Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 53: Kiếm Quang Như Tuyết, Soi Rọi Đất Trời



Nhìn thấy Sở Thiên Khuyết xuất hiện, Giang Sở Dung rất đỗi phấn khởi, cậu lập tức bỏ qua hai vị Thần Vương đang chặn ở phía sau, vội vàng điều khiển thuyền bạch cốt vượt qua bức tường sắt trước mặt, lao thẳng về phía Sở Thiên Khuyết.

Thấy vậy, ánh mắt Thần Vương Phạn Thiên và Thần Vương Tử Quang đồng loạt lạnh đi, nhưng cũng không có ai ra tay với Sở Thiên Khuyết đang mỉm cười đứng đó.

Cả hai đều không muốn làm con chuột bạch.

Chưa một ai từng nếm thử sức mạnh của mắt Ba Tuần, cho nên không ai biết được kết quả khi ra tay.

Dù cho Sở Thiên Khuyết chỉ ở cảnh giới Thiên Hầu hậu kỳ, còn hai người bọn họ đã là Thần Vương.

Lúc này, Sở Thiên Khuyết nhìn thấy thuyền bạch cốt bơi qua mình, y khẽ phất tay áo, chủ động phát ra một trận gió, cười nói: "Tần huynh đi đường cẩn thận."

Giang Sở Dung đứng ở mũi thuyền, chắp tay với Sở Thiên Khuyết từ xa: "Đa tạ Sở huynh, trời cao biển rộng, sau này gặp lại!"

Sở Thiên Khuyết lịch sự đáp lễ: "Sau này gặp lại."

Thấy hai người còn có thời gian chào nhau, rõ ràng không coi mình ra gì, sắc mặt của Thần Vương Phạn Thiên và Thần Vương Tử Quang càng trở nên âm trầm.

Nhưng lúc này, họ vẫn không động thủ.

Một mặt họ kiêng kỵ Sở Thiên Khuyết, mặt khác họ cũng không vội.

Thuyền bạch cốt của Giang Sở Dung có nhanh đến đâu cũng không thể sánh với bước chân của Thần Vương.

Hiện tại, hai người họ chỉ cần đạt thành thỏa thuận ở phương diện nào đó—

Thần Vương Phạn Thiên liếc Thần Vương Tử Quang một cái, nhướng mày nói: "Tử Quang lão đệ, lần này ngươi không thể lâm trận bỏ chạy rồi."

Thần Vương Tử Quang suy nghĩ một lúc, sau đó khẽ cười nói: "Vậy thì những thứ đã chia cho huynh vẫn như cũ, còn ta sẽ thêm một con mắt Ba Tuần, huynh thấy sao?"

Hai người họ cứ vậy mà bắt đầu bàn bạc về đôi mắt của Sở Thiên Khuyết ngay trước mặt y.

Sắc mặt Sở Thiên Khuyết chợt lạnh, nhưng vẫn không xê dịch một bước.

Nghe Thần Vương Tử Quang nói vậy, Thần Vương Phạn Thiên bất giác cau mày.

Con mắt Ba Tuần cũng cực kỳ hữu ích đối với ông ta.

Nhưng ngẫm lại, nếu có được Thiên Ma và hạt giống Thiên Ma Tâm, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ thăng lên cảnh giới Chí Tôn, đến lúc đó Thần Vương Tử Quang còn kém xa ông ta, cho dù có con mắt Ba Tuần thì đã làm sao? Nếu sau này ông ta muốn nó thì cũng dễ như trở bàn tay.

Nghĩ đến đây, Thần Vương Phạn Thiên cười một tiếng, nói: "Hời cho Tử Quang lão đệ rồi, ra tay đi!"

