Cuối cùng Túc Tử Xuyên vẫn lấy ra dao găm rồi đưa cho Giang Sở Dung thử.
Giang Sở Dung cầm con dao găm sáng loáng trong tay, kéo một sợi tóc đặt nó lên trên lưỡi dao sắc bén, rồi thổi nhẹ một cái——
Sợi tóc đen bóng bị cắt làm hai.
"Dao tốt!" Giang Sở Dung khen ngợi.
Túc Tử Xuyên mỉm cười: "Nếu Giang huynh thích thì lát nữa thành công hãy giữ nó lại làm kỷ niệm."
Giang Sở Dung không từ chối, trước tiên đưa con dao găm lại cho Túc Tử Xuyên: "Vậy thì Túc huynh giữ nó giúp ta nhé."
Túc Tử Xuyên mỉm cười, nhận lấy dao găm: "Được."
Sau khi hai người tán gẫu, bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều, tiếp theo họ tiến đến khâu dung hợp kiếm cốt.
Trò chuyện hai câu với Giang Sở Dung xong, lòng tin của Túc Tử Xuyên đối với việc Giang Sở Dung dung hợp được kiếm cốt tăng lên một cách khó hiểu.
Lúc này anh ta giơ tay lên phất nhẹ một cái, bốn tấm rèm che cách đó không xa lần lượt mở ra, xuất hiện một hồ nước bốc hơi lạnh lẽo chứa đầy băng vụn.
Anh ta yêu cầu Giang Sở Dung cởi y phục, chỉ mặc độc một chiếc quần rồi ngồi vào trong đó.
Giang Sở Dung đã nghe Túc Tử Xuyên nói qua phân đoạn này ——Lần đầu tiên kiếm cốt dung nhập vào cơ thể, nó sẽ tỏa ra nhiệt độ cực kỳ cao, cơn đau như bị lửa đốt rất dễ khiến tu sĩ mất đi lý trí. Tốt hơn hết là nên ngồi trong nước đá để hạ nhiệt.
Bởi vậy, mặc dù Giang Sở Dung cảm thấy ê răng khi nhìn thấy hồ nước đá bốc hơi lạnh này, nhưng cậu vẫn mặt mày bình tĩnh chậm rãi bước vào.
Lách cách ——
Vụn băng va vào nhau tạo nên một âm thanh vui tai.
Giang Sở Dung chìm vào trong hồ nước đá, cái lạnh đột ngột thấm vào da thịt, cậu bất giác hít vào một ngụm khí lạnh.
Nhưng rất nhanh, cậu ép buộc mình phải giữ vững tinh thần, khoanh chân ngồi xuống.
Thấy vậy, trong lòng Túc Tử Xuyên tỏ ý khen ngợi, anh ta nói: "Giang huynh thả lỏng đi, ta sẽ thử đem kiếm cốt dung nhập vào cơ thể ngươi."
Hiện tại Giang Sở Dung đã điều chỉnh xong.
Lúc này, cậu nhắm mắt ngồi ở giữa hồ nước đá, lông mi thật dài bất động, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nói: "Túc huynh làm đi."
Túc Tử Xuyên không nhiều lời nữa, anh ta lấy hộp đựng kiếm cốt ra.
Sau khi lấy khúc kiếm cốt trong như ngọc ra, Túc Tử Xuyên dùng linh lực điều khiển kiếm cốt, giơ tay nhắm ngay vào lồ.ng ngực của Giang Sở Dung chưởng mạnh một cái——
Kiếm cốt hóa thành một luồng sáng, đâm thẳng vào lồ.ng ngực trắng nõn của Giang Sở Dung với tốc độ cực nhanh.
Không có một chút rào cản nào trong quá trình này!
Túc Tử Xuyên lấy làm vui mừng——Quả nhiên Giang Sở Dung có thiên phú phi phàm, bước đầu tiên đã thành công rồi!
Trước đó, khi Yêu Tôn, anh ta và cả Quỷ lão thử dung hợp kiếm cốt, bọn họ đều thất bại ngay bước đầu tiên, kiếm cốt hóa thành một luồng sáng đâm vào ngực bọn họ rồi lại biến trở về thực thể rơi xuống.
