Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 87: ...Em Sẽ Còn Vì Gương Mặt Này Mà Thích Ta Không?



Sau khi bốn người vào nhà ngồi xuống, cà rốt tinh và trúc tinh nhanh chóng mang rượu và thức ăn ngon lên. Hết đĩa này đến đĩa khác chất đầy chiếc bàn dài trước mặt bốn người.

Quỷ lão tiền bối ngày thường đã ăn quá nhiều máu huyết ở sông Mê Đồ, nhìn thấy mấy món mặn thì cảm thấy buồn nôn, cho nên hằng ngày ông đều ăn chay, nhưng vì ba người họ, ông vẫn chuẩn bị một ít đồ mặn.

Nhưng hầu hết đều là mấy món nguội.

Cá hồi cắt mỏng như cánh ve sầu trong suốt, từng thớ cá cuộn tròn thành hình bông hoa, chấm với chút xì dầu và giấm chua, tan ngay trong miệng.

Thịt bò hầm trộn rau thơm, đỏ xanh xen lẫn nhau, trông rất ngon. Ngoài ra còn có thịt gà xé nhỏ vàng trắng trộn dầu ớt và hành lá xắt nhỏ.

Thứ nóng duy nhất là chiếc nồi đồng nhỏ bên dưới tự đốt cháy, bên trong chứa nước dùng màu trắng đục, có thể thả những lát cá, lát thịt, nấm vào trụng sơ rồi ăn.

Còn các món chay thì càng thêm đa dạng.

Măng xé cay, rau mã lan xào đậu hũ, miến xào nấm hương, thập cẩm bát bảo, khoai lang trộn đường, đậu phộng ngũ vị, canh nấm Khẩu Bắc hạt thông, v.v...

Có hai loại rượu, một là rượu mơ ướp lạnh, hai là rượu gạo hâm nóng.

Rượu vừa được bưng lên, trúc tinh liền rót ra cho bốn người.

Giang Sở Dung thích ăn lẩu, lúc này cậu làm một đĩa nước chấm dầu mè và tỏi, chấm thịt ăn một cách ngon lành.

Ba người còn lại thì ăn dè dặt hơn, thỉnh thoảng mới động đũa với nhấp rượu.

Lúc này Quỷ lão tiền bối mới uống cạn hai ly rượu mơ, lạnh đến rùng mình một cái, nhưng uống xong lại càng sảng khoái hơn.

Thế là nhân lúc ngà ngà say, ông cười tủm tỉm nhìn Giang Sở Dung đang loay hoay với miếng cá mềm trong nồi, nói: "Chiêu Giang công tử vừa rồi dùng để dọa tiểu hắc điểu thật là lợi hại. Không ngờ toàn bộ Nhãn Thần của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả lại cường đại đến thế, vượt qua đại cảnh giới có sức mạnh như vậy thực sự khiến lão phu mở rộng tầm mắt."

Giang Sở Dung nghe vậy cười ngại ngùng, cậu trước tiên gắp miếng các phi lê còn nóng hổi vào trong bát, sau đó nói: "Kỳ thực cũng không phải Minh Vương Nhãn Thần lợi hại, chỉ là lần này gặp may mắn mà thôi."

Quỷ lão tiền bối: "Ồ? Mong được nghe tỉ mỉ hơn."

Giang Sở Dung đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: "Khổng tước đứng đầu trong vạn chim muông, nó trời sinh đã có khả năng áp chế huyết mạch của Điểu tộc, cộng với năng lượng của hư ảnh Tôn Giả hạ giới còn chưa hoàn toàn biến mất, năng lượng vẫn còn, hai thứ cùng nhau tấn công, ta mới có thể trấn áp chim ưng cảnh giới Khuy Thiên. Nếu đổi thành Yêu tộc khác, cùng lắm chỉ có thể khiến đối phương chần chừ, chưa chắc sẽ rút lui."

Quỷ lão tiền bối sửng sốt, thì thào nói: "Thì ra là vậy."

Nghe đến đây, xem ra thật sự là dựa vào vận may, tuy rằng vẫn rất lợi hại, nhưng sau này khi đối mặt những cao thủ khác thì có hơi...

