Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 82: (Thượng): Thủ Lĩnh Của Tam Tộc Năm Xưa Đều Là Thiên Tài



Minh Vương Điện nằm trong một ngọn núi xanh ngắt ở cuối Mã Du Thành.

Theo những gì Túc Tử Xuyên nói, anh ta hiện đang bị tai mắt của Khổng Phạn Thánh trong Mã Du Thành giám sát rất chặt chẽ, chỉ cần ba người hiện thân, chắc chắn sẽ bị Khổng Phạn Thánh phát hiện.

Do đó Túc Tử Xuyên dứt khoát sử dụng một chiếc xe ngựa sang trọng được kéo bởi tám con bạch mã, quang minh chính đại đưa Giang Sở Dung và Văn Lăng đến Minh Vương Điện.

Bấy giờ, càng đường hoàng động tĩnh càng lớn, Khổng Phạn Thánh thận trọng sẽ không dám xuống tay.

Lần này, Giang Sở Dung và Văn Lăng ngồi đối diện Túc Tử Xuyên, Giang Sở Dung mặt đối mặt nhìn mỹ nhân, trong xoang mũi đều là mùi thơm thoang thoảng, nồng nàn ngọt ngào, khiến cậu có cảm giác như đang ở trên mây vậy.

Rất sảng khoái.

Giang Sở Dung càng thích đôi mắt của Túc Tử Xuyên hơn.

Văn Lăng thấy vậy, hắn khẽ cau mày, nhưng lại không nói được gì —— Khi Cữu Vĩ Thiên Hồ tu luyện đến một trình độ nhất định, trên người sẽ tản ra một mùi hương quyến rũ, mùi hương này vô hại, nhưng chỉ cần là người ngửi nó, sẽ sinh ra hảo cảm nhất định với Cữu Vĩ Thiên Hồ.

Cho nên Khổng Phạn Thánh mới nhất quyết phải cưỡng đoạt Túc Tử Xuyên, ắt hẳn ông ta cũng đã chịu ảnh hưởng từ phương diện này.

Nhưng đương nhiên Túc Tử Xuyên sẽ không nói ra điều này.

Giống như bây giờ, Túc Tử Xuyên mặt mày mang theo ý cười, đôi mắt màu thạch anh tím giống như phát sáng, trường bào màu tím trải dài dưới đất, cứ vậy mà ngồi ngay ngắn ở phía đối diện.

Mặc dù anh ta không đặt biệt nhìn bất cứ ai, nhưng trên thực tế thì không có giây phút nào là không tản ra mị lực.

Trong lòng Văn Lăng đang cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu, thì Giang Sở Dung đột nhiên quay lại nhìn hắn.

Thấy Giang Sở Dung nhìn mình, Văn Lăng gần như hỏi ngay tức thì: "Sao vậy?"

Giang Sở Dung cười cười, nhích lại gần hắn, tựa đầu vào vai hắn, nhỏ giọng nói: "Tự nhiên thấy hơi buồn ngủ, chàng để ta dựa một lát."

Văn Lăng thấy Giang Sở Dung đối với mình thân mật như vậy, lại nhìn vào đôi mắt trong veo chưa từng thay đổi của Giang Sở Dung, trái tim hắn chợt thả lỏng một chút, biết rằng Giang Sở Dung thực sự chỉ là ngưỡng mộ vẻ đẹp của Túc Tử Xuyên mà thôi.

Nhưng nghĩ kỹ lại cũng đúng, Cố Minh Tiêu và Ma Tôn đều có dung mạo hạng nhất hạng nhì, nhưng Giang Sở Dung cùng lắm cũng chỉ dành cho họ sự thiện cảm cơ bản nhất, còn sau này đều phải thông qua cách chung sống như thế nào mới xác định được vị trí.

Ngay cả khi Ma Tôn ưa nhìn đến vậy, chẳng phải bây giờ Giang Sở Dung mở miệng ngậm miệng cũng gọi ông ta là lão già âm hiểm đó sao.

Nghĩ đến đây, trái tim đang treo lơ lửng của Văn Lăng tạm thời ổn định lại, lúc này hắn vỗ nhẹ vai Giang Sở Dung, nói: "Buồn ngủ thì em cứ dựa vào ta, đến nơi ta sẽ gọi em dậy."

Giang Sở Dung mỉm cười, hàng mi dài rũ xuống, cậu nhắm mắt lại.

