Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 71: (Hạ): Như Thể Tâm Ma Của Hắn Đang Bị Người Khác Theo Dõi Và Thao Túng



Bạch Thần Băng lập tức lắc đầu, ấn Giang Triều Sinh ngồi xuống, nói: "Đại sư huynh đang triệu kiến cậu ta, có lẽ là đang tập luyện với cậu ta, ngươi khoan đi đã."

Giang Triều Sinh nhíu nhíu mày: "Thôi được."

Sau đó, Giang Triều Sinh ở lại Trường Xuân Phong, quấn lấy Bạch Thần Băng hỏi chuyện về Giang Sở Dung.

Bạch Thần Băng rất kiên nhẫn, kể toàn bộ cho anh ta biết.

Hai người trò chuyện đến cuối cùng, Giang Triều Sinh mới nhớ tới một chuyện, đột nhiên hỏi: "Trước đó ngươi về nhà không phải nói là nhận đơn hàng của một cao thủ sao, nhanh như vậy đã hoàn thành xong rồi hả? Kiếm được bao nhiêu tiền thế?" "

Bạch Thần Băng chợt lặng im.

Một lúc sau, y cười nhạt một tiếng: "Thương lượng không thành, giữa chừng xảy ra chút chuyện nên ta về trước."

Giang Triều Sinh nãy giờ vẫn luôn truy hỏi Bạch Thần Băng về chuyện của Giang Sở Dung đột nhiên trở nên âm trầm.

Lúc này, anh ta lẳng lặng nhìn Bạch Thần Băng, nói: "Có phải người kia thấy ngươi dễ nói chuyện nên mặc cả tới lui phải không? Gã ở cảnh giới nào?"

Bạch Thần Băng ngơ ngác: "Không phải, ngươi hỏi cái này làm gì?"

Giang Triều Sinh: "Nếu thấp hơn cảnh giới Khuy Thiên, ta sẽ tự mình đi đánh gã một trận."

Bạch Thần Băng bất đắc dĩ, lại nhịn không được hỏi: "Vậy nếu cao hơn cảnh giới Khuy Thiên thì sao?"

Giang Triều Sinh: "Ta sẽ kéo thêm đại sư huynh đi đánh gã."

Bạch Thần Băng:...

Một lúc sau, Bạch Thần Băng nhìn nhìn Giang Triều Sinh, cuối cùng kể lại chuyện Bạch gia tính kế y, quá trình nói chuyện rất bình tĩnh —— Sớm muộn gì Giang Triều Sinh cũng sẽ biết chuyện này.

Cậu cũng không muốn Giang Triều Sinh cứ mãi làm một kiếm tu ngốc nghếch tu vô tình đạo chẳng hiểu gì cả.

Khiến Bạch Thần Băng ngạc nhiên chính là, khi Giang Triều Sinh nghe y kể lại những chuyện này lại rất bình tĩnh, không ngắt lời y, chỉ có vẻ mặt của anh ta dần dần thay đổi từ thản nhiên sang âm trầm.

Sau khi Bạch Thần Băng kể xong, hiếm khi không thấy Giang Triều Sinh nói ra mấy câu đại loại như muốn đi đánh người ta, anh ta chỉ im lặng một lúc, trầm giọng nói: "Môn phái không còn yên bình như xưa."

Bạch Thần Băng sửng sốt, sau đó gật đầu: "Ừm."

Giang Triều Sinh trầm mặc chốc lát: "Lần này ta trở về Giang gia, cũng phát hiện rất nhiều chuyện năm xưa ta nhìn không thấy cũng không hiểu được, lúc trước đại sư huynh nói rất đúng, nếu Kiếm Phái không yên bình, vậy thì tứ đại gia tộc cũng sẽ không yên ổn."

Vừa nói, anh ta vừa vén tay áo lên, để lộ ra một vết sẹo rất sâu và dài.

Dựa vào tình trạng của vết sẹo, hẳn là vết thương ở mức có thể nhìn thấy xương.

"Đây là vết thương mà ta nhận được trong cuộc thi khảo hạch của gia chủ."

