Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 62: Cho Dù Bạch Sư Huynh Có Tốt Cỡ Nào Thì Cũng Không Bằng Chàng



Bầu không khí lập tức giảm xuống dưới mức đóng băng.

Trong xe ngựa to như vậy lại có thể nghe thấy rõ tiếng rèm cửa đập vào cửa xe, thậm chí còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng bánh xe lộc cộc.

Giang Sở Dung thấy sắc mặt Bạch Thần Băng nháy mắt đã trở nên cực kỳ khó coi, thậm chí còn có vẻ đằng đằng sát khí, cậu quả thật muốn che mặt lại, sau đó đấm Văn Lăng một cú thật mạnh!

Cứu mạng với, tại sao lại vậy chứ?!

Tại sao lại tự bạo vào lúc này chứ!

Tất cả những hao tâm tổn trí của cậu đều đổ sông đổ biển hết rồi! Văn Lăng cái tên não phẳng này! Tức chết cậu rồi!!

Nhưng sau khi Văn Lăng nói ra hai chữ đó, trái lại cả người bình tĩnh vô cùng, chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Thần Băng ở đối diện bằng ánh mắt sắc bén.

Có lẽ Bạch Thần Băng cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm của Văn Lăng, khí tức trên người y càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Giang Sở Dung cảnh giác, lúc này cậu nhịn không được muốn nắm lấy tay Văn Lăng, bảo hắn ra ngoài tránh sóng gió một chút. Cậu ở giữa có thể tự mình hòa giải.

Kết quả, phút chốc ấy Bạch Thần Băng như cảm giác được gì đó, y trầm mặc một lát, cả người tỏa ra sát khí lạnh lẽo đột nhiên thả lỏng.

Giang Sở Dung ngơ ngác: Hả?

Mà lúc này, Văn Lăng lại thản nhiên lên tiếng: "Bạch huynh rất thông minh, nếu ta có thể giết Bạch Cẩn Du thì cũng có thể giết ngươi. Ngươi là người mang chí lớn, không nên bị chôn vùi ở nơi này."

Giang Sở Dung suýt chút nữa đã hộc máu——Cái miệng này của Văn Lăng đúng là không làm người kinh động chết không yên mà!

Bạch Thần Băng nghe thế trầm mặc chốc lát, chậm rãi cười nói: "Cách nghĩ của ta lại trái ngược hoàn toàn với Văn huynh."

Văn Lăng khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý.

Bạch Thần Băng cảm ứng phương hướng của Giang Sở Dung, sau đó khẽ cười nói: "Nếu Văn huynh muốn giết ta thì đã ra tay từ lâu rồi. Cần gì phải tự phanh phui thân phận Thiên Ma của mình để đe dọa ta?"

"Nếu chỉ là đe dọa, vậy thì chứng tỏ ta còn hữu dụng với Văn huynh, tất nhiên Văn huynh sẽ không đến mức vô cớ giết ta, làm vậy chẳng phải rất lỗ vốn sao?"

Nghe đến đây, lông mày Văn Lăng giật mạnh một cái, lạnh giọng nói: "Ngươi to gan lắm."

Bạch Thần Băng bình tĩnh đáp: "Cũng vì bị dọa quá mà ra."

Lại một trận trầm mặc nữa, cả hai tiếp tục đối đầu không khoan nhượng.

Trong bầu không khí như thế này, Giang Sở Dung nhịn một lúc, nhưng không thể nhịn tiếp nữa, cậu đưa tay đè mạnh lên bàn tay đang đặt trên đầu gối của Văn Lăng, lườm Văn Lăng một cái, sau đó nhìn Bạch Thần Băng cười nói: "Bạch sư huynh, tất cả chỉ là hiểu lầm, đều là hiểu lầm... Thực ra Văn Lăng không phải như ngươi nghĩ đâu, chút nữa ngươi nghe ta giải thích."

Sắc mặt Văn Lăng hơi thay đổi, đang muốn nói chuyện thì Giang Sở Dung đột nhiên véo mạnh mu bàn tay của hắn một cái.

Văn Lăng:!

Nhưng cuối cùng, Văn Lăng vẫn kiềm chế lại.

Bạch Thần Băng cảm nhận được động tĩnh ở bên kia, trầm mặc một lát, y cười nhạt một tiếng, sau đó nhìn về hướng Văn Lăng, nói: "Văn huynh, không biết ngươi có muốn tán gẫu một mình với ta không?"

