Hắn đã đưa bác sĩ và cả đội ngũ hỗ trợ từ Đức về đây, chỉ để điều trị cho cha Triều Từ trong nửa tháng... Thậm chí, nếu phải dốc hết vốn liếng cũng không đủ để trả ân tình này.
Huống chi...
Triều Từ chỉ có thể cười nói với mẹ: "Không sao đâu mẹ. Mẹ nghĩ xa quá rồi."
......
Hai người trở lại thành phố S.
Không về nhà suốt hai mươi ngày, nhà cửa đã bám đầy bụi bặm. Triều Từ và Hạ Luật đang dọn dẹp thì phát hiện túi rác trong nhà đã sử dụng hết.
Triều Từ nói với Hạ Luật một tiếng rồi đi xuống lầu, mua túi đựng rác ở một cửa hàng tiện lợi gần đó, còn Hạ Luật thì vẫn đang lau nhà.
Khi Hạ Luật vừa mới đến đây, hắn rất thích tranh giành làm việc nhà, kể cả việc lau nhà. Nhưng sàn nhà mà sau khi hắn lau rất ướt, cậu cảm thấy bất an khi đi trên đó vì có thể té ngã bất cứ lúc nào. Nhưng sau hơn nửa năm, thằng nhóc này đã quen với việc nhà, lau nhà cũng trở nên thành thạo.
Cửa hàng tiện lợi rất gần, không lâu sau, Triều Từ mua được túi rác rồi nhanh chóng về nhà.
Cậu đi ra ngoài cũng không khóa cửa lại, nghĩ rằng sẽ sớm quay về, Hạ Luật cũng đang lau nhà ở phòng khách nên rất an toàn.
Khi cậu về đến nhà sắp đẩy cửa ra, đột nhiên tay cậu dừng lại giữa chừng.
Cậu nghe thấy tiếng cãi vã.
Cả hai giọng nói đều là âm thanh quen thuộc.
Đó là Triệu Lạc Tĩnh và Hạ Luật.
Từ khi Triệu Lạc Tĩnh nói chuyện với Hạ Luật lần trước, cô không còn liên lạc với Triều Từ nữa. Triều Từ cũng không cảm thấy kỳ lạ, cho rằng Triệu Lạc Tĩnh tin vào lý do chia tay khập khiễng của mình.
Cậu không biết rằng Triệu Lạc Tĩnh đã biết được mọi chuyện. Ban đầu, suốt ngày cô ở trường luôn mang theo tâm trạng hoảng loạn, lo lắng Hạ Luật không thể đối phó được với người của Vãn Hương, hoặc hắn chỉ đang nói đùa, sợ rằng người của Vãn Hương sẽ đột nhiên xuất hiện và kéo cô trở lại nơi đó.
Cô đã đợi ba tháng, cuộc sống vẫn yên bình như trước, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nỗi sợ hãi qua đi, cảm xúc áy náy và nhớ nhung lại tràn về như thủy triều.
Cô bắt đầu hỏi mọi người về tin tức của Triều Từ.
May mắn đã ba tháng trôi qua, Triều Từ vẫn chưa chuyển đi, điều khiến cô càng ngạc nhiên hơn là Hạ Luật cũng sống ở đây. Cô thường ngồi trong quán cà phê gần nhà Triều Từ để lén lút quan sát nơi cậu ở. Cô thấy được Triều Từ và Hạ Luật cùng ra khỏi nhà vào buổi sáng và cùng nhau trở về vào buổi tối.
Cô không biết mình nên mừng hay là hối tiếc.
Cô hối tiếc vì đã phản bội Triều Từ, nhưng lại mừng vì Triều Từ vẫn sống tốt.
Ít nhất trông có vẻ Hạ Luật không ép buộc Triều Từ làm gì.
Cô cứ như vậy, tới lui quán cà phê suốt ba tháng, cho đến một ngày, cô không nhìn thấy Triều Từ và Hạ Luật ở đây suốt ba ngày liên tiếp.
Đột nhiên, đủ loại dự cảm xấu xuất hiện trong đầu cô.
Có phải Hạ Luật đưa Triều Từ đi rồi không? Hắn có giam giữ Triều Từ không?
Cô biết rõ những thủ đoạn xấu xa của những người "thượng lưu" này.