Ngược lại là Văn Lăng, khi nhìn thấy cảnh này hắn chợt nhận ra điều gì đó, hắn cau mày lại, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Túc Tử Xuyên.

Quả nhiên, Túc Tử Xuyên đang mỉm cười nhìn về bên này, vẻ mặt nhìn Giang Sở Dung có thêm vài phần tán thưởng, một tia linh quang trong đôi mắt màu tím sẫm lặng lẽ biến mất.

Văn Lăng:?!

Hắn tức thì giơ tay lên ôm Giang Sở Dung vào trong ngực, lạnh giọng nói: "Ngươi dùng ảo thuật thử em ấy làm gì?"

Khi Túc Tử Xuyên nghe thấy truyền âm của Văn Lăng, anh ta không hề tỏ ra bối rối, không nhanh không chậm truyền âm đáp lại: "Nếu Giang huynh không bị ta mê hoặc, thì chứng tỏ tâm trí của cậu ấy rất vững chắc, lát nữa đến Minh Vương Điện thấy những Pháp thân của Tôn Giả cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều. Nếu như ngay cả ảo thuật của ta cậu ấy cũng chịu không nổi, ta sẽ không dám để cậu ấy đến Minh Vương Điện."

Văn Lăng hơi sửng sốt, sau đó nhíu mày: "Ngươi cũng không nên thử như vậy."

Túc Tử Xuyên khẽ cười: "Ta thấy trong lòng cậu ấy có tâm sự, lại không được nghỉ ngơi đàng hoàng, vừa hay lúc này để cho cậu ấy ngủ một giấc. Ta và Cố huynh cũng có thể nói chuyện khác."

Văn Lăng sắc mặt hơi thay đổi: "Trong lòng em ấy có tâm sự?"

Túc Tử Xuyên: "Ừm, mặc dù cậu ấy chưa trúng ảo thuật của ta, nhưng vẫn bị mê hương của ta ảnh hưởng."

"Mê hương không có hại, chỉ khiến người ta buông lỏng cảnh giác, buông bỏ đề phòng mà thôi. Nếu không phải trong lòng cậu ấy bình thường giấu kỹ chuyện gì đó lại cực kỳ để ý thì sẽ không đột nhiên cảm thấy mệt mỏi khi ngửi thấy mê hương."

Trong lòng giấu kỹ chuyện gì đó lại cực kỳ để ý?

Văn Lăng cứ cảm thấy chuyện này không giống với Giang Sở Dung.

Nhưng Túc Tử Xuyên là một quân tử, sẽ không lừa gạt hắn, Văn Lăng lại rơi vào trầm mặc.

Hắn quay đầu lặng lẽ nhìn Giang Sở Dung, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp — Trong lòng Giang Sở Dung đang giấu chuyện gì, hắn suy nghĩ một chút liền có thể đoán được, nhưng điều này lại càng khiến hắn cảm thấy đau lòng.

Nhưng cuối cùng, hắn cũng không nói gì, mà chỉ nhẹ nhàng ôm Giang Sở Dung vào trong lòng, để Giang Sở Dung ngủ được thoải mái hơn, sau đó hắn ngước mắt lên, nhìn Túc Tử Xuyên ở đối diện, nói: "Có chuyện gì thì nói đi."

Túc Tử Xuyên làm như không thấy những cử chỉ dịu dàng của Văn Lăng dành cho Giang Sở Dung, lúc này anh ta trầm mặc chốc lát, nghiêm túc nói: "Sư tôn của ta mấy hôm trước có tỉnh lại một lần, ông ấy nói muốn gặp ngươi."

Vẻ mặt của Văn Lăng đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Túc Tử Xuyên thở dài: "Ngặt nỗi Khổng Phạn Thánh theo dõi ta quá chặt chẽ, ta chỉ có thể nói hai câu với sư tôn qua phong ấn từ xa, mấy ngày này ta cũng không có thời gian để đến đó, cho nên cũng không biết sư tôn có còn tỉnh hay không."

Văn Lăng: "Yêu Tôn nói gì?"

Túc Tử Xuyên lắc đầu: "Ông ấy nói phải gặp được ngươi thì mới nói được."

Văn Lăng lặng im.

Một hồi sau, Văn Lăng mới nói: "Yêu Tôn cũng coi như là một nửa sư thúc của ta, lần này ta sẽ cố gắng gặp ông ấy."

Túc Tử Xuyên cười nhạt: "Như vậy thì ta yên tâm rồi."

