Nghe vậy, Giang Sở Dung theo bản năng mở to hai mắt, thì thào: "Ý của chàng là, ta là thiếu tộc trưởng của Linh tộc? Chàng xác định chứ?"
Văn Lăng: "Hầu hết các trưởng lão của Tu chân giới đều biết chuyện này, cũng không phải bí mật."
Giang Sở Dung suy nghĩ một lúc rồi nghi hoặc: "Nhưng lỡ như khi đó Kiếm Thần bí mật đưa cho ta hư ảnh truyền thừa này, nhưng không có truyền ra bên ngoài thì sao? Thứ này mặc dù quý giá, nhưng không có lý do nào chỉ có thể đưa cho hai người thôi đúng không?"
Văn Lăng ngẩn ra một lúc, kiên nhẫn giải thích: "Kiếm Thần rất khó có thể đồng thời trao hư ảnh truyền thừa cho hai người ngoại tộc, huống chi Linh tộc còn ít người, hơn phân nửa em chính là thiếu tộc trưởng đó rồi."
Giang Sở Dung "ồ" một tiếng, dáng vẻ không được vui cho lắm.
Nhìn thấy vẻ mặt của Giang Sở Dung, Văn Lăng hơi ngạc nhiên: "Sao em lại có vẻ mặt như vậy?"
Giang Sở Dung khoanh tay trừng mắt với Văn Lăng: "Chàng có ngốc không vậy, lần trước chàng cũng đã nghe hết mấy lời biểu ca của ta nói rồi mà?"
Văn Lăng: "Em muốn nói đến hôn ước của anh ta với thiếu tộc trưởng của Linh tộc à? Chuyện này em không cần lo lắng, thiếu tộc trưởng của Linh tộc hiện tại đã đổi người rồi."
"Hôn ước gì chứ?" Giang Sở Dung không nói nên lời: "Ý của ta là — Thiếu tộc trưởng hiện tại của Linh tộc là một người khác, mà nghe nói hắn ta mất hết tính người. Nếu ta thực sự là thiếu tộc trưởng chết non kia, trong chuyện này chắc chắn có rất nhiều ẩn tình, nói không chừng có liên quan đến tranh giành đoạt vị gì đó."
"Cho nên, cái thân phận này của ta không tốt chút nào, ngược lại càng thêm phiền toái. Ta vui vẻ cái gì chứ?"
Văn Lăng trầm mặc một lát, nói: "Ta vốn còn lo lắng em sẽ sung sướng đến ngất đi nữa đấy, bây giờ xem ra không cần ta nhắc nhở em nữa rồi."
Giang Sở Dung:...
Cậu ước gì có thể cắn Văn Lăng một miếng.
Nhưng sau khi dừng một chút, Giang Sở Dung lại tức giận nói: "Ta cũng đâu phải kẻ ngốc, còn cần chàng phải nhắc nhở ta chuyện này sao? Vả lại, nói theo hướng tốt đi, ta trở về Linh Tộc được mọi người công nhận. Vậy chẳng phải ta sẽ liên hôn với biểu ca của mình sao? Nó là minh ước giữa hai tộc đó! Lẽ nào chàng thật sự muốn nhìn thấy ta trở về thành thân với người khác sao?"
Văn Lăng:...
Vậy mà hắn thật sự không nghĩ đến chuyện này...
Nhưng rất nhanh, lông mày của hắn giật một cái, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện khác.
So với chuyện Giang Triều Sinh và Giang Sở Dung có khả năng thành thân với nhau, hắn càng sợ một chuyện khác hơn...
Văn Lăng lập tức trầm mặc, sắc mặt nghiêm trọng, sau đó hắn có chút cứng nhắc nói sang chuyện khác: "Trước mắt không nói đến chuyện này nữa. Dù sao thì tạm thời chúng ta sẽ không đụng phải đám người Linh tộc kia, khi nào có thời gian ta sẽ từ từ nói chuyện với em. Hiện tại chúng ta nên cùng Túc huynh thảo luận xem nên đối phó đám Yêu Vương kia thế nào đi."
Giang Sở Dung:?