Bạch Thần Băng nhìn thấy hơi giật mình—— Giang Triều Sinh là tu sĩ trẻ tuổi nhất ở Kiếm Phái tu luyện được Kim thân Tam trọng, thể chất của anh ta được coi là tốt nhất trong những người cùng cảnh giới, y cũng từng tham gia khảo hạch của gia chủ, căn bản sẽ không làm tổn hại mọi người đến mức này.

Vậy thì Giang gia cũng...

Vẻ mặt của Bạch Thần Băng dần trở nên nghiêm túc.

Ngược lại lúc này Giang Triều Sinh lại làm như không có chuyện gì bỏ tay áo xuống, nói: "May mà lúc đó chúng ta không nghe lời đại sư huynh hoàn toàn, chỉ chuyên tâm luyện kiếm và binh khí, nếu không thì lần này chúng ta chết chắc rồi."

Bạch Thần Băng sững sờ, sau đó không hiểu sao lại cảm thấy hơi xấu hổ — Y cứ tưởng Giang Triều Sinh ngốc, nhưng bây giờ xem ra, người ngu ngốc nhất chính là y.

Vô tình đạo, đúng là một công cụ tốt để ngụy trang.

"Chỉ là vị tiểu sư đệ này đột nhiên xuất hiện, quả thực có hơi kỳ quái." Giang Triều Sinh chợt nói.

Bạch Thần Băng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Giang Triều Sinh.

Giang Triều Sinh lúc này đối mắt với Bạch Thần Băng, ánh sáng trong đôi mắt đen sáng ngời, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy như đang ẩn giấu điều gì đó không thể giải thích được.

"Tất cả con cháu của Giang gia khi ra đời sẽ được kiểm tra căn cốt và huyết mạch, cách ba năm sẽ được kiểm tra lại một lần, ta biết tất cả con cháu ưu tú hiện tại của Giang gia, chỉ có mình Giang Sở Dung là chưa từng xuất hiện trong danh sách những đứa trẻ xuất sắc, ngay cả trong danh sách những đứa trẻ tiềm năng cũng không có."

Bạch Thần Băng trong lòng khẽ run: "Ý của ngươi là —— "

Giang Triều Sinh: "Ta e rằng, cậu ta đã bị một sinh vật lạ nào đó đoạt xá rồi."

Bạch Thần Băng:!

Lúc này Bạch Thần Băng mới ý thức được tại sao vừa rồi Giang Triều Sinh lại truy hỏi y công pháp của Giang Sở Dung.

Hóa ra là có dụng ý khác.

Chỉ là trước đó y không nhắc đến chuyện của Bạch gia, cho nên Giang Triều Sinh cũng giả vờ như không biết gì, chỉ quan tâm đến tu vi của cậu ta mà thôi.

Trong lúc nhất thời, Bạch Thần Băng không biết nên cảm động hay là bối rối nữa.

Giang Triều Sinh nói xong câu này, lại vỗ vỗ cánh tay Bạch Thần Băng, nói: "Cơ mà nếu như cậu ta đã cứu ngươi, chứng tỏ cậu ta vẫn còn chút nhân tính. Tuy nhiên —— cũng không thể loại trừ cậu ta có âm mưu lớn hơn."

Bạch Thần Băng trầm mặc một hồi, hỏi: "Vậy ngươi định làm gì?"

Sắc mặt Giang Triều Sinh bình tĩnh đến lạ: "Chờ cậu ta đi ra ta sẽ đi gặp cậu ta. Có phải người Giang gia hay không ta nhìn một cái sẽ biết."

Bạch Thần Băng: "Được, vậy ta đi cùng ngươi."

Giang Triều Sinh: "Ừm."



Lúc này, trong hành cung của Cố Minh Tiêu.

Việc truyền linh lực cho Giang Sở Dung đã bước vào giai đoạn nước sôi lửa bỏng.

Cậu bắt đầu "tiêu hóa không nổi" rồi.

