Lúc này, trong và ngoài đình nghỉ đều yên lặng như tờ.
Giang Sở Dung ung dung bình tĩnh, trong khi những vị Yêu Vương trong đình đều rơi vào trầm mặc với các suy nghĩ của riêng mình.
Sự bình tĩnh của Giang Sở Dung đến từ "hai quân giao chiến không giết sứ giả", cậu đã tiết lộ sự tồn tại của Vô Vọng kiếm khí, tương đương với việc cậu là người phát ngôn của Nhân tộc.
Có cho đám Yêu Vương này mười lá gan, bọn chúng cũng sẽ không dám đối đầu với Vô Vọng Kiếm Phái của Nhân tộc.
Còn đám Yêu Vương thì đang cân nhắc lợi hại, nghĩ cách đối phó với Giang Sở Dung.
Cuối cùng, vẫn là Thỏ Yêu Vương cầm đầu chậm rãi cười nói: "Không ngờ tiểu Tôn Giả lại có lai lịch bất phàm như vậy, đúng là anh hùng xuất thiếu niên."
Thỏ Yêu Vương chuyển động con ngươi: "Vậy thì tiểu Tôn Giả, ngươi hôm nay tới đây là bởi vì Nhân tộc đã chọn Túc Yêu Vương làm Yêu Tôn tiếp theo, cho nên muốn bọn ta phục tùng Túc Yêu Vương sao?"
Nghe đến đây, trong lòng Giang Sở Dung khẽ run lên — Thỏ Yêu Vương này thật gian xảo, chỉ một câu đã đi thẳng vào vấn đề.
Quả nhiên, những Yêu Vương khác nghe thấy Thỏ Yêu Vương nói như vậy, lập tức nói: "Đúng vậy! Chẳng lẽ Nhân tộc định để Túc Yêu Vương nắm quyền sao? Nếu là như vậy, bọn ta cứ việc rời đi thôi, việc của các ngươi các ngươi tự đi mà xử lý. Muốn bọn ta phục tùng, tuyệt đối không thể!"
"Đúng vậy, cùng lắm thì bọn ta không giúp cả hai người, cũng sẽ không cố ý bảo vệ một ai trong hai người đó. Cho dù Yêu Tôn có đích thân ra mặt, cũng không thể bảo Yêu Vương bọn ta đi làm tay đấm cho ông ấy."
"Vị tiểu Tôn Giả này, nếu ngươi thật sự muốn giúp Túc Yêu Vương cưỡi lên đầu bọn ta, bộ không sợ sau này đi đêm có ngày gặp ma sao?"
Giang Sở Dung khẽ cau mày — Đúng là một đám Yêu Vương xảo quyệt.
Nếu bọn họ rời đi lúc này, kế hoạch xúi giục đám Yêu Vương này đối phó với Khổng Phạn Thánh sẽ trở nên vô nghĩa, nếu cuộc tỷ võ chiêu chân được tổ chức như bình thường, kết quả thế nào vẫn chưa biết được.
Mà theo ý của đám Yêu Vương này, bây giờ bọn chúng đã biết thân phận của Giang Sở Dung, trước mắt bọn chúng sẽ không động thủ. Nhưng nếu cậu kiên trì ủng hộ Túc Tử Xuyên, bọn chúng nhất định sẽ chờ cậu rời khỏi Yêu Vực rồi âm thầm hạ thủ với cậu.
Đám Yêu Vương này đang đe dọa cậu, muốn Túc Tử Xuyên từ bỏ uy quyền.
Nhưng Giang Sở Dung cũng không phải người ăn chay, suy nghĩ một chút, cậu cười mỉm nói: "Nhân tộc sẽ không ủng hộ bất kỳ Yêu Vương nào, mà sẽ dựa theo nguyện vọng của Yêu Tôn. Trước mắt Yêu Tôn chưa nói vị Yêu Vương nào chắc chắn sẽ được kế vị, thế nhưng, dù thế nào đi nữa thì Yêu Tôn cũng không muốn để kẻ phản bội như Khổng Phạn Thánh kế thừa vị trí này."
"Bất kể là vị Yêu Vương nào ở đây có thể triệt hạ Khổng Phạn Thánh, thì tự nhiên sẽ nở mày nở mặt trước Yêu Tôn."
Một vài Yêu Vương liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt khác lạ.