Đúng là một bước chuyển cứng nhắc a, Văn Lăng đột nhiên giác ngộ rồi sao?
Cơ mà Giang Sở Dung cứ tưởng Văn Lăng đã ghen vì sợ cậu thực sự sẽ quay về thành thân với Giang Triều Sinh, thế là cậu có chút vui vẻ —— Đồ ngốc này, quanh năm suốt tháng mới thấy hắn ghen một lần.
Thế là Giang Sở Dung cong cong khóe môi, cười cười, cũng không vạch trần tâm tư của Văn Lăng, chỉ nói: "Được, đi thôi."
Nói xong, cậu lại đi tới nắm lấy tay Văn Lăng.
Được bàn tay mềm mại mà tinh xảo của Giang Sở Dung nắm lấy, trái tim Văn Lăng khẽ run lên, hắn vươn tay ra, yên lặng nắm chặt lấy tay Giang Sở Dung, nói: "Đi thôi."
Cứ như vậy, cả hai đều ăn ý hiểu ngầm nhau cùng đi ra ngoài tìm Túc Tử Xuyên và Quỷ lão.
Khi Giang Sở Dung và Văn Lăng tìm thấy Túc Tử Xuyên và Quỷ lão, hai người họ đang thảo luận về việc bố trí phòng vệ ở Minh Vương Điện.
Nhìn thấy Giang Sở Dung và Văn Lăng đi tới, Túc Tử Xuyên không khỏi mỉm cười: "Hai người tới rồi."
Giang Sở Dung cười cười, cũng không cần chào hỏi, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: "Túc huynh, người định giết đám Yêu Vương trong Minh Vương Điện như thế nào?"
Sắc mặt Túc Tử Xuyên hơi thay đổi, sau đó bình tĩnh nói: "Vừa hay, ta cũng đang cùng Quỷ lão nói chuyện này, mời Giang huynh xem —— "
Giang Sở Dung nhìn theo hướng ngón tay của Túc Tử Xuyên, liền thấy trên bàn đặt một phiên bản thu nhỏ của Minh Vương Điện.
Giang Sở Dung hiếu kỳ mở to hai mắt, nhìn cẩn thận.
Lúc này, Túc Tử Xuyên mới nói: "Ta dự định làm giống như lần trước, khi hoàng hôn sắp buông xuống mời bọn chúng vào cung, tranh thủ chút thời gian cuối cùng giết sạch bọn chúng. Trong Minh Vương Điện có tổng cộng một trăm linh tám cơ quan, bảy bảy bốn mươi chín đạo cấm chế, nếu sử dụng được tất cả, ít nhất có thể một lần giết được năm tên, những tên còn lại chúng ta tùy tình thế mà hành sự."
Giang Sở Dung đếm ngón tay một lúc: "Tổng cộng có mười bốn Yêu Vương, giết năm tên, còn lại chín tên."
Quỷ lão vuốt râu nói: "Nếu đánh lén, ta có thể giải quyết được ba tên tu vi thấp."
Giang Sở Dung: "Còn lại sáu tên."
Túc Tử Xuyên mỉm cười: "Giang huynh và Văn huynh mỗi người một tên chắc không thành vấn đề, cộng với ta nữa, còn lại ba tên ta sẽ nhờ viện trợ từ bên ngoài."
Túc Tử Xuyên suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: "Ít nhất một người trong số họ có thể tới, nếu hai người còn lại nuốt lời, đến lúc đó chúng ta liên thủ giết hai người nữa cũng không quá khó. Huống chi bọn chúng muốn giết Khổng Phạn Thánh cũng không thể không tổn hao gì, ắt hẳn cũng sẽ có thương vong."
Giang Sở Dung tán thành: "Được, Túc huynh đã nói như vậy, ta cũng an tâm hơn nhiều."
Nhưng vào lúc này, Giang Sở Dung lại cẩn thận nhìn bố cục của Minh Vương Điện, đột nhiên nhướng mày nói: "Kỳ thực ta đang suy nghĩ một vấn đề. Nếu những Yêu Vương này có can đảm tạo phản, cũng tự tin có thể liên thủ giế.t chết Khổng Phạn Thánh, vậy thì tại sao lúc trước bọn chúng không làm như vậy. Cần gì phải đợi đến ngày hôm nay?"