Văn Lăng: "Ừm."



Mất hơn nửa canh giờ để đến Minh Vương Điện, Giang Sở Dung đã ngủ ngon lành trong suốt hành trình đó.

Vẫn là Túc Tử Xuyên sử dụng thuật pháp phá ảo cho cậu thì cậu mới tỉnh lại.

Khi Giang Sở Dung tỉnh dậy, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, cả người thoải mái hơn rất nhiều — Lạ thật, chỉ chợp mắt một lúc trong xe ngựa mà thôi, sao lại có hiệu quả tốt như vậy?

Sau đó, khi cậu ngước mắt lên, cậu bắt gặp đôi mắt tím thẫm đang ngậm cười của Túc Tử Xuyên.

Trái tim của Giang Sở Dung rung lên, nhất thời cậu có chút ngượng ngùng từ trong lòng Văn Lăng ngồi dậy, nói lời xin lỗi: "Xin lỗi Túc huynh, vừa nãy ta đã thất lễ rồi."

"Cũng không biết tại sao, ta đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, nhoáng cái đã ngủ thiếp đi."

Túc Tử Xuyên khẽ cười, cũng không nói gì, chỉ nói: "Chắc là do Giang huynh đi đường mệt nhọc, nghỉ ngơi một chút cũng không sao, vừa hay ngươi tinh thần tốt lên rồi lát nữa có thể lĩnh hội Pháp thân Tôn Giả trong Minh Vương Điện."

Thấy Túc Tử Xuyên dễ nói chuyện như vậy, Giang Sở Dung không khỏi mỉm cười theo: "Vậy được, cảm ơn Túc huynh đã thông cảm."

Văn Lăng ở bên cạnh vẫn luôn im lặng đột nhiên đưa tay ra vuốt nhẹ mái tóc đen có chút rối tung vì ngủ của Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung vô thức rụt đầu lại, nhưng sau khi nhận ra là Văn Lăng, cậu lại bình tĩnh ngoan ngoãn ngồi yên.

Văn Lăng lúc này cũng không nói lời thừa, chỉ im lặng vuốt tóc cho Giang Sở Dung xong rồi nói: "Được rồi, đứng dậy đi, xuống xe thôi."

Khi Giang Sở Dung nghe thấy những lời này của Văn Lăng thì cậu mới chợt nhận ra đã đến nơi rồi!



Minh Vương Điện tọa lạc trong một dãy núi, được bao quanh bởi vô số cây đại thụ cao chọc trời. Bên trong rất thanh tịnh văn nhã, lối kiến ​​trúc uy nghiêm trang trọng, khắp nơi đều là một màu trắng, phía trên điêu khắc hoa văn theo phong cách Phật giáo.

Giang Sở Dung nhìn Minh Vương Điện từ bên ngoài, nó giống như một ngôi chùa Phật giáo mà cậu đã đến du dịch ở Chiang Mai, Thái Lan.

Chỉ là trong Minh Vương Điện không có hòa thượng cũng không có người, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy e dè.

Đi tới trước Minh Vương Điện, Túc Tử Xuyên hai tay làm ra một pháp quyết, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh múa lượn, một lát sau, từng đạo phong ấn trên đại môn Minh Vương Điện đều được kim quang gỡ bỏ.

"Ầm ầm" một tiếng, hai phiến cửa đá nặng nề màu trắng chạm trổ hoa văn mở ra trước mặt ba người, ken két ken két, lộ ra cảnh sắc trong cung điện càng uy nghiêm tráng lệ gấp bội phần.

"Mời hai vị." Túc Tử Xuyên nói.

Giang Sở Dung và Văn Lăng bước vào Minh Vương Điện.

Bước vào đại sảnh, Giang Sở Dung nhìn xung quanh, trong lòng không khỏi chấn động — Ở đây có hơn trăm tác phẩm điêu khắc Pháp thân của các vị Tôn giả Phật giáo! Mỗi cái tỏa ra hào quang sáng chói, tướng mạo nghiêm trang.

Túc Tử Xuyên lên tiếng: "Năm xưa khi Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả giáng thế, đất nở kim liên, phát sáng vạn dặm. Về sau Tôn Giả tu luyện đến cảnh giới Nhập Thánh, vào cái đêm đột phá, trong lúc đả tọa ông ấy đột nhiên mơ thấy một chú tiểu mời ông ấy đến Pháp hội A Di Đà."