Túc Tử Xuyên ở một bên cảm nhận được suy nghĩ của Quỷ lão tiền bối, anh ta khẽ cười nói: "Không phải Khổng Phạn Thánh cũng ỷ vào huyết mạch khổng tước của mình mà hàng phục được rất nhiều cao thủ Điểu tộc sao? Bây giờ Giang huynh có kỳ ngộ này, cũng xem như vừa hay có thể kìm hãm lợi thế của Khổng Phạn Thánh. Yêu tộc định tôn ti trật tự dựa trên sự hơn kém nhau ở huyết mạch và cao thấp của sức mạnh. Có Giang huynh rồi, chúng ta cũng có thể đào được các cao thủ từ tay Khổng Phạn Thánh."

Quỷ lão tiền bối hai mắt sáng lên, lập tức nói: "Vẫn là thiếu gia sáng suốt! Không sai, chính là như vậy, nếu chúng ta có thể cướp đoạt những cao thủ Điểu tộc kia, ha ha......"

Giang Sở Dung có hơi bất đắc dĩ, thấp giọng nhắc nhở: "Tiền bối, ta chỉ là Pháp Tượng trung kỳ mà thôi, tu vi còn chưa vững chắc..."

Quỷ lão tiền bối lập tức xua tay cười nói: "Không sao, không sao, đối với thiên tài như Giang công tử, đột phá cảnh giới Khuy Thiên dễ như ăn miếng cơm uống miếng nước—— Chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!"

Giang Sở Dung có chút bối rối và xấu hổ đáp lại lời — Cậu cứ tưởng mình đã tự tin lắm rồi, nhưng cậu không ngờ còn có người tự tin hơn cả cậu!

Văn Lăng nãy giờ vẫn không lên tiếng lặng lẽ uống một ngụm rượu trong ly, sau đó nhìn Quỷ lão tiền bối hỏi: "Quỷ lão tiền bối có còn nhớ chuyện ta đã nhờ tiền bối lúc trước không?"

Quỷ lão tiền bối nghe thấy liền giật mình, lập tức nói: "Ngày mai, ngày mai nha! Hôm nay ta bị thương, tổn hại tu vi, để ta nghỉ ngơi một ngày rồi sẽ giúp ngươi áp chế... Khụ khụ, được không? "

Văn Lăng gật đầu: "Ta không vội, chỉ sợ tiền bối quên mất chuyện này."

Quỷ lão tiền bối cười hắc hắc: "Sao có thể quên được chứ?"

Túc Tử Xuyên ở một bên nhắc nhở: "Nếu là vậy, hôm nay Quỷ lão nên uống ít rượu thôi. Nếu không thì ngày mai sẽ quên thật đó."

Quỷ lão tiền bối:...

Khuôn mặt già nua bỗng nhăn lại như quả mướp đắng.

Nhưng quả thật đại sự quan trọng hơn, Quỷ lão tiền bối mặc dù tiếc nuối nhưng vẫn yên lặng đặt ly xuống.

Ăn uống no nê rồi, Quỷ lão tiền bối tuổi già nên đi về nghỉ ngơi dưỡng thương trước.

Mà phía sau động phủ của ông tình cờ có một suối nước nóng lộ thiên, ba chàng thanh niên liền nhân lúc này đi tắm.

Bạch ngọc dùng làm thành bể và đáy bể của suối nước nóng lộ thiên, bên cạnh lối đi cũng được lát những phiến đá cẩm thạch trắng, tất cả đều được chạm khắc hoa văn rất đẹp, vừa đẹp mắt lại vừa chống trơn trượt.

Xung quanh suối nước nóng cỏ cây hoa lá mọc um tùm, gió mát thổi vi vu, cánh hoa mềm mại xào xạc rơi xuống mang theo hương thơm tự nhiên, trong lành thoáng đãng khiến người ta say đắm.

Nhất là khi ngẩng đầu lên, có thể thấy bầu trời sâu thăm thẳm lấp lánh ánh sao, rộng lớn vô biên khiến tâm hồn người rộng mở, dễ chịu.

Giang Sở Dung cởi qu.ần áo bước vào suối nước nóng, lúc này cậu đang dựa vào thành bể, cảm nhận dòng nước ấm áp và thoải mái, cậu theo bản năng thả lỏng cơ thể, cả người từ từ chìm vào trong nước.

