Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 131: Đã Lâu Không Gặp, Đại Sư Huynh



Lúc này, Văn Lăng nhấc lên ma nhãn màu đỏ tươi, yên lặng ngẩng đầu nhìn bàn tay khổng lồ trên bầu trời, hắn hơi khựng lại giây lát, sau đó liền hóa thành một luồng ma khí máu đỏ thẫm đậm đặc, bay về phía màn trời bị xé rách——

Sau khi tia ma khí đó được truyền tống ra khỏi Cấm địa, nó không đi đâu cả mà chớp nhoáng bay thẳng đến Vô Vọng Kiếm Phái.

Vô Vọng Kiếm Phái lúc này cực kỳ thanh tĩnh, các đệ tử việc ai nấy làm, không ai phát hiện ra có một tia ma khí hung ác màu đỏ tươi đã xông vào Kiếm Tháp nơi Cố Minh Tiêu đang bế quan——

Không lâu sau, trong Vô Vọng Kiếm Phái, trời sinh dị tượng, tiếng chuông ngân vang.

Các đệ tử vốn đang mạnh ai nấy làm vừa nghe thấy tiếng chuông liền vội vã ra khỏi phòng, có chút lo lắng nhìn lên bầu trời.

Mây mù dày đặc kéo tới, thiên lôi giăng kín bầu trời, chúng tụ tập lại trên đỉnh Kiếm Tháp, như thể có một đại nhân vật nào đó đang tiến giai.

Đám đệ tử bàn tán rôm rả.

"Là đại sư huynh phải không! Đại sư huynh sắp đột phá cảnh giới Nhập Thánh rồi sao?"

"Chắc không phải đâu, hình như là chưởng môn thức tỉnh thì phải? Đại sư huynh mới thăng lên Khuy Thiên hậu kỳ được một tháng, làm sao có thể đột phá cảnh giới Nhập Thánh nhanh như vậy."

"Phải đó, ngay cả chưởng môn năm xưa cũng phải mất tròn mười năm mới có thể thăng lên cảnh giới Nhập Thánh, chưởng môn là Kiếm Thần mà còn như vậy nữa là!"

Mà trong lúc đám đệ tử đang bàn luận không dứt, thì bọn họ đã nhìn thấy một đạo kiếm quang sáng chói lóa cực kỳ kinh thiên động địa từ trong Kiếm Tháp phóng thẳng lên trời!

Khoảnh khắc đó, gió ngừng thổi sấm ngừng vang.

Dị tượng trên bầu trời cũng trong nháy mắt đó đóng băng.

Cũng tại thời khắc này, đạo kiếm quang kia bắt đầu từ từ nở rộ, như thể đang quay chậm, kiếm quang đi tới nơi nào, tất cả sương mù và sấm sét ở nơi đó đều tan biến.

Cuối cùng chỉ còn lại một bầu trời quang đãng, một vòm trời xanh ngắt.

Tất cả đệ tử đều sợ ngây người.

Mà giây tiếp theo, bọn họ liền nhìn thấy một thân bạch y vô cùng thanh lãnh tao nhã bay ra khỏi Kiếm Tháp, lặng lẽ đứng giữa không trung phía trên Kiếm Phái.

Giờ phút này, cả người Cố Minh Tiêu như đắm mình trong linh quang lấp lánh siêu phàm thoát tục, hắn chỉ đứng ở đó thôi đã khiến cho tất cả mọi người cảm thấy uy vũ oai phong không gì sánh được.

"Chư vị sư huynh đệ, xin mời theo ta đến Cấm địa trừ ma."

Giọng nói của Cố Minh Tiêu không lớn, nhưng lại phi thường bình tĩnh thản nhiên, tiếng nói chậm rãi vang vọng khắp Vô Vọng Kiếm Phái rộng lớn, khiến cho tất cả đệ tử sục sôi ý chí.