"Tôn Giả vui vẻ nhận lời, khi đến đó, ông ấy đã thấy hàng trăm vị Tôn Giả Phật Giáo đang ngồi trên đài sen đàm luận Phật Pháp. Pháp hội kéo dài ba ngày ba đêm, Tôn Giả đàm luận Phập Pháp với các vị Tôn Giả Phật Giáo, đồng thời cũng ghi nhớ giọng nói và điệu cười của các vị Tôn Giả Phật Giáo đó, khi ông tỉnh lại liền khắc lại những gì mình đã thấy trong giấc mơ, tạo thành những bức tượng Pháp Thân của các vị Tôn Giả Phật Giáo đó."

"Cũng nhờ có những bức tượng Pháp Thân Tôn Giả này tọa trấn mà những đại yêu tự xưng vương mới chần chừ không dám xâm lược Mã Du Thành. Nếu không thì chỉ dựa vào ta và Khổng Phạn Thánh cũng chưa chắc chống lại được những đại yêu ẩn núp đó."

Giang Sở Dung không khỏi líu lưỡi nói không nên lời khi nghe những lời này. Nhưng thông minh như cậu liền lập tức ý thức được —— Thế giới Cực Lạc của Phật giáo phải ở chiều không gian cao hơn thế giới này, phải tu hành đến một mức độ nhất định mới có thể kết nối với nó.

Điều đó có nghĩa là trên thế giới này vẫn còn rất nhiều đại thế giới cao cấp hơn.

Các vị Tổ Thần cũng đến từ đại thế giới cao cấp hơn, vậy có phải nếu lĩnh hội được Pháp thân của những vị Tôn Giả này thì có thể đạt được năng lượng của thế giới cao hơn không?

Nghĩ đến đây, ánh mắt thờ ơ của Giang Sở Dung khi nhìn Pháp Thân của những vị Tôn Giả này cũng trở nên nghiêm túc tỉ mỉ hơn nhiều.

Đột nhiên, cậu nhìn thấy Tứ Đại Thiên Vương đang vây quanh Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả ở trung tâm.

Pháp thân của Trì Quốc Thiên Vương phương Đông cũng ở trong đó, so với Pháp Thân do Phạn Thần Âm biến ra còn uy nghiêm kỳ diệu hơn rất nhiều!

Giang Sở Dung sững sờ, ngay lập tức thay đổi suy nghĩ: Tại sao thứ này cả Yêu tộc và Ma tộc đều có?

Có thể nào là buôn bán sỉ không?

Văn Lăng ở cách đó không xa cảm nhận được suy nghĩ của Giang Sở Dung thông qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế, nói: "Năm xưa trước khi mở Thiên lộ, mối quan hệ giữa tam tộc còn khá tốt, Yêu Tôn còn mời Kiếm Thần và Ma Tôn cùng nhau lĩnh hội những pháp thân Tôn Giả này. Công pháp Phạn Thiên Thần Vương tu hành cũng là từ sự lĩnh hội của Ma Tôn khi ở đây. Còn có—"

Văn Lăng giơ ngón tay chỉ chỉ: "Nguồn gốc Pháp thân của Ma Tôn, Sư Đà Đại Tôn."

Giang Sở Dung vội quay đầu lại nhìn, liền thấy một Pháp thân Sư Đà Tôn Giả đầu người mình sư tử.

Pháp thân Sư Đà Tôn Giả này rất giống với Pháp thân của Ma Tôn, chỉ khác là Pháp thân của Ma Tôn kém uy nghiêm và thần bí hơn so với Pháp thân Sư Đà Tôn Giả ở đây, rõ ràng đã tự thêm lĩnh ngộ của chính mình vào.

Nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với Phạn Thần Âm và Thần Vương Phạn Thiên chỉ biết sao chép rập khuôn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Giang Sở Dung khẽ động —— Từ điểm này mà nói, Ma Tôn cũng là một thiên tài thực sự. Phải biết rằng, cho dù Yêu Tôn mời Ma Tôn đến làm khách, nhưng cũng sẽ không mời quá lâu. Trong một thời gian ngắn như vậy, Ma Tôn đã lĩnh ngộ Pháp thân của hai Tôn Giả, đồng thời sáng tạo ra một bộ công pháp, thực sự rất lợi hại.

Văn Lăng dường như cũng xúc động, khẽ cười nói: "Thủ lĩnh của tam tộc năm xưa đều là thiên tài."

