Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 160: (Thượng): Phải, Ta Vẫn Luôn Yêu Em



Khi Giang Sở Dung và Cố Minh Tiêu trở lại Linh tộc, họ không đi quấy rầy đám trưởng lão đang bế quan.

Mà đi thăm Trúc tinh và Cà rốt tinh trước.

Nhìn thấy hai con tiểu yêu tinh ngày càng mập mạp trắng trẻo, còn thăng lên cảnh giới Pháp Tướng, lại thấy những sắp xếp của Giang Sở Dung trước khi rời đi đều được cấp dưới thực hiện đâu ra đó, hai người cuối cùng cũng yên tâm.

Điều này chứng tỏ hiện tại nội bộ Linh tộc vẫn tương đối tôn trọng tộc trưởng mới như Giang Sở Dung.

Sau khi kiểm tra tình hình cơ bản của Linh tộc, Giang Sở Dung lập tức quay về động phủ truyền tin cho Linh Toàn Anh.

Rất nhanh, cậu đã nhận được hồi âm của Linh Toàn Anh.

Giọng điệu của Linh Toàn Anh trong truyền tin có chút bất lực, nói rằng Kiếm Thần và Yêu Tôn vì chuyện Toán Kinh mà đánh nhau hai ngày qua, may là cậu đã trở về, họ không cần phải vất vả vì chuyện Toán Kinh nữa rồi.

Giang Sở Dung:?

Yêu Tôn và Kiếm Thần vì chuyện Toán Kinh mà đánh nhau? Không đời nào.

Giang Sở Dung nhớ đến chiếc áo yếm trong động phủ của Yêu Tôn, suy đoán trong chuyện này còn có nguyên nhân khác, nhưng Linh Toàn Anh không nhắc đến thì cậu cũng không nhắc đến, cậu chỉ nhờ Linh Toàn Anh khuyên can hai người, đừng để hai vị tiền bối hao tổn tinh thần.

Dù sao thương thế của hai người đều chưa bình phục, trước đó còn đi chiến đấu với tàn hồn Ba Tuần, nếu lại có người gặp nguy hiểm, thì lại khổ cho cậu và Cố Minh Tiêu.

Linh Toàn Anh đồng ý, nói vài hôm nữa sẽ cùng họ trở lại Linh tộc, vừa hay phong thủy ở Linh tộc nuôi dưỡng con người, họ cũng có thể dưỡng thương ở đó.

Xem xong hồi âm của Linh Toàn Anh, Giang Sở Dung liền yên tâm hơn rất nhiều —— Người đáng tin cậy nhất vẫn là mẹ yêu của cậu!

Cất lệnh bài truyền tin đi, Giang Sở Dung nhìn Cố Minh Tiêu đang đứng ở cạnh cửa sổ cách đó không xa, ánh mắt cậu khẽ động, nhưng cậu không lên tiếng, cứ vậy mà lặng lẽ bước tới.

Nhìn theo ánh mắt của Cố Minh Tiêu ra ngoài cửa sổ, đầu tiên Giang Sở Dung nhìn thấy những con linh điểu đang bay lượn trên bầu trời, tắm mình trong cơn mưa cánh hoa hồng bay khắp nơi, sau đó nhìn đến mười hòn đảo ở phía dưới bồng bềnh linh khí, sắc hoa rực rỡ, tiếp xuống là hồ nước màu xanh biếc vô tận và những dãy nhà nhỏ xinh xắn.

Trong không khí tràn ngập hương thơm và vị ngọt khó tả, theo gió mát lành thổi tới khiến người ta cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Giang Sở Dung không khỏi mỉm cười nói: "Linh tộc của ta rất đẹp phải không?"

Cố Minh Tiêu phục hồi tinh thần, "Ừm" một tiếng: "Trước kia ta đã từng tới đây, nhưng không cảm thấy nó đẹp đến vậy."

Giang Sở Dung thở dài một hơi: "Thật ra Ma Vực và Vô Vọng Kiếm Phái cũng có rất nhiều cảnh đẹp, thế nhưng trước đây chúng ta sống như chạy nạn vậy, không có thời gian đi ngắm cảnh. Bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi."