Lúc này, dùng mắt thường cũng có thể thấy được chân khí ở dưới da thịt trên người cậu đang dâng trào như muốn xé toạc da thịt chui ra ngoài, cực kỳ đáng sợ.

Giang Sở Dung mím đôi môi mỏng thành một đường, răng cắn chặt đến phát đau.

Trong cuống họng xông lên mùi máu tanh, trên khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt ướt đẫm mồ hôi hột.

Lúc này, Giang Sở Dung đã không còn khí lực để xin khoan dung hay cầu cứu nữa, chỉ có thể cố gắng hết sức dung nạp và tiêu hóa lượng chân khí khổng lồ mà Cố Minh Tiêu truyền vào người cậu.

Giờ phút này, chỉ cần cậu phân tâm một chút thôi, cậu cảm giác mình sẽ bị những chân khí này làm cho nổ tung!

Đau quá, thật sự rất đau!

Trong khi Giang Sở Dung ở bên này đang trầy trật vô cùng, thì phía Cố Minh Tiêu cũng không dễ chịu gì, bởi vì vào lúc này, không biết vì sao, hắn lại cảm thấy tâm ma trong người mình xao động——

Hắn chỉ có thể vừa tiếp tục truyền linh lực cho Giang Sở Dung, vừa phân tâm đi trấn áp tâm ma, hàng mi dài lạnh lẽo cũng dần thấm ướt mồ hôi, đôi môi mỏng từ từ tái đi.

Tâm ma càng ngày càng xao động, mà sự xao động vô cớ này rốt cuộc cũng khiến cho Cố Minh Tiêu cảm thấy khác thường.

Như thể tâm ma của hắn đang bị người khác theo dõi và thao túng, luôn bị kích động vào một số thời điểm đặc biệt.

Đột nhiên, Cố Minh Tiêu bừng mở hai mắt, đồng tử hơi co lại.

Hắn vô thức nhìn Giang Sở Dung vẫn đang đắm chìm trong nỗi đau đớn ở trước mặt, biểu cảm trên khuôn mặt lạnh lùng càng trở nên phức tạp.

Bị người khác theo dõi, thao túng...

Một gương mặt tuấn tú mang theo ý cười, thoát tục như trích tiên, nhưng lúc này lại chẳng khác gì Tu La chậm rãi hiện lên trong đầu hắn.

Ma Tôn.

Ngay cả chuyện này cũng tính hết rồi sao?

Ngay từ ban đầu, trong tiềm thức bọn họ đều cho rằng, nhiều năm qua Ma Tôn không thể luyện hóa được hạt giống Thiên Ma Tâm, tự nhiên sẽ không thể động tay động chân vào nó.

Nhưng nếu như, ngay từ đầu Ma Tôn đã muốn lợi dụng hạt giống Thiên Ma Tâm để sắp đặt cục diện này thì sao?

Như vậy ông ta tự nhiên sẽ không luyện hóa hạt giống Thiên Ma Tâm, mà sẽ giở trò với nó.

Ở Ma Vực, hắn và Giang Sở Dung trải qua hết thử thách này đến thử thách khác, lúc nào cũng ở bên cạnh nhau.

Ma Tôn nhìn thấy, đương nhiên cũng hiểu rõ tất cả...

Cho nên, hạt giống Thiên Ma Tâm đã được sắp đặt cho sơ hở lớn nhất của hắn.

Cả hắn và Giang Sở Dung đều cho rằng vấn đề có lẽ là nằm ở công pháp, là Khế Ước Sư Đồ nên đã làm tốt mọi phòng bị.

Nhưng tất cả đều đã sai. Thứ thực sự có vấn đề chính là hạt giống Thiên Ma Tâm mà bọn họ nghĩ rằng sẽ không bao giờ có vấn đề.

Thảo nào Ma Tôn lại tự tin như vậy, tự tin bọn họ nhất định sẽ quay lại Ma Vực tìm ông ta.

Giống như khống chế mười hai vị Thần Vương trước đây vậy.