Giang Sở Dung:...?

Bạch Thần Băng con người này cũng thiệt là, bộ hết chuyện để nói rồi hả lại đi nói chuyện đó?

Một giây sau, Văn Lăng nhàn nhạt đáp: "Vừa đúng ý ta."

Nói xong hắn liếc nhìn Giang Sở Dung: "Ngươi ra ngoài trước đi."

Giang Sở Dung:???

Giang Sở Dung lại hung dữ trừng mắt với Văn Lăng, nhưng Văn Lăng lại làm như không thấy.

Giang Sở Dung chỉ biết câm nín.

Đột nhiên, Văn Lăng truyền âm cho cậu qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế: "Ta sẽ không giết y, ngươi yên tâm đi."

Giang Sở Dung sửng sốt một lúc, sau đó im lặng nhìn Văn Lăng.

Bốn mắt nhìn nhau, Giang Sở Dung nhận ra tâm trạng của Văn Lăng lúc này đã bình ổn hoàn toàn, đôi mắt sâu thẳm của hắn sáng tỏ đen láy.

Im lặng một lúc, Giang Sở Dung lại liếc nhìn Bạch Thần Băng đang lịch sự đợi ở phía đối diện, cuối cùng cậu hít sâu một hơi, đứng dậy nói: "Được thôi, hai người nói chuyện đi, ta ra phía sau chơi."

Nói xong, cậu "xoẹt" một tiếng vén rèm xe lên, đi ra ngoài, bộ dạng mang theo chút ý giận dỗi.

Thấy vậy, Văn Lăng có hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói gì.

Ngược lại là Bạch Thần Băng lại mỉm cười.

Văn Lăng cảm giác được gì đó, lại nhìn sang.

Bạch Thần Băng chú ý đến ánh mắt của Văn Lăng, ý cười trên khóe môi dần nhạt đi: "Nói chuyện chứ?"

Văn Lăng mặt không đổi sắc: "Ừ."



Ngoài xe thổi tới từng trận gió xuân, ấm áp mà dịu dàng, khiến người ta thoải mái vô cùng.

Giang Sở Dung ngồi ở phía sau xe ngựa, hai tay để sau đầu, nhưng cậu không cảm thấy thoải mái chút nào.

Bây giờ, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cậu tức đến mức muốn giơ chân đá Bạch Cẩn Du và Bạch Lăng Vũ đang bày ra vẻ mặt oán hận ở bên cạnh.

Nhưng vừa duỗi chân ra, Giang Sở Dung liền nhìn thấy đôi giày lụa trắng mới tinh trên chân mình, cậu do dự một giây rồi lại thu về.

Thấy vậy, Bạch Cẩn Du hiểu lầm Giang Sở Dung mềm lòng, ánh mắt hắn ta chuyển động, đột nhiên hít vào một hơi, nịnh nọt nói: "Tiểu sư đệ, nếu như ngươi thả hai chúng ta đi, Bạch gia ta nhất định sẽ cho ngươi thật nhiều lợi ích, ngươi muốn gì ta cũng sẽ dâng hai tay lên, nói được làm được—Ưm!"

Một lúc sau, Bạch Cẩn Du bị Giang Sở Dung dùng giẻ lau xe chặn miệng lại.

Giang Sở Dung dùng đầu roi chọt vào gáy hắn ta, tức giận lớn tiếng nói: "Lúc không nên nói thì đừng có nói, biết phiền lắm không hả?"

Bạch Cẩn Du rưng rưng nước mắt ậm ừ, chẳng biết mình đã đắc tội gì với Giang Sở Dung.

Mà tiếng mắng người của Giang Sở Dung không nhỏ chút nào, Văn Lăng và Bạch Thần Băng đang nói chuyện trong xe ngựa đều nghe thấy rõ ràng.

Văn Lăng:...

Nắm tay đặt trên đầu gối của hắn lại siết chặt.

Bạch Thần Băng nghe một hồi, khóe môi khẽ cong lên, sau đó lại nhìn về phía Văn Lăng, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn mấy phần, nói: "Văn huynh sắp xếp cho Giang sư đệ như vậy, Giang sư đệ có biết không?"

Văn Lăng liếc nhìn Bạch Thần Băng, lạnh lùng nói: "Đến lúc đó ta sẽ tự nói cho cậu ấy biết, ngươi không cần châm ngòi ly gián."