Nói xong, bạch y thanh lãnh bay vút lên cao, phóng thẳng về phía Cấm địa Thần Ma.

Sau một khoảng lặng ngắn.

"Đại sư huynh đã trở thành Tôn Giả Nhập Thánh rồi! Nhân tộc chúng ta có hi vọng rồi!"

"Có đại sư huynh ở đây, chúng ta nhất định sẽ làm rạng danh truyền thừa của Tổ Thần, mở lại con đường thông Thiên!"

"Đi thôi, cùng đại sư huynh đi trừ ma!"

Không lâu sau, chúng đệ tử huy động toàn bộ lực lượng, vô số kiếm quang chớp nháy đầy trời, ánh sáng bạc lóe lên từ phi kiếm tựa như một dòng sông, đuổi theo thân ảnh bạch y, lũ lượt đổ về Cấm địa Thần Ma ——

Trong khu rừng bên ngoài Cấm địa Thần Ma.

Khi Giang Sở Dung bị dịch chuyển ra khỏi Cấm địa, cậu đã từ trên trời rơi mạnh xuống đất! Vừa rồi cậu mới bị uy áp của Ma Tôn chấn cho tổn thương, giờ lại bị quăng ngã, đúng là họa vô đơn chí.

Cậu cảm thấy phủ tạng của mình đã bị xuất huyết, cậu chống mặt đất, ho ra một ngụm máu bầm, thở hổn hển hai hơi mới từ từ bình phục được chút ít.

Nhưng nghĩ đến việc còn chưa biết Văn Lăng bây giờ ra sao, lòng Giang Sở Dung lại nóng như lửa đốt.

Lúc này, ngón tay của cậu cấu chặt vào mặt đất, yên lặng nghiêng đầu phun ra bụm máu còn đọng trong cuống họng, rồi mới chống đầu gối đứng dậy.

Sau khi đứng lên, Giang Sở chịu đựng cơn đau đớn quằn quại trong nội tạng, cậu vịn vào thân cây bên cạnh quay đầu nhìn xung quanh, vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế cảm ứng vị trí của Văn Lăng.

Sau khi cảm ứng một hồi, Giang Sở Dung lại không cảm nhận được Văn Lăng đang ở đâu, nhưng cậu biết Văn Lăng vẫn còn sống.

Cậu mới thoáng thở phào một hơi.

Nhưng rất nhanh, từ dư quang khóe mắt Giang Sở Dung đã nhìn thấy thân rồng khổng lồ đang nằm trên mặt đất cách đó không xa.

Đồng tử của Giang Sở Dung hơi co rụt lại, cậu cũng mặc kệ vết thương trên người, vội vàng bước ngắn bước dài đi tới.

Bấy giờ Thanh Long hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh trên mặt đất. Giang Sở Dung tiến lại gần khó khăn banh hai mí mắt của Thanh Long ra, thấy không có vấn đề gì, chắc chỉ bị ngất đi, nên cậu cũng an tâm hơn.

Ngay khi Giang Sở Dung định đánh thức Thanh Long trước, thì cách đó không xa liền truyền đến tiếng hô hoán của một vài đệ tử Chính đạo: "Tiểu ma đầu kia ở trong Cấm địa đã gây náo loạn lớn đến vậy, chưa nói dẫn tới Ma Tôn, mà hình như hắn còn thả tàn hồn của Ma Thần Ba Tuần ra ngoài. Nghe động tĩnh thì chắc có lẽ hắn đã bị truyền tống ra đây rồi, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra hắn, kẻo hắn lại gây họa cho Tu chân giới!"

Giang Sở Dung nghe đến đây trong lòng hoảng vô cùng, cậu không thèm đánh thức Thanh Long nữa mà trực tiếp mở động phủ thu nhỏ, đem Thanh Long vẫn còn đang bất tỉnh bỏ vào trong đó, còn bản thân mình thì ngự kiếm bay thẳng lên trời ——

Nếu Giang Sở Dung chỉ có một mình, chắc chắn cậu sẽ chọn bỏ trốn, nhưng Văn Lăng bây giờ vẫn còn chưa rõ sống chết.

