Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 73: (Hạ): Thiếu Chút Nữa, Hắn Đã Không Nhịn Nổi...



Giang Triều Sinh đứng ở một bên vẫn luôn cẩn thận quan sát những biến hóa trên mặt Giang Sở Dung, nhìn thấy vậy, rốt cuộc anh ta cũng không nhịn được nữa, lành lạnh lên tiếng: "Ngươi ngồi vào giữa hồ đi, ta khơi thông kinh mạch cho ngươi."

Giang Sở Dung lẳng lặng liếc nhìn Giang Triều Sinh, mặc dù cậu không có mấy hảo cảm với anh thanh niên Giang Triều Sinh vừa nhìn thấy cậu đã chẳng nói chẳng rằng ra tay này.

Nhưng có vẻ như Giang Triều Sinh có mối quan hệ rất tốt với Cố Minh Tiêu.

Có lẽ không phải là người xấu.

Vì vậy, cậu không nói lời nào, ngoan ngoãn đi đến giữa hồ ngồi xuống.

Thấy vậy, ánh mắt Giang Triều Sinh tối sầm lại, lập tức đưa tay lên bắt đầu cởi q.uần áo.

Giang Sở Dung nghe thấy động tĩnh, cậu quay đầu lại nhìn, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.

Giang Triều Sinh khựng lại động tác, rồi tức giận nói: "Đại sư huynh ngay cả phun máu cũng không muốn phun vào trong hồ, ngươi có biết Chung Linh Thạch Nhũ này quý giá cỡ nào không? Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn ta!"

Giang Sở Dung do dự một giây, uyển chuyển nhắc nhở: "Sư huynh, ngươi giẫm phải máu rồi."

Giang Triều Sinh giật mình, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ra chân mình quả nhiên đã dính đầy máu, giày cũng bị bẩn.

Giang Triều Sinh:...

Anh ta chỉ có thể hít sâu một hơi, dịch chân ra khỏi vũng máu.

Sau khi cởi bỏ y phục, Giang Triều Sinh bước xuống hồ.

Lúc này Giang Sở Dung tùy tiện liếc một cái, phát hiện dáng người của Giang Triều Sinh cũng rất ổn, nhưng trên người anh ta có rất nhiều sẹo, có nhiều vết giống như con rết, ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo, làm mất rất nhiều mỹ quan tổng thể.

Nhưng cậu không quen Giang Triều Sinh, tự nhiên không có lời bình luận nào, an tĩnh như một chú gà.

Giang Triều Sinh đi đến sau lưng Giang Sở Dung, khoanh chân ngồi xuống, im lặng một lúc, anh ta lẳng lặng cứa đứt đầu ngón tay, nặn ra một giọt máu mang theo linh quang, dùng lòng bàn tay ấn giọt máu đó lên lưng Giang Sở Dung.

Khoảnh khắc tiếp theo, hai người họ lập tức cộng hưởng thần hồn và huyết mạch mà không có bất kỳ rào cản nào.

Tim Giang Triều Sinh đập lỡ một nhịp, sau đó lại thở phào một hơi.

Đích thực là người của Giang gia, linh hồn không bị thay đổi. Nếu không, chỉ có thể cộng hưởng huyết mạch, chứ không thể cộng hưởng thần hồn.

Giang Sở Dung cái gì cũng không biết, cũng chẳng biết cộng hưởng có ý nghĩa gì, lúc này cậu cúi đầu kinh ngạc bưng lấy vị trí đang rung động trước ngực, hỏi: "Sư huynh, ngươi cũng cảm giác được sao?"

Bây giờ đã xác nhận được cậu là người nhà của mình, Giang Triều Sinh cũng không có ý giấu giếm, anh ta thay đổi động tác tay, vừa khơi thông kinh mạch cho Giang Sở Dung vừa nói: "Cảm giác được, cộng hưởng huyết mạch và thần hồn, có chuyện gì sao? "

Giang Sở Dung do dự một giây, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Huynh là... ca ca ruột của ta sao?"

Mặt Giang Triều Sinh đầy sọc đen, không nói nên lời: "Chỉ cần có huyết thống của Giang gia thì đều sẽ như vậy, ngươi đang nói nhảm gì đấy?"

Giang Sở Dung khiêm tốn đáp: "Ồ, thì ra là biểu ca, đã biết đã biết."

Giang Triều Sinh nghe thế lại phát hiện ra có gì đó không đúng, cau mày nói: "Ngươi không biết sự cộng hưởng huyết mạch và thần hồn có nghĩa là gì sao? Lúc nhỏ ngươi tu hành thế nào vậy? Bộ chưa từng đọc gia huấn của Giang gia sao?"

