Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 147: (Thượng): Có Lẽ Giang Sở Dung...



Đàn tế Thiên của Linh tộc đã được mở lại sau gần ba mươi năm, dưới đài tụ tập một đám đệ tử Linh tộc, kẻ tò mò người ngạc nhiên, nhỏ giọng bàn tán xôn xao.

Khi Giang Sở Dung bị một vài đệ tử cấp thấp của Linh tộc vây quanh thay quần áo, cậu mới biết thì ra những trưởng lão này không công khai cuộc xung đột giữa bọn họ và Linh Toàn Anh, những đệ tử Linh tộc này thực sự cho rằng Linh Toàn Anh chỉ bất cẩn bị mắc kẹt trên một đỉnh núi cao trong nhiều năm.

Hiện tại được biết Linh Toàn Anh đã được Cố Minh Tiêu cứu ra, bọn họ đều rất vui mừng, cảm thấy tương lai của Linh tộc ngày càng tươi sáng.

Nhìn vẻ mặt ngây thơ của bọn họ không giống như giả bộ.

Ánh mắt Giang Sở Dung khẽ động, cậu thoáng thở phào một hơi.

Như vậy cũng tốt, cậu kế thừa chức vị tộc trưởng sẽ hợp tình hợp lý hơn. Với lại sau này cũng không cần phải công khai thanh lý Linh tộc.

Những người vô tội, chắc chắn không thể trách họ được.

Nửa canh giờ sau, Giang Sở Dung thay bộ lễ phục của tộc trưởng Linh tộc bằng gấm màu trắng tuyết thêu chỉ vàng. Chín ngôi sao và đồ đằng của Linh tộc thêu trên lễ phục lấp lánh ánh sáng vàng nhạt, tỏa sáng rực rỡ.

Với tà áo dài và phức tạp được bốn người của Linh tộc nâng theo phía sau, Giang Sở Dung cứ vậy mà bước từng bước lên bậc thang đi lên đàn tế Thiên, Linh Toàn Anh, Cố Minh Tiêu và mười trưởng lão làm người chứng kiến đã đứng đợi trên tế đàn từ lâu.

Khi Giang Sở Dung đi đến trung tâm của tế đàn, Linh Tê trưởng lão ra hiệu lệnh, mười vị trưởng lão cùng nhau mở tế đàn.

Giữa tế đàn lập tức nổi lên linh hỏa xinh đẹp, cuồn cuộn dâng trào tạo thành một hình ảnh tuyệt vời.

Lúc này Linh Tê trưởng lão nhìn Linh Toàn Anh nói: "Mời tộc trưởng tiền nhiệm trao vương miện cho tân tộc trưởng."

Linh Toàn Anh tiến lên, trưởng lão ở một bên bưng ra vương miện của tộc trưởng được đặt trên khay.

Vương miện của tộc trưởng Linh tộc là một chiếc vương miện làm bằng bạch ngọc, khảm ngọc trai và đá quý màu sáng trong suốt, ngoài rìa còn được trang trí những chiếc lông khổng tước màu trắng cực kỳ quý hiếm, linh quang bắn ra tứ phía. Phía trên vương miện còn thấp thoáng hư ảnh chim khổng tước bay lượn vòng, đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Bạch khổng tước là Thần thú hộ mệnh của Linh tộc.

Khi Giang Sở Dung biết được Thần thú hộ mệnh của Linh tộc là Bạch khổng tước, cậu vẫn nghĩ đó chỉ là một sự trùng hợp, nhưng rất nhanh, cậu không còn nghĩ ngợi nữa.

Bởi vì lúc này Linh Toàn Anh đang cầm vương miện bạch ngọc lên, Giang Sở Dung thuận theo cung kính cúi đầu xuống, Linh Toàn Anh nhẹ nhàng đội vương miện bạch ngọc cho Giang Sở Dung——

Khoảnh khắc đăng cơ thành công, vương miện bạch ngọc đột nhiên tỏa ra ánh sáng trắng vô cùng rực rỡ, hư ảnh chim khổng tước phía trên bay ra, hóa thành một con Bạch khổng tước to lớn cực kỳ lộng lẫy, lượn vòng quanh Giang Sở Dung ba vòng!

