Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 76: (Hạ): Chủng Tộc Của Bọn Họ Không Thuộc Về Giới Tu Chân Của Chúng Ta



Sáng sớm hôm sau, lại là một ngày trời trong nắng ấm.

Giang Sở Dung dậy sớm, rửa mặt sạch sẽ rồi định đi gặp Cố Minh Tiêu, nói mình sẽ bế quan.

Nhưng trên thực tế, cậu sẽ cùng ông chồng nhỏ Văn Lăng của mình đến Yêu Vực.

Tuy nhiên, khi thay quần áo, Giang Sở Dung lại rơi vào rối rắm ——Văn Lăng đúng là trai tân, mấy dấu vết để lại đêm qua ngay cả áo cao cổ cũng không thể che được...

Vả lại Giang Sở Dung cũng phát hiện ra, cổ áo càng cao thì càng giống như lạy ông tôi ở bụi này.

Cân nhắc một hồi, cuối cùng cậu bỏ qua chiếc áo cổ cao, chọn một bộ y phục có cổ áo bình thường, không cần giấu diếm, cứ vậy mà mặc vào.

Kết quả là Giang Sở Dung vừa đi ra, Văn Lăng nhìn thấy trên chiếc cổ trắng tuyết của cậu chi chít mấy vết đỏ, sắc mặt bỗng dưng trở nên vi diệu.

Văn Lăng nhíu mày: "Sao không mặc áo cổ cao?"

Giang Sở Dung nhún vai: "Cổ cao cũng không che được. Hay là chàng làm phép che mắt giúp ta đi? Ta chưa học mấy phép này."

Văn Lăng lặng im một lúc: "Phép che mắt chỉ dùng được với tu sĩ có cảnh giới thấp hơn hoặc bằng em thôi."

Điều đó cũng có nghĩa là cho dù Giang Sở Dung muốn gặp Cố Minh Tiêu hay Bạch Thần Băng, thì dùng phép che mắt này cũng vô dụng.

Giang Sở Dung cười cười, cũng không quá để ý: "Không sao, ta suy nghĩ kỹ rồi, ta sẽ bảo là hôm qua rảnh rỗi nên đi bắt cổ trùng, bị chúng bò lên người cắn, chàng cứ tự nhiên đi, có lẽ mọi người cũng không suy nghĩ nhiều như vậy đâu."

Văn Lăng: Thôi vậy...

Nhưng lúc này Văn Lăng lại trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: "Tu vi của em tăng tiến quá nhanh, khí lực cơ thể căn bản không theo kịp, nhưng nếu hiện tại em tu thành kim thân nhất trọng thì cũng sẽ không đến nỗi như này, về sau cố gắng rèn luyện thân thể đi, ta dạy em."

Vẻ mặt của Giang Sở Dung hơi cứng lại.

Thực ra, Bạch Thần Băng đã từng nhắc nhở Giang Sở Dung về điều này, sau đó Giang Sở Dung cũng không phải chưa từng nghĩ tới việc rèn luyện thân thể, nhưng hai ngày nay sau khi đọc mấy cuốn sách rèn luyện thân thể, khóe miệng cậu co quắp, tạm thời gác lại chuyện này.

Rèn luyện thân thể hình như rất đau đớn.

Nào là đánh bao cát, chịu tác động vật lý từ gậy gộc, hoặc là làm một nồi máu yêu thú pha với một đống linh dược, đun sôi trong vạc lớn, sau đó nhảy vào, luyện hóa sinh học.

Đun sôi?!

Giang Sở Dung đọc đến đây im lặng đóng sách lại — Cũng đâu thể hầm một thân da mỏng thịt mềm của cậu thành nồi nước dùng được...

Thế là vẻ mặt của cậu cứng đờ trong chốc lát, chớp chớp mắt cười nói với Văn Lăng, lừa gạt cho qua chuyện: "Không vội, không vội, ta luyện thành mình đồng da sắt thì chàng cũng đâu có thích, cứ để sau này hẳn nói."

