Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 130: Văn Lăng



Giang Sở Dung mỉm cười: "Vậy thì không cần phải nóng vội đâu, chúng ta còn hơn hai mươi ngày nữa, cho dù mỗi ngày mài mòn nó hai ba cái thì chúng ta cũng có thể làm xong thôi."

Văn Lăng: "Không đơn giản như vậy."

Giang Sở Dung:?

Văn Lăng lại nói: "Em nhìn kỹ đi."

Lúc này, Giang Sở Dung lại chăm chú nhìn hạt giống ma, cậu phát hiện ra lớp ma khí mà mình vừa mới cắt đứt đang từ từ sinh sôi trở lại, mặc dù tốc độ không nhanh nhưng nó thực sự đang sinh trưởng.

Giang Sở Dung lấy làm ngạc nhiên: "Hạt giống ma này kỳ lạ như vậy sao?"

Văn Lăng: "Dù gì nó cũng được tạo ra từ sự tập trung tất cả sức mạnh ý chí của Ma Thần Ba Tuần lúc sinh thời, ma tính rất nặng, ắt hẳn sẽ có nhiều biến hóa hơn so với các hạt giống ma bình thường. Vậy nên cần phải mài mòn nó nhiều lần hơn, mài đến khi thấy thích hợp mới thôi."

Giang Sở Dung: "Được thôi."

Hai người nghỉ ngơi một lát, sau khi xác định Tuệ Không không dám đuổi tới đây mới bắt đầu làm việc.

Dù sao Văn Lăng cũng là ma tu, bất kể như thế nào thì sử dụng Vô Vọng Kiếm Khí cũng sẽ gây tổn hại đến hắn, vì vậy việc mài mòn hạt giống ma liền rơi lên đầu Giang Sở Dung.

Bấy giờ Giang Sở Dung tìm thấy một thân cây, cắm que xỏ hạt giống ma lên nó, sau đó triệu hồi ra pháp kiếm, xoẹt xoẹt xoẹt ra sức mài mòn hạt giống ma.

Sau khi cắt được một lúc, kích thước của hạt giống ma đã nhỏ hơn một chút, tốc độ sinh sôi lại cũng chậm đi.

Thấy vậy, ánh mắt Giang Sở Dung khẽ động, cười nói: "Xem ra ma khí của hạt giống ma này cũng không phải vô tận, hiện tại ta yên tâm rồi."

Văn Lăng nói: "Ba Tuần cũng chỉ là một Ma Thần phi thăng, khi hắn ta phi thăng cũng chỉ là một tồn tại cấp cao nhất ở thế giới này, vì vậy hạt giống ma hắn ta để lại vẫn bị quy luật của thế giới này hạn chế, không đáng sợ đến mức đó."

"Trái lại là tàn hồn của hắn ta, cho dù là cây bồ đề lớn như vậy cũng chỉ có thể trấn áp được hắn ta chưa tới ngàn năm, có thể thấy, e rằng lĩnh ngộ của tàn hồn đã đột phá giới hạn của thế giới này. Chỉ có điều hiện tại thực lực của hắn ta còn yếu, không thể tạo thành uy hiếp."

Giang Sở Dung nghe đến đây khẽ rùng mình một cái: "Vậy phải làm sao bây giờ?" Suy cho cùng Ma Thần này cũng là do hai người thả ra, mặc dù cây bồ đề đã sắp chết rồi, nhưng có vẻ như nếu không có bọn họ, có lẽ cây bồ đề vẫn còn có thể chống đỡ thêm vài năm.

Văn Lăng nhàn nhạt nói: "Ra ngoài thông báo cho Cố Minh Tiêu biết, dùng Vô Vọng Kiếm giết hắn ta là được. Tuy nhiên —— "

"Tuy nhiên gì cơ?"

"Tuy nhiên Sở Ngọc Lân và đám ma tu kia không làm chuyện ngu ngốc mới được."

Giang Sở Dung cau mày: "Mong là vậy."