Văn Lăng và Túc Tử Xuyên cũng lần lượt cởi qu.ần áo xuống nước.

Cà rốt tinh đứng bên thềm đã lâu, đặc biệt chuẩn bị một số món ăn nhẹ ngon miệng và bình rượu với ly rượu, đặt trên khay gỗ gụ, để trên mặt nước, mặc nó chậm rãi trôi theo dòng nước.

Giang Sở Dung nhìn thấy một khay đựng canh hạnh nhân, hai mắt liền sáng lên, đưa tay kéo lại.

Thật tuyệt khi có một món tráng miệng sau bữa cơm tối.

Sau khi lấy được canh hạnh nhân, Giang Sở Dung vội vàng nếm một miếng. Món canh hạnh nhân này được làm rất vừa miệng, ngọt mát, đậm đà vị sữa, thoảng chút mùi hạnh nhân, mềm dẻo, vừa uống vào liền trượt xuống cổ họng.

Giang Sở Dung vừa ăn vừa không khỏi nheo mắt sung sướng —— Thoải mái quá đi, sau này nhất định phải xây một cái động như thế này.

Đây mới là ý nghĩa thực sự của việc tu hành!

Loại phương pháp tu luyện chỉ dựa vào những viên đan dược sau khi tích cốc thực sự phản nhân loại mà, người người đều muốn ăn ngon uống ngon và hưởng thụ, đều muốn tu tiên trường sinh bất lão, tự nhiên lại hà khắc với bản thân làm chi?

Nghĩ tới đây, Giang Sở Dung lại cúi đầu, vui vẻ ăn một thìa canh hạnh nhân.

Kết quả là sau khi ăn xong, cậu đột nhiên cảm giác được gì đó, đặt thìa xuống, ngẩng đầu lên nhìn.

Sau đó, cậu nhìn thấy Túc Tử Xuyên cách đó không xa đang mỉm cười nhìn cậu bằng đôi mắt màu tím dịu dàng khác thường.

Lúc này Túc Tử Xuyên đã tháo phát quan thạch anh tím, mái tóc đen như thác nước xõa xuống sau lưng, tôn lên các đường nét trên gương mặt sắc sảo diễm lệ,  khiến anh ta đẹp đến không thể phân biệt giới tính, chấn động lòng người.

Giang Sở Dung có hơi xấu hổ khi được một người đẹp như vậy nhìn chằm chằm, vì vậy cậu ra hiệu với Túc Tử Xuyên món canh hạnh nhân trong tay mình, nói: "Canh hạnh nhân này rất ngon, Túc huynh có muốn nếm thử không? "

Túc Tử Xuyên: "Được nha, Giang huynh đã nói vậy, ta cũng sẽ nếm thử."

Nói xong, anh ta nghe lời quay đầu lại, dặn dò cà rốt tinh làm thêm hai phần canh hạnh nhân mang tới, hiển nhiên đã dặn luôn cả phần cho Văn Lăng.

Cà rốt tinh lạch bạch chạy đi.

Thấy Túc Tử Xuyên hiểu lòng người như vậy, trong lòng Giang Sở Dung không hiểu sao có chút mềm nhũn.

Quả nhiên người đẹp tâm cũng đẹp.

Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung lại nở nụ cười ân cần và biết ơn với Túc Tử Xuyên.

Túc Tử Xuyên cũng mỉm cười đáp lại cậu.

Giang Sở Dung vốn chỉ nhìn nhau cười với Túc Tử Xuyên, cảm thấy bầu không khí rất là hữu nghị, nhưng không biết vì sao, Giang Sở Dung đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.

Do dự một chút, cậu lại nhìn kỹ Túc Tử Xuyên.

Nhìn xong, Giang Sở Dung rơi vào trầm mặc.

Mỹ nhân trông thì dịu dàng, cao gầy, thậm chí còn có chút hương vị ốm yếu, nhưng lại là dạng người cởi qu.ần áo ra liền có da có thịt, cơ ngực kia, còn nở nang và đẹp mắt hơn cả cậu, làn da còn trắng trẻo không tỳ vết tựa như bạch ngọc.

Lại cúi đầu nhìn dáng người rất đẹp nhưng lại có hơi gầy yếu và mảnh khảnh của mình, Giang Sở Dung có xúc động muốn rơi lệ.

