Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 61: Mơ Màng Đuổi Theo Hình Bóng Anh (13)



Người đó vẫn mặc một bộ vest màu xám bạc lịch lãm, nhờ thân hình cao lớn mà không hề có sự ngượng ngùng của người đàn ông Á Đông khi mặc vest, mà ngược lại trông hắn rất phù hợp. Thêm vào đó, khuôn mặt điển trai với đôi mày cao và đôi mắt sâu khiến hắn trông giống như một quý tộc cổ đại trong bức tranh sơn dầu.

Rõ ràng là bọn họ có khuôn mặt giống hệt nhau, nhưng người này lại trông sắc sảo và trịch thượng, còn người kia thì như một vầng mặt trời tỏa sáng.

Khi Triều Từ nhìn thấy Lâm Tranh, cậu liền sững người lại.

Dù bọn họ không có khác biệt gì về ngoại hình, nhưng Triều Từ không thể nhìn lầm hai người này.

Trong lòng cậu thầm cầu nguyện rằng Lâm Tranh không đến đây vì cậu, nhưng cậu đã nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của Lâm Tranh đang nhìn thẳng vào mình.

Triều Từ vội vàng cúi đầu, nhanh chóng quẹo vào lối rẽ ở bên cạnh.

Con đường mà Lâm Tranh đang đứng chính là con đường để cậu trở về căn hộ của mình.

Cậu quẹo vào lối rẽ, đang định bước nhanh hơn, nhưng cậu bất giác nhìn thấy Lâm Tranh đang sải bước về phía mình.

Đi chưa được mấy bước, Lâm Tranh đã đuổi kịp cậu.

Vẻ mặt của Lâm Tranh tối sầm lại khi nhìn thấy Triều Từ quay người bỏ đi khi vừa gặp hắn.

Triều Từ bị Lâm Tranh nắm lấy cánh tay khiến cậu buộc phải dừng lại.

"Em đang trốn anh sao?" Lâm Tranh thấp giọng hỏi.

Hắn đè nặng giọng nói, giống như đang nghiến răng nghiến lợi.

Triều Từ ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông này tựa hồ đang rất tức giận, làm cho cậu cảm thấy có chút khó hiểu.

"Em không phải trốn tránh anh, mà là chúng ta đã kết thúc rồi, em không muốn gây thêm phiền phức nữa." Triều Từ nói.

Điều này thật sự là suy nghĩ của cậu.

Khi hai từ "kết thúc" lọt vào trong tai, Lâm Tranh cảm thấy sự tức giận đang sôi trào ở trong lòng, hắn lạnh lùng nói: "Em giấu anh đi ra nước ngoài, rồi giờ nói là kết thúc sao?"

Triều Từ cau mày: "Em không có giấu anh, ngày đó em đến Minh Vũ tìm anh, không phải đã nói xong rồi sao?"

Lâm Tranh bỗng dưng im lặng.

Lúc đó rõ ràng là lời nói bộc phát do tức giận, làm sao hắn có thể để Triều Từ rời đi chứ?

Chẳng qua là do hắn ỷ vào việc Triều Từ không dám rời đi mà thôi, ai ngờ rằng Triều Từ không nói một lời liền đi ra nước ngoài.

Hắn nhìn Omega trước mặt, miêu tả tỉ mỉ từng đường nét trên khuôn mặt cậu, chỉ cảm thấy trong lòng có chút đau xót.

Đã mấy tháng không gặp Triều Từ, hắn nhớ cậu hơn cả những gì mà hắn tưởng tượng.

Nghĩ đến đây, giọng điệu của hắn dịu lại.

"Kẻ nói bậy bạ với em ngày hôm đó đã bị anh giải quyết, em đừng giận anh nữa có được không?"

Triều Từ và Lâm Tranh đã ở chung với nhau rất lâu, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên cậu nghe được lời nói dịu dàng đến như vậy.

"Được không?" Hai từ ở cuối nghe có vẻ rất dịu dàng và nhường nhịn, nhưng từ trong miệng của Lâm Tranh lại có vẻ không phù hợp.

Triều Từ cảm thấy rất buồn cười khi nghe lời này.

