Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 59: Mơ Màng Đuổi Theo Hình Bóng Anh (11)



Mối quan hệ giữa Triều Từ và Lâm Kỳ ngày càng thân thiết hơn.

Dù cậu đã mệt mỏi vô cùng, đã dừng bước ở giữa chừng. Nơi cậu đứng không có ánh nắng mặt trời, cũng không có giọt mật ngọt ngào, nhưng ít nhất đã không còn gai góc.

Phía sau là những chiếc gai mà đôi chân trần của cậu đã từng bước qua, phía trước là đầm lầy và vực sâu thăm thẳm, còn ở phía cuối tầm mắt là ánh trăng bạc đang tỏa sáng. Cậu có thể nhìn thấy nó nhưng không biết nó cách bao xa.

Vốn dĩ Triều Từ đã từ bỏ, quãng đời còn lại cậu không còn muốn bước tiếp nữa.

Nhưng cho đến khi cậu gặp được Lâm Kỳ.

Anh ấy không phải là một thiên thể nhạt nhòa, mà là mặt trời đang tỏa sáng và rực rỡ, như làn gió mát thoảng qua tai, như chén rượu ngọt cầm trong tay, là hình ảnh của tất cả những điều tốt đẹp và ấm áp nhất.

Lâm Kỳ cảm nhận được những vết thương trong quá khứ của Triều Từ, anh ôm lấy sự sợ hãi và trốn chạy của cậu, dùng cách dịu dàng nhưng không cho phép cậu từ chối, để thể hiện tình yêu với chú chim mỏi cánh này.

Sau khi vượt qua sự xa lạ và trốn tránh ban đầu, dần dần, bọn họ tiến tới tình cảm tự nhiên và thân mật nhất.

Khi vừa mới quen biết Lâm Kỳ, Triều Từ đã cảm thấy Lâm Kỳ là một người thật kỳ lạ, cậu không biết người này làm nghề gì.

Có lúc anh ta vẽ tranh, có lúc đi ngắm sao trời, có lúc lại lôi kéo Triều Từ đi nghe opera, đi trượt tuyết, đi xem hòa nhạc... Anh ta thậm chí còn biết làm gốm!

Anh ấy dường như biết tất cả mọi thứ và rất nghiêm túc trong mọi việc, nhưng cậu chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy đi làm hay có công việc gì cả.

Nhưng sau đó Lâm Kỳ nói với cậu rằng nếu phải chọn một công việc cụ thể, thì chắc có lẽ là họa sĩ.

Khi biết Triều Từ dự định đăng ký học tiến sĩ tại Đại học X, Lâm Kỳ thật sự rất vui mừng. Anh ấy nói với Triều Từ rằng anh đang dạy vẽ tranh sơn dầu tại Đại học X. Tuy chỉ là đứng tên, một học kỳ cũng không thường xuyên giảng dạy, nhưng vì Triều Từ sẽ đi học ở Đại học X, nên từ giờ về sau, anh ấy sẽ đến Đại học X với cậu.

Triều Từ cũng rất ngạc nhiên, bởi vì Đại học X là một ngôi trường danh giá, có tiếng tăm trên thế giới, Lâm Kỳ bằng tuổi với Lâm Tranh nên hiện tại chỉ mới hai mươi sáu tuổi.

Hai mươi sáu tuổi đã trở thành giảng viên của một ngôi trường danh tiếng.

Triều Từ lên mạng tra cứu về Lâm Kỳ, mới muộn màng nhận ra rằng anh ấy đã có danh tiếng trong giới nghệ thuật từ lâu, dù là là tranh vẽ hay là tác phẩm nhiếp ảnh đều rất được săn đón.

Chẳng qua Lâm Kỳ chỉ mới nổi lên trong vài năm gần đây và chủ yếu chỉ nổi tiếng ở nước ngoài, nên Triều Từ mới chưa bao giờ nghe nói về anh ấy.

