Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 148: (Hạ): Lúc Trước Linh Hồn Trong Cơ Thể Con Là Ai Thế?



Lễ đăng cơ của tộc trưởng Giang Sở Dung đã kết thúc một cách tốt đẹp.

Mới đầu Giang Sở Dung còn cho rằng trong quá trình sẽ có kẻ âm thầm cản trở, nhưng không ngờ cơ duyên của cậu quá lớn, dưới sự trấn áp của những cơ duyên này, đám trưởng lão vốn muốn phản đối đều không nói được chữ nào.

Sau lễ đăng cơ, nguyên khí của mười vị trưởng lão hao tổn nặng nề, đều như sợ hãi mà lần lượt cáo lui, quay về hòn đảo của mình để hồi phục sức khỏe.

Các trưởng lão đều đã rời đi, nhưng có rất nhiều cao thủ trẻ tuổi của Linh tộc và các quản lý nội bộ của Linh tộc đều đến báo cáo với Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung thấy vậy có chút đau đầu, không khỏi nhìn Linh Toàn Anh, muốn hỏi Linh Toàn Anh tiếp theo nên làm gì?

Nhưng Linh Toàn Anh lại cười nhìn cậu: "Trần nhi, bây giờ con đã là tộc trưởng rồi, có một số việc con nên tự mình sắp xếp đi."

Giang Sở Dung:...

Nhưng nhìn nụ cười khích lệ của Linh Toàn Anh, Giang Sở Dung trước hết vẫn cố bình tĩnh lại.

Sau khi cân nhắc một lúc, cậu liếc nhìn nhóm người đang đứng dưới đài, trước tiên gọi những cao thủ cảnh giới Khuy Thiên mạnh nhất trong số những người trẻ tuổi cùng thế hệ của Linh tộc, đưa cho họ một số nội dung công pháp trong "Thiên Thần Toán Kinh" mà cậu đã giải mã khi ở Cấm địa Thần Ma đã được khắc vào ngọc giản.

Dặn dò: "Công pháp này liên quan đến phi thăng, mọi người phải chăm chỉ ngày đêm tu luyện."

Các cao thủ trẻ tuổi nghe thấy đều rất kích động, lập tức cảm ơn rồi rời đi.

Về phần những người quản lý còn lại, Giang Sở Dung suy nghĩ một lúc, sau đó triệu tập từng người một và hỏi về nhiệm vụ của mỗi người.

Sau khi biết Linh tộc có hàng ngàn mẫu linh điền ưu việt, Giang Sở Dung trong lòng khẽ động, liền thả Trúc tinh và Cà rốt tinh ra, giao cho một người quản lý, yêu cầu họ đưa Trúc tinh và Cà rốt tinh đi tu luyện.

Dù sao việc thu hoạch của linh điền trong động phủ thu nhỏ cũng có hạn, dạo gần đây hai con yêu tinh phát triển chậm lại, của cải của Linh tộc trông có vẻ rất dồi dào phong phú, khá hợp với hai tên nhãi này.

Chúng nó mang trong mình dòng máu của Tổ Thần, nếu tu luyện tốt thì sẽ rất có ích khi khai Thiên lộ.

Nhưng điều này cậu sẽ không nói với người quản lý.

Sau đó, Giang Sở Dung lại nghe những quản lý khác trình bày, suy nghĩ một lát, cậu bèn sắp xếp lại phạm vi nhiệm vụ của mỗi người.

Cuối cùng, Giang Sở Dung nói: "Sau này, Linh tộc sẽ mở cửa giao lưu với Nhân tộc và Yêu tộc, như vậy mới không bị rời xa thực tế."

Các quản lý lần lượt ứng lời.

Sau khi bàn giao xong mọi chuyện, Giang Sở Dung nhìn Linh Toàn Anh ở một bên với vẻ mặt trưng cầu ý kiến.