Cố Minh Tiêu nghe Giang Sở Dung nói vậy, hắn trầm mặc chốc lát, khẽ cười nói: "Phải, bây giờ đã ổn rồi."

Hôm nay Cố Minh Tiêu không buộc tóc lên, mái tóc đen óng xỏa tung sau lưng, dáng người hắn thon dài thẳng tắp, tựa như ngọc thụ lâm phong, một bên mặt hướng về ánh nắng nhàn nhạt, lạnh lùng trong trẻo không tì vết khiến người ta cảm thấy bầu không khí cũng dịu dàng đi rất nhiều.

Giang Sở Dung yêu nhất là khuôn mặt này của Cố Minh Tiêu, không khỏi lại nhìn chăm chú.

Ngơ ngác nhìn một lúc, Giang Sở Dung đột nhiên nhịn không được thì thầm: "Đại sư huynh, Ma Thần Ba Tuần có thật sự không biết sở thích của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả không? Tại sao ông ấy có thể nặn ra một gương mặt mà ta yêu thích đến thế?"

Cố Minh Tiêu sửng sốt một lúc, sau đó mới nói: "Kỳ thật diện mạo bẩm sinh của bọn họ đều không phải là dáng vẻ của chúng ta."

Giang Sở Dung:?

"Tuy nhiên, diện mạo của hai ta có phần giống nhau là có nguyên do."

Giang Sở Dung vội hỏi: "Nguyên nhân gì cơ?"

Cố Minh Tiêu: "Năm đó sau khi Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả phi thăng lên Thượng giới, một ngày nọ vào giữa đêm, ông ấy nhìn thấy vô số hoa quỳnh nở bên bờ suối, phía trên có con khổng tước tung tăng bay lượn, hình ảnh này rất đẹp và kỳ ảo. Trong lòng ông có dự cảm liền nhắm mắt ngồi bên bờ suối đả tọa. Sau khi thiền định xong liền biến thành diện mạo như hiện tại."

"Lúc đó Ba Tuần vẫn chưa hoàn toàn đọa ma, hơn nữa còn ngang hàng với Tôn Giả, thấy diện mạo của Tôn Giả trở nên chấn động lòng người như vậy, bèn hỏi Tôn Giả nguyên nhân. Sau đó, ông ta cũng chọn một đêm trăng đi đến bên bờ suối đó chờ đợi."

"Ba Tuần đợi rất nhiều ngày, rốt cuộc cũng có một ngày xuất hiện lại tình huống tương tự, nhưng lần này là một con Bạch khổng tước. Ba Tuần liền biến thành bộ dạng giống như hiện tại."

Giang Sở Dung đột nhiên nói: "Ba Tuần đúng là một người ham học hỏi."

Cố Minh Tiêu mỉm cười: "Đúng vậy."

Giang Sở Dung cũng cười, đi đến trước tấm gương cao ngắm nhìn: "Thảo nào chúng ta lại giống nhau, gương mặt của ta sắc sảo hơn chàng một chút, còn chàng lại lạnh lùng hơn ta một chút."

Cố Minh Tiêu ý thức được điều gì đó, nhướng mày: "Em so sánh như vậy để làm gì?"

Giang Sở Dung: "Chơi vui mà."

Cố Minh Tiêu: Hắn không nên hỏi thêm câu này.

Giang Sở Dung lại kỳ lạ hỏi: "Theo lý mà nói thì ta là Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả chuyển thế, lẽ ra phải có chút Thần tính, nhưng sao ta lại vừa tham ăn vừa thích chưng diện như vậy?"

Cố Minh Tiêu: "Chẳng phải con khổng tước nào cũng như vậy sao?"

Giang Sở Dung đột nhiên cảm thấy mình bị đá xéo, sắc mặt có chút khó coi.

