Nghe vậy, Triều Hoa có hơi sửng sốt giống như bị Lâu Việt dọa sợ.
Lâu Việt bỗng nhiên vươn tay, bẻ mạnh khớp cằm của ả.
Thì ra Triều Hoa đã giấu độc ở trong răng, ả vừa định cắn thì bị Lâu Việt phát hiện, bẻ khớp cằm.
Sau khi cằm bị bẻ, Triều Hoa không thể nói được, chỉ có thể phát ra vài âm tiết ú ớ. Ả không ngờ Lâu Việt lại dễ dàng nhìn thấu thủ đoạn này của ả, nỗi sợ hãi nhấn chìm lấy ả giống như có một con quỷ đang đứng ở sau lưng. Ả kêu lên "A, a", nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt.
Lâu Việt không để ý đến ả, nói với người ở bên cạnh: "Đưa ả vào ám lao, bảo người ở đó chăm sóc ả cho thật tốt, đừng để ả chết."
Thiên lao là ngục giam của triều đình, nhưng ám lao là ngục giam của Lâu Việt, là nơi không ai có thể nhìn thấy ánh sáng, cũng không thể thoát ra được, còn đáng sợ hơn cả địa ngục.
Ở nơi đó, dù có cứng đầu, không sợ chết đến đâu, thì đến cuối cùng cũng sẽ bị cạy miệng khai ra.
Sau khi xác định xong kết cục của Triều Hoa, Lâu Việt không muốn ở lại chỗ này làm chậm trễ thời gian thêm nữa. Hắn xoay người rời khỏi thiên lao, nhưng bốn người ở bên cạnh hắn thì vẫn ở lại, áp giải Triều Hoa vào ám lao.
Thuốc giải rất nhanh đã được tìm thấy, Lâu Việt sai người đem đến Thái Y Viện.
Toàn bộ thái y ở Thái Y Viện bù đầu nghiên cứu Như Mộng suốt mấy ngày nay. Suy cho cùng, ghi chép về Như Mộng thực sự không có nhiều, chỉ có quyển sách cổ mà vị thái y kia tìm ra, ngoài ra không tìm thấy ghi chép nào khác. Bọn họ chỉ có thể căn cứ vào chút ghi chép đó, cùng với triệu chứng của Triều Từ để tìm ra cách chữa trị, nhưng Như Mộng vốn là loại thuốc độc kỳ quái, bọn họ gần như không có tiến triển gì.
Thuốc giải mang đến giúp bọn họ tìm ra được một chút manh mối. Sau khi nghiên cứu mất vài ngày, bọn họ phát hiện ra rằng thuốc giải này quả thực không còn sử dụng được nữa. Nhưng bọn họ có thể dựa vào thuốc giải này để điều chế ra phương thuốc khác. Tuy nó không thể giải được Như Mộng, nhưng có thể kéo dài sự sống của người trúng độc, và quan trọng nhất là có thể đánh thức người trúng độc tỉnh lại.
Sau khi biết được tin này, Lâu Việt không hề cảm thấy thoải mái chút nào nhưng dù sao thà tỉnh dậy còn hơn là ngủ. Thuốc này đã được đưa đến Lâm Hoa Cung rất nhanh.
Lâu Việt cầm chén thuốc chậm rãi đút cho Triều Từ.
Sau khi uống thuốc xong, sắc mặt của Triều Từ dần dần hồng hào lên. Sau chừng một nén nhang, lông mi của cậu run lên. Lúc này, dù trong lòng có nặng trĩu và buồn bã đến đâu, Lâu Việt cũng cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy Triều Từ sắp tỉnh lại.
Triều Từ đã không tỉnh dậy gần mười ngày.
Mà thực ra lúc này, Triều Từ đang vui vẻ chơi game ở trong không gian hệ thống.
Dù chỉ là game nhỏ nhưng độ nạp tiền không hề kém cạnh với những game khác. Cơ thể Triều Từ hôn mê bấy nhiêu ngày, thì ý thức của Triều Từ cũng nghiện game bấy nhiêu ngày. Cậu vốn là một người thích tiêu tiền, không do dự chút nào khi mua vật phẩm trong game. Suốt mấy ngày qua, không biết cậu đã tiêu tốn bao nhiêu tiền vào trong đó, khiến hệ thống cảm thấy đau lòng.