Vào lúc này, Sở Ngọc Lân, người được Văn Lăng và Giang Sở Dung hy vọng "không làm chuyện ngu ngốc", lại đang cùng Linh Ngọc Tu liên lạc với Tuệ Không.

Tuệ Không vừa mới săn được vài tiểu ma tu, ăn đến là vui vẻ, nhưng khi phát hiện mọi người đều đang sợ hãi trốn chạy, hắn ta lại cảm thấy hơi nhàm chán.

Nhưng nghĩ đến việc chưa tới một tháng nữa là có thể rời khỏi nơi này, hắn ta lại bắt hầu hưng phấn.

Rời khỏi Cấm địa Thần Ma, Tu chân giới lớn đến vậy đủ cho hắn ta ăn khắp thiên hạ.

Khi đó hắn ta sẽ vừa ăn vừa chạy, đến khi hắn ăn no bụng rồi, có lẽ những cường giả kia mới có thể tìm ra hắn.

Mà đến lúc đó, bản thân hắn ta đã lớn mạnh hơn rồi, chắc hẳn có thể cảm ứng được vị trí của hạt giống ma.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tuệ Không lại trở nên âm trầm —— Hai tên tiểu quỷ Giang Sở Dung và Văn Lăng thật sự quá thông minh, vậy mà lại biết dùng vỏ cây bồ đề bọc lại hạt giống ma, che hết khí tức của nó, khiến cho hắn ta không thể phát hiện ra hạt giống ma đã bị đánh cắp ngay lập tức.

Lúc phát hiện thì đã muộn rồi.

Đúng lúc này, một giọng nói rất từ ​​tính nhẹ nhàng vang lên.

"Ma Thần tiền bối."

Khi Tuệ Không nghe thấy giọng nói quay đầu lại, liền nhìn thấy một tu sĩ áo trắng cảnh giới Pháp Tướng hậu kỳ đang lẳng lặng đứng trên cồn cát cách đó không xa, mỉm cười nhìn mình.

Chính là Linh Ngọc Tu.

Tuệ Không liếc mắt nhìn tu sĩ, nhưng lại không thể nhìn thấu gã.

Trong lòng hắn ta khẽ chấn động, sau đó hắn ta nheo mắt lại nói: "Ngươi là—"

Linh Ngọc Tu chậm rãi vận chuyển Linh Nhãn, trong mắt ẩn hiện hào quang.

Tuệ Không vừa nhìn thấy liền thay đổi sắc mặt, sinh ra chút cảnh giác: "Ngươi là Thần tộc?"

Ma Thần Ba Tuần được coi như là tốp Hậu Thiên Thần cuối cùng phi thăng của thời đại Tượng Pháp, nhưng Thần tộc lại là hậu duệ của Tiên Thiên Thần. Mà hiện tại Tuệ Không chỉ là một mảnh tàn hồn do Ma Thần Ba Tuần trước khi phi thăng để lại, chưa thừa hưởng toàn bộ lĩnh ngộ của Ma Thần Ba Tuần, nên ít nhiều gì cũng có phần kiêng dè Linh Ngọc Tu là hậu duệ của Tiên Thiên Thần.

Nhìn thấy vẻ mặt của Tuệ Không, Linh Ngọc Tu lộ ra vẻ suy tư, sau đó gã liền mỉm cười nói: "Ma Thần lại hiện thế lần nữa, điều này chứng tỏ thời đại Mạt Pháp sắp bắt đầu. Ta muốn tặng cho Ma Thần một đại cơ duyên, không biết Ma Thần có muốn nhận không?"

Tuệ Không mặt không đổi sắc, lạnh nhạt niệm Phật nói: "Hiện tại pháp hiệu của ta là Tuệ Không, không phải Ba Tuần, cũng không muốn quấy nhiễu thế gian. Nếu thí chủ muốn ép buộc ta làm chuyện gì đó, vậy thì đã sai rồi."