Giang Sở Dung bị Giang Triều Sinh hỏi ngược lại làm cho nghẹn họng.

Nhưng qua một lúc, cậu lật lại trí nhớ của nguyên chủ, xác nhận là không có những thứ này.

Sau khi suy nghĩ, cậu thành thật đáp: "Bảy tuổi ta đã bị đưa đến môn phái, vả lại trước kia ta cũng không sống ở Giang phủ, vẫn luôn sống ở trong biệt viện, ta không được dạy cho nhiều thứ, cho nên mới không biết."

Giang Triều Sinh:?

"Cho dù ngươi là con cháu họ hàng của Giang gia thì cũng không nên bị đối xử như vậy." Vẻ mặt của Giang Triều Sinh có hơi kỳ lạ, mặc dù anh ta không còn hoài nghi Giang Sở Dung nữa, nhưng lại không khỏi hoài nghi đến cái khác.

Giang Sở Dung mở to mắt nói dối: "Ta cho rằng có lẽ chưởng môn đã nhìn trúng ta từ lâu rồi, cho nên mới giấu ta những chuyện này."

Giang Triều Sinh:...............

Nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ điều này mới có thể giải thích được.

Cơ mà sao cái tên biểu đệ này của anh ta lại tự luyến như thế nhỉ?

Ngay khi Giang Triều Sinh định hỏi lại Giang Sở Dung về việc cậu được chưởng môn thu làm đệ tử và đãi ngộ của cậu ở biệt viện Giang gia thì Bạch Thần Băng đã trở lại.

Nhìn thấy Bạch Thần Băng, câu đầu tiên của Giang Sở Dung và Giang Triều Sinh đều là——

"Đại sư huynh không sao chứ?"

Bạch Thần Băng đang định cởi qu.ần áo, nghe hai người hỏi vậy không khỏi nở nụ cười, lập tức đáp: "Đại sư huynh tu luyện công pháp xảy ra chút vấn đề, hiện tại đã đỡ hơn nhiều rồi."

Sắc mặt Giang Triều Sinh bình tĩnh lại một chút, rồi nói: "Lát nữa ta đến thăm huynh ấy."

Giang Sở Dung biết được nội tình, biết sự việc không đơn giản như lời Bạch Thần Băng nói, vì vậy cậu lập tức nói: "Ta cũng đi, lần này ta đã gây phiền phức cho đại sư huynh rồi."

Nghe Giang Sở Dung nói mấy lời này, sắc mặt Giang Triều Sinh chợt lạnh đi một cách khó hiểu, anh ta nói: "Căn cơ của ngươi rất kém cỏi, cũng chẳng biết ngươi tu luyện thế nào nữa. Nếu như ngươi đã là đệ tử của chưởng môn thì ngươi phải chăm chỉ luyện tập, chứ không phải để đại sư huynh vất vả truyền linh lực cho ngươi."

"Ngươi có biết từ khi đại sư huynh trở thành đệ tử của chưởng môn, huynh ấy đã bế quan trong Kiếm Tháp tròn mười năm không? Mười năm không ra khỏi Kiếm Tháp, chính là vì tu hành như vậy mới giúp cho đại sư huynh bất khả chiến bại trong cả ba tộc khi ở cùng cảnh giới."

Giang Sở Dung nghe đến đây hơi bất ngờ — Mới được nhận làm đồ đệ đã tự bế quan trong Kiếm Tháp tu hành mười năm sao?

Thảo nào tính tình của Cố Minh Tiêu lại lạnh lùng như vậy... Từ nhỏ đã không được học nhân tình thế thái mà...

Không hiểu sao trong lúc nhất thời Giang Sở Dung lại cảm thấy đồng tình với Cố Minh Tiêu, ngược lại cũng chẳng quan tâm đến hàm ý coi thường trong lời nói của Giang Triều Sinh.

Bạch Thần Băng vốn đã cởi q.uần áo xong đang định bước xuống, nhưng nghe thấy Giang Triều Sinh quở mắng Giang Sở Dung như vậy y không khỏi sững sờ, nói: "Triều Sinh, cậu ấy mới mười chín tuổi thôi."

Giang Triều Sinh cười khẩy: "Mười chín tuổi thì làm sao? Ta mười chín tuổi đã là Ngưng Thần hậu kỳ rồi. Mặc dù kém hơn đại sư huynh, nhưng so với các bạn đồng trang lứa thì ta giỏi hơn nhiều, chưởng môn lại không thu ta làm đệ tử."

Bạch Thần Băng bất đắc dĩ, lại lên tiếng nói giúp Giang Sở Dung.