"Anh đang nói Lâm Dĩ sao? Cậu ta có thể có ý xấu, nhưng những lời cậu ta đã nói với em có câu nào là sai không? Chẳng phải anh đến với em là vì Thẩm Ngọc Kha đã yêu người có độ phù hợp cao với anh ta sao? Không phải là anh muốn lợi dụng em để giải tỏa cơn tức giận sao?"

Sắc mặt của Lâm Tranh trở nên khó coi, đôi mắt màu ngọc lục bảo như bị nhuốm ánh sáng u ám, trong lúc nhất thời hắn không hề phản bác lại.

Điều này hoàn toàn không sai.

Hắn đã từng thích Thẩm Ngọc Kha.

Hai nhà bọn họ đều danh gia vọng tộc, Thẩm Ngọc Kha và hắn đã quen biết với nhau gần hai mươi năm. Thẩm Ngọc Kha cũng giống như Triều Từ, trước đây anh ta không phải là Omega mà là một Beta. Nhưng Lâm Tranh không quan tâm tới điều này, thực tế hắn không hề thích những Omega nhút nhát và phiền phức đó. Còn Thẩm Ngọc Kha thì khác hoàn toàn với những Omega đó, anh ta có cùng sở thích với Lâm Tranh từ khi còn nhỏ, có năng lực mạnh mẽ, hoàn toàn hòa hợp với Lâm Tranh về năng lực, sở thích và tính cách.

Những người khác đều đã mặc định bọn họ là một đôi từ lâu, cho dù không bên nào thật sự bày tỏ.

Tuy nhiên, Lâm Tranh không hề vội vàng, hắn không muốn ở bên cạnh Thẩm Ngọc Kha gấp như vậy, hắn chỉ nghĩ là hai người hợp nhau, gia tộc họ Thẩm cũng rất quyền lực, nếu hai nhà trở thành thông gia với nhau sẽ có lợi cho cả hai bên. Vì vậy, việc kết hôn với Thẩm Ngọc Kha thực sự là một kế hoạch đã được Lâm Tranh xác định từ trước.

Nhưng đột nhiên Thẩm Ngọc Kha lại phân hóa trở thành Omega.

Việc này Lâm Tranh không hề hay biết, khi hắn biết rồi thì Thẩm Ngọc Kha đã ở bên cạnh một Alpha khác. Một tên Alpha không bằng Lâm Tranh cả về gia thế, năng lực hay bề ngoài.

Đơn giản chỉ vì bọn họ phù hợp với nhau chín mươi hai phần trăm.

Điều này khiến cho Lâm Tranh cảm thấy không thể tin được, chỉ vì mức độ phù hợp mà lại ở bên cạnh một người có thể coi là hoàn toàn không có giá trị, như vậy thì con người có khác gì động vật đâu?

Không lâu sau, hắn gặp lại Triều Từ trong bữa tiệc đó.

Hắn nhớ lại người này, cũng giống như Thẩm Ngọc Kha, cũng là một Beta trưởng thành lại phân hóa thành Omega, thậm chí còn có mức độ phù hợp với hắn rất cao.

Bản thân Lâm Tranh không thể hiểu được tâm lý lúc đó của hắn là gì, nếu hỏi hắn có thực sự thích Thẩm Ngọc Kha hay không, thì cũng không hẳn là có.

Có thể là tò mò, có thể là ác ý, hoặc có thể là câu trả lời mà Lâm Tranh đến nay vẫn chưa nhận ra.

"Những việc đó đã qua rồi," Lâm Tranh nói, "Anh đã không còn thích Thẩm Ngọc Kha từ lâu rồi."

Kể từ khi Thẩm Ngọc Kha trở thành Omega, anh ta đã âm thầm biến mất, thậm chí không còn liên lạc với những người bạn cũ. Khi Lâm Tranh biết được điều đó, hắn cảm thấy rất buồn cười và hắn nghĩ rằng đây là lý do tại sao hắn lại ghét Omega.

Bọn họ hoàn toàn phụ thuộc vào người khác, thậm chí có thể hy sinh cuộc sống của mình vì đối phương. Thiếu đi cái tôi, không có chủ kiến, bọn họ tự xem mình là một thứ phụ thuộc.