Hu hu hu, người so với người, tức chết người.

Đám người Vô Vọng Kiếm Phái đều có vóc dáng đẹp hơn cậu thì thôi đi, nhưng ngay cả một mỹ nhân yếu đuối vừa mới xuất hiện cũng có dáng người đẹp hơn cậu!

Ông Trời thật bất công mà!

Túc Tử Xuyên không biết hoạt động tâm lý của Giang Sở Dung, lúc này chỉ thấy Giang Sở Dung nhìn anh ta, rồi lại nhìn chính mình, vẻ mặt biến hóa liên tục.

Có chút kỳ quái, anh ta nhịn không được hỏi: "Giang huynh làm sao vậy?"

Giang Sở Dung trầm mặc chốc lát, cắn cắn môi, ngược lại cũng không nói dối, thẳng thắn đáp: "Không có việc gì, ta chỉ cảm thấy dáng người của Túc huynh rất tốt, ta có chút hâm mộ."

Túc Tử Xuyên:?

Sau một hồi im lặng, Túc Tử Xuyên bật cười thật tươi.

Nhưng sau đó, Túc Tử Xuyên dường như cảm giác được gì đó.

Anh ta lặng lẽ nhìn về hướng mang đến cảm giác không ổn.

Quả nhiên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Văn Lăng ở cách đó không xa, mặt mày lạnh tanh như muốn kết băng, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.

Túc Tử Xuyên sửng sốt một chút, sau đó không khỏi nở nụ cười, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý xấu.

Thế là anh ta cười cười nhắc nhở Giang Sở Dung: "Vậy theo Giang huynh thì dáng người của ta đẹp hơn hay của Văn Lăng đẹp hơn?"

Khi Giang Sở Dung nghe thấy câu hỏi này của Túc Tử Xuyên, trái tim cậu đập lỡ một nhịp, cậu ý thức được một chuyện, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Văn Lăng.

Quả nhiên, nhoáng cái đã nhìn thấy Văn Lăng u ám đến mức sắp bạo tạc.

Giang Sở Dung:...

Biết là mỹ nhân hảo tâm nhắc nhở mình, nhưng Giang Sở Dung chỉ cảm thấy da đầu căng cứng.

Do dự một lúc, Giang Sở Dung bình tĩnh đứng dậy, nghiêng người đi về phía Văn Lăng, vừa dựa vào hắn vừa cười ngượng nghịu nói: "Nếu bảo ta chọn, thì ta muốn đổi thân thể với Túc huynh. Nhưng mà—"

"Đương nhiên ta vẫn thích dáng người của vị hôn phu ta nhất."

Lời vừa dứt, tiếng nước ào ào vang lên, một cánh tay hữu lực vươn ra, kéo Giang Sở Dung đến bên cạnh mình.

Văn Lăng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Giang Sở Dung, ôm chặt cậu vào lòng.

Khoảnh khắc ấy, Giang Sở Dung giống như nghe thấy tiếng lòng của Văn Lăng: Em đúng là làm ta mất mặt.

Giang Sở Dung:...

Ngược lại là Túc Tử Xuyên nhìn thấy biểu tình của hai người họ, anh ta chỉ mỉm cười, vươn tay ra cầm lấy ly rượu ở trong khay, chậm rãi nhấp một ngụm nói: "Tình cảm của hai người tốt thật, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta hâm mộ."

Tư thế uống rượu của Túc Tử Xuyên rất tao nhã đẹp mắt, hầu kết của anh ta trượt một cái, khuôn mặt nghiêng sang một bên, mái tóc đen che gần hết khuôn mặt xinh đẹp của anh ta, nhưng lại mang đến một cảm giác bí ẩn nửa kín nửa hở.

Giang Sở Dung vốn chỉ nghe thấy Túc Tử Xuyên nói chuyện nên liếc nhìn anh ta, kết quả thiếu chút nữa đã nhìn đến ngây người.

Vẫn là Túc Tử Xuyên tự mình ý thức được gì đó, anh ta đặt ly rượu xuống, có chút bất đắc dĩ nói với Văn Lăng: "Chỉ là Giang huynh bị động chịu ảnh hưởng của công pháp ta tu luyện mà thôi, xin Văn huynh và Giang huynh đừng trách."

