Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 41: Buổi Tối Chàng Nhất Định Phải Đến Chỗ Ta Ngủ, Ta Sợ Có Người Hại Ta



Sau khi Giang Sở Dung ý thức được thân phận thật sự của ma tu bạch y, trong lòng cậu vừa e dè vừa khiếp sợ, nhưng vì tình thế bức ép, cậu buộc phải gồng mình giữ bình tĩnh bước lên trước quỳ lạy với người ở trên đài cao.

Cậu cứ tưởng ma tu bạch y là tâm phúc bên cạnh Ma Tôn, còn nghĩ rằng sau này Văn Lăng làm chuyện sai trái, có lẽ cậu còn có thể nhờ ma tu bạch y che chở giúp.

Nhưng bây giờ, ma tu bạch y lại chính là Ma Tôn.

Thứ Văn Lăng muốn lấy chính là đồ của Ma Tôn!

Chưa kể trong ấn tượng của Giang Sở Dung, Ma Tôn là một thằng đàn ông cực low chuyên bám váy phụ nữ, còn là một ông già khốn nạn lòng dạ âm hiểm.

(low: hèn hạ, thấp kém, rẻ mạt...)

Thế nhưng Giang Sở Dung cực kỳ tỉnh táo, nếu lúc này cậu không quỳ bái sẽ khiến cho Ma Tôn nghi ngờ, cậu đành phải kìm nén nỗi ngờ vực và cảm giác khó chịu trong lòng, ngoan ngoãn im lặng bái lạy!

Thấy vậy, Ma Tôn khá là hài lòng, nhàn nhạt nói: "Được rồi, đứng dậy đi. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đại đệ tử của ta."

Giang Sở Dung:?

Đám ma tu ở dưới đài không khỏi xôn xao một trận.

Nhưng với kinh nghiệm chứng kiến tình thế bị đảo ngược hết lần này đến lần khác, sự bất mãn của bọn họ đã có phần yếu đi.

May thay Ma Tôn hình như không có thiên vị Giang Sở Dung, ông ta nói xong câu đó liền không hỏi thêm gì nữa, chỉ để các công tử ma tu khác lần lượt tiến lên bái lạy.

Các công tử ma tu còn lại cũng an tâm được vài phần.

Ma Tôn đối xử bình đẳng với bọn họ, hỏi tên tuổi quê quán của từng người.

Văn Lăng báo mình quê ở Tần Đô, Tần Lâu Nguyệt cũng nói quê ở Tần Đô, nhưng gã chợt nảy ra ý tưởng, đổi tên của mình thành "Tần Tiễn".

Ma Tôn nghe xong, cười nói: "Lần này ba người đứng đầu đều đến từ Tần Đô, xem ra Tần Đô mặc dù là vùng đất nhỏ bé, nhưng lại là địa linh nhân kiệt, không thể coi thường."

Dứt lời, Ma Tôn lại nói với Sở Tuần: "Lần này Thần Vương Tần Đô cũng đến phải không?"

Sở Tuần hỏi: "Tôn Thượng muốn triệu kiến Thần Vương Tần Đô sao?"

Ma Tôn lắc đầu: "Không vội. Lần này đất phong của ông ấy bồi dưỡng ra nhân tài, ngày mai bảo ông ấy vào cung lĩnh thưởng."

Sở Tuần đáp "Tuân lệnh".

Bảy vị ma tu còn lại nghe vậy rất chi là bất mãn, nhưng giận mà chẳng dám nói gì.

Sau đó, dưới sự hỏi thăm của Ma Tôn, bảy ma tu còn lại cũng tự báo lên tên tuổi và quê quán của họ, Ma Tôn để Sở Tuần ghi nhớ từng người một, còn phong thưởng cho tất cả Thần Vương đứng phía sau các công tử ma tu có tên trong danh sách.

Khi Ma Tôn nói chuyện, giọng nói của ông ta không nhanh cũng không chậm, nho nhã dễ nghe, không nghe ra mùi vị của một lão Ma Tôn âm hiểm tàn nhẫn trong tưởng tượng của Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung có chút bối rối.

