Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 88: (Thượng): Khi Nào Thì Chúng Ta Chính Thức Song Tu Á?



Văn Lăng nhất thời không nói nên lời.

Ngay sau đó hắn giơ tay lên, búng một cái thật mạnh vào trán Giang Sở Dung: "Từ khi ta ra khỏi núi Vô Vọng thì vẫn luôn ở bên em. Ở đâu ra vợ con chứ?"

Văn Lăng ra tay rất nặng, tức thì để lại một vết đỏ trên vầng trán nhẵn mịn của Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung bị búng đau, cậu lập tức bụm trán, tức giận nói: "Ai biết được chàng? Tu chân giới có nhiều tu sĩ có hóa thân như vậy, lỡ như chàng còn có hóa thân giấu ta lén lút làm gì khác bên ngoài thì sao?"

Câu sau cùng của Giang Sở Dung vốn chỉ muốn già mồm át lẽ phải, nhưng cậu không ngờ Văn Lăng nghe xong liền im bặt, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc lạ kỳ.

Giang Sở Dung thấy vậy không khỏi sửng sốt, lòng cảm thấy không ổn, cậu mở to mắt nói: "Không thể nào, chàng thật sự có hóa thân ở bên ngoài sao?"

Giang Sở Dung đã đoán ra được điều này rồi, Văn Lăng trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng khẽ gật đầu thừa nhận.

Nhìn vẻ mặt của Văn Lăng lúc này, trái tim Giang Sở Dung không hiểu sao lại chùng xuống.

Thảo nào, thảo nào vòng bạn bè của Văn Lăng lại rộng khắp như vậy. Bảy tuổi có thể kết bái với ​​Thần Vương Tần Đô, hiện tại lại có mối quan hệ thân thiết với người đứng thứ hai của Yêu tộc. Khi đó cậu chỉ cho rằng Văn Lăng là Thiên Ma, trời sinh thông minh, mọi người cũng vì thân phận Thiên Ma mà coi trọng Văn Lăng.

Bây giờ xem ra, hoàn toàn không phải như vậy.

Khi Văn Lăng nhìn thấy sắc mặt của Giang Sở Dung thay đổi như thế, hắn biết có gì đó không ổn.

Lúc này, hắn hít sâu một hơi, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai của Giang Sở Dung, bấy giờ hắn nhìn thật sâu vào đôi mắt đầy nghi ngờ của Giang Sở Dung với vẻ mặt nghiêm túc.

"Ta thừa nhận, ta đã giấu em chuyện này. Nhưng ta có thể thề, về mặt tình cảm ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em. Ta không có vợ, không có tình nhân, cũng không có con."

Giang Sở Dung hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt Văn Lăng nghiêm túc đến vậy, trái tim cậu đập dồn dập trong giây lát, sau đó cậu liền mềm lòng.

Nhưng ngoài mặt cậu vẫn rất bình tĩnh, liếc nhìn Văn Lăng một cái, nói: "Được thôi, vậy chàng lập lời thề Ma Thánh Huyết Thệ đi."

Văn Lăng sững sờ, nhưng sau khi nhìn kỹ vẻ mặt của Giang Sở Dung, hắn biết Giang Sở Dung hiện tại không còn nghi ngờ và tức giận đến vậy nữa.

Nghĩ một hồi, hắn cười nói: "Được, em nói đi, muốn ta thề thế nào?"

Giang Sở Dung thản nhiên nói: "Ta muốn chàng thề, một khi chàng ở sau lưng ta phát sinh quan hệ nam nam hay nam nữ, bất kể là quá khứ, hiện tại hay tương lai, từ thời khắc phát sinh chuyện đó cho đến lúc cuối đời chàng sẽ không cứng lên được."

Văn Lăng:................

Nhìn thấy biểu cảm khác lạ của Văn Lăng, Giang Sở Dung lập tức không vui nói: "Sao nào? Chàng không dám sao?"

Văn Lăng im lặng một lúc, hắn khẽ cười.

