*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trans+Beta: Đặc Lôi Tây
Tang Nhị, "?"
Nếu nói một phút trước nàng còn tràn đầy tự tin và nắm chắc mình đã nhìn thấu ý đồ của tác giả thì giờ phút này, nàng hoàn toàn rơi vào lốc xoáy mang tên mê mang.
Vì sao con yêu quái này, lại vẽ mặt Sầm Uyển lên lớp da người kia chứ?
Chẳng lẽ nó là dạng lòng tham không đáy, ăn trong chén nhìn trong nồi, vốn đã không còn thỏa mãn việc chỉ sở hữu vẻ ngoài của Triệu di nương, hiện tại còn muốn giả thành Sầm Uyển, chiếm đoạt vị trí của nàng ấy?
Nhưng Sầm Uyển chỉ là một người phàm mắt thịt, lại không có tu vi tầm cỡ Kim Đan, gia tộc cũng không phải thế gia tiên môn gì quá lợi hại. Nếu con yêu quái này muốn thay thể nàng ấy thật sự dễ như trở bàn tay, cứ trực tiếp đoạt xá Sầm Uyển là được, cần gì phải đi đường vòng, giết người lột da vẽ mặt của đối phương chứ?
Trừ phi... Người thật sự sử dụng lớp mặt nạ này không phải nó, mà là một người phàm, không có năng lực đoạt xá, chỉ có thể sử dụng cách ngu ngốc như mang "lớp da" để thay đổi dung mạo?
Như thể trong đống chỉ rối đột nhiên xuất hiện một đầu mối, Tang Nhị lông mi khẽ run, trong đầu hiện ra một suy đoán khá vớ vẩn. Có khi nào đối tượng thật sự cần lớp da người này là Sầm Uyển không?
Nhưng nếu là thế thật, vì sao con yêu quái này lại chịu nghe theo lời Sầm Uyển, vì nàng giết người lấy da vẽ mặt?
Chẳng lẽ giữa hai người có mối quan hệ bí mật nào đó không ai biết sao?
Câu hỏi của Tang Nhị rất nhanh đã được giải đáp.
Trong sự tĩnh mịch, thời gian vẫn lặng lẽ trôi, chớp mắt đã đến cuối giờ Sửu. Trong buổi đêm đen kịt không chút tiếng động, trước gương đồng, con yêu quái mang lớp mặt nạ da người kia đã trang điểm thành bộ dáng đẹp đến kinh tâm động phách, hai cánh môi thoa son đỏ như máu, hàng răng đều tăm tắp thoắt ẩn thoắt hiện, như thể đang đợi tình lang hẹn hò.
Đến đầu giờ Dần, người mà nó mong ngóng rốt cuộc xuất hiện.
Trong màn mưa, tiếng gõ cửa "cốc cốc" vang lên, mang theo chút tiết tấu. Ổ khóa bị mở ra, sau đó một bóng người yểu điệu cầm dù, nhàn nhã bước vào phòng.
Người nọ quả thật chính là Sầm Uyển.
Oh sh*t, đoán đúng rồi!
Nếu không phải tình huống hiện tại không cho phép, Tang Nhị thật sự muốn đét một cái thật mạnh xuống đùi mình.
Bùi Độ dường như cũng có chút kinh ngạc, đuôi mắt xinh đẹp hẹp dài hơi nhướng lên. Màn mở đầu này có chút ngoài dự đoán, nhưng lại cực kì thú vị.
Sàn nhà đọng đầy máu ban nãy đã được chà sạch và được gió hong khô, còn mùi máu tanh nồng nặc trong không khí cũng bị huân hương che lấp. Nhưng lớp da treo ở trên giá vẫn không bị cất đi. Sầm Uyển bước vào nhìn thấy nó, sắc mặt cũng chẳng có chút sợ hãi hay kinh ngạc gì.
Từ đó đủ để nhìn ra, đây không phải lần đầu tiên nàng ấy nhân lúc đêm khuya đến đây.