Giang Triều Sinh nói lời châm chọc, lúc thì đệ tử của chưởng môn không nên như vậy, lúc thì con cháu của Giang gia không có yếu ớt như này.

Giang Sở Dung nghe một hồi liền nghe ra ý khác —— Giang Triều Sinh đang ghen tị với cậu.

Sau một hồi im lặng, Giang Sở Dung chỉ dùng một câu nói đã giải quyết dứt điểm tranh chấp.

Cậu nói: "Chưởng môn đã lớn tuổi rồi, ông thấy thích người đẹp, có lẽ là do ta đẹp hơn biểu ca chăng?"

Giang Triều Sinh trầm mặc chốc lát, tức giận nói: "Ngươi bớt nói xấu chưởng môn đi!"

Giang Sở Dung nghĩ thầm: Cái này là Trường Xuân trưởng lão nói chứ bộ.

Bạch Thần Băng đau đầu, đành phải tiếp tục khuyên nhủ.

Nhưng lần này Giang Triều Sinh lại hiếm thấy không tranh luận quá nhiều, anh ta chỉ giữ nguyên gương mặt lạnh tanh, trông rất khó coi.

Thấy vậy, trong lòng Giang Sở Dung lại nhảy số ——Có vẻ như chưởng môn thực sự thích người đẹp.

Ui trời, chưởng môn Kiếm Phái, đường đường là Kiếm Thần của một thế hệ, lại là một kẻ nhan khống.

Ai mà ngờ được chứ.



Nửa đêm, trăng sáng treo cao, ngoài sảnh gió mát thổi không ngừng, màn trướng trong hành cung lay động không dứt.

Có sự giúp đỡ của Giang Triều Sinh và Bạch Thần Băng, lần truyền linh lực này của Giang Sở Dung đã kết thúc mà không gặp thêm bất kỳ rủi ro nào.

Có điều Giang Triều Sinh và Bạch Thần Băng chỉ là Pháp Tướng hậu kỳ, không phải cảnh giới Khuy Thiên, cho nên Giang Sở Dung vẫn không thể tiến thẳng lên cảnh giới Pháp Tướng.

May là Giang Sở Dung cũng đã chạm ngưỡng cửa Pháp Tướng, chỉ cần tu luyện thêm vài ngày nữa là cậu có thể thuận lợi thăng cấp rồi.

Nhưng lúc này, ba người vẫn đang tựa vào thành hồ màu xanh ngọc bích, không ai trong số họ có ý định ra ngoài.

Hiệu lực của Chung Linh Thạch Nhũ sắp hết, nhưng vẫn còn lại một ít, vì vậy bọn họ không muốn lãng phí nó.

Ba người dựa vào ba góc ở thành hồ, tùy ý tán gẫu với nhau.

Nói là tán gẫu, nhưng thực chất chẳng khác gì đang "thẩm vấn" Giang Sở Dung.

Khi họ biết Cố Minh Tiêu sẽ để Giang Sở Dung tham gia cuộc thi giành hạn ngạch đi vào Cấm địa Thần Ma, cả Giang Triều Sinh và Bạch Thần Băng đều ý thức được chuyện gì đó, vẻ mặt của hai người có chút ngưng trọng.

Nhìn thấy vẻ mặt của hai người, Giang Sở Dung biết họ thực sự lo lắng cho môn phái, vì vậy cậu cười nói: "Hai vị sư huynh yên tâm đi, mặc dù tu vi của ta không bằng mọi người, nhưng mấy trò bàng môn tà đạo thì ta biết rất nhiều, nếu đi bí cảnh chắc chắn sẽ không cản trở hai người."

Giang Triều Sinh lành lạnh đáp: "Ngươi vẫn nên nghĩ làm sao giành được chỉ tiêu của môn phái trước đi."

Giang Sở Dung:...

Sao cái người này lại làm cụt hứng như vậy chứ?

Nhưng sau một hồi im lặng, Giang Sở Dung nghĩ đến vết thương của Cố Minh Tiêu lại không thể yên lòng.

Hơn nữa cậu cũng đã hưởng lợi từ hồ nước nhiều nhất rồi, cũng không để ý đến phần còn lại nữa, thế là cậu đứng dậy trước, bước lên bờ.

Giang Triều Sinh: "Ngươi đi đâu?"

Giang Sở Dung: "Ta đi thăm đại sư huynh trước, hai người cứ nói chuyện tiếp đi."

Ánh mắt Giang Triều Sinh khẽ động, anh ta không ngăn cản cậu, Bạch Thần Băng cũng vậy.

Giang Sở Dung mặc quần áo rời đi.