"Có khi nào trong chuyện này có trá không?"
Nhưng trong lúc nhất thời, Giang Sở Dung cũng không nghĩ ra ở đâu có cạm bẫy, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Túc Tử Xuyên nghe vậy bất đắc dĩ cười nói: "Lúc trước bọn chúng không dám tới đây, bởi vì sợ sư tôn của ta còn để lại lực lượng. Mà lúc đó thế lực của Khổng Phạn Thánh còn chưa bành trướng đến cực hạn, còn cần mượn uy thế của sư tôn ta trấn áp bọn chúng, cho nên vẫn luôn hợp lực với ta để chống lại bọn chúng."
Do dự một lúc, Túc Tử Xuyên lại nói: "Bây giờ Khổng Phạn Thánh tự cảm thấy cánh của mình cứng rồi nên muốn trở mặt với ta, đám Yêu Vương kia vừa nhìn đã biết sư tôn của ta mất hết năng lực rồi, nên mới rục rịch ngóc đầu dậy. Ngay cả khi Giang huynh không đề cập đến, bọn chúng cũng sẽ tấn công Khổng Phạn Thánh trước, khi đó ta đề xuất ra cuộc tỷ võ chiêu thân cũng là vì muốn bọn chúng đấu một trận long trời lở đất với nhau trước, sau đó ta và Quỷ lão sẽ âm thầm xuất thủ."
"Nếu thật sự không được thì rời khỏi Yêu Vực tạm lánh một thời gian."
Khi Giang Sở Dung nghe đến đây, trái tim của cậu run lên —— Những tình tiết này khác với những gì Túc Tử Xuyên đã nói với cậu lúc ban đầu.
Tuy nhiên, nó lại khớp với trong nguyên tác?
Có lẽ Túc Tử Xuyên nhìn ra được suy nghĩ của Giang Sở Dung, anh ta mỉm cười áy náy nói: "Ban đầu ta không giải thích đầy đủ vì ta còn chưa biết được thực lực của Giang huynh, sợ hai người thấy ta còn đường lui sẽ không bằng lòng xuất hết lực."
"Bây giờ xem ra, là ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, thật xin lỗi Văn huynh và Giang huynh." Túc Tử Xuyên vừa nói vừa muốn khom người hành lễ với hai người họ.
Mí mắt Giang Sở Dung giật giật, cậu vội vàng vươn tay đỡ Túc Tử Xuyên, nói: "Túc huynh quá khách sáo rồi, trông ta giống một người không biết điều như vậy sao, nếu lúc đó đổi ta thành ngươi, ta cũng sẽ làm như vậy. Càng đừng nói về sau Túc huynh còn hào phóng đưa kiếm cốt cho ta, còn để Quỷ lão giúp ta dung hợp."
"Cơ duyên lớn cỡ này, đã sớm bù đắp hết thảy những vấn đề nhỏ đó rồi."
Túc Tử Xuyên mỉm cười, đứng dậy nhìn Giang Sở Dung, còn muốn nói gì đó, nhưng Văn Lăng ở bên cạnh đã lành lạnh lên tiếng: "Đều là người mình, hiện tại muốn nói gì thì cứ nói đi, chúng ta không có nhiều thời gian, vẫn nên chuẩn bị sớm đi."
Khi nói, hắn lặng lẽ liếc nhìn Túc Tử Xuyên.
Nhìn thấy ánh mắt này của Văn Lăng, Túc Tử Xuyên trầm mặc một lát, hiểu ra điều gì đó.
Tuy trong lòng anh ta có chút kỳ quái, nhưng lúc này anh ta vẫn cười cười, bình tĩnh rút tay mình ra khỏi tay Giang Sở Dung, nói: "Văn huynh nói phải, trước tiên chúng ta xem phòng ngự của Minh Vương Điện đi."
Giang Sở Dung không nghi ngờ gì anh ta, thu tay về: "Được."