Cô càng ngày càng lo lắng, đã gửi tin nhắn và gọi điện cho Triều Từ, nhưng không thấy Triều Từ hồi âm. Cô không biết là khi cô gửi những tin nhắn này, Hạ Luật đã đọc và xóa chúng trước khi Triều Từ nhìn thấy.
Cô lo lắng đến mức không thèm trốn tránh nữa, thường xuyên đi tới trước cửa nhà Triều Từ, hy vọng giây tiếp theo Triều Từ đã quay lại và mở cửa cho cô.
Hôm nay, sự lo lắng của cô đã đến giới hạn, cô định đi đến công ty của Triều Từ để tìm người nếu không gặp được cậu ở đây, nhưng không ngờ cửa nhà của Triều Từ không khóa!
Cô đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Hạ Luật từ phòng tắm đi ra.
Hạ Luật vừa mới lau nhà xong, vừa vào phòng tắm để đổ nước.
Nhưng Triệu Lạc Tĩnh đương nhiên không biết.
Hạ Luật cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Triệu Lạc Tĩnh ở cửa. Sau khi kinh ngạc qua đi, ánh mắt của hắn dần trở nên tối lại: "Cô đến đây làm gì?"
Triệu Lạc Tĩnh bất chấp vẻ nguy hiểm trên khuôn mặt của Hạ Luật, cô quan sát xung quanh căn hộ nhưng không thấy bóng dáng của Triều Từ.
"Triều Từ ở đâu?!" Không tìm thấy người, cô quay sang nhìn Hạ Luật với ánh mắt hung dữ, "Anh đã đưa Triều Từ đi đâu rồi?!"
Hạ Luật: "......"
Hắn ngớ người một lát mới hiểu được Triệu Lạc Tĩnh đang nghĩ bậy cái gì.
Chắc là đang sợ hắn giam giữ người bất hợp pháp.
Hạ Luật không giải thích mà ung dung ngồi xuống ghế sô pha, rót cho mình một ly nước: "Tôi đưa Triều Từ đi đâu liên quan gì đến cô?"
Đôi mắt của Triệu Lạc Tĩnh đỏ bừng, cô móc ra một tấm séc trị giá tám triệu từ trong túi: "Tôi trả lại tấm séc này cho anh, xin hãy thả Triều Từ đi!"
Hạ Luật suýt chút nữa bị sặc nước.
"Chị gái ơi có hiểu vấn đề không vậy? Tấm séc này là tôi tặng cho chị, không phải là điều kiện trao đổi để đổi lấy Triều Từ."
Thật ra Hạ Luật và Triệu Lạc Tĩnh bằng tuổi với nhau.
Hắn đặt cốc nước xuống, nhún vai: "Vẫn như cũ, nếu cô đi đến Vãn Hương, tôi sẽ thả Triều Từ."
Sắc mặt của Triệu Lạc Tĩnh trắng bệch, không nói lời nào.
"Nhưng anh không thể đối xử với Triều Từ như thế..." Môi cô run rẩy nói.
"Cô có tư cách gì mà nói với tôi như vậy?" Hạ Luật hỏi lại, "Cô đã từ bỏ anh ấy, bây giờ tôi cho cô cơ hội lựa chọn lại lần nữa nhưng cô vẫn từ bỏ anh ấy. Cô muốn tôi giúp cô ngăn cản Vãn Hương, cô cũng muốn cả Triều Từ, được đằng chân lấn đằng đầu, trên đời này không có chuyện tốt như thế đâu."
Hắn nhìn tấm séc mà Triệu Lạc Tĩnh đã đặt trên bàn, cầm lên rồi đứng dậy đưa lại cho cô. Hắn chậm rãi nói: "Số tiền này cô tự giữ lấy và sử dụng đi. Trước sau đều là phản bội, phản bội nhiều hay phản bội ít thì có khác gì nhau? Nếu cứ kiên quyết từ chối tám triệu này, có thể chứng minh cô chưa từng phản bội anh ấy không?"
Triệu Lạc Tĩnh nhìn tám triệu ở trước mặt, sắc môi tái nhợt, không nói gì.
"Nhận tiền đi, có lẽ gia đình cô sẽ không ép cô kết hôn nữa. Tám triệu đủ để cô định cư ở thành phố S, còn phải tỏ ra thanh cao làm gì?"
Đúng vậy, cô chỉ muốn từ chối tám triệu này để giữ lại một chút lòng tự trọng cho mình. Nhưng chỉ cần bình tĩnh, suy nghĩ về ý nghĩa của số tiền này đối với cuộc đời của cô, cô lại bắt đầu lung lay.