Vẻ mặt Văn Lăng lạnh nhạt, cũng không có ý trách móc Túc Tử Xuyên, hắn chỉ nói: "Em ấy vẫn luôn như vậy, nhìn thấy người đẹp liền bước đi không nổi. Ta không có ý trách Túc huynh, Túc huynh đừng tự trách mình."

Giang Sở Dung bị ám chỉ:...

Ngay lập tức, Giang Sở Dung im hơi lặng tiếng vận chuyển Vô Vọng Kiếm Quyết, giữ cho đầu óc mình tỉnh táo, tạm thời chống lại ảnh hưởng bị động của công pháp Túc Tử Xuyên tu luyện đối với mình.

Lần này, cậu cảm thấy tốt hơn nhiều.

Nhưng dường như Túc Tử Xuyên vẫn cố gắng tránh bị nghi ngờ, về sau anh ta liên tục tránh xa hai người họ, sau đó khi canh hạnh nhân được đưa đến, anh ta uống nửa bát, sau đó khoác áo lên, lấy cớ có việc phải làm từ biệt hai người.

Giang Sở Dung biết Túc Tử Xuyên làm vậy là vì muốn tránh hiềm nghi, nhưng càng như vậy lại càng thấy ngượng ngùng, nhưng Văn Lăng còn ở đây, cậu cũng không tiện gọi người lại.

Sau khi Túc Tử Xuyên rời đi, giây tiếp theo, nước liền bắn tung tóe cả lên, Giang Sở Dung bị Văn Lăng mặt mày lạnh tanh đè lên thành bể.

Lưng của Giang Sở Dung va vào thành bể hơi đau, cậu rên lên một tiếng, vốn muốn chống cự, nhưng khi cậu bắt gặp ánh mắt kiềm nén tức giận và bất mãn của Văn Lăng, cậu liền xìu xuống.

Do dự một giây, Giang Sở Dung chột dạ nói: "Kỳ thật ta cũng đâu muốn như vậy đâu, thật sự là mất mặt quá mà, cũng mạo phạm người ta quá rồi."

"Nhưng thật sự rất kỳ quái, mỗi lần ta nhìn thấy Túc huynh, ta đều cảm thấy rất thân thiết, rất quý mến. Tựa như lúc còn rất nhỏ bọn ta đã gặp nhau rồi vậy... Ta nhịn không được liền nhìn nhiều thêm vài lần."

Văn Lăng nhíu mày trầm giọng nói: "Lúc trước em là Ngưng Thần hậu kỳ không thể cưỡng lại ảnh hưởng của công pháp anh ta, ta có thể hiểu được. Nhưng bây giờ em đã là Pháp Tướng trung kỳ rồi, sao còn như vậy?"

Chỉ thiếu điều là chưa nói toạc ra, em thật háo sắc.

Giang Sở Dung càng thêm xấu hổ: "Ta thật sự không cố ý mà, ta thật tình không biết xảy ra chuyện gì..."

"Ầy da, hay là chàng phạt ta đi..."

Vừa nói, Giang Sở Dung vừa cụp mi xuống, một bộ buồn bã ỉu xìu tình nguyện chịu phạt.

Văn Lăng nhìn dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của Giang Sở Dung, hắn rơi vào trầm mặc.

Một lúc sau, hắn vươn tay vuốt ve gò má trắng nõn mềm mại của Giang Sở Dung, nhéo một cái.

Giang Sở Dung bị véo đau, nhưng cậu không dám hé răng nói gì.

Văn Lăng véo má xong, liền cúi đầu sáp tới cắn lên đôi môi mỏng hồng hào của Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ run, có chút sợ hãi chờ đợi giông tố ập đến.

Kết quả Văn Lăng chỉ cắn cậu một cái như vậy, liền không cắn nữa.

Xong rồi sao?

Giang Sở Dung giật mình, đầu tiên cậu lặng lẽ mở một mắt ra, ngước nhìn Văn Lăng ở trước mặt.

Rồi đột nhiên cậu nhìn thấy những giọt nước chảy dọc xuống chiếc cổ trắng nõn thon dài của Văn Lăng, đọng lại trên yết hầu và xương quai xanh của hắn.

Gợi cảm chết đi được.