Thỏ Yêu Vương suy nghĩ một chút, cười nói: "Tiểu Tôn Giả đúng là mồm mép lanh lợi, cơ mà Túc Yêu Vương là đệ tử đích truyền của Yêu Tôn, Yêu Tôn tự nhiên sẽ thiên vị hắn ta."
Các Yêu Vương khác ồn ào phụ họa theo.
Giang Sở Dung nghe xong, cười lạnh trong lòng: Nói tới nói lui, cũng chỉ muốn một lời hứa từ cậu.
Nhưng cậu không có khả năng đưa ra lời hứa này —— Cậu biết rất rõ, đây là một cái bẫy.
Hứa hẹn với những Yêu Vương này không thể là lời nói suông, nhất định phải lập lời thề Thiên Yêu Huyết Thệ gì đó, nếu đến lúc đó cậu thất hứa, người gặp xui xẻo chính là cậu.
Đám Yêu Vương này vẫn đang thăm dò cậu.
Giang Sở Dung đang suy nghĩ làm cách nào để thoát khỏi phân đoạn hứa hẹn này, thì đột nhiên, một giọng nói cực kỳ êm tai và nho nhã chậm rãi vang lên từ phía sau Giang Sở Dung.
"Nếu các vị tiền bối có thể trợ giúp sư tôn diệt trừ tên phản bội Khổng Phạn Thánh, ta cũng có thể từ bỏ tư cách kế vị Yêu Tôn."
Nghe thấy giọng nói này, tim của Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, cậu vội quay đầu lại.
Chỉ thấy cổng lớn của Yêu Vương Cung đã lặng lẽ mở ra, Túc Tử Xuyên một thân áo tím lộng lẫy cứ vậy mà xuất hiện sau cánh cổng màu trắng.
Anh ta đoan trang đứng đó, trường bào tím trang nhã và thanh lịch quét dài dưới đất, dung nhan rạng rỡ, xinh đẹp không gì sánh được. Ngay lập tức khiến cho những vị Yêu Vương có ngoại hình không tệ ở phía đối diện lu mờ nhan sắc.
Túc Tử Xuyên vừa xuất hiện, đám Yêu Vương lại xôn xao cả lên, cơ mà cả đám vốn dĩ trong lòng còn đầy rẫy ý tứ bắt chẹt, nhưng sau khi nhìn thấy dung nhan của Túc Tử Xuyên, bọn họ đều ngẩn cả người.
Vẫn là Thỏ Yêu Vương từ từ thay đổi tư thế ngồi, chống cằm nói: "Mấy năm không gặp, Túc Yêu Vương càng ngày càng trổ mã xinh đẹp khiến người ta phải tim đập chân run."
Túc Tử Xuyên mặt mày bình tĩnh: "Đa tạ Thỏ Yêu Vương đã khen ngợi."
Thỏ Yêu Vương đảo tròng mắt: "Túc Yêu Vương mới vừa nói, nếu bọn ta có thể diệt trừ Khổng Phạn Thánh, thì Túc Yêu Vương sẽ từ bỏ tư cách kế vị Yêu Tôn có phải không?"
Túc Tử Xuyên không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh đáp: "Đúng vậy."
Túc Tử Xuyên vừa dứt lời, mấy chục Yêu Vương còn lại nhất thời trở nên kích động —— Nếu thật là như vậy, tất cả mọi người ở đây đều có cơ hội.
Lần này Thỏ Yêu Vương có thể ngồi ở vị trí chủ tọa, cũng không phải bởi vì tu vi của bà ta cao, mà bởi vì bà ta có trí thông minh đứng đầu trong tất cả các Yêu Vương, cho nên, chuyến đi đến Mã Du Thành lần này là do bà ta dẫn đầu.
Nhưng nếu muốn cạnh tranh vị trí Yêu Tôn, trí thông minh đứng đầu cũng vô dụng, mà còn phải xem cảnh giới tu vi và thiên phú, cho nên trên đường đua này Thỏ Yêu Vương không còn đứng đầu nữa. Còn lại một vài vị Yêu Vương có tu vi cao, mỗi người đều có sở trường tuyệt chiêu riêng, cũng không rõ trình độ cao thấp của đối thủ cạnh tranh, lúc này không khỏi âm thầm nhìn nhau.