Văn Lăng:?

Nhoáng một cái hắn đã nghe ra Giang Sở Dung lại tái phát bệnh lười biếng trốn tránh khó nhọc rồi.

Nhưng lúc này Văn Lăng cũng không nói toạc ra, chỉ nói: "Bây giờ em không rèn luyện, sau này chịu thiệt mới biết."

Giang Sở Dung bĩu môi: "Nhưng vẫn còn có chàng mà?"

Văn Lăng cau mày, nghiêm túc nói: "Ta không thể bảo vệ em cả đời được."

Giang Sở Dung:...

Thôi vậy, cậu cũng lười nói chuyện với một người không có cảm xúc.

Lắc lắc đầu, Giang Sở Dung chỉnh sơ lại quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

Đúng lúc này, cửa viện của cậu đột nhiên bị người gõ từ bên ngoài.

Giang Sở Dung và Văn Lăng ngẩng đầu lên cùng lúc, một người kinh ngạc một người nhíu mày, nhìn sang.

Giọng nói đạm nhạt của Giang Triều Sinh truyền vào từ bên ngoài: "Biểu đệ, mở cửa ra, ta mang chút đồ cho ngươi."

Giang Sở Dung:?

Ánh mắt chuyển động, Giang Sở Dung vội vàng hạ giọng nói với Văn Lăng: "Chàng trốn đi, ta đi gặp anh ta một lát."

Văn Lăng biến mất không chút do dự.

Giang Sở Dung đi ra ngoài mở cửa.

Giang Triều Sinh hôm nay vẫn mặc bộ y phục màu xanh lam giản dị, khi nhìn thấy Giang Sở Dung, anh ta liền ném qua một chiếc nhẫn trữ vật: "Thần Băng nói ngươi không có tài nguyên tu luyện, cho nên ta tiện tay thu thập một ít. Ngươi cần có một nền tảng vững chắc để đột phá cảnh giới Pháp Tướng, cầm lấy dùng đi."

Dừng một chút, Giang Triều Sinh lại nói: "Trong đó còn có một ít pháp bảo dùng hàng ngày, nghe nói pháp kiếm của ngươi cũng chỉ là cấp Hoàng, quá nghèo nàn, ngươi đừng có làm mất mặt Giang gia chúng ta."

Khi Giang Sở Dung nhận lấy chiếc nhẫn trữ vật, cậu vẫn còn hơi sững sờ, nhưng sau khi nghe Giang Triều Sinh nói như vậy, cậu liền nhanh chóng mở chiếc nhẫn ra xem.

Vừa nhìn một cái Giang Sở Dung liền kinh ngạc không thôi, chiếc nhẫn trữ vật này lớn gấp đôi chiếc nhẫn cậu đang có, hơn nữa bên trong còn chứa đầy đủ những vật dụng cần thiết hàng ngày cho cuộc sống của một tu sĩ.

Quá đầy đủ! Gần bằng một căn phòng nhỏ luôn rồi.

Đây là... Đang buồn ngủ liền có người tặng gối đầu sao? Cậu còn đang nghĩ nếu cậu đến Yêu Vực mà trong tay không có tài nguyên gì thì thật khó sống, còn tính ra chợ đen để bán mấy thứ mà cậu vơ vét được ở Ma Vực nữa.

Bây giờ có vẻ như là không cần nữa nhỉ?

Điều quan trọng nhất là, bản thân Giang Triều Sinh ăn mặc giản dị như vậy lại còn cho cậu nhiều thứ như thế!

Vốn dĩ tối hôm qua Giang Sở Dung không có ấn tượng tốt với Giang Triều Sinh mấy, lúc này cậu trầm mặc một giây, không khỏi ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt đẹp nhìn Giang Triều Sinh, vô cùng cảm động nói: "Biểu ca, sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy? Ngươi như vậy, ta sẽ cho rằng ngươi là ca ca ruột của ta đó—— Không, không, không, ngươi chính là ca ca ruột của ta, ca ca ruột còn không thân—— "

"Câm miệng!" Giang Triều Sinh không thể nhịn được nữa.

