Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 14: Nô Nhi, Ngươi Rất Được Săn Đón Nha



Văn Lăng mặt vô biểu tình, giống như không muốn trả lời câu hỏi đào bới đến tận gốc này của Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung nhướng nhướng mày, đang định "chất vấn" Văn Lăng lần nữa tại sao lại suy đoán về cậu như vậy, thì ở ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Tần Lâu Nguyệt: "Thúc thúc, cháu đã bố trí cấm chế xung quanh phủ đệ xong rồi."

Văn Lăng tiện tay gỡ bỏ cấm chế trong phòng, sau đó tỉnh bơ tránh đi tầm mắt của Giang Sở Dung nhìn ra ngoài cửa, hỏi: "Còn chuyện gì nữa?"

Tần Lâu Nguyệt nghe Văn Lăng hỏi, mới tiếp tục nói: "Tôn Thượng đã hao phí rất nhiều tâm huyết vào đại hội thu nhận đệ tử lần này. Lúc nãy cháu nghe bọn họ nói ngày mai Tôn Thượng sẽ mở cửa Thần Tàng Lâu, đặc biệt cho phép những thanh niên tài tuấn tham gia đại hội thu nhận đệ tử đến tham quan học tập những điển tịch ở bên trong."

"Lần này Thần Tàng Lâu sẽ mở đến tầng thứ hai, điều này có nghĩa là các tu sĩ  tham gia đại hội thu nhận đệ tử có thể tùy ý đọc tất cả công pháp cấp Địa của Ma tộc. Còn có một số bức bích họa năm đó được Ma Thánh lĩnh ngộ cũng được mở ra."

"Cơ hội tốt như vậy, thúc thúc có muốn đi xem thử không?"

Văn Lăng nghe những lời này của Tần Lâu Nguyệt, ánh mắt hắn khẽ động: "Lần này có thể mang bao nhiêu người tiến vào?"

Tần Lâu Nguyệt trầm mặc một lúc, bất đắc dĩ nói: "Một tu sĩ dự thi chỉ có thể mang theo một người tùy tùng. Nếu thúc thúc muốn đi, cháu sẽ không đi."

Văn Lăng nghe vậy, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, nhưng trên mặt hắn vẫn không có biểu tình, tiếp tục hỏi: "Thần Tàng Lâu mở cửa mấy ngày?"

Tần Lâu Nguyệt vội vàng đáp: "Ba ngày."

Dừng một chút, Tần Lâu Nguyệt lại bổ sung: "Có điều tất cả điển tịch trong Thần Tàng Lâu chỉ có thể mượn đọc nhưng không thể mang đi. Nếu thúc thúc muốn đọc thêm, cháu sẽ không đi."

Văn Lăng nhàn nhạt nói: "Ta biết rồi."

Tần Lâu Nguyệt không ngờ Văn Lăng sẽ tỏ thái độ như vậy khi gã bày tỏ lòng trung thành của mình, gã sững sờ trong giây lát, không hiểu sao cảm thấy hơi thất vọng.

Nhưng ngoài mặt gã vẫn cung kính nói: "Nếu thúc thúc không còn việc gì, cháu lui xuống trước."

Văn Lăng: "Ừ, đi đi."

Tần Lâu Nguyệt lui xuống.

Sau khi Tần Lâu Nguyệt rời đi, Văn Lăng suy nghĩ một chút, giơ tay đặt lại cấm chế ở xung quanh phòng, rồi quay lại nhìn Giang Sở Dung.

"Ngươi cảm thấy cháu trai của ta đang nghĩ cái gì?"

Giang Sở Dung liếc Văn Lăng một cái, vẫn còn hơi khó chịu vì vừa rồi hắn lại suy đoán mình như vậy.

Nhưng bây giờ chính sự quan trọng hơn, Giang Sở Dung suy nghĩ một hồi, không so đo nữa mà phân tích nói: "Cháu trai có vấn đề."

Văn Lăng nhướng mày: "Hửm? Nói nghe xem."

Giang Sở Dung nói: "Cháu trai có xuất thân tệ như vậy, gã đã hao hết tâm sức mới leo lên được địa vị cao như ngày hôm nay, trên người chỉ có một bộ công pháp cấp Địa là tốt nhất. Bây giờ có cơ hội để nâng cao bản thân tốt như vậy, sao gã có thể từ bỏ dễ dàng như thế?"