Hai người, Lâm Kỳ và Lâm Tranh, mặc dù là anh em sinh đôi, nhưng thật sự hoàn toàn khác nhau.

Hai người đều có điều kiện kinh tế dư dả, ngoại hình đáng ghen tị và cấp độ Alpha cực cao. Lâm Tranh thì dùng những điều này để leo lên đỉnh kim tự tháp của xã hội, nhìn xuống từ trên cao mà coi thường tất cả mọi người.

Tuy nhiên, Lâm Kỳ chỉ coi những điều này như là điều kiện để tận hưởng cuộc sống. Tiền bạc và địa vị không phải là mục tiêu của anh, bởi vì anh đã có tiền và địa vị mà hầu như ít ai có được. Anh không tham muốn nhiều hơn, cũng không muốn cả đời phải mệt mỏi vì điều này. Anh đã có đủ tiền bạc để theo đuổi sở thích của mình, có thể là hội họa, nhiếp ảnh, thiên văn học, thể thao mạo hiểm hoặc bất cứ điều gì khác khiến anh hứng thú.

Hơn hai mươi năm cuộc đời của anh, có thể đã trải qua nhiều hơn hai mươi năm cuộc đời của một người bình thường. Trời cao cũng thật sự thương anh, sau khi trao cho anh cơ hội theo đuổi mọi thứ, ông trời còn ban tặng cho anh tài năng, sự kiên trì và tập trung để anh có thể vượt qua mọi khó khăn.

Triều Từ đã từng nhìn thấy một bức ảnh chụp anh ấy, trong bức ảnh đó anh mặc một bộ quần áo cực dày, phía sau lưng là cảnh băng tuyết trắng xóa.

Triều Từ hỏi bức ảnh này chụp ở đâu.

Lâm Kỳ nói nơi đó là ở Nam Cực, ba năm trước anh đã ở Nam Cực một mình trong một tháng.

Triều Từ ngạc nhiên vô cùng.

Đây không còn là môn thể thao mạo hiểm như trượt tuyết hay nhảy bungee nữa, những thứ đó trông thì rất nguy hiểm nhưng về cơ bản vẫn đảm bảo an toàn. Nhưng việc đi một mình đến Nam Cực và còn ở lại một tháng, thì bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Triều Từ, Lâm Kỳ xoa đầu cậu, cười nói: May mà ba năm trước anh đã đi đến Nam Cực.

Triều Từ không hiểu: Tại sao lại nói như vậy?

Anh bảo: Bởi vì trước khi gặp em, nếu anh không đi thì sau khi gặp em rồi, anh sẽ không đành lòng rời đi nữa.

......

Có lẽ hai người họ đều ở cách xa thế giới của những người bình thường. Nhưng điều mà Triều Từ cảm nhận được ở Lâm Tranh là khoảng cách giữa họ không thể đo lường được và có một tự ti không thể kiềm chế khi đối diện với Lâm Tranh. Lâm Tranh ngồi trên thần điện, hờ hững nhìn Triều Từ bước về phía mình với những dấu chân đẫm máu. Trong khi đó, Lâm Kỳ lại mời Triều Từ bước vào thế giới của anh, chia sẻ với cậu những khoảnh khắc tuyệt đẹp của cuộc đời mình.

Tuy bọn họ chưa xác nhận mối quan hệ, nhưng đã dính chặt với nhau không rời.

Lâm Kỳ biết rõ sự sợ hãi của Triều Từ, nhưng anh vẫn sẵn lòng chờ đợi.

............

Cách đây vài tháng, Lâm Tranh đã gặp một cơn ác mộng.

Hắn không nhớ nội dung của giấc mơ, chỉ nhớ rõ cảm xúc lúc đó —— Là một loại cảm giác hoảng sợ gần như nhấn chìm lấy hắn.