Giang Sở Dung nhìn thấy hết cảnh tượng này, không khỏi cảm khái "người chết vì tiền, chim chết vì mồi", quả nhiên khi đối mặt với lợi ích, Yêu Vương cũng sẽ trở nên ngu ngốc.
Tuy nhiên, điều không ai ngờ tới chính là, sau khi nghe thấy lời xác nhận của Túc Tử Xuyên, Thỏ Yêu Vương lại cười nói: "Làm vậy sao được? Nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ nói bọn ta bắt nạt vãn bối, ép buộc Túc Yêu Vương ngươi nhường lại tư cách cạnh tranh vị trí Yêu Tôn cho bọn ta. Như vậy không tốt đâu."
Giang Sở Dung:?
Túc Tử Xuyên khẽ nhíu mày.
Mà các Yêu Vương khác cũng không kiềm chế được nữa, dằn không được nói: "Thỏ tỷ tỷ, ngươi nói như vậy hơi vô lý rồi đó, Túc Yêu Vương tự nguyện từ bỏ tư cách, chúng ta đâu có nói gì đâu!"
Các Yêu Vương khác náo động một lúc, rồi miễn cưỡng im lặng trở lại.
Thấy các Yêu Vương đã bình tĩnh lại, Thỏ Yêu Vương mới ngước mắt lên, yên lặng nhìn Giang Sở Dung và Túc Tử Xuyên.
Sau đó bà ta chậm rãi nở nụ cười: "Nếu đã là yêu cầu của Yêu Tôn, vậy thì chắc chắn bọn ta sẽ đích thân đi lấy đầu của Khổng Phạn Thánh. Còn về phần Túc Yêu Vương, ngươi cũng không cần rút lui khỏi cuộc cạnh tranh, ta chỉ yêu cầu Túc Yêu Vương một điều, được chứ?"
Nghe thấy những lời này của Thỏ Yêu Vương, Túc Tử Xuyên luôn cảm thấy bên trong có trá, nhưng lúc này, lời nói của Thỏ Yêu Vương khách sáo như vậy, khiến anh ta không cách nào cự tuyệt.
Anh ta chỉ nói: "Mời Thỏ Yêu Vương nói."
Thỏ Yêu Vương không nhanh không chậm nói: "Khổng Phạn Thánh quyền cao chức trọng, muốn diệt trừ ông ta, chúng ta cần tập hợp sức mạnh của tất cả mọi người. Yêu cầu của ta chính là, chúng ta sẽ cầm đầu Khổng Phạn Thánh cùng nhau đi vào Minh Vương Điện, thỉnh cầu Yêu Tôn ban thưởng. Chỉ cần chúng ta nhìn thấy mặt Yêu Tôn, bất kể ai trong số chúng ta được phong làm người kế vị Yêu Tôn tiếp theo, chúng ta cũng sẽ không oán trách một lời, ngươi thấy thế nào? "
Giang Sở Dung:!
Túc Tử Xuyên biến sắc.
Mà đám Yêu Vương ban đầu còn ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh, bọn chúng đều hiểu được mục đích của Thỏ Yêu Vương, lập tức khen ngợi: "Không hổ là Thỏ tỷ tỷ, cách làm này rất công bằng, hay lắm."
Giang Sở Dung cười lạnh trong lòng: Công bằng cái quỷ gì, chẳng qua là tìm cái cớ chính đáng để bức vua thoái vị mà thôi.
Ngay lập tức, cậu rơi vào trong do dự——Có đáng hay không khi giết một con hổ như Khổng Phạn Thánh rồi lại thu hút một bầy sói do Thỏ Yêu Vương cầm đầu đây?
Túc Tử Xuyên cũng nhíu mày không nói nên lời.
Lúc này, Thỏ Yêu Vương lại nói: "Sao thế? Túc Yêu Vương không đồng ý sao?"
Lông mày Túc Tử Xuyên giật một cái.
Quả nhiên, Thỏ Yêu Vương vừa hỏi ra câu này, những Yêu Vương khác lập tức nói: "Túc Yêu Vương, ngay cả điều này mà ngươi cũng không đồng ý, vậy chúng ta thật sự phải hoài nghi thành ý của ngươi khi từ bỏ tư cách kế vị Yêu Tôn rồi. Có phải ngươi cố ý giăng bẫy lừa gạt đám tiền bối bọn ta không?"