Thần Vương Tử Quang nhận được chấp thuận của Thần Vương Phạn Thiên liền không dây dưa nữa, ông ta liếc mắt với Thần Vương Phạn Thiên một cái, hai người đồng loạt xuất chiêu với Sở Thiên Khuyết ——

Thấy thế, ánh mắt vốn đang ôn hòa bình tĩnh của Sở Thiên Khuyết đột nhiên trở nên cực kỳ sắc bén, chỉ trong phút chốc, liền thấy trong tròng mắt của y chậm rãi hiện lên hoa văn đồ đằng của Ma Thần.

Hoa văn đó vừa hiện tra, đất trời liền biến sắc, cuồng phong gào thét!

Cơ thể vốn chỉ như người bình thường của Sở Thiên Khuyết đột nhiên tỏa ra khí thế vô cùng uy vũ, bạch y tung bay, chính lúc này, phía sau lưng y dần hiện ra một pho tượng có hình bộ xương khô của Ma Thần.

Đó chính là pho tượng Thần cổ xưa nhất của Ma tộc —— Ma Thần Ba Tuần.

Thần Vương Phạn Thiên và Thần Vương Tử Quang không giảm khí thế, vẫn liên tục công kích Sở Thiên Khuyết!

Hoa văn đồ đằng trong mắt Sở Thiên Khuyết xoay chuyển, rốt cục y cũng ngước mắt lên nhìn về phía hai người kia.

Chỉ một ánh nhìn, y đã nhìn thấu tất cả, nhìn ra từng sơ hở của hai người họ một cách chính xác——

Thần Vương Phạn Thiên và Thần Vương Tử Quang bị một cái liếc mắt này nhìn thấu, trực giác cả người ớn lạnh, lập tức không còn ý định động thủ nữa, cấp tốc thối lui!

Nhưng tượng Ma Thần Ba Tuần phía sau Sở Thiên Khuyết đã xuất kích!

Bức tượng xương khô khổng lồ giơ cây quyền trượng bằng xương trắng lên không trung, dòng sông Mê Đồ lập tức dậy sóng, đồng thời dựng lên một hàng rào lá chắn bằng ma khí, chặn đường của Thần Vương Phạn Thiên và Thần Vương Tử Quang.

Thần Vương Phạn Thiên và Thần Vương Tử Quang giật mình, không dám lơ ​​là, lập tức sử dụng các tuyệt chiêu của mình.

Sau lưng Thần Vương Phạn Thiên hiện ra tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông, mà pho tượng này của ông ta còn hoành tráng to lớn hơn cả tượng mà Phạn Thần Âm triệu hồi, hơn nữa nó đã mơ hồ có thực thể!

Tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông giơ cánh tay lên đấm mạnh vào kết giới được tượng Ma Thần Ba Tuần tạo ra——

Thần Vương Tử Quang lại triệu hồi ra một cây ma cầm màu tím sẫm dài hơn mười thước, vung nó lên đập vào kết giới——

Ngay khi hai cỗ sức mạnh to lớn này đập vào hàng rào chắn ma khí, kết giới ma khí tưởng chừng như không thể chống lại này lại vang lên tiếng răng rắc.

Thần Vương Phạn Thiên và Thần Vương Tử Quang hơi ngạc nhiên, lập tức biết mình đã bị lừa, hai người quay đầu lại nhìn, nơi Sở Thiên Khuyết vừa đứng đã không còn bóng dáng ai.

Thần Vương Phạn Thiên nổi giận!

Thần Vương Tử Quang khẽ cau mày, nhưng lúc này lại trấn an Thần Vương Phạn Thiên: "Huynh đừng nóng vội, bây giờ tu vi của y còn thấp, chỉ có thể nhìn ra sơ hở của chúng ta lại không dám giao chiến với chúng ta, chỉ cần chúng ta tìm được y, mặc kệ tất cả cứ đánh thẳng tay."

Thần Vương Phạn Thiên mới hơi nguôi giận, đang định hỏi Thần Vương Tử Quang xem nên truy sát Sở Thiên Khuyết hay là đi bắt đám người Giang Sở Dung trước.