Giang Sở Dung hy vọng mình có thể giúp Văn Lăng kéo dài thời gian lâu hơn một chút.

Dù gì cậu vẫn còn động phủ thu nhỏ và Thanh Long, trong khi trên người Văn Lăng lại không có món pháp khí bảo mạng nào, lại còn bị Ma Tôn và Tuệ Không cùng lúc nhắm vào, dữ nhiều lành ít.

Quả nhiên, khi Giang Sở Dung ngự kiếm bay lên giữa không trung, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều đệ tử Chính đạo!

Những đệ tử đó vừa nhìn thấy bóng dáng của Giang Sở Dung lập tức hô to: "Là đạo lữ của tiểu ma đầu! Cậu ta đã thành thân với tiểu ma đầu ở trong Cấm địa, phản bội Nhân tộc!"

"Tiểu ma đầu và cậu ta gần như lúc nào cũng như hình với bóng, chúng ta bắt cậu ta trước đi, chắc chắn tiểu ma đầu sẽ tự động xuất hiện!"

"Lên!"

Chỉ trong thoáng chốc, hơn chục ánh kiếm sắc bén phóng lên trời, vô số đệ tử Chính đạo ngự kiếm đuổi theo Giang Sở Dung.

Thấy vậy, Giang Sở Dung thở phào một hơi, sau đó cậu không chút do dự cố hết sức ngự kiếm bay về phía trước——

Đồng thời, cậu cũng không ngừng vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử để tìm kiếm vị trí của Văn Lăng.

Dù biết làm như vậy sẽ hao tổn rất nhiều sức lực, nhưng giờ phút này Giang Sở Dung không thể để ý nhiều như thế.

May mắn thay, Giang Sở Dung đã nhanh chóng cảm nhận được vị trí của Văn Lăng. Nhưng đồng thời, cậu cũng nhìn thấy thân ảnh của Ma Tôn và Cố Minh Tiêu.

Cùng với chúng đệ tử Kiếm Phái lũ lượt đi theo sau Cố Minh Tiêu.

Ma Tôn và Cố Minh Tiêu đang đánh giáp lá cà ở phía trước cậu vài dặm!

Cố Minh Tiêu vừa mới đột phá cảnh giới Nhập Thánh, vẫn còn chênh lệch một khoảng lớn với Ma Tôn đã là cường giả Nhập Thánh hậu kỳ.

Nhưng hình như bởi vì bị Tuệ Không đánh lén, cộng thêm vết thương trên người nên giờ phút này khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết của Ma Tôn hơi tái nhợt. Tốc độ của các chiêu thức cũng chậm chạp thấy rõ.

Nhưng dù như vậy, cuộc đối đầu giữa hai cường giả Nhập Thánh vẫn cực kỳ kinh thế hãi tục!

Cho dù mọi người đều nhìn ra được Ma Tôn đang bị thương, nhìn thấy ông ta xuất chiêu chậm chạp, nhưng kỳ lạ là không ai có thể nhìn ra được sơ hở trong những đòn tấn công của ông ta!

Ma khí cuồn cuộn và kiếm khí va chạm vào nhau, làm rung chuyển cả đất trời——

Chỉ trong thời gian ngắn, hai vị cao thủ đã san bằng một ngọn núi!

Các tu sĩ vây xung quanh lần lượt thối lui, không dám tới gần, ngay cả những tu sĩ đang đuổi bắt Giang Sở Dung cũng tạm thời dừng lại, vì sợ bị dư chấn từ trận chiến của hai cao thủ này bạo tạc!

Chỉ có mình Giang Sở Dung lúc này lại cắn chặt môi, nuốt xuống vị tanh ngọt trong cổ họng, ngược lại còn cố gắng tăng tốc hết sức, lặng lẽ tiếp cận Ma Tôn ở phía trước— Cậu gần như có thể xác định Văn Lăng đã bị Ma Tôn bắt đi!