Linh Ngọc Tu mỉm cười: "Ma Thần Ba Tuần không cần làm gì cả, chỉ sự tồn tại của hắn ta thôi cũng đã đủ nhiễu loạn thế gian. Ta cũng không cần sư phụ Tuệ Không làm bất cứ điều gì, ta chỉ muốn nói cho sư phụ biết, nếu ngươi muốn hành tẩu thế gian, thì luyện hóa hạt giống ma của đời trước không phải là lựa chọn tốt nhất."

Tuệ Không: "Thí chủ có ý gì?"

Linh Ngọc Tu không nói thẳng, chỉ nói: "Lát nữa sẽ có một vị ma tu họ Sở đến tìm sư phụ, ta mong sư phụ sẽ nghe hết lời gã ta nói, đừng ăn gã."

Tuệ Không đảo tròng mắt, cũng không đồng ý với yêu cầu của Linh Ngọc Tu, chỉ nhàn nhạt nói: "Thần tộc các ngươi rất thích giả thần giả quỷ."

Nói xong liền quay người bỏ đi.

Linh Ngọc Tu nhìn bóng lưng rời đi của Tuệ Không cũng không ngăn cản, chỉ bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ.

Không lâu sau, quả nhiên Sở Ngọc Lân đã tìm đến Tuệ Không.

Gã vừa nhìn thấy Tuệ Không đã chủ động cúi đầu, tự xưng là con cháu đời sau của Ma Thần Ba Tuần.

Tuệ Không cũng không vạch trần, chỉ liếc gã một cái, liền hỏi: "Ngươi tìm ta làm gì?"

Nhìn thấy dáng vẻ nho nhã lịch sự của Tuệ Không, Sở Ngọc Lân vui mừng trong lòng, cho rằng Tuệ Không nhìn thấy được tư chất của mình khác với đám ma tu trước đó nên mới đối xử đặc biệt với gã, thế là gã lập tức ba hoa sự hưng thịnh hiện tại của Ma tộc một phen.

Sau khi ba hoa xong, Sở Ngọc Lân còn nói: "Khi Cấm địa mở ra, nếu Ma Thần tiền bối đồng ý trở về với bọn ta, Tôn Thượng sẽ đón tiếp tiền bối như khách quý. Đến lúc đó, Ma tộc của chúng ta nhất định sẽ danh chấn thiên hạ, thống nhất tam tộc!"

Khi Tuệ Không nghe đến đây, hắn ta hờ hững "ồ" một tiếng, chợt hỏi: "Ngươi nói Tôn Thượng của các ngươi chưa tới một trăm tuổi đã lĩnh hội được Pháp Thân của Đại Tôn Sư Đà?"

Sở Ngọc Lân tự hào đáp: "Đúng vậy, Tôn Thượng thiên phú trác tuyệt, ngàn năm có một ở Ma Giới."

Tuệ Không cười nhạt một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ kỳ lạ quỷ dị: "Đúng là thiên tài."

Sở Ngọc Lân nghe Tuệ Không nhận xét như vậy, không hiểu vì sao, trong lòng gã lại lộp bộp một tiếng.

Nhưng Tuệ Không đã nhanh chóng thu lại ý cười, thản nhiên nói: "Đi thôi, đến lãnh địa truyền thừa của Thần thú Thanh Long, tìm cho ta chút đồ ăn."

Sở Ngọc Lân hơi chần chừ, nói: "Đồ ăn..."

Tuệ Không cười khẩy: "Tốt xấu gì kiếp trước ta cũng đường đường là một Ma Thần, nãy giờ ngươi toàn nói mấy lời sáo rỗng đã muốn ta bán mạng cho ngươi, nhưng ngay cả miếng ăn cũng không cho ta, thì nói gì đến thành ý?"

Sở Ngọc Lân bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: "Tiền bối để ta nghĩ cách."

Sắc mặt Tuệ Không mới dịu đi: "Coi như ngươi biết điều."

Sở Ngọc Lân cáo lui.

Giang Sở Dung và Văn Lăng không hề biết về thỏa thuận ngầm giữa Tuệ Không, Linh Ngọc Tu và cả Sở Ngọc Lân.

Hai ngày qua, họ thấy tình hình sóng êm biển lặng, vì vậy họ vừa tu luyện vừa cắt hạt giống ma.