Anh ta đã nhiều lần mạnh tay gia tăng linh lực, nhưng kết quả cuối cùng cũng chỉ khiến cho lồ.ng ngực bầm tím. Có một lần, Túc Tử Xuyên bị kiếm cốt đâm cho bay thẳng ra ngoài, phun ra máu.
Giờ đây, bước đầu tiên của Giang Sở Dung đã diễn ra suôn sẻ, điều này đã mang đến cho Túc Tử Xuyên niềm tin rất lớn.
Nhưng lúc này anh ta cũng không dám khen ngợi, chỉ lập tức nhắc nhở Giang Sở Dung: "Giang huynh mau ngâm toàn thân vào trong nước đá, tập trung dung hợp kiếm cốt. Nếu trong quá trình xảy ra một chút sai sót nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng đến tu vi của ngươi."
Mặc dù Giang Sở Dung đã nhắm mắt, nhưng sau khi nghe những lời này của Túc Tử Xuyên, cậu liền lập tức ngâm mình vào trong nước đá, sau đó dốc hết sức dung hợp kiếm cốt...
Lúc đầu mọi chuyện cũng thuận lợi, kiếm cốt dường như rất thân thiết với cậu, không tốn bao nhiêu sức lực đã sinh ra cộng hưởng kiếm ý với cậu.
Nhưng dần dà, Giang Sở Dung bắt đầu cảm thấy đau đớn.
Bởi vì sau khi kiếm cốt chọn cậu, nó liền bắt đầu ngang ngược phát tán ra kiếm khí thuần dương cực nóng để cải tạo cơ thể cậu!
Tẩy kinh phạt tủy, chính thức bắt đầu.
Kiếm khí nóng rực nhanh chóng tràn ngập khắp nơi trong kinh mạch của Giang Sở Dung, tất cả những nơi không đáp ứng yêu cầu của kiếm cốt sẽ bị kiếm khí ra sức tôi luyện.
Lần trước khi Cố Minh Tiêu truyền linh lực cho Giang Sở Dung vẫn còn sót lại một chút vấn đề nhỏ, nhưng chúng đã được giải quyết nhanh chóng dưới sự mài giũa của kiếm khí này.
Nhưng cái giá phải trả cũng vô cùng đau đớn.
Lúc này, Giang Sở Dung chỉ cảm thấy toàn thân giống như bốc cháy, nhưng không phải là nguyên một ngọn lửa bùng cháy, mà là giống như có vô số mũi kim mỏng nóng đỏ đang điên cuồng đâm chọc kinh mạch của cậu, không chỉ đâm vào mà còn đào khoét một phen, cơn đau khiến cậu thở không ra hơi.
Làn da vốn trắng trẻo đẹp đẽ của cậu dưới sức nóng tàn nhẫn của kiếm khí thuần dương đã bị giày vò đến nỗi biến thành một màu đỏ gai mắt, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ...
Thậm chí đến cuối cùng, nơi làn da nóng bỏng của Giang Sở Dung chạm vào nước đá, nước đá bị nhiệt độ thiêu đốt biến thành hơi nước lập tức bốc hơi.
Hơi nóng và khí lạnh đan xen vào nhau, ẩn hiện trong đó là gương mặt đỏ bừng vặn vẹo vì cơn bỏng rát và đau đớn của Giang Sở Dung.
Cảnh tượng này cực kỳ quỷ dị.
Dù cho Giang Sở Dung đã cắn chặt răng nhưng máu vẫn rỉ ra từ khóe môi cậu.
Một vết thương cũ nho nhỏ trên môi cậu bị kiếm khí thuần dương làm rách toạc, bắt đầu chậm rãi chảy máu.
Và ngay sau đó, một số vết thương trên cơ thể Giang Sở Dung đã bị thương trong quá khứ cũng bắt đầu nứt ra và chảy máu liên tục.
Hơi nước bốc lên nghi ngút, cả người Giang Sở Dung chìm trong sương trắng, gần như nhấn chìm toàn bộ thân hình của cậu.
Một hồ nước đá rộng lớn cũng gần như sắp bị hòa tan đến nhiệt độ bình thường dưới nhiệt độ cao dữ dội này...
Lông mày của Giang Sở Dung nhíu chặt, đôi môi dính máu mím thành một đường, vẻ đau đớn trên mặt ngày càng lộ rõ.