Mà Triều Từ cũng là Omega như vậy. Cậu thích Lâm Tranh, xem Lâm Tranh như là trung tâm, còn cuộc sống của cậu thì luôn xoay quanh hắn, thích ở bên cạnh hắn nói từ chuyện này đến chuyện khác. Cậu rất giống những Omega mà trước giờ Lâm Tranh vẫn luôn có định kiến —— "Nhu nhược và phiền hà", nhưng cũng hoàn toàn không giống.

Ít nhất Lâm Tranh không có ghét bỏ cậu, mặc dù hắn luôn tỏ ra lạnh lùng, thậm chí chán ghét cậu, nhưng thật ra hắn biết không phải như vậy.

"Đối với anh, nếu anh không còn thích Thẩm Ngọc Kha nữa, thì đã là chuyện quá khứ rồi. Nhưng đối với em, việc anh bắt đầu với em bằng tâm lý trút giận và chơi đùa, chuyện này sẽ mãi mãi không thể qua đi. Anh thật sự không hiểu sao, Lâm Tranh?" Triều Từ cũng cảm thấy rất mệt mỏi.

Lâm Tranh giống như một kẻ bề trên, khắc sâu sự chuyên quyền và độc đoán vào trong xương cốt của mình, cho dù muốn cúi đầu trước Triều Từ nhưng trong tiềm thức cũng sẽ không suy nghĩ cho cậu.

Thực tế, cậu cũng lười đôi co với Lâm Tranh, không muốn phân định ai đúng ai sai. Bởi vì cậu đã nhận ra tám năm trước cậu đã nhầm người, người cậu thích không phải là Lâm Tranh, mà là Lâm Kỳ.

Nếu như phải nói về tám năm qua, ngoại trừ tám năm trước lần đầu tiên gặp mặt, không phải là cậu không có tình cảm với Lâm Tranh. Cậu cũng không phải là sắt đá, mặc dù trong tám năm đó cậu không ngừng trả giá cho chuyện tình cảm này, dù cho tất cả chỉ là một sai lầm và Lâm Tranh cũng không giống thiếu niên năm ấy mà cậu đã tưởng tượng. Nhưng ít nhất, tình cảm đã dành cho hắn là thật sự, không thể nói thu hồi là sẽ thu hồi ngay được.

Nhưng những lời mà Lâm Dĩ đã nói với cậu, hay là tin tức Lâm Tranh sẽ kết hôn với người khác mà cậu đã nhìn thấy, cũng đủ để xóa tan hết tất cả những tình cảm đó. Chưa kể bây giờ cậu đã bắt đầu một mối quan hệ mới.

Người đó là người mà cậu thầm thương lúc đầu, cũng là người đáng để yêu thương hơn cả tưởng tượng của cậu.

Vì vậy, những đúng sai này giờ đây không còn quan trọng nữa. Lý do Triều Từ vẫn tranh cãi với Lâm Tranh chỉ đơn giản là muốn khiến hắn bỏ đi mà thôi.

"Thậm chí không cần tính đến việc đó, nếu anh kết hôn với tiểu thư họ Thẩm kia, thì em sẽ ở đâu?" Triều Từ hỏi.

"Anh và cô ấy chỉ là kết hôn theo thoả thuận, có gì cản trở giữa chúng ta sao?" Lâm Tranh nhăn mày lại.

Hắn đã sắp không còn kiên nhẫn.

"Ồ, vậy nếu em và anh ở bên nhau, em cũng đi tìm một Alpha khác để kết hôn theo thoả thuận, vậy anh có đồng ý không?" Triều Từ đáp lại.

Vẻ mặt của Lâm Tranh tối sầm lại ngay lập tức.

Đồng ý? Làm sao có thể đồng ý?

Nếu Triều Từ thật sự muốn kết hôn với người khác, dù chỉ là trên danh nghĩa, hắn cũng không thể chấp nhận, thậm chí chỉ cần nghĩ đến điều đó vào lúc này, hắn đã cảm thấy tức giận, máu trong người muốn sôi sùng sục cả lên.

Tuy nhiên, hắn nhanh chóng nhận ra, phản ứng này của hắn cũng chính là điều Triều Từ đang muốn nói phải không?