Túc Tử Xuyên xoay người đi đến bên bàn, bắt đầu giới thiệu bố cục phòng ngự của Minh Vương Điện với Giang Sở Dung và Văn Lăng.
Văn Lăng lúc này cũng bước lên phía trước, đầu tiên hắn đứng sang một bên lắng nghe một lúc, sau đó hắn đột nhiên đi đến bên cạnh Giang Sở Dung, vươn ngón tay chỉ vị trí của một đạo cấm chế trong đó nói: "Đạo cấm chế này rất quan trọng, em nhìn đi —— "
Giang Sở Dung nhìn sang.
Văn Lăng liền giải thích cho cậu một cách cặn kẽ.
Dần dần, Văn Lăng và Giang Sở Dung càng ngày càng gần nhau, vừa hay chia cắt một khoảng ở giữa Giang Sở Dung và Túc Tử Xuyên.
Túc Tử Xuyên:?
Không biết có phải là ảo giác của anh ta hay không, nhưng anh ta cứ cảm thấy kể từ khi Văn Lăng nói chuyện với Giang Sở Dung trong căn phòng kia xong, không hiểu sao hắn liền bắt đầu ngăn chặn sự tương tác giữa anh ta và Giang Sở Dung.
Chẳng phải hôm trước đã nói rõ với nhau rồi sao?
Túc Tử Xuyên nghi hoặc trong lòng, nhưng khi liếc nhìn hai người đang nghiêm túc quan sát mô hình của Minh Vương Điện, anh ta lại tự hỏi có phải mình đã nghĩ nhiều rồi không.
Cuối cùng Túc Tử Xuyên cũng không biểu hiện gì, chỉ duy trì thái độ không gần không xa, thỉnh thoảng xen vào vài câu.
Như vậy cũng coi như bình yên vô sự.
Ước chừng thảo luận khoảng hai canh giờ, đến giờ Sửu, mặt trăng treo trên ngọn cây.
Bốn người liền giải tán.
Bởi vì ngày mai bọn họ còn phải đi theo dõi nhất cử nhất động của các Yêu Vương, xem xem đám Yêu Vương có thật sự đi tấn công Khổng Phạn Thánh hay không, hay là lựa chọn mật báo tin tức cho Khổng Phạn Thánh.
Nếu như là cái sau, kế hoạch sẽ phải sửa đổi lại.
Vì vậy hôm nay mọi người phải nghỉ ngơi sớm, bởi vì những ngày tới sẽ là những cuộc chiến giằng co về tinh thần.
Nhưng Túc Tử Xuyên không ngủ được.
Anh ta dựa vào đầu giường một hồi, cứ cảm thấy mí mắt giật giật, trong lòng bất an, vì vậy anh ta chỉ mặc độc một bộ đơn y trắng rộng thùng thình, khoác lên áo bào tím rồi giẫm lên guốc mộc bước ra ngoài sân.
Lúc này, trăng thanh gió mát, bóng hoa trắng đung đưa trước đình, nhưng không hiểu sao dưới bóng đêm lại trở nên lạnh lẽo đến lạ.
Túc Tử Xuyên đi tới dưới gốc cây ngô đồng, ngẩng đầu nhắm mắt hóng gió, gió lướt qua ống tay áo, thổi tung áo bào tím của anh ta bay phấp phới, dung nhan xinh đẹp tựa như tạc tượng.
Cảnh sắc này chẳng khác gì một bức tranh thần tiên.
Bất chợt ——
"Túc huynh còn chưa ngủ sao?"
Tim Túc Tử Xuyên đập lỡ một nhịp, anh ta quay đầu lại liền nhìn thấy Giang Sở Dung cũng mặc một thân áo khoác trắng như tuyết, ngồi xổm ở bậc thang cách đó không xa, trên mặt mang theo nụ cười, chống cằm nhìn anh ta.
Lúc này mái tóc đen của Giang Sở Dung xõa tung, đuôi tóc còn hơi ướt, hình như vừa mới tắm xong.
Thấy vậy, ánh mắt Túc Tử Xuyên khẽ động, anh ta lên tiếng nhắc nhở: "Giang huynh vẫn nên dùng chú tẩy trần hong khô tóc đi. Cẩn thận đừng để bị cảm."