Phía trên là gương mặt tuấn mỹ không chút biểu cảm của Văn Lăng, mày kiếm khẽ nhướng, môi mỏng hơi mím lại, nhưng cũng không có vẻ gì là quá tức giận.

Mà lúc này, mái tóc đen của hắn ướt sũng, rơi loạn ở một bên sườn mặt và bả vai, không hiểu sao lại khiến hắn tăng thêm một chút cuồng dã phóng túng.

Giang Sở Dung nhìn nhìn, vành tai bất giác ửng hồng, sau đó cậu nhỏ giọng nói: "Ta nghĩ kỹ rồi, nếu nghiêm túc nhìn, ta vẫn thích khuôn mặt của chàng hơn."

Và thân thể nữa...

Văn Lăng nghe vậy khẽ nhướng mày, tiến lại gần hơn: "Ồ? Em thích chỗ nào của ta?"

Giang Sở Dung do dự một lúc, cậu liếc nhìn xung quanh thấy không có ai qua đây, liền mạnh dạn sáp tới hôn nhẹ lên hầu kết của Văn Lăng.

Sau đó còn khẽ cắn một cái.

Văn Lăng: "Hừm ——"

Một cảm giác ngứa ran như điện giật ập đến, cả người Văn Lăng sắp không ổn rồi.

Nhưng cố tình lúc này Giang Sở Dung còn cười nói: "Thích nhất là chỗ này, đáng yêu lắm."

Sau một khoảng lặng ngắn.

Văn Lăng cúi đầu, nhìn thật sâu vào mắt Giang Sở Dung, sau đó hắn vươn hai tay ra, đem Giang Sở Dung siết chặt vào lòng, ôm cậu thật chặt.

Cơ thể của Giang Sở Dung bị nhấc lên khỏi mặt đất, cậu theo bản năng kêu lên một tiếng, nhưng Văn Lăng đã cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng đỏ mọng ẩm ướt của cậu một cách mãnh liệt.

Bởi vì bị Văn Lăng ôm lên, trọng tâm của Giang Sở Dung không ổn định, cậu bị hôn đến lắc lư qua lại, cho dù là người tu tiên thì vẫn theo bản năng sợ mình sẽ ngã xuống.

Cuối cùng, cậu chỉ có thể duỗi hai cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, ôm chặt lấy cổ Văn Lăng như cầu cứu.

Hành động này càng khiến Văn Lăng hài lòng, hắn càng hôn mạnh và cuồng nhiệt hơn.

Sau khi nụ hôn kết thúc, cả hai người đều thở dồn dập.

Lúc này Giang Sở Dung tựa vào lồ.ng ngực Văn Lăng, hai gò má ửng đỏ, đuôi mắt phiếm hồng mê người, hàng mi dài ướt át khẽ run lên theo nhịp thở.

Văn Lăng vừa thở dốc vừa đưa tay ra, chậm rãi vén mái tóc ẩm ướt có chút xõa xuống bên tai của Giang Sở Dung ra sau đầu.

Sau đó hắn chăm chú nhìn cậu một lúc, rồi lại nhẹ nhàng hôn tiếp.

Giang Sở Dung:...

Một giờ sau, Giang Sở Dung chìm nửa người trong nước, trên đôi gò má ửng hồng hiện lên một tia thỏa mãn, khóe môi hơi cong lên, lười biếng nằm trong lòng Văn Lăng.

Giang Sở Dung vừa vươn những đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của mình ra như có như không gãi nhẹ sườn mặt và cằm của Văn Lăng, vừa nói một cách khó hiểu: "Chàng lĩnh ngộ được Bảo tượng Tăng Trưởng Thiên Vương phương Nam nhưng lại không thăng cấp sao? Kỳ lạ ghê."

Văn Lăng nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay thác loạn của Giang Sở Dung, thản nhiên nói: "Trí Tuệ Kiếm quang minh lỗi lạc, có phần bài xích công pháp Ma đạo của ta, nhưng nó có hiệu quả trong việc áp chế hạt giống Thiên Ma Tâm."

Hơn nữa, quan trọng nhất là tính chất của Trí Tuệ Kiếm và Vô Vọng Kiếm rất ăn khớp với nhau, cho nên vị kia ở Vô Vọng Kiếm Phái cách xa nơi này cũng sẽ nhận được cơ duyên lớn, mấy ngày nữa là có thể tiến lên cảnh giới Khuy Thiên hậu kỳ.