Thì đột nhiên, ở cách đó không xa truyền đến vài cỗ uy áp——

Cùng lúc đó, xa xa truyền đến một tiếng cười nói sang sảng: "Là Phạn Thiên huynh và Tử Quang huynh à? Khéo nhỉ, chúng ta cùng rời khỏi đại lễ bái sư của Tôn Thượng, nhưng không ngờ hai vị ca ca lại tới trước."

Sắc mặt hai người khẽ biến, lúc này mới ý thức được vì sao Sở Thiên Khuyết lại muốn dụ hai người họ ra tay.

Động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn sẽ thu hút các vị Thần Vương khác đến đây.

Chết tiệt! Không thể ăn một mình rồi!

Thần Vương Tử Quang suy nghĩ thấu đáo, lập tức trầm giọng nói: "Huynh, mau trốn thôi."

Thần Vương Phạn Thiên dù có trì độn đến đâu cũng hiểu được ý của Thần Vương Tử Quang, ông ta lập tức hóa thành một luồng ma khí giấu mình vào trong rừng cây bên sông.

Thần Vương Tử Quang cũng làm theo, trốn vào trong rừng cây.

Không bao lâu sau, ba vị Thần Vương đã đuổi tới nơi, bọn họ quét mắt nhìn xung quanh một lượt, bèn nói: "Quả nhiên, Phạn Thiên và Tử Quang đã tới đây, dấu vết của tuyệt chiêu vẫn còn lưu lại, cơ mà người đi đâu mất rồi, không biết có phải đang đuổi theo Tần Lâu Nguyệt không nữa."

Trong đó có một vị Thần Vương cười nói: "Chưa chắc đâu, nói không chừng hai vị ca ca không muốn gặp mặt chúng ta, đã lén đi trốn rồi cũng nên."

Thần Vương Phạn Thiên cùng Thần Vương Tử Quang đang trốn trong rừng cây nghe thấy chợt kinh hãi, càng trở nên im lặng không phát ra tiếng.

Mặc dù mười hai vị Thần Vương được xếp hạng theo thứ tự, nhưng Ma Tôn vì muốn chế tài bọn họ nên đã để lại thiếu sót trong công pháp của bọn họ, vì vậy sức mạnh của mọi người trên cơ bản chỉ đạt tiêu chuẩn.

Thế nhưng bọn họ đều đã đạt tới cảnh giới Thần Vương rồi, ai lại không có mấy con át chủ bài?

Giờ khắc này, ở bên kia có ba vị Thần Vương, Phạn Thiên và Tử Quang chỉ có hai người, nếu đánh bừa đương nhiên không địch lại, cho nên buộc phải ẩn núp.

Vị Thần Vương kia lại nói: "Dòng sông ở đây chia làm hai nhánh, nếu ba người chúng ta chia nhau ra tìm, rất có thể sẽ bị hai vị ca ca Phạn Thiên và Tử Quang mai phục."

"Nhưng không đi tìm cũng không phải là cách."

Lại có vị Thần Vương khác nói: "Phạn Thiên huynh mặc dù ra tay độc ác nhưng lại không có đầu óc, cách này nhất định là do Tử Quang chỉ điểm."

Vị Thần Vương còn lại hiểu ý, khẽ cười một tiếng, đột nhiên lớn tiếng nói với xung quanh: "Tử Quang lão đệ, đi ra đi! Nếu ngươi liên thủ với ba chúng ta, ta cam đoan lợi ích ngươi nhận được không thua gì Phạn Thiên huynh. Tốt hơn là nên hợp tác với bọn ta đi."

Thần Vương Phạn Thiên ở trong rừng:?!

Lập tức, ông ta lộ ra vẻ mặt cảnh giác mười phần, nhìn về phía Thần Vương Tử Quang cách đó không xa, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay trước!