Thấy tình hình không ổn, Túc Tử Xuyên lập tức đi sang phòng bên lấy một thùng băng lớn, "ào ào" đổ hết xuống vị trí Giang Sở Dung đang ngâm trong hồ nước.
Hết thùng này đến thùng khác.
Nhưng nó vẫn bị tan chảy với tốc độ đáng sợ bởi sức nóng tỏa ra từ cơ thể Giang Sở Dung.
Cuối cùng, cả một căn nhà băng được Túc Tử Xuyên chuẩn bị đã bị tan chảy hết!
Lúc này toàn bộ mật thất chìm trong hơi nước, nhiệt độ còn đang tăng lên!
Lòng Túc Tử Xuyên trầm xuống, dưới tình thế cấp bách, anh ta chỉ có thể liều mạng nhảy xuống hồ, toàn thân tỏa ra linh lực ngưng kết thành hàn băng hạ nhiệt cho Giang Sở Dung ——
Nhưng dần dà, bản thân Túc Tử Xuyên cũng toát mồ hôi đầm đìa, không chịu nổi nữa.
Công pháp mà anh ta tu luyện có thành phần mị thuật, thiên về âm, có phần tương khắc với kiếm khí thuần dương. Kiếm khí thuần dương trong kiếm cốt hình như rất mẫn cảm với linh lực của anh ta, lúc này nó thoáng phóng ra một luồng uy áp sắc bén xuyên qua cơ thể Giang Sở Dung bắn về phía anh ta, ý bảo anh ta cút xéo...
Mặc dù hiện tại Túc Tử Xuyên cao hơn Giang Sở Dung một cấp cảnh giới, nhưng anh ta vẫn không thể chịu nổi sự khiêu khích láo xược của kiếm cốt.
Mà kiếm cốt khiêu khích anh ta như vậy, đối với việc Giang Sở Dung dung hợp kiếm cốt cũng không có mấy lạc quan.
Túc Tử Xuyên không còn cách nào, đành phải đứng dậy rời khỏi hồ nước trước, do dự một chút, anh ta vội vàng truyền tin cho Quỷ lão bảo ông đến đây giúp đỡ.
Sau khi bước vào mật thất, ông trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy động tĩnh do Giang Sở Dung gây ra, nhưng ông không hỏi thêm gì liền bước xuống hồ ngay lập tức, vận dụng công pháp giúp Giang Sở Dung hạ nhiệt.
Bản thể của Quỷ lão tiền bối vốn là cây hòe chí âm, công pháp tu hành còn âm hơn cả Túc Tử Xuyên, nhưng tu vi của ông lại ở cảnh giới Khuy Thiên, điều khiển linh khí cũng giỏi hơn Túc Tử Xuyên.
Cho nên ông có thể tạm thời tránh khỏi cảm ứng của kiếm cốt, đồng thời hạ nhiệt độ trong nước.
Dần dà, hơi nóng bốc khói trong mật thất từ từ tản đi, nhiệt độ cũng bắt đầu ổn định trở lại...
Thấy vậy, Túc Tử Xuyên rốt cục cũng lặng lẽ thở phào một hơi, ngay cả bản thân vẫn còn đang ướt sũng cũng quên mất, chỉ biết đứng đó lo lắng, luôn chú ý đến tình trạng của Giang Sở Dung.
Không lâu sau, màu đỏ kỳ dị trên người Giang Sở Dung dần nhạt đi, màu da của cậu bắt đầu khôi phục lại màu trắng mịn màng.
Túc Tử Xuyên nhìn khí tức trên người cậu, liền biết cậu đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, trái tim anh ta cũng dần thả lỏng, trong lòng cũng bình tĩnh hơn một chút.
Nhưng chẳng mấy chốc, cả Túc Tử Xuyên và Quỷ lão đều cảm thấy có gì đó không ổn.
Thật sự không ổn, vẻ mặt của Giang Sở Dung —— Hình như an tĩnh quá rồi?
Cho dù thời khắc mấu chốt đã qua đi, nhưng cũng không nên an tĩnh đến vậy chứ?
Túc Tử Xuyên vừa nghĩ tới, liền tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Giang huynh, ngươi có nghe thấy ta nói không?"