Con yêu quái bước đến chào đón nàng, trên mặt lộ ra vẻ quan tâm, nhưng khi nó vừa mở miệng lại phát ra âm thanh mang chút trung tính, khó phân biệt nam nữ, "Mưa lớn thế này, nàng không bị mắc mưa chứ?"
Sầm Uyển khẽ lắc đầu, con yêu quái nắm tay nàng, dẫn nàng đến ngồi xuống trước gương trang điểm.
Tang Nhị híp mắt, quan sát động tác giữa hai người. Tang Nhị vốn nghĩ, Sầm Uyển nắm được nhược điểm gì đó của con yêu quái này nên nó mới phải làm việc cho nàng ấy. Nhưng chỉ với thời gian mấy bước đi, Tang Nhị thế nhưng nhìn thấy con yêu quái này đã vô cùng tự nhiên ôm lấy eo Sầm Uyển.
Triệu di nương lùn và nhỏ con hơn Sầm Uyển, nhưng hành động ôm eo kia, dù trông thế nào cũng như thể một nam nhân đang ôm lấy người trong lòng.
Tang Nhị hạ tầm mắt, nhìn lại đôi giày dành cho nam mà yêu quái này đang mang, đột nhiên liền vỡ lẽ.
Con yêu quái này, e rằng không phải là "ả", mà là "hắn" đang khoác một lớp da của nữ thì đúng hơn.
Con yêu quái đốt đèn lên. Lớp da người vừa mỏng lại vừa tươi mới kia hơi xuyên thấu ánh sáng, bên trên chính là gương mặt của một vị mỹ nhân sinh động như thật. Sầm Uyển nhìn thoáng qua liền dời mắt đi, nàng lo lắng nâng tay khẽ sờ lên má mình, thấp giọng nói, "Thời gian có hiệu lực càng ngày càng ngắn, có khi nào... một ngày nào đó nó sẽ mất đi công hiệu không?"
🌸Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé🌸
"Có ta ở đây, ngày đó sẽ không bao giờ đến", yêu quái kia khom lưng, vô cùng thân mật nâng cằm Sầm Uyển lên. Vì bị thân thể của hắn che khuất tầm nhìn nên ba người không biết con yêu quái đã làm gì trên mặt nàng ta. Một tiếng "xoẹt" nhỏ giòn tan do xé một vật gì đó vang lên, tiếp đến, một lớp da nứt nẻ khô quắp, không còn vẻ căng bóng rơi khỏi mặt Sầm Uyển.
Mỹ nhân đã không còn lớp họa bì, nhan sắc thật sự liền lộ diện. Hai đồng tử Tang Nhị hơi co lại. Thì ra trên má Sầm Uyển có vết sẹo to bằng hai ngón tay, vùng da khá phẳng, nhưng vết sẹo lại thâm và sậm, trông chẳng khác gì có một con rết tím đen đang bò bên trên.
Không ngờ trên má Sầm Uyển lại bị thương nghiêm trọng đến vậy.
Lớp da mới được vẽ nếu so với lớp da đã dùng lâu ngày, sự khác biệt về xúc cảm vô cùng lớn. Lớp da mới này chính là chiếc mặt nạ mềm mại chuyên làm riêng cho Sầm Uyển, dán lên mặt không hề lộ ra bất kì khuyết điểm gì. Rất nhanh vết sẹo đã biến mất, thậm chí còn thấp thoáng nhìn thấy những đường tơ máu li ti bên dưới.
Mở mắt ra, nhìn gương mặt hoàn hảo phản chiếu trong gương, Sầm Uyển dường như có chút bất an, nhưng sau khi nâng tay lên sờ, cuối cùng vẫn thấy vui nhiều hơn sầu lo và nở một nụ cười. Lúc này, như chợt nhớ tới gì đó, nàng ngẩng đầu nhìn hình ảnh yêu quái trong gương hỏi, "Đúng rồi, con hát kia hiện tại thế nào rồi?"