"Đúng đó, đúng đó, điều kiện cạnh tranh công bằng như vậy, nếu ngươi còn không đồng ý, bọn ta sẽ hoài nghi ngươi có mục đích khác."
Đám Yêu Vương ngươi một câu ta một câu, nhoáng cái đã ép Túc Tử Xuyên vào thế không thể cự tuyệt.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Giang Sở Dung có chút âm trầm, cậu đang muốn mở miệng nói chuyện, thì trong đầu đột nhiên cảm thấy có gì đó khác thường.
Giống như bên trong có thứ gì đó đang khuấy động, trời đất quay cuồng, khiến cậu đứng không vững.
Giang Sở Dung vô thức cau mày ấn trán.
Đám Yêu Vương thấy vậy vẻ mặt khác nhau, có Yêu Vương trào phúng nói: "Tiểu Tôn Giả, lúc này giả bộ đau đầu chóng mặt giải vây cho Túc Yêu Vương cũng vô dụng."
Trong đầu Giang Sở Dung ầm vang từng trận, những lời này của Yêu Vương truyền vào trong đầu cậu như tiếng vo ve của ong, càng khiến cậu thêm khó chịu.
Yêu Vương thấy Giang Sở Dung thật sự có vẻ không ổn bèn thừa dịp nói thêm.
Giang Sở Dung trong đầu ong ong, rốt cuộc không nhịn được nữa, đè trán tức giận nói: "Câm miệng! Đừng nói nữa!"
Một khoảng lặng ngắn ngủi.
Yêu Vương hừ lạnh một tiếng, đang định khiển trách Giang Sở Dung vô lễ với tiền bối, nhưng Giang Sở Dung lại đột nhiên lộ ra vẻ đau đớn tột độ, cậu không chịu nổi nữa, ấn chặt trán kêu rên thành tiếng.
Trước mắt bao người, ngay phía sau lưng Giang Sở Dung, đột nhiên lóe lên ánh sáng vàng vô cùng tráng lệ trang nghiêm——
Ánh sáng vàng này ngưng tụ thành một hư ảnh khổng lồ trong khoảng không phía sau Giang Sở Dung, hư ảnh đó là một ông lão tóc bạc trắng, tay cầm kiếm mỉm cười đứng đó, bạch y tung bay, oai phong lẫm liệt!
Trường kiếm trong tay ông lão tóc trắng toát ra uy thế còn lạnh lẽo uy nghiêm hơn cả Vô Vọng kiếm khí mà Giang Sở Dung vừa phóng ra.
Lúc này ông ấy chỉ cầm kiếm nhìn về phía bầu trời xa xăm, căn bản không thèm nhìn tới bất luận kẻ nào ở đây. Nhưng dù vậy, uy áp được ngưng tụ từ hư ảnh này cũng đã khiến cho tất cả Yêu Vương tái mét mặt mày, mồ hôi lạnh đổ đầm đìa.
Mặc dù Túc Tử Xuyên khi nhìn thấy kim quang bộc phát đã nằm trong dự đoán, nhưng anh ta cũng không khỏi lấy làm kinh hãi, nhịn không được mở to hai mắt.
"Kiếm, Kiếm Thần... " Một vị Yêu Vương run giọng nói.
Thỏ Yêu Vương ngồi trước bàn đã biến sắc từ lâu, đôi môi mỏng của bà ta tái nhợt.
Còn bản thân Giang Sở Dung lúc này vẫn đang bưng cái đầu đau nhức và hỗn loạn, cậu quay đầu nhìn hư ảnh uy nghiêm của Kiếm Thần ở phía sau, càng thêm mù mờ một trận, trong lòng như thể có một vạn con Thảo Nê Mã (đồng âm với Đ*t mẹ mày) đang phi nước đại ——Chuyện gì đang xảy ra vậy? Kiếm Thần trốn ở trong đầu cậu sao?!
Nhưng không đợi Giang Sở Dung chấn kinh xong, bỗng nhiên có hai linh quang một trắng một xanh bắn ra khỏi đầu cậu, đâm thẳng vào đình nghỉ mát!
Hai luồng linh quang này, một cái nện lên người Thỏ Yêu Vương, một cái rơi xuống bàn rượu trong đình, đập bàn rượu thành mảnh vụn, nước rượu văng tung tóe, chén đĩa văng khắp sàn!