Thấy Giang Sở Dung đã rời khỏi phòng, Giang Triều Sinh trầm mặt một lúc rồi nói: "Tính tình của cậu ta cũng khá là đơn thuần, khó trách chưởng môn và đại sư huynh đều thích cậu ta."

Bạch Thần Băng khẽ mỉm cười: "Đúng vậy —— Ngươi không ghen tị với người ta nữa à?"

Giang Triều Sinh thản nhiên nói: "Dù gì cũng là người Giang gia ta, khi ta trở thành gia chủ rồi, cậu ta cũng phải thấp hơn ta một cái đầu."

Bạch Thần Băng khẽ cười: Xem ra là không phải nghĩ thông rồi, mà là chọn cách chiến thắng trên mặt tinh thần đây.

Cơ mà có thể làm được như vậy cũng tốt, ít nhất Giang Triều Sinh sẽ không nhằm vào Giang Sở Dung nữa, nếu không sau này lúc nào cũng phải hòa giải y cũng thấy nhứt đầu.

Phải biết ngày xưa Giang Triều Sinh cũng không phục Cố Minh Tiêu, y phải làm người hòa giải giữa hai người đã đủ lắm rồi.



Giang Sở Dung ra khỏi phòng, tìm kiếm xung quanh mới tìm thấy nơi ở của Cố Minh Tiêu.

Lúc này cửa đang đóng chặt, cửa sổ cũng đóng kín kẽ.

Lại là nửa đêm, trên trời chỉ có ánh trăng, phía sau là núi Vô Vọng thâm trầm hùng vĩ, gió mát thổi từng cơn, bầu không khí yên tĩnh đến mức khiến người ta thấy hơi khó chịu.

Giang Sở Dung đứng ở trước cửa một lúc, sau đó tiến lên gõ cửa, thấp giọng nói: "Đại sư huynh là đệ đây, Giang Sở Dung, đệ truyền linh lực thành công rồi."

Không lâu sau, trong phòng vang lên giọng nói lãnh đạm của Cố Minh Tiêu: "Đã biết."

Giang Sở Dung biết điều này có nghĩa là hắn không có ý định cho cậu vào, cậu nhấp nhấp môi, chỉ đành hỏi thẳng: "Đại sư huynh đỡ hơn chút nào chưa? Đệ có thể vào gặp huynh không? "

Cố Minh Tiêu: "Đỡ rồi."

Chỉ hai chữ, rõ ràng là muốn đuổi cậu đi.

Giang Sở Dung có chút bất lực.

Nhưng một lát sau, cậu vẫn nói với cánh cửa: "Đại sư huynh, chuyện của huynh đệ sẽ không nói với bất cứ ai, đệ sẽ giữ bí mật giúp huynh. Hôm nay rất cảm ơn huynh."

Lần này, sau cánh cửa không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.

Mặc dù Giang Sở Dung đã đoán trước được, nhưng đợi một lúc cậu vẫn có hơi thất vọng.

Lúc này, cậu cụp hàng mi dài xuống, run run nhìn mũi chân của mình, nhẹ giọng nói: "Vậy đệ đi trước đây, đại sư huynh nghỉ ngơi cho tốt nhé."

"Ngủ ngon."

Trong phòng vẫn không vang lên bất kỳ tiếng động nào.

Giang Sở Dung thất vọng, quay người rời đi.

Nhưng điều mà Giang Sở Dung chẳng thể nhìn thấy được, chính là một thân bạch y đang ngồi ngay ngắn trên giường, sau khi nghe thấy cậu nói ra những lời này, đôi mắt đen như mực vốn trong trẻo giá lạnh lại lập tức bị màu đỏ thẫm của ma khí nhuộm đỏ.

Hai bàn tay đặt bên hông siết chặt lại thành quyền, từng đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay trắng lạnh không giấu đi được.

Lúc này, hắn chỉ đang dùng lý trí để ép buộc mình phải kiềm nén.

Nếu không thì, có lẽ hắn đã phóng thẳng ra ngoài, ôm thật chặt Giang Sở Dung vào lòng, nghiền nát cậu, hòa cậu làm một với máu thịt của hắn, để Giang Sở Dung không bao giờ có thể rời xa hắn nữa.

Một Giang Sở Dung ngoan ngoãn an tĩnh như vậy, thực sự khiến hắn khó mà kìm lòng được.

Thiếu chút nữa, hắn đã không nhịn nổi...

———

Tác giả

– Cố Minh Tiêu: Ôm rồi nhưng vẫn không đủ...

– Giang Sở Dung: Rớt ngựa đi rồi muốn hôn gì hôn, hứ!

(Rớt ngựa: Bại lộ thân phận thật)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.