Hắn cho phép mình kết hôn với người khác, nhưng lại không cho phép Triều Từ kết hôn với người khác.

Nhưng cho dù đã hiểu điều này, Lâm Tranh vẫn không cảm thấy mình sai.

Nếu hắn và Thẩm Ngọc Ninh kết hôn sẽ mang lại lợi ích cho cả hai gia tộc, đây là vấn đề về lợi ích. Nhưng Triều Từ kết hôn với người khác để làm gì? Cậu chỉ cần có hắn là đủ, hắn sẽ đem đến cho Triều Từ tất cả những điều tốt đẹp nhất.

Triều Từ gần như đoán được Lâm Tranh đang nghĩ gì, nhưng cậu không cho đối phương cơ hội trả lời mà nói thẳng: "Anh có đồng ý hay không, thực sự không quan trọng."

"Lâm Tranh, em còn phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Chúng ta đã chấm dứt rồi, em không muốn có bất cứ liên quan gì với anh nữa."

Triều Từ cụp mắt xuống, trong đôi mắt là cảm giác chán ghét và không còn kiên nhẫn.

Sau khi nghe được câu này, Lâm Tranh không còn kiềm chế được cơn giận của mình nữa.

"Vậy em muốn có liên quan với ai? Với Lâm Kỳ? Với người giống hệt tôi? Triều Từ, cuối cùng thì em thích gương mặt này của tôi đến mức nào?" Giọng điệu của hắn dần trở nên thô lỗ hơn.

Thực ra, điều hắn muốn hỏi không phải là Triều Từ thích gương mặt của hắn đến mức nào, mà là Triều Từ thích hắn đến mức nào.

Nhưng điều này không phải quá rõ ràng rồi sao? Nếu Triều Từ không còn yêu hắn, vậy tại sao lại tiếp tục ở bên cạnh một người giống hệt hắn?

Nếu thực sự muốn kết thúc mối quan hệ này, đáng lẽ không nên chạm vào những thứ có liên quan đến đối phương.

"Em thích Lâm Kỳ không phải là vì gương mặt của anh ấy, càng không phải là vì gương mặt của anh ấy giống hệt với anh." Triều Từ nói.

Khi Lâm Tranh nghe Triều Từ nói "thích Lâm Kỳ", sắc mặt của hắn đã hoàn toàn trở nên u ám.

"Em thích nó? Thích tới mức nào? Em đã làm chuyện đó với nó chưa?" Hắn nhìn vào Triều Từ, trong đôi mắt không che giấu được sự ác ý và tức giận.

Còn có sự ghen tị.

Một câu hỏi lộ liễu như vậy làm cho Triều Từ, một người luôn nhút nhát và không cởi mở với chuyện tìn.h dục, cảm thấy vô cùng khó xử.

"Đã làm rồi, vậy thì sao?" Cậu cắn răng hỏi ngược lại.

Nhưng câu trả lời này giống như giọt nước tràn ly, đánh nát sự kiềm chế của Lâm Tranh.

Triều Từ nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Lâm Tranh, nhận ra có điều gì đó không ổn, cậu định rời đi.

Nhưng cậu bị Lâm Tranh nắm chặt lại cổ tay.

Xe của Lâm Tranh đậu cách đó chưa đầy năm mươi mét, Triều Từ bị kéo mạnh đến cạnh cửa xe. Cửa xe đã được Lâm Tranh mở bằng chìa khóa từ xa, trước khi bọn họ bước đến.

Hắn kéo Triều Từ vào trong xe một cách thô bạo.

Sức lực của một Omega nhỏ bé đến mức nực cười khi đứng trước một Alpha có cấp độ cực cao.

Và điều khiến Triều Từ càng thêm tuyệt vọng, là trên con đường này hoàn toàn không có một bóng người.

Sau khi kéo Triều Từ vào trong xe, Lâm Tranh liền nói với tài xế: "Đi đến biệt thự Edel."

Tài xế nhìn thấy cảnh này, không có bất kỳ cảm xúc nào khác, chỉ đơn giản quay đầu và lái xe theo hướng biệt thự Edel mà Lâm Tranh vừa nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.