Bởi vì Đồng Tâm Sinh Tử Khế cho cậu cảm giác, rằng hiện tại Văn Lăng đang ở bên cạnh Ma Tôn!

Chàng ấy vẫn còn sống.

Giang Sở Dung trong lòng toát mồ hôi hột, không khỏi lẩm bẩm một mình: Đại sư huynh cố lên, huynh đánh Ma Tôn trọng thương thì đệ có thể đi cứu Văn Lăng rồi.

Nhưng trong nháy mắt cậu vừa nảy ra suy nghĩ này, Ma Tôn tựa như phát hiện ra điều gì đó, ông ta quay đầu lại, đôi mắt hẹp dài đen kịt như tia chớp quét về phía cậu!

Khoảnh khắc tiếp theo, Ma Tôn nhếch khóe môi nở một nụ cười quỷ dị, không ngờ đó lại là một đòn nhử, ông ta từ bỏ giao đấu với Cố Minh Tiêu, lập tức quay đầu lại ngoan độc chộp lấy Giang Sở Dung——

Giang Sở Dung:?!

Giang Sở Dung xoay người ngự kiếm bỏ chạy——

Khi bóng dáng của Giang Sở Dung xuất hiện phía trên rừng cây, bạch y cách đó không xa cũng đã nhìn thấy cậu.

Gần như chỉ trong giây tiếp theo, một luồng kiếm quang cực lớn sáng quắc trảm tới, cứ thế mà chém mạnh vào bàn tay khổng lồ đang duỗi về phía Giang Sở Dung của Ma Tôn!

Ma Tôn dường như đã dự liệu từ trước, cả người ông ta bùng phát ma quang, trở tay hung hăng đánh trả!

Hai cỗ uy áp cường hãn ầm vang nổ tung, đất đá bay tứ tán, rung trời chuyển đất!

Lần này Giang Sở Dung không có khả năng phòng bị, cậu bị dư chấn của uy áp ném thẳng ra ngoài, đập vào vách đá của một tòa núi lớn cách đó không xa!

Nếu không phải cậu kịp thời đâm mạnh kiếm vào vách núi, pháp kiếm khoét một đường thật sâu trên vách núi mới cho cậu một chút giảm xóc, thì chắc có lẽ cậu đã bị dư chấn đập chết rồi!

Nhưng dù như vậy, Giang Sở Dung vẫn nắm chặt kiếm trong tay, lại phun ra một ngụm máu.

Mà đợi đến khi Giang Sở Dung tạm thở dốc được hai hơi sau cú va chạm mạnh, lần nữa chật vật ngẩng đầu lên, cậu mới phát hiện không biết Ma Tôn đã bỏ chạy từ lúc nào. Xa xa, chỉ còn lại Cố Minh Tiêu một thân áo trắng đứng ở trong gió, tay cầm Vô Vọng Kiếm, tựa như một vị Thần.

Giang Sở Dung bất giác cắn môi, trong lòng có chút buồn bực.

Cuối cùng...Văn Lăng vẫn bị Ma Tôn bắt đi sao?

Nhưng ngay sau đó, đáy lòng của cậu lại khẽ run lên.

Không đúng, Văn Lăng vẫn còn ở đây?!

Vẫn còn ở gần đỉnh núi này!

Văn Lăng đã trốn rồi sao?!

Suy nghĩ trong đầu Giang Sở Dung quay cuồng, vẻ mặt cậu lấy làm kinh ngạc, cậu thật sự không thể tưởng tượng nổi làm sao Văn Lăng có thể bình yên vô sự ở gần Cố Minh Tiêu ngay sau trận giao đấu của hai cường giả như thế?

Cho đến khi, vô số đệ tử điều khiển phi kiếm bay từ bốn phương tám hướng lao về phía cậu, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc.