Linh Toàn Anh mỉm cười, bà không bình luận gì, chỉ nói: "Tộc trưởng nói rất đúng, thu xếp cũng rất tốt. Nhưng nếu chúng ta muốn thiết lập lại quan hệ ngoại giao, vậy chúng ta phải khởi hành đến Nhân tộc trước."

Giang Sở Dung vừa nghe liền biết sự sắp xếp của mình không có vấn đề gì, cậu cũng nhịn không được khẽ mỉm cười.

Sau khi bàn giao hết công việc cho các quản lý, ba người cùng nhau lên thuyền Phượng Vĩ Lâu trở về.

Thuyền Phượng Vĩ Lâu là một pháp khí cấp Thiên dùng cho hoạt động ngoại giao của Linh tộc, rất xa hoa và sang trọng.

Nếu đã muốn thiết lập lại quan hệ ngoại giao, thì tốt nhất nên sử dụng chiếc thuyền này làm đại biểu.

·

Trên đường trở về, Giang Sở Dung thay ra bộ lễ phục lộng lẫy của tộc trưởng Linh tộc, mặc vào bộ quần áo kiếm tu màu xanh lam đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa, tinh thần sảng khoái đứng trên mũi thuyền đón gió.

Gương mặt xinh đẹp tựa ngọc tươi cười trong gió hiu hiu, vô cùng động lòng người.

Tâm trạng của cậu chưa bao giờ sảng khoái và thoải mái đến thế.

Cố Minh Tiêu đứng ở bên cạnh cậu, ngắm nhìn mây mù cuồn cuộn mênh mông dưới mũi tàu.

Giang Sở Dung hứng gió một hồi, không khỏi xúc động nói: "Không ngờ lại thuận lợi như vậy, ta vui lắm."

Cố Minh Tiêu: "Khi em đủ mạnh, em sẽ phát hiện những đạo lý đối nhân xử thế hay các âm mưu tính toán phức tạp kia đều trở nên vô dụng."

Giang Sở Dung mỉm cười: "Ta vẫn chưa đủ mạnh, nhưng mẹ của ta đủ mạnh, ông xã của ta cũng đủ mạnh."

Vẻ mặt của Cố Minh Tiêu hơi lúng túng, hắn im lặng một lúc, sau đó cau mày hạ giọng nói: "Sau này ở trước mặt Linh sư cô em không được nói như vậy nữa."

Giang Sở Dung: "Tại sao? Ta cảm thấy mẹ của ta rất cưng chiều ta."

Cố Minh Tiêu:...

Ngay lúc hắn định nhắc nhở Giang Sở Dung lần nữa thì Linh Toàn Anh đã bước ra khỏi khoang thuyền.

Cố Minh Tiêu đột nhiên im lặng, khôi phục lại thần thái trầm ổn và nghiêm trang vốn có.

Giang Sở Dung:?

Giả vờ hay lắm! Không ngờ đại sư huynh chàng lại là người như thế!

Linh Toàn Anh đi tới: "Hai đứa đang nói gì thế?"

Giang Sở Dung cười cười: "Không có gì, nói chút chuyện của Nhân tộc thôi —— Sao mẹ không nghỉ ngơi thêm nữa đi?"

Linh Toàn Anh trầm mặc một lát, mỉm cười nói: "Ta vừa truyền tin cho cha của con, bảo ông ấy đến Kiếm Phái tụ họp với chúng ta."

Giang Sở Dung ngớ ra, lập tức xấu hổ nói: "Xin lỗi mẹ, nhiều chuyện quá làm con quên mất cha..."

Linh Toàn Anh đưa tay vỗ vỗ vai Giang Sở Dung, nói: "Phong ấn trong biển ý thức của con còn chưa được mở ra, hơn nữa năm đó khi chúng ta chia cách, con vẫn còn quá nhỏ, nhất thời không nhớ được nhiều chuyện cũng không sao."