Túc Tử Xuyên vừa nãy thấy hai người vừa nhìn Pháp thân của các vị Tôn Giả vừa trò chuyện, anh ta cũng không xen vào, lúc này mới tiến lên, có chút buồn bã nói: "Đúng vậy, ba người họ năm xưa đều là những nhân vật kinh tài tuyệt thế, bây giờ ngoại trừ vị Cố sư huynh kia của Nhân tộc, thế hệ trẻ của hai tộc còn lại không có ai lợi hại cả."

Văn Lăng nghe vậy nhìn Túc Tử Xuyên: "Sở Thiên Khuyết của Ma tộc đã đột phá chướng ngại tiến vào cảnh giới Thần Vương, có mắt Thần của Ba Tuần, chắc chắn y sẽ thăng cấp rất nhanh. Nói không chừng vài năm nữa y đã có thể bắt kịp Cố Minh Tiêu."

"Túc huynh, ngươi phải cố gắng."

Túc Tử Xuyên:...

Sau một hồi im lặng, Túc Tử Xuyên bất đắc dĩ nói: "Thiên phú có hạn, thật hổ thẹn."

Giang Sở Dung nghe hai người nói chuyện, cậu lập tức đi tới, cau mày lẳng lặng chọt chọt Văn Lăng, thấp giọng nói: "Sao chàng lại nói như vậy?"

Văn Lăng được Giang Sở Dung nhắc nhở, hắn nhanh chóng sửa sai: "Túc huynh thứ lỗi, vừa rồi ta đã lỡ lời, mạo phạm rồi."

Túc Tử Xuyên lấy lại tinh thần, cười nói: "Không sao, thiên phú của ta quả thực không bằng hai người kia, Văn huynh nói rất đúng."

Dừng một chút, anh ta lại nói: "Trước khi mặt trời lặn, hai người tranh thủ ở trong đại sảnh lĩnh hội một phen. Nếu lĩnh ngộ được, liền đi gia cố phong ấn, chỉ sợ có biến."

"Ta sẽ thủ hộ cho hai người."

Văn Lăng hiểu ngầm trong lòng: "Được, đa tạ Túc huynh."

Giang Sở Dung nghe thế, cậu cũng hiểu ra—— Túc Tử Xuyên muốn Văn Lăng giúp anh ta, vì vậy anh ta đã tặng trước cho Văn Lăng một cơ duyên, lĩnh hội những Pháp thân Tôn Giả này chính là cơ duyên, cũng coi như là một món quà tặng kèm.

Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung không khỏi cảm thán: Túc Tử Xuyên thật hào phóng, người vừa đẹp vừa phóng khoáng, người gì đâu tốt thế không biết.

Vì vậy, cậu cũng nghiêm túc hành lễ với Túc Tử Xuyên, nói cảm ơn.

Túc Tử Xuyên cười đáp lại.

Sau đó, Túc Tử Xuyên đi đến hành lang bên ngoài Minh Vương Điện để thủ hộ cho hai người. Giang Sở Dung quay trở vào đại sảnh, cùng Văn Lăng nhìn dọc theo các bức tượng Pháp thân của một trăm mười vị Tôn Giả.

Lúc này Văn Lăng lại nhắc nhở: "Đừng ham nhiều, chỉ cần chọn một vị em cảm thấy hiểu rõ nhất là được."

Giang Sở Dung gật đầu, sau đó cậu lại cười nói: "Ta thấy bọn họ đều rất thân thiện, ai cũng cười híp mắt."

Văn Lăng:?

Thân thiện?

Thật sao?

Khi còn bé hắn cũng từng đến Minh Vương Điện một lần, lúc đó bị uy thế của những Pháp thân Tôn Giả này dọa sợ đến mức òa khóc, may là có sư tôn kịp thời mang hắn ra ngoài, mới không bị xấu mặt.

Ngay cả bây giờ, khi Văn Lăng nhìn những Pháp thân Tôn Giả này, hắn vẫn cảm thấy bọn họ rất uy nghiêm, chỉ có thể nhìn từ xa không thể mạo phạm. Hoàn toàn không nhìn ra chút thân thiện nào như Giang Sở Dung đã nói.

Nhưng ngay sau đó, Văn Lăng lại nhận ra một điều: Nếu đúng như vậy, có lẽ lần này cũng là một cơ duyên tốt của Giang Sở Dung.

Như thế càng tốt, Giang Sở Dung càng mạnh, hắn cũng bớt lo hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.