Thần Vương Tử Quang sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên truyền âm cho Thần Vương Phạn Thiên: "Huynh đừng có bị quỷ kế của bọn họ gạt, ba người bọn họ nhất định đã phân chia xong lợi ích, cho dù ta gia nhập, ắt hẳn chỉ nhận được đầu thừa đuôi thẹo mà thôi. Hơn nữa bọn họ có ba người, ta chỉ có một mình, nếu bọn họ muốn bắt chẹt ta thì quá dễ. Kế sách nông cạn như vậy, làm sao có thể gạt được ta."

Thần Vương Phạn Thiên hiểu ra, thở phào một hơi.

Nhưng lúc này, Thần Vương Tử Quang lại cười khẽ, đột nhiên nói: "Huynh, hay là chúng ta tương kế tựu kế đi?"

Tim Thần Vương Phạn Thiên đập mạnh một cái.

Không lâu sau, Thần Vương Tử Quang cùng Thần Vương Phạn Thiên bất thình lình đồng loạt bay ra khỏi rừng cây hòe ——

Thần Vương Phạn Thiên bưng vết thương, vừa trả đòn vừa rút lui, cả giận nói: "Thằng Tử Quang chết tiệt! Sao ngươi dám đánh lén ta!"

Thần Vương Tử Quang mặt mày bình tĩnh: "Ba vị ca ca còn chưa chịu động thủ sao?"

Ba vị Thần Vương thấy cảnh này mừng rỡ trong lòng, lập tức xông lên!

Nhưng đúng lúc này, Thần Vương Tử Quang cùng với Thần Vương Phạn Thiên trông có vẻ bị trọng thương đột nhiên xoay mũi giáo, quay người công kích ba vị Thần Vương kia ——

Đòn đánh lén không kịp phòng bị.

Ba vị Thần Vương cả kinh, lần lượt chạy thục mạng về ba hướng!

Mà Thần Vương Tử Quang và Thần Vương Phạn Thiên đã nhắm vào kẻ yếu nhất trong bọn họ từ lâu, cùng lúc sử dụng tuyệt chiêu lợi hại nhất của mình!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên— chỉ với hai chiêu đó, vị Thần Vương kia đã toi mạng ngay lập tức!

Hai vị Thần Vương đang chạy trốn nhìn thấy chiêu thức này của Thần Vương Tử Quang và Thần Vương Phạn Thiên thì vô cùng kinh hãi.

Nhưng như vậy, bọn họ cũng không thể thoát được.

Không bao lâu sau, hai vị Thần Vương còn lại buộc phải cúi đầu đi tới trước mặt Thần Vương Tử Quang và Thần Vương Phạn Thiên, cười xòa nói: "Hai vị ca ca, vừa rồi bọn ta đã mạo muội rồi."

Thần Vương Phạn Thiên cười lạnh một tiếng: "Cũng may Tử Quang lão đệ thông minh, nhìn thấu âm mưu nông cạn của các ngươi. Nếu không hôm nay ta đã lật thuyền ngay tại chỗ này rồi."

Thần Vương Tử Quang cười nhạt một tiếng.

Hai vị Thần Vương còn lại chỉ biết vâng vâng dạ dạ.

Sau đó, Thần Vương Phạn Thiên cùng với Thần Vương Tử Quang mang theo hai vị Thần Vương kia, đuổi theo Giang Sở Dung và Sở Thiên Khuyết!

Lúc này ở trong Ma Cung.

Ma Tôn đã đổi về bạch y nhìn tình hình trong thủy kính trước mặt, không nhịn được khẽ thở dài một hơi: "Bọn họ ra tay vẫn chưa đủ quyết đoán, nếu là ta, ta sẽ giết hết cả ba cùng một lúc, bớt đi một phần chia chiến lợi phẩm, cũng bớt đi một tại họa về sau."

Sở Tuần ở bên cạnh đáp: "Có Tử Quang ở đó, Tôn Thượng không cần phải lo lắng, hết thảy sẽ như Tôn Thượng suy tính."