Tự mình cắt chưa đã còn lôi Trúc tinh và Cà rốt tinh ra cắt chung.

Về phần Thanh Long, bởi vì Trương Nguyên Viễn hiện tại vẫn chưa thể điều khiển cơ thể to lớn này một cách trơn tru, nên Giang Sở Dung không dám để anh xuất thủ, sợ anh vừa ngầm lên một tiếng đã phun nát hạt giống ma.

Nhưng bây giờ khi đã có thời gian, Giang Sở Dung lại lấy ra ba cuốn toán kinh của ba vị Thần thú, lại rủ Thanh Long cùng giải mã chúng.

Thanh Long ở đây cũng thật sự nhàm chán, nên anh cũng không từ chối lời đề nghị của Giang Sở Dung.

Hai người đã mất hai đến ba ngày để giải mã một cuốn "Thiên Dậu Toán Kinh".

Sau khi giải mã cuốn toán kinh này, Giang Sở Dung so sánh nó với quỹ đạo của các vì sao trong "Thiên Thần Toán Kinh", cậu đột nhiên phát hiện ra một chuyện —— Các bản đồ sao suy diễn ra từ hai cuốn toán kinh này hình như có thể ghép lại với nhau.

Nếu đúng như vậy, sau khi giải mã xong bốn cuốn, có phải sẽ có thể ghép ra một bản đồ sao hoàn chỉnh không?

Thảo nào khi cậu tu luyện công pháp trong "Thiên Thần Toán Kinh" luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.

Xem ra chính là thiếu cái này!

Sau khi Giang Sở Dung nhận ra điều này, tinh thần của cậu phấn chấn hẳn lên, cậu lập tức lôi kéo Thanh Long đi giải mã hai bộ toán kinh còn lại.

Mặc dù Văn Lăng thông minh, nhưng hắn thực sự không biết nhiều về toán kinh, nên hắn cũng không thể giúp được gì, mỗi ngày hắn chỉ có thể nói chuyện vài câu với hai người họ sau khi hai người giải mã xong toán kinh ra giúp hắn cắt hạt giống ma.

Thời gian trôi qua nhanh như gió.

Mắt thấy sắp đến ngày cuối cùng mở ra Cấm Địa.

Hạt giống Ma Thần cũng đã tàm tạm được cả bọn Giang Sở Dung mài mòn đến trình độ thích hợp cho Văn Lăng luyện hóa, cuối cùng, một ngày trước khi Cấm địa mở ra, Văn Lăng bắt đầu thử dung hợp hạt giống Ma Thần.

Hạt giống Ma Thần không hổ là vật do Ma Thần Ba Tuần để lại, khi Văn Lăng chưa luyện hóa, nó im hơi lặng tiếng để que gỗ cây bồ đề đâm xuyên qua, trông giống như một hạt đậu to tỏa ra khí đen, vô hại với cả người lẫn vật.

Nhưng một khi Văn Lăng bắt đầu luyện hóa, nó liền bộc phát ra một cỗ uy áp kinh người, khí tràng xung quanh cùng thời tiết đều bị nó thay đổi.

Cuồng phong gào thét, đất đá bay mù trời! Ngay cả sắc trời cũng trở nên u ám.

Giang Sở Dung đứng một chỗ nhìn thấy cảnh này mà trong lòng thoáng chút sợ hãi.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn lựa chọn tin tưởng Văn Lăng, cậu chỉ đứng bên cạnh Văn Lăng với vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú nhìn Văn Lăng đang trong quá trình luyện hóa hạt giống ma, thủ hộ cho Văn Lăng.

Mà sau khi Văn Lăng bước vào quá trình luyện hóa hạt giống ma, hắn như thể không cảm nhận được bất kỳ thay đổi nào ở xung quanh mình.

Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy cả người mình đã tiến vào một không gian tràn ngập ma khí bị phong kín hoàn toàn, ma khí đó nồng đậm như mực, từ bốn phương tám hướng bao phủ lấy hắn, giống như một con dã thú rình rập trong bóng tối, giương nanh múa vuốt cực kỳ hung ác, mỗi một tia ma khí đều muốn nuốt chửng hắn...