Văn Lăng: "Tiếp tục."

"Vẫn còn một điểm đáng ngờ, chính là Thần Vương Tần Đô còn đang bế quan, cháu trai tự biết không thể dồn ép được chúng ta, làm sao gã có thể chủ động báo cho chúng ta một tin tức tốt như vậy, để chúng ta nâng cao năng lực của mình chứ? Nếu ta là gã, ta chỉ mong sao có thể giấu chuyện này thêm vài ngày, giấu đến khi Thần Tàng Lâu đóng cửa sẽ giả vờ vô tội nói mình không biết gì. Như vậy, gã không có được, thì chúng ta cũng đừng hòng có được."

"Nhưng bây giờ gã lại tới thông báo nhanh như vậy, chứng tỏ rằng việc gã thông báo sớm có lợi với gã."

"Thế nhưng lợi ích gì còn tốt hơn cả nhưng cuốn công pháp cấp Địa kia, trừ phi là—"

Giang Sở Dung ngước mắt lên, đối mắt với Văn Lăng.

Hai người gần như đồng thời nói: "Công pháp cấp Thiên hoặc là Ma Hồn Binh cấp Thiên."

Giang Sở Dung cong môi cười, đôi mắt sáng ngời tiếp tục nói: "Mặc dù đang ở Đế Đô, nhưng người có thể ra tay lớn như vậy cũng không nhiều. Ngoại trừ vị Tôn Thượng kia, thì chính là mười hai vị Thần Vương và các Hoàng Tử của Tôn Thượng."

"Ma Tôn không có khả năng làm loại chuyện này, mười hai vị Thần Vương cũng không thèm lợi dụng một tiểu tốt như cháu trai, chỉ còn lại mấy vị Điện hạ thôi."

Văn Lăng: "Vậy thì tại sao mấy vị Điện hạ này lại muốn chúng ta nhanh chóng đến Thần Tàng Lâu?"

Giang Sở Dung nhướng mày: "Tất nhiên là sợ chàng tham sống sợ chết, trốn ở trong phủ ba ngày không ra ngoài. Thế là bọn họ bắt buộc phải cam chịu ta đánh không lại Phạn Thần Âm, sớm muộn gì chàng cũng sẽ rơi vào tay của Thần Vương Phạn Thiên, cho nên đã lấy chuyện này để dẫn dụ chàng ra ngoài, có cháu trai làm nội gián, bọn họ có thể nửa đường cướp đoạt chàng trước. Tránh cho sau này phải đối chọi với Thần Vương Phạn Thiên."

"Chàng đúng là rất được săn đón nha." Giang Sở Dung lấy lại tinh thần, không khỏi chớp chớp mắt, cảm khái nói.

Văn Lăng:...

Văn Lăng mặt không đổi sắc quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Cho nên ngày mai Thần Tàng Lâu nhất định sẽ nguy hiểm vô cùng, còn đi không?"

Giang Sở Dung ngạc nhiên hỏi: "Chẳng lẽ chàng không muốn đi sao? Đây đâu phải là phong cách của chàng."

Văn Lăng liếc Giang Sở Dung một cái: "Bảy vị Hoàng Tử của Ma Tôn đều có tu vi cảnh giới Thiên Hầu, ta muốn chạy thoát không khó, nhưng ngươi thì khó đấy."

Giang Sở Dung cười cười: "Có khó gì đâu, chỉ cần mang theo cháu trai là được chứ gì. Gã là hộ pháp, còn có thể hại chúng ta sao? Nhiều công pháp cấp Địa với lĩnh ngộ của Ma Thánh như vậy, không chiếm lấy đúng là phí cơ hội mà."

Văn Lăng liếc nhìn Giang Sở Dung, hơi nhướng mày lên.

Giang Sở Dung cũng cười cười nhướng mày.

Ánh mắt họ chạm nhau, cực kỳ ăn ý ngầm hiểu suy nghĩ của nhau.

Thế là mỗi người tự đi chuẩn bị mà không cần nói gì.