Mặc dù không phải là tiền của nó, nhưng chẳng phải là lãng phí quá sao!
Cậu đang hào hứng chơi game, thì đột nhiên cảm thấy có điều gì đó, cậu nhăn mày rồi đặt máy chơi game xuống.
Hệ thống bèn thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Là Lâu Việt cho cậu uống thuốc, cậu sắp "tỉnh" rồi."
"Chịu vậy." Cậu xoa mày chuẩn bị đi làm việc.
"Mà này, lần này cậu dự định kết thúc như thế nào?" Hệ thống hỏi ra vấn đề mà nó đã muốn hỏi rất lâu, "Cậu bị trúng độc rồi chết... thì Lâu Việt có chấp nhận được không?"
"Nếu như vậy, chắc chắn hắn sẽ không chấp nhận." Triều Từ lưu game lại rồi quay sang hệ thống, nhướng mày lên, "Khi tôi "tỉnh lại", cậu sẽ biết thôi."
Nói xong, Triều Từ không nói nhảm với hệ thống nữa, ý thức của cậu rời khỏi không gian hệ thống.
Lâu Việt ở bên ngoài nhìn thấy Triều Từ đang chậm rãi mở mắt ra. Ban đầu ánh mắt của cậu có chút mơ hồ, sau đó cậu nhìn về phía Lâu Việt, đột nhiên hai mắt của cậu sáng lên, Lâu Việt thấy rõ trong mắt của cậu chứa đầy niềm vui và tình yêu mãnh liệt.
Lâu Việt ngơ ngẩn.
Không biết đã bao lâu rồi hắn mới nhìn thấy tình yêu thuần khiết và dịu dàng như vậy trong đôi mắt của Triều Từ. Giống như trước khi Triều Hoa vào cung, trước khi Triều Từ bị giam cầm trong Quỳnh Hoa Cung, trước khi Triều gia bị lưu đày...
Vào ngày đại hôn hôm đó, khi bước vào cửa, hắn đã nhìn thấy một đôi mắt như thế này.
Rõ ràng trước đó hắn chưa bao giờ gặp Triều Từ, tất cả hiểu biết của hắn về cậu chỉ đến từ những lời đồn thổi ở trong kinh thành. Người ta nói về tài năng, về vẻ đẹp tựa như thiên tiên của cậu, nói rằng có mỹ nhân của nhà nào đó bị cậu cướp mất trái tim, nói rằng thái tử đã mời cậu lên thuyền hoa đối ẩm. Khi đó, Lâu Việt vừa mới từ chiến trường trở về kinh thành, trong mắt mọi người hắn chỉ là một hoàng tử có địa vị thấp kém.
Tại sao Triều Từ lại nhìn hắn bằng ánh mắt đó?
Vì vậy, trong một khoảng thời gian dài, Lâu Việt luôn giữ thái độ đề phòng và xa lánh sự dịu dàng của cậu, cho đến khi hắn không thể trốn tránh tình cảm của mình được nữa.
Nhưng ánh mắt đó cuối cùng đã bị tan biến dưới tham vọng quyền lực của Lâu Việt. Sau khi Triều Từ trở lại cung, cậu trở nên vô cảm, lạnh lùng... thậm chí là tuyệt vọng. Lâu Việt biết mình đã mắc sai lầm nghiêm trọng, hắn không hy vọng Triều Từ có thể tha thứ cho hắn, hắn chỉ nghĩ từ nay về sau hắn sẽ đối xử thật tốt với Triều Từ, từ từ xoa dịu mọi tổn thương và vết sẹo trong quá khứ.
Triều Từ đột nhiên hôn mê, mặc dù nguyên nhân sâu xa là do Như Mộng, nhưng nguyên nhân dẫn tới là do cậu biết được tin mẹ mình qua đời. Suy cho cùng, nếu không có Lâu Việt thì Nguyễn thị đã không chết. Lâu Việt đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần, sau khi Triều Từ tỉnh lại có thể sẽ có những phản ứng cực đoan khác.