Tuy nhiên, tâm cảnh của Văn Lăng vẫn luôn rất ổn định, lúc này hắn ngồi ngay ngắn trong không gian khép kín, hai mắt nhắm lại, hắn không nhìn ma khí, mà bình tĩnh bắt đầu vận công, dựa vào cảm giác mà đi hấp thu từng tia ma khí đang tấn công về phía hắn...

Đây là một quá trình đánh cờ.

Mới đầu, Giang Sở Dung ở bên ngoài có thể nhìn thấy Văn Lăng bị bao trùm bởi một luồng ma khí không thuộc về hắn, ma khí đỏ thẫm và ma khí đen đặc cấu xé lẫn nhau, cố gắng cắn nuốt đối phương.

Cậu nhìn mà chấn động trong lòng.

Nhưng may mắn thay, Văn Lăng đã đánh giá đúng thực lực của mình, mức độ bị mài mòn của hạt giống ma chính là cực hạn mà chàng ấy có thể chịu đựng được, vì vậy sau khi xâu xé một lúc, ma khí đỏ thẫm vẫn chiếm ưu thế và bắt đầu nuốt chửng ma khí đen đặc mà hạt giống ma nhả ra từng chút một.

Thấy vậy, Giang Sở Dung không khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Thanh Long ở một bên nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không khỏi líu lưỡi: "Wow, tiểu Giang, bạn trai của cậu lợi hại thật đó, hình như còn mạnh hơn cả cậu nữa."

Giang Sở Dung liếc Thanh Long một cái, đối với cái kết luận "bạn trai của cậu còn mạnh hơn cả cậu" này của Thanh Long cũng không có ý nổi giận, ngược lại còn cực kỳ tự hào cười nói: "Chàng ấy không mạnh thì sao được ta thích chứ?"

Thanh Long mất cảnh giác bị thồn cho một ngụm lớn cơm chó:...

Mà lúc này, khi tốc độ nuốt chửng hạt giống ma của Văn Lăng dần tăng lên, dị tượng trong thiên địa cũng ngày càng rõ ràng, về sau không chỉ có gió to, đất đá bay mà còn có mây mù dày đặc, bầu trời còn ẩn hiện dấu vết của sấm sét đánh xuống——

Thấy tình hình không ổn, Thanh Long không khỏi trừng to hai mắt, lớn tiếng nói: "Làm sao vậy, có phải bạn trai của cậu luyện công pháp sai rồi không? Đây là dấu hiệu của Trời phạt sao?"

Lúc đầu, Giang Sở Dung cũng nghĩ đại loại là Trời phạt, nhưng rất nhanh cậu lại nhận ra có gì đó không ổn — Cấm địa Thần Ma là một không gian nhỏ hoàn toàn bị cô lập, sao có thể có Trời phạt được, trừ phi...

Trừ phi mối liên kết giữa thế giới trong này với thế giới bên ngoài đang dần tăng lên!

Giang Sở Dung khi ở Ma Vực đã đọc rất nhiều truyền thuyết về Ma Thần Ba Tuần, nghe nói năm xưa Ma Thần Ba Tuần nổi tiếng ác ôn ở Tu chân giới, từng bị Thiên Đạo cảnh cáo nhiều lần, hình như mỗi lần đều có trận thế như này!

Giang Sở Dung vừa nghĩ đến đó, liền lập tức lạnh giọng nói: "Cấm địa sắp mở rồi!"

Thanh Long ở bên cạnh sửng sốt, hô lớn: "Không phải nói ngày mai sao?"

Giang Sở Dung lớn tiếng nói trong gió: "Ta cũng không biết."

Ngay lập tức, cậu lại ý thức được điều gì đó, cậu mím môi sử dụng Khổng Tước Minh Vương Thần Nhãn nhìn xung quanh, quả nhiên liền nhìn thấy Tuệ Không, Sở Ngọc Lân và những người khác đang canh gác ở bên ngoài lãnh địa truyền thừa của Thanh Long!