Hắn giật mình tỉnh giấc, khi đó chỉ mới một giờ sáng, nhưng suốt đêm hôm đó hắn không dám nhắm mắt lại.

Hắn không biết tại sao, cho đến khi hắn nhận ra rằng Triều Từ đã rời xa hắn.

Rời khỏi Ngọc Phỉ Hoa Phủ, rời khỏi thành phố A, rời khỏi quê hương.

Ban đầu, hắn định đi tìm cậu ấy ngay lập tức, nhưng bị cản trở bởi cuộc tranh chấp bất ngờ kia. Hắn không chịu đựng nổi một ngày mà không có Omega của mình ở bên cạnh, nên đã nhờ người liên hệ với một thám tử tư ở Đức để điều tra tin tức về Triều Từ.

Cũng chính nhờ việc này mà hắn mới biết, ngày mà hắn mơ thấy ác mộng chính là ngày Triều Từ lên máy bay.

Chuyến bay đó gặp phải luồng khí mạnh, nhưng may mắn đã hạ cánh an toàn.

Khi nghe cấp dưới báo tin cho mình, hắn cảm thấy vô cùng may mắn, giống như vừa sống sót sau tai nạn.

Mỗi ngày, thám tử tư sẽ gửi cho hắn một vài bức ảnh chụp Triều Từ.

Lúc đầu, hắn thấy Triều Từ thường ngồi ở khoảng sân nho nhỏ của một ngôi nhà yên tĩnh trong một thị trấn nhỏ, im lặng đọc sách.

Thám tử tư chỉ gửi cho hắn một vài tấm ảnh mỗi ngày, nhưng những tấm ảnh đó thường khiến Lâm Tranh phải xem ít nhất nửa tiếng, sau đó mỗi giờ lại ngó nghiêng vài phút.

Buổi tối, khi trở về Ngọc Phỉ Hoa Phủ, hắn còn cất công in những bức ảnh đó ra rồi treo lên tường.

Hắn gần như đang tham lam, khao khát, không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào trên những tấm ảnh đó.

Hắn nhìn những bức ảnh này, phảng phất như Omega của hắn đang ở ngay trước mắt, giống như mấy trăm ngày đêm qua, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh hắn, yên lặng đọc sách hoặc yên lặng ngắm nhìn hắn.

Những cảm giác lo lắng và bất an trong lòng hắn được giảm bớt khi nhìn thấy những bức ảnh này, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, sự cô đơn và trống rỗng như đang bùng nổ, chiếm đầy trái tim hắn.

Đến bây giờ, hắn vẫn không biết tình cảm của mình dành cho Triều Từ là gì, có lẽ hắn chưa từng suy nghĩ về điều này.

Hắn chỉ biết rằng, Triều Từ không thể rời xa hắn.

Lúc đầu, hắn có thể trụ vững là nhờ hai bức ảnh chụp mỗi ngày và báo cáo về cuộc sống gần đây của Triều Từ từ thám tử tư kia, dù không dễ chịu mấy nhưng ít nhất hắn vẫn còn có thể nhẫn nại.

Cho đến khi hắn thấy một người khác xuất hiện trong bức ảnh.

Một người trông giống y hệt hắn.

Tất nhiên Lâm Tranh nhận ra người đó chính là em trai của hắn, người mà hắn đã không gặp trong nhiều năm.

Lần cuối cùng hai người gặp nhau là tám năm trước, là lúc người đó trở về nước để nói với hắn rằng mẹ của họ đã qua đời.

Nhưng hắn đã không còn tình cảm với người mẹ chỉ biết chiều chuộng em trai mình, thậm chí còn từ chối đến đám tang của người phụ nữ đó.

Mà trong bức ảnh chụp, Lâm Kỳ rất thân thiết với Omega của mình.

Họ cùng nhau tưới nước cho hoa nữ lang tím trước sân, Triều Từ vừa tưới nước vừa quay sang trò chuyện với Lâm Kỳ, trong khi em trai của hắn thì đứng bên cạnh Triều Từ, giúp cậu vén lại những sợi tóc rối ra sau tai.