Giang Sở Dung sửng sốt một chút, sau đó cười cười: "Được."
Vừa nói, cậu vừa búng tay hong khô tóc.
Hong khô tóc xong, Giang Sở Dung lại giậm chân, từ trên bậc thang đứng lên, vừa giơ tay lên dùng dây buộc lại mái tóc đen xõa tung ở sau đầu, vừa đi về phía Túc Tử Xuyên.
Túc Tử Xuyên vẫn đứng đó đợi cậu.
Khi Giang Sở Dung đi tới, mái tóc của cậu cũng được buộc lên, kiểu tóc đuôi ngựa cột cao hơi lệch một bên khiến khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo của cậu có thêm vài phần hồn nhiên tinh nghịch.
Hai người nhìn nhau, Túc Tử Xuyên mấp máy môi, lại không biết nên nói gì.
Nhưng Giang Sở Dung lại rất tự nhiên lên tiếng: "Túc huynh lo lắng sao?"
Túc Tử Xuyên sững sờ một lúc, sau đó anh ta mỉm cười, khẽ cụp mắt xuống, có hơi xấu hổ đáp: "Ừm."
Giang Sở Dung cười nói: "Ta biết mà, cho nên vừa rồi ta cảm giác được trong đình có động tĩnh, lập tức chạy tới xem có phải là ngươi hay không."
Túc Tử Xuyên ngẩn ra, sau đó trong lòng anh ta bất chợt dâng lên một dòng nước ấm áp.
Sau khi Giang Sở Dung nói xong câu này, cậu lại nói: "Thật ra lo lắng cũng là chuyện bình thường. Cách đây không lâu, ta và Văn Lăng cũng rất lo lắng khi bị mười hai vị Thần Vương truy sát, nhưng sau đó khi hai ta trốn thoát thành công, ta lại chỉ cảm thấy vui mừng và phấn khích".
Túc Tử Xuyên nghe thấy rất ngạc nhiên: "Người đó... là Giang huynh sao?"
Giang Sở Dung cũng kinh ngạc: "Đúng vậy, lúc đó không phải Quỷ lão tiền bối cũng ra tay giúp đỡ sao? Ông ấy không kể với Túc huynh à?"
Túc Tử Xuyên do dự một chút: "Ông ấy có nhắc tới, nhưng không có nói là Giang huynh."
Giang Sở Dung:?
Nhưng rất nhanh, Giang Sở Dung liền hiểu ra, cậu cười nói: "Ta hiểu rồi, khi ta vừa đến Yêu Vực, ta đã sử dụng thuật biến hình, đúng là có hơi khác với hình dáng ban đầu của ta. Sau đó, cơ thể của ta lại được kiếm cốt tôi luyện, tướng mạo cũng có chút thay đổi, Quỷ lão không nhận ra cũng là chuyện bình thường."
Túc Tử Xuyên bừng tỉnh: "Thì ra là thế, vậy thì—"
"Gương mặt bây giờ không có dịch dung."
Túc Tử Xuyên mỉm cười.
Nhìn thấy nụ cười của Túc Tử Xuyên, không hiểu sao Giang Sở Dung lại thấy thân thiết đến lạ, không khỏi lộ ra ý cười thoải mái.
Lúc này, cậu đang muốn tiếp tục khuyên nhủ Túc Tử Xuyên một phen, thì đột nhiên, Đồng Tâm Sinh Tử Khế nhéo ngực cậu một cái.
Giang Sở Dung:...
Ngay lập tức, Giang Sở Dung nhíu mày cúi đầu gãi gãi ngực mình.
Túc Tử Xuyên:?
Cơ mà sau khi làm ra động tác này Giang Sở Dung liền thu tay lại, cười như không có chuyện gì xảy ra: "Con muỗi ấy mà, ha ha."
Túc Tử Xuyên đương nhiên biết đó không phải là con muỗi, nhưng anh ta cũng không vạch trần.
Nhưng Giang Sở Dung phải đi rồi.