Giang Sở Dung:...

Hít một hơi thật sâu, Giang Sở Dung liếc nhìn Văn Lăng vẫn đang đắm chìm trong quá trình luyện hóa hạt giống ma, cậu giơ tay lên lặng lẽ triệu hồi ra pháp kiếm, nắm chặt nó trong lòng bàn tay——

Nếu Cấm địa thực sự mở ra, thì tất cả mọi người sẽ bị truyền tống ra ngoài. Thời điểm dịch chuyển hẳn là thời điểm Cấm địa yếu nhất, có lẽ đám người Tuệ Không muốn đánh lén vào lúc đó.

Chỉ cần cậu ngăn cản được trong khoảng thời gian đó, Văn Lăng sẽ bình an vô sự.

Nhưng lúc này, gió to đến nỗi tua rua trên chuôi kiếm của Giang Sở Dung bị thổi bay tán loạn, tóc của Giang Sở Dung cũng rối tung, Thanh Long bị thổi đến mức không mở mắt ra được, sắp phải rơi lệ trong gió.

Giờ phút này, Giang Sở Dung cực kỳ bình tĩnh ngẩng đầu nhìn bầu trời nổi sấm không dứt trong cuồng phong, cậu khẽ cau mày, sau đó lại nhìn Thanh Long ở bên cạnh nói: "Ca, lát nữa giúp ta một tay."

Thanh Long hét lớn: "Giúp thế nào ——?"

Giang Sở Dung vận chuyển linh lực, nói sơ qua một lần, Thanh Long đã nghe hiểu, cả hai vây quanh Văn Lăng, tạo thành một thế trận tam giác.

Trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Cuối cùng, khi tất cả ma khí trên người Văn Lăng sắp chuyển hóa thành ma khí đỏ thẫm của chính hắn, và tu vi của hắn cũng sắp hợp nhất thành một, thì bỗng nhiên bầu trời trên đỉnh đầu hắn giống như bị thứ gì đó xé toạc ra, bất chợt nứt ra một khe hở!

Trong nháy mắt đó, hai không gian giao nhau, sấm sét nổ vang, đánh xuống Văn Lăng đang ngồi ở dưới khe nứt——

Cấm chế trong Cấm địa Thần Ma cũng trở nên suy yếu cực điểm trong khoảnh khắc này, mây mù chung quanh cũng bị tia chớp đánh tản ra!

Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của Giang Sở Dung hơi co rụt, cậu quay đầu lại, liền thấy Tuệ Không một thân áo trắng đang bay về phía bên này!

Giang Sở Dung phẫn nộ gầm lên: "Đại ca!"

Thanh Long căng cứng da đầu, sử dụng pháp thuật còn chưa thành thạo, đứng chắn trước mặt Văn Lăng và Tuệ Không đang lao tới từ phía đối diện!

Cùng lúc đó, Giang Sở Dung cầm pháp kiếm của mình chém vào những tia sét đang ào ào giáng xuống đầu Văn Lăng——

Vô Vọng Kiếm Khí sắc bén vô cùng, khiến sấm sét lần lượt tiêu tán.

Giang Sở Dung thở phào một hơi——Quả nhiên, Vô Vọng Kiếm Quyết đúng là công pháp của Thượng giới, có tác dụng kiềm chế đại Đạo ở đây tốt hơn.

Nhưng điều cậu chẳng ngờ tới chính là, sau khi sấm sét tan biến, lại có một bàn tay khổng lồ xinh đẹp như ngọc điêu từ trong khe nứt trên bầu trời thò xuống.

Bàn tay khổng lồ được vô số ma khí bao quanh, không hề sợ sấm sét mà hung hăng tóm lấy Văn Lăng đang ngồi trên mặt đất—!

Cũng ngay lúc đó, phía sau bàn tay khổng lồ lộ ra một con mắt đen hẹp dài mà Giang Sở Dung rất quen thuộc.

Là Ma Tôn!

Khi đó Giang Sở Dung mới hiểu thế nào là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau!