Giang Sở Dung:...

Nhưng rất nhanh, Giang Sở Dung đã giơ tay lên lau vết máu trên môi, sau đó cậu bình tĩnh chậm rãi rút thanh pháp kiếm bị cậu cắm sâu vào vách núi ra, nắm nó trong lòng bàn tay, múa ra một đường hư kiếm, lạnh lùng nói: "Chào các vị sư huynh đệ."

Khi những đệ tử đó nhìn thấy vẻ mặt này của Giang Sở Dung, bọn họ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Giang sư đệ! Ngươi cấu kết với Ma tộc, thiếu chút nữa đã hại chết đệ tử trong phái, ngươi có biết không?"

"Giang sư đệ, mau khai ra tiểu ma đầu đang ở đâu, có lẽ bọn ta còn có thể tha cho ngươi một con đường sống?"

"Đừng có chấp mê bất ngộ nữa!"

Nếu là trước kia, khi đối mặt với những vị đồng môn ngây thơ vô tội này, Giang Sở Dung sẽ còn có thể giải thích đôi lời, nhưng bây giờ cậu cũng lười giải thích rồi.

Xoay thanh pháp kiếm trong tay, cậu cứ thế mà đâm thẳng nó vào trước ngực của một đệ tử trong số đó ——

Ngay lập tức, chúng đệ tử đều kinh ngạc ra mặt, có lẽ bọn họ đều không ngờ rằng đến nước này rồi mà Giang Sở Dung còn dám ra tay! Đội hình bao vây đột nhiên trở nên hỗn loạn!

Giang Sở Dung thừa cơ hội bay vút lên trời, đầu cũng không ngoảnh lại mà phóng về hướng càng lúc càng xa Cố Minh Tiêu ——

Hiện tại cậu chỉ ôm chút tâm lý may mắn, hi vọng vị đại sư huynh kia của cậu mau chóng đuổi theo Ma Tôn mà không đuổi theo cậu.

Như vậy thì khi cậu đối đầu với đám đồng môn ngốc bạch ngọt này cũng nắm chắc được năm phần mười cơ hội chạy thoát.

Nhưng Giang Sở Dung trăm triệu lần cũng không ngờ được, Cố Minh Tiêu vẫn đuổi kịp cậu.

Uy áp lạnh lẽo của cường giả Nhập Thánh từ từ bao trùm lấy cậu, Giang Sở Dung chỉ cảm thấy không gian xung quanh mình giống như bị đông cứng, cho dù cậu muốn bay cũng chẳng thể bay được.

Linh lực toàn thân cũng tại khoảnh khắc này mất hết tác dụng, Giang Sở Dung cố gắng giãy giụa nhưng kết quả lại đụng đến vết thương, khóe môi bất giác chảy ra một vệt máu.

Giang Sở Dung có hơi không cam lòng.

Nhưng đúng lúc này, cậu chợt cảm thấy uy áp đè nặng trên người mình thoáng thả lỏng một chút.

Giang Sở Dung:?

Cậu không khỏi hơi nhón mũi chân, ở trên không trung xoay người lại nhìn.

Kết quả là một giây sau, mũi kiếm cực kỳ sắc bén của Vô Vọng Kiếm đã nhẹ nhàng đặt lên cổ cậu, mang theo xúc cảm lạnh băng và sát khí nhàn nhạt.

Giang Sở Dung vô thức ngẩng đầu lên.

Sau đó, cậu liền đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng nhưng lại giống như đang kìm nén điều gì đó của Cố Minh Tiêu.

Im lặng một lúc, trong lòng Giang Sở Dung biết rõ, Cố Minh Tiêu vô tội — Có lẽ huynh ấy cũng rất thất vọng về cậu.

Nhưng tất cả đều là do Giang Sở Dung tự mình lựa chọn, vì vậy cậu tuyệt đối không hối hận.