Ngày hôm sau, Tần Lâu Nguyệt đã cung kính đợi hai người họ ở ngoài phòng từ sáng sớm.

Nhưng khi nhìn thấy trang phục hôm nay của Giang Sở Dung, khóe mắt gã khẽ giật giật.

Bởi vì Giang Sở Dung hôm nay, thực sự quá ngoài sức tưởng tượng...

Cậu mặc một thân áo gấm lam tím nhũ vàng, kim sa rũ xuống hai bên, vàng bạc châu báu treo đầy người, vành tai còn dán thêm mấy mảnh lông khổng tước, trên trán đeo một viên bảo thạch xanh biếc.

Làn da trắng như tuyết càng thêm chói mắt dưới bộ trang phục lộng lẫy này.

Các đường nét trên khuôn mặt của Giang Sở Dung rất xuất sắc, ngay cả khi cậu mặc một bộ trang phục rực rỡ với màu sắc tương phản như vậy vẫn khiến người ta chấn động trong lòng.

Tần Lâu Nguyệt hơi do dự, uyển chuyển nói: "Các tu sĩ đến Thần Tàng Lâu hôm nay đều là để học tập, ăn mặc lòe loẹt như vậy không tốt lắm."

Giang Sở Dung cười một tiếng: "Hộ pháp ngu dốt thật."

Tần Lâu Nguyệt:?

Giang Sở Dung lười biếng nói: "Càng khoa trương thì bọn họ càng không biết thực hư về chúng ta, càng ít dám động đến chúng ta hơn. Hộ pháp thấy sao?"

Tần Lâu Nguyệt:...

Tần Lâu Nguyệt lập tức nhìn sang Văn Lăng như thể cầu cứu.

Văn Lăng nhàn nhạt nói: "Ta cũng có ý này."

Tần Lâu Nguyệt suýt chút nữa tức chết.

Cuối cùng, một bàn tay không thể vỗ thành tiếng, ba người cứ như vậy huênh hoang lên đường.



Sau khi rời khỏi phủ đệ, Tần Lâu Nguyệt biến thành người khổng lồ khiêng tọa kỵ mà Giang Sở Dung và Văn Lăng đang ngồi, sau đó vô cùng tự nhiên đi về phía một con đường nhỏ ở bên cạnh.

Giang Sở Dung nhìn thấy, quyết đoán nói: "Hộ pháp, đi đường lớn."

Tần Lâu Nguyệt sắc mặt ngưng trọng, ôn tồn hòa nhã giải thích: "Con đường này ngắn hơn, ít người biết đến. Hôm qua thúc thúc chơi nổi như vậy, sợ là hôm nay ngoài đường lớn sẽ có người phục kích, đi đường nhỏ an toàn hơn."

Giang Sở Dung cười cười: "Nếu đúng như vậy thì thúc thúc của ngươi mới có thể đánh thêm mấy người để lập uy. Đi, đi đường lớn."

Tần Lâu Nguyệt:...............

Sắc mặt gã đổi tới đổi lui, gã thật sự cảm thấy cái thằng người hầu Giang Sở Dung này quá mức láo xược rồi, giả làm công tử hai ngày, bộ thật sự coi mình là công tử hả?

Ánh mắt Tần Lâu Nguyệt hơi tối sầm lại, gã đang muốn phác tác thì đột nhiên có một bàn chân giẫm lên vai gã, lạnh giọng nói: "Chuyển hướng, đi đường lớn."

Tần Lâu Nguyệt kinh ngạc thất thanh nói, "Thúc thúc?"

Dưới chân Văn Lăng dùng sức một chút, thả ra uy áp, lặp lại: "Không nghe rõ sao? Ta muốn đánh thêm mấy người nữa."

Tần Lâu Nguyệt không kịp đề phòng, bị Văn Lăng giẫm như vậy suýt chút nữa đã hộc máu.

Nhịn rồi lại nhịn, gã chỉ có thể miễn cưỡng nuốt xuống vị tanh mặn trong cổ họng, nghẹn một họng uất ức, lặng lẽ khiêng tọa kỵ chuyển sang hướng khác, đi về phía đường lớn.



Lúc này đang đúng giờ Thìn, ánh nắng vừa lên cao.