Mỗi một bước đi của Ma Tôn đều được tính toán kỹ lưỡng!

Giang Sở Dung căm hận cực kỳ, giờ phút này, cậu hoàn toàn quên mất sự cách biệt tu vi, cậu điên cuồng vận chuyển tất cả công lực trong người, giơ kiếm đâm mạnh vào bàn tay khổng lồ đang rơi xuống đầu Văn Lăng——

Nhưng uy áp của cường giả cảnh giới Chí Tôn đáng sợ đến cỡ nào chứ, kiếm khí của Giang Sở Dung còn chưa kịp tới, uy áp kia đã ầm ầm nghiền ép nó, đánh bay Giang Sở Dung trên không trung té xuống đất!

Trường kiếm rớt khỏi tay Giang Sở Dung, cậu phun ra một ngụm máu, nhưng uy áp đó vẫn đang giáng xuống, mang theo uy thế như muốn nghiền nát lục phủ ngũ tạng của cậu mà đè cậu xuống mặt đất, những ngón tay của cậu run lẩy bẩy, không thể cử động ——

Trên thực tế, đây chỉ là một đòn tấn công bừa bãi của Ma Tôn mà thôi!

Nhìn thấy cảnh này, Thanh Long đang chặn Tuệ Không và những người khác cũng phải kinh hãi, anh vội càng chạy tới.

Ngay lúc Thanh Long rời đi, Tuệ Không thoát khỏi sự ngăn cản thoáng nhìn thấy bàn tay khổng lồ xinh đẹp thò ra từ khe hở!

Giờ khắc này, bàn tay khổng lồ đó đã sắp bắt được Văn Lăng còn đang luyện hóa hạt giống ma rồi!

Tuệ Không trừng to mắt, mặt mày mừng rỡ, lẩm bẩm khen ngợi: "Quả nhiên là một cơ thể hoàn hảo—"

Lời chưa dứt, Tuệ Không đã biến thành một luồng ma khí đen đặc cuồn cuộn, phóng thẳng lên trời bay về phía bàn tay trắng nõn khổng lồ đang tóm lấy Văn Lăng——

Nhìn thấy cảnh này, Sở Ngọc Lân ở phía sau đột nhiên biến sắc, lập tức tức giận hét lên: "Sư tôn cẩn thận!"

Bàn tay khổng lồ chợt khựng lại, đang định thu hồi.

Nhưng đã muộn, ông ta cưỡng chế xé rách không gian đột phá vòng vây vào đây đã tốn rất nhiều sức lực, hơn nữa thân thể còn hóa thành chân thân khổng lồ như vậy, động tác không thể linh hoạt bằng bản thể.

Tốc độ của Tuệ Không lại cực kỳ nhanh, gần như là trong nháy mắt, tia ma khí đó đã chui vào lòng bàn tay khổng lồ kia!

Khoảnh khắc tiếp theo, để chống lại sự xâm nhập của ma khí Tuệ Không, bàn tay khổng lồ siết chặt thành nắm đấm, uy áp bộc phát, không gian xung quanh ầm ầm nổ tung——

Cứ như vậy, không gian giữa Cấm địa Thần Ma và Tu chân giới hoàn toàn bị xé toạc, vô số tu sĩ không hiểu sao lại lần lượt bị truyền tống ra ngoài.

Giang Sở Dung, Sở Ngọc Lân và Thanh Long cũng bị như vậy.

Nhưng không một ai trong số họ nhìn thấy, vào thời khắc cuối cùng khi uy áp của bàn tay khổng lồ bùng nổ, ở dưới bàn tay khổng lồ, trên thân ảnh đen huyền trông vô cùng nhỏ bé, có một đôi đồng tử đỏ tươi phủ kín ma khí chậm rãi mở ra ——

Văn Lăng, đã luyện hóa hạt giống Ma Thần thành công.

———–

Tác giả

– Giang Sở Dung: Mẹ kiếp, nguy hiểm quá đi...

– Văn Lăng: Bà xã đừng sợ, lát nữa ta mở acc chính đến cứu em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.