Tang Nhị lập tức dựng thẳng lỗ tai lên, "!"
"Hắn vẫn đang bị ta nhốt, đừng lo", yêu quái dỗ dành nói, "Nàng gắng chịu đựng thêm một thời gian nữa thôi, sau khi đợt phong ba này qua rồi, chẳng lâu nữa đâu, ta sẽ chuyển sang dùng thân thể của hắn"
Bọn họ cầm tay nhau đi về phía giường, lúc ngồi xuống, ván giường phát ra những tiếng "Kẽo kẹt" rất nhỏ. Bây giờ họ chỉ cách nhau một ván giường, từ đó mang đến một cảm giác áp lực cực lớn, Tang Nhị ngừng thở, cho rằng bọn họ muốn bàn chuyện bí mật nào đó, nhưng thứ nàng nghe thấy lại là tiếng Sầm Uyển nhẹ giọng nỉ non, "Ưm! Đợi đã, đừng mà..."
Tang Nhị sững người, suy nghĩ đầu tiên của nàng chính là con yêu quái lại bắt đầu tranh chấp gì đó với Sầm Uyển. Nhưng nghe một chốc thì nàng phát hiện, âm thanh kia có chút khác thường. Từ phía đỉnh đầu truyền đến âm thanh hai lưỡi ngậm mút, quấn lấy nhau, còn cả những tiếng quần áo cọ vào nhau sột soạt.
Đây rõ ràng là âm thanh của việc thân mật.
Tang Nhị, "..."
Đối tượng bị bắt nghe những âm thanh này, ngoài nàng ra còn có hai thanh niên đang trong độ tuổi sung sức.
Bùi Độ quay mặt đi, dường như chẳng hề quan tâm. Mặt Diệp Thái Hà lại đỏ lựng cả lên, trông chẳng khác gì mông khỉ.
Cũng may, kịch bản không hề bắt họ phải nghe phim con heo suốt cả đêm. Sau khi hôn được một chốc, Sầm Uyển bỗng nhiên đẩy tên yêu quái đang đè trên người mình ra, quần áo xộc xệch chạy trốn ra xa.
Tang Nhị nhìn kĩ lại mới thấy, hai tay Sầm Uyển đang bị một dải lụa trói lại.
Chẳng lẽ ban đầu khi Sầm Uyển nói "Đừng mà" là nói tên yêu quái đừng trói nàng ta sao?
"Sao vậy?", con yêu quái lười biếng khẽ hất tóc, cũng đi tới gần.
"Ta không muốn làm chuyện đó ở đây", Sầm Uyển khẽ cắn môi dưới, bất mãn nói, "Hơn nữa, ta cũng không muốn cứ như thế này mãi, vì sao lần nào chàng đều muốn trói ta lại, không cho ta chạm vào chàng?"
Yêu quái vội vàng lên tiếng dỗ dành, "Thân thể này của ta dù sao cũng là nữ nhân, ta không muốn để nàng chạm vào..."
"Nhưng ngay từ đầu ta đã nói là ta không quan tâm thân thể của chàng là nam hay nữ mà", Sầm Uyển như thể vô cùng khó hiểu, thấp giọng nói, "Dù chàng có phải bám vào cơ thể nữ nhân cả đời, ta cũng không ngại đâu"
"Nhưng ta thì có", yêu quái khẽ hôn lên khóe môi nàng ta, "Nàng hãy cố chịu đựng thêm một thời gian nữa thôi, đợi ta chuẩn bị đâu vào đấy, ta sẽ có thể dùng khối thân thể kia yêu thương nàng..."
Tang Nhị nhíu mày, bằng trực giác, nàng cảm thấy những câu nói kia chỉ là đang viện cớ. Con yêu quái này hẳn đang sợ Sầm Uyển phát hiện được gương mặt quỷ ghê tởm ở phía sau ót. Và rất có thể, đây mới là gương mặt thật của nó.