Ma Tôn quá hiểu hắn và Giang Sở Dung, biết nếu người xảy ra chuyện là hắn, Giang Sở Dung nhất định sẽ đi theo hắn.

Nhất tiễn song điêu a.

Nghĩ đến đây, trong lồng ngực Cố Minh Tiêu dâng lên một cỗ sát khí xúc động và ma tính, hắn vô cùng kinh hãi, lập tức dốc hết toàn lực phóng ra Vô Vọng kiếm khí, mạnh mẽ áp chế cỗ sát khí này!

Hai loại chân khí xung đột kịch liệt trong cơ thể hắn, hắn hừ một tiếng, suýt nữa thì nôn ra máu.

Nhưng rất nhanh, hắn tạm thời khống chế được chân khí cuồng bạo trong cơ thể, không hề ảnh hưởng đến Giang Sở Dung, chỉ là bàn tay đang đè lên lưng Giang Sở Dung hơi dùng sức một chút.

Nhưng Giang Sở Dung vẫn nhạy bén cảm nhận được có điều bất thường, hàng mi dài ướt sũng khẽ run lên, khàn giọng gọi: "Đại sư huynh?"

Cố Minh Tiêu trầm mặc chốc lát, cố gắng áp chế ma khí hỗn loạn trong mắt, thấp giọng nói: "Không sao."

Chỉ hai chữ ngắn ngủi, không có nội dung thừa thãi— Bởi vì Cố Minh Tiêu cảm thấy mình sắp đạt tới giới hạn rồi.

Hắn quyết định thật nhanh, vừa truyền linh lực cho Giang Sở Dung vừa giơ tay bắt lấy——

Một tấm lệnh bài truyền tin bay đến.

Đúng lúc lệnh bài truyền tin đang sáng lên, Cố Minh Tiêu nhìn lướt qua, phát hiện ra là tin nhắn Giang Triều Sinh đã trở lại.

Hắn nhất thời thở phào một hơi, lập tức truyền tin cho Giang Triều Sinh và Bạch Thần Băng, bảo họ cấp tốc đến hành cung.

Nếu có sai sót trong quá trình truyền linh lực, hắn bị thương chỉ là chuyện nhỏ, Giang Sở Dung tẩu hỏa nhập ma mới là chuyện lớn.

Phải đổi người khác tiếp tục.

Vốn dĩ hắn cho rằng Giang Triều Sinh chưa chắc sẽ về kịp lúc này, một mình Bạch Thần Băng tiếp quản có hơi quá sức, nhưng hiện tại Giang Triều Sinh đã trở về, mọi chuyện không còn đáng ngại nữa.

Đây là hai vị sư đệ hắn tín nhiệm duy nhất trong môn phái.

Chỉ cần bọn họ tới đây sẽ không sao.

Nghĩ đến đây, Cố Minh Tiêu âm thầm siết chặt lệnh bài trong tay, cưỡng ép mình lấy lại tinh thần, tiếp tục truyền linh lực cho Giang Sở Dung từng chút một, chỉ là chân khí rót vào cơ thể Giang Sở Dung đã không còn ổn định và mạnh mẽ như trước, có lúc còn bị ngắt quãng...

Cho dù Giang Sở Dung có ngốc đến đâu cũng biết Cố Minh Tiêu đã xảy ra vấn đề.

Cậu thông minh như vậy, lập tức nhận ra chuyện này có liên quan đến việc song tu Chính Tà của Cố Minh Tiêu.

Suy nghĩ của cậu chợt lóe lên, Giang Sở Dung kiềm nén cơn đau đớn sắp bộc phát trong cơ thể, thấp giọng quả quyết nói: "Đại sư huynh, huynh tu luyện loại công pháp Ma đạo nào? Nói cho đệ biết đi, có lẽ đệ biết vấn đề nằm ở đâu."

Cố Minh Tiêu:...

Lập tức, hắn trầm giọng nói: "Tập trung, đừng hỏi nhiều".

———–

Tác giả

– Giang Sở Dung: Tội nghiệp chồng quá, ôm một cái~

– Cố Minh Tiêu: Ừm, ôm một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.