Sau khi Ma Tôn lần lượt hỏi xong mười ma tu, thứ tự của các đệ tử cũng xuất hiện.

Giang Sở Dung là đại đệ tử, Văn Lăng là nhị đệ tử, Tần Lâu Nguyệt là tam đệ tử, những người còn lại cứ sắp xếp theo thứ tự.

Ban đầu những công tử ma tu này thấy phụ vương của mình cũng được Ma Tôn ban thưởng thì cũng hân hoan vui mừng, cảm thấy Ma Tôn xử lý công bằng. Nhưng bây giờ bọn họ phát hiện Giang Sở Dung đã trở thành đại sư huynh của bọn họ, sắc mặt của từng người còn khó coi hơn cả ăn phải cứt, mặt ai cũng kiểu "quả nhiên là như thế"!

Hừ! Hôm nay là đại đồ đệ, ngày ngày được gần gũi với Ma Tôn, có khi sau này sẽ trở thành Ma Phi cũng không chừng!

Giỏi lắm Tần Lâu Nguyệt, tâm cơ quả nhiên thâm sâu!

Đúng lúc này, Ma Tôn thấp giọng ho khan một tiếng, chậm rãi nói: "Mọi người cũng đã thi đấu cả ngày rồi, bổn tôn cũng mệt rồi. Sở Tuần, dẫn bọn họ về tẩm cung nghỉ ngơi đi, mấy ngày nữa bổn tôn sẽ kiểm tra tư chất của từng người."

Lão giả Sở Tuần cúi đầu đáp lời, trong nháy mắt đã hóa thành ma khí hạ xuống trước mặt đám công tử ma tu.

Liếc mắt nhìn bọn họ, Sở Tuần nói: "Đi thôi."

Đám công tử ma tu rùng mình một cái, lập tức không dám hỏi thêm gì nữa, đi theo sau Sở Tuần ra ngoài cung.

Giang Sở Dung nghe thấy tiếng ho của Ma Tôn không giống giả tạo, hơn nữa, ba ngày qua ở trong ảo cảnh trên bậc thang, cậu cũng phát hiện sắc mặt của ma tu bạch y thỉnh thoảng sẽ tái nhợt.

Do dự một hồi, Giang Sở Dung dừng bước, cậu không lập tức rời đi, cũng không nói chuyện lỗ mãng như trước nữa, mà thử thăm dò truyền âm về phía đài cao: "Sư tôn, người bị bệnh sao?"

Bất kể Ma Tôn là người như thế nào đi chăng nữa, thì ma tu bạch y là sư tôn mà tự bản thân cậu bái nhận, y đối xử tốt với cậu, cậu cũng nên quan tâm một chút.

Nghe Giang Sở Dung hỏi, Ma Tôn trầm mặc một lát, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, vết thương cũ thôi."

Giang Sở Dung hiểu rõ —— có lẽ là vết thương do Kiếm Thần gây ra năm xưa.

Trước kia cậu chỉ nghe nói Ma Tôn bị thương, nhưng cậu luôn cảm thấy thương thế của một đại nhân vật sẽ không để lộ ra ngoài, nhưng Ma Tôn lại thể hiện ra ngoài, xem ra thật sự rất nghiêm trọng.

Trầm mặc một lúc, không hiểu sao Giang Sở Dung lại có phần yên lòng, ngoài miệng thì cậu vẫn thuận theo nói: "Vậy sư tôn hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, mấy ngày nữa con lại tới thăm người."

Nghe vậy, Ma Tôn hơi khựng lại, hiếm khi thanh âm ôn hòa đi một chút: "Đi đi."

Giang Sở Dung rốt cuộc cũng rời đi.

Văn Lăng vẫn yên lặng đứng ở ngoài cửa chờ Giang Sở Dung, thấy Giang Sở Dung đi ra, hắn lập tức vươn tay nắm lấy cổ tay Giang Sở Dung, nhanh chóng kéo người đi.

Trên đài cao, đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn một màn này, thần sắc không thể phân biệt.