Bạch Thần Băng vẻ mặt thản nhiên: "Vậy là Giang sư đệ còn chưa biết rồi."

Văn Lăng khẽ cau mày, sát khí trên người lại lúc ẩn lúc hiện.

Bạch Thần Băng làm như không biết, trầm giọng nói: "Cậu ấy thả ngươi xuống núi, lại cùng ngươi lang bạt khắp nơi, chắc chắn cậu ấy có tình cảm sâu nặng với ngươi. Ngươi cứ tự tiện sắp đặt tương lai của cậu ấy như vậy, sau này cậu ấy biết được sẽ nghĩ như thế nào đây?"

Văn Lăng nghe Bạch Thần Băng nói mấy lời này, hắn trầm mặc một hồi, sau đó dùng giọng điệu có hơi kỳ lạ tự giễu: "Tình cảm sâu nặng?"

Bạch Thần Băng nghe ra sự khác lạ trong lời nói của Văn Lăng, đang định hỏi lại, nhưng Văn Lăng đã lạnh nhạt nói: "Ngươi chẳng hiểu gì cả, đừng có nói bừa."

"Còn nữa, ta chỉ đang làm giao dịch với ngươi. Trong hai ngày này ta sẽ tìm biện pháp chữa khỏi hàn độc trên người ngươi, điều kiện chính là những gì ta vừa mới nói."

"Về phần ta và Giang Sở Dung như thế nào, không liên quan gì đến ngươi, rõ chưa?"

Bạch Thần Băng cau mày còn muốn nói chuyện, nhưng Văn Lăng đã đột nhiên lạnh giọng nói: "Nếu ngươi còn hỏi nữa, ta thực sự sẽ không kiềm chế được muốn giết ngươi."

Giờ khắc này, Bạch Thần Băng đã cảm nhận được Văn Lăng thật sự muốn giết người, y trầm mặc một giây, biết điều mà không nói nữa.

Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại.

Giọng nói có hơi bất đắc dĩ của Giang Sở Dung từ bên ngoài truyền đến: "Ngựa kỳ lân không chạy nữa, chắc là khát nước rồi, ta dẫn nó đi tìm chút nước và đồ ăn, nếu hai người cảm thấy buồn chán thì ra ngoài đi dạo một chút."

Giang Sở Dung vừa dứt lời, Văn Lăng đã dẫn đầu vén rèm xe bước ra ngoài.

Giang Sở Dung giật mình, nhưng cậu cũng không nói nhiều, chỉ đi sang một bên cởi trói cho ngựa kỳ lân.

Một lúc sau, Bạch Thần Băng cũng đi xuống.

Bạch Thần Băng vẫn còn bị bịt mắt, Giang Sở Dung thấy vậy do dự một chút, buông ngựa kỳ lân ra, đi đến bên cạnh y, đỡ Bạch Thần Băng xuống, nói: "Sư huynh tháo bịt mắt xuống đi."

Dù sao thân phận của Văn Lăng cũng đã bại lộ rồi, cần gì phải che che giấu giấu nữa.

Bạch Thần Băng mỉm cười, giơ tay tháo khăn bịt mắt ra.

Khi Giang Sở Dung cầm lấy khăn bịt mắt, cậu vô thức liếc nhìn Bạch Thần Băng, nhìn thấy sườn mặt tuấn tú nho nhã của Bạch Thần Băng, trong lòng cậu khẽ động, thuận miệng khen ngợi: "Bạch sư huynh đẹp trai thật đó, nhìn đâu cũng đẹp. Tháo bịt mắt ra càng đẹp hơn."

Bạch Thần Băng cười cười: "Giang sư đệ vẫn luôn ăn nói giỏi như vậy sao?"

Giang Sở Dung: "Vậy thì cũng phải xem đối phương có đáng để ta khen ngợi không đã."

Nói xong, Giang Sở Dung lại liếc nhìn Bạch Cẩn Du và Bạch Lăng Vũ đang bị trói sau xe ngựa, trên mặt hiện ra vẻ chán ghét, nói: "Ví dụ như thể loại này, nếu bảo ta khen, ta có làm gì đi chăng nữa cũng chẳng thể khen ra miệng."

Nghe thế, Bạch Thần Băng lại không nhịn được cười.

Giang Sở Dung đúng là có một sức hút rất kỳ diệu, khi ở bên cậu ấy, bạn sẽ vô thức cảm thấy vui vẻ.