Ma Tôn khẽ cau mày: "Hy vọng là vậy."



Để đi từ sông Mê Đồ đến Nhân tộc phải mất hết nửa ngày.

Nhưng vào lúc này, đã gần một canh giờ trôi qua, Văn Lăng ở trong khoang thuyền vẫn không có động tĩnh gì.

Giang Sở Dung bị thương nên không khỏi có chút lo lắng.

Cậu biết Sở Thiên Khuyết chỉ có thể ngăn chặn giúp hai người một khoảng thời gian, chứ không thể ngăn được hết nửa ngày.

Đột nhiên, Giang Sở Dung cảm thấy gió sau lưng mình chợt lạnh hơn vài phần, cậu vội nhìn xuống – nước sông chảy dưới thuyền lúc này cũng đã đục hơn.

Lại đuổi kịp rồi sao?

Giang Sở Dung hít sâu một hơi, chỉ có thể chống kiếm đứng dậy lần nữa, sắc mặt nghiêm trọng nhìn về hướng gió lạnh đang thổi sau lưng.

Lần này, cậu vươn tay ấn lên đầu rồng trang trí ở đầu thuyền, dựng đứng tất cả xương gai xung quanh thuyền bạch cốt, đồng thời gia tăng thêm một vòng phòng ngự lên khoang thuyền.

Sau đó cậu điều khiển thuyền bạch cốt cấp tốc thu nhỏ lại, cho đến khi biến thành kích thước nhỏ bằng hạt gạo, rồi tiếp tục xuôi dòng nhanh chóng tiến về phía trước.

Trên thực tế, thuyền bạch cốt có thể thu nhỏ đến cỡ bằng hạt cát, nhưng tu vi của Giang Sở Dung không đủ, chỉ có thể biến thành cỡ hạt gạo, bằng không vừa rồi Thần Vương Phạn Thiên cũng sẽ không phát hiện ra nó nhanh đến vậy.

Sau khi điều chỉnh trạng thái của thuyền bạch cốt xong, Giang Sở Dung đi đến bên khoang thuyền, lại lắng nghe động tĩnh ở bên trong.

Vẫn không có tiếng động gì.

Không hiểu sao Giang Sở Dung cảm thấy có hơi lạc lõng.

Nhưng lúc này cậu vẫn cố gắng làm cho tâm trạng mình phấn chấn lên, xoay người đi về phía mũi thuyền.

Đột nhiên, giọng nói của Văn Lăng khẽ vang lên trong biển ý thức của cậu.

"Lát nữa nếu nhìn thấy một cây hòe già thì lập tức lên bờ. Đám người Sở Thiên Khuyết đang ở đó."

Tim Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, cậu lập tức vui vẻ nói: "Được, ta sẽ đi tìm cây hòe già ngay — Chàng sao rồi? Vẫn ổn chứ?"

Văn Lăng không trả lời.

Giang Sở Dung đợi một lúc, nhưng lại thất vọng vì không nhận được lời hồi đáp của Văn Lăng, nhưng ngay sau đó cậu liền vui vẻ trở lại——Văn Lăng nói chuyện rồi, chứng tỏ hắn đã nắm chắc.

Nếu đã như vậy, cậu cũng không cần lo lắng quá.

Nghĩ tới đây, Giang Sở Dung bước nhanh đến mũi thuyền, bắt đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm cây hòe già mà Văn Lăng đã nhắc tới.

Nhưng khoảnh khắc này, Giang Sở Dung không chú ý tới, có một tia ma khí đỏ thẫm lặng lẽ bay ra từ phía sau khoang thuyền bạch cốt, chìm vào trong nước sông, cấp tốc bơi nhanh về phía trước——



Sở Thiên Khuyết và Sở Thiên Tuyệt đứng dưới gốc cây hòe già, vẻ mặt ngưng trọng.