Giang Sở Dung nhắm chặt hai mắt, lông mi thật dài rũ xuống, không lên tiếng, biểu tình trên mặt cực kỳ an tĩnh bình thản.
Túc Tử Xuyên lập tức gọi: "Quỷ lão!"
Quỷ lão hiểu ý, lập tức giơ tay lên, lúc này ngón tay của ông đã hóa thành một nhánh cây rất mảnh màu xanh lục, nhánh cây tràn ngập linh quang, từ xa chỉ thẳng vào giữa lông mày của Giang Sở Dung ——
Cây hòe kết nối âm dương, có thể kết nối với thần hồn, Quỷ lão muốn sử dụng sức mạnh thần thông trong nhánh cây của mình để đánh thức Giang Sở Dung đang hôn mê.
Nhưng trong giây tiếp theo, một chùm ánh sáng màu lam đậm cực kỳ chói mắt từ giữa lông mày của Giang Sở Dung phóng ra, đùng một tiếng, nổ banh nhánh cây của Quỷ lão!
Quỷ lão bất ngờ không kịp phòng bị, ông phun máu, loạng choạng lùi lại vài bước trong hồ nước, chỉ đến khi va mạnh vào thành bể mới dừng lại!
Túc Tử Xuyên vội vàng muốn đi xuống để hỗ trợ, nhưng đã bị Quỷ lão nghiêm mặt giơ tay ngăn lại.
Sau đó, Quỷ lão lau vết máu trên khóe môi, cau chặt mày, ông kinh ngạc nhìn Giang Sở Dung nói: "Đó là phong ấn do một cường giả cảnh giới Nhập Thánh để lại."
Vẻ mặt Túc Tử Xuyên cả kinh, anh ta chợt bừng tỉnh —— Anh ta cho rằng đó là bút tích Kiếm Thần để lại để bảo vệ đồ đệ của mình.
Nhưng lúc này, Quỷ lão sắc mặt phức tạp nói: "Phong ấn này là để bảo vệ cậu ấy, chắc là vừa nãy nó cảm thấy cậu ấy dung hợp kiếm cốt gặp nguy hiểm, sợ thần hồn của cậu ấy bị tổn thương nên mới tạm thời phong bế năm giác quan của cậu ấy. Có lẽ cậu ấy không sao. Nhưng mà... "
Túc Tử Xuyên có thể nghe ra sự khác lạ trong giọng nói của Quỷ lão: "Nhưng mà cái gì?"
Quỷ lão lẳng lặng lắc đầu: "Nhưng đây không phải bút tích của Kiếm Thần, cũng không phải của Tôn Thượng của chúng ta hay là Ma Tôn. Hơn nữa, phong ấn này còn phong ấn một phần ký ức của cậu ấy."
Túc Tử Xuyên:?!
Anh ta kinh ngạc hỏi: "Trên đời này còn có cao thủ cảnh giới Nhập Thánh thứ tư sao?"
Quỷ lão do dự một chút: "Hẳn là không có."
Túc Tử Xuyên cũng rơi vào thinh lặng.
Lúc này, anh ta ngước mắt lên, từ xa nhìn Giang Sở Dung trông rất yên bình thư thái trong hồ nước, nhất thời không biết là may mắn hay là xui xẻo.
Nếu phong ấn đó là do một cường giả Nhập Thánh để lại, vậy thì chứng tỏ lai lịch của Giang Sở Dung rất bất phàm.
Nhưng phong ấn đó đã phong ấn một phần ký ức của Giang Sở Dung, tại sao lại làm vậy?
Trên người Giang Sở Dung có bí mật gì không thể tiết lộ sao?
Túc Tử Xuyên cứ cảm thấy hình như mình đã thoáng nhìn thấy một âm mưu cực kỳ to lớn, nhất thời trong lòng anh ta thấp thỏm không yên.
Nhưng ngay lập tức, anh ta đã định thần lại rồi chăm chú nhìn Giang Sở Dung đang ngồi trong hồ nước, ngừng suy nghĩ về chuyện đó.
Dù thế nào đi nữa, anh ta đã kết bạn với Giang Sở Dung, ít nhất vào lúc này, anh ta không muốn Giang Sở Dung xảy ra chuyện.
Vậy thì cứ ở bên cạnh đợi Giang Sở Dung tỉnh lại rồi nói.