Trong đình lần lượt vang lên tiếng hét của Thỏ Yêu Vương cùng với giọng nói hỗn loạn và giận dữ của các Yêu Vương khác, trong đó còn xen lẫn hai tiếng hét chói tai và kinh hoàng!
Trong nhất thời, đủ loại uy áp bùng nổ trong mái đình! Loạn thành một đống.
Giây kế tiếp, hai luồng linh quang một trắng một xanh thừa dịp hỗn loạn lần nữa phóng ra khỏi mái đình, bay đến trên vai Giang Sở Dung, biến thành nguyên hình.
Run lẩy rẩy, chính là cà rốt tinh và trúc tinh vừa mới làm chuyện xấu trong Động Uyên của Giang Sở Dung, hiện tại cả hai đều có vết thương trên mặt, lá cây trên đầu cà rốt tinh trụi lũi, vẻ mặt sợ hãi.
Giang Sở Dung:...
Hình như cậu đã biết xảy ra chuyện gì rồi.
Túc Tử Xuyên ở một bên nhìn thấy cũng nhịn không được âm thầm nở nụ cười.
Khi tình trạng hỗn loạn trong đình lắng xuống, hàng chục Yêu Vương không có một ai là không hề hấn gì, còn hư ảnh Kiếm Thần đằng sau Giang Sở Dung cũng đã biến mất.
Lúc này, Thỏ Yêu Vương không còn vẻ ung dung yêu kiều như trước đó nữa, chỉ thấy bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu Tôn Giả, ngươi oai phong lắm, dám uy hiếp bọn ta như vậy, thật sự không sợ bọn ta ra tay với ngươi sao?"
Giang Sở Dung nghĩ thầm: Ta nói ta không phải cố ý, ngươi có tin ta không?
Đương nhiên chẳng có ai tin cả.
Cho nên, cậu không nói gì.
Ngược lại là Túc Tử Xuyên ở một bên mỉm cười, từ tốn chắp tay xin lỗi: "Ta vốn cũng không muốn Giang huynh làm như vậy, như thế chẳng khác gì ta đang ép buộc các vị tiền bối vậy. Nhưng Giang huynh có hơi nóng tính, mới đó đã không kiềm chế được, mạo phạm đến các vị tiền bối rồi."
Đám Yêu Vương:...
Cả đám sắc mặt lúc xanh lúc trắng, chợt hiểu ra cái gì gọi là "Sông có khúc, người có lúc".
Không còn vị Yêu Vương nào lên tiếng nữa.
Cuối cùng vẫn là Túc Tử Xuyên hỏi: "Vậy những lời vừa rồi Thỏ Yêu Vương nói còn tính không?"
Sắc mặt của Thỏ Yêu Vương hơi thay đổi, biểu cảm của các Yêu Vương khác cũng không được tốt cho lắm.
Nhưng cuối cùng, Thỏ Yêu Vương vẫn âm trầm mặt mày nói: "Đương nhiên vẫn tính."
Dù có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là Pháp Tướng, cũng chỉ có nhiều thủ đoạn bảo mạng mà thôi, đến lúc thật sự đi vào Minh Vương Điện rồi, cậu ta còn có thể mời Cố Minh Tiêu đến sao?
Vả lại, cho dù Cố Minh Tiêu có đến, thì cũng chỉ có một mình, bọn họ đông người như vậy, sợ cái gì chứ?
Thỏ Yêu Vương vừa dứt lời, những Yêu Vương khác cũng bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn Túc Tử Xuyên và Giang Sở Dung trở nên khát máu hung ác hơn bao giờ hết.
Túc Tử Xuyên nhắm mắt làm ngơ: "Nếu đã quyết như vậy, vậy thì ta và các vị tiền bối cùng ký kết Thiên Yêu Huyết Thệ đi."
Thỏ Yêu Vương: "Được."
Sau khi Thiên Yêu Huyết Thệ được ký kết, cuối cùng đám Yêu Vương này cũng rời đi.
Túc Tử Xuyên thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay sang nhìn Giang Sở Dung cười nói: "Giang huynh hôm nay lại khiến ta phải nhìn với cặp mắt khác."