Giang Sở Dung do dự một chút, cũng không biện hộ cho mình mà nói: "Vậy cha của con, những năm qua sống thế nào?"

Linh Toàn Anh: "Ông ấy ở Giang gia, sống cũng khá yên ổn, con không cần quá lo lắng."

Giang Sở Dung lấy làm kinh ngạc: "Cha ở Giang gia sao?"

Linh Toàn Anh khẽ thở dài: "Đúng vậy, sau cuộc nội chiến ở Linh tộc, cửu cửu của con đã bỏ con ở một nơi hoang dã. Chính cha của con đã tìm thấy con và đưa con đến Giang gia. Cha con vốn là người được chọn làm gia chủ tiền nhiệm của Giang gia, nhưng sau đó bị huynh đệ ám sát, rơi xuống vực sâu, lại được ta cứu chữa, mới đến ở rể ở Linh tộc chúng ta."

Giang Sở Dung sửng sốt: "Thì ra là như vậy. Vậy con họ Tống là bởi vì..."

Linh Toàn Anh: "Bà nội của con họ Tống, lúc đó cha con bị huynh đệ ám hại, từng rất thất vọng với Giang gia, với ông ấy cho rằng ta chỉ là một nữ tử bình thường, nên mới giấu kín thân phận."

Nói đến đây, Linh Toàn Anh lại thở dài một hơi: "Kỳ thật đưa con đến Giang gia cũng là một việc bất đắc dĩ. Khi đó Cố sư huynh hôn mê, Khổng sư huynh cũng bị thương nặng, con không thể đến Vô Vọng Kiếm Phái lẫn Yêu tộc."

"Chỉ còn lại Giang gia, có thể cho con môi trường sống và tài nguyên phát triển tương đối tốt. Sau khi ta và cha con bàn bạc với nhau, liền dự định gửi con đến Giang gia. Cha con lúc đó cũng tốn rất nhiều công sức mới làm giả cho con thân phận là một đứa con của thê thiếp từ một nhánh khác của Giang gia được gửi đến."

"Dù sao con cũng mang trong mình dòng máu Giang gia, bọn họ sẽ không đối xử quá tệ với người của mình."

Giang Sở Dung nghe đến đây, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết là tư vị gì.

Cậu có thể tưởng tượng được cha mình, người bị huynh đệ ám sát và không còn hy vọng gì với gia tộc, về sau lại vì cậu mà nghĩ đủ mọi cách để đưa cậu trở về Giang gia đã phải chịu đựng biết bao nhiêu tủi nhục khổ cực.

Nhưng Linh Toàn Anh lại chỉ nói, họ không tạo được cho cậu điều kiện tốt nhất.

Hốc mắt của Giang Sở Dung lại nóng bừng lên.

Thấy vậy, Linh Toàn Anh bất giác nhíu mày: "Không được khóc."

Giang Sở Dung:...

"Dạ." Giang Sở Dung dụi dụi mắt.

Linh Toàn Anh lại bất đắc dĩ nói: "Ta thì không sao, nhưng cha con ghét nhất là nhìn thấy con khóc, nếu sau này gặp mặt mà bị ông ấy phát hiện con bây giờ vẫn còn mít ướt như vậy, ông ấy sẽ đánh chết con."

Giang Sở Dung:...

Không biết vì lý do gì, nhưng khi nghe thấy lời này của Linh Toàn Anh, trong đầu Giang Sở Dung chợt hiện lên một vài hình ảnh rời rạc về việc bị cha mình đánh khi còn nhỏ.

Có vẻ như... Nó đã thành một bóng ma tâm lý rồi.

Tuy nhiên lúc này Giang Sở Dung vẫn để ý đến một chuyện, cậu nhìn Linh Toàn Anh, lại hỏi: "Mẹ à, tại sao linh hồn của con hai năm nay mới quay về, cũng là kế hoạch của mẹ sao? Lúc trước linh hồn trong cơ thể con là ai thế?"