Đúng lúc này, ngựa kỳ lân ở cách đó không xa đột nhiên hí vang một tiếng!

Hai người theo bản năng quay đầu lại nhìn cùng một lúc, liền thấy Văn Lăng cưỡi ngựa kỳ lân phi nước đại tới một con sông, bóng lưng màu đen trên lưng ngựa thon dài thẳng tắp, vạt áo bay phấp phới, trông rất đẹp mắt, nhưng không hiểu sao lại mang đến một cảm giác rất quạnh quẽ.

Giang Sở Dung nhìn bóng lưng ấy, lặng im một giây, cúi đầu lấy từ trong nhẫn trữ vật ra roi da và mấy tấm phù chú đưa cho Bạch Thần Băng, nói: "Bạch sư huynh, nếu ngươi muốn thẩm vấn hai tên tiểu nhân kia thì dùng những thứ này đi, ta đi qua đó xem một chút."

Nói xong, cậu lại bổ sung thêm một câu: "Ta sợ Văn Lăng hung dữ quá sẽ dọa ngựa chạy mất."

Bạch Thần Băng nhìn khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ giấu đầu hở đuôi của Giang Sở Dung, y cười khẽ một tiếng, không nói gì nhận lấy đồ đạc, bảo: "Đi đi."

Giang Sở Dung nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm, lúc này, cậu xoay người nhón mũi chân, lam y cứ thế mà nhẹ nhàng bay về phía Văn Lăng đang cưỡi ngựa.

Bạch Thần Băng nhìn bóng lưng phóng khoáng của Giang Sở Dung khi cậu rời đi, lại cúi đầu nhìn mấy thứ mà Giang Sở Dung nhét vào tay mình, y mỉm cười, sau đó quay người đi về phía sau xe ngựa.

Nhưng đi được hai bước, ánh mắt Bạch Thần Băng đột nhiên chuyển động, lộ ra một tia trầm ngâm.

Khoan đã, Giang sư đệ... tên cậu ấy là gì nhỉ?

Giang Sở Dung?

Chẳng phải là... tiểu sư đệ thầm mến Bạch Liễu Tư bị phạt vào Rừng Cấm sao?

Mặc dù y không phải là người hay buôn chuyện, nhưng chuyện tình của Bạch Liễu Tư với Giang Sở Dung khi đó quá ồn ào, ngay cả người không để ý đến chuyện bên ngoài như y cũng biết được.

Nghĩ đến đây, Bạch Thần Băng bất chợt dừng lại bước chân, vẻ mặt có hơi phức tạp kỳ lạ nhìn về hướng Giang Sở Dung đang rời đi.

Nhưng đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Giang Sở Dung nữa rồi.



Ánh nắng chói chang, đồng cỏ xanh rì, suối chảy róc rách.

Khi Giang Sở Dung tìm thấy Văn Lăng, Văn Lăng đang dẫn ngựa kỳ lân đi uống nước ở bên bờ sông.

Ngựa kỳ lân run cầm cập ở bên cạnh Văn Lăng mặt lạnh, cụp đuôi như một chú cún con tội nghiệp.

Thấy vậy, Giang Sở Dung không khỏi lườm Văn Lăng: "Chàng hung dữ với một con ngựa làm gì?"

Vừa nói, cậu vừa tiến đến bên ngựa kỳ lân, cẩn thận vuốt lông cho nó.

Văn Lăng: "Ngươi cũng bác ái thật đó." Còn quan tâm đến một con ngựa.

Nghe thấy giọng điệu của Văn Lăng, Giang Sở Dung đứng thẳng dậy nói: "Lại sao nữa vậy?" Giọng điệu quái gở gì vậy.

Văn Lăng lại không nói nữa.

Giang Sở Dung thấy vậy rất khó chịu, cậu im lặng một lúc, không vui cụp mắt xuống, vừa vuốt lông cho ngựa kỳ lân, vừa nói: "Mặc dù ta không muốn nói chàng, nhưng hôm nay chàng tự phanh phui thân phận như vậy thật sự quá lỗ mãng. Lỡ như Bạch Thần Băng tính tình cứng rắn, liều mạng tự bạo cũng muốn đồng quy vu tận với chàng thì sao?

"Y sẽ không làm vậy." Bởi vì hắn hiểu rõ y.

Nhưng câu sau Văn Lăng không nói ra.