Giang Sở Dung cảm thấy bất đắc dĩ, cậu bối rối một hồi, làm trò trước mặt Túc Tử Xuyên xong cậu cũng không tiện nói gì, vì vậy cậu chỉ có thể xua tay nói: "Chuyện nhỏ ấy mà."
Nhưng ngay sau đó, Giang Sở Dung lại trầm ngâm một lúc, sau đó nói: "Nếu đám Yêu Vương này muốn giết Khổng Phạn Thánh, e rằng chỉ mất hai ngày, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng."
Túc Tử Xuyên lập tức trở nên nghiêm túc: "Đúng vậy."
Hai người nhìn nhau, cùng cất bước vào Yêu Vương Cung.
Giang Sở Dung vốn muốn đi gặp Văn Lăng, nhưng ai ngờ Văn Lăng đã đợi sẵn cậu ở ngay cửa, cậu vừa bước vào, Văn Lăng đã nắm lấy cổ tay cậu với vẻ mặt nghiêm trọng, rồi nhìn Túc Tử Xuyên và Quỷ lão nói: "Ta có chuyện cần nói với tiểu Giang, hai người đợi một lát."
Nói xong, Văn Lăng lập tức túm Giang Sở Dung đi.
Túc Tử Xuyên và Quỷ lão nhìn nhau, trong lòng cả hai đều hiểu rõ——Có lẽ Văn Lăng cảm thấy Giang Sở Dung quá khoác lác rồi nên muốn răn dạy Giang Sở Dung một phen.
Cơ mà khoác lác thì khoác lác thật, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đám Yêu Vương thật sự rất đã mắt!
Quỷ Lão không khỏi vuốt chòm râu nói: "Kiếm Thần thật sự rất sủng ái tiểu đồ đệ này, nào là Tâm Huyết Phong Ấn rồi cả hư ảnh truyền thừa nữa."
Túc Tử Xuyên: "Thảo nào Văn huynh lại mang theo cậu ấy tới đây, có Kiếm Thần đứng sau đám Yêu Vương đó cũng không dám hó hé cái gì."
Quỷ Lão cười hắc hắc: "Dù gì cũng là Kiếm Thần, một sự tồn tại còn truyền kỳ hơn cả Yêu Tôn. Năm xưa khi Yêu Tôn nắm quyền đám bọn họ đều sợ chết nhát. Chẳng qua bây giờ trong núi không có hổ, khỉ tự xưng vương mà thôi."
Túc Tử Xuyên nghe vậy không khỏi mỉm cười, nhưng lập tức vẻ mặt anh ta liền trở về vẻ nghiêm túc: "Nếu bọn họ thực sự giế.t chết Khổng Phạn Thánh, lấy được nửa chiếc chìa khóa còn lại, thì mai sau đến Minh Vương Điện sẽ cực kỳ hung hiểm."
Quỷ lão nghe thế sắc mặt có chút ngưng trọng, nhưng rất nhanh, ông liền cười nói: "Đừng sợ, chúng ta có phúc tinh phò trợ, hơn nữa chúng ta quen thuộc Minh Vương Điện hơn bọn họ rất nhiều, thiên thời địa lợi chúng ta đều có. Chỉ còn thiếu một chút nhân hòa, nhưng loại chuyện này cũng không thể cưỡng cầu, cùng lắm thì liều cái mạng này thôi."
Lúc này, Văn Lăng kéo Giang Sở Dung đến một căn phòng nhỏ hẻo lánh, giơ tay đẩy mạnh Giang Sở Dung lên cửa, vẻ mặt nghiêm túc trầm giọng hỏi: "Hư ảnh Kiếm Thần của em từ đâu mà có?"
Giang Sở Dung nhìn thấy tia huyết sắc đang ẩn hiện trong mắt Văn Lăng, cậu sợ Văn Lăng hiểu lầm nên vội vàng giải thích: "Ta thực sự không phải người của Kiếm Thần, cũng không phải nội gián của Chính phái, chàng đừng sợ. Bản thân ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa."
Vừa nói, Giang Sở Dung vừa nghĩ tới điều gì đó, vội vàng lôi Cà rốt tinh và Trúc tinh ra, bắt tụi nó giải thích rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
Cà rốt tinh và Trúc tinh chứng kiến toàn bộ quá trình, biết bản thân gây nên đại họa nên chỉ biết cúi đầu hậm hực giải thích mọi chuyện.