Trong lúc nhất thời, trên đài chấn động, dưới đài sôi trào!

Thậm chí có không ít người Linh tộc bắt đầu hô to tên của Giang Sở Dung một cách phấn khích!

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, các trưởng lão đều kinh hãi, vẻ mặt càng thêm phức tạp——Giang Sở Dung có thể nhận được sự công nhận của tiên linh Thần thú hộ mệnh, chắc hẳn cậu ta chính là người được Trời chọn để cứu thế...

Xem ra Linh tộc sắp hưng thịnh trở lại, đối với Linh tộc mà nói đương nhiên là một chuyện tốt.

Nhưng... đối với những lão đầu đã đắc tội với Linh Toàn Anh như bọn họ thì phải làm sao đây?

Giang Sở Dung bấy giờ không chú ý đến vẻ mặt phức tạp của các trưởng lão đứng bên cạnh, cậu đội chiếc vương miện bạch ngọc, mặc lễ phục của tộc trưởng, lặng lẽ đứng trên đàn tế Thiên, nhìn đám đệ tử Linh tộc đang hân hoan reo hò ở dưới đài, không biết vì sao, trái tim cậu rất tĩnh lặng.

Thậm chí cậu còn cảm thấy, hình như cảnh tượng này cậu đã nhìn thấy rất nhiều lần.

Và lần nào, cậu cũng có thể dẫn dắt những con người này đi trên con đường đúng đắn và hạnh phúc...

Giang Sở Dung đang đắm chìm trong suy nghĩ xa lạ nhưng quen thuộc, cho đến khi Linh Toàn Anh ở bên cạnh chậm rãi lên tiếng: "Mời mười vị trưởng bày Dẫn Linh Đại Trận, truyền linh lực cho tân tộc trưởng."

Giang Sở Dung bỗng nhiên tỉnh táo lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng cũng chợt bừng tỉnh hiểu ra.

Lúc này cậu mới nhận ra dụng tâm lương khổ của Linh Toàn Anh khi để cậu lập tức lên ngôi.

Đám trưởng lão:...

Mới đầu Linh Toàn Anh không nhắc tới chuyện này, cho nên bọn họ còn tưởng có thể trốn thoát được, nhưng không ngờ mục đích của Linh Toàn Anh chính là chuyện này.

Suy cho cùng, mỗi khi khởi động Dẫn Linh Đại Trận, đối với đám trưởng lão như bọn họ mà nói, nó tiêu tốn rất nhiều năng lượng. Chưa kể bọn họ đã lớn tuổi rồi.

Nhưng vừa rồi Giang Sở Dung làm ra động tĩnh quá lớn, giờ phút này, dưới con mắt của quần chúng, vô số tộc nhân đều đang mong đợi một màn này.

Đối mặt với nụ cười nhạt của Linh Toàn Anh, các trưởng lão chỉ có thể im lặng nín nghẹn nuốt trái đắng do chính mình tạo ra.

Sự tình đã đến nước này, nói thêm cũng vô ích, Linh Tê trưởng lão bước lên trước, trầm giọng nói: "Bày trận."

Chín vị trưởng lão còn lại không còn cách nào khác đành phải xếp hàng theo thứ tự, vây quanh Giang Sở Dung, vung quyền trượng trong tay, bắt đầu bày trận.

Dẫn Linh Đại Trận, trận pháp cấp Thiên mạnh nhất của Linh tộc.

Rất nhiều người Linh tộc chỉ có thể nhìn thấy một hoặc hai lần trong đời.

Đồ án của trận pháp cực kỳ phức tạp, chúng tản ra từng trận hào quang, khi các trưởng lão vung mạnh quyền trượng, chúng từ từ xuất hiện trong không trung trên đỉnh đầu Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung bị vây trong Dẫn Linh Đại Trận, nhưng cậu không hề cảm thấy bất kỳ áp lực nào, cậu chỉ cảm thấy những sợi linh lực cực kỳ tinh khiết tuôn xuống và bao bọc lấy cậu bên trong.

Mát lạnh, mềm mại và vô cùng dễ chịu.

