Giang Sở Dung xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, trở thành tên pháo hôi ngu ngốc có dung mạo giống với nhân vật chính Cố Minh Tiêu đến bảy phần.
Cố Minh Tiêu trời sinh đã có cốt kiếm, lạnh lùng cấm dục, như trăng sáng trên trời không thể chạm đến.
Pháo hôi tư chất thấp kém, tính tình ti tiện, chỉ có thể dựa vào khuôn mặt giống Cố Minh Tiêu để cầu xin sự thương xót của mấy người theo đuổi Cố Minh Tiêu, ghen ghét Cố Minh Tiêu đến phát điên.
Khi Giang Sở Dung xuyên vào tiểu thuyết, nguyên chủ vừa mới vu oan cho Cố Minh Tiêu, bị chưởng môn xử phạt vào Rừng Cấm, lại bất cẩn bị nhân vật phản diện trong tương lai lừa gạt, dùng máu hiến tế trận pháp, thả nhân vật phản diện ra.
Giang Sở Dung sau khi hiến tế máu xong, giờ phút này chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.
Cậu không chút hoang mang cắn đầu lưỡi một cái, moi ra máu đầu tim, hôn lên môi nhân vật phản diện.
Cười nói: "Ta biết chàng gạt ta, nhưng vừa gặp chàng ta đã yêu chàng từ cái nhìn đầu tiên rồi, cho nên chỉ cần hôm nay ta còn sống, ta sẽ không để chàng chết đâu."
Trong ánh mắt vặn vẹo và phức tạp của nhân vật phản diện, Đồng Tâm Sinh Tử Khế được xác lập.
Giang Sở Dung đẩy hắn một cái: "Đi."
Đúng như dự liệu của Giang Sở Dung, đêm đó, nhân vật phản diện đã bắt cậu đi.
Lúc này, nhân vật phản diện vẫn còn là một thiếu niên, với vẻ mặt hung ác lạnh lùng, hắn bóp chiếc cổ thon dài của Giang Sở Dung nói: "Ta biết ngươi đang lạt mềm buộc chặt, chẳng qua ta chỉ vì Sinh Tử Khế, tốt nhất ngươi nên tự biết thân biết phận đi."
Giang Sở Dung cười té lên té xuống trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn dỗ dành: "Được được được, nghe theo chàng hết."
Sau đó, Giang Sở Dung và nhân vật phản diện cùng nhau vào sinh ra tử, trở thành Hắc Bạch Song Sát mà giới tu chân vừa nghe thấy tên đã sợ mất mật, khiến cho cả tu chân giới gà bay chó sủa.
Cố Minh Tiêu cũng trở thành Minh Tiêu Tôn Giả.
Một ngày nọ, Giang Sở Dung và nhân vật phản diện bất cẩn bị chính phái vây đánh.
Cố Minh Tiêu một thân bạch y từ trên trời giáng xuống, mũi kiếm chỉa vào xương quai xanh của Giang Sở Dung
Giang Sở Dung khóe miệng chảy máu ngẩng đầu cười nhạt: "Đại sư huynh, đã lâu không gặp."
Cố Minh Tiêu mặt vô biểu tình: "Văn Lăng chết rồi."
Giang Sở Dung nhướng mày: "Minh Tiêu Tôn Giả cũng sẽ gạt người sao?"
Trước ánh mắt bao người, Cố Minh Tiêu đưa Giang Sở Dung đi.
Giang Sở Dung bị giam trong địa cung.
Cậu rất bình tĩnh, một đường đều đang nghĩ cách làm sao thoát thân, hơn nữa cậu cũng không tin Văn Lăng đã chết.
Đêm đó, Cố Minh Tiêu đến thăm.
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Sở Dung thờ ơ nhìn đi chỗ khác, không có tâm trạng cãi nhau với Cố Minh Tiêu.
Nhưng giây tiếp theo, Cố Minh Tiêu đột nhiên nắm lấy cằm của cậu, hôn mạnh một cái!
Giang Sở Dung đầu tiên là khiếp sợ, sau đó cảm nhận được hơi thở quen thuộc liền ngây ngẩn cả người, cậu mừng như điên:
Chồng em trâu bò quá!
Cơ mà, sao lúc trước cậu không biết Văn Lăng thích chơi trò cosplay nhỉ?
Văn Lăng là tâm ma mà Cố Minh Tiêu khi còn trẻ vì để chứng Đạo đã sử dụng cấm thuật tách ra, là tất cả những mặt tối trong lòng hắn.
Giang Sở Dung lại là tên khốn mà Cố Minh Tiêu xem thường nhất, dùng khuôn mặt giống hắn đi làm những việc thấp kém bừa bãi.
Cố Minh Tiêu chẳng thể nào ngờ được, một người một ma này sẽ đến với nhau.
Nhưng khi hắn thông qua tầm mắt của tâm ma, nhìn thấy Giang Sở Dung cười ngọt ngào tỏ tình với tâm ma bị mình vứt bỏ, vậy mà hắn lại không kiềm chế được động tâm rồi...
Mọi người đều yêu thích Minh Tiêu Tôn Giả tấm lòng tươi sáng, nhưng không một ai biết được trong trái tim của Cố Minh Tiêu có một khoảng không đen tối mà ngay cả vạn trượng ánh sáng cũng không thể chiếu vào.
Sau đó, Cố Minh Tiêu tìm được Giang Sở Dung đã nghĩ: Tâm ma có thể, tại sao hắn lại không thể?
- -----------------------------
Bình luận truyện