Hóa ra sau khi Cà rốt tinh tìm thấy cái hố cất giấu kim quang và văn tự trong Động Uyên của Giang Sở Dung, liền cùng Trúc tinh nhảy xuống đó.
Hai đứa cứ đào mãi, đào mãi, cuối cùng đào được một ông lão ánh vàng rực rỡ.
Ông lão nhìn thấy tụi nó còn có chút kinh ngạc, liền ngăn cản tụi nó đào bới.
Tụi nó giận lắm, tưởng ông lão muốn giành mất kho báu nên tụi nó hợp sức xông lên đánh ông lão.
Không ngờ tụi nó vừa chạm vào ông lão liền bị một luồng sáng vàng mạnh mẽ hất tung ra ngoài!
Sau đó, tụi nó liền nhìn thấy hư ảnh của ông lão trên bầu trời, liền biết ông lão là một nhân vật lợi hại, cũng biết bản thân đã gặp rắc rối rồi.
Giang Sở Dung nghe xong:...
Văn Lăng ở bên cạnh:...
Một lúc lâu sau, Văn Lăng nhìn Giang Sở Dung, trầm giọng nói: "Sau này đừng nhét bất cứ thứ gì vào Động Uyên nữa, cũng đừng cho người khác xem Động Uyên của mình, biết chưa?"
Giang Sở Dung yên lặng gật đầu——Sau vụ này, cậu làm gì còn dám nhét vào nữa?
Kết quả một giây sau, Văn Lăng trầm mặc một hồi, lại nói: "Em triệu hồi Động Uyên, để ta xem xem."
Giang Sở Dung:?
Nhưng rất nhanh, Giang Sở Dung liền ngoan ngoãn triệu hồi ra Động Uyên để Văn Lăng nhìn.
Văn Lăng bảo Trúc tinh và Cà rốt tinh chỉ ra vị trí của cái hố.
Trúc tinh nhanh nhảu giơ ngón tay chỉ.
Văn Lăng giương mắt cẩn thận nhìn vào trong.
Sau khi nhìn thấy mảnh kim quang kia, Văn Lăng trầm mặc hồi lâu, sau đó nói với Trúc tinh và Cà rốt tinh: "Hai đứa đi ra ngoài đi."
Trúc tinh và Cà rốt tinh vội vàng bỏ chạy như thể được đại xá.
Nhìn thấy hai tiểu yêu tinh rời đi rồi, Văn Lăng lại nhấc tay hạ cấm chế lên cửa phòng, sau đó vẻ mặt nghiêm túc lẳng lặng nhìn về phía Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung nhìn vẻ mặt này của Văn Lăng, liền biết có chuyện không ổn, lúc này cậu nhịn không được chìa tay ra kéo ống tay áo của Văn Lăng: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ ta có Đại Ma Vương gì đó bị phong ấn sao?"
Văn Lăng vốn đang bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng khi nghe thấy những lời này của Giang Sở Dung, hắn không khỏi ngẩn ra.
Một lát sau, hắn lắc đầu nói: "Không phải. Nhưng nếu ta đoán không lầm, thân phận của em rất tôn quý."
Giang Sở Dung:?
"Là loại tôn quý nào?"
Văn Lăng do dự một chút, sau đó nói: "Vốn dĩ ta không muốn nói cho em biết về chủng tộc đó, nhưng bây giờ ta không thể không nói."
Giang Sở Dung nghiêm túc nhìn Văn Lăng.
Văn Lăng nói: "Chủng tộc đó được gọi là Linh tộc, là một chủng tộc Thượng giới đã cùng Tổ Thần hạ giới xuống đây, vì vậy bất kể là năng lực tu hành hay tố chất con người của họ đều vượt trội hơn nhiều so với những sinh linh của Tu chân giới."
"Mà đạo kim quang vừa rồi trên người em, chính là hư ảnh truyền thừa của Kiếm Thần. Hư ảnh truyền thừa này, Kiếm Thần chỉ ban cho hai người."
"Một người là Cố Minh Tiêu, người còn lại là... Thiếu tộc trưởng chết non của Linh tộc."
—————-
Tác giả
– Giang Sở Dung: Ha!
– Văn Lăng: Vốn ta còn đang lo lắng không biết phải sắp xếp cho em thế nào sau khi rớt ngựa, nhưng bây giờ thì ổn rồi.