Linh Toàn Anh nghe thấy câu hỏi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Lúc trước cũng là con."

Giang Sở Dung:?!

Cố Minh Tiêu ở một bên sắc mặt cũng hơi thay đổi.

Linh Toàn Anh lộ ra vẻ áy náy, thở dài nói: "Trời sinh con đã có thần hồn thuần trắng, cực kỳ hiếm thấy. Khi đó, đám trưởng lão kia đã yêu cầu cửu cửu của con lấy đi Linh Nhãn của con, cố ý quấy rầy tâm trí của ta, khiến ta bị ám toán."

"Ta biết bọn chúng cũng thèm muốn thần hồn của con. Khi đó ta nhớ tới một thế giới rất thần bí được Tổ Thần nhắc đến trong sổ ghi chép, nên ta đã cố gắng đưa con tới đó, nghĩ sau này yên ổn sẽ đưa con trở về."

"Kết quả khi truyền tống đến thời khắc cuối cùng, bọn chúng dùng máu của cửu cửu con phá truyền tống trận của ta. Lúc đó ta chỉ đưa được ba hồn sáu phách của con đi, còn lại một phách vẫn còn trong cơ thể con."

Sắc mặt Giang Sở Dung đột nhiên thay đổi.

Linh Toàn Anh lại nói: "Có điều lúc trận pháp bị phá, ta cũng chưa hoàn toàn kiệt sức, cha con cũng đang trên đường chạy tới. Bọn chúng không cướp được thần hồn của con, lại sợ giết con sẽ khiến cha con huyết tẩy Linh tộc, bèn dứt khoát chỉ bảo cửu cửu của con ném con vào nơi hoang dã để dụ cha con đi."

"Khi đó Linh Nhãn của con đã bị cướp mất, linh huyết của con cũng bị lấy đi rất nhiều, con lúc đó rất yếu ớt, đương nhiên cha con không thể bỏ mặc con không lo. Ông ấy đã nhẫn nhịn không báo thù mà đưa con đi khắp nơi cầu thần y."

Giang Sở Dung nghe đến đây, máu trong cơ thể liền sôi trào.

Trước đó cậu không biết nội tình, chỉ cho rằng chuyện năm xưa đều là lỗi của Linh Ngọc Tu, nhưng bây giờ cậu mới ý thức được, đám trưởng lão đó mới là kẻ chủ mưu thực sự đứng sau màn, giờ phút này cậu hận không thể quay lại Linh tộc và giết sạch đám trưởng lão đó.

Cậu cũng không hiểu tại sao lúc đó Linh Toàn Anh không để cậu báo thù?

Rõ ràng là có thể trả thù!

Linh Toàn Anh cảm nhận được suy nghĩ của Giang Sở Dung, bà im lặng một lát, vỗ nhẹ lên vai cậu trấn an, thấp giọng nói: "Mười trưởng lão của Linh tộc đều đã mấy trăm tuổi, lai lịch thâm hậu, nếu như muốn báo thù, chúng ta cũng phải trả giá rất đắt, hiện tại giải quyết vấn đề tàn hồn của Ma Thần mới là vấn đề quan trọng nhất, chúng ta nhất định phải bảo toàn lực lượng."

Về mặt lý trí Giang Sở Dung hiểu rất rõ phải làm như vậy, nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy khó chịu.

Một lúc lâu sau, cậu mới khàn giọng nói: "Mẹ yên tâm, đợi mọi chuyện kết thúc, con nhất định sẽ giúp mẹ giải quyết hết nợ nần năm xưa!"

Linh Toàn Anh mỉm cười: "Được đó, Trần nhi trưởng thành rồi, có thể ra mặt cho mẹ rồi."

————-

Tác giả

– Giang Sở Dung: Sau khi khai Thiên lộ xong, sẽ xử lý đám lão già chết tiệt đó!

– Cố Minh Tiêu: Ta sẽ giúp em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.