Cố Minh Tiêu lúc này mới giải thích: "Em đừng vì Ba Tuần sau này nhập ma mà hiểu lầm tính tình của Ba Tuần. Kỳ thật có rất nhiều Tôn giả tâm hồng trần rất nặng, mà tâm hồng trần của Ba Tuần không phải là nặng nhất, ông ấy đọa ma chỉ vì d/ục vọng hủy diệt và lòng đố kỵ nặng thôi."

Giang Sở Dung liếc nhìn Cố Minh Tiêu: "Không nhìn ra."

Cố Minh Tiêu nhàn nhạt nói: "Ta cũng đâu phải ông ta."

Giang Sở Dung lại bị nghẹn họng —— Trong chuyện này cậu chưa bao giờ chiếm được tiện nghi, vậy nên cậu dứt khoát không nói nữa.

Tuy nhiên, bệnh hay quên của Giang Sở Dung rất nặng, chẳng mấy chốc cậu đã quay đầu lại nhìn thanh niên Linh tộc đang săn bắn trong rừng ngoài cửa sổ như chưa hề có chuyện gì, say sưa nói: "Hồi nhỏ ta luôn ước lớn lên sẽ vào rừng săn bắn, đáng tiếc về sau không có cơ hội. Hiện tại vừa trở về đã trở thành tộc trưởng, không cần ta đi săn nữa."

Nghe vậy, Cố Minh Tiêu cảm thấy Giang Sở Dung cũng không phải muốn đi săn lắm, mà chỉ đang cảm khái thế sự vô thường, trời xui đất khiến.

Trầm mặc hồi lâu, hắn đột nhiên hỏi: "Có cần ta giải phóng ký ức cho em không?"

Ánh mắt Giang Sở Dung khẽ động, cậu không khỏi kinh ngạc nhìn Cố Minh Tiêu — Mấy ngày trước, cậu có thể cảm giác được Cố Minh Tiêu không muốn giải phóng ký ức cho cậu, sợ cậu khôi phục lại ký ức Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả sẽ thay đổi.

Nhưng tại sao bây giờ Cố Minh Tiêu lại đồng ý?

Cố Minh Tiêu dùng đôi mắt băng lãnh tựa ngọc lưu ly lặng lẽ nhìn sang: "Nếu không giải phóng toàn bộ ký ức cho em, em sẽ không thể phi thăng."

Giang Sở Dung sửng sốt.

Sau đó, Cố Minh Tiêu lại lạnh lùng nói: "Sau khi kết Khế ước thần hồn duyên lữ, em đã không thể rời bỏ ta được nữa. Sau khi giải phong ấn cho em, cho dù em có không bằng lòng ở bên ta thì cũng không đi đâu được."

"Không chỉ như thế, sau này phi thăng cũng vậy, dù có đi đâu cũng đừng hòng rời bỏ ta. Bây giờ em không thể hối hận được nữa—"

"Lại nói mấy lời đe dọa ta." Giang Sở Dung bất lực, "Rõ ràng là chàng sợ ta sau khi giải trừ phong ấn sẽ không yêu chàng nữa."

Cố Minh Tiêu:...

Hắn lập tức cau mày hỏi: "Rốt cuộc em có muốn giải phong ấn không?"

Giang Sở Dung vội đáp: "Muốn muốn muốn!"

Cố Minh Tiêu: "Tới bên giường ngồi đi."

Giang Sở Dung nghe lời ngồi xuống, nhắm mắt lại.

Lúc này, Cố Minh Tiêu phất tay áo đóng cửa sổ lại, đi đến trước mặt Giang Sở Dung, hắn chăm chú nhìn gương mặt yên bình thản nhiên đang nhắm mắt của Giang Sở Dung, không biết vì sao, bàn tay đang giơ lên ​​của hắn bỗng dưng nặng tựa ngàn cân——

Hắn thật sự sợ hãi chuyện Giang Sở Dung vừa nói.

Suy cho cùng, sau khi tiếp nhận ký ức của Ma Thần Ba Tuần, hắn mới nhận ra Ma Thần Ba Tuần khi chưa trở thành Ma Thần, cũng đã rất để ý đến Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả.