Triều Từ trách hắn hay hận hắn đều không sao cả, miễn là cậu không làm tổn thương chính mình.
Nhưng hắn không ngờ rằng sau khi tỉnh dậy, Triều Từ sẽ như thế này.
Triều Từ nhìn triều phục của Lâu Việt và nắng chiếu ở bên ngoài, bèn ngượng ngùng cười: "Hôm nay là em dậy muộn sao? Người hạ triều rồi mà giờ này em mới thức dậy."
Lâu Việt biết Triều Từ có gì đó không đúng. Trong lúc nhất thời, hắn chỉ có thể mím môi không nói được gì.
Triều Từ xốc chăn ngồi dậy, định đi xuống giường. Lâu Việt thấy thế liền nhanh chóng đỡ cậu từ từ đứng dậy.
"Sao người coi em như là người bệnh vậy?" Triều Từ không khỏi bật cười.
Lâu Việt sai người lấy quần áo, nhưng vẫn không nói gì, mặc từng lớp áo cho Triều Từ.
Triều Từ tựa hồ đã quen với sự săn sóc này của hoàng đế, cậu vừa thay quần áo vừa nói với Lâu Việt: "Nói mới nhớ, ngày mai là sinh nhật ba tuổi của Quyết Nhi, hôm qua con cứ quấy rầy đòi quà, em đã hứa sẽ làm bánh hạt dẻ cho nó. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, sau khi dùng ngọ thiện xong, em sẽ vào bếp làm cho nó, thằng bé thích ăn lắm!"
Dù ngoài miệng trách móc, nhưng đôi mắt của cậu lại cong lên, đó là một loại dịu dàng khác với loại dịu dàng mà cậu thể hiện với Lâu Việt.
Lòng Lâu Việt nặng nề.
Quyết Nhi là ai?
Hắn chắc chắn rằng không có người như vậy ở bên cạnh Triều Từ, nhưng hắn cảm thấy cái tên này từ miệng Triều Từ có chút gì đó quen thuộc.
Lâu Việt cúi đầu suy nghĩ một lúc mới tìm ra được nguồn gốc của cảm giác quen thuộc này.
Khi hắn ép Triều Từ uống bát thuốc đó, Triều Từ đã van nài hắn nói "Quyết Nhi vẫn chưa chết".
Khi đó, hắn nghĩ có lẽ đó là cái tên mà Triều Từ đặt cho con của mình.
Nhưng tại sao bây giờ Triều Từ lại nói con mình đã ba tuổi, rõ ràng là nó đã...
Thậm chí nếu không có điều gì xảy ra, thì lời nói của Triều Từ lúc này vẫn rất lạ.
"Sao hôm nay người không nói gì? Trông người ngốc quá." Triều Từ nhéo mặt Lâu Việt.
"Có vài việc chính sự khiến ta phiền lòng." Lâu Việt chỉ có thể tìm đại một lý do.
Mặc dù Triều Từ cảm thấy Lâu Việt hôm nay có vẻ kỳ quái, nhưng sau khi nghe lời giải thích, cậu cũng không nghĩ nhiều nữa.
Sau khi ăn trưa xong, Triều Từ đi vào bếp làm bánh hạt dẻ cho "Quyết Nhi" như khi nãy đã nói.
Dù sao thì Triều Từ cũng đã hôn mê gần mười ngày, Lâu Việt không muốn để cậu ở một mình trong nhà bếp, vì vậy hắn quyết định đi cùng với Triều Từ.
Có lẽ Lâu Việt là vị hoàng đế đầu tiên vào bếp nấu ăn.
Nhưng Triều Từ không hề ngạc nhiên, giống như điều này đối với cậu không có gì đáng ngạc nhiên.
Hai người làm rất lâu mới hoàn thành xong chiếc bánh hạt dẻ. Triều Từ than phiền Lâu Việt tay chân vụng về, Lâu Việt cũng chỉ đành chịu, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn vào bếp.
Bánh hạt dẻ vừa mới làm xong vẫn còn nóng hổi. Triều Từ nói muốn mang cho Quyết Nhi trong lúc còn nóng.