Bọn nhìn nhau mỉm cười, điều này khiến Lâm Tranh cảm thấy vô cùng chói mắt.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Triều Từ cười với hắn như vậy.

Triều Từ trước đây cũng thích cười với hắn, nụ cười của cậu ấm áp và tràn đầy tình yêu, nhưng cũng rất câu nệ.

Mà trong bức ảnh này, nụ cười của cậu đối với Lâm Kỳ lại rất vô tư, mắt cậu cong lên, bên má có lúm đồng tiền nho nhỏ, trông vô cùng tự nhiên và thoải mái.

Theo thông tin mà thám tử tư cung cấp cho hắn, Lâm Kỳ là hàng xóm của Triều Từ, gần đây hai người dần dần trở nên thân thiết hơn.

Kìm nén sự ghen tị và tức giận đang dâng trào ở trong lòng, Lâm Tranh tự nhủ rằng Triều Từ thân thiết hơn với Lâm Kỳ là một điều bình thường.

Dù sao, Triều Từ yêu hắn nhiều như vậy, mà Lâm Kỳ lại giống hệt với hắn.

Nhưng sau đó, hầu như tất cả những bức ảnh tiếp theo, hắn đều thấy Lâm Kỳ xuất hiện.

Thông qua lời kể lại của thám tử tư, hắn có thể mường tượng ra mối quan hệ giữa hai người.

Họ cùng nhau đi trượt tuyết, khi Triều Từ không dám trượt, Lâm Kỳ cầm tay cậu hướng dẫn từng động tác.

Họ cùng nhau đi xem opera, sau đó cười đùa rời khỏi nhà hát. Trên quảng trường, Lâm Kỳ nắm thức ăn trong tay, còn Triều Từ thì ngồi xổm cho bồ câu ăn.

Lâm Kỳ dẫn cậu ra ngoài làm mẫu vẽ, Triều Từ ngồi ở trước vườn hoa diên vĩ rộng lớn, còn Lâm Kỳ đứng trước giá vẽ, họa ra người và cảnh vào trong tranh.

......

Có quá nhiều, hắn không muốn in những bức ảnh này ra, càng không muốn treo chúng lên trên tường. Vì những bức ảnh này mà Lâm Tranh đã phá nát rất nhiều chiếc điện thoại, sau đó hắn đã ra lệnh cho thám tử tư không báo cáo bất kỳ thông tin nào về Triều Từ nữa.

Nhưng mới một ngày không nghe được tin tức gì về Omega, cảm giác hoang mang lại nhanh chóng thay thế sự ghen tị và giận dữ, làm cho Lâm Tranh hoảng sợ đến mức mệt mỏi, như thể Triều Từ sẽ biến mất ở một nơi mà hắn không hề hay biết vào bất cứ lúc nào.

Vì vậy, hắn đành phải để thám tử tư tiếp tục gửi tin tức cho mình.

Những bức ảnh này giống như thuốc phiện, hắn không thể nào thoát ra khỏi chúng, nhưng khi nhìn thấy chúng lại làm tổn hại tới nội tạng bên trong cơ thể mình.

Hắn chỉ có thể cố gắng đẩy nhanh tốc độ giải quyết những rắc rối đó, thậm chí còn hoàn toàn mất đi sự kiên nhẫn với những đối thủ ngu ngốc của mình.

Hắn rất muốn kết thúc những chuyện này, đi đến Đức và đưa Omega của mình trở về.

Triều Từ đang bị Lâm Kỳ thu hút, chỉ vì ngoại hình của Lâm Kỳ giống hệt với hắn, nếu hắn lại xuất hiện trước Triều Từ, Lâm Kỳ sẽ không có cơ hội cạnh tranh với hắn nữa.

Chỉ cần hắn gặp được Triều Từ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.