Lúc này cậu mới dời bước chân, nhìn Túc Tử Xuyên nói: "Văn Lăng sắp tắm xong rồi, ta phải trở về trước đây."
Nhưng Giang Sở Dung đi được nửa đường, như chợt nhớ ra điều gì đó, lúc này cậu dừng lại, quay đầu nhìn Túc Tử Xuyên, nghiêm túc nói: "Túc huynh yên tâm đi, lần này ta sẽ giúp ngươi đánh cho đám Yêu Vương đó tè ra quần, không còn ai dám tranh giành vị trí Yêu Tôn của ngươi nữa!"
Túc Tử Xuyên bật cười: "Ta tin tưởng Giang huynh, Giang huynh mau về ngủ đi."
Nhưng sau đó, anh ta vẫn thuận theo nói: "Giang huynh ngủ ngon."
(Trong từ điển của người tu chân không có hai từ wǎn ān – ngủ ngon:)))))
Giang Sở Dung lại vẫy tay, bước một bước lên hai bậc thang, vừa chạy vừa nhảy đi thật nhanh.
Túc Tử Xuyên nhìn bóng lưng rời đi của Giang Sở Dung, khóe môi anh ta khẽ mỉm cười. Nhưng cuối cùng, lông mi thật dài của anh ta khẽ động, cũng không biết đang nghĩ gì, nụ cười trên môi hơi nhạt đi, trở lại vẻ bình tĩnh thường ngày.
Lúc này, một bóng người thấp bé mập mạp lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh Túc Tử Xuyên, bùi ngùi cảm khái nói: "Con người của Giang công tử tốt thật. Nhưng tiếc là có người nhanh chân giành trước rồi."
Túc Tử Xuyên sửng sốt một giây, bất đắc dĩ nói: "Quỹ lão đang nói đi đâu vậy? Ta không phải vì chuyện của Giang huynh."
Quỷ lão kinh ngạc: "Vậy thì là vì chuyện gì?"
Túc Tử Xuyên im lặng một lúc rồi nói: "Ta đang nghĩ, tiểu Tống cũng nhận được hư ảnh truyền thừa của Kiếm Thần. Liệu đệ ấy và Giang huynh có liên quan gì với nhau không?"
Nhưng lúc này anh ta đã lược bớt đi chi tiết "Mỹ nhân ca ca" kia.
Quỷ lão:?
Rất nhanh, Quỷ lão lại thở dài nói: "Uầy, ta nói chứ, hóa ra là vì đứa nhỏ đáng thương kia. Đứa nhỏ đó năm xưa đúng là số khổ, mẫu thân trọng thương bế quan, phụ thân thì mất tích, bản thân lại bị Linh Nhãn phản phệ, chết bất đắc kỳ tử."
"Cơ mà ta cảm thấy không có khả năng lắm. Đứa nhỏ đó khi còn bé rất hướng nội, lại trải qua những chuyện kia, không bị điên đã là tốt lắm rồi, làm sao có thể tinh nghịch giàu sức sống như Giang công tử được?"
Túc Tử Xuyên cũng cảm thấy như vậy, mà bốn chữ "Mỹ nhân ca ca" cũng không phải là một xưng hô đặc biệt, cũng có thể, Giang Sở Dung đang gọi Văn Lăng thì sao?
Xét cho cùng, khuôn mặt của Văn Lăng cũng có thể được gọi là thiên hạ tuyệt sắc.
Lúc này, Quỷ lão lại thở dài cảm khái: "Không thể không nói, mỗi một đệ tử được Kiếm Thần coi trọng đều là thiên tài."
Túc Tử Xuyên: "Đúng vậy."
Quỷ lão thấy Túc Tử Xuyên không tập trung, ông nghĩ ngợi một hồi rồi đột nhiên nói: "Chúng ta hãy nói chút chuyện vui vẻ đi. Thiếu gia, cậu cũng nên suy nghĩ đi, sau khi Khổng Phạn Thánh và những Yêu Vương kia chết rồi, chuyện chung thân đại sự của cậu phải làm sao đây?"
Túc Tử Xuyên bất đắc dĩ đỡ trán: "Quỷ lão à..."
