng chung máu, ngươi không biết sao?"

Giang Sở Dung ngạc nhiên: "Ta chỉ biết rằng nếu một người bị thương nặng thì người kia sẽ bị động cùng chịu tổn thương, không ngờ còn có thể chủ động cùng hưởng sao?"

Điều này có nghĩa là, cậu có hai cái mạng để đánh với Phạn Thần Âm rồi.

Nháy mắt cái cơ hội chiến thắng đã tăng vọt.

Văn Lăng liếc cậu một cái, nhắm mắt lại, yên lặng vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế.

Giang Sở Dung thực sự cảm thấy có một luồng năng lượng máu đang được truyền vào cơ thể mình.

Giang Sở Dung lấy làm mới lạ, cậu giơ cánh tay lên lắc mấy cái, đột nhiên nhìn thấy vệt nước miếng còn sót lại trên cổ tay.

Trầm mặc một lát, Giang Sở Dung mới chợt ý thức được một chuyện: "Vậy vừa rồi sao chàng không trực tiếp dùng cách này để lấy máu của ta?"

Văn Lăng trầm mặc một giây: "Quên mất."

Giang Sở Dung đen mặt nói: "Có phải chàng sợ ta keo kiệt không chịu cho chàng nhiều máu không? Ta là loại người đó sao?"

————————–

Tác giả:

– Văn Lăng: Ta sợ ngươi thừa dịp ra oai với ta.

– Giang Sở Dung:?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.