Nhưng rất nhanh, Văn Lăng dần khôi phục lại vẻ nghiêm túc, sau đó, hắn nhìn thật sâu vào mắt Giang Sở Dung ở trước mặt, chỉ tay lên trời ​​thề: "Ta thề, một khi Văn Lăng ta dám làm chuyện có lỗi với Giang Sở Dung, cả đời này của ta cầu mà không được, sống không bằng chết."

Giang Sở Dung vốn còn khó chịu vì biểu hiện khác lạ của Văn Lăng mới nãy, cảm thấy ngay cả việc này mà Văn Lăng cũng không muốn đồng ý thì chắc chắn là có vấn đề.

Nhưng lúc này khi nghe thấy Văn Lăng lập lời thề độc, cậu lại thoáng im lặng.

Một hồi lâu sau, Giang Sở Dung mới cúi đầu, rũ mắt nhẹ giọng nói: "Sao chàng lại lập lời thề độc như vậy?"

Văn Lăng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Giang Sở Dung lộ ra chút day dứt, hắn khẽ mỉm cười, vươn tay nhẹ nắm lấy tay Giang Sở Dung, chỉ hỏi: "Nhưng làm vậy thì em có thể yên tâm rồi phải không?"

Giang Sở Dung im lặng một lúc, rồi mới khẽ gật đầu với biên độ cực nhỏ.

Nói thật, vào khoảnh khắc mà Văn Lăng lập lời thề độc, mặc dù trong lòng cậu thật sự rất kinh ngạc và cũng có chút áy náy, nhưng không hiểu sao cậu lại thật sự nhẹ nhõm thở phào một hơi, bình ổn lại trái tim...

Bởi vì cậu biết, nếu không phải Văn Lăng thật sự đối với cậu toàn tâm toàn ý, thì chàng ấy sẽ không dám thề như vậy.

Văn Lăng thật sự rất thích cậu đó...

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Sở Dung cảm thấy vừa chua vừa ngọt, thậm chí còn cảm thấy cho dù Văn Lăng có lừa dối mình đi nữa cũng không quan trọng lắm.

Văn Lăng từ trên cao chăm chú nhìn vẻ mặt tinh tế của Giang Sở Dung, hắn biết Giang Sở Dung vì để ý tới mình nên mới giận dỗi như vậy, lòng hắn ấm lên, thế là hắn cụp mắt xuống, thấp giọng nói: "Em không cần cảm thấy áp lực. Ta thề như vậy, chỉ vì không muốn em hiểu lầm ta thôi. Có những chuyện giấu em là vì hiện tại thật sự không tiện nói ra, không phải là ta không muốn nói."

Giang Sở Dung lại gật gật đầu, sau đó nghiêng người vùi đầu vào ngực Văn Lăng, cọ tới cọ lui.

Văn Lăng rất tự nhiên ôm lấy cậu.

Giang Sở Dung vô cùng an tâm dựa vào lồng ngực Văn Lăng một hồi, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cậu ngẩng đầu hỏi: "Có nguy hiểm không?"

Văn Lăng:?

Giang Sở Dung lại hỏi: "Chuyện chàng giấu ta, có nguy hiểm không?"

Văn Lăng ngẩn ra một lúc, không trực tiếp trả lời, mà lại nói: "Nếu ta có thể lấy được đại cơ duyên của Ma tộc trong Cấm địa Thần Ma, thì chuyện đó sẽ thuận buồm xuôi gió."

Còn về phần không thành công sẽ như thế nào thì hắn không có nói.

Giang Sở Dung cũng đoán được đại khái.

Cậu cảm thấy hơn phân nửa là Văn Lăng vẫn muốn làm Ma Tôn.

Nhưng lúc này Giang Sở Dung cũng không nói gì, cậu chỉ cười nói: "Vậy thì được, dù sao đến lúc đó ta cũng sẽ đi, chúng ta cùng đi đi. Có ta giúp chàng, ta may mắn như vậy, biết đâu chàng có thể lấy được thì sao?"