Sầm Uyển có thể chấp nhận việc thân mật với tà vật bám vào thân thể một nữ nhân, nhưng e rằng nàng ta không thể chấp nhận được hình ảnh khủng bố đến vậy. Cho nên, lúc hai người thân mật, con yêu quái chưa từng để Sầm Uyển chạm vào mình để tránh việc nàng ta trong lúc vô tình phát hiện được sự thật.
Hơn nữa, lý do nghe có vẻ vô cùng quang minh chính đại như "báo thù cho Thường Hồng Quang" quả nhiên chỉ là một cái cớ mà thôi. Sầm Uyển vội vã định tội Chu Giản Xuân chỉ để khiến hắn có thể hợp lý biến mất khỏi diễn lâu và những người quen. Sau này, con yêu quái này sẽ cướp lấy thân thể Chu Giản Xuân. Như vậy, hắn có thể từ hiện trạng bất nam bất nữ, không phải người cũng chẳng phải quỷ này, biến lại thành nam nhân.
Sầm Uyển dựa vào lòng con yêu quái, trò chuyện thêm đôi câu thân mật, hai người mới một trước một sau rời khỏi phòng, khóa cửa phòng lại.
Trong phòng trở về sự yên ắng vốn dĩ.
Ba người trốn dưới gầm giường mấy canh giờ, rốt cuộc có thể bò ra ngoài giãn gân giãn cốt.
"Trời ơi, ta đã nghe được cái gì?", Diệp Thái Hà ôm đầu, ngồi xổm dưới đất lẩm bẩm tự nói, "Thường phu nhân thế nhưng là đồng phạm? Bọn họ rốt cuộc đã giết bao nhiêu người rồi?"
"Chắc chắn không nằm ở số ít", Tang Nhị khẽ đấm bả vai có chút căng cứng, bởi vì sắc trời bên ngoài đã dần sáng, nàng đốt một lá Phượng hoàng phù lên hỏi, "Đúng rồi, rốt cuộc ngươi là ai?"
Diệp Thái Hà tự xưng là một tu sĩ vừa xuất sư, đang đi vân du khắp nơi. Nhưng về tên sư môn của hắn, Tang Nhị lại chưa từng nghe qua, có điều chuyện này cũng hợp lý thôi, cứ nhìn thái độ lỗ mãng hấp tấp này của hắn xem, như thể lúc nào cũng có thể tự mình tìm chết, thật sự không giống một đệ tử do một đại tông phái đào tạo.
Mấy ngày trước, lúc đi ngang qua Kế Ninh, Diệp Thái Hà nghe nói về việc ở Thường phủ, cảm thấy không thích hợp liền lấy danh nghĩa đến tá túc, tiến vào điều tra.
Tang Nhị nghe vậy, vội vàng giao lưu một ít tin tức với hắn.
Bùi Độ khoanh tay đứng một bên.
Phượng hoàng phù bay là là giữa không trung, ánh sáng mờ ảo phát ra từ nó quét qua đuôi mắt Tang Nhị, cứ thế chậm rãi lướt qua đôi môi đầy đặn hồng hào kia.
Ánh mắt Bùi Đột, bất giác, như đóng đinh trên đó.
Người này vừa ra ngoài liền bắt đầu nói chính sự, không có chút thẹn thùng hay ngượng ngùng gì.
Như thể đã hoàn toàn vứt chuyện ngoài ý muốn xảy ra dưới gầm giường ra sau đầu.
Cũng đúng thôi, dạng "đệ tử chân truyền" của Đổng Thiệu Ly như nàng, lưu luyến vạn bụi hoa nhưng không dính chiếc lá nào, mới bao nhiêu đây có là gì đâu?
Nhưng, đó chính là...