Quỷ lão nhàn nhạt nói: "Còn nữa, cậu đừng có giữ mãi ngọc bội của mẫu thân đứa nhỏ kia đưa cho nữa. Năm đó Yêu Tôn và Kiếm Thần đều bởi vì xem trọng tư chất của đứa nhỏ đó mà bàn đến chuyện liên hôn, nhưng các cậu lại có tới hai người, người ta thì chỉ có một, vậy nên mới phải chia ngọc bội thành ba nửa, đợi ba người lớn lên thì tự mình quyết định. Nhưng bây giờ người đã qua đời nhiều năm rồi, cậu còn giữ miếng ngọc vỡ đó làm gì?"
Túc Tử Xuyên cau mày nghiêm mặt nói: "Quỷ lão, ta thực sự chỉ xem tiểu Tống là đệ đệ, lúc tiểu Tống qua đời mới chỉ được nhiêu tuổi? Ngọc bội là thứ duy nhất đệ ấy để lại cho ta, ta làm sao có thể vứt nó? Khoan đã —— "
Túc Tử Xuyên đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, sau đó anh ta lập tức lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một phần ba ngọc bội mà anh ta vẫn luôn cất giấu kỹ lưỡng, yên lặng rót linh lực vào.
Trong giây tiếp theo, từ trong ngọc bội bay ra hai tia sáng mỏng manh, phóng lên không trung——
Quỷ lão nhìn thấy không nói nên lời: "Người cũng đã mất rồi, cậu khởi động nó làm cái gì? Muốn gặp Cố Minh Tiêu hả?"
Kết quả ngay sau đó, Quỷ lão liền sửng sốt.
Bởi vì hướng bay của hai tia sáng mỏng manh này đều chỉ về phía Nhân tộc.
Ông nhớ rõ ràng, mộ của Tiểu Tống... nằm ở chủng tộc bí ẩn không thể gọi tên kia mà? Ngọc bội lẽ ra phải được hạ táng chung một chỗ chứ.
Sao bây giờ lại thế này?
Chẳng lẽ chuyện này thật sự có vấn đề sao?
Giờ phút này, Túc Tử Xuyên không thể suy nghĩ được nhiều như vậy, trong lồng ngực anh ta dâng lên một cảm xúc hỗn loạn kỳ lạ, anh ta luôn cảm thấy —— Có lẽ tiểu Tống vẫn chưa chết! Cậu bé ngoan ngoãn đó có thể vẫn còn sống.
Sau đó, anh ta lại dốc sức huy động thị lực của mình, nhìn về phía cuối của hai đường ánh sáng——
Một đường, chỉ thẳng vào Vô Vọng Kiếm Phái cao chót vót.
Đường còn lại cũng rơi vào một thành trì cực kỳ phồn hoa ở Giang Nam.
Túc Tử Xuyên không quen thuộc địa hình của Nhân tộc, lập tức hỏi Quỷ lão: "Quỷ lão, thành thị đó là nơi nào?"
Quỷ lão chăm chú nhìn, nhìn xong liền nói: "Là Vọng Giang Thành, căn cứ địa của Giang gia, sao cậu lại không nhận ra nơi này —— "
Lời còn chưa dứt, người đã im bặt.
Quỷ lão há hốc mồm.
Giang gia...?
Giang gia!
Giang của Giang Sở Dung sao?!
—————
Tác giả
– Giang Sở Dung: Không ngờ ta lại có hai vị hôn phu mạnh mẽ đến vậy!
– Văn Lăng: Đừng có mơ, người ta họ Tống, không phải em.
– Túc Tử Xuyên: Ta có lời muốn nói.
– Văn Lăng cảnh cáo: Hãy nghĩ kỹ trước khi nói.
– Túc Tử Xuyên thản nhiên: Ta muốn nhờ ngươi chăm sóc cho đệ ấy thật tốt, ngươi ghen tuông cái gì chứ, Cố đại thiên tài?
– Văn Lăng:...... Ò
– Giang Sở Dung ló đầu ra: Mà này, hình như ta còn có hôn ước với biểu ca thì phải?