Văn Lăng: "Được, đều nghe theo em."

Giang Sở Dung tim đập thình thịch: "Đều nghe theo ta sao?"

Văn Lăng cụp mắt nhìn Giang Sở Dung, cười nói: "Nhược điểm của ta đều bị em nắm hết rồi, đương nhiên sau này ta phải nhường nhịn em một chút. Vậy nên sau này, miễn là không phải chuyện liên quan đến nguyên tắc, ta đều sẽ nghe theo em."

Lần này khi cười, khóe môi của Văn Lăng hơi cong, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nhướng lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn toát ra một vẻ quyến rũ khó mà diễn tả, khiến cho lòng dạ của Giang Sở Dung ngứa ngáy cả lên.

Nụ cười trên môi Giang Sở Dung vô thức sâu hơn, sau đó cậu nhẹ giọng nói: "Chàng lại dụ dỗ ta."

Bấy giờ đến lượt Văn Lăng sửng sốt.

Nhưng giây tiếp theo, hắn không còn quan tâm đến bất kỳ nghi hoặc nào nữa, bởi vì Giang Sở Dung đã vòng tay qua cổ hắn, lại ôm hắn và hôn hắn lần nữa.

Hàng mi dài của Văn Lăng khẽ run lên, sau đó hắn nhắm mắt hôn đáp lại...

Tiếng nước trong suối nước nóng chảy róc rách.

Cả đêm cũng không dừng.

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ khắc hoa chiếu vào, rất dịu dàng ấm áp.

Giang Sở Dung chỉ mặc một bộ đồ lót màu trắng, mái tóc đen xõa ngang lưng, cậu nửa quỳ trên chiếc giường mềm mại với đôi chân trần.

Lúc này cậu đang vén mái tóc lên, cầm gương đồng soi chiếc cổ trắng nõn và vành tai của mình.

Một vài vết đỏ tươi rất rõ ràng được phản chiếu trong gương đồng.

Soi gương một lúc, Giang Sở Dung nhíu mày, định kéo cổ áo lên để che lại nhưng lại phát hiện vị trí quá cao nên không che được.

Dùng ngón tay chà xát thì không có tác dụng mà còn thấy rõ hơn.

Giang Sở Dung có chút tức giận, lúc này cậu ném chiếc gương đồng sang một bên, trầm giọng nói với ra bên ngoài: "Văn Lăng, chàng xem chuyện tốt chàng làm nè."

Văn Lăng đột nhiên bị mắng, có chút không hiểu, một lúc sau hắn mới đi vào, hỏi: "Làm sao vậy?"

Giang Sở Dung không nói câu nào, cậu vén mái tóc để lộ ra gáy và đôi tai trắng trẻo của mình cho Văn Lăng tự xem.

Văn Lăng nhìn thấy trên làn da trắng như tuyết có những vết đỏ như hoa đào, trầm mặc một lát, hắn nói: "Đã đến lúc em phải rèn luyện thân thể rồi, bây giờ em đã là Pháp Tướng trung kỳ, mấy vết bầm nhỏ như vậy lại có thể lưu lại cả đêm, thực sự là cơ thể quá yếu rồi. Nếu để kẻ thù biết em yếu ớt như vậy, em sẽ gặp nguy hiểm."

Giang Sở Dung tức giận hất tung mái tóc, ngẩng đầu nói: "Rõ ràng là do chàng hôn, ta đang trách chàng chuyện này, vậy mà chàng còn dám trách ta lười biếng?"

Văn Lăng ngẩn ra.

Sau đó, hắn bất đắc dĩ mà thành khẩn nói: "Lần này là do ta sơ suất, ta xin lỗi em, nhưng——"

Giang Sở Dung bĩu môi: "Nhưng cái gì?"

"Nhưng em thật sự phải rèn luyện thân thể."

Gương mặt xinh đẹp của Giang Sở Dung suy sụp, hầm hầm hừ hừ.