🌸Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé🌸
Sắc mặt Bùi Độ trầm xuống, gã nâng ngón tay khẽ sờ môi mình, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm xúc phức tạp trộn lẫn giữa chán ghét cùng kích thích. Dường như còn xen lẫn cả sự xấu hổ vì không cam lòng. Vài giây sau, khi ý thức được động tác của mình rất bất thường, sắc mặt Bùi Độ vô cùng khó coi, lập tức thả tay xuống.
Đùa nhau à? Nếu người ta đã không thèm để ý, gã càng sẽ không để ý.
Coi như bị chó liếm trúng miệng thôi.
Đúng là có chút ghê tởm thật, nhưng còn cách nào khác đâu.
Bên kia, Diệp Thái Hà siết chặt kiếm, sục sôi ý chí chiến đấu hỏi, "Nếu đã biết được hung thủ là ai, chúng ta cứ dứt khoát xông ra ngoài, đánh nó ra bã đi"
"Không được, phải cứu người trước để tránh việc sau khi vạch trần chân tướng, chúng sẽ dùng con tin uy hiếp chúng ta", Tang Nhị lắc đầu, quay sang nhìn Bùi Độ, dịu dàng nói, "Theo những gì mà chúng ta nghe được ban nãy, Chu Giản Xuân còn sống, ta cảm thấy có lẽ hắn đang bị nhốt ở ngay trong phủ. Bùi Độ, đệ nghĩ thế nào?"
Nhưng khi nàng nhìn sang, Bùi Độ lại chỉ không nóng không lạnh đáp một tiếng, "Ai mà biết"
Diệp Thái Hà không hề phát giác sự giằng co giữa hai người, hắn nhào đến, luông tuồng nói, "Tần cô nương, không phải khi nãy con yêu quái kia có vặn mở một cơ quan gì đó trong phòng và đem thi thể Lý di nương đi vào đó sao? Gần gian phòng này nhất định có mật thất, có khi nào người nọ bị nhốt ở đó không? Ta nghĩ chúng ta nên thử tìm lối vào mật thất xem sao"
Tang Nhị gật đầu nói, "Ta cũng có ý định này"
Sau khi Sầm Uyển xuất hiện, thanh tiến độ của phó bản đã tăng lên 70%. Căn cứ theo sự thay đổi này, nơi mà Chu Giản Xuân đang bị nhốt, hẳn sẽ không quá khó tìm.
Thời gian còn dư lại không nhiều lắm, dù cho Chu Giản Xuân không bị nhốt ở đó, nhưng bên trong mật thất nhất định cất giấu rất nhiều bí mật.
Không thể tiếp tục chậm trễ nữa, ba người bắt đầu hành động. Vì ban nãy không được tận mắt nhìn thấy con yêu quái kia chạm vào đâu để mở cơ quan, ba người chỉ có thể phân công nhau tìm kiếm. Dùng kiếm hoặc đốt ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tranh chữ treo tường, bình hoa trên bàn, xem có phát ra âm thanh bất thường nào không.
Không biết qua bao lâu, Diệp Thái Hà bỗng nhiên vui sướng reo lên, "Tìm được rồi! Bình hoa này bị dính cố định nhưng lại xoay được, nhất định là cơ quan!"
Tang Nhị và Bùi Độ cùng quay đầu sang đã thấy Diệp Thái Hà hưng phấn dùng sức xoay bình hoa một vòng. Tang Nhị nhanh chóng hét lên, "Khoan đã! Nếu không biết nó có an toàn hay không thì đừng động vào nó..."
Nhưng nàng còn chưa kịp dứt lời, khối đá dưới chân ba người đột nhiên mở ra về phía hai bên.
Tang Nhị, "..."
Phía dưới không hề có cầu thang men theo đi xuống, còn cách mặt đất một khoảng khá cao. Dù ba người đều có tiên công, nhưng vì chuyện xảy ra quá đột ngột, nên trong một hai giây ngắn ngủi rơi xuống, họ vốn không kịp gọi kiếm tiên.