Tuy nhiên Ma tộc đều là ngày ngủ đêm xuất hành, cho dù đã giờ Thìn rồi nhưng hai bên đường vẫn đóng chặt cửa sổ, trên đường rất ít người đi lại.

Trên đường cái một mảnh vắng lặng.

Nhìn thấy cảnh này, lông mày của Giang Sở Dung hơi giật giật, cảm thấy có gì đó không ổn.

Giờ này có ít người quá, ngay cả khi đi đường lớn cũng có vẻ không được an toàn.

Nếu ma tu muốn đánh lén lập tức đổi hướng thì vẫn tới kịp.

Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung cúi đầu im lặng nhìn Tần Lâu Nguyệt, nhưng Tần Lâu Nguyệt từ đầu đến cuối vẫn nghiêm chỉnh khiêng tọa kỵ trên vai, không có bất kỳ dị động nào.

Giang Sở Dung suy nghĩ một lúc, sau đó liếc nhìn Văn Lăng ở bên cạnh.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Văn Lăng hơi nhướng mày.

Giang Sở Dung hiểu ý, mím môi suy nghĩ một lúc, sau đó cậu bỗng nhiên mỉm cười, cúi đầu nói với Tần Lâu Nguyệt đang khiêng tọa kỵ: "Hộ pháp, có mang theo tiền không?"

Tần Lâu Nguyệt cau mày do dự nói: "Ta có mang, sao vậy, công tử cần xài tiền sao?"

Giang Sở Dung vươn tay: "Đưa hết cho ta đi, lo trước khỏi hoạ."

Tần Lâu Nguyệt:...

Nhưng chân Văn Lăng lúc này vẫn còn giẫm trên vai gã, gã không thể từ chối, chỉ có thể yên lặng lấy ra túi trữ vật chứa Ma tệ đưa cho Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung nhận lấy túi trữ vật, ước lượng một chút, cảm thấy đủ nặng liền liếc nhìn Văn Lăng ở bên cạnh.

Ánh mắt Văn Lăng khẽ động, chậm rãi bước lên phía trước, lớn tiếng nói: "Tần Lâu Nguyệt, nhi tử thứ sáu của Thần Vương Tần Đô xuất hành, phát tiền cho dân chúng ở Đế Đô!"

Tần Lâu Nguyệt đang khiêng tọa kỵ:?!

Giang Sở Dung hiểu ý cười một tiếng, rút một nắm lớn tiền xu trong túi trữ vật ra, vung tay một cái!

Vô số đồng xu tung bay trên không trung, lại kỳ diệu đập vào những cánh cửa sổ đóng chặt hai bên đường, phát ra âm thanh va chạm cực lớn.

Ngay lập tức, có ma tu đẩy cửa sổ ra hoặc mở cửa bước ra ngoài chửi bới người.

Nhưng đến khi bọn họ bị đồng xu ném trúng, sự tức giận trên mặt họ biến thành hoang mang và ù ù cạc cạc.

"Tiền từ trên trời rơi xuống à? Chuyện gì đang xảy ra thế này?"

"Quá trời tiền luôn! Mau đi nhặt đi!"

"Lộc trời đó, ha ha ha ha ta sắp phát tài rồi!"

Thấy vậy, Văn Lăng lại lớn tiếng chậm rãi lặp lại những lời vừa rồi, giọng nói mang theo chân khí vang vọng khắp đường phố.

Bấy giờ, mọi người đều đã nghe rõ.

Đám ma tu đang nhặt tiền rốt cục cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Giang Sở Dung lại tung ra một nắm tiền!

Đám ma tu lập tức hoan hô reo hò, mừng rỡ nói: "Đa tạ Tần lục công tử!"

"Chúc Tần lục công tử đánh đâu thắng đó trong đại hội thu đệ tử lần này!"

"Tần lục công tử đẹp người đẹp nết, chuyến đi này nhất định sẽ thắng lợi trở về!"

Những lời khen ngợi vang lên không dứt, vây lấy Giang Sở Dung, vô số ánh mắt háo hức tập trung vào Giang Sở Dung, chờ đợi làn sóng tiền tiếp theo được tung ra.

Thậm chí còn có người thông minh đuổi theo người khổng lồ Tần Lâu Nguyệt, dang rộng hai tay sẵn sàng nhận tiền.