Đúng như Hạ Luật đã nói, có tám triệu trong tay, cô có thể lấy hai trăm nghìn để bịt miệng bố mẹ.
Sau đó, cô sẽ còn hơn bảy triệu, dư sức mua một căn nhà cỡ vừa ở thành phố S, ba triệu còn lại đủ để sống thoải mái cả đời.
Chẳng phải ý định ban đầu của cô là hẹn hò với một người có tiền tiết kiệm, có nhà ở thành phố S, tính cách thật thà để sống dựa vào hay sao? Nhưng chỉ cần có tám triệu này, cô sẽ trở nên giàu có hơn so với những người mà cô muốn dựa dẫm.
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, miễn là đừng nhớ đến cảm giác tội lỗi và tình yêu trong lòng mình.
Nhưng như Hạ Luật đã nói, dù thế nào cô cũng đã phản bội, có cần phải giữ lại thể diện nữa không? Phản bội nhiều hay ít còn quan trọng nữa sao?
Triệu Lạc Tĩnh run rẩy vươn tay ra cầm lấy tấm séc.
Hạ Luật cảm thấy hài lòng, cuối cùng hắn cũng đẩy được người phụ nữ phiền toái này về phía đối nghịch với Triều Từ.
"Quá đúng rồi phải không? Những cô gái thông minh mới sống được lâu."
Hạ Luật vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng cọt kẹt phát ra từ cánh cửa đang hé mở.
Tim của hai người như ngừng đập.
Triệu Lạc Tĩnh đang đứng quay lưng, còn Hạ Luật thì đang đối diện với cửa, nên hắn là người đầu tiên nhìn thấy Triều Từ bước vào.
"A Từ, sao lại về sớm thế?" Hắn cười gượng hỏi.
"Đi xuống mua túi rác phải lâu sao?" Triều Từ nâng cao chiếc túi trong tay, hỏi ngược lại.
Hạ Luật không nói gì.
Vừa nãy hắn quả thật đắc ý đến mức quên mất việc này.
So với sự chột dạ của Hạ Luật, tâm trạng của Triệu Lạc Tĩnh lại càng tồi tệ hơn nhiều.
Khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt của cô lúc này trở nên không còn chút máu. Cô cố gắng quay đầu lại nhìn Triều Từ, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào: "Anh Triều Từ..."
Làm thế nào bây giờ? Triều Từ có phải vừa mới về không? Hay là anh ấy đã đứng nghe từ bên ngoài? Nếu là như vậy, anh ấy đã nghe được bao nhiêu rồi?
Triều Từ nhìn vẻ mặt của Triệu Lạc Tĩnh liền biết cô đang suy nghĩ gì.
Cậu thở dài rồi nói: "Anh nghe thấy hết rồi."
Triệu Lạc Tĩnh lập tức sững người.
Thật lâu sau cô mới tìm lại giọng nói của mình: "Xin lỗi, xin lỗi anh Từ... Em không muốn như thế này..."
"Được rồi." Triều Từ nói, "Về đi, anh không trách em."
Lúc này, cậu cũng cảm thấy một chút thất vọng.
Cậu vừa mới nhận ra rằng thì ra Triệu Lạc Tĩnh đã biết hết tất cả.
Cô ấy biết rằng cậu vì cô ấy nên mới ở bên cạnh Hạ Luật. Thậm chí Hạ Luật còn cho cô ấy hai sự lựa chọn: hoặc là từ bỏ cậu, hoặc là đến Vãn Hương.
Triều Từ không trách Triệu Lạc Tĩnh đã từ bỏ cậu. Suy cho cùng, đây chính là kết quả mà cậu mong muốn.
Tám triệu cũng như vậy, cậu biết tám triệu có thể mang đến cho Triệu Lạc Tĩnh những gì.
Nhưng việc chủ động hy sinh và việc phản bội người khác vì sự ích kỷ của bản thân là hai điều hoàn toàn khác nhau.
Cậu không trách Triệu Lạc Tĩnh, vì đó là bản chất của con người. Nhưng tình cảm giữa cậu và cô ấy cũng chỉ đến thế thôi.
Cuối cùng, cậu cũng không phải là Bồ Tát, không có khả năng bác ái đến như vậy. Cậu cảm thấy mình đã giúp đỡ Triệu Lạc Tĩnh nhiều như thế, nhưng mà... đành vậy đi.