Thế nên Giang Sở Dung cứ vậy mà nhìn thẳng vào Cố Minh Tiêu ở trước mặt với đôi mắt trong veo, mỉm cười thản nhiên nói: "Đã lâu không gặp, đại sư huynh."

Khi cậu cười, đôi môi rướm máu cực kỳ diễm lệ, không hiểu sao lại khiến cho gương mặt xinh đẹp có phần tái nhợt của cậu toát ra một loại mị lực khác biệt.

Cố Minh Tiêu lẳng lặng nhìn cậu, không nói lời nào.

Cố Minh Tiêu không nói gì, Giang Sở Dung cũng không lên tiếng.

Với những đệ tử khác thì không sao, nhưng với Cố Minh Tiêu, cậu ít nhiều cũng cảm thấy có chút áy náy —— Dẫu sao Cố Minh Tiêu cũng thật sự chưa từng đối xử tệ với cậu.

Vào lúc này, có đệ tử từ cách đó không xa đuổi tới, thở hổn hển nói: "Đại sư huynh, Giang sư đệ điên rồi! Vừa nãy cậu ta lại vì tiểu ma đầu kia mà động thủ với đồng môn, huynh nhất định phải bắt cậu ta về trị tội. Nhất định phải buộc cậu ta nói ra tung tích của tiểu ma đầu!"

Nghe vị đệ tử kia nói xong, Cố Minh Tiêu lại mặt vô biểu tình thản nhiên nói: "Văn Lăng chết rồi."

Giang Sở Dung:?!

Các đệ tử khác càng sửng sốt hơn.

Gần như ngay lúc Cố Minh Tiêu nói xong câu đó Giang Sở Dung đã lập tức vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế. Nhưng lần này, cậu không còn cảm nhận được vị trí của Văn Lăng nữa.

Giang Sở Dung khẽ cau mày.

Tuy nhiên, Sinh tử khế không bị cắt đứt, vì vậy cậu có thể chắc chắn rằng Văn Lăng vẫn chưa chết.

Giang Sở Dung nhịn không được lại liếc nhìn Cố Minh Tiêu.

Bốn mắt chạm nhau.

Kỳ lạ thay, khoảnh khắc Giang Sở Dung bắt gặp ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa những cảm xúc không thể giải thích của Cố Minh Tiêu, bỗng dưng Giang Sở Dung ý thức được, có lẽ Cố Minh Tiêu đang muốn dùng cách này để cưỡng ép cắt đứt mối liên hệ giữa cậu và Văn Lăng.

Giang Sở Dung mới nãy còn cảm thấy có chút áy náy với Cố Minh Tiêu, mà không hiểu sao bây giờ lại trở nên giận dữ.

Cậu nhướng mày, nhìn thẳng vào Cố Minh Tiêu, chắc như đinh đóng cột nói: "Văn Lăng vẫn còn sống, Minh Tiêu Tôn Giả cũng biết nói dối sao?"

Cố Minh Tiêu lạnh lùng liếc nhìn cậu.

Giang Sở Dung cũng lạnh mặt nhìn hắn.

Bấy giờ các đệ tử khác còn muốn lên tiếng, nhưng Cố Minh Tiêu đã phất tay áo, thẳng tay thu Giang Sở Dung vào trong không gian tùy thân.

Lúc này, Cố Minh Tiêu nhìn một lượt đám đệ tử mặt mày vẫn còn hoài nghi, nói: "Thiên Ma đã chết trong lúc ta giao đấu với Ma Tôn, các đệ cứ tiếp tục tìm kiếm tàn dư khác của Ma tộc là được."

Đám đệ tử bừng tỉnh hiểu ra, không dám nhiều lời nữa.

Có lẽ Cố Minh Tiêu muốn giữ lại Giang Sở Dung vì còn hữu ích, nhưng lại sợ Giang Sở Dung sẽ trở nên cực đoan nếu biết Văn Lăng chết nên mới không nói thẳng ra.