Những ánh mắt cuồng nhiệt một đường dõi theo ba người họ, không hề xê dịch phút nào.

Cách đó không xa, một đôi mắt âm tình bất định nhìn chằm chằm cảnh tượng này trong chốc lát, phát hiện thực sự có quá nhiều người, cuối cùng vẫn lặng lẽ biến mất.

Văn Lăng dường như cảm giác được gì đó, hắn thu hồi ánh mắt, liếc nhìn về phía mái hiên trống rỗng ở phía xa xa.

Ở đó có một tổ chim yến, nhưng nơi này là Đế Đô của Ma Vực, làm gì có yến chứ?

Nhưng Văn Lăng chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, không nhìn nữa.

Người đã đi rồi, không cần phải để ý nữa.



Giang Sở Dung cứ vậy mà phô trương rải tiền cả một đường, bị đám ma tu bao vây đi đến Thần Tàng Lâu.

Sau khi ném ra nắm tiền cuối cùng trong túi trữ vật, Giang Sở Dung mỉm cười nói với đám ma tu đang vây quanh tọa kỵ: "Hôm nay đến đây thôi, mọi người hãy quay về đi, lần sau lại tới."

Đám ma tu quyến luyến bịn rịn một lúc, nhưng khi biết không còn tiền để lấy nữa chúng liền giải tán.

Giang Sở Dung nhìn đám ma tu đi xa, bỗng nhiên nhìn về phía Văn Lăng ở bên cạnh, cười cười: "Thực ra người ở Đế Đô đều rất đơn thuần đáng yêu nhỉ."

Văn Lăng liếc cậu một cái, không nói gì.

Tần Lâu Nguyệt nghe Giang Sở Dung nói vậy, trong lòng phát bực một trận, nhưng hồi lâu sau gã vẫn mặt vô biểu tình đặt tọa kỵ xuống, thấp giọng nói: "Nếu đã tới rồi thì hai người vào đi, ta không vào. Khi đi ra nhớ báo cho ta một tiếng."

Giang Sở Dung bước ra khỏi tọa kỵ, nhìn thấy sắc mặt của Tần Lâu Nguyệt, cậu hiếm khi tốt bụng nói: "Hộ pháp đừng lo lắng, bọn ta sẽ chú ý xem có công pháp nào phù hợp với ngươi không."

Tần Lâu Nguyệt xẵng giọng đáp: "Vâng."

Giang Sở Dung và Văn Lăng bình an vô sự cùng nhau bước vào Thần Tàng Lâu.

Tuy nhiên, khi hai người vừa mới bước vào Thần Tàng Lâu, còn chưa kịp hỏi cách đi lên tầng hai thì đã xảy ra một trận náo động nhỏ.

"Hình như thằng con riêng bán ma mang theo người hầu Thiên Ma tới rồi!"

"Ở đâu ở đâu, lần trước ta không nhìn thấy, để ta nhìn xem, rốt cuộc là thiên tài tuyệt thế nào mới có thể thuyết phục Thiên Ma làm người hầu chứ?"

"Uầy, có khi là Thần Vương Tần Đô đã ép Thiên Ma ký khế ước nô lệ đó. Nói chung là Tần Lâu Nguyệt gặp may thôi, nếu để ta gặp Thiên Ma trước, ta nhất định sẽ đoạt được người trước Tần Lâu Nguyệt!"

Nghe thấy lời bàn tán ở xung quanh, ánh mắt Giang Sở Dung khẽ động, cậu lại nở nụ cười, sau đó nhìn về phía Văn Lăng, giọng nói không lớn không nhỏ, ẩn ý sâu xa nói: "Nô nhi, ngươi rất được săn đón nha."

Văn Lăng mặt vô biểu tình lạnh lùng nói: "Chủ thượng chớ chê cười ta."

Hai câu này vừa thốt ra, trong nhất thời những ánh mắt cách đó không xa xoẹt xoẹt xoẹt bắn về phía hai người họ!

——————————

Tác giả:

– Giang Sở Dung: Giả ngầu khiến người ta sướng chết đi được, yeah!

– Văn Lăng:...... Diễn riết nghiện hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.