Văn Lăng lại còn tiếp tục nghiêm túc nói: "Ví dụ như trong trận chiến với Khổng Phạn Thánh ngày hôm qua, em cũng thấy khả năng phòng ngự của bản thể khổng tước của ông ta mạnh đến mức nào. Ta và Túc Tử Xuyên chỉ có thể làm ông ta bị thương một chút. Tối qua là em may mắn đánh lén thành công, nhưng nếu để ông ta biết cơ thể của em yếu ớt như vậy, ông ta nhất định sẽ không cho em cơ hội dùng Nhãn Thần đánh lén ông ta nữa, đã hiểu chưa?"

Giang Sở Dung:...

Nửa ngày sau, Giang Sở Dung cụp mi mắt, lặng lẽ quay đầu đi, không nhìn Văn Lăng nữa.

Những gì Văn Lăng nói rất đúng.

Nhưng lúc này cậu vẫn mất hứng.

Nhìn thấy dáng vẻ giận dỗi của Giang Sở Dung, Văn Lăng cảm thấy cậu vừa tội nghiệp vừa đáng yêu, nghĩ rồi nghĩ, hắn liền ngồi xuống bên cạnh Giang Sở Dung, dỗ dành: "Ta không nên nói chuyện này với em vào lúc này, em đừng giận nữa."

Giang Sở Dung nhướng mi, liếc Văn Lăng một cái.

Văn Lăng nhìn thấy ánh mắt này, hắn suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nếu em thấy ta xin lỗi không đủ chân thành, em có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào cũng được, chỉ cần ta làm được, ta sẽ làm."

Nghe vậy, Giang Sở Dung chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt.

Một lát sau, cậu chuyển dời ánh mắt, nói: "Vậy được, ta có một yêu cầu."

Văn Lăng không ngờ Giang Sở Dung lại nghĩ ra yêu cầu nhanh đến vậy, hắn không khỏi lấy làm bất ngờ, nhưng vẫn hỏi: "Yêu cầu gì?"

Giang Sở Dung khẽ đảo đôi mắt đen láy của mình, mỉm cười rạng rỡ nhìn Văn Lăng, không chút e dè hỏi thẳng: "Khi nào thì chúng ta chính thức song tu á?"

Văn Lăng:...

Một lúc sau, Văn Lăng cau mày nói: "Tại sao trong đầu em chỉ toàn mấy chuyện này không vậy?"

Giang Sở Dung không phục: "Vậy chàng có đồng ý hay không?"

Còn không phải vì thấy bộ dạng này của chàng sợ chàng không được sao?

Về phần được hay không được thì phải thử mới biết, đây là vấn đề liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của cậu đó.

Nếu thực sự có vấn đề, vậy thì phải điều trị sớm.

(Cho những ai chưa biết thì VL chưa từng cho vợ chạm vào chỗ ấy của mình nhé:)))))

Tất nhiên, những lời này Giang Sở Dung sẽ không bao giờ nói ra trước mặt Văn Lăng.

Văn Lăng càng bất lực với tâm lý thay đổi xoành xoạch của Giang Sở Dung: "Rõ ràng vừa nãy em còn chê ta để lại dấu vết trên người em, mà bây giờ lại—"

Giang Sở Dung đột nhiên đưa tay nắm lấy ống tay áo của Văn Lăng, lắc lắc: "Về sau ta sẽ chăm chỉ rèn luyện thân thể."

Một lát sau, hắn nhướng mày: "Thật sao?"

Giang Sở Dung nghiêm túc gật đầu.

Ánh mắt Văn Lăng khẽ động: "Vậy được."

Giang Sở Dung bất ngờ: "Thật sao?"

Văn Lăng liếc nhìn Giang Sở Dung: "Ta chỉ lo ảnh hưởng của hạt giống Thiên Ma Tâm vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn, cơ thể của em lại không rèn luyện tốt, đến lúc song tu xảy ra sai sót thì thật không hay. Nhưng nếu em đã nói như vậy, chúng ta làm một cái thỏa thuận đi?"