Ngay sau đó, đám đệ tử liền tản ra và bắt đầu lùng bắt những Ma tộc khác xung quanh Cấm địa.

Giang Sở Dung bị Cố Minh Tiêu thu vào trong không gian tùy thân.

Không gian này không xa hoa bằng động phủ thu nhỏ của Yêu Tôn, nhưng nó cũng có một đình viện nho nhỏ với hai mẫu linh điền, một sảnh chính và hai gian phòng.

Cố Minh Tiêu không cho Giang Sở Dung ra ngoài, Giang Sở Dung cũng không thèm khách khí với hắn, cậu cứ vậy mà tùy tiện lục soát mấy căn phòng này.

Vậy mà thật sự để cậu lục được không ít thuốc trị thương thượng phẩm.

Nếu là trước đây, Giang Sở Dung sẽ không tùy tiện lấy đồ của người khác, nhưng lần này, cậu đã làm.

Cậu lấy mấy lọ thuốc trị thương, uống một ít trước rồi cất đi một ít.

Sau đó, Giang Sở Dung còn mang theo tâm lý trả thù cố tình trèo lên chiếc giường mà có lẽ Cố Minh Tiêu thường ngủ, ngồi lên đó đả tọa trị thương.

Nếu Văn Lăng đã không sao, vậy thì cậu phải bình phục càng sớm càng tốt.

Nếu không thì đợi đến khi Văn Lăng tìm được cậu, hai người sẽ khó mà thoát khỏi Kiếm Phái một lần nữa.

Nhưng chẳng mấy chốc, Giang Sở Dung ở trên giường liền mở mắt ra, cúi đầu phun ra một ngụm máu bầm.

Lần này, thương thế của cậu nặng hơn mấy lần trước rất nhiều...

Đa phần vết thương của cậu đều do uy áp của cường giả Nhập Thánh gây ra, những uy áp này cất chứa quy tắc của Đại Đạo, cậu uống thuốc trị thương, mặc dù có thể chữa lành vết thương ngoài da, nhưng những vết thương do Đại Đạo gây ra thì khó mà chữa khỏi.

Cậu nhận ra rằng, về sau nếu cậu không vận động thì còn đỡ, nhưng nếu muốn sử dụng linh lực hoặc võ lực thì càng bị vết thương Đại Đạo phản phệ mạnh hơn...

Giang Sở Dung khẽ mím môi mỏng, giơ tay lau vết máu tràn ra khóe môi, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

Vết thương do cường giả Nhập Thánh gây ra, chỉ có cường giả Nhập Thánh mới có thể chữa lành, mà hiện tại cậu đã đắc tội gần hết cường giả Nhập Thánh còn có thể hoạt động.

Sau này cậu còn phải bỏ trốn cùng Văn Lăng...

Giang Sở Dung hít một hơi thật sâu, ấn vào lồng ngực đau nhức, định đứng dậy lục tìm trong kho chứa đồ của Cố Minh Tiêu xem còn loại thuốc nào tốt hơn không.

Tuy nhiên giây tiếp theo, trời đất đột nhiên quay cuồng.

Giang Sở Dung lảo đảo một cái, khi định thần lại, cậu thấy mình đang ngồi trên một chiếc giường bạch ngọc trong một cung điện dưới lòng đất.

Cậu theo bản năng ngẩng đầu lên, quả nhiên liền đối diện với đôi mắt lạnh lùng quen thuộc như giếng cạn không có sóng kia.

Giang Sở Dung im lặng một lúc, sau đó bình tĩnh ngồi thẳng dậy, lạnh nhạt nói: "Đại sư huynh."

————–

Tác giả

– Giang Sở Dung: Đại sư huynh cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có tật thích chia uyên rẽ thúy là đệ không chấp nhận được.

– Cố Minh Tiêu: Ta không có chia uyên rẽ thúy, ta chỉ đổi acc khác chơi mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.