Khoảng nửa canh giờ sau, khí tức trên người Giang Sở Dung ở trong hồ đột nhiên tăng lên điên cuồng——
Quỷ lão lấy lại bình tĩnh, vội vàng nói: "Đến rồi!"
Túc Tử Xuyên chăm chú nhìn.
Trong mật thất đột nhiên nổi gió, rèm cửa đung đưa.
Lúc này, từ trong lồ.ng ngực Giang Sở Dung chậm rãi bung nở một luồng sáng vàng cực chói mắt, nhưng ở giữa luồng sáng vàng này lại ẩn hiện một luồng khí tức màu lam sẫm.
Nó giống như đang đề phòng ánh sáng vàng này quá cường đại sẽ làm tổn thương đến Giang Sở Dung.
Không ngờ ánh sáng vàng của kiếm cốt cũng không làm gì được khí tức màu lam sẫm này, dường như còn có chút nhẫn nhịn.
Quỷ lão cũng tấm tắc hiếu kỳ nói: "Phong ấn này thật lợi hại, cũng không phải là phong ấn bình thường của cường giả Nhập Thánh, không ngờ nó lại là Tâm Huyết Phong Ấn."
Túc Tử Xuyên: "Tâm Huyết Phong Ấn?"
Quỷ lão tiền bối chậm rãi nói: "Sau khi một tu sĩ tu được kim thân tam trọng, thứ quan trọng nhất trong kim thân chính là xương và máu. Có thể áp chế xương của lão Kiếm Thần, đương nhiên chỉ có thể là Tâm Huyết Phong Ấn."
Nói xong, Quỷ lão còn lẩm bẩm: "Tên nhóc này rốt cuộc có lai lịch gì, lại có thể cừ khôi đến thế——"
Lời còn chưa dứt, khí tức trên người Giang Sở Dung lại tăng lên mấy phần, ánh sáng vàng phát ra từ người cậu chói đến mức khiến người ta không thể mở mắt.
Túc Tử Xuyên chỉ có thể vội vàng giơ tay áo che mặt, Quỷ lão tiền bối theo bản năng quay đầu đi, không nhìn trực diện.
Nhưng rất nhanh, khí tức mạnh mẽ này lại bắt đầu gấp rút hạ xuống!
Túc Tử Xuyên cảm giác được gì đó, anh ta cũng không thèm để ý bản thân có thể bị thương đã vội vàng ngẩng đầu nhìn.
Sau đó, anh ta nhìn thấy máu đen rỉ ra từ trong tai, mắt, mũi, miệng của Giang Sở Dung chảy xuống, trong da thịt của cậu cũng tràn lan máu đen, rất kinh khủng.
Túc Tử Xuyên cả kinh, muốn tiến lên cứu người, nhưng đã bị Quỷ lão giữ lại.
"Đó là những ô uế sau khi tẩy kinh phạt tủy, không cần lo lắng!"
Túc Tử Xuyên lại kinh ngạc: "Những thứ ô uế là máu sao?"
Quỷ lão nhướng mày, vừa ước ao vừa cam chịu thở dài nói: "Đó chính là lợi ích khi được kiếm cốt tẩy kinh phạt tủy, người bình thường luyện thể chỉ có thể đào thải được ô uế trong kinh mạch, mà kiếm cốt lại có thể tẩy rửa cả ô uế trong huyết mạch của cậu, trực tiếp tăng tư chất của cậu lên một tầng cao mới."
Biểu cảm của Túc Tử Xuyên mới dịu đi một chút, anh ta thả lỏng người, nhưng không hề lộ ra chút ghen tị nào, anh ta chỉ chú ý đến Giang Sở Dung ở trong nước, trầm giọng nói: "Vậy lát nữa phải đổi một hồ nước khác để Giang huynh tắm rửa sạch sẽ."
Quỷ lão:..........?
Lúc này, Văn Lăng đang điều tra tin tức trong phủ đệ của một Yêu Vương.
Trái tim của hắn lại run lên lần thứ hai.
Là chấn động của Đồng Tâm Sinh Tử Khế.
Đôi lông mày kiếm của Văn Lăng bất giác cau lại — Rốt cuộc Giang Sở Dung đang làm gì vậy?