"Không ngờ đã có năm vị Thần Vương tới đây." Sở Thiên Tuyệt cảm thán nói: "Hạt giống Thiên Ma Tâm đúng là hấp dẫn người ta."

Sở Thiên Khuyết: "Năm vị Thần Vương đã chết một người, còn có bảy người khác nữa, đệ cảm thấy bọn họ có đến không?"

Sở Thiên Tuyệt suy nghĩ: "Có lẽ đã tới rồi, nhưng có khi lại trốn trong bóng tối quan sát cũng không chừng?"

Sở Thiên Khuyết: "Kỳ thật vừa rồi khi ta giao thủ với Thần Vương Phạn Thiên và Thần Vương Tử Quang, đã nhìn thấy bốn vị Thần Vương trong bảy vị còn lại. Nếu không ta cũng sẽ không chạy nhanh như vậy."

Sở Thiên Tuyệt:?!

Sở Thiên Khuyết: "Còn phải xem bọn họ có bị cái chết của La Thiên Thần Vương dọa sợ hay không, nếu bọn họ không sợ, ta thật không dám đảm bảo lát nữa có thể rút lui an toàn."

Sở Thiên Tuyệt cắn răng: "Có thêm đệ ở đây, hai huynh đệ chúng ta vẫn có thể thoát thân."

Sở Thiên Khuyết sắc mặt nghiêm trọng lắc đầu, chợt, có một tia ma khí đỏ thẫm bay lên bờ ——

Sở Thiên Tuyệt và Sở Thiên Khuyết nhìn thấy tia ma khí này cùng một lúc, sắc mặt Sở Thiên Tuyệt khẽ biến, cậu ta đang định ra tay, lại bị Sở Thiên Khuyết ngăn lại.

"Người của mình."

Sở Thiên Khuyết:???

Giây tiếp theo, tia ma khí đỏ thẫm đó "vèo" một cái chui vào ngôi đền dưới gốc cây hòe già.

Sở Thiên Khuyết:!!!

Lập tức cậu khiếp sợ nói: "Ca ca, vị tiền bối vừa trị thương cho huynh là Thần Vương Ma tộc sao? Là vị nào thế, đệ có quen không?"

Sở Thiên Khuyết im lặng một giây, chợt nói: "Hắn không phải Thần Vương Ma tộc."

Sở Thiên Khuyết:?

Cậu cảm giác như não mình hỏng rồi.

Đột nhiên, Sở Thiên Khuyết thốt lên:"Đến rồi—"

Sở Thiên Tuyệt kinh hãi, vội vàng ngước mắt nhìn ra ngoài.

Sau đó, cậu ta thấy bốn vị Thần Vương đang đuổi theo thuyền bạch cốt của Giang Sở Dung——

Sóng cuộn ngập trời trên mặt sông rộng mười thước, nhưng Giang Sở Dung đã điều khiển chiếc thuyền bạch cốt vượt qua sóng to một cách dễ dàng, thỉnh thoảng còn có thể quay đầu lại tấn công, làm gián đoạn tốc độ truy đuổi của các vị Thần Vương.

Hiển nhiên, năng lực điều khiển thuyền bạch cốt của cậu đã tốt hơn trước.

Thấy vậy, Sở Thiên Tuyệt không khỏi cảm khái: "Thuyền bạch cốt là Ma Hồn Binh của phụ tôn, kỹ xảo điều khiển có độ phức tạp đứng đầu, không ngờ gã lại có thể học nhanh như vậy, đúng là lợi hại."

Sở Thiên Khuyết: "Chuẩn bị xuất thủ, dẫn bọn họ tới cây hòe già."

Sở Thiên Tuyệt: "Được!"

Lập tức, cậu ta đi trước Sở Thiên Khuyết một bước, nhảy ra ngoài, đứng trên tán cây hòe. Một thân y phục đỏ rực phản chiếu dưới ánh nắng chói chang——

Giây tiếp theo, cậu ta chưởng Huyền Thiên Tử Khí về phía Thần Vương Phạn Thiên đang đuổi theo phía sau Giang Sở Dung, hét lên một cách ngạo mạn: "Phạn Thiên thúc thúc, hãy đến so vài chiêu với ta nè!"