Những sợi linh khí xuyên thẳng qua da thịt, chui vào trong cơ thể cậu, nuôi dưỡng kinh mạch hơi tắc nghẽn do bị thương của cậu...

Tuy nhiên, đây chỉ mới là sự khởi đầu.

Khi các trưởng lão càng ngày càng ra sức bày trận, trận pháp càng ngày càng hoàn thiện, vào giây phút cuối cùng, khuôn mặt của mười vị trưởng lão cảnh giới Khuy Thiên đều đỏ bừng, bọn họ đồng loạt hét to một tiếng, đẩy mạnh quyền trượng bay lên không trung bằng tất cả sức mạnh của mình!

Một tiếng nổ rền vang!

Một luồng sáng trắng từ trên trời giáng xuống, linh hỏa trên tế đàn cũng bắn lên trời!

Linh hỏa và bạch quang đan vào nhau vũ động, hóa thành hư ảnh của Bạch khổng tước còn chân thực hơn cả trước đó!

Bạch khổng tước đứng trong trung tâm Dẫn Linh Đại Trận, lượn quanh ba vòng, bày ra một tư thế vô cùng lộng lẫy và cao quý, tiếp đó cả người nó tỏa ra linh quang, xung quanh bộ lông trắng muốt rơi lả tả linh quang lấp lánh, nó vươn cổ kêu một tiếng dài, tiếng kêu to và rõ ràng vang vọng khắp toàn bộ Linh tộc.

Cuối cùng, nó liếc nhìn Giang Sở Dung ở phía dưới, sau đó nó cúi đầu, chậm rãi gập chân lại, bày ra một tư thế thần phục!

Hiện trường chấn động!

Nó là chân linh hạ giới của Thần thú hộ mệnh đó!

Ngày xưa, Thần thú hộ mệnh chỉ chúc phúc, không có nhiều biểu hiện nào khác, mọi người đã lấy đó làm kiêu ngạo tự phụ.

Nhưng bây giờ, nó còn gập chân bày tỏ nguyện trung thành!

Chuyện này, đừng nói tới các trưởng lão đều sửng sốt, ngay cả đám tộc nhân dưới khán đài không hiểu nội tình cũng bị sốc ngây người!

Ngược lại, Giang Sở Dung lúc này trông rất bình tĩnh —— Bởi vì cậu cảm nhận được một luồng khí tức rất quen thuộc và thân thiết từ chân linh của con Bạch khổng tước này.

Giây tiếp theo, chân linh của Bạch khổng tước lại bay lên trời, hóa thành một luồng linh quang rực rỡ sáng chói, bay thẳng vào mi tâm của Giang Sở Dung——

Trong phút chốc, cả người Giang Sở Dung bao phủ trong ánh sáng trắng, chiếc áo choàng tộc trưởng màu trắng lộng lẫy phức tạp của cậu không gió mà bay, mái tóc đen dưới vương miện ngọc cũng phất phới theo.

Sau đó, dưới ánh mắt ​​phấn khích của tất cả tộc nhân, tu vi của Giang Sở Dung bắt đầu tăng lên!

Từ cảnh giới Pháp Tướng hậu kỳ, trực tiếp đột phá cảnh giới Khuy Thiên, sau đó từ Khuy Thiên sơ kỳ đi thẳng lên Khuy Thiên trung kỳ, cuối cùng mới dừng lại ở cảnh giới Khuy Thiên hậu kỳ!

Quá trình tiến giai cực kỳ thuận lợi, không hề có chút cản trở nào!

Hiện trường xôn xao cả lên!

Nhìn thấy cảnh tượng này, mười vị trưởng lão nhất thời rơi vào trầm mặc.

Vốn dĩ bọn họ còn có tâm tư khác, cho rằng Giang Sở Dung mất đi Linh Nhãn, tư chất có thể không bằng Linh Toàn Anh năm đó, chỉ cần bọn họ sống đủ lâu, có khi vẫn có thể lập một tộc trưởng khác.

Nhưng bây giờ... mộng tưởng của bọn họ đã vỡ tan tành!