Giang Sở Dung quyết đoán ngậm miệng, nhưng vẫn đầy mặt cảm kích chớp chớp mắt với Giang Triều Sinh.

Giang Triều Sinh:...

Nhưng nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, Giang Triều Sinh trầm mặc một lát, sau đó hếch cằm ra hiệu: "Không mời ta vào nhà uống một tách trà sao?"

Giang Sở Dung: "Hả?"

Cậu còn đang muốn đi thẳng đến gặp Cố Minh Tiêu đây.

Nhưng Giang Triều Sinh đã nói vậy, còn cho cậu nhiều thứ như này, dù thế nào thì cậu cũng không thể đuổi người đi được.

Khói trắng lượn lờ, hương trà thơm phức.

Giang Triều Sinh nhấp một ngụm trà, nhìn Giang Sở Dung: "Ta nghe Thần Băng nói ngươi có một công pháp đặc biệt do chưởng môn dạy cho ngươi, đại sư huynh không cho phép ngươi tùy tiện thể hiện ra bên ngoài, có phải không?"

Giang Sở Dung trầm mặc một giây, gật đầu đáp: "Phải."

Giang Triều Sinh: "Có thể cho ta xem không?"

Giang Sở Dung hơi do dự.

Thấy vậy, ánh mắt Giang Triều Sinh khẽ động: "Ta nhìn một chút thôi, sẽ không ra ngoài nói lung tung đâu. Vả lại, sư tôn đã dạy cho ngươi chiêu này, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ dùng đến nó thôi."

Giang Triều Sinh đã nói đến nước này rồi, Giang Sở Dung cũng không thể từ chối thêm nữa, sau khi nghĩ lại, cậu cảm thấy chiêu này của Yểm Ma rất hiếm gặp, bèn cười nói: "Được rồi, vậy ta sẽ lén biểu diễn cho biểu ca xem."

Giang Triều Sinh: "Ừm."

Giang Sở Dung giơ tay lên, đầu ngón tay trắng nõn khẽ nhúc nhích, ma khí màu xanh sẫm hòa với chân khí Chính đạo từ từ bay ra khỏi tay cậu, dần dần hình thành một đóa hoa sen màu xanh trong lòng bàn tay.

Lần này, cậu không biến ra kiếm khí.

Ban đầu Giang Triều Sinh chỉ là thờ ơ nhìn, nhưng nhìn một hồi, biểu cảm của anh ta đột nhiên trở nên cực kỳ lạ lẫm và nghiêm trọng.

Một lúc sau, Giang Triều Sinh hơi ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm hoa sen xanh trong lòng bàn tay Giang Sở Dung, trầm giọng hỏi: "Ngươi thật sự là người của Giang gia ta sao?"

Giang Sở Dung sửng sốt: "Thật a..."

Hôm qua không phải đã cộng hưởng huyết mạch và thần hồn rồi sao?

Giang Triều Sinh trầm mặc một lát, đại khái cũng nghĩ tới chuyện đó, sau đó anh ta lại nhìn Giang Sở Dung bằng ánh mắt sắc bén: "Mẹ của ngươi là ai?"

Nhìn biểu tình của Giang Triều Sinh, Giang Sở Dung biết Giang Triều Sinh có thể biết nội tình về Yểm Ma, tim cậu đập lộp bộp một tiếng, vội vàng thu hồi ma khí trong tay, lắc đầu nói: "Ta không biết."

Thật sự không biết, nguyên chủ cũng không biết.

Giang Triều Sinh:...

Nhưng nhìn vẻ mặt không biết gì của Giang Sở Dung, Giang Triều Sinh biết cậu không nói dối.