Khí tức cứ lên lên xuống xuống bất định, chẳng lẽ em ấy đang giao thủ với Túc Tử Xuyên sao?
Nhưng ban đầu hắn không cảm nhận được tính mạng của Giang Sở Dung gặp nguy hiểm, nên đã bỏ qua.
Cho đến khi ——
Một chấn động cực kỳ mãnh liệt, tựa như một vụ nổ mạnh bùng phát trong trái tim hắn!
Văn Lăng đột nhiên giơ tay lên bóp chặt lấy vị trí trái tim của mình, sắc mặt hắn đại biến.
Ngay lập tức, hắn không quan tâm đến việc mình còn đang ẩn nấp trong phủ đệ của Yêu Vương, trực tiếp biến thành một luồng ma khí cuồn cuộn bay về động phủ của Quỷ lão.
Nhất thờ trong phủ đệ của Yêu Vương vang lên tiếng la hét!
"Ma tộc? Sao lại có ma tộc đến Yêu Vực của chúng ta?!"
"Chẳng lẽ là gián điệp do Ma Tôn phái tới! Mau bắt lấy hắn!"
"Ma tộc có cảnh giới Thiên Hầu! Ngươi điên rồi, mau đi bẩm báo Yêu Vương!"
Phía sau hắn là tiếng hô hoán sợ hãi, nhưng Văn Lăng chẳng quan tâm, tốc độ bay của hắn không hề chậm lại!
Cuối cùng, Văn Lăng th/ở dốc đáp xuống động phủ của Quỷ lão, lúc này trong mắt hắn đã ẩn hiện sắc máu——Càng đến gần, hắn càng cảm nhận được dao động mạnh mẽ từ cơ thể Giang Sở Dung.
Sự dao động này còn là bị động!
Chẳng lẽ Túc Tử Xuyên và Quỷ lão đã làm gì Giang Sở Dung?
Văn Lăng suy đoán, bước chân cũng không ngừng, tìm đến nơi theo cảm ứng từ Đồng Tâm Sinh Tử Khế.
Lúc này, trong mật thất, Giang Sở Dung dung hợp kiếm cốt đã bước vào giai đoạn cuối cùng.
Sau khi bài trừ hết máu đen trong người, sắc đỏ trên mặt do sức nóng thiêu đốt cũng đã tiêu tán hết, thậm chí đôi môi mỏng còn có chút tái nhợt.
Nhưng lúc này, thân hình của cậu so với trước kia đã khỏe khoắn nở nang hơn nhiều, cơ bắp săn chắc cân đối, không còn gầy yếu như trước nữa.
Làn da càng mang đến xúc cảm sáng bóng trong suốt tựa ngọc, mịn màng trơn mượt hơn trước.
Mà gương mặt của Giang Sở Dung cũng thay đổi từ vẻ ngây ngô thanh tú ban đầu sang vẻ khôi ngô tuấn tú hơn —— Thực sự là từ một thiếu niên trở thành một thanh niên trưởng thành hoàn toàn.
Lúc này, cả người cậu tỏa ra hào quang, mái tóc đen sau đầu nhẹ bay phấp phới, hàng mi dài như đang rung động trong gió, tựa như một vị Thần.
Nhìn thấy một Giang Sở Dung như vậy, Túc Tử Xuyên khẽ mỉm cười, trong lòng bất giác cảm thấy nhẹ nhõm và mừng rỡ.
Quỷ lão cũng vuốt râu, cười tủm tỉm nói: "Tốt rồi tốt rồi, từ giờ bên cạnh thiếu gia lại có thêm một trợ thủ đắc lực——"
Một giây sau, một vầng sáng chói mắt đỏ như máu tựa như trăng lưỡi liềm nở rộ ngay giữa cửa lớn phía sau hai người họ!
Ầm một tiếng chấn động, cửa mật thất nổ tung, một bóng người thon dài màu đen tựa như chìm trong bể máu, đằng đằng sát khí cứ thế mà đứng ở trước cửa.
Túc Tử Xuyên và Quỷ lão đầu tiên là kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn rõ người tới, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Túc Tử Xuyên vội vàng giải thích: "Văn huynh, không phải bọn ta không muốn nói cho ngươi biết chuyện này, chỉ là Giang huynh không muốn —— "
Lời còn chưa nói xong, Văn Lăng đã biến thành một luồng ma khí màu đỏ thẫm, nháy mắt đã đáp xuống trước mặt Giang Sở Dung ở trong hồ.