Mọi người đều biết, hiệu quả của Dẫn Linh Đại Trận cực kỳ cao, nhưng hiệu quả đối với Giang Sở Dung có thể nói là kinh thế hãi tục—— Trong quá khứ, cho dù cũng có tộc trưởng được truyền linh lực lên đến cảnh giới Khuy Thiên hậu kỳ, nhưng bọn họ đều bắt đầu thăng lên từ cảnh giới Khuy Thiên sơ kỳ hoặc trung kỳ.

Chung quy dù trận pháp này rất lợi hại, nhưng hiệu quả đối với cao thủ trên cảnh giới Khuy Thiên cũng có hạn.

Chưa bao giờ có trường hợp từ cảnh giới Pháp Tướng trực tiếp thăng lên cảnh giới Khuy Thiên hậu kỳ!

Quá khủng khiếp rồi!

Lại nhớ đến trời giáng dị tượng vào ngày Giang Sở Dung ra đời, những trưởng lão này đều không hẹn mà cùng nghi ngờ, có lẽ Giang Sở Dung thật sự là một đại năng của Thượng giới hạ phàm để lịch kiếp...

Nếu không thì tại sao tư chất lại khủng khiếp đến vậy?

Kinh khủng đến nỗi ngàn năm qua chưa từng thấy trường hợp này bao giờ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Linh Toàn Anh chỉ mỉm cười, tựa như đã sớm đoán trước được.

Cố Minh Tiêu ở cách đó không xa nhìn toàn thân Giang Sở Dung được bao phủ trong ánh sáng trắng tinh khiết, trong ánh mắt hắn lại bất giác nổi lên lửa ma nhàn nhạt, nhưng ngay lập tức, hắn đã vận chuyển Vô Vọng Kiếm Khí, áp chế tia lửa ma lúc ẩn lúc hiện này...

Còn Giang Sở Dung lúc này đang được gột rửa trong linh quang của Dẫn Linh Đại Trận, cách ly hoàn toàn với âm thanh của thế giới bên ngoài, cậu chỉ cảm thấy mình đã bước vào một không gian vô cùng huyền bí và trong suốt.

Bấy giờ, nhìn ánh sáng trên đỉnh đầu, cậu cảm thấy như thể bất cứ lúc nào mình cũng có thể thoát khỏi trói buộc của thân xác phàm trần, phi thăng lên trời——

Bởi vì, cậu ở trong vầng sáng này đã cảm nhận được có một tiếng gọi nhẹ nhàng và thân thiện nào đó.

Nhưng sau một hồi im lặng, Giang Sở Dung đột nhiên mở mắt ra, nhẹ giọng nói: "Ta còn có việc phải làm, không thể đi được, cảm ơn ngươi."

Tiếng gọi đột ngột dừng lại, linh quang cũng lắng xuống trong khoảnh khắc này, dung nhập hoàn toàn vào trong cơ thể Giang Sở Dung.

Cứ như vậy, linh lực trong cơ thể Giang Sở Dung đã ngưng tụ lại hoàn toàn, tu vi của cậu cũng ổn định ở cảnh giới Khuy Thiên hậu kỳ.

Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, cũng không biết là ai mở miệng kinh hô trước, tiếng hoan hô dồn dập vang lên!

Hàng mi dài của Giang Sở Dung run lên, cậu ngước mắt nhìn xuống khán đài, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hân hoan của các tộc nhân Linh tộc, trong lòng cậu cũng bất giác vui mừng theo.

Sau đó Giang Sở Dung chợt nhớ tới điều gì, cậu dời tầm mắt, nhìn Linh Toàn Anh ở bên cạnh cùng Cố Minh Tiêu cách đó không xa.

Linh Toàn Anh mỉm cười, Cố Minh Tiêu đối mắt với cậu, mặc dù không có quá nhiều cảm xúc, nhưng tâm ý của hai người tương thông, đã hiểu rõ mọi chuyện từ lâu rồi.

Giang Sở Dung cũng không nhịn được khẽ mỉm cười.

Tuy rằng vừa rồi cậu hình như đã từ bỏ một cơ duyên lớn, nhưng vào lúc này, cậu không hề hối hận.

Có những thứ, còn quý giá hơn cả cơ duyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.