Nhưng Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả có dung mạo xinh đẹp, tính tình đoan trang hiền lành, lại có nhiều bạn bè, làm sao có thể để ý đến Ba Tuần, một kẻ hướng nội kiệm lời chứ?

Từ đầu chí cuối, tất cả chuyện xảy ra như thể Ba Tuần chỉ đang tìm cái cớ để tiếp cận chuyển thế của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả.

Cũng giống như hắn, cho dù trong lúc không biết gì cũng không tránh được bị Giang Sở Dung hấp dẫn, sau đó từng bước một đắm chìm vào trong đó...

Nhưng còn Giang Sở Dung thì sao?

Hắn biết Giang Sở Dung cũng thích hắn, nhưng sự yêu thích của Giang Sở Dung lại rất thoải mái, rất vui vẻ, không có chút tạp chất nào.

Giống như một đóa hoa xinh đẹp, nó thực sự thuần khiết không tì vết vào thời khắc nó tươi đẹp nhất.

Nhưng hoa rất dễ héo tàn.

Tâm ma của Cố Minh Tiêu lại bắt đầu xao động.

Hắn vẫn chưa nắm chắc...

Thẳng đến khi Giang Sở Dung kinh ngạc mở mắt ra: "Chàng sao vậy?"

Đầu ngón tay của Cố Minh Tiêu khẽ run lên, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, nhớ tới chút chuyện cũ thôi."

Ánh mắt Giang Sở Dung khẽ động, cậu nhạy bén nhận ra điều gì đó, thế là cậu chủ động đứng dậy nói: "Hay là hôm nay khoan giải phong ấn đi, chúng ta còn thời gian gần ngàn năm mà. Sau này bất cứ khi nào chàng muốn giải phong ấn cũng được."

"Không được." Cố Minh Tiêu đột nhiên đè lên vai Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung sửng sốt một lát, sau đó yên lặng ngồi xuống.

"Hôm nay giải phong ấn đi." Cố Minh Tiêu nói.

Giang Sở Dung không biết vì sao Cố Minh Tiêu lại đột nhiên đổi ý, nhất thời có chút kinh ngạc, nhưng nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm nhẫn nhịn của Cố Minh Tiêu lúc này, cậu trầm mặc chốc lát, không nói thêm gì nữa, chỉ thấp giọng nói: "Được, vậy chàng làm đi."

Cố Minh Tiêu lại giơ tay lên.

Tuy rằng lần này hắn vẫn còn do dự, nhưng hành động của hắn cũng không dừng lại nữa —— Như Giang Sở Dung đã nói, cho dù không giải phong ấn thì cũng còn ngàn năm. Nhưng suốt một ngàn năm, hắn sẽ phải sống trong ám ảnh một ngày nào đó không hiểu sao phong ấn được giải trừ, Giang Sở Dung bất cứ lúc nào cũng có thể rời xa hắn.

Đã như vậy thì tốt hơn hết cứ để hắn tự giải trừ phong ấn.

Lỡ như Giang Sở Dung không bằng lòng, cùng lắm thì hắn nhốt Giang Sở Dung lại.

Dẫu sao hắn cũng tuyệt đối không nhả ra miếng thịt mình đã nuốt xuống.

Nghĩ đến đây, đầu ngón tay Cố Minh Tiêu tràn ra một luồng linh quang màu trắng, lập tức chui vào mi tâm của Giang Sở Dung—

Cũng trong khoảnh khắc này, mặt mũi của Giang Sở Dung cũng bị mơ hồ đi trong ánh sáng trắng, dần dần, khí chất và đường nét gương mặt của cậu bắt đầu có biến hóa tinh tế...

Càng Thần tính hơn, diễm lệ hơn.

Cũng ngày càng giống bản thể Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả hơn.

Nhìn thấy cảnh này, lòng Cố Minh Tiêu bất giác trầm xuống.

Lúc này trong mắt hắn đã bắt đầu bùng lên lửa ma, ngộ nhỡ mà Giang Sở Dung có nổi giận, hắn sẽ giam cầm cậu ngay lập tức.