Nhìn thấy cả người Văn Lăng phát ra ma khí nồng đậm, Túc Tử Xuyên hơi sợ hãi, anh ta nhíu mày nói: "Văn huynh dừng lại!"
Văn Lăng không đáp lời, chỉ "rào" một tiếng, hắn chầm chậm quỳ một gối xuống trước mặt Giang Sở Dung ở trong hồ, đôi con ngươi đỏ như máu nhìn chằm chằm Giang Sở Dung đang nhắm mắt đả tọa.
Túc Tử Xuyên thấy thế, lông mày khẽ giật một cái, nhắc nhở Quỷ lão sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Quỷ lão đã bày thế chờ sẵn.
Nhưng lúc này, Văn Lăng chỉ dùng đôi mắt đỏ một màu máu nhìn thật sâu vào Giang Sở Dung, sau đó hắn vươn tay vuốt ve sườn mặt của cậu, dùng ngón cái vuốt nhẹ, cẩn thận lau đi vết máu còn sót lại trên khóe môi cậu.
Thấy vậy, Túc Tử Xuyên và Quỷ lão đồng thời ăn ý buông mắt xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói lời nào.
Văn Lăng lau đi vết máu trên môi Giang Sở Dung xong, đột nhiên mặt vô biểu tình nói: "Ta biết em tỉnh rồi, mở mắt ra."
Túc Tử Xuyên:?
Túc Tử Xuyên không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Nhưng lúc này, khuôn mặt trắng ngọc của Giang Sở Dung vẫn lặng im như cũ, hàng mi dài không hề lay động, làm gì đã tỉnh lại đâu.
Túc Tử Xuyên nghi hoặc, tự hỏi có phải Văn Lăng đã cảm giác sai rồi không?
Cùng lúc đó, ngón tay của Văn Lăng đang đè lên vết thương trên môi Giang Sở Dung ấn mạnh hơn một chút, sau đó hắn lạnh lùng nói: "Nếu em còn giả vờ, ta sẽ hôn em ngay trước mặt Túc huynh và Quỷ lão."
Túc Tử Xuyên:...!
Anh ta lập tức cụp mắt xuống không nhìn nữa.
Quỷ lão vội vàng quay lưng đi, trong lòng điên cuồng gào thét, tạo nghiệp rồi!
Quả nhiên, sau khi Văn Lăng thốt ra câu này, hàng mi dài vẫn luôn nhắm chặt yên tĩnh của Giang Sở Dung cuối cùng cũng khẽ run lên.
Thật lâu sau, Giang Sở Dung mới từ từ mở mắt ra, nhìn Văn Lăng mặt không chút biểu cảm ở đối diện.
Đối diện với đôi mắt màu máu kia, Giang Sở Dung khẽ mím đôi môi có phần tái nhợt.
Qua một hồi lâu, cậu đột nhiên nở nụ cười, sau đó chậm rãi mở miệng, khàn giọng nói: "Văn Lăng, cả người ta bây giờ đau lắm, chàng có thể ôm ta trở về nghỉ ngơi được không?"
Văn Lăng nhìn chằm chằm Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung lặng lẽ nhìn hắn bằng đôi mắt đen lóng lánh ẩn chứa một tia yếu đuối.
Lại có tiếng nước vang lên, Văn Lăng không nói một lời ôm Giang Sở Dung ra khỏi hồ nước, đồng thời cởi áo choàng của mình đắp lên cơ thể trầ.n trụi của cậu.
Quỷ lão vội vàng che mắt lại.
Túc Tử Xuyên cũng yên lặng tránh sang một bên.
Đến khi Văn Lăng ôm Giang Sở Dung đi mất tăm, Quỷ lão mới buông những ngón tay mập mạp đang che mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Thật không thể tin nổi, thằng nhóc Cố lại là một tình thánh đến vậy! Chậc chậc! "
Túc Tử Xuyên nãy giờ vẫn luôn lảng tránh, lúc này mới quay đầu lại, chỉ thấy trên môi anh ta chậm rãi tràn ra ý cười: "Như vậy cũng rất tốt."