Giang Sở Dung nhắm mắt lại, khẽ thở ra một hơi, nhỏ giọng nói: "Văn Lăng, ta thật sự không thích chàng như vậy. Chàng lý trí hơn một chút có được không."

Nói không thích Bạch Thần Băng, nhưng cuối cùng những gì hắn làm lại cứ quanh đi quẩn lại giống như quỷ đả tường.

Văn Lăng lại im lặng lạ thường.

Đừng nói đến Giang Sở Dung, ngay cả bản thân Văn Lăng cũng không thích mình của hiện tại —— Rõ ràng một người kiên cường nhưng lại có phần dịu dàng như Bạch Thần Băng chính là kiểu người trước giờ hắn luôn kính phục nhất.

Nhưng giờ đây, không hiểu sao y lại trở thành cái gai trong mắt hắn.

Giang Sở Dung cảm nhận được sự im lặng khác thường của Văn Lăng, cậu do dự một lúc cũng không tiện nói gì thêm, chỉ đành buông ngựa ra, lặng lẽ đi đến bên người Văn Lăng, nhìn sắc mặt của Văn Lăng hỏi: "Chàng sao vậy? Từ khi chàng đột phá đến nay trạng thái vẫn luôn không ổn định, chẳng lẽ còn có vết thương cũ nào chưa lành sao?"

Văn Lăng im hơi lặng tiếng nghiêng đầu đi, né tránh ánh mắt của Giang Sở Dung: "Không có."

Giang Sở Dung trừng mắt nhìn: "Vậy chàng mở Đồng Tâm Sinh Tử Khế ra, để ta xem xem."

Văn Lăng:...

Văn Lăng lập tức cau mày: "Đừng lộn xộn nữa."

Giang Sở Dung thấy vậy cũng không ép buộc, sau khi nghĩ lại, cậu vẫn nói ra chuyện khiến mình băn khoăn nhất lúc này.

"Vậy chàng cũng phải suy nghĩ xem, bây giờ chàng đã tiết lộ thân phận rồi, đến khi trở về Vô Vọng Kiếm Phái ta phải làm sao đây? Chàng thật sự muốn để ta hành động một mình sao?"

Văn Lăng nghe Giang Sở Dung nói vậy, vẻ mặt của hắn có hơi kỳ lạ: "Ta là ma."

Giang Sở Dung: "Ừm?"

Văn Lăng: "Hơn nữa ta đã lên cảnh giới Thiên Hầu rồi, muốn tồn tại ở hình thái nào cũng được, ngươi lo lắng chuyện này làm gì?"

Giang Sở Dung: "Hả...?"

À à à!

Ngay lập tức, Văn Lăng vẻ mặt cổ quái hỏi: "Ngươi ở sau lưng hờn dỗi là vì chuyện này à?" Không phải vì hắn tự tiết lộ thân phận ở trước mặt Bạch Thần Băng làm ảnh hưởng đến hình tượng trong sáng tốt đẹp của Giang Sở Dung, làm lỡ con đường thăng tiến ở Vô Vọng Kiếm Phái sau này của Giang Sở Dung sao?

Giang Sở Dung hỏi ngược lại: "Nếu không thì còn gì nữa? Chứ chàng nghĩ ta vì chuyện gì?"

Văn Lăng hơi nhướng mày: "Ta thấy ngươi niềm nở với Bạch Thần Băng như vậy, ta cứ tưởng ngươi định ở lại Vô Vọng Kiếm Phái vĩnh viễn."

Giang Sở Dung ngạc nhiên: "Sao có thể chứ? Ta không thích nơi đó chút nào. Tại sao chàng lại nghĩ như thế?"

Văn Lăng hơi sửng sốt, hắn cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của Giang Sở Dung, ngay lập tức, bầu không khí u ám quanh người hắn liền lặng lẽ biến mất...

Giang Sở Dung cũng cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của Văn Lăng, cậu không khỏi âm thầm cười một tiếng, buông đôi mi dài chậm rãi v.uốt ve lưng ngựa kỳ lân, nhẹ giọng nói: "Chàng yên tâm đi, ta đã nói rồi, sau này ta sẽ đến Yêu Vực với chàng, còn phải cùng nhau đến Cấm địa Thần Ma nữa."

"Mặc dù bây giờ trở về Vô Vọng Kiếm Phái là một cơ hội tốt nằm không cũng có lợi, nhưng ta sẽ không tùy tiện vứt bỏ lời hứa mà ta đã hứa với bạn bè đâu."