Ma Tôn quả là Ma Tôn, cực kỳ giàu có và quyền lực.

Giang Sở Dung không ngờ mỗi người trong số mười đệ tử ông ấy thu nhận lần này đều được cấp cho một tòa cung điện.

Cung điện của cậu lớn nhất, những cung điện khác hoặc là nhỏ hơn hoặc là xa hơn một chút, nhưng tất cả đều rất sang trọng!

Hiện giờ Giang Sở Dung đang đi tới đi lui trong cung điện nguy nga tráng lệ được sắp xếp cho mình, tò mò nhìn ngắm những bức họa Ma Thần treo trên tường và các món kỳ trân dị bảo ở trên kệ bác cổ.

Ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, làm chói cả mắt Giang Sở Dung.

Cậu chạm hết cái này lại sờ đến cái khác, có chút yêu thích không nỡ buông tay.

Cậu còn đi đến trước chiếc lư hương khổng lồ bằng vàng ròng, nhấc nắp lên, lén nhìn những hương liệu đang cháy bên trong, sau đó nhìn hoa văn trên lưng lư hương.

Văn Lăng ở một bên thấy vậy, im lặng một lúc mới nói: "Bên trên những thứ này đều có ấn chú, đừng hòng lấy đi."

Giang Sở Dung lập tức đơ người.

Đậy nắp lư hương lại, Giang Sở Dung ngẩng đầu lên, do dự hỏi: "Văn Lăng, chàng có cảm thấy Ma Tôn thật sự là người lục thân không nhận giống như lời đồn đãi không?"

Văn Lăng nghe thấy câu này của Giang Sở Dung, hắn khẽ nhíu mày: "Ngươi mềm lòng sao?"

Giang Sở Dung giật mình, sau đó bất đắc dĩ nói: "Không đến lượt ta mềm lòng. Chỉ là ta đang nghĩ, lời đồn cũng chưa chắc là thật."

Văn Lăng trầm mặc một lát, nhướng mày nói: "Cho dù là vậy, thì ngươi cũng là nhân tộc, chẳng lẽ ngươi còn muốn vĩnh viễn làm đại đồ đệ của Ma Tôn sao?"

Giang Sở Dung:...

"Với lại trong mười người, ông ta chỉ chọn một mình ngươi, ngươi thật sự cảm thấy chuyện này là chuyện gì tốt lắm sao?"

Giang Sở Dung nằm vật xuống giường, vẻ mặt có chút xoắn xuýt không biết làm sao: "Ta hiểu rõ mấy chuyện này, nhưng chàng để ta bình tâm lại cái đã..."

Văn Lăng nghe vậy không nói nữa.

Nhưng nhìn Giang Sở Dung tiếp tục sầu mi khổ não, hắn lại không nhịn được bổ sung thêm một câu: "Lúc nãy ngươi ở trong Ma Hồn Binh tấn công ta, có khi cũng là do ông ta sắp đặt, ông ta cố ý để ngươi giành hạng nhất."

Giang Sở Dung:!

Lập tức, cậu giương mắt lên, nghiêm túc nhìn Văn Lăng.

Văn Lăng mặt không đổi sắc gật đầu với cậu một cái.

Lòng Giang Sở Dung càng lên lên xuống xuống.

Thực ra cậu cũng phát hiện ra mánh khóe này, chỉ có điều cậu vẫn đang tự lừa mình dối người, luôn cảm thấy Ma Tôn trong lời đồn hoàn toàn khác với sư tôn mỹ nhân của mình.

Nhưng bất luận như thế nào, Ma Tôn có xung đột lợi ích với họ, sớm muộn gì cũng sẽ trở mặt với nhau.

Giang Sở Dung: Ây da, ca này khó thật đấy.....

Văn Lăng nhìn dáng vẻ của Giang Sở Dung, hiếm khi nhẫn nhịn không nói thêm mấy điểm đáng ngờ của Ma Tôn nữa, chỉ nói: "Nếu ông ta thật sự có ý đồ xấu với ngươi, sớm muộn gì cũng bại lộ, đến lúc đó ngươi sẽ biết."