Trong nháy mắt, bốn cặp mắt Thần Vương đồng loạt bắn về phía Sở Thiên Tuyệt!

Sở Thiên Tuyệt chấn động trong lòng, nhảy xuống tán cây hòe già bỏ chạy ——

Thấy vậy, Thần Vương Phạn Thiên cười lạnh một tiếng: "Cháu trai ngoan, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ vào—— Hự!"

Ông ta còn chưa nói hết, Sở Thiên Khuyết đang trốn dưới gốc cây hòe đã dùng mắt Ba Tuần chiếu rọi ông ta!

Thần Vương Phạn Thiên hai mắt đổ máu, nổi trận xung thiên, lập tức từ bỏ việc đuổi theo Giang Sở Dung, cất bước bổ nhào về phía cây hòe già ——

Thần Vương Tử Quang vội vàng nhắc nhở: "Huynh coi chừng bị mai phục!"

Thần Vương Phạn Thiên lạnh giọng nói: "Ta đánh chết nó, xem nó mai phục ta kiểu gì!"

Vừa nói, Thần Vương Phạn Thiên vừa vận chuyển ma lực, chưởng mạnh một cái, đánh trúng ngọn cây hòe già cao trăm thước!

Ông ta muốn đốn hạ cây hòe già, chôn cả Sở Thiên Khuyết và Sở Thiên Tuyệt ở trong đó.

Nhìn cảnh này, ba vị Thần Vương tạm thời quên đi việc truy đuổi Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung tận dụng triệt để, điều khiển thuyền bạch cốt tất bật chạy trốn——

Giờ phút này, chưởng phong của Thần Vương Phạn Thiên mang theo gió gào thét, đánh bay nghiền nát vô số cành cây tán lá của cây hòe, xem ra một chưởng này có thể đốn ngã cả cây hòe già!

Tất cả Thần Vương đồng loạt nín thở, chờ một chiêu này của Thần Vương Phạn Thiên thành công, bọn họ sẽ đi hôi của.

Bất thình lình, một đạo kiếm quang cực kỳ sáng chói, xuyên thấu đất trời bắn ra từ trong tán cây hòe già——

Kiếm quang như tuyết, soi rọi đất trời, cũng soi sáng đôi mắt của tất cả mọi người ở đây.

Hiện trường ngơ ngác.

Trong ánh mắt ngỡ ngàng không thể tin được của Thần Vương Phạn Thiên, đạo kiếm quang này đã xuyên thẳng qua lồng ngực của ông ta!

Thần Vương Phạn Thiên trừng to hai mắt, cơ thể khổng lồ cường tráng vỡ tan từng chút một trong ánh kiếm, hóa thành từng mảnh vụn, ầm ầm rơi xuống!

Ma quang vàng đỏ nổ tung khắp trời, bay lơ lửng trong gió rồi rơi xuống cây hòe, chẳng mấy chốc, tán cây bị gãy của cây hòe già hấp thụ những ma quang này, mọc ra cành cây mới, như chưa hề gãy nát——

"Nó là thụ yêu!"

Ba vị Thần Vương kinh hãi, xoay người muốn bỏ chạy.

Nhưng giây tiếp theo, một thân bạch y cực kỳ lạnh lùng thanh cao từ trong tán cây phóng lên trời, trong tay cầm một thanh trường kiếm sáng ngời, dẫn theo dương khí của đất trời vào giữa chính Ngọ, rền vang chém về phía ba vị Thần Vương——

———–

Tác giả

– Giang Sở Dung: Chồng mình không nói được với mình quá hai câu...

– Văn Lăng: Chịu thôi, đánh Thần Vương tốn sức quá, không thể phân thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.