Trầm mặc một lát, vẻ mặt Giang Triều Sinh có hơi khó hiểu nói: "Chưởng môn làm đúng, ngươi thật sự không nên tùy tiện để người khác nhìn thấy công pháp của ngươi, cẩn thận dẫn tới tai họa không cần thiết."

Nhìn vẻ mặt của Giang Triều Sinh, Giang Sở Dung cứ cảm thấy có gì đó không ổn —— nếu Giang Triều Sinh nhận ra đó là ma khí, lẽ ra anh ta không nên lộ ra biểu tình này chứ?

Vậy thì... Giang Triều Sinh đã đem ma khí của cậu nhận thành cái gì rồi?

Nghĩ tới đây, Giang Sở Dung không khỏi thăm dò thấp giọng hỏi: "Biểu ca, có phải thân thế của ta có vấn đề không?"

Giang Triều Sinh liếc Giang Sở Dung một cái: "Có vấn đề, nhưng chưa hẳn là chuyện xấu."

Giang Sở Dung:?

Có lẽ Giang Triều Sinh nhìn ra được Giang Sở Dung đang ngờ vực trong lòng, nhưng lúc này anh ta đã nhìn thấy ma khí của Giang Sở Dung, vì vậy anh ta cũng không thể giấu giếm toàn bộ với Giang Sở Dung.

Suy xét một hồi, anh ta chỉ có thể nói: "Ta không thể nói nhiều với ngươi. Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, nhà ngoại của ngươi không phải chủng tộc bình thường. Nói đúng hơn là, chủng tộc của bọn họ không thuộc về giới tu chân của chúng ta, hơn nữa huyết thống của họ rất ưu tú."

"Tuy nhiên... Bọn họ không thân thiện với Nhân tộc cho lắm. Một hỗn huyết như ngươi đi tới đó cũng chưa chắc nhận được ưu đãi gì."

Khi đang nói, Giang Triều Sinh đột nhiên nâng tay lên, lại xắn tay áo lên, cho Giang Sở Dung xem vết sẹo dữ tợn mới nhất trên cánh tay của anh ta.

Nhìn thấy vết sẹo này, Giang Sở Dung cũng hơi giật mình.

Giang Triều Sinh nhìn vết sẹo, cất giọng bình tĩnh nói: "Đây là vết sẹo do vị hôn phu của ta phái người ám sát ta để lại, tu sĩ đã ám sát ta chỉ là Ngưng Thần."

Giang Sở Dung hoảng sợ——Giang Triều Sinh là tu sĩ cảnh giới Pháp Tướng hậu kỳ, còn là kim thân tam trọng, một tu sĩ cảnh giới Ngưng Thần có thể tổn thương anh ta như thế này sao?

Giang Triều Sinh: "Vị hôn phu của ta và kẻ hắn ta phái đi ám sát đều cùng chủng tộc với mẹ ngươi. Bọn họ rất coi trọng huyết thống, vì vậy hắn ta ghét cay ghét đắng việc phải liên hôn với ta, cho nên hắn ta liên tục phái người đi ám sát ta. Nếu không phải cuộc hôn nhân của hai bọn ta là Minh Ước giữa hai tộc, hắn ta không thể bội ước tự tay sát hại ta, không thì hắn ta đã tự mình ra tay từ lâu rồi."

Giang Sở Dung khẽ mím môi, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.

Lúc này Giang Triều Sinh lại ngước mắt lên, nhìn Giang Sở Dung nói: "Ta không biết cha của ngươi là ai, cũng không biết mẹ của ngươi có thân phận gì ở chủng tộc đó. Nhưng ta nói cho ngươi biết những điều này là để cảnh cáo ngươi, tuyệt đối không được để lộ thân phận hỗn huyết của ngươi."

"Nếu không thì, kết cục của ngươi có khi còn thảm hơn cả ta."

——–

Tác giả

– Giang Sở Dung: Đáng sợ quá...

– Văn Lăng: Vợ ơi đừng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.