So với việc hắn ở đây tiến lên hai cấp thì hiệu quả hơn nhiều.

Khi Giang Sở Dung nghe Văn Lăng nói như vậy, cậu hơi bất ngờ, sau đó cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu lại chợt mỉm cười nói: "Không sao, bây giờ ta cũng là người có chống lưng rồi. Sau này ta che chở cho chàng. "

Văn Lăng nghe vậy, vô thức liếc nhìn Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung hai mắt sáng ngời nhìn hắn.

Văn Lăng lặng im một lát, hiếm khi nở nụ cười nói: "Được. Em che chở cho ta."

Nhìn thấy nụ cười nở trên môi Văn Lăng, Giang Sở Dung cũng vui vẻ theo, lúc này cậu bưng lấy khuôn mặt anh tuấn của Văn Lăng, hôn một cái thật mạnh lên khóe môi vẫn còn đọng lại ý cười của hắn.

Văn Lăng:?

"Em lại quậy gì đó?" Văn Lăng có chút bất đắc dĩ.

Giang Sở Dung bưng má, cười hì hì nhìn Văn Lăng: "Chàng cười lên trông rất đẹp, ta muốn chàng cười nhiều hơn nữa."

Văn Lăng mặc dù bất đắc dĩ, nhưng cũng vô thức cười một tiếng rất đạm rất nhạt với cậu.

Giang Sở Dung càng thêm hạnh phúc, lúc này cậu vừa ôm, vừa hôn vừa làm nũng với Văn Lăng, ước gì cả người mình có thể dính chặt lấy Văn Lăng, muốn nhìn thấy chàng ấy cười nhiều hơn.

Văn Lăng bị Giang Sở Dung chọc ghẹo đến có chút cam chịu, nhưng trái tim hắn lại ấm áp hơn bao giờ hết.

Cũng không biết vì sao, lúc này nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Giang Sở Dung, hắn lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện cực kỳ sát phong cảnh.

Một chuyện, khiến ý cười trên khóe môi hắn phai dần.

Một lúc sau, Văn Lăng cụp mắt xuống, bình tĩnh đưa tay vén tóc một bên tai của Giang Sở Dung, nói: "Em thích người đẹp như vậy, nếu có một ngày em phát hiện ta lừa dối em rất nhiều chuyện, em sẽ còn vì gương mặt này mà thích ta không?"

Tim của Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, động tác thân mật ngừng lại, sau đó cậu im lặng nhướng hàng mi dài nhìn Văn Lăng.

Văn Lăng cũng nhìn cậu.

Bốn mắt nhìn nhau, Giang Sở Dung chợt buồn bã nói: "Khi một người đàn ông hỏi bạn rằng bạn có thể tha thứ cho anh ta nếu như anh ta phạm lỗi hay không, thì chứng tỏ anh ta đã phạm lỗi đó rồi."

"Nói đi, chàng đã làm sai chuyện gì?"

(Mợ nó, chân lý trong tình yêu đó!:))))

Văn Lăng sững sờ, ngạc nhiên trước sự nhạy bén của Giang Sở Dung lúc này.

Nhưng trầm mặc một hồi, Văn Lăng bất đắc dĩ lắc đầu: "Bây giờ vẫn còn chưa nói được."

Giang Sở Dung cau mày, hỏi lại: "Thế đó là loại chuyện gì? Cho dù chàng không nói cho ta biết chi tiết, nhưng chàng có thể nói đại khái cho ta biết cũng được mà."

Văn Lăng trầm mặc chốc lát, vẻ mặt phức tạp nói: "Khó nói lắm."

Giang Sở Dung:???

Thật lâu sau, Giang Sở Dung nghi hoặc hỏi: "Chuyện gì mà đến chàng cũng cảm thấy khó nói? Chẳng lẽ chàng đã lập gia đình rồi? Có vợ có con hết rồi?"

———–

Tác giả

– Văn Lăng: Chính là... Có lẽ sau này chồng của em sẽ thay đổi một tài khoản khác.

– Giang Sở Dung: Thì cũng đâu phải chuyện gì to tát đâu.

– Văn Lăng: Tài khoản đó chính là đại sư huynh.

– Giang Sở Dung: What???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.