"Còn nữa, ta không thích người ở đó cho lắm."

Nghe giọng nói nhẹ nhàng của Giang Sở Dung nói ra những lời thẳng thắn như vậy, trong trái tim Văn Lăng lặng lẽ tràn lan một cảm giác mềm mại lạ lùng, nhưng nghe đến cuối cùng, trái tim của Văn Lăng lại giật thót một cái, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại nhàn nhạt đáp lại một câu: "Ta thấy ngươi ở chung với Bạch Thần Băng cũng không tệ."

Giang Sở Dung hơi sửng sốt: "Đúng là Bạch sư huynh cũng tốt lắm."

Trái tim Văn Lăng chợt thắt lại một cách khó hiểu.

Nhưng giây tiếp theo, Giang Sở Dung ở đối diện lại tươi cười nói với hắn: "Nhưng cho dù Bạch sư huynh có tốt cỡ nào thì cũng không bằng chàng. Dù gì chúng ta cũng đã vào sinh ra tử với nhau, chàng yên tâm, ta nhất định sẽ không để chàng một mình đâu!"

Văn Lăng bất giác mím môi.

Không hiểu sao hắn lại nghĩ: Nếu không có nửa câu sau thì tốt biết mấy.

Đúng lúc này, vẻ mặt của Giang Sở Dung có hơi khác lạ trong giây lát.

Giang Sở Dung chần chừ một lúc, nhưng cuối cùng, cậu vẫn ngập ngừng thăm dò một cách không chắc chắn: "Văn Lăng nè."

Văn Lăng cảnh giác.

Giang Sở Dung nhìn thấy sườn mặt anh tuấn đột nhiên trở nên căng thẳng của Văn Lăng, cậu chớp chớp mắt, cười nói: "Ta nghe thấy tiếng lòng của chàng rồi, có phải chàng đang ghen không?"

Giống như sấm sét giữa trời quang, Văn Lăng nhất thời sững sờ ngay tại chỗ, kết quả, Giang Sở Dung lại cười toe toét nói câu tiếp theo——

"Tính chiếm hữu bạn bè của chàng lớn đến thế sao?"

Văn Lăng:...............

Cuối cùng, sắc mặt Văn Lăng chợt trắng chợt xanh, hắn hít một hơi thật sâu, kéo Giang Sở Dung vẫn còn đang cười tủm tỉm qua.

Giang Sở Dung kêu lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Văn Lăng chặn ngang eo bế lên, vắt ngang cậu lên lưng ngựa.

Giây tiếp theo, Văn Lăng giơ lên cánh tay thon dài của mình, hung hăng đánh Giang Sở Dung một cái thật mạnh!

Vang lên liên tiếp mấy tiếng bốp bốp bốp.

Lúc đầu Giang Sở Dung còn cười, nhưng sau đó cậu bị đánh đến sắp chảy cả nước mắt, cậu tủi thân cực kỳ — Sao người này vẫn không biết nói đùa vậy?

Văn Lăng đánh được thời gian một chén trà, cuối cùng cũng xả được chút giận, hắn dừng tay, lạnh lùng nhìn Giang Sở Dung: "Sau này còn dám nói bậy không?"

Giang Sở Dung điên cuồng lắc đầu.

Văn Lăng cuối cùng cũng tha cho Giang Sở Dung, nhưng khi nhìn thấy Giang Sở Dung khóe mắt đỏ bừng, cắn cắn môi, gương mặt vẫn luôn xinh đẹp sáng sủa mang theo một tia ủy khuất, không hiểu sao trong lòng Văn Lăng lại sinh ra chút sảng khoái kỳ lạ...

Giang Sở Dung cái gì cũng không biết, lông mi dài run rẩy, vành mắt có hơi đỏ, cậu yếu ớt nằm trên lưng ngựa, vẻ mặt rụt rè nhìn Văn Lăng.

Qua một lúc lâu, cậu lại thở dài, nhỏ giọng phàn nàn: "Chàng như thế này thảo nào chỉ có mình ta bằng lòng làm bạn với chàng."

Văn Lăng bình tĩnh lấy lại tinh thần: "Ta không cần bạn."

Giang Sở Dung hừ một tiếng: "Khẩu thị tâm phi."

——–

Tác giả

– Văn Lăng: Hầy, tạm thời không ăn được thì đánh một trận trước vậy.

– Giang Sở Dung phẫn nộ chỉ chỉ trỏ trỏ: Biế.n thái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.