Cũng tại một khắc Cố Minh Tiêu nghĩ tới điều này, hàng mi dài như cánh bướm của Giang Sở Dung run lên, chậm rãi mở mắt ra.

Phút chốc, căn phòng liền tràn ngập ánh sáng.

Đó là một đôi con ngươi màu xanh lam trong suốt sáng bóng như ngọc, bên trong lưu chuyển ánh vàng rực rỡ, vô cùng lộng lẫy, tựa như vẻ đẹp của cả thế giới đều bị thu vào trong đó...

Đôi mắt ấy vô cùng dịu dàng và điềm tĩnh, không hề có chút gợn sóng bất thường nào.

Bốn mắt nhìn nhau, Cố Minh Tiêu hơi chấn động, trái tim hắn bất giác nặng trĩu hơn mấy phần.

Mãi đến khi Giang Sở Dung đột nhiên chớp mắt, sau đó lại chớp mắt.

Nhoáng một cái, vẻ dịu dàng đoan trang kia lập tức biến mất, lại biến về chú khổng tước hồn nhiên sống động.

Sự vui sướng khi mất đi lại có được ùa vào lòng Cố Minh Tiêu, giờ phút này hắn mặc kệ hết thảy thận trọng đoan chính gì đó, liền bước tới ôm lấy Giang Sở Dung, ôm cậu thật chặt, thậm chí còn dùng sức xoay người một vòng.

Giang Sở Dung bị Cố Minh Tiêu ôm vào lòng như thế, cậu giật mình một giây, sau đó vui vẻ cười phá lên, cả phòng đều có thể nghe thấy tiếng cười giòn tan của cậu.

Không lâu sau, niềm vui sướng kinh ngạc trong lòng Cố Minh Tiêu dần dần lắng xuống, từ từ biến thành một loại hài lòng thỏa mãn mà trước giờ hắn chưa từng có, Giang Sở Dung cũng thôi cười.

Im lặng một lúc, Giang Sở Dung tựa vào bờ vai của Cố Minh Tiêu, không nhịn được cười hì hì nói nhỏ vào tai Cố Minh Tiêu: "Đại sư huynh yêu em nhiều đến vậy, em thật sự rất hạnh phúc."

Đôi tai trắng lạnh của Cố Minh Tiêu bị hơi thở nóng ẩm của Giang Sở Dung phả vào có chút ngứa ngáy, lúc này hắn im lặng một lát, hầu kết khẽ trượt một cái, sau đó hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen óng sau lưng Giang Sở Dung, rồi nghiêm túc nói: "Phải, ta vẫn luôn yêu em."

Giang Sở Dung sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên Cố Minh Tiêu tỏ tình với cậu một cách nghiêm túc như vậy.

Giang Sở Dung nhịn không được muốn ngước lên nhìn biểu cảm của Cố Minh Tiêu, nhưng lúc này Cố Minh Tiêu đã cụp mắt xuống hôn cậu.

Lông mi dài của Giang Sở Dung run lên, cậu nhắm mắt, hôn đáp lại.

Lần này, họ hôn nhau rất chậm rãi triền miên, như muốn thưởng thức từng hơi thở của nhau.

Đó là một nụ hôn vô cùng kiều diễm nhưng cũng vô cùng dịu dàng.

Hôn xong, Giang Sở Dung mở mắt ra, ánh mắt long lanh nhìn Cố Minh Tiêu, cậu vuốt ve sườn mặt anh tuấn của Cố Minh Tiêu, cười nói: "Sư huynh ngốc, đừng sợ nha. Mặc dù em đã nhớ ra rất nhiều chuyện, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến việc em thích chàng, em là kẻ si tình nhất thế gian đó."

Cố Minh Tiêu:...

Một lúc lâu sau, hắn mang vẻ mặt vi diệu nói: "Là ta đã đánh giá quá cao sức ảnh hưởng của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả đối với em rồi."

Giang Sở Dung giả vờ như không hiểu hàm ý của Cố Minh Tiêu, cậu chỉ cười: "Hì hì."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.