Giang Sở Dung bất mãn: "Chàng còn muốn thỏa thuận gì nữa?"

Văn Lăng nghiêm túc nói: "Khi em tu được kim thân nhất trọng, đao thương bất nhập. Bất luận vấn đề của hạt giống Thiên Ma Tâm có giải quyết được hay không, ta vẫn sẽ đáp ứng em."

Giang Sở Dung không hài lòng lẩm bẩm: "Nghe giống như treo củ cải trước mặt con lừa vậy."

Văn Lăng: "Ta có thể lập lời thề Ma Thánh Huyết Thệ."

Đầu Giang Sở Dung "Đinh" một tiếng, lập tức vui vẻ: "Thật sao?"

Văn Lăng: "Thật."

Giang Sở Dung mỉm cười, sau đó lại nói: "Không cần chàng phải thề. Chàng nói đúng, ta thực sự cần phải rèn luyện cơ thể."

"Như vầy đi, thừa dịp mấy ngày này ta rèn luyện thân thể, chàng đi gặp Quỷ lão tiền bối áp chế hạt giống Thiên Ma Tâm, có được không?"

Văn Lăng không ngờ Giang Sở Dung lại đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, nhất thời vẻ mặt của hắn có chút khó hiểu.

Không phải là hắn chưa từng thấy người háo sắc, nhưng bộ dạng của Giang Sở Dung thế này, trông không giống một người háo sắc chút nào, ngược lại còn rất lý trí tỉnh táo.

Vậy thì tại sao Giang Sở Dung... lại quan tâm đến vấn đề đó như vậy?

Văn Lăng không hiểu ra sao, ánh mắt càng thêm vài phần dò xét.

Giang Sở Dung thấy Văn Lăng nhìn mình như vậy cũng không nóng vội, cậu có rất nhiều cách khiến cho Văn Lăng không nghĩ đến chuyện này nữa.

Cậu lại kéo kéo ống tay áo của Văn Lăng nói: "Ta phải xuống giường rồi, Văn Lăng giúp ta thay quần áo nhé."

Vừa nói, cậu vừa cười tủm tỉm bổ sung thêm một câu: "Chàng có ánh mắt tinh tường, ta thích chàng chọn quần áo cho ta."

Trong lòng Văn Lăng khẽ động, quả nhiên, hắn không còn truy cứu chi tiết của chuyện tế nhị trước đó nữa, mà đáp "Ừm" một tiếng, đứng dậy đi chọn quần áo cho Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung tránh được một lần truy hỏi, cậu thở phào một hơi, nhưng lại nghĩ tới việc rèn luyện thân thể sau này, cậu lại có chút sầu lo.

Nhưng sau khi nghĩ lại, Giang Sở Dung quyết định, cậu phải đấu tranh cho cuộc sống hạnh phúc của chính mình!

Lúc này, ngay khi Giang Sở Dung thay xong quần áo, liền có bé cà rốt tinh đến mời hai người đi dùng bữa sáng.

Giang Sở Dung nghe thấy liền mỉm cười, đáp một tiếng "Đúng lúc thiệt", rồi thưởng cho cà rốt tinh một viên linh ngọc, "Nói với Túc huynh và Quỷ lão tiền bối, bọn ta sẽ đến ngay."

Cà rốt tinh vui lắm, nó ôm lấy viên linh ngọc lạch bạch chạy đi.

Vừa lúc Văn Lăng cài chiếc túi thơm món trang sức cuối cùng lên eo Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung quay đầu lại, cúi đầu nhìn túi thơm, có chút hiếu kỳ: "Sao chàng còn mang theo cái này thế?"

Văn Lăng: "Tiện tay mà thôi."

Giang Sở Dung luôn cảm thấy chuyện này không hề tiện tay chút nào, nhưng cũng chỉ là một chiếc túi thơm đơn giản, Văn Lăng lại không tổn thương cậu, cậu cũng không hỏi thêm nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.