Trong lòng Lâu Việt đột nhiên căng thẳng.
Tìm đâu ra Quyết Nhi chứ? Bài vị vẫn còn đặt ở bên trong Lâm Hoa Cung kia kìa!
Hắn chỉ có thể tranh thủ thời gian Triều Từ vẫn chưa rời khỏi nhà bếp để ra khỏi nơi đó trước, sai ám vệ bí mật thu dọn bài vị và mọi thứ liên quan đến đứa bé đó.
"Sáng nay, lúc em chưa dậy, Quyết Nhi đã đòi đi gặp ông ngoại, vì vậy ta đã sai người đưa nó đến phủ Triều thừa tướng rồi." Lâu Việt chỉ có thể cắn răng giải thích như vậy.
Thực tế, hắn đang hoàn toàn đánh cược vào lời giải thích này. Bởi vì trước hết, hắn không xác định được suy nghĩ lúc này của Triều Từ, hắn không biết "Quyết Nhi" có phải là một đứa bé thích ỷ vào Triều thừa tướng đến mức khóc lóc để đòi gặp ông ấy hay không. Thứ hai, cho dù là hoàng tử, nhưng cũng chỉ có thể gọi người khác vào cung, không có quy định nào cho phép một đứa trẻ ba tuổi được ra khỏi cung để đi đến nơi khác. Nhưng vì Triều Từ không hề tỏ ra ngạc nhiên khi hắn giúp cậu mặc quần áo và cùng cậu vào bếp, nên Lâu Việt chỉ có thể hy vọng rằng điều này cũng là bình thường trong mắt Triều Từ.
"Thế à." Triều Từ quay đầu lại, dùng ánh mắt tức giận trừng Lâu Việt, "Vậy tại sao người không nói cho em biết sớm hơn?"
Thấy Triều Từ không có gì kinh ngạc, Lâu Việt mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: "Chúng ta có thể gửi bánh hạt dẻ đến phủ thừa tướng mà."
"Ừm." Triều Từ gật đầu.
Cậu lại cùng Lâu Việt chơi mấy ván cờ ở trong đình viện, khi sắc trời có dấu hiệu sắp tối, cậu vỗ trán, cảm thấy kỳ quái bèn hỏi: "Rõ ràng hôm nay đến trưa mới ngủ dậy, tại sao lại buồn ngủ nhanh đến thế?"
Tất nhiên, Lâu Việt biết tại sao cậu buồn ngủ.
Mặc dù thuốc có thể đánh thức cậu dậy, nhưng chỉ kéo dài tối đa trong bốn canh giờ.
Lồng ngực của hắn như bị nghẹn lại, vô cùng khó chịu.
Tuy nhiên, khuôn mặt của hắn không có biểu cảm khác thường nào, hắn nói: "Thỉnh thoảng buồn ngủ sớm cũng là chuyện bình thường, ta vào ngủ cùng em nhé."
"Ừm." Triều Từ gật đầu, sau đó dặn dò: "Đã đến lúc đưa Quyết Nhi trở về rồi. Thằng nhóc này không quen giường, nếu ngủ chung với ông ngoại, có lẽ nửa đêm sẽ làm ồn đấy."
Lâu Việt đồng ý.
Hai người đi vào tẩm cung, Triều Từ nằm lên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lâu Việt muốn chờ cậu tỉnh lại, hắn từ trên giường ngồi dậy, nhìn Triều Từ.
Cảm giác bất lực từ mọi phương hướng xô vào hắn như con sóng lớn, không có lối thoát hay né tránh, đè nặng đến mức khiến hắn không thể thở được.
Lúc này, ngoài trời đã tối đen, trong tẩm cung chỉ có một vài ngọn đèn nhỏ lay lắt, tạo nên một bầu không khí u ám.
Đầu ngón tay của Lâu Việt không thể kiềm chế được mà run rẩy.
......
Ban đầu, hắn nghĩ rằng mình sẽ không thể ngủ được đêm nay, bởi sự lo sợ và hoang mang đang đè nặng trong lòng hắn.
Nhưng kỳ quái là không bao lâu sau, hắn cũng nằm xuống rồi chìm vào giấc ngủ.