Miễn cưỡng điều chỉnh một chút tư thế, họ nặng nề rơi xuống phía dưới, vì đầu va chạm mạnh nên khung cảnh trước mắt lập tức tối sầm, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
...
Không biết qua bao lâu, Tang Nhị dần tỉnh lại, khi cảm nhận được sự đau đớn nơi xương sườn và cánh tay do bị va chạm mạnh, nàng hơi hít ngược một hơi.
Nếu không phải thân thể người tu tiên tương đối rắn chắc, đổi lại thành người thường, từ một độ cao như vậy rơi xuống, chắc chắn sẽ bị gãy mấy cây xương.
Tầm nhìn chậm rãi khôi phục lại, Tang Nhị cúi đầu liền phát hiện, hai tay mình đã bị trói ngược ra phía sau lưng*.
(Gốc, 五花大绑)
Bùi Độ ngồi bên cạnh nàng, cũng đang bị trói, đầu gã dựa vào vai nàng, hai mắt nhắm nghiền, hơi chau mày, trông không thoải mái lắm.
Mà người gây nên mọi tai họa, Diệp Thái Hà, nằm bất tỉnh cách đó không xa. Hắn nằm nghiêng, trên người cũng bị trói rất nhiều vòng dây thừng.
Tang Nhị, "..."
Người xưa nói đúng, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Vốn dĩ, loại dây thừng dạng này không trói được Tang Nhị, chỉ cần dùng sức một chút là có thể giật đứt. Nhưng không biết vì sao, hiện tại thân thể nàng lại như bị rút cạn sức lực, căn bản không thể nhúc nhích.
Lúc cúi đầu nhìn lại, vũ khí trên người họ, còn cả túi Càn Khôn, quả nhiên đều biến mất. Nhất định chúng đã bị lấy đi khi họ bị trói lại.
Tình hình hiện tại không hề tốt chút nào.
Ánh sáng trong mật thất rất tối, từng đợt gió lạnh thổi vù vù, Tang Nhị nhìn quanh bốn phía, cũng may nơi này không máu me như trong tưởng tượng của nàng. Xung quanh kê rất nhiều chiếc tủ cao, còn có một ít chai lọ vại bình, được sắp xếp rất ngăn nắp.
Rất nhanh, Tang Nhị nhìn thấy người mà nàng phải tìm được trong chuyến đi này. Trên một cây cột đối diện chính là Chu Giản Xuân quần áo tả tơi đang bị trói chặt. Miệng hắn bị nhét một miếng giẻ, vẻ mặt khiếp sợ lẫn kích động, không ngừng "Ô ô" kêu lên.
Đáng tiếc, dù rất muốn cứu hắn, nhưng hiện tại nàng thật sự lực bất tòng tâm. Tang Nhị bất đắc dĩ đưa một ánh mắt an ủi cho đối phương, sau đó cúi đầu, thử vận chuyển linh lực nơi kim đan.
Nhưng dù nàng có cố gắng thế nào, linh lực vẫn không thể trào dâng cuồn cuộn như bình thường được.
Với tình hình này, đợi đến lúc Tang Nhị khôi phục linh lực e rằng sẽ quá thời hạn 96 giờ để hoàn thành phó bản. Như vậy, cho dù Chu Giản Xuân không chết, phó bản cũng sẽ thất bại.
Đúng lúc này, Bùi Độ, người đang gối đầu trên vai Tang Nhị hơi động đậy, mở mắt ra.
4/2/2024
🌺 Tác giả có lời muốn nói 🌺
【 Vở kịch nhỏ não động 】
Bùi Độ của hiện tại, "Coi như làm bị chó liếm một cái thôi"
Bùi Độ của tương lại, "Lão bà lão bà! Motto motto (nữa đi nữa đi)!" QAQ
🌺 Góc tám nhảm 🌺
Cố gắng chăm lo cho ngôi nhà ít khách hàng và đóng đầy bụi này:3