Giang Sở Dung cụp mắt xuống, thản nhiên nói: "Nếu thực sự có ngày đó, ta đã bị ông ta lột da thành túi da để đoạt xá rồi."

Văn Lăng cau mày: "Ngươi nghe mấy lời nhảm nhí này từ đâu vậy? Đoạt xá đâu cần phải lột da."

Giang Sở Dung:?

Một lúc sau, Giang Sở Dung nhàn nhạt nói: "Tự miệng Ma Tôn nói, ta cảm thấy ông ta có thể làm ra chuyện đó... "

Văn Lăng:...

Ma Tôn cũng lừa gạt con nít sao?

Nhưng nhìn biểu cảm của Giang Sở Dung, Văn Lăng cảm thấy trong lòng cậu có lẽ đã tự hiểu, chỉ là tạm thời không vượt qua nổi thôi, suy nghĩ một hồi, hắn lại nói: "Ta đi gặp cháu trai trước, nếu ngươi mệt và buồn ngủ rồi thì nghỉ ngơi trước đi, không cần phải đợi ta."

Nghe vậy, Giang Sở Dung lập tức quay lại, nhìn Văn Lăng: "Buổi tối chàng nhất định phải đến chỗ ta ngủ, ta sợ có người hại ta."

Văn Lăng dừng một chút, nhíu mày nói: "Nơi này là Ma Cung, không ai dám động thủ với ngươi."

Giang Sở Dung khẩn thiết nói: "Bây giờ ta là đại đệ tử của Ma Tôn, có không ít người ghen tị với ta. Lỡ như đám sư đệ đó thấy ta quá khó ưa, muốn thay thế ta, mời Thần Vương của bọn họ đến ám sát ta thì phải làm sao?"

Hơn nữa, nếu lỡ Ma Tôn thật sự muốn lột da cậu để làm túi da thì sao?

Văn Lăng nghe thấy lời trong lòng của Giang Sở Dung triệt để câm nín.

Nhưng im lặng một lúc, hắn cảm thấy lo lắng của Giang Sở Dung cũng không phải vô lý, thế là hắn đáp lại: "Ta sẽ nhanh chóng trở về."

Giang Sở Dung nhoẻn miệng cười: "Ừm."



Văn Lăng đi rồi.

Giang Sở Dung nằm trên giường mềm một lúc, vẫn thấy có chút bất an, rối rắm một hồi, cậu đứng dậy đi tới trước cửa, lấy ra mấy món Ma Hồn Binh phòng ngự, kích hoạt chúng rồi gắn lên cửa.

Làm xong cậu mới cảm thấy an tâm một chút, sau đó quay về chiếc giường mềm mại, nằm xuống.

Cũng không biết là do buồn ngủ hay là do hương trong tẩm cung này quá thơm, Giang Sở Dung ngửi thấy mùi thơm dịu dàng như mật hoa dịu ngọt, liền bất tri bất giác rơi vào mộng đẹp lúc nào không biết...

Một cơn gió nhẹ thổi qua, nhẹ nhàng vén mái tóc trên trán của Giang Sở Dung, lộ ra gương mặt tinh xảo mịn màng.

Mà lúc này, những món Ma Hồn Binh phòng ngự Giang Sở Dung gắn vào cửa không hề chuyển động cái nào.

Mùi hương trong phòng càng ngày càng nồng.

Giang Sở Dung cũng ngày càng chìm sâu vào giấc mộng.

Dần dà, ở trong mơ, cậu cũng cảm nhận được xung quanh mình có từng luồng gió mát thổi qua, khiến cậu có hơi ớn lạnh.

"Cửa sổ trong Ma Cung không chắn gió hả ta?"

Giang Sở Dung vô thức xoa xoa cánh tay, cậu mơ mơ màng màng ai oán mở mắt ra——

Một giây sau, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cậu đột nhiên trừng lớn, suýt nữa đã hét lên!

Cậu, cậu, cậu đang ở đâu vậy?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.